Bách Nhĩ cảm thấy hình như mình đang nằm trên một tấm thảm bằng lông mềm mại, không quá bằng phẳng, hơn nữa tấm thảm lông này dường như còn đang di động, thế nhưng y lại không có cách để xác định, bởi vì ngoại trừ đầu óc thanh tỉnh, khôi phục thính lực, khứu giác, thì miệng, lưỡi của y đều cứng đơ, tay chân cũng không có cảm giác, mà mí mắt lại không thể nhấc lên được. Còn nội lực, ngược lại vận hành không bị cản trở, đáng tiếc đối với tình huống trước mắt của y lại không giúp được gì.

“Đồ, Bách Nhĩ còn chưa tỉnh à?” Tấm thảm bên dưới chậm rãi ngừng lại, bên tai vang lên giọng nói của Bố. Bách Nhĩ rất muốn mở miệng nói mình đã tỉnh rồi, đáng tiếc đầu lưỡi y lại không chịu động đậy.

“Ừ.” Đồ trả lời rất đơn giản, giọng nói trầm thấp, nghe vào tai giống như một tầng sương mù dày mông lung. Bách Nhĩ cảm thấy dưới thân nháy mắt trở nên trống rỗng, sau đó y nhanh chóng được một đôi tay nhẹ nhàng ôm lấy, cái cảm giác được quý trọng này khiến y gần như cho rằng mình là một bảo bối vô giá nào đó.

“Lâu như vậy cũng chưa tỉnh, có khi nào y có chuyện gì không?” Lần này là Mạc hỏi, trong giọng nói có lo âu và buồn bã.

“Không đâu.” Vẫn là Đồ trả lời, đáp án cũng ngắn gọn, quyết đoán như cũ, từ giọng nói lớn nhỏ và vị trí truyền tới, Bách Nhĩ cơ hồ có thể xác định được người ôm mình chính là Đồ.

“Lại đây, chỗ ta có thảm, buông Bách Nhĩ ra đi.” Là giọng của Giác.

Đồ dừng lại, nhưng cũng không buông ra theo lời Giác “Mặt đất cứng lắm, để ta ôm y là được rồi.” Nói xong, không để những người khác khuyên bảo, hắn đã lạnh lùng ra lệnh “Giác, Mạc, Phong, Sơn, Kỳ, mấy người các ngươi đi săn mấy con thú về đây, không cần quá nhiều, đủ đêm nay và sáng mai là được. Tháp và Liên canh gác, nửa đêm tới sáng, Hạ với Mông thay thế, những người khác sau khi nhóm lửa lên, thì tranh thủ thời gian đi nghỉ ngơi đi.” Hắn chia thú nhân bên mình cùng nhóm với bên Bách Nhĩ, hiển nhiên vẫn luôn tuân thủ ước định trước kia cùng Bách Nhĩ.

Bách Nhĩ cảm thấy cơ thể mình hơi hạ xuống, trước khi hoàn toàn áp xuống mặt đất, thì được một tấm thảm bằng lông dày, mềm mại bao lấy. Liên hệ với câu trả lời lúc nãy của Đồ, hiện tại y có thể xác định bao lấy cơ mình cũng không phải thảm lông thú chân chính, mà là con sư tử lai báo màu trắng kia. Trong khoảng thời gian ngắn, y có chút mơ hồ, không biết Đồ ôm mình là do còn ý niệm lúc trước hay chỉ đơn thuần là chăm sóc bằng hữu thôi? “Cho Bách Nhĩ uống nước đi.” Bố đang nói, tiếp theo là âm thanh cọ xát nho nhỏ của da lông.

Đồ ừ một tiếng. Sau đó dùng một tay nâng cằm Bách Nhĩ lên, miệng túi nước bằng da thú thô ráp chạm vào môi y, nước rót vào khe miệng, rồi chảy vào khoang miệng, có cảm giác mát lạnh khác với sự tê dại. Tinh thần Bách Nhĩ rung lên, rất muốn uống thêm mấy ngụm, nuốt được một chút cũng tốt rồi, nhưng dù y dùng hết sức lực cũng không có cách nào sai khiến các cơ ở cổ họng nuốt chút nước từ khoang miệng xuống, chỉ đành chán nản cảm nhận nước từ khóe miệng chảy ra ngoài, trượt theo gò má đi xuống.

“Y không nuốt được.” Giọng nói của Bố hiện lên lo lắng.

“Đừng đút nữa.” Đồ nói.

Có cái gì đó mềm mại, nóng ướt lướt qua nửa mặt, lau đi vết nước trên mặt khiến người ta không thoải mái đi. Bách Nhĩ lại không thấy vui chút nào, ngược lại có cảm giác rất không ổn. Không đợi y nghĩ rõ ra đấy là cái gì, thì thứ đó đã chạm vào môi y, mang theo hơi thở ấm áp, khiến y không khỏi cảm thấy mông lung.

“Ngay cả nước cũng không uống được, làm sao bây giờ?”

“Lần trước y bị thương, toàn thân nóng lên, chúng ta hình như đút máu thú… hay là đút chút đi.”

“Ngay cả nước y cũng không uống được, sao mà đút máu thú?”

“Hay là dùng xương đằng vân thú đi, không biết có thể tìm được đằng vân thú không nữa.”

“Đã bảo y không uống nước được mà, mấy cái khác đút vào chắc chắn không nuốt được đâu.”

“Xoa ngực cho y đi.”

Nghe thấy hai người nói chuyện, các thú nhân khác cũng tới gần, bắt đầu nhiều chuyện chẳng kém gì á thú, làm cho Bách Nhĩ nhức hết cả đầu, cộng thêm rốt cuộc y đã biết được lần trước mình chịu đựng qua cơn sốt cao như thế nào. Nghĩ tới máu tươi của thú cùng với tro xương đen thui của đằng vân thú, bao tử của y liền đau quặn lên, không biết là nên may mắn chính mình như vậy cũng chưa bị ép tới mất mạng nhỏ, hay là nên tỉnh lại đánh cho mấy thú nhân nhiệt tình lại xằng bậy này một trận. Còn đụng chạm nhẹ nhàng vừa rồi, y đã vứt nó lên chín tầng mây rồi.

“Cỏ ta bảo các ngươi lấy đâu?” Đồ mở miệng cắt ngang cuộc thảo luận của các thú nhân.

“Lấy rồi.” Bố nói “Vốn muốn làm như Bách Nhĩ đào cả đất với rễ về, nhưng đào lâu vẫn không thấy rễ, chỉ có thể cắt đứt thôi.”

Nghe bọn họ rốt cuộc chuyển đề tài, Bách Nhĩ không khỏi thở phào nhẹ nhõm, âm thầm cảm thấy may mắn mình tạm thời tránh được một kiếp, lại phát hiện cảm giác tê cứng tựa hồ có dấu hiệu biến mất, vì thế y giật giật mí mắt, khẽ động thật lâu mới mở ra được. Lọt vào tầm mắt là một bộ lông tuyết trắng, giống như lần trước khi bị thương tỉnh lại vậy, đáng tiếc miệng y vẫn không cử động được, nên không có ai phát hiện y đã tỉnh.

“Loại cỏ đó rất kỳ lạ, dù bị chúng ta cắt đứt, nó cũng không di chuyển. Nhưng sao lại tấn công Bách Nhĩ kinh khủng như thế nhỉ?” Có người khó hiểu hỏi. Bách Nhĩ nghe thấy như thế, mới biết những người khác không hề bị tấn công, trong lòng y thấy yên tâm rất nhiều, cũng thấy có chút kỳ lạ.

“Bách Nhĩ không sợ dã thú, nhưng hình như hay bị mấy cây cỏ, dây leo bắt nạt, lần trước y bị dây quỷ thủ quấn lấy cũng không biết phải làm sao, vẫn phải chờ chúng ta tới cứu.” Hạ nói, trong giọng nói của hắn ngoại trừ lo lắng, tựa hồ còn có chút ý cười.

Quá khứ không chói lọi bị đào ra, Bách Nhĩ tỏ vẻ rất buồn bực, lại chỉ đành chịu thôi, bởi vì dù sao sự thật chính là như thế.

“Loại cỏ đó có khi nào chỉ có phản ứng với á thú không?” Con thú trắng nằm sấp dưới thân khẽ động, vừa nói suy đoán trong lòng mình, vừa quay đầu liếm láp vết thương nặng nhất ở mắt cá chân của Bách Nhĩ. Bách Nhĩ có thể cảm thấy được đầu lưỡi ấm áp cùng ướt át, ngoại trừ điều đó ra, chỗ bị liếm qua vẫn cứng đờ, chẳng có một cảm giác gì, khiến y có suy nghĩ nếu hiện tại ai chém y mấy nhát, chắc y cũng chẳng nhíu mày một chút nào đâu.

“Ai biết, dù chúng ta ném hai con thú con lên, cũng chẳng thấy có phản ứng gì cả.” Bố cảm thấy việc này thật sự rất kỳ quái, hắn chưa bao giờ thấy thực vật có mục tiêu tấn công đặc biệt cả.

“Cầm loại cỏ đó tới đây cho ta xem.” Đồ ngẩng đầu, lại chợt đập vào ánh mắt của Bách Nhĩ, ngẩn ra một lát, sau đó hắn mừng rỡ hô “Ngươi tỉnh rồi!” Dù cho vẫn để hình thú, nhưng cũng không hề ảnh hưởng tới việc để người khác cảm nhận sự vui sướng và kích động từ hắn toát ra.

“Bách Nhĩ tỉnh rồi?” Vừa nghe thấy Đồ khẽ hô lên, rầm rầm một lát, các thú nhân vốn lần lượt tản ra liền tụ hết lại.

Bách Nhĩ khẽ giật mắt, lại thật sự không có cách nào trả lời bọn họ, thế nhưng được mọi người quan tâm như vậy, trong lòng y vẫn có chút cảm động.

“Ngươi có thể nghe thấy chúng ta nói chuyện phải không?” Đồ thấy mặt Bách Nhĩ cứng lại, trừng mình, lại không nói chuyện, vì thế hắn hỏi, cuối cùng bổ sung thêm một câu “Nếu ngươi nghe thấy thì chớp mắt hai cái.” Bách Nhĩ chớp hai cái, trong lòng lại thấy buồn rầu, y cảm thấy hiện tại nhìn mình nhất định trông rất ngốc.

“Không thể nói chuyện phải không?” Đồ tiếp tục hỏi.

Vô nghĩa! Bách Nhĩ nhắm mắt lại, mặc kệ hắn.

“Nếu Bách Nhĩ có thể nói chuyện, y đã nói rồi.” Quả nhiên, những người khác cũng hiểu được câu hỏi này rất ngu xuẩn.

Đồ cười hì hì hai tiếng, lại gần liếm mặt Bách Nhĩ để xin lỗi, Bách Nhĩ đột nhiên mở mắt ra, trừng con thú mới rụt cái đầu bự lại, mắt y lộ ra vẻ tức giận. Tên nhóc này sao cứ liếm lung tung thế. Thật nghĩ mình là thú luôn đấy sao? Tuy là nghĩ như vậy, nhưng thực tế nguyên nhân vì Đồ dùng hình thú làm động tác này, nên dù y không vui cũng có hạn, nếu đổi thành hình người, thì không phải trừng mắt là xong chuyện đâu.

“Trên người ngươi có rất nhiều vết thương, có thấy đau không?” Đồ tiếp tục hỏi, chưa nhận được sự mất hứng của đối phương, hắn liền bổ sung “Đau chớp hai cái, không đau chớp một cái.” Đến lúc này, hắn rốt cuộc cảm nhận được ưu điểm của việc biết đếm số, đồng thời càng quyết tâm học những thứ từ Bách Nhĩ.

Bách Nhĩ rất muốn mặc kệ hắn, nhưng y vẫn chớp mắt. Có điều vừa chớp xong, lông mày y liền nhíu lại, bởi vì y cảm thấy miệng, lưỡi của mình bắt đầu hơi tê lên, chứ không phải hoàn toàn không có cảm giác như lúc nãy.

“Sao vậy?” Thấy sắc mặt y thay đổi, Đồ khẩn trương hỏi.

Bách Nhĩ thử mấp máy môi, sau đó dùng hết sức lực, rốt cuộc thoát ra được một chữ “A…” Còn không bằng không nói. Y ảo não không thôi.

“Có thể lên tiếng rồi!” Đồ đang khẩn trương liền biến thành vui mừng “Đừng vội, muốn uống nước không?” Xem ra độc tính của loại cỏ kia đang từ từ tản đi. Tuy ban đầu người ta hỏi hắn, hắn trả lời khẳng định như vậy, thế nhưng thực tế lúc này hắn mới xem như chân chính yên lòng.

“Ừm…” Bách Nhĩ muốn uống nhiều nước chút, chắc là có thể bức độc trong cơ thể y ra nhanh hơn.

Nhưng mà trong khi người khác lấy nước qua đút cho mình, Bách Nhĩ mới phát hiện y đã quá nóng vội rồi, vì lúc này cổ họng còn chưa thể làm hoàn chỉnh động tác nuốt, nước bị sặc vào khí quản, ngay cả ho khan cũng có vẻ mỏng manh, vô lực, làm Bố đang đút nước cho y sợ tới mức cuống quýt dừng lại.

Bách Nhĩ thật vất vả trở lại bình thường, vừa lúc nhìn thấy Đồ đưa cái đầu to tới, hiển nhiên lại định chơi trò cũ, liếm nước trên mặt y, Bách Nhĩ không khỏi nổi giận, dùng hết sức lực toàn thân, phun ra một chữ nhỏ tới mức khó có thể nghe thấy “Cút…” Chẳng lẽ không biết dùng thứ khác lau sao?

Đồ cứng người lại, vô tội rụt đầu lưỡi đã thè tới bên miệng, trong mắt lộ ra oan ức và ủ rũ. Hắn chỉ muốn lau sạch nước thôi mà, đâu có phải muốn chiến tiện nghi của y đâu. Bách Nhĩ biết rõ việc này không thể nhượng bộ, bởi vậy y nhắm hai mắt lại, không nhìn hắn, mất công lại mềm lòng.

Từ khi bắt đầu có thể phát ra tiếng nói, cảm giác của cơ thể cũng dần dần khôi phục lại, từ đầu là tê, sau đó là đau đớn. Bách Nhĩ nhíu mày lại, lúc này mới biết được toàn cơ thể mình đều là thương tích.

Đầu lưỡi nóng ướt liếm qua mắt cá chân, sau đó là cẳng chân… Đau đớn theo từng cái liếm này tựa hồ cũng dịu đi. Bách Nhĩ mở mắt ra, ánh mắt phức tạp nhìn con thú to, lông trắng chôn đầu nghiêm túc liếm miệng vết thương cho mình, khóe môi y xiết lại, cuối cùng vẫn mở miệng.

“Đừng liếm.” Y đã có thể nói ra một câu hoàn chỉnh, không miễn cưỡng giống như lúc mới khôi phục cảm giác nữa.

“Nhưng liếm vậy, vết thương mới nhanh lành được…” Lúc này Đồ thấy rất oan ức, hắn không hiểu tại sao Bách Nhĩ lại khước từ hắn, hiện tại không có Cổ ở đây, hắn lại không muốn để thú nhân khác làm chuyện này.

“Không sao, đau chút vẫn tốt hơn là không có cảm giác.” Bách Nhĩ vẫn không quen cô phụ tấm lòng của người khác, bởi vậy y nói thế, thử một lát, thấy mình có thể gắng gượng cử động, vì thế y nâng tay lên, đặt trên tấm lưng của con thú to, lông trắng kia, cố hết sức để mình ngồi dậy. Đồ thấy thế, lập tức quên đi khổ sở vì bị từ chối, đưa đầu qua, đẩy eo y lên, giúp y ngồi dựa trên lưng mình.

“Ta muốn uống nước.” Bách Nhĩ thuận tay sờ lên cái đầu thú mềm mại của hắn, khẽ nói. Có cảm giác là tốt rồi, cho dù rất đau, nhưng so với một phế nhân tê liệt, không thể nhúc nhích thì tốt hơn nhiều.

Những người khác vẫn xúm lại đây, đang kinh ngạc không thôi vì biểu hiện khác hẳn bình thường của Đồ, lúc nghe thấy Bách Nhĩ nói, Bố còn cầm túi nước trong tay, vội vàng đi qua, đút nước cẩn thận hơn lần đầu cho Bách Nhĩ. Bách Nhĩ chậm rãi nuốt mấy ngụm, liền tỏ ý đủ rồi.

“Không phải việc lớn đâu. Các ngươi đừng lo lắng, đều đi nghỉ ngơi đi.” Nhìn thú nhân vây quanh bốn phía, y chậm rãi mở miệng. Khiến đồng bạn lo lắng, y cảm thấy rất áy náy. Chỉ là trong rừng núi nơi đây có nhiều thứ quá kỳ lạ, dù y đã rất cẩn thận vẫn không thể tránh khỏi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện