Bởi vì Bách Nhĩ là á thú, nên lúc các thú nhân nói về bộ lạc tụ hội là vô tình hay cố ý đều để sót mất một điểm. Đó chính là ở trong tụ hội còn có một loại giao dịch như vậy, một số người như thế.

Thời điểm có tiểu bộ lạc tới đổi muối sẽ mang theo một hai á thú, là á thú đã mất bạn đời, tuổi tác không còn nhỏ, không thể sinh con, ở trong bộ lạc có thể xem như là không có chỗ nương tựa, cộng thêm bộ lạc đó quá nhỏ, sức lực có hạn, dù vào mùa mưa thức ăn dồi dào, các thú nhân đi săn thú cũng chỉ miễn cưỡng săn đủ cho mình và bạn đời ăn no, đương nhiên khó mà quan tâm tới người bên ngoài được. Vì thế bọn họ sẽ nhân dịp lúc đổi muối dẫn theo á thú tình nguyện tới, để họ dùng chính bản thân mình hoặc thân xác đổi lấy một ít thức ăn và đồ dùng hằng ngày, hoặc được người tộc khác không lấy được bạn đời vừa ý mang về. Tóm lại cũng xem như một con đường sống.

Giống như bộ lạc Đại Sơn thì vào mùa mưa dĩ nhiên sẽ chẳng quan tâm tới á thú như vậy, thế nhưng dù sao cũng sẽ có một hai loại người vì tịch mịch hoặc nguyên nhân khác nhân dịp đổi muối làm chút giao dịch. Chuyện này cứ như vậy mà thành một quy định ngầm mà những người thường tới đổi muối ai cũng biết.

Phong là thú nhân một bộ lạc nhỏ, bởi vì người bé, sức yếu, cộng thêm hình thú không đủ uy mãnh, sau khi trưởng thành vẫn chưa có á thú nào để ý tới cậu. Có điều bởi vì cơ thể linh hoạt, hành động như gió, nên mỗi lần bộ lạc đi đổi muối đều sẽ mang theo cậu. Cậu cũng biết quy định ngầm này trong tụ hội của các bộ lạc, nhưng suy nghĩ đã lâu, cũng chưa có can đảm đứng trước các á thú kia. Mãi tới lần này, phát hiện khách thú mang tới không ít á thú phương Nam, có thể dùng hắc thạch đổi về, cậu liền động tâm. Phong biết nơi nào có hắc thạch, cho nên mất hai ngày đi nhặt một túi, vốn đang kích động muốn tới chỗ khách thú đổi người, nào ngờ lại thấy một á thú thân hình cao lớn, dung mạo xấu xí đang cố gắng đi lại giữa mặt đá nhấp nhô, cũng không biết là đồng bệnh tương liên hay là cái gì khác, đầu cậu bỗng nóng lên, ném túi hắc thạch vất vả kiếm được xuống chân á thú kia.

Theo suy nghĩ của cậu là: Trước tiên cứ qua một đêm đã, nếu thấy tạm được hoặc á thú kia tình nguyện, cậu sẽ đem y về bộ lạc làm bạn đời của mình. Cậu nhất định sẽ đối xử tốt với y, mặc cho y xấu xí cỡ nào. Nhưng mà cậu còn chưa đợi được câu trả lời của á thú kia thì đã bị móng vuốt của một con thú vừa giống sư tử vừa giống báo, màu trắng xém nữa bổ nhào vào, may mà cậu phản ứng mau, không thì đã mất mặt trước á thú kia rồi.

“Đồ, cậu ta không có ác ý, chắc là nhận lầm người thôi.” Ngay lúc con sư tử lai báo màu trắng kia hùng hổ lại muốn nhào tới, cậu sợ tới mức thiếu chút nữa lộ ra hình thú, thời điểm cắp đuôi chuẩn bị chạy trốn thì á thú kia tới chắn giữa hai người họ, nói một câu khiến cậu xấu hổ tới mức chỉ tiếc không có cái lỗ chui xuống thôi. Hóa ra á thú này đã có bạn đời, còn là một bạn đời uy phong như vậy, so với hình thú của mình, cậu cảm thấy rất tự ti. Nghĩ đến đây, ngay cả hắc thạch dùng để đổi á thú cậu cũng không muốn lấy lại, sau khi kích động nói một câu, liền xoay người chạy mất. Trở lại lều, nhìn thấy các thú nhân bộ lạc, cậu mới dần tỉnh táo lại, nhưng làm sao cũng không nhớ nổi lúc rời đi mình đã nói cái gì. Đợi qua ngày hôm sau, nhìn thấy hắc thạch đặt ngoài lều, cậu đột nhiên hơi chán nản, hóa ra dũng khí cố gắng thu lấy để đi đổi á thú, hôm qua đã bị hoảng sợ bất ngờ làm biến mất sạch sẽ rồi.

“Là… là nhận lầm…” Nhìn thú nhân kia hoang mang nói một câu như vậy, sau đó nhanh như chớp biến mất trong bóng đêm, khiến Bách Nhĩ còn chưa kịp nhắc nhở đối phương quên lấy đồ lại. Lúc y đang định cúi người nhặt túi da thú kia lên, nghĩ rằng lần sau gặp lại sẽ trả cho người ta thì lại bị Đồ đoạt trước.

“Sau này gặp thú nhân như vậy, không được phản ứng lại.” Đồ ngậm cái bao da thú nặng bỏ trên lưng, rầu rĩ nói. Lúc Bách Nhĩ ra ngoài, hắn vốn không muốn đi cùng, nhưng đột nhiên nghĩ tới thú triều mới qua, cộng thêm có nhiều khách thú tới đây như vậy, lỡ không an toàn… Nên hắn có chút ngồi không yên, vì thế mới đi theo sau cách một đoạn xa, hắn tính nếu không có chuyện gì thì sẽ không hiện thân. Ai ngờ cái con khỉ xanh nhát gan, vô dụng kia cũng dám… cũng dám để ý tới Bách Nhĩ, trong phút chốc đó, hắn chỉ cảm thấy một luồng máu nóng xông lên trán, trước khi nhận ra đã hóa thành hình thú xông ra ngoài, nếu không phải Bách Nhĩ ngăn hắn lại, có xé nát con khỉ xanh kia hay không, hắn thật chẳng dám cam đoan.

Bách Nhĩ nghe thấy lời này của hắn, hồi tưởng lại phản ứng vừa rồi của thú nhân kia, phút chốc hiểu ra chút gì đó, vì thế y quyết định không tiếp tục tìm tòi chân tướng có khả năng khiến mình không thoải mái nữa, mà chuyển đề tài “Ngươi cũng muốn đi xem mấy á thú phương Nam à?”

Đồ đang nghĩ xem phải giải thích sao mình lại xuất hiện ở đây, nghe y hỏi như vậy, hắn thở nhẹ ra, ậm ừ đáp.

“Muốn đi cùng nhau không?” Bách Nhĩ do dự một lát, mới hỏi. Nguyên nhân là do mấy ngày nay Đồ hay tránh né y, cho nên lời nói, hành động của y có thêm mấy phần cân nhắc so với sự tùy ý lúc trước.

“Đương nhiên.” Đồ nghe thấy sự khách khí trong giọng nói của y, khiến hắn không khỏi lại thấy buồn bực.

Hai người trầm mặc đi cách nhau một khoảng, thấy sắp tới lều của khách thú, Đồ nhịn không được nói một câu “Trong thời gian tụ hội, đừng đi khắp nơi một mình, muốn đổi gì hay là đi xem náo nhiệt nhớ gọi… gọi ta.” Thật ra hắn muốn nói gọi thú nhân đi cùng, nhưng trong đầu lại hiện lên cảnh tượng Bách Nhĩ cùng thú nhân khác vui vẻ, hòa thuận đi chung với nhau, lời tới bên miệng lập tức sửa lại.

Thấy hắn khó chịu lâu như vậy, rốt cuộc chủ động bày tỏ lòng, Bách Nhĩ vốn không cảm thấy có cái gì, đương nhiên sẽ không từ chối, vì thế y mỉm cười nói “Ừ.” Đồ định nói với bản thân mình chỉ là gắng gượng làm thế thôi, thế nhưng khi nghe tới chữ ừ dịu dàng kia, tim hắn đột nhiên bay vút lên, phút chốc quên luôn suy nghĩ muốn tránh đối phương, chỉ là cảm thấy thời gian trước, hành động của mình thật khờ.

Như lời Viêm nói, lần này khách thú tới không ít, dựng rải rác mười mấy cái lều. Trước mỗi lều đều đốt đống lửa sáng trưng, dòng người nối nhau không dứt, hiển nhiên đa số thú nhân tới đổi muối đều tụ tập ở đây.

Lúc Bách Nhĩ cùng Đồ tới trước một cái lều, thú nhân cường tráng trông cửa hơi sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại, trên mặt tươi cười, đón hai người tiến vào trong.

Hòa khí phát tài. Hiển nhiên vô luận ở nơi nào, điều này đều thông dụng. Còn đối phương là á thú hay là thú nhân, hay là một đôi bạn đời kỳ lạ cũng chẳng có liên quan gì tới người làm ăn cả.

Trong lều đã có vài thú nhân, còn có hơn hai mươi á thú bị trói chân. Khi nhìn thấy mấy á thú bị bắt đứng ở đó, giống như hàng hóa cho người khác chọn lựa, Đồ theo bản năng nhìn Bách Nhĩ, hắn nhớ tới khi rời sơn động, mười á thú kia cũng bị trói như vậy.

“Sao?” Bách Nhĩ cảm nhận được ánh mắt của hắn, y nhướn mày nhìn lại, trong lòng biết đối phương khả năng còn chưa quen nhìn cảnh tượng như thế, sắc mặt hắn cũng giống mấy thú nhân khác đang canh giữ trong này.

“Không có gì.” Đồ lắc đầu, không thể hỏi y học thủ đoạn trói á thú này từ đâu được.

“Vậy qua xem thử xem có thích ai không.” Bách Nhĩ khẽ cười, nói, chính mình lại không đi chọn người, mà quay đầu bắt chuyện với một khách thú buôn bán.

Từ chuyện mấy á thú đó tới từ bộ tộc nào, đến cấp bậc thú nô cùng với đồ vật trao đổi, lại tới cục diện ở thảo nguyên phương Nam, không qua bao lâu, y liền hiểu rõ những điều mình muốn biết. Khách thú này tuy vào Nam ra Bắc, nhưng tiếp xúc đều là thú nhân thuần phác, coi như bọn họ có hiểu biết, có nhãn lực hơn nhiều các thú nhân khác, lại vẫn không thể sánh bằng những người kiếp trước Bách Nhĩ tiếp xúc được. Hơn nữa mấu chốt ở trong mấy câu hỏi của Bách Nhĩ lơ đãng toát ra kiến thức sâu rộng, khiến khách thú không khỏi nhìn y với cặp mắt khác, không hề vì dung mạo đối phương xấu xí hay là á thú mà tỏ ra khinh thường.

Từ khách thú, Bách Nhĩ biết được lần này khách thú tới đây đều là làm việc cho Ưng chủ, cũng không phải làm theo điều mình cho là đúng, hắc thạch đổi về, cuối cùng đều giao hết cho Ưng chủ, sau đó mới có thể đổi lấy chỗ dừng lại, quyền buôn bán cùng với thức ăn, vật dùng hàng ngày ở Nam bộ. Mà á thú đem ra bán thì dựa vào dung mạo phân ra làm ba cấp: Thượng, trung, hạ, giá cả dĩ nhiên cũng khác nhau. Á thú ở trong lều họ hiện tại đều là trung đẳng, thượng đẳng chỉ có một lều, là ở ngoài cùng phía Tây.

“Chúng ta tới lều thượng đẳng xem thử trước đi.” Sau khi cảm ơn khách thú đã kiên nhẫn giải đáp cho mình, Bách Nhĩ nói với Đồ cũng không đi xem á thú mà vẫn đứng bên cạnh nghe họ nói chuyện.

“Sao ngươi lại hỏi chuyện phía Nam?” Mãi tới khi ra ngoài lều, sau khi xác định không ai có thể nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ, Đồ mới hỏi.

“Ngươi nói xem?” Bách Nhĩ cười, hỏi lại. Cuộc sống hàng trăm ngàn năm mà không tranh sự đời, muốn các thú nhân lập tức dâng lên đề phòng với đồng loại của mình cũng không phải điều dễ dàng, nhưng chuyện đã phát sinh cũng không thể chỉ nghe lời đồn cho vui rồi trông mong mình không liên quan vào. Phải biết dã tâm vĩnh viễn không thể kiềm chế được. Nếu không chuẩn bị sớm, thì cứ chờ bị làm nô dịch đi.

“Ngươi lo lắng là Ưng tộc có chủ ý đánh tới rừng rậm Lam Nguyệt?” Đồ trầm mặc một lúc mới trả lời. Mặc dù khi nghe Bách Nhĩ cùng khách thú kia nói chuyện, hắn liền có cảm giác đó, thế nhưng trong lòng vẫn có chút không xác định.

“Ngươi cảm thấy sẽ không à?” Bách Nhĩ vẫn không trực tiếp trả lời.

Nếu là trước đây, Đồ nhất định sẽ không chút do dự đưa ra đáp án phủ định, thế nhưng lúc nhìn thấy các á thú bị buôn bán chẳng khác gì gia súc kia, hắn lại có chút không xác định.

“Người không lo xa, ắt có buồn gần, chúng ta chuẩn bị sẵn sàng trước vẫn tốt hơn.” Bách Nhĩ nhìn bộ dáng buồn rầu của hắn, lại nghĩ tới biểu tình khi Viêm nhắc tới thú nô, y biết cho tới nay, điều họ vẫn luôn tin tưởng lại bị hành vi xâm lược của Ưng tộc phủ nhận hoàn toàn, trong khoảng thời gian ngắn khó có thể chấp nhận được, vì thế y mới kiên nhẫn khuyên hắn hai câu.

“Người không lo xa, ắt có buồn gần…” Đồ lặp lại tám chữ này mấy lần, cẩn thận suy nghĩ ý tứ bên trong, sau đó trong lòng cảm thấy rõ ràng “Không sai, chúng ta phải chuẩn bị cho tốt, còn chuyện khác, trước kia làm như thế nào, về sau đương nhiên vẫn làm như thế.” Điều này điển hình cho việc người không đánh ta, ta không đánh người. Chẳng lẽ chỉ vì hành vi của Ưng tộc, mà sau này họ thấy bộ lạc khác gặp nạn liền không ra tay giúp đỡ nữa? Làm ra hành động trái với lòng tin của chính mình, chính họ cũng sẽ không an tâm.

Trẻ nhỏ dễ dạy. Bách Nhĩ nuốt lời này xuống dưới, lại nhịn không được đưa tay xoa đầu con thú to, lông trắng này, xem như tán thưởng.

Sau hôm đó, đã lâu hai người không có thân cận như vậy, Đồ đầu tiên là ngẩn ra, sau đó đột nhiên quay đầu, đưa lưỡi ra, thân mật liếm vào lòng bàn tay Bách Nhĩ, ngược lại hành động này lại khiến cho Bách Nhĩ hoảng sợ, y cho rằng người này thay đổi cũng nhanh quá đấy, nhưng vì không muốn đối phương xấu hổ, nên y vẫn giả bộ như không có gì, chỉ là làm như vuốt ve mà chà bàn tay bị liếm ướt lên lớp lông tuyết trắng kia. Y lại không biết với tính cách độc tài, chuyên chế của Đồ, có thể nhẫn nhịn tới giờ đã là cực hạn rồi, bởi vì bị con khỉ xanh tên Phong kia kích thích triệt để khiến cho hắn bộc phát ra, dù không cẩn thận suy nghĩ xem rốt cuộc mình có ý gì với Bách Nhĩ, hắn cũng không muốn tiếp tục đè nén nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện