Edit: ThienDa
Một chữ cuối cùng của nàng mang theo thanh âm rất nặng, con ngươi nheo lại cơ hồ có chút tức giận.
"Mẫu thân, những hồ ly này là Bảo Bảo tìm đến," Bạch Tiểu Thần cắn răng một cái, đôi mắt to ngập nước ra vẻ ủy khuất, "Bảo Bảo muốn phụ thân, người chọn một trong số bọn chúng làm cha Bảo Bảo được không?"
Chúng hồ ly nghe Bạch Tiểu Thần nói lời này, trực tiếp lảo đảo vài cái rồi ngã xuống đất, bị dọa đến run lẩy bẩy.
Tiểu tổ tông của ta, ngươi có thể hay không đừng dọa người như vậy? Làm phụ thân ngươi? Dù cho một trăm lá gan chúng ta cũng không dám.
Bạch Nhan nhìn đáy mắt Bạch Tiểu Thần ngập nước, tâm mềm nhũn, giọng nói cũng nhu hòa: "Bảo Bảo, không phải tùy tìm một con hồ ly liền có thể làm cha ngươi, hắn nhất định phải cùng mẫu thân tâm đầu ý hợp mới được, đã hiểu chưa?"
Nhìn thấy lửa giận của Bạch Nhan biến mất, trong mắt Bạch Tiểu Thần xẹt qua một tia sáng, hắn dùng chiêu này đối phó mẫu thân là bách chiến bách thắng, chưa từng thất bại.
"Mẫu thân, vậy chúng ta đi tìm cha được chứ?" Bạch Tiểu Thần nhào vào trong ngực Bạch Nhan.
Thân thể hẳn mềm mềm nho nhỏ, mang theo mùi sữa thơm nhàn nhạt, một chút khí tức của hồ ly cũng không có.
Sắc mặt Bạch Nhan cứng đờ.
Đầu của nàng hiện ra tròng mắt nguy hiểm của nam nhân, trong chợt nảy sinh mâu thuẫn.
"Ân, phụ thân ngươi hẳn đã chết." Bạch Nhan á một tiếng, tùy ý đáp qua loa.
Edit: ThienDa
"Mẫu thân, người có phải hay không khi dễ Bảo Bảo ít đọc sách, cho nên lừa gạt Bảo Bảo? Phụ thân rõ ràng còn sống, Bảo Bảo cảm nhận được sự tồn tại của hắn." Bạch Tiểu Thần chu cái miệng nhỏ lên, khuôn mặt phấn ngọc vì tức giận mà đỏ bừng.
Bạch Nhan nói dối bị phát hiện, có chút xấu hổ: "Cái này... Kỳ thật nương cũng không biết cha ngươi là ai, nhưng nếu chúng ta tìm được cha ngươi, hẳn đem cướp Bảo Bảo từ mẫu thân thì phải làm sao bây giờ?"
Bạch Tiểu Thần trầm mặc. Hẳn cho tới giờ chưa hề nghĩ qua vấn đề này? Phụ thân sẽ để hắn cùng mẫu thân tách ra?
Không! Không được! Hắn không thể rời khỏi mẫu thân.
"Mẫu thân, Bảo Bảo không muốn phụ thân, hắn là bại hoại, muốn đoạt đi Bảo Bảo."
Bạch Nhan im miệng không nói. Bây giờ nhi tử là tất cả của nàng, nàng tuyệt đối sẽ không để người cưới đi hắn!
Nếu có người đoạt đi con của nàng...
Nàng liều chết cũng phải giết hắn!
------------
Lưu Hỏa quốc.
Trong vương phủ, nam nhân yêu nghiệt nào đó hắt hơi một cái, lòng tràn đầy nghi hoặc, chẳng lẽ có người ở sau lưng mắng hắn?
Là những đại thần ở Yêu giới?
Bất kể như thế nào, việc cấp bách chính là tìm nữ nhân sáu năm trước của mình.
Nghĩ đến vừa mới tới đại lục, nhiều năm giữ thân xử nam như vậy liền bị một nữ nhân ghê tởm cướp đi, hắn hận đến nghiến răng, nếu nữ nhân kia ở ngay trước mặt hắn, hắn sẽ xúc động muốn băm thây vạn đoạn!
...
Bên trong phòng trúc, Bạch Nhan từ trên giường êm ngồi dậy, lười biếng duỗi lưng một cái.
"Bảo Bảo, ngày mai chúng ta đi tìm sư công ngươi cáo biết, đã tới thời điểm rời khỏi chỗ này."
Năm năm...
Không biết những người kia còn nhớ sự tồn tại của nàng?
"Mẫu thân, chúng ta muốn đi rồi sao?" Bạch Tiểu Thần hưng phấn nhảy dựng lên, trên khuôn mặt phấn điêu ngọc trác nở nụ cười ngây ngô đáng yêu.
Những hồ ly trong phòng nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng tiểu tổ tông cũng đi, bọn chúng không cần lo lắng sợ hãi.
"Mẫu thân đưa ngươi về thăm cữu cữu ngươi, rời đi năm năm, không biết cữu cữu ngươi hiện tại sống tốt không."
Tại Bạch gia, để nàng lo lắng chỉ có mình Bạch Tiêu.
Một chữ cuối cùng của nàng mang theo thanh âm rất nặng, con ngươi nheo lại cơ hồ có chút tức giận.
"Mẫu thân, những hồ ly này là Bảo Bảo tìm đến," Bạch Tiểu Thần cắn răng một cái, đôi mắt to ngập nước ra vẻ ủy khuất, "Bảo Bảo muốn phụ thân, người chọn một trong số bọn chúng làm cha Bảo Bảo được không?"
Chúng hồ ly nghe Bạch Tiểu Thần nói lời này, trực tiếp lảo đảo vài cái rồi ngã xuống đất, bị dọa đến run lẩy bẩy.
Tiểu tổ tông của ta, ngươi có thể hay không đừng dọa người như vậy? Làm phụ thân ngươi? Dù cho một trăm lá gan chúng ta cũng không dám.
Bạch Nhan nhìn đáy mắt Bạch Tiểu Thần ngập nước, tâm mềm nhũn, giọng nói cũng nhu hòa: "Bảo Bảo, không phải tùy tìm một con hồ ly liền có thể làm cha ngươi, hắn nhất định phải cùng mẫu thân tâm đầu ý hợp mới được, đã hiểu chưa?"
Nhìn thấy lửa giận của Bạch Nhan biến mất, trong mắt Bạch Tiểu Thần xẹt qua một tia sáng, hắn dùng chiêu này đối phó mẫu thân là bách chiến bách thắng, chưa từng thất bại.
"Mẫu thân, vậy chúng ta đi tìm cha được chứ?" Bạch Tiểu Thần nhào vào trong ngực Bạch Nhan.
Thân thể hẳn mềm mềm nho nhỏ, mang theo mùi sữa thơm nhàn nhạt, một chút khí tức của hồ ly cũng không có.
Sắc mặt Bạch Nhan cứng đờ.
Đầu của nàng hiện ra tròng mắt nguy hiểm của nam nhân, trong chợt nảy sinh mâu thuẫn.
"Ân, phụ thân ngươi hẳn đã chết." Bạch Nhan á một tiếng, tùy ý đáp qua loa.
Edit: ThienDa
"Mẫu thân, người có phải hay không khi dễ Bảo Bảo ít đọc sách, cho nên lừa gạt Bảo Bảo? Phụ thân rõ ràng còn sống, Bảo Bảo cảm nhận được sự tồn tại của hắn." Bạch Tiểu Thần chu cái miệng nhỏ lên, khuôn mặt phấn ngọc vì tức giận mà đỏ bừng.
Bạch Nhan nói dối bị phát hiện, có chút xấu hổ: "Cái này... Kỳ thật nương cũng không biết cha ngươi là ai, nhưng nếu chúng ta tìm được cha ngươi, hẳn đem cướp Bảo Bảo từ mẫu thân thì phải làm sao bây giờ?"
Bạch Tiểu Thần trầm mặc. Hẳn cho tới giờ chưa hề nghĩ qua vấn đề này? Phụ thân sẽ để hắn cùng mẫu thân tách ra?
Không! Không được! Hắn không thể rời khỏi mẫu thân.
"Mẫu thân, Bảo Bảo không muốn phụ thân, hắn là bại hoại, muốn đoạt đi Bảo Bảo."
Bạch Nhan im miệng không nói. Bây giờ nhi tử là tất cả của nàng, nàng tuyệt đối sẽ không để người cưới đi hắn!
Nếu có người đoạt đi con của nàng...
Nàng liều chết cũng phải giết hắn!
------------
Lưu Hỏa quốc.
Trong vương phủ, nam nhân yêu nghiệt nào đó hắt hơi một cái, lòng tràn đầy nghi hoặc, chẳng lẽ có người ở sau lưng mắng hắn?
Là những đại thần ở Yêu giới?
Bất kể như thế nào, việc cấp bách chính là tìm nữ nhân sáu năm trước của mình.
Nghĩ đến vừa mới tới đại lục, nhiều năm giữ thân xử nam như vậy liền bị một nữ nhân ghê tởm cướp đi, hắn hận đến nghiến răng, nếu nữ nhân kia ở ngay trước mặt hắn, hắn sẽ xúc động muốn băm thây vạn đoạn!
...
Bên trong phòng trúc, Bạch Nhan từ trên giường êm ngồi dậy, lười biếng duỗi lưng một cái.
"Bảo Bảo, ngày mai chúng ta đi tìm sư công ngươi cáo biết, đã tới thời điểm rời khỏi chỗ này."
Năm năm...
Không biết những người kia còn nhớ sự tồn tại của nàng?
"Mẫu thân, chúng ta muốn đi rồi sao?" Bạch Tiểu Thần hưng phấn nhảy dựng lên, trên khuôn mặt phấn điêu ngọc trác nở nụ cười ngây ngô đáng yêu.
Những hồ ly trong phòng nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng tiểu tổ tông cũng đi, bọn chúng không cần lo lắng sợ hãi.
"Mẫu thân đưa ngươi về thăm cữu cữu ngươi, rời đi năm năm, không biết cữu cữu ngươi hiện tại sống tốt không."
Tại Bạch gia, để nàng lo lắng chỉ có mình Bạch Tiêu.
Danh sách chương