Editor: Tử Sắc Y

"Đại gia bớt giận! Đại gia bớt giận!" Nhóm hạ nhân đang quỳ cũng đều sợ tới mức liên tục dập đầu.

Thấy vậy, Vô Ưu nhíu mày, chân bước vào cửa, nghênh đón nàng là Tiết Kim Vân đang nổi giận đùng đùng đi về phía cửa chính, khẽ cười nói: "Cha, ngài muốn đi đâu vậy?"

"Ta..." Nhìn thấy Vô Ưu, Tiết Kim Văn không khỏi ấp úng nói không nên lời, dù sao nàng cũng chỉ là một cô nương bị gặp chuyện này, hắn sợ nàng sẽ nghĩ luẩn quẩn trong lòng.

Thấy Tiết Kim Văn nửa ngày không thể nói một câu, Vô Ưu cười nói: "Ngài hẳn là muốn đi tìm Lí Đại Phát tính sổ đi? Trước khi ngài đi có thể nghe nữ nhi nói mấy câu hay không?"

"Nói đi!" Thấy Vô Ưu đã biết hết, hai tay Tiết Kim Văn để về sau lưng, vẻ mặt hiện lên sự không kiên nhẫn rõ ràng, dù sao cơn giận này hắn còn chưa tiêu.

Thấy vậy, Vô Ưu xoay người nhẹ giọng nói với nhóm nô tài đang quỳ trên mặt đất: "Các ngươi đều đi xuống đi, có chuyện gì nên làm thì cứ làm đi!"

Nghe Vô Ưu nói, đám nô tài cũng không dám đứng lên, chỉ đồng loạt ngẩng đầu nhìn sắc mặt của Tiết Kim Văn, trong đó, có một hai diie.nd/a nnlie qqu yyd oonttusacy người lanh lợi chạy nhanh đến cúi đầu nói: "Là! Là!" Lập tức, Hưng Nhi dẫn theo nhóm người kia yên lặng rời khỏi đại sảnh.

Thấy mọi người đều đi ra ngoài hết, Vô Ưu quay đầu phân phó với Liên Kiều: "Đi ngâm một ấm trà ngon đến!"

"Là." Liên Kiều lên tiếng trả lời rồi đi ngay.

Sau đó, Vô Ưu mới cười nói với Tiết Kim Văn: "Cha, xin mời ngồi xuống uống ly trà cho bớt giận, nghe nữ nhi nói chuyện với ngài được không?"

Thấy Tiết Kim Văn đứng bất động ở nơi đó, Chu thị nhanh đi lên khuyên nhủ: "Đại gia, ngươi cứ ngồi xuống trước đi, nghe nữ nhi nói xong rồi đi tìm cái tên súc sinh kia tính sổ cũng không muộn đâu!"

Nhìn thấy nữ nhi cười khả cúc (ngây thơ dễ thương), lại nói đến chuyện này dù sao cũng liên quan đến nàng, mấy ngày nay Tiết Kim Văn cũng sợ nữ nhi sẽ nghĩ luẩn quẩn trong lòng, cho nên cũng không dám phát giận ở trước mặt nàng, thấy vậy, hắn cũng chỉ tạm nén cơn tức, nghe một chút nữ nhi muốn nói lời gì, cho nên ngay sau đó hắn xoay người đi đến chỗ ngồi chính giữa ngồi xuống, sau khi kéo vạt áo choàng xuống, mới nói: "Có cái gì thì nói đi!"

Vô Ưu đứng ở trước mặt Tiết Kim Văn, cười nói: "Cha, ngài nói hạ nhân ở Tiết gia chúng ta thường sợ ai nhất?"

Nghe nói như thế, Tiết Kim Văn ngẩng đầu liếc mắt nhìn nữ nhi một cái, trả lời: "Tổ mẫu ngươi quản chuyện có chừng mực, nương ngươi thì có lòng nhân từ, nhị nương ngươi mặc dù khắc nghiệt với hạ nhân, nhưng bọn hạ nhân chẳng hề phục nàng, hơn nữa trên nàng còn có ta, trên nương ngươi còn có tổ mẫu, cũng có nhiều chuyện không thể làm chủ được, dù sao ngươi và Dung tỷ Nghĩa ca cũng là đồng lứa nhau, chuyện lớn lại càng không làm chủ được, cho nên bọn hạ nhân đương nhiên là sợ vi phụ hơn, ta cũng có đánh bản tử với vài người, đoán chừng là cũng có tác dụng làm người sợ đi!"

Nghe Tiết Kim Văn nói, Vô Ưu cười gật gật đầu. Nói: "Cha nói không sai, bọn hạ nhân quả thật là sợ cha, lúc trước đoán chừng là có vài chuyện cha không muốn cho người ngoài biết đến, cũng đều hù dọa bọn hạ nhân, cho nên những chuyện đó không bao giờ thấy lộ ra ngoài. Mà chuyện lần này đại khái so với vài chuyện tiền nong còn bí mật hơn, lại càng không muốn cho người ngoài biết, cho nên cha càng nghiêm lệnh ngũ thân không cho bọn hạ nhân bàn tán, lại càng không cho chuyện được truyền ra. Nhưng cố tình chỉ vài ngày như vậy đã truyền ra cả một phố, có thể thấy được không phải là bọn hạ nhân làm, khẳng định là có người ở sau lưng tốn không ít công phu!"

Nghe xong Vô Ưu nói, Tiết Kim Văn trầm mặc không nói, chỉ có Chu thị nói: "Đại gia, Vô Ưu nói đúng đó!"

Đúng lúc này, Liên Kiều bưng trà ngon đi vào, Vô Ưu nhận lấy trà Liên Kiều đưa qua, tự tay đưa cho phụ thân bên cạnh, nói: "Đoán chừng là có người muốn cố ý huỷ hoại thanh danh của nữ nhi? Phải biết rằng nữ tử quan trọng nhất chính là danh tiết, không còn danh tiết, cả đời đoán chừng như bị hủy hoại trong chốc lát, có thể thấy được người này bịa đặt sinh sự còn có dụng tâm hiểm ác!"

"Ai mà lại ác độc như vậy? Thế nhưng lại dám làm tổn thương đến nữ nhi của ta?" Nghe nói như thế, Chu thị tự nhiên là người đầu tiên tức giận.

Lúc này, tay Tiết Kim Văn nhận lấy ly trà trong tay Vô Ưu, giương mắt nhìn Vô Ưu, trong ánh mắt lại lộ ra nét nghi hoặc, hắn cũng thật sự muốn biết đáp án. Vô Ưu giật giật khóe miệng, trên mặt lộ lên nụ cười lạnh, trả lời: “Sau này ai có thể được lợi từ chuyện này, thì chính là người ở sau lưng giở trò quỷ!"

Nghe Vô Ưu nói, Tiết Kim Văn bưng ly trà gật gật đầu."Không sai, nhưng mà bây giờ nghĩ lại cái tên súc sinh kia cũng quá can đảm che trời rồi, ngày ấy không có đánh chết hắn, thật sự là tiện nghi cho hắn!"

"Cha, chúng ta vẫn nên bàn bạc kỹ hơn, nhìn xem tình hình rồi hẵng nói, không cần động thủ mới là!" Vô Ưu ôn nhu khuyên nhủ.

Cúi đầu suy nghĩ nửa ngày, Tiết Kim Văn rốt cục cũng gật đầu nói: "Vậy trước tiên cứ phóng cho tên súc sinh kia một con ngựa đi! Chờ sau này có cơ hội cha nhất định sẽ bắt hắn nhổ ra một ngụm ác khí cho con."

"Cám ơn cha!" Vô Ưu cúi đầu nói.

...

Buổi trưa hôm sau, Tiết Kim Văn từ nha môn mới trở về, chân trước vừa bước vào đại môn, chỉ thấy một gã sai vặt đi lên cúi đầu nói: "Đại gia, lão thái thái bảo ngài khi trở về thì đi qua phòng nàng xem!"

Nghe nói như thế, Tiết Kim Văn không khỏi chau mày lại. Nghĩ rằng: Bởi vì chuyện của Vô Ưu, đã nhiều ngày hắn không đến phòng của lão thái thái, sợ đến lúc đó miệng mình lỡ nói ra. Hơn nữa bình thường lão thái thái cũng biết hắn ở nha môn làm việc rất vất vả, cho nên chưa bao giờ tìm hắn vào diie.nd/a nnlie qqu yyd oonttusacy buổi trưa, cho hắn có thể nghỉ ngơi một chút, nhưng đoán chừng hôm nay thật sự là có chuyện gì rồi? Chỉ cần không phải là chuyện của Vô Ưu là tốt rồi. Ngay sau đó, Tiết Kim Văn vừa đi về phía phòng của lão thái thái, vừa ở một bên hỏi: "Đại nãi nãi đâu?"

"Đại nãi nãi vừa được lão thái thái gọi vào trong phòng ngài ấy rồi!" Gã sai vặt kia cúi thấp thắt lưng trả lời Tiết Kim Văn.

Nghe nói như thế, lập tức Tiết Kim Văn không khỏi dừng bước, nghĩ rằng: Lệ Nương cũng bị gọi vào? Chẳng lẽ thật sự là bởi vì chuyện của Vô Ưu? Sau đó, hắn xoay người muốn hỏi gã sai vặt kia, nhưng lại không hỏi được ra miệng, nhóm gã sai vặt này đều đi quanh phòng cuả lão thái thái, hơn nữa nếu là chuyện của Vô Ưu, chắc chắn lão thái thái sẽ càng không để cho một gã sai vặt biết. Cho nên cũng chỉ vẫy vẫy tay với gã sai vặt kia, ý bảo là hắn đi xuống, còn bản thân thì lại quay đầu tiếp tục đi về phía phòng lão thái thái. Mới vừa đi đến trước phòng lão thái thái, thì đã nhìn thấy Bình Nhi đang đứng ở ngoài cửa, Bình Nhi nhìn thấy Tiết Kim Văn đến, chạy nhanh đi lên hai bước, đè nặng giọng nói trong cổ họng: "Đại gia, lão thái thái vừa gọi nãi nãi đi vào, sắc mặt ngài ấy rất không dễ nhìn đâu!"

"Biết bởi vì sao không?" Tiết Kim Văn cau mày hỏi.

"Là nhị tỷ ..." Một câu còn chưa nói hết, thì chợt nghe bên trong hô lên: "Đại gia còn chưa trở về sao?"

Bình Nhi duỗi người đóng cửa phòng, nhỏ giọng nói: "Lão thái thái đã hỏi ngài vài lần rồi, ngài mau vào đi thôi!"

Tiết Kim Văn không dám trì hoãn, nhanh xoay người đẩy cửa đi vào, mới bước vào cửa, nha đầu lão thái thái Yến Nhi nói: "Lão thái thái, đại gia đã trở lại!"

"Ngươi trước đi ra ngoài đi!" Tiết lão thái thái phất phất tay ra hiệu với Yến Nhi.

Yến Nhi lên tiếng trả lời rồi đi ra ngoài, cửa phòng cũng được đóng lại, chỉ thấy Tiết lão thái thái đang ngồi ở trên chỗ ngồi chính giữa, Chu thị cung kính đứng ở một bên, lúc này bầu không khí ở trong phòng vô cùng d.iienn.da/nlle,d.oo.nn yên tĩnh, cũng rất ngưng trọng, thấy sắc mặt của Tiết lão thái thái lại như trời u ám, Chu thị ngẩng đầu nhìn sang Tiết Kim Văn, lúc này mày của Tiết Kim Văn cũng nhíu lại, nhìn lướt qua Chu thị, Tiết Kim Văn đi lên cười nói: "Nương, nghe nói ngài kêu con vài lần rồi?"

Kết quả là, lúc này Tiết lão thái thái cũng lên cao giọng mắng: "Ngươi cái tên bất hiếu này, có phải là thật sự xem ta đã già rồi hay không?"

"Nương, sao ngài lại nói như vậy? Con sợ hãi đó!" Đối mặt với vẻ mặt giận dữ của Tiết lão thái thái, Tiết Kim Văn vẫn cười dè dặt cẩn thận như cũ.

"Sợ hãi? Hừ! Trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, hiện tại tất cả người trong viện đều biết hết, còn dám gạt một mình lão bà ta, đây là hiếu thuận ngươi làm được cho ta sao!" Tiết lão thái thái trách mắng.

"Nương, con không dám!" Tiết Kim Văn cúi đầu nhận sai.

Lúc này, Chu thị thấy thế, nhanh thay Tiết Kim Văn giải thích nói: "Lão thái thái, đại gia cũng chỉ là sợ ngài tuổi lớn, chọc tức đến thân thể, cho nên mới không dám nói cho ngài, ngài cũng nên thông cảm cho một mảnh hiếu tâm của hắn mới phải!"

Nghe nói như thế, sắc mặt Tiết lão thái thái mới hoà hoãn, giọng nói cũng dần dần nhu hòa xuống."Ta biết các ngươi sợ lão bà ta chọc giận đến thân thể mình, nhưng cũng không thể gạt một mình ta chứ? Dù sao ta so với các ngươi cũng lớn hơn mấy chục tuổi, kiến thức d.iienn.da/nlle,d.oo.nn cũng nhiều hơn một chút, nói không chừng còn có thể đưa ra những chủ ý để giúp đỡ một chút cho các ngươi, nếu không thì cũng có thể khuyên giải an ủi vài câu với đứa cháu gái ta nữa mà?"

Lời Tiết lão thái thái nói lập tức khiến cho Chu thị rớt nước mắt, nghẹn ngào: "Lão thái thái nói phải, đều là chúng ta lo lắng không chu toàn, cũng may Vô Ưu là một người có lòng lớn, nàng cũng không có nghĩ gì, cho nên lão thái thái ngài không cần phải lo lắng!"

Nghe nói như thế, Tiết lão thái thái thở dài một hơi, nói: "Ai, cháu gái ta không phải chỉ là một nữ tử bình thường có thể so sánh được, chỉ là ở trên người nàng có chút khúc mắc! Mà tên súc sinh Lí Đại Phát kia vậy mà dám làm ra cái chuyện thiếu đạo đức này, mấy ngày trước đây nhà bọn họ đưa tới điểm tâm và trái cây cho ta, ta còn buồn bực nghĩ làm sao mà bọn họ lại hiếu kính với lão bà ta đây, thì ra là do chuyện như vậy!" Nói xong, Tiết lão thái thái càng ngày càng tức, mà tay cũng gạt đổ mấy món điểm tâm và trái cây để bên cạnh trên bàn xuống đất! Bang bang phanh... Chỉ nghe thấy tiếng điểm tâm trái cây với cái đĩa và mâm sứ đựng điểm tâm, trái cây từng cái rơi xuống đất, lúc này trái cây và điểm tâm đều rơi xuống vung vãi đầy đất, mà cái đĩa cũng lập tức vỡ nát, mâm sứ cũng bị rớt xuống thành từng mảng sứ lớn!

Nhìn thấy lão thái thái tức giận như thế, sắc mặt của vợ chồng Tiết Kim Văn cũng đã khẩn trương lên, nhanh quỳ lên mặt đất nói: "Lão thái thái bớt giận!"

Liếc mắt lườm đứa con và nàng dâu đang quỳ trên đất, Tiết lão thái thái nói: "Được rồi! Ta tức giận cũng chỉ vì cái tên súc sinh kia, cũng không phải là tức giận các ngươi, các ngươi còn không mau đứng lên?"

