Cảm giác bả vai tê rần, Vô Ưu cúi đầu vừa nhìn, chỉ thấy hai tay của hắn đè xuông bả vai nàng, nàng không khỏi nhướng mày. Sau đó bất mãn nói: "Ngươi làm ta đau!"
Tần Hiển dù sao cũng là người khiêm tốn, giờ phút này, hắn cũng ý thức được hành động của mình không ổn, cho nên nhanh buông lỏng tay mình, nói xin lỗi."Thực xin lỗi!"
"Tần đại nhân, ta nghĩ ta nên đem tất cả sự tình nói rõ ràng với ngươi. Tiết Vô Ưu ta là vì không thương ngươi cho nên mới không muốn gả cho ngươi, ngươi hiểu chưa?" Vô Ưu biết nàng phải nói rõ ràng.
Nghe nói như thế, đương nhiên là Tần Hiển có chút không tiếp thu được. Lắc đầu hỏi: "Vì sao? Ngươi vì sao không thương ta? Chẳng lẽ ngươi đã có người trong lòng nên không thành?"
"Ta yêu ngươi hay không yêu ngươi như thế nào cũng không có liên quan đến ta có người trong lòng hay không. Ngươi gặp ta trước, nên ngươi không thương người đó là đạo lý giống nhau!" Vô Ưu nhìn vào mắt Tần Hiển nói. Tuy rằng nói như vậy đối với hắn hơi tàn nhẫn, nhưng nàng phải làm như vậy! Nghe xong lời Vô Ưu nói, Tần Hiển ngốc lăng dựa vào vách xe ngựa ở sau lưng, trong mắt hiện lên chút bi thương, tự giễu nói: "Vài năm nay đây là lần đầu tiên ta có một phần tình cảm với một người, không nghĩ tới kết quả là vẫn là hoa rơi cố ý nước chảy vô tình!"
Vô Ưu không đành lòng nhìn bộ dáng thương tâm của hắn, nàng quay mặt qua chỗ khác, nhẹ giọng nói: "Lan Hinh là một cô nương tốt hiếm có, về sau ngươi nên đem tâm tư của mình đặt ở trên người nàng, không cần lại theo đuổi những thứ gì đó không thực tế!"
"Ngươi đã biết ?" Tần Hiển nhìn chằm chằm Vô Ưu hỏi.
"Vừa mới biết." Vô Ưu gật gật đầu.
Tần Hiển suy nghĩ một chút, sau đó lại mang theo một tia hy vọng cuối cùng xa vời hỏi: "Có phải là bởi vì Uất Trì Lan Hinh nên ngươi mới..."
Vô Ưu đương nhiên là biết hắn muốn nói cái gì, cho nên nàng lập tức lắc đầu đánh gãy lời nói của hắn."Không phải!"
Một tia hy vọng cuối cùng tan biến, Tần Hiển rũ mắt xuống, trên mặt toàn là u buồn, một khắc sau, Vô Ưu dứt khoát nói một câu."Tần đại nhân, hi vọng ngươi không cần thương hại Lan Hinh, nàng... Luôn luôn đối với ngươi nhiều ưu ái!" Nói xong, nàng xoay người xuống xe ngựa.
Dẫm lên trên chân trước xe ngựa, Vô Ưu quay đầu liếc mắt một cái nhìn lên màn xe đã che trước cửa xe ngựa, thấp giọng dặn một câu với Tần Điền bên cạnh."Đại gia nhà ngươi hôm nay tâm tình không được tốt, ngươi nhanh đưa hắn trở về đi!"
Tần Điền nghe nói như thế, lập tức sửng sốt, sau đó nhanh gật đầu nói: "Là!"
Sau đó, Vô Ưu đầu cũng không quay lại đi vào đầu ngõ, trực tiếp trở lại từ cửa sau Tiết gia...
Ngồi ở trước bàn trang điểm, rất lâu tâm trạng của Tiết Vô Ưu không thể nào bình tĩnh được. Nói thật, Tần Hiển đúng là một nam tử hiếm có, lỡ mất hắn, nàng cũng không biết về sau còn có gặp được một nam nhân vĩ đại như hắn hay không, nhưng nàng đối với tình cảm của hắn cũng không thể làm cho tim nàng bớt áy náy, trên người hắn có khí chất tao nhã cùng với nét u buồn nói không rõ kia làm cho lòng của nàng có một loại cảm giác nói không nên lời. Tuy nhiên, nàng vẫn hi vọng hắn với Lan Hinh có thể có một hồi kết tốt!
"Nhị tiểu thư, Tần đại nhân nói với ngài cái gì?" Gặp nhị tiểu thư trở về một câu cũng không nói, Liên Kiều cẩn thận đi chậm đến trước bàn trang điểm nhẹ giọng hỏi.
"Không có gì! Ta chỉ là đem những lời cần nói nói rõ với hắn mà thôi." Vô Ưu nói nhẹ nhàng bâng quơ.
"A? Ngài thật sự buông tha cho người như vậy?" Liên Kiều tiếc hận hỏi.
"Ta đây còn có thể làm thế nào? Chẳng lẽ là ta đi tranh nam nhân với bạn tốt sao? Ta đây nhưng lại làm không được! Được rồi, đừng nói tới hắn nữa, đi nửa ngày như vậy rồi, ta đã sớm khát chết, ngươi nhanh đi rót chén nước trà đến cho ta!" Vô Ưu phân phó.
"Là!" Liên Kiều nhanh xoay người đi.
Vô Ưu nói với bản thân: Từ bây giờ, nàng không thể để Tần Hiển ảnh hưởng đến tâm tình của nàng được, nàng chính là nàng, nàng muốn mình tự phụ trách cuộc sống của mình!
...
Ngày này theo Vương Thất cô từ nơi đó nghe tin tức trở về, sắc mặt Lí thị cực kỳ không được đẹp mắt. Thấy mẫu thân đã trở lại, Tiết Dung nhanh đi ra đón, sau khi quan sát sắc mặt Lí thị một khắc, trong lòng nàng không khỏi nói thầm, chẳng lẽ làm thiếp cũng không thể được như mong muốn? Thế nhưng nàng lại cảm thấy sợ mở miệng hỏi ra kết quả.
"Nương, đi nửa ngày rồi, hẳn là ngài mệt mỏi đi? Uống chén nước trà cái đã!" Tiết Dung đem nước trà đã sớm chuẩn bị tốt ngồi xuống đưa tới trước mắt mẫu thân.
"Ân." Lí thị gật đầu, tiếp nhận nước trà của Dung tỷ đưa qua, cúi đầu uống hết hai ngụm.
"Nương, Vương Thất cô nói như thế nào?" Tiết Dung vẫn là nhịn không được hỏi.
"Ai, hai ngày này vì chuyện của ngươi mà toàn bộ thể diện của ta mất hết !" Lí thị bắt đầu oán giận nói.
"Chẳng lẽ đi làm thiếp Tần gia cũng không đồng ý?" Tiết Dung cau mày hỏi.
"Vương Thất cô nói sau khi nàng đi qua Tần gia giải thích ý đồ của mình, chưa gặp được Tần lão phu nhân, mà bị một ma ma bên người Tần lão phu nhân truyền lời đuổi. Nói là Tần lão phu nhân đã phái người đi làm mối cho Tần đại nhân, chừng nào chính thất chưa vào cửa thì nàng sẽ không nạp thiếp trước cho tôn tử!" Lí thị trả lời.
Nghe nói như thế, đầu tiên là Tiết Dung thất vọng ngồi ở một bên ghế thêu đôn, sau đó trong mắt lại lộ ra quang mang phẫn uất."Hừ, cái đó chẳng qua là lấy cớ thôi!"
"Ai, nhân gia nói như vậy cũng coi như là có chút uyển chuyển. Hôm nay chuyện ta đã nhờ Vương Thất cô, ngàn vạn không thể truyền ra ngoài. Bằng không tổ mẫu ngươi với cha ngươi sẽ không bỏ qua cho ta, hơn nữa mặt mũi của ngươi sẽ không còn. Ai! Không thiếu được mấy tháng này vất vả ngay cả tiền tiêu vặt hằng tháng của ta cũng bị hụt, mấy tháng tiền tiêu vặt của ngươi, trước hết đều lấy đi lại cho ta đi, người trong phòng chúng ta còn phải sống qua ngày đâu!" Lí thị đối với nữ nhi nói.
Từ trước cho tới bây giờ Lí thị sẽ không động đến tiền của nữ nhi mình, nhưng lần này hình như có thiếu hụt rất nhiều? Tuy rằng trong lòng rất không đồng ý, nhưng Tiết Dung cũng không thể không gật đầu đáp ứng."Là!"
Sau đó, Lí thị chỉ vào Hồng Hạnh cùng Liễu Xanh đứng ở một bên hầu hạ quát: "Các ngươi đều đã nghe được, chuyện hôm nay bất cứ ai cũng không thể nói ra ngoài, nếu làm cho ta nghe được một chữ, nên cẩn thận da của các ngươi!"
Vừa thấy vẻ mặt Lí thị nghiêm khắc, Hồng Hạnh với Liễu Xanh nhanh quỳ rạp xuống đất, liên tục dập đầu nói: "Bọn nô tì đều sẽ đem việc này giấu ở trong bụng, vạn vạn không dám nói!"
...
Buổi chiều, Vô Ưu đi đến phòng Chu thị, gặp Chu thị mặt ủ mày chau đối với ánh nến, Tiết Vô Ưu thấy thế, đi lên cười hỏi: "Nương, có phải cha chọc ngài mất hứng hay không?"
Nhìn nữ nhi đến đây, Chu thị nhanh thu hồi khuôn mặt u sầu, trưng ra vẻ mặt tốt cười nói: "Bây giờ cha ngươi đối với ta cũng coi như là săn sóc, chỉ là ta bây giờ có chút lo lắng về ngươi!"
"Nương, ta ăn no ngủ được, có cái gì mà lo lắng?" Vô Ưu cười nói.
Nghe nói như thế, Chu thị không khỏi thở dài một hơi."Vô Ưu, ngươi năm nay cũng đã mười bảy tuổi, tuổi này gọi là tuổi xuân của thiếu nữ, bây giờ thế nào ngươi lại còn gống như tiểu hài tử, một chút cũng không tính toán con đường về sau cho mình về sau đâu?"
"Nương, hết thảy cứ thuận theo tự nhiên là tốt nhất !" Vô Ưu chỉ có thể nói như vậy. Kỳ thực, từ khi nàng đi đến này thế giới này nàng đã vì bản thân tính toán nhiều, chỉ là quyết định của nàng không giống với tính toán theo lời của Chu thị mà thôi.
"Ai, còn muốn thuận theo tự nhiên như thế nào? Hôn sự hai lần ba bữa của ngươi thế nhưng lại bị biến thành cái dạng này. Bây giờ ở bên ngoài đã đồn đãi càng ngày càng khó nghe !" Chu thị không khỏi thảng nổi lên nước mắt.
Hai nữ nhi của nàng, đứa lớn thì bị đưa vào trong cung, vài năm còn chưa được thấy mặt, hiện tại đứa nhỏ lại bị hàng xóm láng giềng bàn luận thành như vậy, trước mắt thấy nếu không thể tìm được nhà nào tốt, vậy nàng làm sao mà kham nổi a!
Vô Ưu từ trong lời nói của Chu thị chợt nghe ra được ý trong ngôn ngoại, chắc hẳn là nàng lại nghe được bên ngoài rãnh rỗi đàm tiếu đi? Chuyện đó khẳng định là các nàng dòng thứ truyền ra đi, các nàng đã không còn mặt mũi như thế, không nghĩ tới các nàng còn muốn tính kế nàng. Tuy rằng nàng đây không để ý, nhưng nhìn đến khuôn mặt u sầu của Chu thị, Tiết Vô Ưu nhanh khuyên giải an ủi nói: "Nương, vậy chẳng phải là rất tốt sao? Ta vốn là không muốn gả, như vậy Vô Ưu còn có thể làm bạn với nương cả đời !"
"Nói cái gì ngốc đó? Nhà nào có cô nương mà cả đời không chịu gả? Yên tâm, chờ thêm một thời gian chuyện bên ngoài lắng xuống, nhất định ta với cha ngươi sẽ đi tìm cho ngươi một nhà tốt!" Chu thị vội nói.
Tần Hiển dù sao cũng là người khiêm tốn, giờ phút này, hắn cũng ý thức được hành động của mình không ổn, cho nên nhanh buông lỏng tay mình, nói xin lỗi."Thực xin lỗi!"
"Tần đại nhân, ta nghĩ ta nên đem tất cả sự tình nói rõ ràng với ngươi. Tiết Vô Ưu ta là vì không thương ngươi cho nên mới không muốn gả cho ngươi, ngươi hiểu chưa?" Vô Ưu biết nàng phải nói rõ ràng.
Nghe nói như thế, đương nhiên là Tần Hiển có chút không tiếp thu được. Lắc đầu hỏi: "Vì sao? Ngươi vì sao không thương ta? Chẳng lẽ ngươi đã có người trong lòng nên không thành?"
"Ta yêu ngươi hay không yêu ngươi như thế nào cũng không có liên quan đến ta có người trong lòng hay không. Ngươi gặp ta trước, nên ngươi không thương người đó là đạo lý giống nhau!" Vô Ưu nhìn vào mắt Tần Hiển nói. Tuy rằng nói như vậy đối với hắn hơi tàn nhẫn, nhưng nàng phải làm như vậy! Nghe xong lời Vô Ưu nói, Tần Hiển ngốc lăng dựa vào vách xe ngựa ở sau lưng, trong mắt hiện lên chút bi thương, tự giễu nói: "Vài năm nay đây là lần đầu tiên ta có một phần tình cảm với một người, không nghĩ tới kết quả là vẫn là hoa rơi cố ý nước chảy vô tình!"
Vô Ưu không đành lòng nhìn bộ dáng thương tâm của hắn, nàng quay mặt qua chỗ khác, nhẹ giọng nói: "Lan Hinh là một cô nương tốt hiếm có, về sau ngươi nên đem tâm tư của mình đặt ở trên người nàng, không cần lại theo đuổi những thứ gì đó không thực tế!"
"Ngươi đã biết ?" Tần Hiển nhìn chằm chằm Vô Ưu hỏi.
"Vừa mới biết." Vô Ưu gật gật đầu.
Tần Hiển suy nghĩ một chút, sau đó lại mang theo một tia hy vọng cuối cùng xa vời hỏi: "Có phải là bởi vì Uất Trì Lan Hinh nên ngươi mới..."
Vô Ưu đương nhiên là biết hắn muốn nói cái gì, cho nên nàng lập tức lắc đầu đánh gãy lời nói của hắn."Không phải!"
Một tia hy vọng cuối cùng tan biến, Tần Hiển rũ mắt xuống, trên mặt toàn là u buồn, một khắc sau, Vô Ưu dứt khoát nói một câu."Tần đại nhân, hi vọng ngươi không cần thương hại Lan Hinh, nàng... Luôn luôn đối với ngươi nhiều ưu ái!" Nói xong, nàng xoay người xuống xe ngựa.
Dẫm lên trên chân trước xe ngựa, Vô Ưu quay đầu liếc mắt một cái nhìn lên màn xe đã che trước cửa xe ngựa, thấp giọng dặn một câu với Tần Điền bên cạnh."Đại gia nhà ngươi hôm nay tâm tình không được tốt, ngươi nhanh đưa hắn trở về đi!"
Tần Điền nghe nói như thế, lập tức sửng sốt, sau đó nhanh gật đầu nói: "Là!"
Sau đó, Vô Ưu đầu cũng không quay lại đi vào đầu ngõ, trực tiếp trở lại từ cửa sau Tiết gia...
Ngồi ở trước bàn trang điểm, rất lâu tâm trạng của Tiết Vô Ưu không thể nào bình tĩnh được. Nói thật, Tần Hiển đúng là một nam tử hiếm có, lỡ mất hắn, nàng cũng không biết về sau còn có gặp được một nam nhân vĩ đại như hắn hay không, nhưng nàng đối với tình cảm của hắn cũng không thể làm cho tim nàng bớt áy náy, trên người hắn có khí chất tao nhã cùng với nét u buồn nói không rõ kia làm cho lòng của nàng có một loại cảm giác nói không nên lời. Tuy nhiên, nàng vẫn hi vọng hắn với Lan Hinh có thể có một hồi kết tốt!
"Nhị tiểu thư, Tần đại nhân nói với ngài cái gì?" Gặp nhị tiểu thư trở về một câu cũng không nói, Liên Kiều cẩn thận đi chậm đến trước bàn trang điểm nhẹ giọng hỏi.
"Không có gì! Ta chỉ là đem những lời cần nói nói rõ với hắn mà thôi." Vô Ưu nói nhẹ nhàng bâng quơ.
"A? Ngài thật sự buông tha cho người như vậy?" Liên Kiều tiếc hận hỏi.
"Ta đây còn có thể làm thế nào? Chẳng lẽ là ta đi tranh nam nhân với bạn tốt sao? Ta đây nhưng lại làm không được! Được rồi, đừng nói tới hắn nữa, đi nửa ngày như vậy rồi, ta đã sớm khát chết, ngươi nhanh đi rót chén nước trà đến cho ta!" Vô Ưu phân phó.
"Là!" Liên Kiều nhanh xoay người đi.
Vô Ưu nói với bản thân: Từ bây giờ, nàng không thể để Tần Hiển ảnh hưởng đến tâm tình của nàng được, nàng chính là nàng, nàng muốn mình tự phụ trách cuộc sống của mình!
...
Ngày này theo Vương Thất cô từ nơi đó nghe tin tức trở về, sắc mặt Lí thị cực kỳ không được đẹp mắt. Thấy mẫu thân đã trở lại, Tiết Dung nhanh đi ra đón, sau khi quan sát sắc mặt Lí thị một khắc, trong lòng nàng không khỏi nói thầm, chẳng lẽ làm thiếp cũng không thể được như mong muốn? Thế nhưng nàng lại cảm thấy sợ mở miệng hỏi ra kết quả.
"Nương, đi nửa ngày rồi, hẳn là ngài mệt mỏi đi? Uống chén nước trà cái đã!" Tiết Dung đem nước trà đã sớm chuẩn bị tốt ngồi xuống đưa tới trước mắt mẫu thân.
"Ân." Lí thị gật đầu, tiếp nhận nước trà của Dung tỷ đưa qua, cúi đầu uống hết hai ngụm.
"Nương, Vương Thất cô nói như thế nào?" Tiết Dung vẫn là nhịn không được hỏi.
"Ai, hai ngày này vì chuyện của ngươi mà toàn bộ thể diện của ta mất hết !" Lí thị bắt đầu oán giận nói.
"Chẳng lẽ đi làm thiếp Tần gia cũng không đồng ý?" Tiết Dung cau mày hỏi.
"Vương Thất cô nói sau khi nàng đi qua Tần gia giải thích ý đồ của mình, chưa gặp được Tần lão phu nhân, mà bị một ma ma bên người Tần lão phu nhân truyền lời đuổi. Nói là Tần lão phu nhân đã phái người đi làm mối cho Tần đại nhân, chừng nào chính thất chưa vào cửa thì nàng sẽ không nạp thiếp trước cho tôn tử!" Lí thị trả lời.
Nghe nói như thế, đầu tiên là Tiết Dung thất vọng ngồi ở một bên ghế thêu đôn, sau đó trong mắt lại lộ ra quang mang phẫn uất."Hừ, cái đó chẳng qua là lấy cớ thôi!"
"Ai, nhân gia nói như vậy cũng coi như là có chút uyển chuyển. Hôm nay chuyện ta đã nhờ Vương Thất cô, ngàn vạn không thể truyền ra ngoài. Bằng không tổ mẫu ngươi với cha ngươi sẽ không bỏ qua cho ta, hơn nữa mặt mũi của ngươi sẽ không còn. Ai! Không thiếu được mấy tháng này vất vả ngay cả tiền tiêu vặt hằng tháng của ta cũng bị hụt, mấy tháng tiền tiêu vặt của ngươi, trước hết đều lấy đi lại cho ta đi, người trong phòng chúng ta còn phải sống qua ngày đâu!" Lí thị đối với nữ nhi nói.
Từ trước cho tới bây giờ Lí thị sẽ không động đến tiền của nữ nhi mình, nhưng lần này hình như có thiếu hụt rất nhiều? Tuy rằng trong lòng rất không đồng ý, nhưng Tiết Dung cũng không thể không gật đầu đáp ứng."Là!"
Sau đó, Lí thị chỉ vào Hồng Hạnh cùng Liễu Xanh đứng ở một bên hầu hạ quát: "Các ngươi đều đã nghe được, chuyện hôm nay bất cứ ai cũng không thể nói ra ngoài, nếu làm cho ta nghe được một chữ, nên cẩn thận da của các ngươi!"
Vừa thấy vẻ mặt Lí thị nghiêm khắc, Hồng Hạnh với Liễu Xanh nhanh quỳ rạp xuống đất, liên tục dập đầu nói: "Bọn nô tì đều sẽ đem việc này giấu ở trong bụng, vạn vạn không dám nói!"
...
Buổi chiều, Vô Ưu đi đến phòng Chu thị, gặp Chu thị mặt ủ mày chau đối với ánh nến, Tiết Vô Ưu thấy thế, đi lên cười hỏi: "Nương, có phải cha chọc ngài mất hứng hay không?"
Nhìn nữ nhi đến đây, Chu thị nhanh thu hồi khuôn mặt u sầu, trưng ra vẻ mặt tốt cười nói: "Bây giờ cha ngươi đối với ta cũng coi như là săn sóc, chỉ là ta bây giờ có chút lo lắng về ngươi!"
"Nương, ta ăn no ngủ được, có cái gì mà lo lắng?" Vô Ưu cười nói.
Nghe nói như thế, Chu thị không khỏi thở dài một hơi."Vô Ưu, ngươi năm nay cũng đã mười bảy tuổi, tuổi này gọi là tuổi xuân của thiếu nữ, bây giờ thế nào ngươi lại còn gống như tiểu hài tử, một chút cũng không tính toán con đường về sau cho mình về sau đâu?"
"Nương, hết thảy cứ thuận theo tự nhiên là tốt nhất !" Vô Ưu chỉ có thể nói như vậy. Kỳ thực, từ khi nàng đi đến này thế giới này nàng đã vì bản thân tính toán nhiều, chỉ là quyết định của nàng không giống với tính toán theo lời của Chu thị mà thôi.
"Ai, còn muốn thuận theo tự nhiên như thế nào? Hôn sự hai lần ba bữa của ngươi thế nhưng lại bị biến thành cái dạng này. Bây giờ ở bên ngoài đã đồn đãi càng ngày càng khó nghe !" Chu thị không khỏi thảng nổi lên nước mắt.
Hai nữ nhi của nàng, đứa lớn thì bị đưa vào trong cung, vài năm còn chưa được thấy mặt, hiện tại đứa nhỏ lại bị hàng xóm láng giềng bàn luận thành như vậy, trước mắt thấy nếu không thể tìm được nhà nào tốt, vậy nàng làm sao mà kham nổi a!
Vô Ưu từ trong lời nói của Chu thị chợt nghe ra được ý trong ngôn ngoại, chắc hẳn là nàng lại nghe được bên ngoài rãnh rỗi đàm tiếu đi? Chuyện đó khẳng định là các nàng dòng thứ truyền ra đi, các nàng đã không còn mặt mũi như thế, không nghĩ tới các nàng còn muốn tính kế nàng. Tuy rằng nàng đây không để ý, nhưng nhìn đến khuôn mặt u sầu của Chu thị, Tiết Vô Ưu nhanh khuyên giải an ủi nói: "Nương, vậy chẳng phải là rất tốt sao? Ta vốn là không muốn gả, như vậy Vô Ưu còn có thể làm bạn với nương cả đời !"
"Nói cái gì ngốc đó? Nhà nào có cô nương mà cả đời không chịu gả? Yên tâm, chờ thêm một thời gian chuyện bên ngoài lắng xuống, nhất định ta với cha ngươi sẽ đi tìm cho ngươi một nhà tốt!" Chu thị vội nói.
Danh sách chương