Edit: ThienDa
"Vâng, Vương gia."
Mấy tên thị vệ đều cho Bạch Chỉ một cái nhìn đồng cảm, tuy nói Bạch Chỉ bị ném vào hình ti chịu phạt, nhưng là...
Nàng ta vào hình ti thì về sau còn có thể sống dễ chịu? Không đem nàng lột một lớp da, nàng ta không có khả năng rời khỏi hình ti.
Giờ phút này, trước cửa Lam gia đã tụ tập một đám người.
Nhất là, cách đây không lâu, Bạch Chỉ còn tuyên bố Thương Vương muốn cưới nàng làm phi, hiện tại lại bị Thương Vương vả mặt tại chỗ, lúc này đã trở thành trò cười cho thiên hạ!
Bạch Chỉ ngơ ngác nhìn bóng lưng Đế Thương tiến vào Lam gia, nước mắt chảy như suối, rơi trên mặt đất, hai tên thị vệ tiến lên đem Bạch Chỉ khóc không thành tiếng đi về hướng hình ti...
...
Đại viện Lam gia.
Bạch Nhan nhìn nam tử đang bước chân, khóe môi giương lên: "Ta đã sớm đoán ra, ngươi không có khả năng nghe lệnh của Hoàng hậu."
Nam nhân này không phải người bình thường có thể khống chế, hắn cường đại mà cuồng vọng, xem thường sinh mệnh.
"Tiểu Nhan nên cảm tạ bổn vương như thế nào?" Thanh âm Đế Thương trầm thấp, lại phát ra một cỗ ma lực, phảng phất có thể thu hút sự chú ý của người khác.
Bạch Nhan nhíu mày: "Ngươi phế hậu là vì chính ngươi, đâu có phải làm vì ta?"
Mắt phượng Đế Thương hơi liễm, nhỏ giọng cười khẽ: "Hoàng hậu để cho ngươi làm thiếp của bổn vương."
Để ngươi làm thiếp, chẳng lẽ không nên phế nàng ta đi?
"Ta biết," Bạch Nhan nhún vai, "Thái giám truyền chỉ còn ở nơi này, chẳng lẽ ta còn không biết?"
Quả nhiên...
Đế Thương nghe câu này, ánh mắt bá khí liếc sang tiểu thái giám đang rúc ở một bên mà run rẩy.
"Là cái loại này đến truyền chỉ cho ngươi?"
Mặt tiểu thái giám đầy vẻ hoảng sợ, hết thảy chuyện xảy ra vừa rồi đều truyền vào tai hắn, đương nhiên hắn cũng nghe được Đế Thương thông báo tin tức Hoàng hậu bị phế...
"Kéo ra ngoài," nhìn Bạch Nhan gật đầu, Đế Thương mở giọng lạnh lẽo, "Ném cho Nam Cung Nguyên, để hắn nhìn mà xử lý."
"Vâng, Vương gia."
Một thị vệ cúi đầu chắp tay, đi tới bên cạnh tiểu thái giám, dưới ánh mắt kinh hoàng của tiểu thái giám, cưỡng ép hắn đi ra ngoài cửa.
"Bổn vương đã giúp ngươi dọn dẹp sạch sẽ," Đế Thương nhìn sang Bạch Nhan, "Đối với loại người này, không cần nói nhảm, trực tiếp ném ra bên ngoài! Nếu như hắn lại tiếp tục tìm phiền toái, vậy thì giết!"
Ý Đế Thương là có bổn vương làm chỗ dựa, ngươi không cần e ngại bất kỳ người nào.
"Kỳ thật, ngươi không cảm thấy nhìn lũ tôm tép nhãi nhép này nhảy nhót cũng có thể xem là một thú vui sao?" Khóe môi Bạch Nhan giương lên, hai mắt mỉm cười, "Nếu không nhân sinh này cũng quá mức buồn tẻ vô vị rồi."
Nàng thích nhìn cừu nhân đứng trên cao, sau đó hung hăng quăng bọn hắn xuống trong tuyệt vọng!
Thế nhưng là...
Đế Thương quét mắt nhìn Bạch Nhan một chút: "Bổn vương thực không biết để bọn hắn nhảy nhót trước mặt ngươi có chỗ nào thú vị? So với hứng thú biến thái này của ngươi, bổn vương thích nướng bọn chúng trên giá sắt mà nhảy nhót."
Sắc mặt Bạch Nhan lập tức đen lại
Biến thái?
Đến cùng là ai biến thái?
"Ngươi hung ác hơn ta!"
Lông mày Đế Thương rung nhẹ, đưa tay đem Bạch Nhan kéo vào trong ngực: "Bổn vương có chuyện muốn cùng Tiểu Nhan hảo hảo tâm sự, các ngươi định ở lại đây quan sát sao?"
Lam lão gia chủ nhìn Đế Thương, trên khuôn mặt già nua có ý cười.
"Vương gia xin cứ tự nhiên, chúng ta sẽ không quấy rầy," Lam lão gia tử trừng mắt nhìn Lam Tiểu Vận đang say sưa nhìn, nói, "Nhìn cái gì vậy, còn không mau đi cho ta! Đừng quấy rầy chuyện tốt của tỷ tỷ ngươi!"
Thương Vương so với mấy vị hoàng tử rõ ràng là hơn nhiều, trong vương phủ ngay cả một tiểu thiếp cũng không có, cũng chỉ có nam nhân như vậy, mới xứng với ngoại tôn nữ của hắn!
