Editor: Tử SắcY

"Các nàng bàn tán cái gì?" Vô Ưu hỏi.

Sau đó, Liên Kiều lại lải nhải đem những điều nghe được nói cho Vô Ưu nghe."Nghe nói sau khi Tần Hiển Tần đại nhân thành thân, Tần gia cùng Thẩm gia đều có ý muốn xử lý hôn sự của Thẩm tướng quân với Ngọc quận chúa, nhưng ai biết là Thẩm tướng quân không đồng ý cưới Ngọc quận chúa đâu, cho nên sau khi Ngọc quận chúa nghe nói rồi đến tìm Thẩm tướng quân, cũng không biết Thẩm tướng quân cùng Ngọc quận chúa nói cái gì, mà Ngọc quận chúa khóc rồi chạy đi!"

Nghe nói như thế, Vô Ưu cúi đầu không nói. Nghĩ rằng: chuyện Ngọc quận chúa thích Thẩm Quân hầu như toàn thành này đều biết, bằng không cũng sẽ không thể để đến hai mươi tuổi chưa xuất giá. Nàng luôn đều cho rằng Thẩm Quân vô tình Ngọc quận chúa có ý, hôm nay quả nhiên xem ra là thật. Chỉ là không biết Thẩm Quân đến cùng là không thích Ngọc quận chúa, hay là trong lòng đã có người khác? Thẩm Quân năm nay đại khái cũng đến hai mươi tư tuổi rồi, ở Đại Tề tuổi này hầu như đều đã làm cha rồi đi? Hắn muốn vì phụ thân giữ đạo hiếu ba năm, hiện tại kỳ hạn ba năm này cũng đã đến rồi.

Gặp Vô Ưu không nói chuyện, Liên Kiều còn nói: "Đúng rồi, nghe nói Thẩm tướng quân có một hồng nhan tri kỷ, mà hồng nhan tri kỷ kia lại là người ở trong kinh thành mở một tửu phường, họ còn nói là Ngọc quận chúa cho rằng Thẩm tướng quân đối với nữ tử mở tửu phường kia có tình cảm cho nên mới không chịu cưới nàng, vì vậy Ngọc quận chúa đã bỏ chạy đến chỗ tửu phường đó đại náo một hồi!"

"Còn có loại chuyện này?" Nghe nói như thế, Vô Ưu không khỏi nhướng mày. Nghĩ rằng: Ngọc quận chúa cũng quá mất lý trí đi, làm như vậy chẳng khác nào là cam chịu làm bia cho người cắn nuốt, về sau nàng phải làm như thế nào? Nhưng ngẫm lại Ngọc quận chúa khổ luyến Thẩm Quân nhiều năm như vậy, đợi đến khi đã thành gái lỡ thì, hơn nữa tính cách lại thiên chân hồn nhiên, từ nhỏ cha mẹ đã song vong, còn được vợ chồng Tần thừa tướng cùng Tần Hiển cực kỳ sủng ái, cho nên tính cách mới có chút tùy hứng, nhất thời bị xúc động mới làm nên sự tình này cũng là điều dễ hiểu.

"Nghe nói Tần lão phu nhân vì việc này mà rất tức giận, hai nhà Tần Thẩm qua lại lâu năm, mà Thẩm tướng quân cùng Tần Hiển Tần đại nhân cũng là bạn tốt với nhau, và cũng bởi vì việc này mà làm cho hai nhà không được thoải mái. Vừa vặn ở ngoài biên cương có bộ tộc Di gây chuyện, cho nên Thẩm tướng quân tự mình xin mang quân đi tới biên cương đâu, nói ra kỳ thực là vì tránh Ngọc quận chúa đi!" Liên Kiều tiếp tục nói.

"Ngọc quận chúa thật đúng là đáng thương !" Vô Ưu nghĩ rằng: Có điều gì làm cho người ta thống khổ hơn so với chuyện chính mình khổ luyến si chờ đợi một người nhiều năm mà người đó vốn là đối với bản thân vô tình? Điều này làm cho Vô Ưu cũng có chút muốn biết suy nghĩ của Thẩm Quân, chẳng lẽ đúng như người ngoài truyền tai nhau, nữ tử ở trong lòng Thẩm Quân kia là một người mở tửu phường? Chắc là vì thân phận đối phương cho nên mới khó có thể vào được cửa Thẩm gia? Nếu như là như vậy, thì Thẩm Quân cũng được coi như là một người vì tình, nếu muốn danh vọng thì chỉ gia thề của Ngọc quận chúa thôi, cưới nàng, Thẩm Quân khẳng định là sẽ một bước lên mây, đây là một hôn sự được rất nhiều công tử thế tộc tha thiết ước mơ, nhưng Thẩm Quân lại không chút do dự buông tha, không biết nữ tử mở tửu phường kia là người ra sao, thế nhưng lại có thể làm cho người lạnh lùng như băng Thẩm Quân kia đối đãi như thế, Vô Ưu thật sự muốn được nhìn thấy vị nữ tử kia có phải hay không là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành? Mà trong lòng, Vô Ưu đối với Thẩm Quân cũng có thêm một chút hảo cảm. Dù sao tại đây chuyện hôn nhân thường được xem như đá kê chân cho giới quý tộc , người có thể chân chính theo đuổi tình yêu cùa mình thật sự đã ít lại còn ít hơn. Đương nhiên, Tần Hiển cũng coi như một người như vậy, trách không được hai bọn họ hai là bạn tốt của nhau, không phải nói người chơi theo bầy, vật họp theo loài sao? Xem ra thật sự là có chút đạo lý. Nhớ tới Tần Hiển, nàng không khỏi sẽ nghĩ tới Lan Hinh, không biết nàng ở Tần gia thế nào rồi? Có cùng Tần Hiển ở chung hòa hợp hay không? Chuyện đó nàng giúp không được gì, cũng chỉ có thể ở một bên âm thầm chúc phúc cho bọn họ ! "Cũng không phải là vậy đâu! Ngài nói Ngọc quận chúa muốn gia thế có gia thế, muốn tướng mạo có tướng mạo, lại còn đối với Thẩm tướng quân có tình cảm thắm thiết, thế nào Thẩm tướng quân lại chướng mắt đâu? A, xem ra nhất định là Thẩm tướng quân là có ý trung nhân. Đoán chừng chính là nữ tử mở tửu phường kia đi! Ai, nhưng mà một nữ tử mà đi mở tửu phường nếu muốn gả cho Thẩm tướng quân làm phu nhân, ân, vậy cũng thật sự là người si nói mộng!" Liên Kiều ở bên tai Vô Ưu tiếp tục lải nhải.

Ở trên xe ngựa xóc nảy một hồi, xe ngựa mới ngừng lại ở trước cửa Tiết gia. Sau khi xuống xe, lập tức có mã phu đem xe ngựa dẫn đi, Vô Ưu với Liên Kiều mới vừa bước tới cửa lớn, không nghĩ đến sẽ một gã sai vặt trông cửa tiến lên thỉnh an nói: "Cấp nhị tiểu thư thỉnh an, truyền lời của lão thái thái, nói là khi nhị tiểu thư trở về lập tức cho ngài đi vào phòng của nàng đâu!"

Nghe nói như thế, Vô Ưu không khỏi sửng sốt một chút, bởi vì lão thái thái mặc dù có việc gì cũng sẽ không bao giờ cho người bảo nàng như vậy, hơn nữa hiện tại trên người nàng vẫn mang một thân nam trang, ngay cả quần áo cũng không cho thay? Biết gã sai vặt này chính là người trông cửa, nàng còn hỏi thêm một câu."Biết lão thái thái tìm ta có chuyện gì sao?"

"Tiểu nhân không biết, là Yên nhi cô nương bên người lão thái thái đến truyền lời nói." Gã sai vặt kia nhanh trả lời.

"Uh, đã biết." Nghe nói như thế, Vô Ưu liền quay đầu đi về phía phương hướng phòng ở của lão thái thái.

Ở sau lưng là cái hòm thuốc, trong tay còn mang theo hộp một thức ăn Liên Kiều vừa đi vừa nói: "Nhị tiểu thư, lão thái thái làm gì mà kếu ngài gấp như vậy?"

"Đi tới đó chẳng phải là sẽ biết?" Vô Ưu nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu, nhưng trong lòng biết là khẳng định có duyên cớ.

Lại đi vài bước, tới thời điểm đến hậu trạch, Bình Nhi bỗng nhiên đi lên đón. Vội vã nói: "Nhị tỷ, ngài đã trở lại!"

"Xảy ra chuyện gì?" Gặp Bình Nhi tại đây chờ mình, Vô Ưu cau hạ mày.

"Đại nãi nãi, Nhị nãi nãi, còn có Dung tỷ hiện tại đều ở đang ở trong phòng của lão thái thái đâu, nói là phải đợi ngươi đến nói rõ chuyện khoản gì đó. Ta ở ngoài cửa nghe được hai câu, liền chạy tới tìm ngươi !" Bình Nhi trên mặt tràn đầy lo lắng.

Nghe nói như thế, Vô Ưu cúi đầu suy nghĩ một chút, sau đó giật giật khóe miệng nói: "Chuyện đến cũng nên đến!"

"Ngươi phải cẩn thận chút!" Bình Nhi dặn nói.

"Ta tự có chừng mực, Liên Kiều, theo ta đi một chuyến!" Vô Ưu đối với Liên Kiều phía sau nói một câu, Liên Kiều nhanh đem hòm thuốc tím trên lưng lấy xuống đưa cho Bình Nhi, sau đó mới mang theo hộp thức ăn ở trong tay theo sau Vô Ưu vào phòng ở của Tiết lão thái thái.

Vừa đi vào phòng Tiết lão thái thái, nàng đã cảm thấy không khí có chút khẩn trương, chỉ thấy Tiết lão thái thái ngồi ở trên chính đường, Chu thị ngồi ở ghế tựa bên trái, Lí thị thì ngồi ở ghế tựa bên phải, còn Dung tỷ lại ngồi ở dưới Lí thị. Vừa thấy Vô Ưu tiến vào, Tiết lão thái thái nghiêm mặt bộ dáng này dạo gần đây rất ít thấy, còn Chu thị lại là một mặt lo lắng, mà khóe miệng Lí thị cùng Dung tỷ lại nâng lên hai phân cười lạnh, rõ rang là bộ dáng xem náo nhiệt!

Xem đến đây, dường như trong lòng Vô Ưu đã biết rõ, lập tức đi lên phất tà áo nam trang quỳ xuống bái. Nói: "Vô Ưu cấp tổ mẫu thỉnh an!"

Không đợi Tiết lão thái thái nói chuyện, Lí thị đã trách móc nói: "U, ta nói nhị tiểu thư ngài mặc một thân trang này là đi hầu phủ Yên Ổn xem bệnh đi?"

Thấy bộ dáng Lí thị như lai giả bất thiện*, Vô Ưu biểu cảm hỏi: "Không biết nhị nương có gì muốn chỉ giáo?"

[*Lai giả bất thiện: giả nhân giả nghĩa]

"Ai nha, ai dám chỉ giáo ngươi? Thật không nghĩ tới ngươi còn nhỏ mà lòng dạ lại không nhỏ, thấy nương được chức quản gia thế nhưng lại đem tất cả tiền thâu vào hầu bao của mình đi. Tỷ tỷ, ngài dạy nữ nhi thật tốt!" Câu nói cuối cùng, là Lí thị đối với Chu thị châm chọc khiêu khích nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện