Editor: Tử SắcY
"Cha, cầu ngài tha nương đi! Tổ mẫu, ngài tha nương đi!" Tiết Dung lập tức quỳ trên mặt đất cầu xin Tiết lão thái thái cùng Tiết Kim Văn, nhưng bất đắc dĩ hai người đều không động đậy gì, cuối cùng, Tiết Dung biết rõ Chu thị dễ mềm lòng, nên đi đến trước mặt Chu thị, hai tay lôi kéo váy Chu thị, đau khổ cầu xin nói: "Đại nương, ngài giúp mẹ ta nói một câu tốt đi, tha cho nương ta đi, nàng thật sự là chịu không được năm mươi roi kia! Đại nương..."
Lúc này, Chu thị nhìn thấy Lí thị cùng Dung tỷ khóc thật sự rất đáng thương, cho nên đi lên khuyên nhủ: "Lão thái thái, đại gia, muội muội dù sao cũng là nữ tử, trách phạt đánh năm mươi roi thật sự là ăn không tiêu, không bằng theo luật thường xử lý đi?"
"Đều là nàng gieo gió gặt bão, đánh năm mươi roi đã là theo luật xử lý rồi!" Tiết Kim Văn đang nổi nóng, cho nên ngôn ngữ nói cực kỳ nghiêm khắc.
Thấy Tiết Kim Văn không động đậy gì, Chu thị lại nói: "Kim Hoàn tuy làm việc này rất đáng giận, nhưng dù sao nàng cũng vì Tiết gia mà sinh ra một ca một muôi, chúng ta cũng nên nghĩ đến phân lượng của Nghĩa ca cùng Dung tỷ, như vậy đại gia cũng muốn theo luật xử lý sao!"
Lúc này, Tiết lão thái thái cũng lên tiếng."Kim Văn, nàng dâu ngươi nói rất đúng, chủ yếu nên nể mặt Nghĩa ca, cho nương hắn giữ chút mặt mũi!"
Cơn giận còn sót lại chưa tiêu hết sau khi Tiết Kim Văn trầm mặc thật lâu, mới nói: "Lão thái thái cùng Đại nãi nãi đã van xin hộ cho ngươi, vậy thì đánh hai mươi roi là được rồi!"
Nghe nói như thế, Lí thị ngồi sững trên đất, Dung tỷ vẫn đau khổ nỉ non cầu xin như cũ: "Cha, hai mươi roi cũng đã da tróc thịt bong rồi!"
"Ta muốn cho nàng nhớ kỹ lần da tróc thịt bong này! Người tới, đánh cho ta, không được phép lưu tình, bằng không đều bị đuổi ra ngoài hết!" Tiết Kim Văn không tha bất cứ kẻ nào cầu tình tiếp.
Sau đó, có hai cái bà tử đi lên mang Lí thị đi, còn Dung tỷ vẫn nỉ non ngồi sững trên đất, Nghĩa ca bây giờ không ở nhà, còn trong trường học, Hồng Hạnh cùng Liễu Xanh thì sợ tới mức quỳ rạp xuống đất. Lát sau, bên tai truyền đến tiếng la khóc thê lương của nữ nhân cùng với tiếng gậy gỗ đập ở trên thân thể, làm cho người ta nghe sợ đến nổi da gà! Không bao lâu sau, một bà tử trở về bẩm báo nói: "Hồi bẩm lão thái thái, đại gia, Đại nãi nãi, hai mươi roi đã được đánh xong ! Nhị nãi nãi đã đau ngất rồi."
Nghe nói như thế, trong mắt Tiết Kim Văn lướt qua một chút thương tiếc, thanh âm cũng hòa hoãn lại, sau đó phân phó bà tử kia nói: "Phái người đi thỉnh đại phu trị liệu cho Nhị nãi nãi!"
"Là." Bà tử kia lên tiếng trả lời rồi đi.
Sau đó Dung tỷ đứng nhanh dậy muốn đi xem thương thế của Lí thị, lại bị Tiết Kim Văn gọi."Đứng lại!"
Nghe được tiếng kêu của phụ thân, Tiết Dung cũng không dám vọng động gì, dừng lại bước chân, quay người cúi đầu nghe phụ thân phân phó. Sau đó, bên tai nhanh truyền đến thanh âm của Tiết Kim Văn."Ngươi cứ như vậy mà đi? Vừa rồi không nghe lời cầu tình của đại nương ngươi cho nương ngươi sao? Ngươi có phải cần nói lời cảm tạ với đại nương ngươi hay không mà lại bỏ đi?"
Nghe nói như thế, Tiết Dung cúi đầu răng nanh cắn môi một cái, sau đó mới đi lên hai bước, phúc phúc thân mình, nói: "Đa tạ đại nương!"
"Miễn ! Miễn !" Chu thị nhanh nói.
"Đi thôi, chăm sóc thương thế của mẹ ngươi cho tốt!" Tiết Kim Văn nói một câu.
"Là." Tiết Dung gật gật đầu, sau đó xoay người rời đi.
Chờ sau khi Tiết Dung rời đi, Tiết Kim Văn đi lên đỡ lấy mẫu thân nói: "Nương, ngài cũng đứng đã nửa ngày rồi, để con dìu ngài trở về nghỉ ngơi một chút?"
"Ân." Tiết lão thái thái gật gật đầu. Sau đó, Tiết Kim Văn, Chu thị cùng với Vô Ưu chờ Tiết lão thái thái về phòng nàng mới đi theo vào.
Tiết lão thái thái mệt nhọc nửa ngày, có chút mệt mỏi, cho nên nghiêng người qua trên sạp, Yến nhi ở một bên xoa bóp chân cho nàng, còn Tiết Kim Văn cùng Chu thị ngồi ở trên ghế thêu đôn, Bình Nhi đứng một bên rót nước trà, Vô Ưu đứng trên đất, nhàn nhã nói việc nhà.
"Đều do con bình thường không để ý đến gia vụ, mới cho Kim Hoàn làm ra chuyện sai như thế, thật sự là làm nương quan tâm tức giận rồi!" Tiết Kim Văn cúi đầu nhận sai với mẫu thân.
Nghe được lời con nói, Tiết lão thái thái nói: "Ngươi cả ngày bận chuyện nha môn còn không xong, thì nơi nào rảnh rỗi quản lí mấy việc vặt này? Lại nói, thường ngày chuyện Kim Hoàn làm ta cũng biết một chút. Bình thường ta cũng biết nàng có cắt xén một phần chi tiêu vật dụng trong nhà, ta chỉ nghĩ nàng cắt xén nhiều lắm cũng chỉ mười hai bát hai bạc vụn mà thôi, nào biết đâu nhiều năm như vậy lại gom góp được nhiều như thế. Mới đầu ta cũng nghĩ ngươi dù sao cũng chỉ có mình Nghĩa ca là con nối dõi, về sau tất cả gia nghiệp còn không đều là của hắn? Mà Kim Hoàn lại là nương của Nghĩa ca, nàng ta cắt xén bao nhiêu thì tương lai cũng đều dành cho Nghĩa ca, cho nên cũng mở một mắt nhắm một mắt. Không nghĩ tới ta thế nhưng lại dung túng cho nàng, mới làm cho lá gan của nàng càng lúc càng lớn, cho nên đã cắt xén hơn một vạn lượng đâu!" Khi nói chuyện, trong mắt Tiết lão thái thái chứa đầy hối hận.
"Chả trách cách năm ngày tiền lại nhanh hết như thế, kỳ thực chúng ta vốn có hai cửa hàng, ngoài thành còn có mấy trăm mẫu ruộng, hơn nữa còn có bổng lộc của ta, từ trên xuống dưới hai trăm ba mươi miệng người chúng ta cũng có thể đủ dùng ! Đây đều là lỗi của con, không để ý Kim Hoàn cho tốt." Tiết Kim Văn nói.
"Nhưng Kim Hoàn cũng không có tiêu tiền vào nơi khác, Nghĩa ca cùng Dung tỷ từ nhỏ đến lớn, từ chi phí ăn mặc đến sự nghiệp học vấn cũng cần tiêu không ít bạc, tuy rằng có khả năng là nàng có trợ cấp cho nhà mẹ đẻ một chút, nhưng dù sao cũng là ngươi sinh dưỡng nàng. Lần này cũng giáo huấn nàng một chút thôi, về sau không được cho nàng xen vào chuyện tiền nong nữa. Ai, không đề cập tới cũng thế thôi!" Tiết lão thái thái khoát khoát tay ý bảo không cần lại nói đến đề tài này nữa.
Lúc này, Chu thị đang ngồi lại cười nói: "Lão thái thái, hôm nay Vô Ưu từ hầu phủ Yên Ổn mang điểm tâm về cho ngài, ngài nếm thử đi?"
"Lại có điểm tâm mang về sao? Ân, vừa vặn ta cũng có chút đói bụng." Tiết lão thái thái mỉm cười gật gật đầu.
Sau đó, Vô Ưu nhanh từ trong hộp thức ăn lấy ra một mâm điểm tâm lại, đưa tới trước mặt Tiết lão thái thái, cười nói: "Tổ mẫu, đây là hoa quế bơ cao, nghe nói là điểm tâm ngon nhất mà đầu bếp hầu Yên Ổn làm, còn được nương nương trong cung thường xuyên truyền lời chon nha đầu đưa điểm tâm vào đâu!"
"Phải không? Không nghĩ tới ta còn có lộc ăn!" Nói xong, tay Tiết lão thái thái cầm một khối điểm tâm màu vàng kim hoàng, đưa vào trong miệng, nhấm nuốt một lúc sau, không khỏi gật đầu nói: "Uh, quả nhiên không sai! Sauk hi vào miệng lập tức mềm ra, hương vị lại ngọt lành không ngấy, thật sự là ăn rất ngon, các ngươi cũng đều nếm thử đi!" Nói xong, xua tay kêu Vô Ưu đưa sang Tiết Kim Văn cùng Chu thị nếm thử. Vô Ưu nhanh bưng điểm tâm đưa đến trước mặt Tiết Kim Văn với Chu thị, hai người đều tự cầm một khối, ăn xong cũng đều khen không dứt miệng!
"Lão thái thái, ngài lại ăn thêm một khối đi?" Chu thị cầm một loại điểm tâm khác đi lại dò hỏi.
"Không ăn!" Tiết lão thái thái vẫy vẫy tay, ý bảo không ăn nữa.
Chu thị thấy vậy nhanh cầm điểm tâm trong tay đưa cho Yến nhi ở một bên, phân phó nói: "Đem điểm tâm này cất cho tốt, khi nào lão thái thái thích thì lấy ra cho lão thái thái ăn!"
"Là." Yến nhi cúi đầu nhận.
Sau đó, Tiết Kim Văn đứng dậy nói: "Nương, đêm nay có mấy đồng nghiệp nói đi uống rượu, lúc này cũng không sai biệt lắm, con cáo lui trước!"
"Đi thôi! Đi thôi! Sớm trở về một chút, đừng cho nàng dâu ngươi lo lắng." Tiết lão thái thái dặn.
"Là." Tiết Kim Văn gật gật đầu, sau đó liếc mắt nhìn Chu thị một cái, rồi liền xoay người rời khỏi.
Tiết Kim Văn đi rồi, trong phòng chỉ còn lại Tiết lão thái thái, Chu thị và Vô Ưu, cùng với Yến nhi ở một bên hầu hạ, đột nhiên Tiết lão thái thái kéo tay Vô Ưu lại, cười nói: "Vô Ưu, vừa rồi tổ mẫu hiểu lầm ngươi, ngươi sẽ không trách tổ mẫu đi?"
Nghe nói như thế, Vô Ưu nhanh cung kính nói: "Vô Ưu làm sao có thể trách tổ mẫu đâu? Đều là do người cố ý vu oan hãm hại, không thể trách người khác không tin!"
Tiết lão thái thái gật gật đầu."Tổ mẫu biết ngươi là hài tử hiểu lý lẽ tốt! Nhị nương ngươi với muội muội ngươi cũng đã bị trừng phạt, dù sao đến cùng cũng vẫn là người một nhà, ngươi không cần để trong lòng. Về sau có việc gì tổ mẫu cùng cha ngươi sẽ làm chủ cho ngươi!"
"Vô Ưu tuân theo lời tổ mẫu dạy bảo!" Vô Ưu gật gật đầu.
"Ân." Nghe được Vô Ưu nói, Tiết lão thái thái vừa lòng gật gật đầu.
Vô Ưu thấy sắc mặt Tiết lão thái thái có chút hòa hoãn lại, huống hồ lần này nàng lại có chút cảm giác muốn xin lỗi bản thân, nhưng không bằng rèn sắt khi còn nóng, nhắc tới sự kiện kia, chỉ sợ tổ mẫu nàng không nhất định sẽ đáp ứng! Cho nên, ngay sau đó, Vô Ưu mở miệng nói: "Tổ mẫu, Vô Ưu có một việc muốn thương lượng với tổ mẫu!"
"Chuyện gì thì ngươi cứ nói đi!" Tiết lão thái thái cầm bát trà Chu thị đưa qua, vừa dùng nắp trà gạt lá trà sang một bên vừa nói.
Vô Ưu đứng ở bên cạnh tổ mẫu cười bồi nói: "Tổ mẫu, bên cạnh ngươi không phải có một nha đầu thô sử tên Phương Nhi sao? Cháu gái thấy nàng thành thật chịu khó, vừa vặn trong thôn trang của cháu gái cũng thiếu một người quét dọn hồ với chăm gà chăm vịt, không bằng cho Phương Nhi đi qua đó, rồi Vô Ưu mua một nha đầu khác ở bên ngoài đưa lại cho tổ mẫu, người thấy như thế nào?"
Nghe nói như thế, Tiết lão thái thái cúi đầu suy nghĩ một lát, mới nói: "Phương Nhi? Nàng không đến trong phòng ta, nhưng mà cũng có chút ấn tượng, là nữ nhi của Hưng Nhi với Bình Nhi phải không?"
"Đúng là!" Vô Ưu gật gật đầu.
Nghe nói như thế, Tiết lão thái thái cười. Nói: "Khẳng định là lão tử nương ngài cầu ngươi đến nói dùm đi?"
"Chuyện này không phải như vậy đâu. Bình Nhi với Hưng Nhi đều là người thành thật biết bổn phận mình, bọn họ chưa từng nhắc tới yêu cầu như vậy. Không dối gạt tổ mẫu, là ca ca của Phương Nhi tên Vượng Nhi cầu cháu gái, cho nên cháu gái mất mặt, đành phải đáp ứng Vượng Nhi đi lại cầu tổ mẫu!" Vô Ưu ăn ngay nói thật.
"Vượng Nhi kia là đứa nhỏ có khả năng, tuy rằng tuổi không lớn, nhưng cũng là người già dặn. Với lại trong thôn trang ngươi dùng hắn, thế nào cũng phải lung lạc hắn một chút mới phải. Nương Vô Ưu, ngày mai ngươi cho Phương Nhi dọn dẹp một chút, rồi phái người đưa nàng đến thôn trang!" Tiết lão thái thái quay đầu nói với Chu thị.
Nghe được lời đáp ứng của Tiết lão thái thái, Vô Ưu tự nhiên là vui mừng quá đỗi, nhanh phúc phúc thân mình nói: "Đa tạ tổ mẫu!"
Nhìn đến bộ dáng Vô Ưu vui vẻ, tay Tiết lão thái thái sờ sờ búi tóc của Vô Ưu, cười nói: "Ngươi đứa nhỏ này hết đoan trang tri lễ, lại thông minh bình tĩnh, trước kia tổ mẫu còn tưởng ngươi là hài tử si ngốc đâu, đều là trách tổ mẫu không có mắt nhìn, mà từ nhỏ ta đối với ngươi không để bụng, bằng không với tuổi này của ngươi, tài hoa như vậy khẳng định là có thể kết một cửa hôn nhân tốt!" Khi nói chuyện, trong mắt Tiết lão thái thái toát ra một chút tiếc hận.
Tiết lão thái thái nói cũng trúng với tâm sự của Chu thị, nàng không khỏi có chút xót xa. Hiện tại khắp làng giềng hàng xóm đã truyền đi thanh danh không phải với Vô Ưu, về sau muốn kết thân như lời nói chỉ sợ là rất khó khăn, nàng không khỏi lặng lẽ nổi lên nước mắt!
"Tổ mẫu, Vô Ưu cảm thấy bây giờ rất tốt, không nghĩ là sẽ lập gia đình!" Vô Ưu nói.
"Nơi nào lại có nữ hài tử không gả đâu?" Tiết lão thái thái oán trách một câu, sau đó liếc mắt thấy Chu thị đang lau nước mắt, không khỏi nói: "Ngươi cũng không cần rất lo lắng, đứa nhỏ Vô Ưu này không phải là loại nam tử nào cũng có thể xứng đôi, về sau nhất định là có thể tìm được một người có tuệ nhãn thức châu*, nếu đem nàng hứa gả cho một tục vật, vậy mới chân chính muốn đạp hư!"
[*Tuệ nhãn thức châu: có mắt nhìn nhận ra châu ngọc, ý nói là có mắt nhận ra Ưu tỷ là vật báu]
"Lão thái thái nói là!" Chu thị nhanh gật đầu.
Còn nói một lát, Tiết lão thái thái đã mệt mỏi, Chu thị với Vô Ưu cùng lui ra. Cùng đi đến phòng của Chu thị, thì Bình Nhi nghe nói là lão thái thái đã đáp ứng cho Phương Nhi đi thôn trang, cho nên cao hứng rồi nhân lúc đó quỳ rạp xuống đất, cảm động đến rơi nước mắt nói: "Lần này Phương Nhi có thể đi thôn trang ít nhiều gì cũng nhờ vào Đại nãi nãi cùng nhị tỷ, Bình Nhi ở trong chỗ này dập đầu thay nữ nhi nói lời cảm tạ!"
"Mau đứng lên đi! Hôm nay chuyện này đều là công lao của Vô Ưu, ngươi không cần quỳ lạy ta." Chu thị cười nói.
Nghe nói như thế, Bình Nhi nhanh từ mình dập đầu với Vô Ưu một cái, Vô Ưu thấy thế, dù sao nhìn không chịu nổi, bởi vì Bình Nhi so với tuổi mẫu thân Chu thị nàng chỉ nhỏ hơn mấy tuổi, lại nói còn là người ở bên cạnh mẫu thân hầu hạ, nàng nhanh dìu Bình Nhi đứng lên."Mau đứng lên! Không có chuyện gì lớn hết, ngươi cần gì phải như thế !"
Một bên Tống mụ cười nói: "Nhị tỷ không cần gì, về sau ngươi cứ bảo Phương nhi cùng với ca ca nàng chăm sóc thôn trang cho tốt thì cũng chính là báo đáp với nhị tỷ rồi!"
"Là! Là! Phương Nhi khẳng định sẽ làm tốt." Bình Nhi nhanh gật đầu nói.
"Nói nửa ngày, ở trong phòng tổ mẫu cũng chưa uống được một ly trà, Bình Nhi, nhanh ngâm trà cho ta đi!" Vô Ưu cười ngồi ở trên ghế thêu đôn.
"Là! Là!" Bình Nhi lên tiếng trả lời rồi chạy nhanh đi ngâm trà.
Trong lúc nhất thời, trong phòng chỉ còn lại có Chu thị, Tống mụ, Vô Ưu cùng với Liên Kiều. Liên Kiều không khỏi cười nói: "Tống mụ, nãy ngươi không thấy được, Nhị nãi nãi đã lãnh đủ hai mươi roi đòn, thật đúng là sảng khoái lòng người mà!"
"Đừng thấy ta không xuất môn, nhưng ta cũng đã sớm nghe nói qua. Đây là không phải là không có quà báo, mà là thời điểm chưa tới!" Tống mụ cười nói.
"Ngẫm lại đã hết giận, nhiều năm như vậy chi thứ hai các nàng đối đãi thế nào với nãi nãi và nhị tiểu thư chúng ta? Cắt xén đồ ăn đổ dùng của chúng ta không nói, còn xúi giục lão thái thái với đại gia không đi gặp người trong phòng chúng ta. Chỉ chừng này thôi cũng đủ làm lão thái thái cùng đại gia biết các nàng là dạng người gì rồi. Lão thái thái nói, về sau sẽ không cho Nhị nãi nãi xen vào chuyện tiền nong nữa!" Liên Kiều nói.
Nghe nói như thế, Chu thị thở dài nói: "Nói gì thì Lí Kim Hoàn cũng là người đủ đáng thương, nhiều năm tân tân khổ khổ thu nhiều tiền như vậy lại tiêu xài hết ở trên người ca muội với nhà mẹ đẻ, dù như vậy nhưng một đôi ca muôi một người cũng không vì nàng mà chịu tranh đua!"
"Nãi nãi, tuy rằng ngươi nói phải, nhưng là ai cho cơ hôi nam đinh duy nhất ở Tiết gia chúng ta từ trong bụng nàng bò ra chứ. Cho dù nàng không phạm lỗi giết người phóng hỏa, thì lão thái thái cùng đại gia cũng không thể làm thế nào được nàng, nhiều nhất cũng chỉ giống như hôm nay đánh một chút roi đòn thôi!" Tống mụ nói.
"Cha, cầu ngài tha nương đi! Tổ mẫu, ngài tha nương đi!" Tiết Dung lập tức quỳ trên mặt đất cầu xin Tiết lão thái thái cùng Tiết Kim Văn, nhưng bất đắc dĩ hai người đều không động đậy gì, cuối cùng, Tiết Dung biết rõ Chu thị dễ mềm lòng, nên đi đến trước mặt Chu thị, hai tay lôi kéo váy Chu thị, đau khổ cầu xin nói: "Đại nương, ngài giúp mẹ ta nói một câu tốt đi, tha cho nương ta đi, nàng thật sự là chịu không được năm mươi roi kia! Đại nương..."
Lúc này, Chu thị nhìn thấy Lí thị cùng Dung tỷ khóc thật sự rất đáng thương, cho nên đi lên khuyên nhủ: "Lão thái thái, đại gia, muội muội dù sao cũng là nữ tử, trách phạt đánh năm mươi roi thật sự là ăn không tiêu, không bằng theo luật thường xử lý đi?"
"Đều là nàng gieo gió gặt bão, đánh năm mươi roi đã là theo luật xử lý rồi!" Tiết Kim Văn đang nổi nóng, cho nên ngôn ngữ nói cực kỳ nghiêm khắc.
Thấy Tiết Kim Văn không động đậy gì, Chu thị lại nói: "Kim Hoàn tuy làm việc này rất đáng giận, nhưng dù sao nàng cũng vì Tiết gia mà sinh ra một ca một muôi, chúng ta cũng nên nghĩ đến phân lượng của Nghĩa ca cùng Dung tỷ, như vậy đại gia cũng muốn theo luật xử lý sao!"
Lúc này, Tiết lão thái thái cũng lên tiếng."Kim Văn, nàng dâu ngươi nói rất đúng, chủ yếu nên nể mặt Nghĩa ca, cho nương hắn giữ chút mặt mũi!"
Cơn giận còn sót lại chưa tiêu hết sau khi Tiết Kim Văn trầm mặc thật lâu, mới nói: "Lão thái thái cùng Đại nãi nãi đã van xin hộ cho ngươi, vậy thì đánh hai mươi roi là được rồi!"
Nghe nói như thế, Lí thị ngồi sững trên đất, Dung tỷ vẫn đau khổ nỉ non cầu xin như cũ: "Cha, hai mươi roi cũng đã da tróc thịt bong rồi!"
"Ta muốn cho nàng nhớ kỹ lần da tróc thịt bong này! Người tới, đánh cho ta, không được phép lưu tình, bằng không đều bị đuổi ra ngoài hết!" Tiết Kim Văn không tha bất cứ kẻ nào cầu tình tiếp.
Sau đó, có hai cái bà tử đi lên mang Lí thị đi, còn Dung tỷ vẫn nỉ non ngồi sững trên đất, Nghĩa ca bây giờ không ở nhà, còn trong trường học, Hồng Hạnh cùng Liễu Xanh thì sợ tới mức quỳ rạp xuống đất. Lát sau, bên tai truyền đến tiếng la khóc thê lương của nữ nhân cùng với tiếng gậy gỗ đập ở trên thân thể, làm cho người ta nghe sợ đến nổi da gà! Không bao lâu sau, một bà tử trở về bẩm báo nói: "Hồi bẩm lão thái thái, đại gia, Đại nãi nãi, hai mươi roi đã được đánh xong ! Nhị nãi nãi đã đau ngất rồi."
Nghe nói như thế, trong mắt Tiết Kim Văn lướt qua một chút thương tiếc, thanh âm cũng hòa hoãn lại, sau đó phân phó bà tử kia nói: "Phái người đi thỉnh đại phu trị liệu cho Nhị nãi nãi!"
"Là." Bà tử kia lên tiếng trả lời rồi đi.
Sau đó Dung tỷ đứng nhanh dậy muốn đi xem thương thế của Lí thị, lại bị Tiết Kim Văn gọi."Đứng lại!"
Nghe được tiếng kêu của phụ thân, Tiết Dung cũng không dám vọng động gì, dừng lại bước chân, quay người cúi đầu nghe phụ thân phân phó. Sau đó, bên tai nhanh truyền đến thanh âm của Tiết Kim Văn."Ngươi cứ như vậy mà đi? Vừa rồi không nghe lời cầu tình của đại nương ngươi cho nương ngươi sao? Ngươi có phải cần nói lời cảm tạ với đại nương ngươi hay không mà lại bỏ đi?"
Nghe nói như thế, Tiết Dung cúi đầu răng nanh cắn môi một cái, sau đó mới đi lên hai bước, phúc phúc thân mình, nói: "Đa tạ đại nương!"
"Miễn ! Miễn !" Chu thị nhanh nói.
"Đi thôi, chăm sóc thương thế của mẹ ngươi cho tốt!" Tiết Kim Văn nói một câu.
"Là." Tiết Dung gật gật đầu, sau đó xoay người rời đi.
Chờ sau khi Tiết Dung rời đi, Tiết Kim Văn đi lên đỡ lấy mẫu thân nói: "Nương, ngài cũng đứng đã nửa ngày rồi, để con dìu ngài trở về nghỉ ngơi một chút?"
"Ân." Tiết lão thái thái gật gật đầu. Sau đó, Tiết Kim Văn, Chu thị cùng với Vô Ưu chờ Tiết lão thái thái về phòng nàng mới đi theo vào.
Tiết lão thái thái mệt nhọc nửa ngày, có chút mệt mỏi, cho nên nghiêng người qua trên sạp, Yến nhi ở một bên xoa bóp chân cho nàng, còn Tiết Kim Văn cùng Chu thị ngồi ở trên ghế thêu đôn, Bình Nhi đứng một bên rót nước trà, Vô Ưu đứng trên đất, nhàn nhã nói việc nhà.
"Đều do con bình thường không để ý đến gia vụ, mới cho Kim Hoàn làm ra chuyện sai như thế, thật sự là làm nương quan tâm tức giận rồi!" Tiết Kim Văn cúi đầu nhận sai với mẫu thân.
Nghe được lời con nói, Tiết lão thái thái nói: "Ngươi cả ngày bận chuyện nha môn còn không xong, thì nơi nào rảnh rỗi quản lí mấy việc vặt này? Lại nói, thường ngày chuyện Kim Hoàn làm ta cũng biết một chút. Bình thường ta cũng biết nàng có cắt xén một phần chi tiêu vật dụng trong nhà, ta chỉ nghĩ nàng cắt xén nhiều lắm cũng chỉ mười hai bát hai bạc vụn mà thôi, nào biết đâu nhiều năm như vậy lại gom góp được nhiều như thế. Mới đầu ta cũng nghĩ ngươi dù sao cũng chỉ có mình Nghĩa ca là con nối dõi, về sau tất cả gia nghiệp còn không đều là của hắn? Mà Kim Hoàn lại là nương của Nghĩa ca, nàng ta cắt xén bao nhiêu thì tương lai cũng đều dành cho Nghĩa ca, cho nên cũng mở một mắt nhắm một mắt. Không nghĩ tới ta thế nhưng lại dung túng cho nàng, mới làm cho lá gan của nàng càng lúc càng lớn, cho nên đã cắt xén hơn một vạn lượng đâu!" Khi nói chuyện, trong mắt Tiết lão thái thái chứa đầy hối hận.
"Chả trách cách năm ngày tiền lại nhanh hết như thế, kỳ thực chúng ta vốn có hai cửa hàng, ngoài thành còn có mấy trăm mẫu ruộng, hơn nữa còn có bổng lộc của ta, từ trên xuống dưới hai trăm ba mươi miệng người chúng ta cũng có thể đủ dùng ! Đây đều là lỗi của con, không để ý Kim Hoàn cho tốt." Tiết Kim Văn nói.
"Nhưng Kim Hoàn cũng không có tiêu tiền vào nơi khác, Nghĩa ca cùng Dung tỷ từ nhỏ đến lớn, từ chi phí ăn mặc đến sự nghiệp học vấn cũng cần tiêu không ít bạc, tuy rằng có khả năng là nàng có trợ cấp cho nhà mẹ đẻ một chút, nhưng dù sao cũng là ngươi sinh dưỡng nàng. Lần này cũng giáo huấn nàng một chút thôi, về sau không được cho nàng xen vào chuyện tiền nong nữa. Ai, không đề cập tới cũng thế thôi!" Tiết lão thái thái khoát khoát tay ý bảo không cần lại nói đến đề tài này nữa.
Lúc này, Chu thị đang ngồi lại cười nói: "Lão thái thái, hôm nay Vô Ưu từ hầu phủ Yên Ổn mang điểm tâm về cho ngài, ngài nếm thử đi?"
"Lại có điểm tâm mang về sao? Ân, vừa vặn ta cũng có chút đói bụng." Tiết lão thái thái mỉm cười gật gật đầu.
Sau đó, Vô Ưu nhanh từ trong hộp thức ăn lấy ra một mâm điểm tâm lại, đưa tới trước mặt Tiết lão thái thái, cười nói: "Tổ mẫu, đây là hoa quế bơ cao, nghe nói là điểm tâm ngon nhất mà đầu bếp hầu Yên Ổn làm, còn được nương nương trong cung thường xuyên truyền lời chon nha đầu đưa điểm tâm vào đâu!"
"Phải không? Không nghĩ tới ta còn có lộc ăn!" Nói xong, tay Tiết lão thái thái cầm một khối điểm tâm màu vàng kim hoàng, đưa vào trong miệng, nhấm nuốt một lúc sau, không khỏi gật đầu nói: "Uh, quả nhiên không sai! Sauk hi vào miệng lập tức mềm ra, hương vị lại ngọt lành không ngấy, thật sự là ăn rất ngon, các ngươi cũng đều nếm thử đi!" Nói xong, xua tay kêu Vô Ưu đưa sang Tiết Kim Văn cùng Chu thị nếm thử. Vô Ưu nhanh bưng điểm tâm đưa đến trước mặt Tiết Kim Văn với Chu thị, hai người đều tự cầm một khối, ăn xong cũng đều khen không dứt miệng!
"Lão thái thái, ngài lại ăn thêm một khối đi?" Chu thị cầm một loại điểm tâm khác đi lại dò hỏi.
"Không ăn!" Tiết lão thái thái vẫy vẫy tay, ý bảo không ăn nữa.
Chu thị thấy vậy nhanh cầm điểm tâm trong tay đưa cho Yến nhi ở một bên, phân phó nói: "Đem điểm tâm này cất cho tốt, khi nào lão thái thái thích thì lấy ra cho lão thái thái ăn!"
"Là." Yến nhi cúi đầu nhận.
