Edit: Tiêu Tiêu

"Tiêu Nhi, hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, Bạch Chấn Tường chắc hẳn sẽ giận chó đánh mèo lên ngươi, mấy ngày nay ngươi cứ ngủ ở chỗ ta, " Khóe môi Bạch Nhan giương nhẹ, "Ta đã để Hoa La chuẩn bị tốt cho ngươi một gian phòng."

Lần này, trái lại là Bạch Tiêu không cự tuyệt, hắn chậm rãi gật đầu, đáp: "Được."

Cách biệt sáu năm, tỷ muội bọn hắn chưa có một ngày tốt để ở chung, bây giờ... tất nhiên là hắn không rời đi được.

...

Cùng lúc đó, Bạch Chấn Tường đang vì chuyện của Bạch Chỉ mà bôn ba, lại được cho biết Thương Vương có lệnh, bất cứ người nào cũng không thể nộp tiền bảo lãnh cho Bạch Chỉ.

Mà Nam Cung Dực cũng bận tới sứt đầu mẻ trán, căn bản không có rảnh mà để tâm tới hắn.

Nhưng cố tình vào lúc này, hộ vệ Bạch phủ đến bẩm báo chuyện hôm nay của Bạch gia cho hắn.

Sau khi biết được chuyện này, Bạch Chấn Tường giận tím mặt, phẫn nộ trở về Bạch phủ, ngay cả chuyện Bạch Chỉ bị đưa vào sâu trong lao ngục hắn cũng ném ra sau đầu.

Vừa bước vào Bạch phủ, sắc mặt Bạch Chấn Tường liền khó coi, nghiêm nghị phân phó: "Đem phu nhân tới đây cho ta!"

"Dạ, gia chủ."

Thị vệ sau lưng một mực cung kính cúi đầu chắp tay, nhận lệnh lui xuống.

Nửa ngày sau.

Vu Vung khoác một thân áo sẫm màu chậm chạp đi tới, gương mặt cao quý lúc này tái nhợt không sắc, hai mắt vô thần. Sau khi nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Bạch Chấn Tường, thân thể nàng hơi run rẩy.

"Vu Dung!" Bạch Chấn Tường gầm lên: "Năm đó ngươi muốn bán Bạch Nhan làm thiếp cho lão đầu Tiền gia có đúng hay không?"

Bịch!

Vu Dung bị dọa tới run một cái mà quỳ rạp xuống đất, nàng cắn chặt môi, giải thích: "Tướng công, ngươi đừng nghe những người đó nói bậy, thiếp thân không có..."

"Không có? Người Tiền gia đã đến tìm ngươi đòi đan dược, ngươi còn dám nói không có?" Bạch Chấn Tường nổi giận, quăng một bạt tai lên Vu Dung, "Bản gia chủ đối xử không tốt với Vu gia các ngươi sao? Ngay cả lão phu nhân ta cũng hiếu kính như mẫu thân, hơn nữa hai mươi năm luôn đợi ngươi như thuở đầu, thế mà, ngươi lại muốn bán nữ nhi ruột của bản gia chủ chỉ vì một viên đan dược để huynh đệ ngươi đột phá."

Vu Dung bụm lấy má, ánh mắt không dám tin nhìn Bạch Chấn Tường.

Nàng và Bạch Chấn Tường là thanh mai trúc mã, ân ái nhiều năm, thế nhưng đây đúng thật là lần đầu tiên hắn đánh nàng, làm sao nàng không thất vọng đau khổ được? "Tướng công, đệ đệ của ta cũng là biểu đệ của ngươi!" Vu Dung cắn môi thật chặt, tròng mắt rưng rưng, "Huống gì, lúc trước Bạch Nhan đã thất thân, ta cũng vì tâm ý chuyện xấu trong nhà không truyền ra ngoài nên mới âm thầm giải quyết, ta làm như vậy cũng là vì ngươi!"

"Vậy hôm nay vì sao ngươi lại muốn bán nhi tử Bạch Nhan?"

Bạch Chấn Tường siết chặt nắm đấm, trong mắt lửa giận phun trào.

"Từ trước tới nay Phượng Lâu chỉ thích đứa trẻ xinh đẹp, thiếp thân làm việc này, cũng là vì muốn tướng công gây dựng quan hệ với Phượng Lâu, " Vu Dung từ từ đứng lên, sắc mặt tái nhợt treo hai hàng nước mắt, điềm đạm đáng yêu, "Tướng công, nhiều năm trước ta đã là nữ nhân của ngươi, cả đời này ta làm bất cứ chuyện gì đều là cân nhắc cho ngươi."

Rõ ràng là vì tâm tư của nàng ta, vì đệ đệ cần một viên đan dược để đột phá, nàng ta tự ý đem bán Bạch Nhan.

Nhưng đến miệng nàng ta, thì lại vì tốt cho Bạch Chấn Tường.

"Vu Dung a Vu Dung, ngươi đã làm ra chuyện ngu xuẩn nhất trên đời." Bạch Chấn Tường chậm chạp nhắm mắt, thần sắc thất vọng.

Hắn thất vọng vì qua nhiều năm như vậy, Vu Dung thiện lương đều là giả tạo, buồn cười là, lúc trước hắn vì chuyện này mà trách móc Bạch Nhan nặng nề.

Thật lâu, Bạch Chấn Tường mới mở mắt ra, ánh mắt mơ hồ có vẻ lo lắng: "Ngươi hẳn cũng biết, hôm nay Đế Thương tuyên bố gian phu với Bạch Nhan năm đó chính là hắn đúng không? Nếu như ngươi không tự ý đem bán Bạch Nhan làm thiếp, dựa vào mối quan hệ này, chúng ta có thể dựa vào chiếc thuyền của Thương Vương."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện