Ngày hôm sau, Bách Nhĩ cảm thấy vết thương ở chân đã lành hẳn rồi, y liền bắt đầu cùng các á thú tập luyện. Các thú nhân bàn bạc qua, cũng quyết định muốn rèn luyện, chỉ là bọn họ tập khác với á thú, không cần rèn luyện tốc độ chạy và sức lực, mà luyện tập khả năng hợp tác và độ chuẩn xác đánh bắt con mồi. Có lẽ bản thân họ đã là một thợ săn giỏi, thế nhưng cũng không ngại càng giỏi thêm. Đương nhiên không có thú sống cho họ luyện tập, nên chỉ là chia thành các nhóm thi đấu với nhau. Vốn bên Đồ thiếu hai người, bình thường đều là do hắn và Tát tham gia luân phiên, nay có thêm tám thú nhân bộ lạc của Phong tới đây, vừa vặn bổ sung vào, đồng thời có sáu nhóm còn được tăng thêm mỗi nhóm một người.
Bách Nhĩ chạy theo á thú một chặng, nhìn thấy mười ba á thú dẫn đầu các nhóm mặc dù dẫn dắt á thú nhóm mình, nhưng cũng không có một ai rơi rụng phía sau hoặc làm biếng, y có chút kinh ngạc. Nhưng cũng không hỏi nhiều, mà đợi chạy xong thì dạy bọn họ một bộ Ngũ hành quyền. Ngũ hành quyền là bộ quyền pháp cơ sở khi nhập môn võ thuật, động tác đơn giản, quy củ chặt chẽ, có thể rèn luyện sức khỏe, mà lại tốt cho ngũ tạng, rất thích hợp cho á thú học. Dạy xong, y liền để họ tự tập luyện, cũng dặn dò đám người Bối Cách luyện cái này xong, thì luyện ép chân, rồi đứng tấn đến khi mặt trời ló dạng mới được thu nhóm lại.
Trở lại lều trại, các lão nhân cũng đã dậy, đang nhóm lửa nấu cơm. Bách Nhĩ nói vài câu với Tán Tán, bảo họ ban ngày đừng làm việc khác, trước hết làm mấy túi da thú cho mười ba á thú đám Bối Cách, để mỗi người có hai túi cột vào chân.
“Để làm gì?” Tán Tán hỏi. Phải hỏi rõ ràng, ông mới biết phải làm sao.
“Đựng đá.” Bách Nhĩ cười tủm tỉm, đáp.
“Dùng túi da thú khiêng đá thì không được bao lâu sẽ hỏng đấy.” Tán Tán nói tới trọng tâm.
“Không phải dùng để khiêng đá, chỉ cho vài viên đá vào trong thôi, để họ đi đâu cũng cột vào chân, chỉ lúc ra ngoài săn bắt mới tháo ra.” Bách Nhĩ rất kiên nhẫn với lão nhân, bình thường hỏi cái gì cũng đáp.
Tuy không rõ tại sao Bách Nhĩ muốn làm như vậy, thế nhưng Tán Tán vẫn đáp ứng, kinh nghiệm ở chung nói cho ông biết, vô luận Bách Nhĩ làm cái gì, nhất định đều có lý do của y, tuyệt đối sẽ không vô cớ ép buộc người khác.
Bách Nhĩ dặn dò xong, liền đi tới chỗ thú nhân, bởi vì không có Cổ ở đây, nhóm Duẫn thiếu một người, nên y được thay vào.
Lúc y tới gần, hai nhóm thú nhân đang thi đấu kịch liệt. Bách Nhĩ đảo mắt qua đám đông, cuối cùng dừng ở nhóm của Nặc. Nhóm của Nặc có năm người lại phải chống lại sáu người của đối phương, nên đang dần rơi vào thế hạ phong. Các thú nhân đang dùng hình thú đánh nhau, y lại không có vũ khí, không thể gia nhập được. Đứng bên cạnh lẳng lặng nhìn một lát, đột nhiên y mở miệng.
“Nặc lùi về sau, Giác, Hồng, Hạ, Nam lưng đối lưng vây quanh Nặc.” Giọng nói bình tĩnh truyền vài tai các thú nhân đang chiến đấu, đám người Nặc đã quen hợp tác với Bách Nhĩ, theo phản xạ dựa theo y phân phó mà rời khỏi vòng đấu, chỉnh lại đội hình, tuy Nam chậm một bước, nhưng vẫn thành công bổ sung vào chỗ trống của mình trước khi bị đối thủ quấn lấy. Vốn mạnh ai nấy làm, bị nhóm đối phương chèn ép, lúc này vì không cần lo lắng ai tấn công sau lưng, nên tình thế lập tức bị xoay chuyển.
Sau đó không cần Bách Nhĩ nói gì nữa, bởi vì tốc độ của Nặc rất nhanh, cộng thêm sức mạnh đồng đội trợ giúp, chỗ nào thiếu người thì đánh chỗ đó, đồng thời còn có tác dụng nhiễu loạn tầm mắt của đối phương. Mãi tới khi Kỳ tức giận thở hổn hển, chửi ầm lên, cuối cùng nhóm bên kia mới phản ứng lại, bọn họ cũng lập tức chuyển thành đội hình tròn, đấu với nhóm của Nặc.
Mắt thấy hai bên hình thành cục diện giằng co, Bách Nhĩ lại thản nhiên nói “Giác ở phía trước, Hồng, Hạ tương trợ tóm gọn Kỳ. Nam, Nặc ở cuối, phòng bị những người khác.” Năm người gắng gượng tạo thành trận pháp hình cái dùi không đầy đủ lắm, trước khi đối phương phản ứng lại, Kỳ là chủ lực của nhóm kia đã bị ba người Giác, Hồng, Hạ hợp lực giải quyết. Sau khi trận pháp của đối phương bị phá, liền tác chiến riêng theo từng người. Đám người Giác, Nặc lập tức quay lại thế trận phòng thủ. Mấu chốt ở đây là các thành viên phải phối hợp khắng khít với nhau, nếu không cũng sẽ không xuất hiện sự chênh lệch uy lực lớn như vậy giữa hai trận pháp giống nhau.
“Bách Nhĩ, ngươi không thể như vậy!” Kỳ sờ cái cổ bị cắn ướt sũng, đi tới gần Bách Nhĩ, thở hổn hển nói.
“Sao không thể?” Bách Nhĩ cười nói “Phối hợp như vậy không phải rất tốt sao?” Vận dụng hợp lý ưu điểm của mình, lấy thừa bù thiếu, ăn khớp lẫn nhau, không phải là sự phối hợp tốt nhất sao? Kỳ nghẹn lời. Y vốn cũng không phải thật sự nổi giận, lúc này nghe vậy, không khỏi lại chăm chú nhìn vào trong chiến trường, nhưng không phải là quan tâm thắng bại, mà là chú ý tình hình phối hợp, tới khi trận chiến chấm dứt, ngược lại ngộ ra không ít điều, sau đó hỏi Bách Nhĩ những chỗ còn chưa rõ.
Lúc hai người đang nói chuyện, Bách Nhĩ đột nhiên thấy gió sau đầu nổi lên, không kịp ngẫm nghĩ, cơ thể đã quay cuồng rời khỏi chỗ đứng ban đầu. Không đợi y đứng lên, một con sư tử lai báo xuất hiện trước mắt lại đánh tới. Biết Đồ là muốn đọ sức, ánh mắt Bách Nhĩ nguy hiểm nheo lại, không hề né tránh, mà chờ tới khi đối phương bổ nhào tới trước mặt, bỗng nhiên một tay y chống lên cái cằm mở ra của con thú trắng, một tay nắm lấy da lông trên cổ nó, đột ngột lật người cưỡi lên lưng nó.
Nếu thật sự đang chém giết, con thú trắng này tất nhiên sẽ lăn lộn, hoặc là đánh lên nham thạch, thân cây, quăng người trên lưng xuống, thế nhưng hiện tại vì sợ làm Bách Nhĩ bị thương, nên hắn đành bỏ hành động này. Mà Bách Nhĩ đang muốn túm chặt cái đuôi con thú trắng để quật ngã xuống, kết thúc trận đấu, tay vừa mới chạm vào cái đuôi kia, thì chỉ thấy con thú trắng bỗng dưng kẹp chặt đuôi lại, bắt đầu chạy như điên.
“Bách Nhĩ, ngươi không biết nếu chạm vào đuôi thú nhân thì phải làm bạn đời của người đó à?” Đồ vừa chạy vừa lớn tiếng nói.
Gió mạnh thổi qua mặt, Bách Nhĩ hơi cúi người, có chút hết lời để nói, y nghĩ thầm, nếu lúc săn thú ở ngoài, ngươi bị dã thú chạm vào đuôi, chẳng lẽ cũng muốn lấy nó làm bạn đời? Tuy là nghĩ như vậy, nhưng cuối cùng y cũng không dám lại đi sờ đuôi của Đồ nữa.
“Ngồi cho vững!” Thấy sắp chạy tới chân núi, Đồ đột nhiên gào lớn một tiếng.
Bách Nhĩ theo phản xạ kẹp chặt hai chân, kéo lông ở cổ con thú trắng, bị gió bạt vào mặt làm cho y gần như khó hít thở. Chỉ thấy Đồ bỗng nhiên vươn người, nhảy lên núi đá xiêu vẹo, sau đó đứng ở trên vách núi dốc đứng nhẹ nhàng nhảy qua, thỉnh thoảng quẹt vào một vài cây bụi hoặc cây gỗ nhỏ. Mây xanh quấn lấy sườn núi, mang theo hơi ẩm nhàn nhạt.
Bách Nhĩ không biết sao đang đánh nhau, tên này lại chạy tới đây leo núi làm gì, nhưng y cũng không lên tiếng ngăn cản, mà muốn nhìn xem hắn muốn chơi trò gì đây.
Vừa bước lên một chỗ bằng phẳng ở lưng chừng núi, liền có cảm giác mặt trời mới mọc từ giữa dãy núi đối diện kia lên, chiếu ánh sáng chói lóa qua ngọn núi bên này, khiến một người một thú đều không khỏi nheo mắt lại. Con thú trắng dừng chân, xoay người về phía Đông. Bách Nhĩ chấn động với cảnh sắc lọt vào trong tầm mắt, không khỏi ngồi thẳng lưng lên.
Y thấy hai vầng thái dương giống như song sinh mà sóng vai xuất hiện bên ngọn núi đối diện, ánh sáng cao ngất bao phủ một sắc vàng kim hết thảy từ gần tới xa. Sương mù trong rừng trúc dần tan, tiếng chim hót líu lo vang lên, và có những con điểu thú cánh đỏ bay lên cao, xoẹt qua tia nắng ban mai nhuộm thành một màu đỏ sậm trên bầu trời, bay về phía mặt trời mọc. Ao hồ giống như viên đá quý, lấp lánh ánh sáng rực rỡ. Những lớp cỏ phập phồng như làn sóng, hoa nở như dệt gấm, đều phảng phất như mạ lên một sắc vàng kim mỏng manh, còn mang theo *** thần hăng hái và ướt át của sáng sớm. Động vật ăn cỏ tỉnh lại từ giấc say nồng, lười biếng đứng dậy, đi tới bên hồ nước. Khói nhẹ dâng lên, các á thú đã bắt đầu làm bữa sáng rồi.
“Chờ chúng ta xây xong phòng ốc, khoai lang tím, khổ tử ma đều trồng thành công, không cần sợ lạnh và đói khát nữa, nơi này sẽ càng trở nên đẹp hơn.” Bên tai truyền tới giọng nói của Đồ.
Bách Nhĩ lấy lại *** thần, lúc này mới phát hiện mình còn ngồi trên lưng hắn, y vội vàng muốn nhảy xuống, kết quả lại bị hắn quát ngừng lại.
“Đừng nhúc nhích. Ta đưa ngươi xuống!” Tuy là nói như vậy, nhưng hắn không có lập tức làm, mà là tiếp tục nói “Bách Nhĩ, nơi này tốt như vậy, ngươi đừng trở lại nơi ban đầu của ngươi có được không?”
Bách Nhĩ sửng sốt, cúi đầu nhìn con thú trắng đang nhìn xuống thung lũng dưới chân, nếu không phải cảm thấy lưng nó đang buộc chặt, có lẽ y đã hoài nghi mình nghe lầm rồi, trong lòng không khỏi dấy lên một cảm xúc khác thường.
“Ta không trở về được.” Một lát sau, y mới trầm giọng trả lời. Nếu đầu của một người bị chém xuống, rồi treo trên tường thành còn có thể sống lại, phỏng chừng cũng không ai chấp nhận được y. Về phần cơ thể này, dù nguyên chủ còn có thể trở về, y cũng sẽ không có khả năng nhường lại. Dù sao chuyện tình liên quan tới sống chết, không phải một sơn động chật hẹp, xấu xí, có thể đơn giản nói nhường là nhường được.
Cảm thấy cảm xúc của y hạ xuống, con thú trắng quay đầu liếm lên cái chân của y buông bên thân hắn, nói “Bách Nhĩ, ta muốn ngươi làm bạn đời của ta.” Sau đó không đợi y trả lời, hắn đã gầm dài một tiếng, chấn động rừng núi, dọa động vật ăn cỏ trong thung lũng chạy tán loạn, cùng với mọi người ngẩng đầu trông qua, như gió cuốn quanh co hướng tới chân núi.
Sau khi xuống núi, Đồ thả Bách Nhĩ xuống, xoay người rời đi, không cho đối phương cơ hội nói chuyện. Sau hôm ấy, hắn cũng không bởi vì lần thổ lộ đột ngột này mà nhiệt tình triển khai theo đuổi, ngược lại vẫn như trước kia, nên làm gì thì làm đó, không thân cận cũng không xa cách. Ban đầu Bách Nhĩ còn muốn tìm một cơ hội chối từ rõ ràng với hắn, sau đó thấy hắn như vậy, cũng đành thôi, y nghĩ chỉ cần mình không đáp lại, chờ một thời gian, nhiệt huyết của đối phương cũng sẽ qua, hoặc là hắn sẽ coi trọng một á thú mĩ lệ nào đó, rồi sẽ quên chuyện này đi. Y lại không chú ý rằng mình bị một thú nhân liên tiếp hỏi làm bạn đời nhưng không hề có bất cứ cảm xúc phản cảm, chán ghét nào. Phải nói ở kiếp trước, bởi vì liên quan tới dung mạo của y, đã từng khiến không ít người thích nam phong chạy theo như vịt, thiếu chút nữa còn rơi vào cạm bẫy của bằng hữu, thế nên y rất phản cảm với điều này, thậm chí là cực kỳ mẫn cảm, cứ hễ thấy tên nam nhân nào nhìn mình bất thường, y đều sẽ nhịn không được tiến lên đánh cho một trận. Đương nhiên đây là chuyện khi còn niên thiếu, tới khi tuổi tác lớn dần, uy nghiêm ngày càng cao, cũng không có ai dám để ý tới y nữa. Khi đó chọc giận y, thì không phải bị đánh một trận đơn giản đâu. Mà sự chán ghét nam phong được che giấu dưới gương mặt bình tĩnh, không gợn sóng kia lại chưa bao giờ biến mất.
Bách Nhĩ không hề nghĩ tới điểm này, mà dù có nghĩ tới, cũng sẽ cảm thấy bởi vì mình là á thú, bị thú nhân hỏi cưới là chuyện đương nhiên, không đáng nổi giận, hơn nữa tuy Đồ nói ra lời này, nhưng đôi mắt hắn lại trong sáng, không tỏ ra *** tà, đánh khinh, nên y mới có thể hoàn toàn không có cảm giác bị vũ nhục. Nhưng y lại không biết, chuyện tình cảm không thể dùng lí trí để phân tích ra được, nếu không sao có nhiều người lại bị tình cảm khống chế như vậy, rồi làm ra chuyện hối hận không kịp chứ? Những người đó thật sự không biết đúng sai sao? Đương nhiên là không phải rồi.
Một ngày này là hai nhóm của Duẫn và Tát đi ra ngoài săn thú, Đồ lại tới bãi đá khai thác đá, chắc là vì tránh Bách Nhĩ để không bị từ chối. Bách Nhĩ thì ở trong thung lũng giúp xây nền, khiêng đá. Túi da thú cũng vừa được lão á thú làm xong, y liền đục mấy viên đá có trọng lượng thích hợp, bỏ vào trong, trước tiên cột cho Bối Cách. Bối Cách vừa phải giúp hạ đá từ bè xuống, chuyển vào trong thung lũng, vừa phải mang theo hai cái túi nặng trịch bên chân, cộng thêm thời tiết nóng vô cùng, khiến y khó chịu tới mức chỉ mong được khóc to một trận. Làm cho các á thú khác vừa thấy tội nghiệp vừa có chút sung sướng khi người gặp họa, nhưng cứ hễ tới lượt mình phải đối mặt là biểu tình trở nên vặn vẹo. Ngược lại, Tang Lộc ngóng trông nhìn vài lần, sau đó tới tìm Bách Nhĩ.
“Bách Nhĩ, ta không có sao?” Y cảm thấy Bách Nhĩ dạy họ cái gì cũng rất hữu dụng, tựa như bắt họ chạy bộ, luyện quyền, chèo bè, khiêng đá, tuy mới đầu rất vất vả, nhưng thời gian sau, hiệu quả liền xuất hiện. Tốc độ và sức lực của họ đều tăng lên rất nhiều so với trước kia, đi vào trong rừng cũng không sợ hãi như ban đầu nữa, thậm chí còn biết thực vật nào sẽ gây thương tích, thực vật nào có thể ăn, dã thú nào thật ra không cần sợ sệt, dã thú nào vừa thấy nhất định phải bỏ chạy. Tin rằng cho dù có một ngày bọn họ không cẩn thận lạc đường trong rừng núi, chỉ cần không quá xui xẻo, sống lâu thêm vài ngày cũng không thành vấn đề.
“Gấp cái gì chứ!” Bách Nhĩ xoa đầu y, cười nói.
Quả nhiên, không bao lâu sau khi y nói những lời này, hai chân mười ba á thú đều bị cột túi da thú, còn có nghiêm lệnh ngoại trừ đi săn và tắm rửa, lúc khác đều không được tháo xuống, nếu không sẽ tăng trọng lượng gấp đôi, làm họ giận tới mức mấy ngày liền đều liếc xéo Bách Nhĩ.
“Ta có thể cũng cột không?” Ngược lại có một người không sợ vất vả giống Tang Lộc, sau khi quan sát vài ngày, thì chủ động tới tìm Bách Nhĩ, có chút thấp thỏm hỏi.
Bách Nhĩ nhìn á thú tuy hơi thấp hơi yếu hơn y, nhưng trong các á thú vẫn có vẻ cao lớn, thô kệch hơn, một lần có thể khiêng được hai tảng đá, y nhớ đối phương biết làm đồ gốm, tên là Đào Đào, trong mắt không khỏi mang theo một tia hứng thú “Sao ngươi lại muốn cột? Không thấy bọn họ đều muốn tháo xuống à?”
“Sau này ra ngoài đi săn với thú nhân, chúng ta còn phải mang theo đồ, nếu gặp dã thú, không thể ném bỏ đồ đạc rồi chạy được.” Đào Đào nghĩ một lát, nói. Trong suy nghĩ của y, thực vật là thứ rất trân quý, lúc nào cũng không thể bỏ lại, cho nên y cho rằng Bách Nhĩ dùng cách này là để bọn họ thích ứng với vật nặng khi hành tẩu và chạy trốn, để tránh lúc đó hoảng hốt ném đi thực vật vất vả mới kiếm được.
Bách Nhĩ khẽ cười lên tiếng, vỗ vai y, nhìn như thờ ơ nói “Nhớ kỹ, bất cứ lúc nào, mạng sống mới là quan trọng nhất.” Tuy là nói như vậy, y vẫn bảo Tán Tán làm một đôi túi da thú cho Đào Đào, đá ở bên trong cũng nặng hơn các á thú khác.
Vì thế, có một thời gian rất dài, Đào Đào đều sẽ nhận lấy ánh mắt nhìn mình như đứa ngốc của các á thú khác. Trước kia ở trong bộ lạc y đã quen, nên cũng không để ở trong lòng. Tóm lại Bách Nhĩ bảo y làm gì thì y sẽ làm cái đó, hơn nữa còn làm rất nghiêm túc. Cộng thêm y cũng không phải người nói nhiều, gặp chuyện gì cũng sẽ tự động não trước, nghĩ không ra mới đi hỏi, khiến Bách Nhĩ bất giác bắt đầu đối xử khác với y.
Bách Nhĩ chạy theo á thú một chặng, nhìn thấy mười ba á thú dẫn đầu các nhóm mặc dù dẫn dắt á thú nhóm mình, nhưng cũng không có một ai rơi rụng phía sau hoặc làm biếng, y có chút kinh ngạc. Nhưng cũng không hỏi nhiều, mà đợi chạy xong thì dạy bọn họ một bộ Ngũ hành quyền. Ngũ hành quyền là bộ quyền pháp cơ sở khi nhập môn võ thuật, động tác đơn giản, quy củ chặt chẽ, có thể rèn luyện sức khỏe, mà lại tốt cho ngũ tạng, rất thích hợp cho á thú học. Dạy xong, y liền để họ tự tập luyện, cũng dặn dò đám người Bối Cách luyện cái này xong, thì luyện ép chân, rồi đứng tấn đến khi mặt trời ló dạng mới được thu nhóm lại.
Trở lại lều trại, các lão nhân cũng đã dậy, đang nhóm lửa nấu cơm. Bách Nhĩ nói vài câu với Tán Tán, bảo họ ban ngày đừng làm việc khác, trước hết làm mấy túi da thú cho mười ba á thú đám Bối Cách, để mỗi người có hai túi cột vào chân.
“Để làm gì?” Tán Tán hỏi. Phải hỏi rõ ràng, ông mới biết phải làm sao.
“Đựng đá.” Bách Nhĩ cười tủm tỉm, đáp.
“Dùng túi da thú khiêng đá thì không được bao lâu sẽ hỏng đấy.” Tán Tán nói tới trọng tâm.
“Không phải dùng để khiêng đá, chỉ cho vài viên đá vào trong thôi, để họ đi đâu cũng cột vào chân, chỉ lúc ra ngoài săn bắt mới tháo ra.” Bách Nhĩ rất kiên nhẫn với lão nhân, bình thường hỏi cái gì cũng đáp.
Tuy không rõ tại sao Bách Nhĩ muốn làm như vậy, thế nhưng Tán Tán vẫn đáp ứng, kinh nghiệm ở chung nói cho ông biết, vô luận Bách Nhĩ làm cái gì, nhất định đều có lý do của y, tuyệt đối sẽ không vô cớ ép buộc người khác.
Bách Nhĩ dặn dò xong, liền đi tới chỗ thú nhân, bởi vì không có Cổ ở đây, nhóm Duẫn thiếu một người, nên y được thay vào.
Lúc y tới gần, hai nhóm thú nhân đang thi đấu kịch liệt. Bách Nhĩ đảo mắt qua đám đông, cuối cùng dừng ở nhóm của Nặc. Nhóm của Nặc có năm người lại phải chống lại sáu người của đối phương, nên đang dần rơi vào thế hạ phong. Các thú nhân đang dùng hình thú đánh nhau, y lại không có vũ khí, không thể gia nhập được. Đứng bên cạnh lẳng lặng nhìn một lát, đột nhiên y mở miệng.
“Nặc lùi về sau, Giác, Hồng, Hạ, Nam lưng đối lưng vây quanh Nặc.” Giọng nói bình tĩnh truyền vài tai các thú nhân đang chiến đấu, đám người Nặc đã quen hợp tác với Bách Nhĩ, theo phản xạ dựa theo y phân phó mà rời khỏi vòng đấu, chỉnh lại đội hình, tuy Nam chậm một bước, nhưng vẫn thành công bổ sung vào chỗ trống của mình trước khi bị đối thủ quấn lấy. Vốn mạnh ai nấy làm, bị nhóm đối phương chèn ép, lúc này vì không cần lo lắng ai tấn công sau lưng, nên tình thế lập tức bị xoay chuyển.
Sau đó không cần Bách Nhĩ nói gì nữa, bởi vì tốc độ của Nặc rất nhanh, cộng thêm sức mạnh đồng đội trợ giúp, chỗ nào thiếu người thì đánh chỗ đó, đồng thời còn có tác dụng nhiễu loạn tầm mắt của đối phương. Mãi tới khi Kỳ tức giận thở hổn hển, chửi ầm lên, cuối cùng nhóm bên kia mới phản ứng lại, bọn họ cũng lập tức chuyển thành đội hình tròn, đấu với nhóm của Nặc.
Mắt thấy hai bên hình thành cục diện giằng co, Bách Nhĩ lại thản nhiên nói “Giác ở phía trước, Hồng, Hạ tương trợ tóm gọn Kỳ. Nam, Nặc ở cuối, phòng bị những người khác.” Năm người gắng gượng tạo thành trận pháp hình cái dùi không đầy đủ lắm, trước khi đối phương phản ứng lại, Kỳ là chủ lực của nhóm kia đã bị ba người Giác, Hồng, Hạ hợp lực giải quyết. Sau khi trận pháp của đối phương bị phá, liền tác chiến riêng theo từng người. Đám người Giác, Nặc lập tức quay lại thế trận phòng thủ. Mấu chốt ở đây là các thành viên phải phối hợp khắng khít với nhau, nếu không cũng sẽ không xuất hiện sự chênh lệch uy lực lớn như vậy giữa hai trận pháp giống nhau.
“Bách Nhĩ, ngươi không thể như vậy!” Kỳ sờ cái cổ bị cắn ướt sũng, đi tới gần Bách Nhĩ, thở hổn hển nói.
“Sao không thể?” Bách Nhĩ cười nói “Phối hợp như vậy không phải rất tốt sao?” Vận dụng hợp lý ưu điểm của mình, lấy thừa bù thiếu, ăn khớp lẫn nhau, không phải là sự phối hợp tốt nhất sao? Kỳ nghẹn lời. Y vốn cũng không phải thật sự nổi giận, lúc này nghe vậy, không khỏi lại chăm chú nhìn vào trong chiến trường, nhưng không phải là quan tâm thắng bại, mà là chú ý tình hình phối hợp, tới khi trận chiến chấm dứt, ngược lại ngộ ra không ít điều, sau đó hỏi Bách Nhĩ những chỗ còn chưa rõ.
Lúc hai người đang nói chuyện, Bách Nhĩ đột nhiên thấy gió sau đầu nổi lên, không kịp ngẫm nghĩ, cơ thể đã quay cuồng rời khỏi chỗ đứng ban đầu. Không đợi y đứng lên, một con sư tử lai báo xuất hiện trước mắt lại đánh tới. Biết Đồ là muốn đọ sức, ánh mắt Bách Nhĩ nguy hiểm nheo lại, không hề né tránh, mà chờ tới khi đối phương bổ nhào tới trước mặt, bỗng nhiên một tay y chống lên cái cằm mở ra của con thú trắng, một tay nắm lấy da lông trên cổ nó, đột ngột lật người cưỡi lên lưng nó.
Nếu thật sự đang chém giết, con thú trắng này tất nhiên sẽ lăn lộn, hoặc là đánh lên nham thạch, thân cây, quăng người trên lưng xuống, thế nhưng hiện tại vì sợ làm Bách Nhĩ bị thương, nên hắn đành bỏ hành động này. Mà Bách Nhĩ đang muốn túm chặt cái đuôi con thú trắng để quật ngã xuống, kết thúc trận đấu, tay vừa mới chạm vào cái đuôi kia, thì chỉ thấy con thú trắng bỗng dưng kẹp chặt đuôi lại, bắt đầu chạy như điên.
“Bách Nhĩ, ngươi không biết nếu chạm vào đuôi thú nhân thì phải làm bạn đời của người đó à?” Đồ vừa chạy vừa lớn tiếng nói.
Gió mạnh thổi qua mặt, Bách Nhĩ hơi cúi người, có chút hết lời để nói, y nghĩ thầm, nếu lúc săn thú ở ngoài, ngươi bị dã thú chạm vào đuôi, chẳng lẽ cũng muốn lấy nó làm bạn đời? Tuy là nghĩ như vậy, nhưng cuối cùng y cũng không dám lại đi sờ đuôi của Đồ nữa.
“Ngồi cho vững!” Thấy sắp chạy tới chân núi, Đồ đột nhiên gào lớn một tiếng.
Bách Nhĩ theo phản xạ kẹp chặt hai chân, kéo lông ở cổ con thú trắng, bị gió bạt vào mặt làm cho y gần như khó hít thở. Chỉ thấy Đồ bỗng nhiên vươn người, nhảy lên núi đá xiêu vẹo, sau đó đứng ở trên vách núi dốc đứng nhẹ nhàng nhảy qua, thỉnh thoảng quẹt vào một vài cây bụi hoặc cây gỗ nhỏ. Mây xanh quấn lấy sườn núi, mang theo hơi ẩm nhàn nhạt.
Bách Nhĩ không biết sao đang đánh nhau, tên này lại chạy tới đây leo núi làm gì, nhưng y cũng không lên tiếng ngăn cản, mà muốn nhìn xem hắn muốn chơi trò gì đây.
Vừa bước lên một chỗ bằng phẳng ở lưng chừng núi, liền có cảm giác mặt trời mới mọc từ giữa dãy núi đối diện kia lên, chiếu ánh sáng chói lóa qua ngọn núi bên này, khiến một người một thú đều không khỏi nheo mắt lại. Con thú trắng dừng chân, xoay người về phía Đông. Bách Nhĩ chấn động với cảnh sắc lọt vào trong tầm mắt, không khỏi ngồi thẳng lưng lên.
Y thấy hai vầng thái dương giống như song sinh mà sóng vai xuất hiện bên ngọn núi đối diện, ánh sáng cao ngất bao phủ một sắc vàng kim hết thảy từ gần tới xa. Sương mù trong rừng trúc dần tan, tiếng chim hót líu lo vang lên, và có những con điểu thú cánh đỏ bay lên cao, xoẹt qua tia nắng ban mai nhuộm thành một màu đỏ sậm trên bầu trời, bay về phía mặt trời mọc. Ao hồ giống như viên đá quý, lấp lánh ánh sáng rực rỡ. Những lớp cỏ phập phồng như làn sóng, hoa nở như dệt gấm, đều phảng phất như mạ lên một sắc vàng kim mỏng manh, còn mang theo *** thần hăng hái và ướt át của sáng sớm. Động vật ăn cỏ tỉnh lại từ giấc say nồng, lười biếng đứng dậy, đi tới bên hồ nước. Khói nhẹ dâng lên, các á thú đã bắt đầu làm bữa sáng rồi.
“Chờ chúng ta xây xong phòng ốc, khoai lang tím, khổ tử ma đều trồng thành công, không cần sợ lạnh và đói khát nữa, nơi này sẽ càng trở nên đẹp hơn.” Bên tai truyền tới giọng nói của Đồ.
Bách Nhĩ lấy lại *** thần, lúc này mới phát hiện mình còn ngồi trên lưng hắn, y vội vàng muốn nhảy xuống, kết quả lại bị hắn quát ngừng lại.
“Đừng nhúc nhích. Ta đưa ngươi xuống!” Tuy là nói như vậy, nhưng hắn không có lập tức làm, mà là tiếp tục nói “Bách Nhĩ, nơi này tốt như vậy, ngươi đừng trở lại nơi ban đầu của ngươi có được không?”
Bách Nhĩ sửng sốt, cúi đầu nhìn con thú trắng đang nhìn xuống thung lũng dưới chân, nếu không phải cảm thấy lưng nó đang buộc chặt, có lẽ y đã hoài nghi mình nghe lầm rồi, trong lòng không khỏi dấy lên một cảm xúc khác thường.
“Ta không trở về được.” Một lát sau, y mới trầm giọng trả lời. Nếu đầu của một người bị chém xuống, rồi treo trên tường thành còn có thể sống lại, phỏng chừng cũng không ai chấp nhận được y. Về phần cơ thể này, dù nguyên chủ còn có thể trở về, y cũng sẽ không có khả năng nhường lại. Dù sao chuyện tình liên quan tới sống chết, không phải một sơn động chật hẹp, xấu xí, có thể đơn giản nói nhường là nhường được.
Cảm thấy cảm xúc của y hạ xuống, con thú trắng quay đầu liếm lên cái chân của y buông bên thân hắn, nói “Bách Nhĩ, ta muốn ngươi làm bạn đời của ta.” Sau đó không đợi y trả lời, hắn đã gầm dài một tiếng, chấn động rừng núi, dọa động vật ăn cỏ trong thung lũng chạy tán loạn, cùng với mọi người ngẩng đầu trông qua, như gió cuốn quanh co hướng tới chân núi.
Sau khi xuống núi, Đồ thả Bách Nhĩ xuống, xoay người rời đi, không cho đối phương cơ hội nói chuyện. Sau hôm ấy, hắn cũng không bởi vì lần thổ lộ đột ngột này mà nhiệt tình triển khai theo đuổi, ngược lại vẫn như trước kia, nên làm gì thì làm đó, không thân cận cũng không xa cách. Ban đầu Bách Nhĩ còn muốn tìm một cơ hội chối từ rõ ràng với hắn, sau đó thấy hắn như vậy, cũng đành thôi, y nghĩ chỉ cần mình không đáp lại, chờ một thời gian, nhiệt huyết của đối phương cũng sẽ qua, hoặc là hắn sẽ coi trọng một á thú mĩ lệ nào đó, rồi sẽ quên chuyện này đi. Y lại không chú ý rằng mình bị một thú nhân liên tiếp hỏi làm bạn đời nhưng không hề có bất cứ cảm xúc phản cảm, chán ghét nào. Phải nói ở kiếp trước, bởi vì liên quan tới dung mạo của y, đã từng khiến không ít người thích nam phong chạy theo như vịt, thiếu chút nữa còn rơi vào cạm bẫy của bằng hữu, thế nên y rất phản cảm với điều này, thậm chí là cực kỳ mẫn cảm, cứ hễ thấy tên nam nhân nào nhìn mình bất thường, y đều sẽ nhịn không được tiến lên đánh cho một trận. Đương nhiên đây là chuyện khi còn niên thiếu, tới khi tuổi tác lớn dần, uy nghiêm ngày càng cao, cũng không có ai dám để ý tới y nữa. Khi đó chọc giận y, thì không phải bị đánh một trận đơn giản đâu. Mà sự chán ghét nam phong được che giấu dưới gương mặt bình tĩnh, không gợn sóng kia lại chưa bao giờ biến mất.
Bách Nhĩ không hề nghĩ tới điểm này, mà dù có nghĩ tới, cũng sẽ cảm thấy bởi vì mình là á thú, bị thú nhân hỏi cưới là chuyện đương nhiên, không đáng nổi giận, hơn nữa tuy Đồ nói ra lời này, nhưng đôi mắt hắn lại trong sáng, không tỏ ra *** tà, đánh khinh, nên y mới có thể hoàn toàn không có cảm giác bị vũ nhục. Nhưng y lại không biết, chuyện tình cảm không thể dùng lí trí để phân tích ra được, nếu không sao có nhiều người lại bị tình cảm khống chế như vậy, rồi làm ra chuyện hối hận không kịp chứ? Những người đó thật sự không biết đúng sai sao? Đương nhiên là không phải rồi.
Một ngày này là hai nhóm của Duẫn và Tát đi ra ngoài săn thú, Đồ lại tới bãi đá khai thác đá, chắc là vì tránh Bách Nhĩ để không bị từ chối. Bách Nhĩ thì ở trong thung lũng giúp xây nền, khiêng đá. Túi da thú cũng vừa được lão á thú làm xong, y liền đục mấy viên đá có trọng lượng thích hợp, bỏ vào trong, trước tiên cột cho Bối Cách. Bối Cách vừa phải giúp hạ đá từ bè xuống, chuyển vào trong thung lũng, vừa phải mang theo hai cái túi nặng trịch bên chân, cộng thêm thời tiết nóng vô cùng, khiến y khó chịu tới mức chỉ mong được khóc to một trận. Làm cho các á thú khác vừa thấy tội nghiệp vừa có chút sung sướng khi người gặp họa, nhưng cứ hễ tới lượt mình phải đối mặt là biểu tình trở nên vặn vẹo. Ngược lại, Tang Lộc ngóng trông nhìn vài lần, sau đó tới tìm Bách Nhĩ.
“Bách Nhĩ, ta không có sao?” Y cảm thấy Bách Nhĩ dạy họ cái gì cũng rất hữu dụng, tựa như bắt họ chạy bộ, luyện quyền, chèo bè, khiêng đá, tuy mới đầu rất vất vả, nhưng thời gian sau, hiệu quả liền xuất hiện. Tốc độ và sức lực của họ đều tăng lên rất nhiều so với trước kia, đi vào trong rừng cũng không sợ hãi như ban đầu nữa, thậm chí còn biết thực vật nào sẽ gây thương tích, thực vật nào có thể ăn, dã thú nào thật ra không cần sợ sệt, dã thú nào vừa thấy nhất định phải bỏ chạy. Tin rằng cho dù có một ngày bọn họ không cẩn thận lạc đường trong rừng núi, chỉ cần không quá xui xẻo, sống lâu thêm vài ngày cũng không thành vấn đề.
“Gấp cái gì chứ!” Bách Nhĩ xoa đầu y, cười nói.
Quả nhiên, không bao lâu sau khi y nói những lời này, hai chân mười ba á thú đều bị cột túi da thú, còn có nghiêm lệnh ngoại trừ đi săn và tắm rửa, lúc khác đều không được tháo xuống, nếu không sẽ tăng trọng lượng gấp đôi, làm họ giận tới mức mấy ngày liền đều liếc xéo Bách Nhĩ.
“Ta có thể cũng cột không?” Ngược lại có một người không sợ vất vả giống Tang Lộc, sau khi quan sát vài ngày, thì chủ động tới tìm Bách Nhĩ, có chút thấp thỏm hỏi.
Bách Nhĩ nhìn á thú tuy hơi thấp hơi yếu hơn y, nhưng trong các á thú vẫn có vẻ cao lớn, thô kệch hơn, một lần có thể khiêng được hai tảng đá, y nhớ đối phương biết làm đồ gốm, tên là Đào Đào, trong mắt không khỏi mang theo một tia hứng thú “Sao ngươi lại muốn cột? Không thấy bọn họ đều muốn tháo xuống à?”
“Sau này ra ngoài đi săn với thú nhân, chúng ta còn phải mang theo đồ, nếu gặp dã thú, không thể ném bỏ đồ đạc rồi chạy được.” Đào Đào nghĩ một lát, nói. Trong suy nghĩ của y, thực vật là thứ rất trân quý, lúc nào cũng không thể bỏ lại, cho nên y cho rằng Bách Nhĩ dùng cách này là để bọn họ thích ứng với vật nặng khi hành tẩu và chạy trốn, để tránh lúc đó hoảng hốt ném đi thực vật vất vả mới kiếm được.
Bách Nhĩ khẽ cười lên tiếng, vỗ vai y, nhìn như thờ ơ nói “Nhớ kỹ, bất cứ lúc nào, mạng sống mới là quan trọng nhất.” Tuy là nói như vậy, y vẫn bảo Tán Tán làm một đôi túi da thú cho Đào Đào, đá ở bên trong cũng nặng hơn các á thú khác.
Vì thế, có một thời gian rất dài, Đào Đào đều sẽ nhận lấy ánh mắt nhìn mình như đứa ngốc của các á thú khác. Trước kia ở trong bộ lạc y đã quen, nên cũng không để ở trong lòng. Tóm lại Bách Nhĩ bảo y làm gì thì y sẽ làm cái đó, hơn nữa còn làm rất nghiêm túc. Cộng thêm y cũng không phải người nói nhiều, gặp chuyện gì cũng sẽ tự động não trước, nghĩ không ra mới đi hỏi, khiến Bách Nhĩ bất giác bắt đầu đối xử khác với y.
Danh sách chương