Sau đó, Tiết Kim Văn đứng dậy nói: "Nương, đêm nay có mấy đồng nghiệp nói đi uống rượu, lúc này cũng không sai biệt lắm, con cáo lui trước!"
"Đi thôi! Đi thôi! Sớm trở về một chút, đừng cho nàng dâu ngươi lo lắng." Tiết lão thái thái dặn.
"Là." Tiết Kim Văn gật gật đầu, sau đó liếc mắt nhìn Chu thị một cái, rồi liền xoay người rời khỏi.
Tiết Kim Văn đi rồi, trong phòng chỉ còn lại Tiết lão thái thái, Chu thị và Vô Ưu, cùng với Yến nhi ở một bên hầu hạ, đột nhiên Tiết lão thái thái kéo tay Vô Ưu lại, cười nói: "Vô Ưu, vừa rồi tổ mẫu hiểu lầm ngươi, ngươi sẽ không trách tổ mẫu đi?"
Nghe nói như thế, Vô Ưu nhanh cung kính nói: "Vô Ưu làm sao có thể trách tổ mẫu đâu? Đều là do người cố ý vu oan hãm hại, không thể trách người khác không tin!"
Tiết lão thái thái gật gật đầu."Tổ mẫu biết ngươi là hài tử hiểu lý lẽ tốt! Nhị nương ngươi với muội muội ngươi cũng đã bị trừng phạt, dù sao đến cùng cũng vẫn là người một nhà, ngươi không cần để trong lòng. Về sau có việc gì tổ mẫu cùng cha ngươi sẽ làm chủ cho ngươi!"
"Vô Ưu tuân theo lời tổ mẫu dạy bảo!" Vô Ưu gật gật đầu.
"Ân." Nghe được Vô Ưu nói, Tiết lão thái thái vừa lòng gật gật đầu.
Vô Ưu thấy sắc mặt Tiết lão thái thái có chút hòa hoãn lại, huống hồ lần này nàng lại có chút cảm giác muốn xin lỗi bản thân, nhưng không bằng rèn sắt khi còn nóng, nhắc tới sự kiện kia, chỉ sợ tổ mẫu nàng không nhất định sẽ đáp ứng! Cho nên, ngay sau đó, Vô Ưu mở miệng nói: "Tổ mẫu, Vô Ưu có một việc muốn thương lượng với tổ mẫu!"
"Chuyện gì thì ngươi cứ nói đi!" Tiết lão thái thái cầm bát trà Chu thị đưa qua, vừa dùng nắp trà gạt lá trà sang một bên vừa nói.
Vô Ưu đứng ở bên cạnh tổ mẫu cười bồi nói: "Tổ mẫu, bên cạnh ngươi không phải có một nha đầu thô sử tên Phương Nhi sao? Cháu gái thấy nàng thành thật chịu khó, vừa vặn trong thôn trang của cháu gái cũng thiếu một người quét dọn hồ với chăm gà chăm vịt, không bằng cho Phương Nhi đi qua đó, rồi Vô Ưu mua một nha đầu khác ở bên ngoài đưa lại cho tổ mẫu, người thấy như thế nào?"
Nghe nói như thế, Tiết lão thái thái cúi đầu suy nghĩ một lát, mới nói: "Phương Nhi? Nàng không đến trong phòng ta, nhưng mà cũng có chút ấn tượng, là nữ nhi của Hưng Nhi với Bình Nhi phải không?"
"Đúng là!" Vô Ưu gật gật đầu.
Nghe nói như thế, Tiết lão thái thái cười. Nói: "Khẳng định là lão tử nương ngài cầu ngươi đến nói dùm đi?"
"Chuyện này không phải như vậy đâu. Bình Nhi với Hưng Nhi đều là người thành thật biết bổn phận mình, bọn họ chưa từng nhắc tới yêu cầu như vậy. Không dối gạt tổ mẫu, là ca ca của Phương Nhi tên Vượng Nhi cầu cháu gái, cho nên cháu gái mất mặt, đành phải đáp ứng Vượng Nhi đi lại cầu tổ mẫu!" Vô Ưu ăn ngay nói thật.
"Vượng Nhi kia là đứa nhỏ có khả năng, tuy rằng tuổi không lớn, nhưng cũng là người già dặn. Với lại trong thôn trang ngươi dùng hắn, thế nào cũng phải lung lạc hắn một chút mới phải. Nương Vô Ưu, ngày mai ngươi cho Phương Nhi dọn dẹp một chút, rồi phái người đưa nàng đến thôn trang!" Tiết lão thái thái quay đầu nói với Chu thị.
Nghe được lời đáp ứng của Tiết lão thái thái, Vô Ưu tự nhiên là vui mừng quá đỗi, nhanh phúc phúc thân mình nói: "Đa tạ tổ mẫu!"
Nhìn đến bộ dáng Vô Ưu vui vẻ, tay Tiết lão thái thái sờ sờ búi tóc của Vô Ưu, cười nói: "Ngươi đứa nhỏ này hết đoan trang tri lễ, lại thông minh bình tĩnh, trước kia tổ mẫu còn tưởng ngươi là hài tử si ngốc đâu, đều là trách tổ mẫu không có mắt nhìn, mà từ nhỏ ta đối với ngươi không để bụng, bằng không với tuổi này của ngươi, tài hoa như vậy khẳng định là có thể kết một cửa hôn nhân tốt!" Khi nói chuyện, trong mắt Tiết lão thái thái toát ra một chút tiếc hận.
Tiết lão thái thái nói cũng trúng với tâm sự của Chu thị, nàng không khỏi có chút xót xa. Hiện tại khắp làng giềng hàng xóm đã truyền đi thanh danh không phải với Vô Ưu, về sau muốn kết thân như lời nói chỉ sợ là rất khó khăn, nàng không khỏi lặng lẽ nổi lên nước mắt!
"Tổ mẫu, Vô Ưu cảm thấy bây giờ rất tốt, không nghĩ là sẽ lập gia đình!" Vô Ưu nói.
"Nơi nào lại có nữ hài tử không gả đâu?" Tiết lão thái thái oán trách một câu, sau đó liếc mắt thấy Chu thị đang lau nước mắt, không khỏi nói: "Ngươi cũng không cần rất lo lắng, đứa nhỏ Vô Ưu này không phải là loại nam tử nào cũng có thể xứng đôi, về sau nhất định là có thể tìm được một người có tuệ nhãn thức châu*, nếu đem nàng hứa gả cho một tục vật, vậy mới chân chính muốn đạp hư!"
[*Tuệ nhãn thức châu: có mắt nhìn nhận ra châu ngọc, ý nói là có mắt nhận ra Ưu tỷ là vật báu]
"Lão thái thái nói là!" Chu thị nhanh gật đầu.
Còn nói một lát, Tiết lão thái thái đã mệt mỏi, Chu thị với Vô Ưu cùng lui ra. Cùng đi đến phòng của Chu thị, thì Bình Nhi nghe nói là lão thái thái đã đáp ứng cho Phương Nhi đi thôn trang, cho nên cao hứng rồi nhân lúc đó quỳ rạp xuống đất, cảm động đến rơi nước mắt nói: "Lần này Phương Nhi có thể đi thôn trang ít nhiều gì cũng nhờ vào Đại nãi nãi cùng nhị tỷ, Bình Nhi ở trong chỗ này dập đầu thay nữ nhi nói lời cảm tạ!"
"Mau đứng lên đi! Hôm nay chuyện này đều là công lao của Vô Ưu, ngươi không cần quỳ lạy ta." Chu thị cười nói.
Nghe nói như thế, Bình Nhi nhanh từ mình dập đầu với Vô Ưu một cái, Vô Ưu thấy thế, dù sao nhìn không chịu nổi, bởi vì Bình Nhi so với tuổi mẫu thân Chu thị nàng chỉ nhỏ hơn mấy tuổi, lại nói còn là người ở bên cạnh mẫu thân hầu hạ, nàng nhanh dìu Bình Nhi đứng lên."Mau đứng lên! Không có chuyện gì lớn hết, ngươi cần gì phải như thế !"
Một bên Tống mụ cười nói: "Nhị tỷ không cần gì, về sau ngươi cứ bảo Phương nhi cùng với ca ca nàng chăm sóc thôn trang cho tốt thì cũng chính là báo đáp với nhị tỷ rồi!"
"Là! Là! Phương Nhi khẳng định sẽ làm tốt." Bình Nhi nhanh gật đầu nói.
"Nói nửa ngày, ở trong phòng tổ mẫu cũng chưa uống được một ly trà, Bình Nhi, nhanh ngâm trà cho ta đi!" Vô Ưu cười ngồi ở trên ghế thêu đôn.
"Là! Là!" Bình Nhi lên tiếng trả lời rồi chạy nhanh đi ngâm trà.
Trong lúc nhất thời, trong phòng chỉ còn lại có Chu thị, Tống mụ, Vô Ưu cùng với Liên Kiều. Liên Kiều không khỏi cười nói: "Tống mụ, nãy ngươi không thấy được, Nhị nãi nãi đã lãnh đủ hai mươi roi đòn, thật đúng là sảng khoái lòng người mà!"
"Đừng thấy ta không xuất môn, nhưng ta cũng đã sớm nghe nói qua. Đây là không phải là không có quà báo, mà là thời điểm chưa tới!" Tống mụ cười nói.
"Ngẫm lại đã hết giận, nhiều năm như vậy chi thứ hai các nàng đối đãi thế nào với nãi nãi và nhị tiểu thư chúng ta? Cắt xén đồ ăn đổ dùng của chúng ta không nói, còn xúi giục lão thái thái với đại gia không đi gặp người trong phòng chúng ta. Chỉ chừng này thôi cũng đủ làm lão thái thái cùng đại gia biết các nàng là dạng người gì rồi. Lão thái thái nói, về sau sẽ không cho Nhị nãi nãi xen vào chuyện tiền nong nữa!" Liên Kiều nói.
Nghe nói như thế, Chu thị thở dài nói: "Nói gì thì Lí Kim Hoàn cũng là người đủ đáng thương, nhiều năm tân tân khổ khổ thu nhiều tiền như vậy lại tiêu xài hết ở trên người ca muội với nhà mẹ đẻ, dù như vậy nhưng một đôi ca muôi một người cũng không vì nàng mà chịu tranh đua!"
"Nãi nãi, tuy rằng ngươi nói phải, nhưng là ai cho cơ hôi nam đinh duy nhất ở Tiết gia chúng ta từ trong bụng nàng bò ra chứ. Cho dù nàng không phạm lỗi giết người phóng hỏa, thì lão thái thái cùng đại gia cũng không thể làm thế nào được nàng, nhiều nhất cũng chỉ giống như hôm nay đánh một chút roi đòn thôi!" Tống mụ nói.
Danh sách chương