"Vâng, Vương gia."
Mấy tên thị vệ đều cho Bạch Chỉ một cái nhìn đồng cảm, tuy nói Bạch Chỉ bị ném vào hình ti chịu phạt, nhưng là...
Nàng ta vào hình ti thì về sau còn có thể sống dễ chịu? Không đem nàng lột một lớp da, nàng ta không có khả năng rời khỏi hình ti.
Giờ phút này, trước cửa Lam gia đã tụ tập một đám người.
Nhất là, cách đây không lâu, Bạch Chỉ còn tuyên bố Thương Vương muốn cưới nàng làm phi, hiện tại lại bị Thương Vương vả mặt tại chỗ, lúc này đã trở thành trò cười cho thiên hạ!
Bạch Chỉ ngơ ngác nhìn bóng lưng Đế Thương tiến vào Lam gia, nước mắt chảy như suối, rơi trên mặt đất, hai tên thị vệ tiến lên đem Bạch Chỉ khóc không thành tiếng đi về hướng hình ti...
...
Đại viện Lam gia.
Bạch Nhan nhìn nam tử đang bước chân, khóe môi giương lên: "Ta đã sớm đoán ra, ngươi không có khả năng nghe lệnh của Hoàng hậu."
Nam nhân này không phải người bình thường có thể khống chế, hắn cường đại mà cuồng vọng, xem thường sinh mệnh.
"Tiểu Nhan nên cảm tạ bổn vương như thế nào?" Thanh âm Đế Thương trầm thấp, lại phát ra một cỗ ma lực, phảng phất có thể thu hút sự chú ý của người khác.
Bạch Nhan nhíu mày: "Ngươi phế hậu là vì chính ngươi, đâu có phải làm vì ta?"
Mắt phượng Đế Thương hơi liễm, nhỏ giọng cười khẽ: "Hoàng hậu để cho ngươi làm thiếp của bổn vương."
Để ngươi làm thiếp, chẳng lẽ không nên phế nàng ta đi?
"Ta biết," Bạch Nhan nhún vai, "Thái giám truyền chỉ còn ở nơi này, chẳng lẽ ta còn không biết?"
Quả nhiên...
Đế Thương nghe câu này, ánh mắt bá khí liếc sang tiểu thái giám đang rúc ở một bên mà run rẩy.
"Là cái loại này đến truyền chỉ cho ngươi?"
Mặt tiểu thái giám đầy vẻ hoảng sợ, hết thảy chuyện xảy ra vừa rồi đều truyền vào tai hắn, đương nhiên hắn cũng nghe được Đế Thương thông báo tin tức Hoàng hậu bị phế...
"Kéo ra ngoài," nhìn Bạch Nhan gật đầu, Đế Thương mở giọng lạnh lẽo, "Ném cho Nam Cung Nguyên, để hắn nhìn mà xử lý."
"Vâng, Vương gia."
Một thị vệ cúi đầu chắp tay, đi tới bên cạnh tiểu thái giám, dưới ánh mắt kinh hoàng của tiểu thái giám, cưỡng ép hắn đi ra ngoài cửa.
"Bổn vương đã giúp ngươi dọn dẹp sạch sẽ," Đế Thương nhìn sang Bạch Nhan, "Đối với loại người này, không cần nói nhảm, trực tiếp ném ra bên ngoài! Nếu như hắn lại tiếp tục tìm phiền toái, vậy thì giết!"
Ý Đế Thương là có bổn vương làm chỗ dựa, ngươi không cần e ngại bất kỳ người nào.
"Kỳ thật, ngươi không cảm thấy nhìn lũ tôm tép nhãi nhép này nhảy nhót cũng có thể xem là một thú vui sao?" Khóe môi Bạch Nhan giương lên, hai mắt mỉm cười, "Nếu không nhân sinh này cũng quá mức buồn tẻ vô vị rồi."
Nàng thích nhìn cừu nhân đứng trên cao, sau đó hung hăng quăng bọn hắn xuống trong tuyệt vọng!
Thế nhưng là...
Đế Thương quét mắt nhìn Bạch Nhan một chút: "Bổn vương thực không biết để bọn hắn nhảy nhót trước mặt ngươi có chỗ nào thú vị? So với hứng thú biến thái này của ngươi, bổn vương thích nướng bọn chúng trên giá sắt mà nhảy nhót."
Sắc mặt Bạch Nhan lập tức đen lại
Biến thái?
Đến cùng là ai biến thái?
"Ngươi hung ác hơn ta!"
Lông mày Đế Thương rung nhẹ, đưa tay đem Bạch Nhan kéo vào trong ngực: "Bổn vương có chuyện muốn cùng Tiểu Nhan hảo hảo tâm sự, các ngươi định ở lại đây quan sát sao?"
Lam lão gia chủ nhìn Đế Thương, trên khuôn mặt già nua có ý cười.
"Vương gia xin cứ tự nhiên, chúng ta sẽ không quấy rầy," Lam lão gia tử trừng mắt nhìn Lam Tiểu Vận đang say sưa nhìn, nói, "Nhìn cái gì vậy, còn không mau đi cho ta! Đừng quấy rầy chuyện tốt của tỷ tỷ ngươi!"
Thương Vương so với mấy vị hoàng tử rõ ràng là hơn nhiều, trong vương phủ ngay cả một tiểu thiếp cũng không có, cũng chỉ có nam nhân như vậy, mới xứng với ngoại tôn nữ của hắn!
Danh sách chương