Edit: ThienDa

"Meo!"

Thanh âm Tiểu Mễ mang theo kháng nghị, sớm biết có chuyện này, hắn vừa rồi không thể dễ dàng tin chủ nhân.

"Nói đi, cuối cùng là có chuyện gì xảy ra, ta muốn nghe sự thật."

Lông mày Bạch Nhan nhăn lại, mặc dù nàng không nói rõ tha thứ cho Bạch Tiểu Thần và Tiểu Mễ, nhưng ngữ khí rõ ràng đã buông lỏng.

"Ai bảo lũ hỗn đản kia năm đó khi dễ mẫu thân," Bạch Tiểu Thần đem cái đầu nhỏ vùi vào trong ngực Bạch Nhan, hai mắt đẫm lệ, "Mẫu thân, Thần Nhi không phải cố ý không nghe lời mẫu thân, là do bọn hắn quá phận, ta chỉ muốn xả giận cho mẫu thân."

Nghe nói như thế, Bạch Nhan hít vào một hơi, trong lòng có vui mừng, còn có ấm áp, có một nhi tử ngoan ngoãn hiểu chuyện như thế nàng thật sự không lỗ!

"Với lại," Bạch Tiểu Thần ngẩng đầu, ủy khuất nhìn Bạch Nhan, "Bạch Chỉ kia còn muốn bóp chết Thần Nhi."

"Cái gì?"

Bạch Nhan lập tức nổi giận, một chưởng đập lên đem bàn thạch vỡ nát.

Một bên Bạch Tiêu trợn mắt há hốc mồm, hắn nhìn bàn thạch đã bị đập nát thành bụi phấn, lại nhìn vẻ mặt đầy giận dữ của Bạch Nhan, khó khăn nuốt một ngụm nước miếng.

Tỷ tỷ... từ lúc nào mà trở nên lợi hại như vậy? Hắn có một cảm giác, Bạch Chỉ lúc này đã gây họa lớn!

"Năm đó Bạch Chỉ khi dễ ta, ta còn có thể chậm rãi cùng nàng tính sổ! Bây giờ, nàng vậy mà muốn bóp chết nhi tử ta?" Bạch Nhan rất phẫn nộ, "Tiêu Nhi, ngươi đi một chuyến tới nhà ngoại, để ngoại tổ phụ mấy ngày sau mở yến hội, nhất định phải mời người Bạch gia tham gia!"

Nhi tử của nàng, không dễ dàng bị khi dễ như vậy!

Bạch Tiêu khẽ mờ mịt gật đầu, hiển nhiên hắn bị một chưởng kia của Bạch Nhan dọa sợ.

Nói xong lời này, Bạch Nhan ngăn cỗ lửa giận trong người, kéo Bạch Tiểu Thần từ trong ngực ra, ánh mắt kiểm tra khắp toàn thân, hỏi: "Bạch Chỉ có làm ngươi bị thương không?"

"Yên tâm đi, mẫu thân," Bạch Tiểu Thần vỗ ngực thề son sắt, "Thần Nhi rất lợi hại, mười Bạch Chỉ cũng không làm gì được Thần Nhi."

Bạch Nhan biết Bạch Tiểu Thần nói là thật, với lại, nàng cũng có thể đoán ra, chuyện lần này, khẳng định là do Bạch Tiểu Thần gây ra.

Nhưng điều này không có nghĩa, nàng có thể cho phép Bạch Chỉ khi dễ nhi tử của nàng!

"Mẫu thân, Thần Nhi có thể đến nhà ngoại sao?" Ánh mắt Bạch Tiểu Thần sáng lên, hỏi.

Bạch Nhan nhìn ánh mắt Bạch Tiểu Thần sáng như sao, vốn định đồng ý, nhưng bỗng nhiên trong đầu hiện lên khuôn mặt yêu nghiệt kia, nàng lập tức định thần lại.

"Hiện tại chưa tới lúc, về sau, mẫu thân sẽ đưa ngươi đến gặp ngoại tổ phụ."

Nam nhân kia có thể là phụ thân của Thần Nhi, cho nên lúc này nàng không thể để Thần Nhi lộ diện.

"Nga." Bạch Tiểu Thần há miệng, cái đầu nhỏ cúi xuống, bộ dáng kia đầy ủy khuất, làm tâm Bạch Nhan thấy đau.

Kém chút nữa nàng nói đồng ý, nhưng lúc này lại thu lời vào, mở giọng an ủi.

"Thần Nhi, mẫu thân đáp ứng ngươi, sẽ nhanh để ngươi cùng người thân đoàn tụ, hiện tại ngươi hãy đi rửa mặt sạch sẽ."

"Tốt," Bạch Tiểu Thần lúc này mới tươi cười, nắm lấy đuôi của Tiểu Mễ, "Tiểu Mễ, ngươi nhìn ngươi xem, toàn thân bẩn thỉu, ta dẫn ngươi đi tắm rửa, nếu không mẫu thân sẽ ghét bỏ."

"Meo."

Nghe hai chữ "tắm rửa", lông Tiểu Mễ toàn thân dựng đứng lên, vội vàng né tay Bạch Tiểu Thần, nhảy núp trên cây.

Nó không muốn tắm rửa, tuyệt đối không muốn!

"Tiểu Mễ!" Bạch Tiểu Thần hai tay chống nạnh, giận dữ kêu lên.

Tiểu Mễ hừ một tiếng, tức là không chịu xuống.

Bạch Nhan nhìn Tiểu Mễ tránh trên cây, ánh mắt lóe lên, cười cười: "Thần Nhi, ngươi đi rửa mặt trước, ta có việc muốn phân phó Tiểu Mễ đi làm..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện