Tuy rằng Diêu thị nói nhiều, nhưng những lời này cũng là lẽ phải, vì vậy Vô Ưu liền gật đầu, khẽ cười nói: "Những lời đại tẩu nói Vô Ưu nhớ kỹ!"
"Ừ, nhớ kỹ thì tốt rồi!" Gật đầu, Diêu thị cười ngắm Vô Ưu nói: "Đệ muội, muội thật có khả năng hóa trang đó! Giả trang làm đàn ông mọi người chúng ta đều không nhận ra. Lại không nói muội hóa trang làm đàn ông cũng rất tuấn tú, muội nói sao lúc đầu sao ta lại không nhìn ra chứ? Đệ muội muội thật có bản lĩnh, đại gia nhà chúng ta đã mời rất nhiều đại phu về chân cũng không có chút khởi sắc nào, muội một người phụ nữ lại có thể để chàng ấy đứng lên một lần nữa, muội thật giỏi!"
Nghe nói như thế, Vô Ưu không nói gỉ, chỉ cúi đầu cười. Diêu thị thấy thế, nhanh chóng cầm chặt lấy tay Vô Ưu lại hỏi: "Đệ muội, chân của đại gia còn có thể giống như trước hay không?"
Nghe nói như thế, Vô Ưu nhíu mày, nói: "Chuyện này sợ rằng rất khó, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có khả năng, phải xem cơ duyên rồi, nhưng cách nào muội cũng dùng hết rồi!"
Nghe xong lời này, Diêu thị sửng sốt một chút, sau đó mới cười gật đầu: "Ừ."
Đúng lúc này, Ngọc Trúc đến bẩm báo nói: "Nhị tiểu thư, mấy loại bánh ngọt ngài để Phục Linh làm đều làm xong rồi!"
Nghe vậy, Vô Ưu nói với Diêu thị: "Đại tẩu, không phải tẩu nói bánh ngọt kia ngon sao? Muội bảo nha hoàn hôm nay làm nhiều một chút, còn làm một số loại khác, tẩu mang về một chút để đại ca cũng nếm thử nha?"
Nghe nói như thế, đương nhiên Diêu thị cười nói: "Vậy ta cũng sẽ không khách sáo! Bánh ngọt đó rất hợp khẩu vị với ta đó!"
Sau đó, Vô Ưu phân phó Ngọc Trúc nói: "Đi lấy hộp đựng thức ăn nhiều tầng một chút để đại nãi nãi mang về!"
"Vâng." Ngọc Trúc lên tiếng trả lời rồi lui xuống.
Lại nói chuyện trong chốc lát, đột nhiên Xuân Hoa đến tìm Diêu thị, nói là có người đến nói việc nhà, Diêu thị liền đứng dậy cáo từ, trước khi đi kéo tay Vô Ưu nói: "Yên tâm, ta sẽ tìm một cơ hội xin tha thứ cho muội với lão phu nhân, muội đừng để trong lòng nha!"
"Đa tạ đại tẩu!" Vô Ưu đứng dậy đưa Diêu thị đi.
Diêu thị đi rồi, Ngọc Trúc cười bẩm báo nói: "Nhị tiểu thư, không phải ngài nói cũng đưa cho lão phu nhân một ít bánh ngọt sao? Vậy để nô tỳ tiện đưa sang luôn?"
Nghe nói như thế, Vô Ưu cúi đầu suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Không cần, lão phu nhân đang bực bội, sợ rằng sẽ không ăn bánh ngọt của ta, đưa đi cũng lãng phí, em thưởng cái này cho người trong viện ăn là được!"
Nghe vậy, Ngọc Trúc cúi đầu trả lời: "Vâng. Vậy phái Phục Linh quay về đứng không?"
"Ừ. " Vô Ưu gật đầu.
Sau đó, Ngọc Trúc cúi đầu đi ra.
Diêu thị dẫn theo Xuân Hoa đi ra từ viện Vô Ưu, đằng sau hai người một tiểu nha đầu mang theo một cái hộp đựng thức ăn, bên trong đều là bánh ngọt Vô Ưu đưa cho, Xuân Hoa xoay người phân phó tiểu nha đầu kia nói: "Ngươi mang về trước đi!" Tiểu nha đầu kia vội vàng bước nhanh xách hộp đựng thức ăn đi.
Trong chốc lát, bên người Diêu thị chỉ còn lại Xuân Hoa, Xuân Hoa không nhịn được cười theo nói: "Nãi nãi, ngài thật sự muốn đi chỗ lão phu nhân xin tha thứ cho nhị nãi nãi sao?"
Bây giờ đã là ngày xuân tháng ba, trong vườn hoa các loài hoa đều nở rộ, cảnh tượng một mảnh hoa gấm, gió ấm áp thổi qua, cực kỳ thoải mái, Diêu thị cũng không vội trở về, mà bước chậm ngắm hoa trong vườn hoa. Nghe thấy lời nói của Xuân Hoa đằng sau, Diêu thị cười nói: "Ta nào có thời gian rảnh rỗi, nhìn xem rồi nói đi, nếu nhắc tới trước mặt lão phu nhân, thì nói hai câu làm thuận nước giong thuyền được rồi, vừa có vẻ đại tẩu ta đây nhân từ, trước mặt lão phu nhân cũng có vẻ ta bảo vệ chú và em dâu!"
Nghe nói như thế, Xuân Hoa hơi nhíu chân mày một cái, nói: "Những lời nãi nãi nói đều đúng, nhưng ngộ nhỡ nhị nãi nãi này được lão phu nhân yêu quý, vậy không phải là nguy hiểm đến địa vị của ngài sao?"
Nghe vậy, Diêu thị cười ha ha: "Ha ha, chỉ bằng nàng ta? Còn sớm đó! Coi như là chuyện lần này lão phu nhân không ghét nàng, lão phu nhân cũng sẽ không thích nàng vào lúc này!"
"Nói vậy cũng phải, ngày ngày lão phu nhân được nãi nãi ngài dụ vui vẻ đến độ cười toe tóet, hơn nữa trong phủ này từ trên xuống dưới đều được ngài xử lý ngay ngắn rõ ràng, còn có ai có năng lực như vậy chứ? Nếu cái nhà này không có ngài thì thật sự là không được rồi!" Xuân Hoa ở bên cạnh nịnh hót.
Nghe mấy lời nịnh nọt này, đương nhiên Diêu thị rất vui vẻ, cười nói: "Cái miệng nhỏ nhắn này của ngươi nha quả thật là càng ngày càng biết nói chuyện đó!"
"Cái này không phải là do hàng ngày theo nãi nãi học được sơ sơ như vậy sao!" Xuân Hoa cười nói.
Sau đó, Diêu thị nhìn lướt qua khung cảnh cây mẫu đơn đang nở rừng rực, nói: "Năm nay mẫu đơn nở thật đẹp!"
"Đúng vậy, nhiều hơn so với năm trước, hơn nữa đóa hoa cũng lớn hơn!" Xuân Hoa phụ họa nói.
Suy nghĩ một chút, ngón tay Diêu thị chỉ vào khóm hoa màu đỏ tím nói: "Lão phu nhân thích nhất giống hoa tử hà điểm kim này, mau mau gọi người cắt mấy đóa đẹp, cắm vào bình hoa, ngươi tự mình đưa qua cho lão phu nhân!"
"Vâng, lão phu nhân thấy được nhất định sẽ thích, mà sẽ khen nãi nãi ngài hiếu thuận nghĩ đến bà ấy!" Xuân Hoa phúc thân rồi gọi mấy nha hoàn cách đó không xa đi lấy bình hoa cầm bình hoa, kéo cắt hoa.
Diêu thị đứng ở một bên, vừa thưởng thức những đóa hoa tranh nhau khoe sắc, vừa hơi cười...
Ra khỏi Thẩm gia, Thẩm Quân mau chóng đi về hướng đại doanh ngoài thành, Thẩm Ngôn đi theo phía sau. Không biết vì sao trong đầu đều là bóng dáng của Vô Ưu, lần đầu tiên nghe được giọng nói như suối trong vắt của nàng ấy, nhìn thấy dáng vẻ thanh lệ thoát tục của nàng trong tiết nguyên tiêu ở Tần gia, tiếp đó là nàng một thân nam trang xuất hiện ở Thẩm gia, còn có một câu bẻ gẫy hương thơm của hoa mai khí cũng đứt rồi, cùng với thái độ đúng mực bên trong tân phòng đêm tân hôn... Tất cả mọi chuyện đều lần lượt hiện ra trong đầu hắn, giống như làm người ta không gạt đi được!
Sau khi đến quân doanh, vừa mới xuống ngựa, có một binh sĩ đi qua dắt ngựa của hắn đi, một người mặc trang phục giáo úy đi đến thở dài bẩm báo nói: "Bẩm Đại tướng quân, tập hợp quân sĩ hoàn tất, mời Đại tướng quân kiểm tra luyện tập!"
"Ừ." Nghe vậy, Thẩm Quân ném roi ngựa trong tay một cái, người kia nhận lấy roi ngựa, hắn đi nhanh chóng đi thẳng đến thao trường.
Trên thao trường, khẩu lệnh vang động trời, mấy ngàn người đàn ông ở trần đang luyện quyền cước, cảnh tượng rất hùng dũng, cả người Thẩm Quân màu đen với áo choàng màu đen lướt qua một người lại một người lính luyện công phu quyền cước, nhìn thấy tư thế không chính xác liền bước đến tự mình chỉ đạo, đi tới tới lui lui đã lâu, thái độ chăm chú chuyên nghiệp giống như trước đây, chỉ là thỉnh thoảng có một cái chớp mắt không yên lòng, hình như càng tiết kiệm lời nói hơn bình thường!
Sau khi đến thao trường, Thẩm Quân trở về lều lớn của mình, ngồi vào chỗ ngồi có da hổ, lau chùi kiếm của mình trong tay, nhưng thế nào tim cũng không yên lặng được! Một lát sau, bỗng nhiên hắn ném khăn đang cầm trong tay xuống đất, hướng ra phía ngoài hô to một tiếng: "Thẩm Ngôn!"
"Có! Nhị gia có gì phân phó?" Sau một lát, Thẩm Ngôn xuất hiện ở cửa lều lớn.
"Mời tất cả những người từ giáo úy trở lên trong quân đến đây, buổi trưa hôm nay nhị gia muốn mời bọn họ uống rượu, nhanh chẩn bị hai bàn rượu ngon thức ăn ngon tới!" Thẩm Quân lớn tiếng nói với Thẩm Ngôn.
Nghe nói như thế, Thẩm Ngôn ngẩn ra! Vì sao hôm nay nhị gia nói hơi xung vậy, trước đây lúc đang đánh giặc nhị gia mới lớn tiếng như thế, hôm nay làm sao vậy? Nhất định là vì chuyện Ngọc quận chúa tìm tới cửa ồn ào vẫn còn rất phiền, vì vậy, sau một lát, Thẩm Ngôn liền nói: "Vâng!" rồi lui xuống...
Giờ lên đèn, Vô Ưu ngồi trong phòng, đôi mắt không nín được nhìn thoáng qua phía cửa. Từ sáng sớm đến giờ Thẩm Quân vẫn chưa từng trở về, chẳng qua điều này cũng không kỳ lạ gì, hắn đi đại doanh một lần sẽ là cả ngày, nhưng những lần trước trước khi đi đều sẽ giao phó xong mấy chuyện như khi nào trở về ăn cơm, hình như hôm nay còn chưa nói gì đã đi rồi, xem ra hắn vẫn để tâm!
Liên Kiều nhìn ra phía ngoài một chút, sắc trời đã sớm tối đen, liền đi tới trước mặt Vô Ưu, nói: "Nhị tiểu thư, đã đến giờ này rồi, chắc cô gia sẽ không về đâu, có phải truyền cơm tối vào không?"
Sờ bụng một cái quả thực hơi đói bụng, biết tám mươi chín mươi phần trăm Thẩm Quân sẽ không về ăn cơm tối, có lẽ tối có về ngủ hay không cũng chưa biết chừng, vì vậy Vô Ưu quyết định mình không thể bị đói, liền nói: 'Truyền cơm đi!"
"Vâng." Sau đó, Liên Kiều xoay người đi ra ngoài truyền cơm.
Sau khi bày cơm lên bàn, Vô Ưu theo thường lệ giữ lại Liên Kiều và Ngọc Trúc ngồi ăn trên hai cái chân đạp, để bọn Xuân Lan và Thu Lan với vài tiểu nha đầu đi ra ngoài ăn cơm.
Vài tiểu nha đầu đều cùng các bà tử đi ra ăn cơm, chỉ có Xuân Lan và Thu Lan ngồi ăn trong phòng kề, cửa phòng mở rộng, để phòng lúc chủ tử gọi đến. Trên bàn cơm bày hai món ăn một mặn một chay, còn có một chén cháo, Xuân Lan cầm một cái bánh bao thơm ngào ngạt ăn, nhìn thấy Thu Lan ngồi ở chỗ đó nhìn một mảnh đen như mực ngoài cửa không nhịn được hỏi: "Thu Lan, ngươi nghĩ gì thế? Không ăn cơm sao?"
Nghe thấy lời nói của Xuân Lan, Thu Lan đưa tay cầm đôi đũa lên, thấy bốn phía không có ai, liền oán giận: "Ngươi nói xem nào có ai như nhị nãi nãi? Nhị gia còn chưa về, ngay cả chờ cũng không chờ!"
Nghe xong lời này, Xuân Lan lại nói: "Bây giờ nhị gia chưa về, vậy nhất định là không về ăn cơm tối, chẳng lẽ còn để nhị nãi nãi đói bụng đợi hay sao?"
"Ngươi quên rồi sao? Khi chúng ta còn nhỏ, nếu đại gia không nói không về, đại nãi nãi sẽ chờ mãi không ăn cơm!" Thu Lan bĩu môi nói.
Nghe vậy, ngược lại Xuân Lan chỗ cố kỵ, đẩy nàng ta một cái, sau đó nhìn phía ngoài nói: "Được rồi, ngươi yên tĩnh một chút đi, tự mình bàn tán chủ tử, nếu như bị người nghe thấy còn có quả ngon cho ngươi ăn!"
"Ta chỉ đau lòng cho nhị gia mà thôi!" Nói một câu, Thu Lan cũng cầm bánh màn thầu lên ăn.
Chỉ qua chốc lát sau, nghe thấy tiếng người nhốn nháo bên ngoài, đồng thời có một bà tử gọi một câu: "Nhị gia đã về!"
Nghe nói như thế, Xuân Lan và Thu Lan nhanh chóng buông bánh màn thầu và đũa trong tay xuống, một trước một sau đi ra ngoài đón. Thu Lan vội đi trước, đầu tiên nhanh chóng đi tới trước mặt Thẩm Quân, sau đó đi theo sau Thẩm Quân về phía trước nói: "Nhị gia, ngài đã về? Đã ăn cơm tối chưa?"
"Vẫn chưa! Nhị nãi nãi đâu?" Thẩm Quân vừa đi về phía phòng chính vừa hỏi.
"Nhị nãi nãi đang ăn cơm tối, nhị gia muốn ăn cái gì? Nô tỳ sẽ đi phòng bếp để đầu bếp làm!" Thu Lan lại hỏi.
Lúc này, Xuân Lan bước đến mở mành trúc ra, Thẩm Quân vào cửa phân phó một câu: "Nấu chút cháo trắng tới, cho vài món ngon miệng qua đây!"
"Vâng." Thu Lan lên tiếng trả lời sau đó nhanh chóng xoay người đi phòng bếp.
Bên này, Vô Ưu nghe thấy tiếng nói chuyện của người trong viện, biết Thẩm Quân đã về, không khỏi nhíu mày, đã lúc này rồi, nàng cho rằng hắn sẽ không trở về ăn cơm. Liên Kiều và Ngọc Trúc ngồi trên chân đạp nhìn thấy Thẩm Quân đã về, cũng nhanh chóng đứng dậy thu bát của mình lại, nhanh chóng bày bát đũa ra, hầu hạ ở bên cạnh.
Vô Ưu ngồi ở trước bàn ăn cơm, cũng không di chuyển, khi Thẩm Quân đối diện với nàng, lúc ánh mắt nhìn tới hắn, Vô Ưu mỉm cười với hắn một cái: "Ta còn tưởng rằng đêm nay chàng không về ăn cơm, vì vậy không đợi chàng!"
Ngược lại vẻ mặt Thẩm Quân như thường, nói một câu: "Ta cũng mới về, ta cũng chưa chắc trước, sau này nàng đói bụng thì tự ăn!"
Cúi đầu nhìn lướt qua hai ba món ăn chay trên bàn cơm, Vô Ưu cười nói: "Ban đêm không muốn ăn mặn, vì vậy để lại vài món chay, món mặn đều thưởng cho kẻ dưới rồi, nhị gia muốn ăn cái gì? Ta bào người đi phân phó phòng bếp làm rồi mang đến!"
"Không cần, ta cũng không có khẩu vị gì. Đã bảo Thu Lan đi phòng bếp bảo bọn họ nấu cháo trắng tới rồi!" Thẩm Quân nói.
"A." Nghe nói như thế, Vô Ưu gật đầu.
Sau đó, Thẩm Quân nhìn Xuân Lan đứng bên cạnh hầu hạ một cái, phân phó: "Rót chén trà qua đây!"
"Vâng." Xuân Lan nhanh chóng lên tiếng trả lời rót chén trà qua đó. Thẩm Quân bưng chén trà uống hai ngụm, sau đó nhìn vài nha hoàn hầu hạ ở bên cạnh, phất tay một cái ý bảo tất cả các nàng đi xuống.
Sau khi Liên Kiều, Xuân Lan và Ngọc Trúc đi xuống hết, Vô Ưu giương mắt nhìn Thẩm Quân đối diện, khẽ cười nói: "Có phải ngươi có chuyện muốn nói với ta không?" Bình thường, hắn sẽ không để bọn nha hoàn lui ra hết.
"Lẽ nào ngươi không có lời gì giải thích với ta sao?" Thẩm Quân hỏi lại.
Nhìn đôi mắt sâu thẳm của Thẩm Quân đối diện, Vô Ưu nói nghiêm túc: "Mặc kệ ngươi có tin hay không, ngày đó thật sự là vì thuận tiện làm nghề y mới nữ giả nam trang, hơn nữa cho rằng sau khi xem bệnh cho Hầu gia xong rồi cũng sẽ không trở lại Thẩm gia nữa, vì vậy cũng không cần phải giải thích, ai biết một thánh chỉ vậy mà lại tứ hôn cho ta với ngươi, lúc đầu ta cũng muốn tìm một cơ hội nói cho ngươi biết, dù sao sớm muộn cũng có một ngày ngươi sẽ biết chuyện này, nhưng không thể ngờ... Không thể ngờ Ngọc quận chúa lại đột nhiên tìm tới cửa!"
Nghe nói như thế, Thẩm Quân gật đầu một cái, sau đó lại hỏi: "Lời nói của Ngọc quận chúa rốt cuộc có phải thật không?"
"Lời nào?" Vô Ưu kỳ lạ hỏi.
"Ngươi chăm sóc Bích Hồ Trưởng công chúa lập công, dùng cái này đề nghị hoàng thượng tứ hôn với ta?" Thẩm Quân bình tĩnh nhìn chằm chằm Vô Ưu hỏi.
Nghe nói như thế, Vô Ưu có chút buồn cười. Nghĩ thầm: Có phải hắn còn có một câu không nói ra hay không? Chính là mình giống như lời Ngọc quận chúa nói nhìn thấy hắn thích hắn, có mưu đồ gả cho hắn đã lâu? Ai, lời như vậy hắn thật sự tin đó! Chẳng qua, Vô Ưu lại không muốn quá đả kích hắn, đành phải trả lời: "Tuy rằng lúc đầu ta chữa bệnh cho Bích Hồ Trưởng công chúa, nhưng cũng không đề nghị gì với hoàng thượng. Lại nói một cô gái trong khuê các như ta, vậy mà lại trắng trợn đề nghị hoàng thượng tứ hôn chẳng phải là để người khác cười đến rụng răng? Coi như Ngọc quận chúa là một người ngay thẳng, hoàng thượng là anh họ của nàng, nàng cũng không dám làm như vậy đi?"
Vô Ưu nói không sai, ở Đại Tề tư tưởng phong kiến vẫn rất nồng đậm, thông thường đều là bên nam đến gia đình nữ cầu thân, có rất ít gia đình nữ đến nhà trai đề nghị kết thông gia, càng đừng nói đến chuyện đi cầu hoàng thượng tứ hôn, vậy đơn giản là nói bên nữ quá coi trọng bên nam rồi, điều này ở xã hội đương thời sẽ khiến người ta cực kỳ xem thường, hơn nữa còn làm bên nam coi thường chính mình! Vì vậy lời nói của Vô Ưu Thẩm Quân vẫn tin, nhưng Thẩm Quân lại có chút không rõ, sao hoàng thượng đang yên đang lành lại đột nhiên tứ hôn cho hắn, hơn nữa đối tượng tứ hôn còn là Vô Ưu, chuyện này chẳng lẽ chỉ là trùng hợp thôi sao? Sau đó, Thẩm Quân lại hỏi: "Hôm nay Ngọc quận chúa làm như vậy với ngươi, hình như ngươi cũng không tức giận?"
Nghe vậy, Vô Ưu mỉm cười, nói: "Bất kì người bình thường nào bị đối xử như vậy cũng phải tức giận đi? Ta chỉ là không để ở trong lòng mà thôi. Không nói dối ngươi, ta thiếu nhân tình của Tần Hiển, mà Ngọc quận chúa là em gái của Tần Hiển, xem ở mặt mũi của Tần Hiển ta cũng không thể tính toán với nàng. Lại nói tình cảm của nàng với ngươi sâu vô cùng, hy vọng nhiều năm như vậy hoàn toàn tan vỡ vào giờ khắc này, đối với nàng mà nói cũng là một đả kích rất lớn!"
Nghe nói như thế, Thẩm Quân cau mày lại, sau một lúc lâu mới nói: "Nếu như lần sau Ngọc quận chúa gặp lại ngươi vẫn hồ đồ như vậy, ngươi vẫn xem ở mặt mũi của Tần Hiển mà dễ dàng tha thứ như vậy sao?"
"Đương nhiên sẽ không! Lần này ta nhịn, đã là cho Tần Hiển mặt mũi, trải qua lần này cũng có thể Ngọc quận chúa sẽ có chút tỉnh ngộ với xung động của mình hôm nay, nếu nàng còn như vậy, vậy chỉ có thể nói nàng là một người không nói phải trái, đối với một người không nói phải trái đương nhiên ta sẽ không nhẫn nhịn lại nhẫn nhịn nữa!" Vô Ưu trả lời.
Nghe nói như thế, Thẩm Quân cúi đầu nhớ tới buổi tối tết Nguyên Tiêu hai năm trước, nhớ kỹ ngày ấy một chiếc xe ngựa được thuê tới và xe ngựa thứ nữ nhà Ngụy thượng thư chen chung một chỗ, hai chiếc xe ngựa không ai nhường ai, chính là giọng nói này để xe ngựa lui lại đầu tiên, mà thứ nữ và nha hoàn nhà Ngụy thượng thư nói năng lỗ mãng, lập tức giọng nói này không cho xe ngựa lui nữa, khi đó hắn rất tán thưởng tính tình này, đó chính là tính cách của nàng, nhìn như dịu dàng mềm mại, lại rất độ lượng, nhưng đối với người được một tấc lại muốn tiến một thước lại chưa từng khách khí!
Thấy Thẩm Quân không truy hỏi nữa, ánh mắt cũng không sắc bén như thế nữa, chắc là tin lời của mình rồi đi? Sau đó, Vô Ưu liền nói: "Nhưng nói cho cùng chuyện này ta vẫn luôn giấu giếm, ta chỉ có thể nói rất xin lỗi!"
Nghe thấy lời nói của Vô Ưu, trên mặt Thẩm Quân thản nhiên, khóe miệng nhếch lên, nói: "Ngươi xin lỗi ta không có tác dụng gì, bây giờ lão phu nhân có phần giận ngươi, ngươi vẫn phải nghĩ cách để lão phu nhân tha thứ cho ngươi mới phải, nếu không ngươi sẽ rất khó đặt chân trong nhà này!"
Nghe vậy, Vô Ưu cười. Nói: "Bên lão phu nhân ta sẽ nghĩ cách. Chỉ là ta vẫn cảm ơn ngươi che chở ta mấy ngày qua!"
Nhìn thấy trên khuôn mặt như đồ sứ trắng có nụ cười nhàn nhạt, trong con ngươi hiện ra linh động rõ rệt, lời nói cũng rất ấm áp, khiến người ta nhìn vào cảm thấy hết sức thoải mái, Thẩm Quân không nhịn được cau mày hỏi: "Ngươi không oán giận chút nào sao?"
"Oán giận cái gì? " Vô Ưu không khỏi chân mày cau lại.
"Ta...Như vậy với ngươi, ngươi không khó chịu chút nào sao?" Thẩm Quân cũng rất tò mò, suy cho cùng nếu là một cô gái bình thường chú rể hoàn toàn không chịu chấp nhận cô dâu làm vợ phỏng chừng đã sớm một khóc hai nháo ba treo cổ rồi đi?
Nghe nói như thế, Vô Ưu không khỏi hé miệng cười. Nghĩ thầm: Thẩm Quân hỏi đến thật ra cũng rất bình thường, dù sao ở thời kì phong kiến lễ giáo nơi này, bất kỳ người phụ nữ nào cũng đều coi chồng mình là trời, đều ngước nhìn phu quân mà sống, nếu như không chiếm được sủng ái của phu quân, cả đời người phụ nữ này cũng sẽ không hạnh phúc vui vẻ!
"Ngươi cười cái gì? " Vô Ưu cười khiến Thẩm Quân nhíu mày.
Sau đó, Vô Ưu nói: "Ta khó chịu cái gì? Ngươi và ta không phải là vì một thánh chỉ mới ngươi cưới ta gả sao? Ngươi lại không làm ta khó xử, cũng không làm ta không dễ chịu, sao ta lại phải oán giận ngươi? Vừa lúc trái ngược nhau, ta còn phải cảm ơn ngươi, cho dù nói như thế nào cơm ta ăn quần áo ta mặc đều là ngươi cung cấp cho ta, hơn nữa ngay cả các nô tài ta mang tới cũng được ngươi nuôi sống, trước mặt kẻ dưới ngươi cũng vô cùng tôn trọng ta, giữ mặt mũi cho ta, ta đã rất thỏa mãn rồi! Vì vậy..."
Lời nói của Vô Ưu thực sự làm Thẩm Quân không thể tưởng tượng nổi, nàng là cô gái khác biệt nhất mà hắn đã từng gặp, nghe thấy một câu vì vậy sau đó nàng lại không nói gì, Thẩm Quân truy hỏi: "Vì vậy cái gì?"
"Vì vậy ta hy vọng trạng thái tốt nhất như vậy...Ha ha, không cần thay đổi gì!" Vô Ưu cười hì hì nói. Bây giờ nàng đang ở dưới mái hiên nhà người ta, vì vậy vẫn phải có sắc mặt tốt với người ta, khó có được chuyện Ngọc quận chúa lần này hình như hắn cũng không để ở trong lòng!
Nghe nói như thế, khóe miệng Thẩm Quân vậy mà lại nhếch lên một cái, cảm thấy hình như cái này với hắn mà nói thật sự làm hắn cười, Vô Ưu nhìn thấy chút ý cười hơi yếu này, ngẩn ra, vì nhìn thấy hắn cũng đã khá nhiều lần rồi, tuy nhiên từ trước đến nay chưa từng nhìn thấy nụ cười của hắn, khóe miệng vểnh lên như thế cũng rất đẹp, nếu cười rộ lên nhất định cũng sẽ rất đẹp trai đi? Soái ca lạnh lùng như vậy trước đây cũng chỉ có thể thấy được trên ti vi, thật không nghĩ đến sẽ để nàng đụng phải, mà còn trời đất xui khiến làm một đôi vợ chồng giả!
Sau đó, Thẩm Quân nói một câu: "Chỉ cần ngươi an phận thủ thường, không gây phiền toái cho ta, những đãi ngộ này đều có thể không thay đổi!"
Nghe được hứa hẹn này, ngược lại Vô Ưu an lòng. Chẳng qua nghĩ thầm: Trình độ của Uy Vũ Đại tướng quân này thật không thấp, lúc bảo đảm còn đặt ra một điều kiện tiên quyết, an phận thủ thường, không gây phiền toái cho hắn. Sau đó, Vô Ưu gật đầu nói: "Đó là đương nhiên!"
Đúng lúc này, chỉ nghe thấy một loạt tiếng bước chân, sau đó nhìn thấy Xuân Lan vén mành trúc đó lên, Thu Lan dẫn theo hai tiểu nha đầu cầm hai cái hộp đựng thức ăn đến. Hộp đựng thức ăn được mở ra, Thu Lan bưng từ bên trong ra hai chén cháo trắng, đồng thời còn có tám món ăn đẹp đẽ, cùng với hai loại lương khô, bày trước mặt nàng và Thẩm Quân, nói: "Nhị gia, nhị nãi nãi, cháo trắng và các món ăn đến rồi!"
"Ừ. " Thẩm Quân nhẹ giọng gật đầu một cái, sau đó cúi đầu bắt đầu ăn, không nói câu nào.
Nhìn thấy hắn cúi đầu ăn, Vô Ưu cũng cầm đũa lên tiếp tục ăn cơm. Thời gian một bữa cơm, trên bàn cơm cũng không có âm thanh gì, ai cũng không nói, sau khi ăn cơm xong, bọn nha hoàn bắt đầu thu dọn bàn, Thẩm Quân đi tới trước bàn sách cầm một quyển sách lên đọc. Thấy thế, Vô Ưu cũng đi đến trước bàn bát tiên, cũng tìm một quyển sách thuốc tới nghiên cứu. Vì vậy, rất kỳ lạ, bọn nha hoàn thu dọn bàn, Thẩm Quân và Vô Ưu hai người một người ở phía đông gian nhà, một người ở phía tây gian nhà, hơn nữa hai người đều đang đọc sách, không ai làm phiền ai, mặc dù có chút không giống vợ chồng mới cưới, nhưng ngược lại lại cảm thấy tính cách thích đọc sách vẫn rất giống nhau!