"Vâng." Nghe nói như thế, Tiết Kim Văn nhanh đứng lên, cũng nâng Chu thị cùng đứng lên.

Thoáng bình phục lại một chút cảm xúc, Tiết lão thái thái hỏi: "Chân tướng của chuyện này ta đều đã hỏi qua nàng dâu rồi, cho nên ngươi cũng không cần giấu diếm gì nữa, nghe nói ngươi còn muốn đi tìm cái tên súc sinh kia tính sổ?"

Nghe nói như thế, Tiết Kim Văn giương mắt liếc nhìn Chu thị một cái, thấy Chu thị gật gật đầu với hắn, hắn đại khái cũng đã biết hẳn là nàng đều đã nói hết mọi chuyện cho lão thái thái, cho nên cũng dứt khoát thừa nhận: "Con cũng chỉ là thật sự tức giận quá mà thôi, hiện tại trên đường mọi người đều đã biết, khẳng định là cái tên súc sinh kia đi rải lời đồn!"

Tiết lão thái thái nhẹ nhàng thở dài một hơi."Ai, ngươi bình thường cũng coi như là trầm ổn, nhưng trong chuyện này dù sao cũng liên quan đến danh tiết nữ nhi của mình, cho nên nhất thời xúc động cũng không thể trách được. Nhưng sao ngươi không nghĩ lại chuyện này đã ồn ào huyên náo lên rồi, ngươi còn lại đi tìm cái tên súc sinh kia tính sổ chẳng những không thể xoay chuyến được cái gì, lại càng khiến cho người ta bàn tán thêm sao? Đến giờ phút này không bằng tức sự ninh nhân (nhân nhượng cho khỏi phiền), không để ý tới bên ngoài nói cái gì nữa, đoán chừng là qua một thời gian chút chuyện kia người ta nói ngấy thì sẽ trôi qua. Hơn nữa chuyện này nếu báo quan lại càng vạn vạn lần không thể, hiện tại ở bên ngoài cũng chỉ là truyền miệng mà thôi, nếu thật sự náo loạn ra ngoài, không phải là khiến cho người ta nghĩ rằng lời đồn mà tên súc sinh kia đi rải đều là thật sao? Hơn nữa nếu tiếp tục ồn ào thì cũng không tốt với Vô Ưu!"

"Vâng, vẫn là lão thái thái biết nhiều!" Tiết Kim Văn không dám nói cái gì, chỉ gật đầu.

"Kỳ thực ta không phải là sợ chúng ta gặp phiền phức, tuy chuyện này chúng ta đành phải nhai nuốt ở trong bụng, nhưng món nợ này vẫn phải nhớ kỹ, chờ sau này khẳng định phải đòi lại cho Vô Ưu mới đúng!" Lúc Tiết lão thái thái nói lời này sắc mặt rất vô cùng âm trầm.

"Lời ngài con nhớ kỹ!" Tiết Kim Văn gật đầu đồng thời trong mắt cũng mang theo nét sắc nhọn.

Còn nói thêm mấy câu, thì bên ngoài đã truyền đến tiếng gọi của Yến Nhi."Lão thái thái! Lão thái thái!"

"Đi xem chuyện gì!" Tiết lão thái thái quay đầu nói với nàng dâu Chu thị.

Chu thị gật gật đầu, đi tới cửa, tay vừa mở ra cửa phòng, thì thấy Yến nhi đứng ở bên ngoài, Chu thị hỏi: "Chuyện gì vậy?"

"Bẩm Đại nãi nãi, đột nhiên có một bà mối đến đây, nói là vội tới để cầu hôn nhị tiểu thư, hiện tại người đang ở ngoài chỗ người gác cổng, cho nên ta mời tới hỏi lão thái thái, đại gia và Đại nãi nãi có gặp hay không?" Yến nhi nhanh trả lời.

Nghe nói như thế, Chu thị ngẩn ra, sau đó quay đầu nhìn Tiết lão thái thái và Tiết Kim Văn, hỏi: "Lão thái thái, người xem..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện