Edit: Tiêu Tiêu
"Thật chứ?" Nam Cung Dực nghi hoặc nhìn Bạch Nhược, "Vậy chuyện của Bạch Chỉ giải thích thế nào? Không có ngươi, mẫu hậu sẽ đưa ra quyết định qua loa như thế sao?"
Bạch Nhược rất ủy khuất, từng giọt nước mắt rơi xuống.
"Lúc đó ta chỉ lấp kín miệng, muốn để mẫu hậu đáp cầu dắt mối, cho Bạch Chỉ và Thương Vương ở chung với nhau một khoảng thời gian, về phần có thể thành hay không, phải xem cảm giác của bọn họ, nhưng ta không nghĩ tới mẫu hậu trực tiếp hạ chỉ..." Bạch Nhược thận trọng kéo ống tay áo Nam Cung Dực: "Điện hạ, là Nhược Nhi không đúng, không nên đề xuất loại yêu cầu vô lý này, xin điện hạ trừng phạt."
Sắc mặt khó coi của Nam Cung Dực hơi tốt lên: "Nếu như chuyện này không liên quan gì đến ngươi, vậy là ta oan uổng ngươi rồi, hiện tại cũng là phụ hoàng nhất thời tức giận, ta lại nghĩ cách khác để hắn bớt giận, mặt khác..."
Hắn dừng một chút, tiếp tục nói: "Bạch Chỉ đã bị Đế Thương giao cho hình ti, ta sẽ tìm người chuẩn bị một chút để nàng ta ở trong đó không chịu khổ, ngươi nhớ kỹ để cha ngươi tới cửa xin lỗi."
Tâm Bạch Nhược lộp bộp một chút.
Nếu bệ hạ thực sự nguôi giận mà thả hoàng hậu, vậy chuyện nàng xúi giục hoàng hậu không phải sẽ bại lộ sao? Không được!
Nàng tuyệt đối không thể để hoàng hậu còn sống rời khỏi lãnh cung!
Một luồng sáng lạnh lẽo lóe lên một cái từ đáy mắt rồi biến mất, thời khắc Bạch Nhược cúi đầu, đáy mắt chứa sát ý nồng đậm.
Bạch Nhược cũng không ngu xuẩn, ngược lại nàng còn rất thông minh, nàng cũng biết qua nhiều năm như vậy dựa vào cái gì mà câu dẫn Thái tử.
Nếu cục diện thực sự bị lộ ra, từ nay về sau, vinh hoa phú quý liền không có duyên với nàng.
Nàng tuyệt đối sẽ không để xảy ra chuyện này!
"Điện hạ, đa tạ ngươi nguyện ý tin tưởng ta, " Bạch Nhược từ từ tới gần Nam Cung Dực, nàng ta hơi giương mắt, điềm đạm đáng yêu: "Đáng tiếc, mẫu hậu bị giam vào lãnh cung, Chỉ Nhi cũng gặp tai ương vào lao ngục, duy chỉ có tỷ tỷ của ta, nàng... được Thương Vương ưu ái."
Nghe thấy cái tên Bạch Nhan, biểu lộ của Nam Cung Dực hơi phức tạp, đáy lòng có chút cảm thán.
Nếu như năm đó không phát sinh chuyện như vậy thì tốt biết bao nhiêu?
Kể từ đó, nữ tử tuyệt diễm vô song không thể trở thành chính phi của hắn, như cũ có thể cho nàng làm thiếp, nhưng hắn nghĩ đến nữ nhân đã bị nam nhân khác làm bẩn qua, trong lòng hắn không thể không buồn nôn.
"Nhược Nhi, ngươi sao vậy?"
Thời điểm Nam Cung Dực lấy lại tinh thần, nhìn thấy thân thể Bạch Nhược cứng ngắc, bả vai không ngừng run run, thần sắc rất thống khổ.
"Ta..." Bạch Nhược khẽ cắn môi: "Ta cũng không biết chuyện gì, sau khi ở trong cung tiếp xúc với tỷ tỷ, lúc trở về toàn thân ta đều ngứa, gãi một cái lại đau dữ dội."
Nam Cung Dực khẽ giật mình, xoẹt một tiếng hắn đem xé y phục của Bạch Nhược, lộ ra người đầy vết cào.
Bây giờ da thịt của nữ tử đã không còn tốt như trước, vết thương đầy người khiến Nam Cung Dực rất đau lòng, càng nhiều hơn là phẫn nộ.
"Là Bạch Nhan làm?"
Hắn hít một hơi thật sâu, sắc mặt tái xanh hỏi.
Bạch Nhược lắc đầu: "Ta cũng không rõ... Mặc dù ở trong cung ta chỉ tiếp xúc với mẫu hậu và tỷ tỷ, nhưng hai người bọn họ đều không giống loại người sẽ làm ra chuyện này."
Hoàng hậu đương nhiên không có khả năng hãm hại nàng, cho nên, chỉ có một khả năng... Bạch Nhan!
"Điện hạ."
Thân thể Bạch Nhược như một con rắn giãy dụa, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, hoa lê đái vũ: "Có phải Nhược Nhi thật sự rất khổ."
"Nhược Nhi, ngươi chờ, hiện tại ta liền cho người đi tìm đan dược sư tới trị liệu, về phần Bạch Nhan... bản thái tử tuyệt đối không bỏ qua!"
Ban đầu mấy ngày nay, nguyên nhân vì yến hội, trong đầu hắn thường xuyên xuất hiện gương mặt của Bạch Nhan, trong lòng càng có chút tiếc hận.
Nhưng hắn không thể ngờ tới, Bạch Nhan có thể làm ra chuyện như vậy đối với nữ tử chân thật thiện lương như Nhược Nhi!
Trong lòng hắn hơi cảm thấy may mắn vì năm đó không thú (cưới) Bạch Nhan, dù nàng chưa từng thất thân, nàng ác độc như vậy cũng không xứng làm Thái tử phi!
Nếu không, toàn bộ phủ thái tử, vĩnh viễn đều không có ngày yên bình!
"Thật chứ?" Nam Cung Dực nghi hoặc nhìn Bạch Nhược, "Vậy chuyện của Bạch Chỉ giải thích thế nào? Không có ngươi, mẫu hậu sẽ đưa ra quyết định qua loa như thế sao?"
Bạch Nhược rất ủy khuất, từng giọt nước mắt rơi xuống.
"Lúc đó ta chỉ lấp kín miệng, muốn để mẫu hậu đáp cầu dắt mối, cho Bạch Chỉ và Thương Vương ở chung với nhau một khoảng thời gian, về phần có thể thành hay không, phải xem cảm giác của bọn họ, nhưng ta không nghĩ tới mẫu hậu trực tiếp hạ chỉ..." Bạch Nhược thận trọng kéo ống tay áo Nam Cung Dực: "Điện hạ, là Nhược Nhi không đúng, không nên đề xuất loại yêu cầu vô lý này, xin điện hạ trừng phạt."
Sắc mặt khó coi của Nam Cung Dực hơi tốt lên: "Nếu như chuyện này không liên quan gì đến ngươi, vậy là ta oan uổng ngươi rồi, hiện tại cũng là phụ hoàng nhất thời tức giận, ta lại nghĩ cách khác để hắn bớt giận, mặt khác..."
Hắn dừng một chút, tiếp tục nói: "Bạch Chỉ đã bị Đế Thương giao cho hình ti, ta sẽ tìm người chuẩn bị một chút để nàng ta ở trong đó không chịu khổ, ngươi nhớ kỹ để cha ngươi tới cửa xin lỗi."
Tâm Bạch Nhược lộp bộp một chút.
Nếu bệ hạ thực sự nguôi giận mà thả hoàng hậu, vậy chuyện nàng xúi giục hoàng hậu không phải sẽ bại lộ sao? Không được!
Nàng tuyệt đối không thể để hoàng hậu còn sống rời khỏi lãnh cung!
Một luồng sáng lạnh lẽo lóe lên một cái từ đáy mắt rồi biến mất, thời khắc Bạch Nhược cúi đầu, đáy mắt chứa sát ý nồng đậm.
Bạch Nhược cũng không ngu xuẩn, ngược lại nàng còn rất thông minh, nàng cũng biết qua nhiều năm như vậy dựa vào cái gì mà câu dẫn Thái tử.
Nếu cục diện thực sự bị lộ ra, từ nay về sau, vinh hoa phú quý liền không có duyên với nàng.
Nàng tuyệt đối sẽ không để xảy ra chuyện này!
"Điện hạ, đa tạ ngươi nguyện ý tin tưởng ta, " Bạch Nhược từ từ tới gần Nam Cung Dực, nàng ta hơi giương mắt, điềm đạm đáng yêu: "Đáng tiếc, mẫu hậu bị giam vào lãnh cung, Chỉ Nhi cũng gặp tai ương vào lao ngục, duy chỉ có tỷ tỷ của ta, nàng... được Thương Vương ưu ái."
Nghe thấy cái tên Bạch Nhan, biểu lộ của Nam Cung Dực hơi phức tạp, đáy lòng có chút cảm thán.
Nếu như năm đó không phát sinh chuyện như vậy thì tốt biết bao nhiêu?
Kể từ đó, nữ tử tuyệt diễm vô song không thể trở thành chính phi của hắn, như cũ có thể cho nàng làm thiếp, nhưng hắn nghĩ đến nữ nhân đã bị nam nhân khác làm bẩn qua, trong lòng hắn không thể không buồn nôn.
"Nhược Nhi, ngươi sao vậy?"
Thời điểm Nam Cung Dực lấy lại tinh thần, nhìn thấy thân thể Bạch Nhược cứng ngắc, bả vai không ngừng run run, thần sắc rất thống khổ.
"Ta..." Bạch Nhược khẽ cắn môi: "Ta cũng không biết chuyện gì, sau khi ở trong cung tiếp xúc với tỷ tỷ, lúc trở về toàn thân ta đều ngứa, gãi một cái lại đau dữ dội."
Nam Cung Dực khẽ giật mình, xoẹt một tiếng hắn đem xé y phục của Bạch Nhược, lộ ra người đầy vết cào.
Bây giờ da thịt của nữ tử đã không còn tốt như trước, vết thương đầy người khiến Nam Cung Dực rất đau lòng, càng nhiều hơn là phẫn nộ.
"Là Bạch Nhan làm?"
Hắn hít một hơi thật sâu, sắc mặt tái xanh hỏi.
Bạch Nhược lắc đầu: "Ta cũng không rõ... Mặc dù ở trong cung ta chỉ tiếp xúc với mẫu hậu và tỷ tỷ, nhưng hai người bọn họ đều không giống loại người sẽ làm ra chuyện này."
Hoàng hậu đương nhiên không có khả năng hãm hại nàng, cho nên, chỉ có một khả năng... Bạch Nhan!
"Điện hạ."
Thân thể Bạch Nhược như một con rắn giãy dụa, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, hoa lê đái vũ: "Có phải Nhược Nhi thật sự rất khổ."
"Nhược Nhi, ngươi chờ, hiện tại ta liền cho người đi tìm đan dược sư tới trị liệu, về phần Bạch Nhan... bản thái tử tuyệt đối không bỏ qua!"
Ban đầu mấy ngày nay, nguyên nhân vì yến hội, trong đầu hắn thường xuyên xuất hiện gương mặt của Bạch Nhan, trong lòng càng có chút tiếc hận.
Nhưng hắn không thể ngờ tới, Bạch Nhan có thể làm ra chuyện như vậy đối với nữ tử chân thật thiện lương như Nhược Nhi!
Trong lòng hắn hơi cảm thấy may mắn vì năm đó không thú (cưới) Bạch Nhan, dù nàng chưa từng thất thân, nàng ác độc như vậy cũng không xứng làm Thái tử phi!
Nếu không, toàn bộ phủ thái tử, vĩnh viễn đều không có ngày yên bình!
Danh sách chương