Trans by LeeMon.
"Ừ, nhớ kỹ thì tốt rồi!" Gật đầu, Diêu thị cười ngắm Vô Ưu nói: "Đệ muội, muội thật có khả năng hóa trang đó! Giả trang làm đàn ông mọi người chúng ta đều không nhận ra. Lại không nói muội hóa trang làm đàn ông cũng rất tuấn tú, muội nói sao lúc đầu sao ta lại không nhìn ra chứ? Đệ muội muội thật có bản lĩnh, đại gia nhà chúng ta đã mời rất nhiều đại phu về chân cũng không có chút khởi sắc nào, muội một người phụ nữ lại có thể để chàng ấy đứng lên một lần nữa, muội thật giỏi!"
Nghe nói như thế, Vô Ưu không nói gỉ, chỉ cúi đầu cười. Diêu thị thấy thế, nhanh chóng cầm chặt lấy tay Vô Ưu lại hỏi: "Đệ muội, chân của đại gia còn có thể giống như trước hay không?"
Nghe nói như thế, Vô Ưu nhíu mày, nói: "Chuyện này sợ rằng rất khó, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có khả năng, phải xem cơ duyên rồi, nhưng cách nào muội cũng dùng hết rồi!"
Nghe xong lời này, Diêu thị sửng sốt một chút, sau đó mới cười gật đầu: "Ừ."
Đúng lúc này, Ngọc Trúc đến bẩm báo nói: "Nhị tiểu thư, mấy loại bánh ngọt ngài để Phục Linh làm đều làm xong rồi!"
Nghe vậy, Vô Ưu nói với Diêu thị: "Đại tẩu, không phải tẩu nói bánh ngọt kia ngon sao? Muội bảo nha hoàn hôm nay làm nhiều một chút, còn làm một số loại khác, tẩu mang về một chút để đại ca cũng nếm thử nha?"
Nghe nói như thế, đương nhiên Diêu thị cười nói: "Vậy ta cũng sẽ không khách sáo! Bánh ngọt đó rất hợp khẩu vị với ta đó!"
Sau đó, Vô Ưu phân phó Ngọc Trúc nói: "Đi lấy hộp đựng thức ăn nhiều tầng một chút để đại nãi nãi mang về!"
"Vâng." Ngọc Trúc lên tiếng trả lời rồi lui xuống.
Lại nói chuyện trong chốc lát, đột nhiên Xuân Hoa đến tìm Diêu thị, nói là có người đến nói việc nhà, Diêu thị liền đứng dậy cáo từ, trước khi đi kéo tay Vô Ưu nói: "Yên tâm, ta sẽ tìm một cơ hội xin tha thứ cho muội với lão phu nhân, muội đừng để trong lòng nha!"
"Đa tạ đại tẩu!" Vô Ưu đứng dậy đưa Diêu thị đi.
Diêu thị đi rồi, Ngọc Trúc cười bẩm báo nói: "Nhị tiểu thư, không phải ngài nói cũng đưa cho lão phu nhân một ít bánh ngọt sao? Vậy để nô tỳ tiện đưa sang luôn?"
Nghe nói như thế, Vô Ưu cúi đầu suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Không cần, lão phu nhân đang bực bội, sợ rằng sẽ không ăn bánh ngọt của ta, đưa đi cũng lãng phí, em thưởng cái này cho người trong viện ăn là được!"
Nghe vậy, Ngọc Trúc cúi đầu trả lời: "Vâng. Vậy phái Phục Linh quay về đứng không?"
"Ừ. " Vô Ưu gật đầu.
Sau đó, Ngọc Trúc cúi đầu đi ra.
Diêu thị dẫn theo Xuân Hoa đi ra từ viện Vô Ưu, đằng sau hai người một tiểu nha đầu mang theo một cái hộp đựng thức ăn, bên trong đều là bánh ngọt Vô Ưu đưa cho, Xuân Hoa xoay người phân phó tiểu nha đầu kia nói: "Ngươi mang về trước đi!" Tiểu nha đầu kia vội vàng bước nhanh xách hộp đựng thức ăn đi.
Trong chốc lát, bên người Diêu thị chỉ còn lại Xuân Hoa, Xuân Hoa không nhịn được cười theo nói: "Nãi nãi, ngài thật sự muốn đi chỗ lão phu nhân xin tha thứ cho nhị nãi nãi sao?"
Bây giờ đã là ngày xuân tháng ba, trong vườn hoa các loài hoa đều nở rộ, cảnh tượng một mảnh hoa gấm, gió ấm áp thổi qua, cực kỳ thoải mái, Diêu thị cũng không vội trở về, mà bước chậm ngắm hoa trong vườn hoa. Nghe thấy lời nói của Xuân Hoa đằng sau, Diêu thị cười nói: "Ta nào có thời gian rảnh rỗi, nhìn xem rồi nói đi, nếu nhắc tới trước mặt lão phu nhân, thì nói hai câu làm thuận nước giong thuyền được rồi, vừa có vẻ đại tẩu ta đây nhân từ, trước mặt lão phu nhân cũng có vẻ ta bảo vệ chú và em dâu!"
Nghe nói như thế, Xuân Hoa hơi nhíu chân mày một cái, nói: "Những lời nãi nãi nói đều đúng, nhưng ngộ nhỡ nhị nãi nãi này được lão phu nhân yêu quý, vậy không phải là nguy hiểm đến địa vị của ngài sao?"
Nghe vậy, Diêu thị cười ha ha: "Ha ha, chỉ bằng nàng ta? Còn sớm đó! Coi như là chuyện lần này lão phu nhân không ghét nàng, lão phu nhân cũng sẽ không thích nàng vào lúc này!"
"Nói vậy cũng phải, ngày ngày lão phu nhân được nãi nãi ngài dụ vui vẻ đến độ cười toe tóet, hơn nữa trong phủ này từ trên xuống dưới đều được ngài xử lý ngay ngắn rõ ràng, còn có ai có năng lực như vậy chứ? Nếu cái nhà này không có ngài thì thật sự là không được rồi!" Xuân Hoa ở bên cạnh nịnh hót.
Nghe mấy lời nịnh nọt này, đương nhiên Diêu thị rất vui vẻ, cười nói: "Cái miệng nhỏ nhắn này của ngươi nha quả thật là càng ngày càng biết nói chuyện đó!"
"Cái này không phải là do hàng ngày theo nãi nãi học được sơ sơ như vậy sao!" Xuân Hoa cười nói.
Sau đó, Diêu thị nhìn lướt qua khung cảnh cây mẫu đơn đang nở rừng rực, nói: "Năm nay mẫu đơn nở thật đẹp!"
"Đúng vậy, nhiều hơn so với năm trước, hơn nữa đóa hoa cũng lớn hơn!" Xuân Hoa phụ họa nói.
Suy nghĩ một chút, ngón tay Diêu thị chỉ vào khóm hoa màu đỏ tím nói: "Lão phu nhân thích nhất giống hoa tử hà điểm kim này, mau mau gọi người cắt mấy đóa đẹp, cắm vào bình hoa, ngươi tự mình đưa qua cho lão phu nhân!"
"Vâng, lão phu nhân thấy được nhất định sẽ thích, mà sẽ khen nãi nãi ngài hiếu thuận nghĩ đến bà ấy!" Xuân Hoa phúc thân rồi gọi mấy nha hoàn cách đó không xa đi lấy bình hoa cầm bình hoa, kéo cắt hoa.
Diêu thị đứng ở một bên, vừa thưởng thức những đóa hoa tranh nhau khoe sắc, vừa hơi cười...
Ra khỏi Thẩm gia, Thẩm Quân mau chóng đi về hướng đại doanh ngoài thành, Thẩm Ngôn đi theo phía sau. Không biết vì sao trong đầu đều là bóng dáng của Vô Ưu, lần đầu tiên nghe được giọng nói như suối trong vắt của nàng ấy, nhìn thấy dáng vẻ thanh lệ thoát tục của nàng trong tiết nguyên tiêu ở Tần gia, tiếp đó là nàng một thân nam trang xuất hiện ở Thẩm gia, còn có một câu bẻ gẫy hương thơm của hoa mai khí cũng đứt rồi, cùng với thái độ đúng mực bên trong tân phòng đêm tân hôn... Tất cả mọi chuyện đều lần lượt hiện ra trong đầu hắn, giống như làm người ta không gạt đi được!
Sau khi đến quân doanh, vừa mới xuống ngựa, có một binh sĩ đi qua dắt ngựa của hắn đi, một người mặc trang phục giáo úy đi đến thở dài bẩm báo nói: "Bẩm Đại tướng quân, tập hợp quân sĩ hoàn tất, mời Đại tướng quân kiểm tra luyện tập!"
"Ừ." Nghe vậy, Thẩm Quân ném roi ngựa trong tay một cái, người kia nhận lấy roi ngựa, hắn đi nhanh chóng đi thẳng đến thao trường.
Trên thao trường, khẩu lệnh vang động trời, mấy ngàn người đàn ông ở trần đang luyện quyền cước, cảnh tượng rất hùng dũng, cả người Thẩm Quân màu đen với áo choàng màu đen lướt qua một người lại một người lính luyện công phu quyền cước, nhìn thấy tư thế không chính xác liền bước đến tự mình chỉ đạo, đi tới tới lui lui đã lâu, thái độ chăm chú chuyên nghiệp giống như trước đây, chỉ là thỉnh thoảng có một cái chớp mắt không yên lòng, hình như càng tiết kiệm lời nói hơn bình thường!
Sau khi đến thao trường, Thẩm Quân trở về lều lớn của mình, ngồi vào chỗ ngồi có da hổ, lau chùi kiếm của mình trong tay, nhưng thế nào tim cũng không yên lặng được! Một lát sau, bỗng nhiên hắn ném khăn đang cầm trong tay xuống đất, hướng ra phía ngoài hô to một tiếng: "Thẩm Ngôn!"
"Có! Nhị gia có gì phân phó?" Sau một lát, Thẩm Ngôn xuất hiện ở cửa lều lớn.
"Mời tất cả những người từ giáo úy trở lên trong quân đến đây, buổi trưa hôm nay nhị gia muốn mời bọn họ uống rượu, nhanh chẩn bị hai bàn rượu ngon thức ăn ngon tới!" Thẩm Quân lớn tiếng nói với Thẩm Ngôn.
Nghe nói như thế, Thẩm Ngôn ngẩn ra! Vì sao hôm nay nhị gia nói hơi xung vậy, trước đây lúc đang đánh giặc nhị gia mới lớn tiếng như thế, hôm nay làm sao vậy? Nhất định là vì chuyện Ngọc quận chúa tìm tới cửa ồn ào vẫn còn rất phiền, vì vậy, sau một lát, Thẩm Ngôn liền nói: "Vâng!" rồi lui xuống...
Giờ lên đèn, Vô Ưu ngồi trong phòng, đôi mắt không nín được nhìn thoáng qua phía cửa. Từ sáng sớm đến giờ Thẩm Quân vẫn chưa từng trở về, chẳng qua điều này cũng không kỳ lạ gì, hắn đi đại doanh một lần sẽ là cả ngày, nhưng những lần trước trước khi đi đều sẽ giao phó xong mấy chuyện như khi nào trở về ăn cơm, hình như hôm nay còn chưa nói gì đã đi rồi, xem ra hắn vẫn để tâm!
Liên Kiều nhìn ra phía ngoài một chút, sắc trời đã sớm tối đen, liền đi tới trước mặt Vô Ưu, nói: "Nhị tiểu thư, đã đến giờ này rồi, chắc cô gia sẽ không về đâu, có phải truyền cơm tối vào không?"
Sờ bụng một cái quả thực hơi đói bụng, biết tám mươi chín mươi phần trăm Thẩm Quân sẽ không về ăn cơm tối, có lẽ tối có về ngủ hay không cũng chưa biết chừng, vì vậy Vô Ưu quyết định mình không thể bị đói, liền nói: 'Truyền cơm đi!"
"Vâng." Sau đó, Liên Kiều xoay người đi ra ngoài truyền cơm.
Sau khi bày cơm lên bàn, Vô Ưu theo thường lệ giữ lại Liên Kiều và Ngọc Trúc ngồi ăn trên hai cái chân đạp, để bọn Xuân Lan và Thu Lan với vài tiểu nha đầu đi ra ngoài ăn cơm.
Vài tiểu nha đầu đều cùng các bà tử đi ra ăn cơm, chỉ có Xuân Lan và Thu Lan ngồi ăn trong phòng kề, cửa phòng mở rộng, để phòng lúc chủ tử gọi đến. Trên bàn cơm bày hai món ăn một mặn một chay, còn có một chén cháo, Xuân Lan cầm một cái bánh bao thơm ngào ngạt ăn, nhìn thấy Thu Lan ngồi ở chỗ đó nhìn một mảnh đen như mực ngoài cửa không nhịn được hỏi: "Thu Lan, ngươi nghĩ gì thế? Không ăn cơm sao?"
Nghe thấy lời nói của Xuân Lan, Thu Lan đưa tay cầm đôi đũa lên, thấy bốn phía không có ai, liền oán giận: "Ngươi nói xem nào có ai như nhị nãi nãi? Nhị gia còn chưa về, ngay cả chờ cũng không chờ!"
Nghe xong lời này, Xuân Lan lại nói: "Bây giờ nhị gia chưa về, vậy nhất định là không về ăn cơm tối, chẳng lẽ còn để nhị nãi nãi đói bụng đợi hay sao?"
"Ngươi quên rồi sao? Khi chúng ta còn nhỏ, nếu đại gia không nói không về, đại nãi nãi sẽ chờ mãi không ăn cơm!" Thu Lan bĩu môi nói.
Nghe vậy, ngược lại Xuân Lan chỗ cố kỵ, đẩy nàng ta một cái, sau đó nhìn phía ngoài nói: "Được rồi, ngươi yên tĩnh một chút đi, tự mình bàn tán chủ tử, nếu như bị người nghe thấy còn có quả ngon cho ngươi ăn!"
"Ta chỉ đau lòng cho nhị gia mà thôi!" Nói một câu, Thu Lan cũng cầm bánh màn thầu lên ăn.
Chỉ qua chốc lát sau, nghe thấy tiếng người nhốn nháo bên ngoài, đồng thời có một bà tử gọi một câu: "Nhị gia đã về!"
Nghe nói như thế, Xuân Lan và Thu Lan nhanh chóng buông bánh màn thầu và đũa trong tay xuống, một trước một sau đi ra ngoài đón. Thu Lan vội đi trước, đầu tiên nhanh chóng đi tới trước mặt Thẩm Quân, sau đó đi theo sau Thẩm Quân về phía trước nói: "Nhị gia, ngài đã về? Đã ăn cơm tối chưa?"
"Vẫn chưa! Nhị nãi nãi đâu?" Thẩm Quân vừa đi về phía phòng chính vừa hỏi.
"Nhị nãi nãi đang ăn cơm tối, nhị gia muốn ăn cái gì? Nô tỳ sẽ đi phòng bếp để đầu bếp làm!" Thu Lan lại hỏi.
Lúc này, Xuân Lan bước đến mở mành trúc ra, Thẩm Quân vào cửa phân phó một câu: "Nấu chút cháo trắng tới, cho vài món ngon miệng qua đây!"
"Vâng." Thu Lan lên tiếng trả lời sau đó nhanh chóng xoay người đi phòng bếp.
Bên này, Vô Ưu nghe thấy tiếng nói chuyện của người trong viện, biết Thẩm Quân đã về, không khỏi nhíu mày, đã lúc này rồi, nàng cho rằng hắn sẽ không trở về ăn cơm. Liên Kiều và Ngọc Trúc ngồi trên chân đạp nhìn thấy Thẩm Quân đã về, cũng nhanh chóng đứng dậy thu bát của mình lại, nhanh chóng bày bát đũa ra, hầu hạ ở bên cạnh.
Vô Ưu ngồi ở trước bàn ăn cơm, cũng không di chuyển, khi Thẩm Quân đối diện với nàng, lúc ánh mắt nhìn tới hắn, Vô Ưu mỉm cười với hắn một cái: "Ta còn tưởng rằng đêm nay chàng không về ăn cơm, vì vậy không đợi chàng!"
Ngược lại vẻ mặt Thẩm Quân như thường, nói một câu: "Ta cũng mới về, ta cũng chưa chắc trước, sau này nàng đói bụng thì tự ăn!"
Cúi đầu nhìn lướt qua hai ba món ăn chay trên bàn cơm, Vô Ưu cười nói: "Ban đêm không muốn ăn mặn, vì vậy để lại vài món chay, món mặn đều thưởng cho kẻ dưới rồi, nhị gia muốn ăn cái gì? Ta bào người đi phân phó phòng bếp làm rồi mang đến!"
"Không cần, ta cũng không có khẩu vị gì. Đã bảo Thu Lan đi phòng bếp bảo bọn họ nấu cháo trắng tới rồi!" Thẩm Quân nói.
"A." Nghe nói như thế, Vô Ưu gật đầu.
Sau đó, Thẩm Quân nhìn Xuân Lan đứng bên cạnh hầu hạ một cái, phân phó: "Rót chén trà qua đây!"
"Vâng." Xuân Lan nhanh chóng lên tiếng trả lời rót chén trà qua đó. Thẩm Quân bưng chén trà uống hai ngụm, sau đó nhìn vài nha hoàn hầu hạ ở bên cạnh, phất tay một cái ý bảo tất cả các nàng đi xuống.
Sau khi Liên Kiều, Xuân Lan và Ngọc Trúc đi xuống hết, Vô Ưu giương mắt nhìn Thẩm Quân đối diện, khẽ cười nói: "Có phải ngươi có chuyện muốn nói với ta không?" Bình thường, hắn sẽ không để bọn nha hoàn lui ra hết.
"Lẽ nào ngươi không có lời gì giải thích với ta sao?" Thẩm Quân hỏi lại.
Nhìn đôi mắt sâu thẳm của Thẩm Quân đối diện, Vô Ưu nói nghiêm túc: "Mặc kệ ngươi có tin hay không, ngày đó thật sự là vì thuận tiện làm nghề y mới nữ giả nam trang, hơn nữa cho rằng sau khi xem bệnh cho Hầu gia xong rồi cũng sẽ không trở lại Thẩm gia nữa, vì vậy cũng không cần phải giải thích, ai biết một thánh chỉ vậy mà lại tứ hôn cho ta với ngươi, lúc đầu ta cũng muốn tìm một cơ hội nói cho ngươi biết, dù sao sớm muộn cũng có một ngày ngươi sẽ biết chuyện này, nhưng không thể ngờ... Không thể ngờ Ngọc quận chúa lại đột nhiên tìm tới cửa!"
Nghe nói như thế, Thẩm Quân gật đầu một cái, sau đó lại hỏi: "Lời nói của Ngọc quận chúa rốt cuộc có phải thật không?"
"Lời nào?" Vô Ưu kỳ lạ hỏi.
"Ngươi chăm sóc Bích Hồ Trưởng công chúa lập công, dùng cái này đề nghị hoàng thượng tứ hôn với ta?" Thẩm Quân bình tĩnh nhìn chằm chằm Vô Ưu hỏi.
Nghe nói như thế, Vô Ưu có chút buồn cười. Nghĩ thầm: Có phải hắn còn có một câu không nói ra hay không? Chính là mình giống như lời Ngọc quận chúa nói nhìn thấy hắn thích hắn, có mưu đồ gả cho hắn đã lâu? Ai, lời như vậy hắn thật sự tin đó! Chẳng qua, Vô Ưu lại không muốn quá đả kích hắn, đành phải trả lời: "Tuy rằng lúc đầu ta chữa bệnh cho Bích Hồ Trưởng công chúa, nhưng cũng không đề nghị gì với hoàng thượng. Lại nói một cô gái trong khuê các như ta, vậy mà lại trắng trợn đề nghị hoàng thượng tứ hôn chẳng phải là để người khác cười đến rụng răng? Coi như Ngọc quận chúa là một người ngay thẳng, hoàng thượng là anh họ của nàng, nàng cũng không dám làm như vậy đi?"
Vô Ưu nói không sai, ở Đại Tề tư tưởng phong kiến vẫn rất nồng đậm, thông thường đều là bên nam đến gia đình nữ cầu thân, có rất ít gia đình nữ đến nhà trai đề nghị kết thông gia, càng đừng nói đến chuyện đi cầu hoàng thượng tứ hôn, vậy đơn giản là nói bên nữ quá coi trọng bên nam rồi, điều này ở xã hội đương thời sẽ khiến người ta cực kỳ xem thường, hơn nữa còn làm bên nam coi thường chính mình! Vì vậy lời nói của Vô Ưu Thẩm Quân vẫn tin, nhưng Thẩm Quân lại có chút không rõ, sao hoàng thượng đang yên đang lành lại đột nhiên tứ hôn cho hắn, hơn nữa đối tượng tứ hôn còn là Vô Ưu, chuyện này chẳng lẽ chỉ là trùng hợp thôi sao? Sau đó, Thẩm Quân lại hỏi: "Hôm nay Ngọc quận chúa làm như vậy với ngươi, hình như ngươi cũng không tức giận?"
Nghe vậy, Vô Ưu mỉm cười, nói: "Bất kì người bình thường nào bị đối xử như vậy cũng phải tức giận đi? Ta chỉ là không để ở trong lòng mà thôi. Không nói dối ngươi, ta thiếu nhân tình của Tần Hiển, mà Ngọc quận chúa là em gái của Tần Hiển, xem ở mặt mũi của Tần Hiển ta cũng không thể tính toán với nàng. Lại nói tình cảm của nàng với ngươi sâu vô cùng, hy vọng nhiều năm như vậy hoàn toàn tan vỡ vào giờ khắc này, đối với nàng mà nói cũng là một đả kích rất lớn!"
Nghe nói như thế, Thẩm Quân cau mày lại, sau một lúc lâu mới nói: "Nếu như lần sau Ngọc quận chúa gặp lại ngươi vẫn hồ đồ như vậy, ngươi vẫn xem ở mặt mũi của Tần Hiển mà dễ dàng tha thứ như vậy sao?"
"Đương nhiên sẽ không! Lần này ta nhịn, đã là cho Tần Hiển mặt mũi, trải qua lần này cũng có thể Ngọc quận chúa sẽ có chút tỉnh ngộ với xung động của mình hôm nay, nếu nàng còn như vậy, vậy chỉ có thể nói nàng là một người không nói phải trái, đối với một người không nói phải trái đương nhiên ta sẽ không nhẫn nhịn lại nhẫn nhịn nữa!" Vô Ưu trả lời.
Nghe nói như thế, Thẩm Quân cúi đầu nhớ tới buổi tối tết Nguyên Tiêu hai năm trước, nhớ kỹ ngày ấy một chiếc xe ngựa được thuê tới và xe ngựa thứ nữ nhà Ngụy thượng thư chen chung một chỗ, hai chiếc xe ngựa không ai nhường ai, chính là giọng nói này để xe ngựa lui lại đầu tiên, mà thứ nữ và nha hoàn nhà Ngụy thượng thư nói năng lỗ mãng, lập tức giọng nói này không cho xe ngựa lui nữa, khi đó hắn rất tán thưởng tính tình này, đó chính là tính cách của nàng, nhìn như dịu dàng mềm mại, lại rất độ lượng, nhưng đối với người được một tấc lại muốn tiến một thước lại chưa từng khách khí!
Thấy Thẩm Quân không truy hỏi nữa, ánh mắt cũng không sắc bén như thế nữa, chắc là tin lời của mình rồi đi? Sau đó, Vô Ưu liền nói: "Nhưng nói cho cùng chuyện này ta vẫn luôn giấu giếm, ta chỉ có thể nói rất xin lỗi!"
Nghe thấy lời nói của Vô Ưu, trên mặt Thẩm Quân thản nhiên, khóe miệng nhếch lên, nói: "Ngươi xin lỗi ta không có tác dụng gì, bây giờ lão phu nhân có phần giận ngươi, ngươi vẫn phải nghĩ cách để lão phu nhân tha thứ cho ngươi mới phải, nếu không ngươi sẽ rất khó đặt chân trong nhà này!"
Nghe vậy, Vô Ưu cười. Nói: "Bên lão phu nhân ta sẽ nghĩ cách. Chỉ là ta vẫn cảm ơn ngươi che chở ta mấy ngày qua!"
Nhìn thấy trên khuôn mặt như đồ sứ trắng có nụ cười nhàn nhạt, trong con ngươi hiện ra linh động rõ rệt, lời nói cũng rất ấm áp, khiến người ta nhìn vào cảm thấy hết sức thoải mái, Thẩm Quân không nhịn được cau mày hỏi: "Ngươi không oán giận chút nào sao?"
"Oán giận cái gì? " Vô Ưu không khỏi chân mày cau lại.
"Ta...Như vậy với ngươi, ngươi không khó chịu chút nào sao?" Thẩm Quân cũng rất tò mò, suy cho cùng nếu là một cô gái bình thường chú rể hoàn toàn không chịu chấp nhận cô dâu làm vợ phỏng chừng đã sớm một khóc hai nháo ba treo cổ rồi đi?
Nghe nói như thế, Vô Ưu không khỏi hé miệng cười. Nghĩ thầm: Thẩm Quân hỏi đến thật ra cũng rất bình thường, dù sao ở thời kì phong kiến lễ giáo nơi này, bất kỳ người phụ nữ nào cũng đều coi chồng mình là trời, đều ngước nhìn phu quân mà sống, nếu như không chiếm được sủng ái của phu quân, cả đời người phụ nữ này cũng sẽ không hạnh phúc vui vẻ!
"Ngươi cười cái gì? " Vô Ưu cười khiến Thẩm Quân nhíu mày.
Sau đó, Vô Ưu nói: "Ta khó chịu cái gì? Ngươi và ta không phải là vì một thánh chỉ mới ngươi cưới ta gả sao? Ngươi lại không làm ta khó xử, cũng không làm ta không dễ chịu, sao ta lại phải oán giận ngươi? Vừa lúc trái ngược nhau, ta còn phải cảm ơn ngươi, cho dù nói như thế nào cơm ta ăn quần áo ta mặc đều là ngươi cung cấp cho ta, hơn nữa ngay cả các nô tài ta mang tới cũng được ngươi nuôi sống, trước mặt kẻ dưới ngươi cũng vô cùng tôn trọng ta, giữ mặt mũi cho ta, ta đã rất thỏa mãn rồi! Vì vậy..."
Lời nói của Vô Ưu thực sự làm Thẩm Quân không thể tưởng tượng nổi, nàng là cô gái khác biệt nhất mà hắn đã từng gặp, nghe thấy một câu vì vậy sau đó nàng lại không nói gì, Thẩm Quân truy hỏi: "Vì vậy cái gì?"
"Vì vậy ta hy vọng trạng thái tốt nhất như vậy...Ha ha, không cần thay đổi gì!" Vô Ưu cười hì hì nói. Bây giờ nàng đang ở dưới mái hiên nhà người ta, vì vậy vẫn phải có sắc mặt tốt với người ta, khó có được chuyện Ngọc quận chúa lần này hình như hắn cũng không để ở trong lòng!
Nghe nói như thế, khóe miệng Thẩm Quân vậy mà lại nhếch lên một cái, cảm thấy hình như cái này với hắn mà nói thật sự làm hắn cười, Vô Ưu nhìn thấy chút ý cười hơi yếu này, ngẩn ra, vì nhìn thấy hắn cũng đã khá nhiều lần rồi, tuy nhiên từ trước đến nay chưa từng nhìn thấy nụ cười của hắn, khóe miệng vểnh lên như thế cũng rất đẹp, nếu cười rộ lên nhất định cũng sẽ rất đẹp trai đi? Soái ca lạnh lùng như vậy trước đây cũng chỉ có thể thấy được trên ti vi, thật không nghĩ đến sẽ để nàng đụng phải, mà còn trời đất xui khiến làm một đôi vợ chồng giả!
Sau đó, Thẩm Quân nói một câu: "Chỉ cần ngươi an phận thủ thường, không gây phiền toái cho ta, những đãi ngộ này đều có thể không thay đổi!"
Nghe được hứa hẹn này, ngược lại Vô Ưu an lòng. Chẳng qua nghĩ thầm: Trình độ của Uy Vũ Đại tướng quân này thật không thấp, lúc bảo đảm còn đặt ra một điều kiện tiên quyết, an phận thủ thường, không gây phiền toái cho hắn. Sau đó, Vô Ưu gật đầu nói: "Đó là đương nhiên!"
Đúng lúc này, chỉ nghe thấy một loạt tiếng bước chân, sau đó nhìn thấy Xuân Lan vén mành trúc đó lên, Thu Lan dẫn theo hai tiểu nha đầu cầm hai cái hộp đựng thức ăn đến. Hộp đựng thức ăn được mở ra, Thu Lan bưng từ bên trong ra hai chén cháo trắng, đồng thời còn có tám món ăn đẹp đẽ, cùng với hai loại lương khô, bày trước mặt nàng và Thẩm Quân, nói: "Nhị gia, nhị nãi nãi, cháo trắng và các món ăn đến rồi!"
"Ừ. " Thẩm Quân nhẹ giọng gật đầu một cái, sau đó cúi đầu bắt đầu ăn, không nói câu nào.
Nhìn thấy hắn cúi đầu ăn, Vô Ưu cũng cầm đũa lên tiếp tục ăn cơm. Thời gian một bữa cơm, trên bàn cơm cũng không có âm thanh gì, ai cũng không nói, sau khi ăn cơm xong, bọn nha hoàn bắt đầu thu dọn bàn, Thẩm Quân đi tới trước bàn sách cầm một quyển sách lên đọc. Thấy thế, Vô Ưu cũng đi đến trước bàn bát tiên, cũng tìm một quyển sách thuốc tới nghiên cứu. Vì vậy, rất kỳ lạ, bọn nha hoàn thu dọn bàn, Thẩm Quân và Vô Ưu hai người một người ở phía đông gian nhà, một người ở phía tây gian nhà, hơn nữa hai người đều đang đọc sách, không ai làm phiền ai, mặc dù có chút không giống vợ chồng mới cưới, nhưng ngược lại lại cảm thấy tính cách thích đọc sách vẫn rất giống nhau!
Trans by LeeMon.
Danh sách chương