Edit: Tiêu Tiêu
"Ta vốn không phải người nơi này, là Quốc sư giúp ta đến đây."
"Quốc sư? Ai vậy?" Đôi mắt Sở Y Y mông lung, trước mắt hoàn toàn mờ mịt, nàng ngước mắt nhìn trăm khóm hoa, mu bàn tay khẽ đặt trên trán.
Một bộ váy áo màu hồng đào, cùng muôn hoa đua nhau khoe sắc thắm.
"Quốc sư..." Đế Tiểu Vân mở mắt ra, trước mắt dường như hiện lên gương mặt tuấn mỹ ôn nhu, hơi giương môi, "Hắn là một nam nhân ôn nhu, xem như ta khi dễ hắn thế nào, hắn cũng không giận ta..."
"A, nói như vậy, Quốc sư kia là tình lang của ngươi?." Sở Y Y nở nụ cười, khuôn mặt tươi vui xinh đẹp, khóe miệng cong lên, xoay người đối mặt với Đế Tiểu Vân.
"Ngươi đừng vu hãm cho ta, ta với Quốc sư trong sạch, ngược lại là ngươi, ta cảm thấy ngươi với Tiêu Tiêu qua lại rất gần."
"Đế Tiểu Vân, ta cho ngươi uống hoa tửu, vậy mà ngươi nói xấu ta! Hắn là đệ đệ Bạch Nhan, tất nhiên ta muốn đối xử tốt với hắn! Ngươi thì không giống! Vậy Quốc sư, chắc chắn là tình lang của ngươi!"
Bầu không khí ban đầu của hai người tương đối hài hòa, ai ngờ sau khi Sở Y Y buông những lời kia, Đế Tiểu Vân liền giương nanh múa vuốt nhào tới, đánh nhau với nàng.
Đánh nhau còn chưa tính, các nàng vừa đánh vừa ôm cùng nhau lăn thành một đoàn. Trên thân dính đầy hương hoa, sự hoa mỹ dưới ánh mặt trời, so với chính hoa còn đẹp hơn mấy phần...
"Chủ tử, muốn ngăn các nàng lại hay không?" Khóe miệng Hoa La giật một cái.
Hai người này thường xuyên một lời không hợp liền đánh nhau, bây giờ gan to bằng trời mượn say rượu ẩu đả, lại không sợ vương gia và chủ tử đến trách phạt sao? "Không cần."
Ngoài suy nghĩa của Hoa La, Bạch Nhan giương môi cười nhẹ: "Lần này, là các nàng giao lưu tình cảm, chúng ta không cần thiết ngăn cản, Hoa La, ngươi đừng để người khác quấy rầy các nàng."
Nói xong lời này, nàng chậm rãi đi qua chỗ hai người, hướng ra ngoài viện.
Bạch Nhan vừa đi ra đại môn, Vương gia kế bên liền bay ra một thân ảnh, phịch một tiếng, chật vật bị quẳng xuống đất.
Chợt, Vương Đức Thu bước ra ngoài, nhìn những người ngã dưới đất, không đặt vào mắt: "Vương Đức Thu ta còn chưa thối nát đến mức muốn bán nữ nhi, cút cho ta!"
Bán nữ nhi?
Bạch Nhan dừng lại, kinh ngạc nhìn Vương Đức Thu mặt mũi tràn đầy giận dữ, lại nhìn mấy thái giám ngã không dậy nổi, có chút hứng thú ngoắc ngoắc khóe môi, trong mắt ẩn ẩn ý cười.
"Ngươi..." Thái giám tức giận bò dậy, giận dữ nói, "Hoàng trưởng tôn chúng ta coi trọng nữ nhi nhà ngươi, để nữ nhi ngươi làm thiếp của ngài, đó là để mắt đến các ngươi! Huống gì Thái tử phi còn xuất ra một viên Nhị phẩm đan dược làm sính lễ, ngươi đừng không biết tốt xấu!"
"Ha ha," Vương Đức Thu giận quá hóa cười "Chỉ là Nhị phẩm đan dược, liền muốn ta bán nữ nhi? Ta cho ngươi biết, Vương Đức Thu ta còn không yếu đuối đến mức cần bán nữ nhi để sinh hoạt! Lập tức cút cho ta!"
Thái giám tức đến run rẩy cả người.
"Hoàng trưởng tôn chúng ta sau này sẽ ngự thống thiên hạ, ban đầu ngươi có thể nhờ cậy hoàng trưởng tôn lên làm cường giả, cố tình cơ hội tốt như vậy lại bỏ qua, sau này hối hận đừng đến tìm ta!"
Hắn hừ lạnh một tiếng, quay đầu bước đi, nhưng hắn vừa đi được vài bước, Vương Đức Thu tiện tay nhặt một khối đá, vút một tiếng bắn về phía trước.
Rầm!
Thái giám còn chưa biết xảy ra chuyện gì, hắn chỉ thấy cái ót tê rần, trước mắt một màu đen kịt, ngay sau đó, thân thể hắn đột nhiên ngã xuống đất, mất đi tri giác...
"Ta vốn không phải người nơi này, là Quốc sư giúp ta đến đây."
"Quốc sư? Ai vậy?" Đôi mắt Sở Y Y mông lung, trước mắt hoàn toàn mờ mịt, nàng ngước mắt nhìn trăm khóm hoa, mu bàn tay khẽ đặt trên trán.
Một bộ váy áo màu hồng đào, cùng muôn hoa đua nhau khoe sắc thắm.
"Quốc sư..." Đế Tiểu Vân mở mắt ra, trước mắt dường như hiện lên gương mặt tuấn mỹ ôn nhu, hơi giương môi, "Hắn là một nam nhân ôn nhu, xem như ta khi dễ hắn thế nào, hắn cũng không giận ta..."
"A, nói như vậy, Quốc sư kia là tình lang của ngươi?." Sở Y Y nở nụ cười, khuôn mặt tươi vui xinh đẹp, khóe miệng cong lên, xoay người đối mặt với Đế Tiểu Vân.
"Ngươi đừng vu hãm cho ta, ta với Quốc sư trong sạch, ngược lại là ngươi, ta cảm thấy ngươi với Tiêu Tiêu qua lại rất gần."
"Đế Tiểu Vân, ta cho ngươi uống hoa tửu, vậy mà ngươi nói xấu ta! Hắn là đệ đệ Bạch Nhan, tất nhiên ta muốn đối xử tốt với hắn! Ngươi thì không giống! Vậy Quốc sư, chắc chắn là tình lang của ngươi!"
Bầu không khí ban đầu của hai người tương đối hài hòa, ai ngờ sau khi Sở Y Y buông những lời kia, Đế Tiểu Vân liền giương nanh múa vuốt nhào tới, đánh nhau với nàng.
Đánh nhau còn chưa tính, các nàng vừa đánh vừa ôm cùng nhau lăn thành một đoàn. Trên thân dính đầy hương hoa, sự hoa mỹ dưới ánh mặt trời, so với chính hoa còn đẹp hơn mấy phần...
"Chủ tử, muốn ngăn các nàng lại hay không?" Khóe miệng Hoa La giật một cái.
Hai người này thường xuyên một lời không hợp liền đánh nhau, bây giờ gan to bằng trời mượn say rượu ẩu đả, lại không sợ vương gia và chủ tử đến trách phạt sao? "Không cần."
Ngoài suy nghĩa của Hoa La, Bạch Nhan giương môi cười nhẹ: "Lần này, là các nàng giao lưu tình cảm, chúng ta không cần thiết ngăn cản, Hoa La, ngươi đừng để người khác quấy rầy các nàng."
Nói xong lời này, nàng chậm rãi đi qua chỗ hai người, hướng ra ngoài viện.
Bạch Nhan vừa đi ra đại môn, Vương gia kế bên liền bay ra một thân ảnh, phịch một tiếng, chật vật bị quẳng xuống đất.
Chợt, Vương Đức Thu bước ra ngoài, nhìn những người ngã dưới đất, không đặt vào mắt: "Vương Đức Thu ta còn chưa thối nát đến mức muốn bán nữ nhi, cút cho ta!"
Bán nữ nhi?
Bạch Nhan dừng lại, kinh ngạc nhìn Vương Đức Thu mặt mũi tràn đầy giận dữ, lại nhìn mấy thái giám ngã không dậy nổi, có chút hứng thú ngoắc ngoắc khóe môi, trong mắt ẩn ẩn ý cười.
"Ngươi..." Thái giám tức giận bò dậy, giận dữ nói, "Hoàng trưởng tôn chúng ta coi trọng nữ nhi nhà ngươi, để nữ nhi ngươi làm thiếp của ngài, đó là để mắt đến các ngươi! Huống gì Thái tử phi còn xuất ra một viên Nhị phẩm đan dược làm sính lễ, ngươi đừng không biết tốt xấu!"
"Ha ha," Vương Đức Thu giận quá hóa cười "Chỉ là Nhị phẩm đan dược, liền muốn ta bán nữ nhi? Ta cho ngươi biết, Vương Đức Thu ta còn không yếu đuối đến mức cần bán nữ nhi để sinh hoạt! Lập tức cút cho ta!"
Thái giám tức đến run rẩy cả người.
"Hoàng trưởng tôn chúng ta sau này sẽ ngự thống thiên hạ, ban đầu ngươi có thể nhờ cậy hoàng trưởng tôn lên làm cường giả, cố tình cơ hội tốt như vậy lại bỏ qua, sau này hối hận đừng đến tìm ta!"
Hắn hừ lạnh một tiếng, quay đầu bước đi, nhưng hắn vừa đi được vài bước, Vương Đức Thu tiện tay nhặt một khối đá, vút một tiếng bắn về phía trước.
Rầm!
Thái giám còn chưa biết xảy ra chuyện gì, hắn chỉ thấy cái ót tê rần, trước mắt một màu đen kịt, ngay sau đó, thân thể hắn đột nhiên ngã xuống đất, mất đi tri giác...
Danh sách chương