Editor: Tử Sắc Y

Lúc này, Liên Kiều cũng oán giận nói: "Nhị tiểu thư, ngài nói xem vì sao Tần lão phu nhân lại đột nhiên thay đổi thái độ một trăm tám mươi độ với ngài? Ngay từ đầu tín nhiệm ngài, thích ngài, lại còn đưa quần áo trang sức của mình, ngay cả thái y xem mạch cũng không dùng lại giao mình cho ngài, nhưng đột nhiên lại không cần ngài xem bệnh, bây giờ lại là chuyện lấy thuốc không trả thù lao, Tần phủ các nàng lớn như vậy sao lại còn muốn chiếm tiện nghi của cửa nhỏ nhà nghèo chúng ta?"

Nghe được lời Liên Kiều oán giận, Vô Ưu chỉ cười lắc lắc đầu."Ngươi nha đầu này, có những chuyện không chỉ nên xem ở mặt ngoài, Tần lão phu nhân ra sao chứ, làm sao có thể chiếm tiện nghi mấy lượng bạc của chúng ta? Huống chi, ngày đó ta đã từng nói với Tần Hiển, an khang hoàng của Tần lão phu nhân là do ta tặng, cho nên sau này không nên nói như vậy nữa, để người ta nghe qua còn nghĩ rằng chúng ta keo kiệt thất hứa!" Tần lão phu nhân đương nhiên không phải là người muốn chiếm tiện nghi của người khác, thực ra Vô Ưu có thể cảm giác được lần gặp mặt cuối cùng trong mắt Tần lão phu nhân tràn đầy lời xin lỗi, chỉ là lời xin lỗi này nói không nên lời mà thôi. Có lời xin lỗi này, về sau nếu là bản thân nàng có chuyện gì khó giải quyết lão nhân gia nàng nhất định sẽ giúp đỡ.

"Ân." Thực ra Liên Kiều vẫn còn tiếc nuối vì đoạn nhân duyên tốt kia không kết thành đi? Dù sao lần trước gặp mặt với Uất Trì Lan Hinh, nhân gia người ta đã là thiếu phu nhân cao cao tại thượng, mà tiểu thư nhà mình vẫn là người cô đơn! "Đúng rồi, nhị tiểu thư, sau này chúng ta không cần đi đến hầu Yên Ổn bảy ngày một lần à?" Liên Kiều đột nhiên nhớ tới ngày mai lại là ngày thứ bảy.

"Tình huống của hầu Yên Ổn đã rất ổn định rồi, thi châm và thuốc đã không còn tác dụng nữa, hiện tại chỉ có thể dựa vào sự rèn luyện của bản thân hắn, ta không biết cuối cùng hắn có thể khôi phục giống như trước kia hay không, chỉ có thể là cố hết sức, nghe ý trời !" Vô Ưu trả lời.

"Chỉ như thế này thôi phu nhân của hầu Yên Ổn cũng đã rất cao hứng rồi!" Liên Kiều cười nói.

Nhớ tới phu nhân hầu Yên Ổn, nhìn mặt mày cũng biết đó là một người rất khôn khéo, nhưng hành động thật lòng tỉ mỉ lo lắng của nàng với hầu Yên Ổn cũng làm người ta cảm động, nhất là khi nhìn thấy tình huống của Yên Ổn tốt hơn một chút, nàng ấy có thể cao hứng hết nửa ngày, cũng có thể nhìn ra hầu Yên Ổn kia cũng rất sủng ái thê tử mình, di nương Ngân Bình ở trước mặt phu nhân hầu Yên Ổn lại cung kính như vậy, nơi nào giống với nhị nương nhà mình, lúc trước kia đối xử với Chu thị và các nàng rất cay nghiệt. Thực ra nói tiểu thiếp tàn ác nhưng cũng không tàn ác, vẫn còn phải xem người trượng phu sủng ái là ai, là chỗ dựa cho ai!

Nói đùa một lát sau, Vô Ưu cảm thấy hơi đói bụng, nhưng nhìn đĩa điểm tâm ở trước mặt lại không muốn ăn, nàng phân phó với Liên Kiều: "Bánh bơ đó rất nhiều mỡ, ngươi đi lấy chút bánh đậu đỏ mới mua vào hôm qua đến đây ăn đi, đúng rồi, mùa này trong thôn trang lựu kết quả rất nhiều, ngươi đi lấy một cái dĩa bóc ra lại đây."

"Là." Liên Kiều lên tiếng rồi xoay người nhanh đi lấy, trong đình hóng mát chỉ còn lại một mình Vô Ưu.

Liên Kiều đi rồi, Vô Ưu cúi đầu lật sách bắt tay vào viết sách, bỗng nhiên bên tai truyền đến từng tiếng bước chân rất nhỏ không dễ phát hiện, nàng không khỏi thoáng nhìn lên, sau khi nhìn qua quả thực là có một đôi chân bước gần tới nàng, đó là một đôi giày nam nhân màu đen, nàng có thể xác định đó không phải là giày của phụ thân, mà mấy gã sai vặt lại không mang giày, cho nên trong lòng nàng không khỏi sợ hãi! Ngẩng đầu lên, mặt người kia cũng chỉ cách nàng khoảng một thước!

"Nhị tiểu thư, chỉ có một mình ngươi à?" Người tới mang theo ý cười, nhưng trong nụ cười kia lại mang theo tia dâm đãng làm người ta buồn nôn.

Nhìn thấy một gương mặt dữ tợn với ánh mắt làm người ta ghê tởm kia, Vô Ưu lập tức đứng lên, hơn nữa còn lui về phía sau hai bước, dường như nàng có thể ngửi thấy mùi vị thịt heo trên người này! Phiền chán hỏi: "Lí thiếu gia, nơi này là hậu trạch, ngươi sao có thể tùy tiện đi loạn vào đây?" Tuy rằng ở Đại Tề không có nghiêm cẩn với chuyện nam vào hầu trạch nữ, nhưng nếu không phải là nam tử rất quen thuộc thì vẫn không thể tuỳ ý đi vào sân hậu trạch của phu nhân tiểu thư, hành động này sẽ bị cho là vô cùng không tuân thủ lễ pháp.

"Nga, ta đến để gặp cô, ai biết vừa đi đến thì nhìn thấy nhị tiểu thư ngươi, cho nên đi lại chào hỏi với ngươi vài câu mà thôi!" Lí Đại Phát biện giải .

Đôi mắt của Vô Ưu nhìn về phía khác, chỉ lạnh lùng nói: "Đã tiếp đón xong, vậy thì xin tự nhiên đi cho!" Nàng thật sự một câu vô nghĩa cũng lười quan tâm đến hắn.

Nhưng, Lí Đại Phát kia giống như không nghe thấy được Vô Ưu hạ lệnh đuổi khách, trái lại cúi đầu nhìn sách ở trên bàn đá, sau đó đưa tay cầm lấy quyển sách Vô Ưu mới vừa xem rồi xem, cười nói: "Sách thuốc? Đúng rồi, nghe nói y thuật của nhị tiểu thư rất cao, mấy ngày nay ta luôn khó chịu, không bằng nhị tiểu thư bắt mạch cho ta?" Nói xong, đưa tay lại gần Vô Ưu.

Vô Ưu vội vàng lui về phía sau, cự tuyệt nói: "Ta chỉ hiểu biết được chút da lông mà thôi, hay là ngươi đi tìm một đại phu xem đi?"

Nhưng, Lí Đại Phát lại nhất quyết không tha muốn đưa cho nàng xem."Nhị tiểu thư, sẽ không chiếm nhiều thời gian của ngươi đâu, chỉ cần bắt mạch cho ta là được rồi!"

Vô Ưu quay đầu nhìn sang hướng Liên Kiều đi nha đầu đáng chết kia như thế nào lại còn chưa trở lại? Mà giờ phút này xung quanh lại không có hạ nhân khác, mà nếu như nàng mở miệng gọi thì cũng quá mất thể diện đi, còn làm cho mấy bọn hạ nhân không biết nghĩ đến chuyện gì! Cho nên, cũng chỉ có thể cố gắng nhẫn nại với Lí Đại Phát. Sau đó nàng hỏi: "Ngươi không thoải mái ở chỗ nào?"

Lí Đại Phát thấy Vô Ưu cuối cùng cũng để ý tới hắn, cho nên tự nhiên là rất vui vẻ cao hứng, nhanh trả lời: "Mấy ngày trước từ khi thấy nhị tiểu thư xong, trà ta không nghĩ, cơm không muốn, cả người đều mệt mỏi, cái gì cũng không muốn làm, dù cho cửa hàng thịt buôn bán nhiều, ta cũng chẳng muốn trông nôm, nhị tiểu thư, người xem ta bị bệnh gì vậy?"

Nghe nói như thế, Vô Ưu tức nổi phổi, người này quả thực là không kiêng nể gì mà đùa giỡn! Nếu không phải thấy hắn người cao ngựa lớn, cả người đều là thịt, thì nàng thật muốn đi lên trực tiếp cho hắn hai nhát mở rộng miệng. Dù hai chiêu đó của nàng là cầm nã thủ, nhưng nàng vẫn không muốn chỉ vì như vậy mà lộ hết chiêu thức tự bảo vệ của mình, cho nên nàng suy nghĩ một chút, sau đó mới cười Lí Đại Phát: "Bệnh ngươi có thể dùng điều thang để trị bệnh!"

"Cái gì... Là điều thang?" Lí Đại Phát cũng xem như là một người thô thiển, nhận biết không được nhiều, cho nên khi nghe tên này không hiểu.

Nhìn thấy dáng vẻ ngu dốt kia của hắn, khoẻ miệng Vô Ưu hơi nhếch, sau đó mới nói: "Ta viết cho ngươi cái phương thuốc, rồi tự ngươi đi hiệu thuốc bốc thuốc!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện