Sau buổi cơm trưa lại ngủ được một giấc, cuối cùng cùng với Vượng Nhi và Ngọc Trúc nói chuyện một lát, Vô Ưu liền dẫn Liên Kiều hồi phủ!
Dọc theo đường đi, con ngựa chạy cực nhanh, xe ngựa cũng lắc lư vô cùng, mặc dù bên ngoài gió rất lạnh, nhưng trong tay Vô Ưu có lò sưởi tay, nàng cảm thấy rất ấm áp, ngược lại Liên Kiều vẫn luôn cau mày, vẻ mặt khó chịu.
Nhìn vầng trán Liên Kiều càng lúc càng nhăn, Vô Ưu rốt cuộc hỏi: "Hôm nay ngươi bị gì? Khó chịu chỗ nào rồi hả ?"
"Nhị tiểu thư, nô tỳ. . . . . . Có thể. . . . . . là bụng không tốt rồi!" Liên Kiều hai tay ôm bụng, vẻ mặt khổ sở khác thường trả lời.
"Hôm nay ăn đồ ăn thanh đạm như vậy, ngươi còn có thể bị tiêu chảy? Trước kia lúc ở nhà ăn thịt cá cũng không bị đau bụng?" Vô Ưu không khỏi cau mày nói.
"Cái này không đúng nha, ai biết bụng nô tỳ đối với loại nào thức ăn nào khó chịu đâu!" Liên Kiều đau đến nỗi eo cũng cong.
Thấy nàng thật sự khổ sở, Vô Ưu vén màn cửa lên nhìn ra bên ngoài, thấy về nhà vẫn còn rất xa, hai bên đường đều là rừng cây rậm rạp, chỉ là lúc này cũng không có trồng trọt cây gì, chỉ có cỏ dại màu xám trắng. Cho nên liền nói: "Nếu không để cho xe ngựa dừng lại, cho ngươi đi đại tiện một chút?"
"Dạ." Bụng Liên Kiều vô cùng đau đớn nên vội vàng gật đầu một cái.
"Dừng xe!" Sau đó, Vô Ưu liền hướng bên ngoài hô. Một khắc sau, người đánh xe liền kéo chặt dây cương, xe ngựa chậm rãi dừng lại, Liên Kiều nhanh nhanh vén rèm lên, liền nhảy xuống xe ngựa, ôm bụng chạy vào rừng cây ven đường đi đại tiện.
Ngồi ở trên xe ngựa, Vô Ưu nhàm chán vén màn cửa lên, nhìn ra phía ngoài cảnh tượng mùa đông, nghĩ thầm: Lúc trưa ăn đều là món ăn thanh đạm, vì sao bụng Liên Kiều lại bị tiêu chảy đây? Tiêu chảy? Vừa nghĩ tới tiêu chảy, mí mắt Vô Ưu lập tức rũ xuống, không khỏi nghĩ tới một chủ ý. Tiêu chảy, tiêu chảy, nếu như dược liệu nhà xưởng bào chế cũng có thể làm cho người ta uống bị tiêu chảy, như vậy không phải có thật nhiều người sẽ tìm tới phá cửa tiệm cũng như đòi bồi thường, nói như vậy nàng nhất định phải đóng cửa xưởng chế dược liệu, hơn nữa còn phải xuất ra một lượng lớn tiền để bồi thường, nhưng nàng lại không có nhiều tiền như vậy, chỉ phải đem điền trang bán trả nợ, sau đó nếu như tiền bán điền trang cũng không đủ trả nợ, như vậy nàng chẳng những không có bất kỳ tài sản nào, hơn nữa còn sẽ nợ ngập đầu, đến lúc đó đoán chừng người của Lý gia chẳng những sẽ không lấy nàng, hơn nữa chỉ sợ không muốn cùng nàng có một chút dính líu gì đi? Nghĩ tới đây, khóe miệng Vô ưu nở một nụ cười.
Chỉ là, nghĩ lại, làm như vậy đối với những bệnh nhân kia có phải là quá không công bằng hay không? Người mua thuốc là tin tưởng vào dược liệu của mình, tuy nhiên nó làm cho người ta uống vào bị tiêu chảy, đó cũng làm quá trái với lương tâm. Hơn nữa Tôn tiên sinh chỉ trông chờ vào xưởng chế dược này để nuôi sống gia đình, người ta tận tâm tận lực đi theo mình, như vậy chẳng phải là lừa gạt người ta sao? Còn có Vượng Nhi, Ngọc Trúc và mấy gã sai vặt tiểu nha đầu, nếu như không có điền trang, vậy bọn họ phải sống như thế nào đây? Nghĩ tới đây, Vô Ưu lại hết đường xoay sở. Chuyện này không gấp được, dù sao vẫ còn thời gian, cần phải suy nghĩ kỹ hơn rồi bàn sau!
Không lâu sau, Liên Kiều đã trở lại xe ngựa, cả người nhẹ nhõm, xe lại bắt đầu chạy.
Liên Kiều nhìn ra bên ngoài ngắm phong cảnh, bây giờ trời rất là lạnh, cũng không có cảnh gì đẹp mắt, cho nên vội đưa ánh mắt nhìn bên trong xe, thấy Nhị tiểu thư ngây người đang suy nghĩ chuyện gì đó, không khỏi cười nói: "Nhị tiểu thư, sao cả buổi người không nói gì thế? Không phải lại nghĩ đến hôn sự với Lý gia chứ?"
"Ngoại trừ chuyện này bây giờ ta còn có gì phải buồn phiền đâu?" Vô Ưu cười gượng.
"Đúng rồi, Nhị tiểu thư, nô tỳ lắm miệng hỏi một câu, tại sao người lại gom hết tiền để mua đất vậy?" Liên Kiều nhỏ giọng nói.
Từ nhỏ Liên Kiều và Vô Ưu cùng nhau lớn lên, là người mà Vô Ưu tin tưởng nhất, cho nên hầu như mọi chuyện của của nàng Liên Kiều đều biết, bọn họ sớm chiều ở chung, nàng cũng không dấu được Liên Kiều cái gì, cho nên cười nói: "Không muốn cất tiền ở bên người nhiều như vậy, đổi thành đất đai, có lẽ sau này có thể có ích!"
"Như vậy cũng đúng." Ngay sau đó Liên Kiều gật đầu.
Xe ngựa vẫn lắc lư đi về phía trước, Vô Ưu cũng không có nói suy nghĩ trong lòng mình cho Liên Kiều, nếu không nàng nhất định sẽ ngạc nhiên, hơn nữa sẽ mắng Lý gia đê tiện, hạ lưu cộng thêm tham lam, nàng còn phải suy nghĩ thật kỹ nên làm chuyện này như thế nào mới được!
. . . . . .
Từng ngày vô vị trôi qua, thoáng một cái thời gian vụt qua đã gần một tháng, trong nháy mắt đã đến tháng chạp rồi, nước ở bên ngoài đóng thành băng, rất là lạnh giá.
Mấy ngày liên tiếp, Vô Ưu ở lỳ trong phòng nghiên cứu vị thuốc, trên thư án để một ít Đại Hoàng và Sinh Địa, hai thứ này đều là dược liệu có tính hàn, nếu như tẩm một ít bột của hai thứ này ở bên trong dược liệu, như vậy người uống thuốc sẽ bị tiêu chảy, đến lúc đó hiệu quả không tốt, người mua thuốc sẽ đi tìm tiệm thuốc, mà tiệm thuốc sẽ đổ trách nhiệm cho nơi bán dược liệu? Sở dĩ lựa chọn loại dược này, là bởi vì người bình thường uống loại thuốc này sẽ không có vấn đề gì, nhưng nếu như thân thể bệnh nhân yếu ớt mà uống loại thuốc này nói không chừng có thể mất mạng. Tuy nói vậy, nhưng nếu như bệnh nhân yếu ớt uống loại thuốc này thì phải làm sao để chăm sóc sức khỏe cho họ đây? Nàng là một thầy thuốc, chức trách của nàng là giảm bớt khổ sở cho người bệnh, trị bệnh bằng thuốc, mà bây giờ nàng lại muốn dùng thuốc làm cho người bệnh càng đau đớn hơn, vậy thật không phải là mong muốn của nàng. Nhưng khi nhìn lên bầu trời, đã vào tháng chạp, cách lễ mừng năm mới còn không tới một tháng, thật sự nếu không hành động, chờ qua năm một khi hôn sự định xuống với Lý gia, đến lúc đó rất khó để cứu vãn. Nhưng mà bây giờ ngoại trừ cách này, nàng không thể nghĩ ra cách nào tốt hơn, rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ?
Trong lúc nàng lâm vào đường cùng, bên ngoài chợt truyền đến một trận ồn ào, giống như là đã xảy ra chuyện gì! Vô Ưu vừa nhíu mày, không ngờ cửa bị đẩy ra, Liên Kiều hớt hơ hớt hải chạy vào, nói: "Nhị tiểu thư, trong cung phái tới một vị công công và hai cung nữ, bây giờ người đang ở đại sảnh, lão thái thái kêu người mau qua đó!"
Nghe nói như thế, Vô Ưu không khỏi sợ hãi! Trong cung tại sao đột nhiên cho người tới đây? Bởi vì tỷ tỷ Tiết Nhu đã vào cung nhiều năm, mấy năm nay cũng không có tin tức, chẳng lẽ là có liên quan đến tỷ tỷ sao? Sau một khắc, Vô Ưu liền đứng lên, cúi đầu chỉnh sửa lại trang phục trên người một chút, hốt hoảng cất bước đi ra ngoài cửa, vừa đi vừa vội vàng hỏi: "Đại gia có ở nhà không? Đại nãi nãi đã qua chưa?"
"Đại gia ở trong nha môn nghe được tin tức, lúc xe ngựa Hòa công công đến thì cũng đã về đến nhà, Đại nãi nãi và Lão thái thái đi cùng nhau, cho nên bây giờ người cũng đã ở đại sảnh rồi!" Liên Kiều đi theo sau lưng Vô Ưu vội vàng trả lời.
Không lâu sau, Vô Ưu đi nhanh vào đại sảnh, chỉ thấy ngồi ở chính giữa là một vị mặc y phục màu vàng đất, vị thái giám này trong tay cầm phất trần đang uống trà, Tiết Kim Văn, Tiết lão phu nhân, Chu thị, Lý thị, Nghĩa ca và Dung tỷ đã đứng ở đại sảnh rồi, mọi người thấy đột nhiên có thái giám trong cung đến đều rất là sợ hãi, Tiết Kim Văn đang đứng ở trước mặt thái giám nói chuyện rất khách sáo, mà trong đại sảnh còn có hai vị nữ tử trẻ tuổi mặc cung trang, thấy họ ăn mặc giống nhau, họ không phải là cung nữ chứ? Thấy như vậy, trong lòng Vô Ưu không khỏi có chút lo lắng, nghĩ thầm: đã nhiều năm qua tỷ tỷ ở trong cung cũng không có tin tức, chẳng lẽ hôm nay bọn họ đến là có liên quan tới tỷ tỷ? Không phải là tỷ tỷ ở trong cung đã xảy ra chuyện gì chứ?
Lúc này, chỉ thấy thái giám này nhìn lướt qua cả đại sảnh, dùng giọng nói the thé hỏi: "Mọi người đến đông đủ rồi chứ?"
Tiết Kim Văn nhìn thoáng qua mọi người , vội vàng cúi đầu nói: "Bẩm công công, mọi người Tiết gia đều có mặt!"
Thái giám này nghe nói như thế, đặt ly trà lên trên bàn ở trước mặt, nói: "Vậy thì tuyên đọc thánh chỉ đi!"
Thánh chỉ? Nghe hai chữ đó, Tiết lão phu nhân, Chu thị và Lý thị đều nhìn nhau, bởi vì thánh chỉ này cũng không phải là người nào cũng có thể có, đây chính là mệnh lệnh của Hoàng thượng, nhưng mà không biết trong thánh chỉ này viết rốt cuộc là lành hay dữ? Vô Ưu và mọi người ở đây đều nghĩ thầm trong lòng. Sao đột nhiên lại có thánh chỉ tới đây chứ? Nhà bọn họ cũng không phải là nhà quan lại hiển hách, Tiết Kim Văn cũng chỉ là quan lục phẩm mà thôi, người như vậy với chức quan này cả đời cũng không có thể nhận được thánh chỉ đâu!
Dù sao Tiết Kim Văn cũng là một quan lục phẩm, cũng đã từng gặp qua, mặc dù là ngoài ý muốn, nhưng phản ứng cũng rất nhanh, vội vàng chỉ huy một nhà lớn nhỏ quỳ xuống đất chuẩn bị nhận thánh chỉ. Thái giám này đứng lên, từ trong ống tay áo lấy ra một cuộn vải màu vàng, sau đó bước lên trước hai bước, mở ra thánh chỉ, chỉ thấy phía trên thêu hai con rồng sáng loáng, móng vuốt đều là cưỡi trên những đám mây, rất rõ ràng đó là hai con rồng đang đùa giỡn với hạt châu. Sau đó, giọng thái giám này chói tai giống như giọng của nữ nhân vang dội ở trên đại sảnh!
"Phụng Thiên Thừa Vận, Hoàng đế chiếu viết: Tiết thị có nữ nhi là Tiết Nhu, vào cung vài năm, tài đức song toàn, cần cù tiết kiệm, mỗi lần ghi chép công việc Hoàng gia cẩn thận tường tận, đặc biệt gia phong là Ngũ phẩm Ký ty. Ngoài ra phụ thân Tiết Kim Văn, mẫu thân Chu thị dạy nữ nhi có công, đặc biệt ban thưởng năm trăm lượng bạc, lụa hai mươi cuộn để tỏ vẻ khen ngợi. Lĩnh chỉ tạ ơn!" Thái giám này ở trên đại đường đọc thánh chỉ oang oang.
Vừa bắt đầu, mấy người Tiết gia quỳ dưới đất đều nơm nớp lo sợ, lúc nghe được hơn phân nửa thánh chỉ, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm! Hơn nữa mọi người còn vui mừng hớn hở, nhất là Tiết lão phu nhân, Tiết Kim Văn, Chu thị và Vô Ưu quả thật cực kỳ vui sướng. Thật là nhiều năm qua không có tin tức của Tiết Nhu, không ngờ lúc có tin tức, lại là chuyện vui lớn như vậy!
Sau đó, Tiết Kim Văn vội vàng giơ đôi tay qua đỉnh đầu nhận thánh chỉ trong tay thái giám này, hơn nữa lớn tiếng nói: "Tạ chủ long ân! Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
Lúc này, vẻ mặt vị thái giám mới không nghiêm túc giống lúc nãy, đỡ Tiết Kim Văn dậy, nói: "Tiết đại nhân mau mau đứng lên! Tiết Ký ty mặc dù là một nữ tử, nhưng cũng cho nhà ngươi vinh quang đầy nhà nha, nam tử làm quan Ngũ phẩm ở trong cung cũng không nhiều!"
"Vâng..là…." Tiết Kim Văn xúc động cầm thánh chỉ cũng không biết nên nói cái gì cho phải, có lẽ chuyện vui này tới thật sự là ngoài ý muốn!
Ngược lại mặc dù Chu thị vui mừng quá mức, nhưng nhiều năm cũng không có tin tức nữ nhi, sợi dây mẫu tử, bà không quan tâm nhiều, vội vàng tiến lên trước hỏi: "Công công, không biết ngài có thể cho biết tin tức nữ nhi của ta không? Nàng ở trong cung có khỏe không ạ?"
"Tiết đại nhân đã vinh dự trở thành Ký ty, dĩ nhiên tất cả đều tốt! Phu nhân cũng không cần lo lắng, hoàng thượng ân chỉ, đặc biệt cho phép Tiết Ký ty ba ngày sau về nhà thăm người thân, đến lúc đó người nhà các ngươi có mấy canh giờ để gặp nhau, các ngươi chuẩn bị một chút đi!" Thái giám này cười trả lời.
Nghe được nữ nhi ba ngày sau có thể trở về nhà, nước mắt Chu thị đảo quanh trong hốc mắt, mọi người cũng đều vui mừng, trong lòng Vô Ưu càng không bình tĩnh, tỷ tỷ rời nhà mấy năm rồi, mấy năm nay không gặp mặt, nàng còn nhớ rõ khi còn bé nàng được tỷ tỷ ôm ở trong ngực, nhiều năm qua Chu thị vẫn triền miên trên giường bệnh, có thể nói là tỷ tỷ nuôi nàng lớn, phần tình cảm sâu đậm kia không cách nào nói hết được, nghĩ đến ba ngày sau là có thể thấy tỷ tỷ, trong lòng Vô Ưu rất là hồi hộp!
"Vậy thật là quá tốt!" Chu thị xúc động nhìn sang Tiết Kim Văn, lại nhìn Tiết lão phu nhân.
Lúc này, chỉ thấy vị thái giám này ngoắc tay hai cung nữ đang đứng trong đại sảnh, hai người cung nữ liền cầm theo hai hộp mạ vàng hết sức tinh xảo đi lên phía trước, chỉ thấy các nàng đặt hai hộp này lên một góc bàn, sau đó mở nắp ra, lấy đồ từ bên trong đặt lên khay, đi tới bên cạnh thái giám, vị thái giám này chỉ vào thanh ngọc Như Ý trong khay, nói: "Tiết Ký Ty nhờ chúng ta mang theo một ít đồ vật tới đây, chuôi Bích Ngọc Như Ý này là Tiết Ký Ty hiếu kính tổ mẫu của nàng Tiết lão phu nhân đấy!"
Nghe được Bích Ngọc Như Ý óng ánh trong suốt này tặng cho mình, Tiết lão phu nhân không khỏi có chút nước mắt đầy mặt, dù sao trước kia bà đối với mẫu tử Chu thị cũng không tốt, bà cũng không thật lòng thương yêu Tiết Nhu, chẳng qua là ngại mặt mũi mà thôi, không ngờ đã cách nhiều năm, đứa bé kia có tiền đồ, lại vẫn nghĩ tới bà người tổ mẫu này trước tiên, Tiết lão phu nhân không khỏi có chút xấu hổ! Nhưng vẫn được Yến nhi đỡ tiến lên nhận lấy Ngọc Như Ý này, nghẹn ngào nói: "Đa tạ công công!"
Sau đó, một vị cung nữ khác đi lên phía trước, chỉ thấy trong khay là một khối Bạch Ngọc và một đôi trâm cài mạ vàng nạm hồng ngọc, đồ ở trong cung tự nhiên đều là được chế tác cực kỳ tinh xảo, được đặt ở bên trên khay phủ khăn lụa đỏ vô cùng chói mắt. Tay vị công công này chỉ ngọc bội và trâm cài trong khay nói: "Ngọc bội kia là Tiết Ký Ty chuẩn bị cho Tiết đại nhân, trâm cài dĩ nhiên là chuẩn bị cho Tiết phu nhân!"
Nghe nói như thế, Chu thị vô cùng mừng rỡ, đưa tay tiếp nhận khay, sau đó quay đầu lại khóc nức nở nói với Tiết Kim Văn: "Là Nhu Nhi chuẩn bị cho chúng ta đó!"
"Đúng vậy!" Tiết Kim Văn gật đầu một cái, đôi mắt nhìn cái khay trong tay Chu thị cũng thật là xúc động.
Thấy tình cảnh này, Vô Ưu cũng là vui mừng cực kỳ, tỷ tỷ có thể có được như hôm nay thật cũng coi là khổ tận cam lai. Dù sao nhiều năm như vậy một mình tỷ tỷ ở trong hoàng cung thật là sống chết không rõ, nữ quan trong cung vào hàng ngũ phẩm không thấp, ít nhất biết cuộc sống tỷ tỷ sau này chắc chắn sẽ không quá khổ, nhiều năm nhớ thương rốt cuộc nàng đã có thể thở phào nhẹ nhõm rồi!
Nhưng mà, trong lòng Lý thị và hai đứa con bà ta dĩ nhiên là rất không thoải mái, ngày trước bọn họ và Tiết Nhu tuyệt đối không thân thiết, hơn nữa lúc Tiết Nhu còn ở Tiết gia bà ta từng đối xử rất cay nghiệt với nàng, bây giờ suy nghĩ một chút trong lòng bà ta có chút lo lắng: dù sao hiện tại Tiết Nhu không giống như xưa, thế nhưng mà làm nữ quan vào hàng ngũ phẩm, nếu ghen ghét bà muốn tìm bà tính sổ thì thật đúng là hỏng bét rồi!
Sau đó, một cung nữ lại lấy ra một cái khay nữa, chỉ thấy bên trong khay phủ lụa đỏ đặt một đôi vòng tay bạch ngọc, mọi người đều nghĩ rằng đôi vòng ngọc này là cho Vô Ưu, Lý thị không khỏi liếc vòng ngọc kia một cái, liền đem ánh mắt nhìn về nơi khác, ai ngờ sau đó tên thái giám kia liền hỏi một câu."Xin hỏi vị nào là Nhị phu nhân?"
Nghe xong lời này, mọi người sững sờ, Tiết Kim Văn vội vàng chỉ vào Lý thị đứng bên cạnh nói: "Vị này là thiếp của ta Lý thị."
Nghe được thái giám này hỏi mình, Lý thị rất là ngạc nhiên, sau đó, chuyện xảy ra làm cho bà ta càng thêm kinh ngạc hơn, thế nhưng thái giám này chỉ vào vòng tay bạch ngọc trong khay nói: "Đây là vòng tay bạch ngọc Tiết Ký ty chuẩn bị cho Nhị phu nhân!"
Nghe nói như thế, Lý thị đứng ngốc tại chỗ, bà nghẹn họng nhìn trân trối thái giám này nói: "Cái . . . . . . Cái gì? Vòng tay bạch ngọc này là cho ta sao?"
"Nếu như ngươi là Nhị nương của Tiết Ký ty, đó chính là của ngươi!" Thái giám này mỉm cười nói.
Nghe nói như thế, Dung tỷ ở một bên lôi kéo tay áo Lý thị, bà ta vội vàng gật đầu, cũng đưa tay tiếp nhận cái khay từ cung nữ."Vâng! Vâng! Ta là Nhị nương của Tiết Ký ty không sai." Sau khi nhận lấy cái khay, Lý thị nhìn vòng tay trong khay mặt mày hớn hở, nhỏ giọng nói lải nhải: "Ôi chao! Cái vòng tay thật là xinh đẹp nha. . . . . ."
Thấy tỷ tỷ chuẩn bị quà tặng cho Lý thị, Vô Ưu không khỏi nghĩ: tỷ tỷ làm như vậy cũng đều là suy nghĩ vì nàng và mẫu thân chứ? Có thể tỷ tỷ còn không biết một năm nay trong nhà đã xảy ra nhiều biến hóa long trời lở đất, nàng và mẫu thân ở trong nhà này đã nở mày nở mặt rồi, đã không còn bị Lý thị tùy tiện gây khó dễ!
Cuối cùng, thái giám này chỉ vào mấy thứ đồ cuối cùng ở trong khay nói: "Đây là bút, mực, giấy, nghiên, là chuẩn bị cho thiếu gia nhà các ngươi, còn hai đôi trâm hoa, hai chuỗi vòng tay, là chuẩn bị cho hai vị tiểu thư trong phủ! Bên ngoài còn có một cái sọt tiền đồng, là Ký ty đại nhân khen thưởng các nô tài trong phủ."
Nghe nói như thế, Vô Ưu, Dung tỷ và Nghĩa ca chia nhau tiến lên nhận đồ, Tiết gia từ trên xuống dưới mỗi người đều có quà tặng và ban thưởng, cho nên lần này thật sự đều rất vui mừng! Tiễn thái giám và cung nữ đi xong, trong đại sảnh Tiết gia rất náo nhiệt.
Ngồi ở chỗ ngồi chính giữa Tiết lão phu nhân nhìn bích ngọc Như Ý trên bàn, vui mừng nói không nên lời, nụ cười khiến trên mặt nếp nhăn càng thêm sâu."Ôi, Nhu Nhi rời nhà nhiều năm như vậy, ngoại trừ lúc trước có trở về hai lần, cũng đã nhiều năm cũng không có tin tức rồi, không ngờ hôm nay lại cho chúng ta một sự vui mừng lớn như vậy! Nàng còn nghĩ đến Lão bà tử ta đây, lại nói lúc nàng ở Tiết gia thật là không có thương nàng, xót nàng. . . . . ." Nói xong, đôi mắt Tiết lão phu nhân đã đỏ.
"Đúng vậy, đứa nhỏ này rời nhà cũng đã bảy tám năm rồi, ta đây một người làm mẫu thân nằm mơ cũng sẽ mơ thấy nàng, nàng vừa có tiền đồ đã nghĩ đến chúng ta, đáng tiếc chúng ta cái gì cũng không làm được cho nàng!" Chu thị cũng bùi ngùi rớt nước mắt.
Lời Tiết lão phu nhân và Chu thị làm Vô Ưu cũng rất khổ sở, tuy nói hiện tại tỷ tỷ đã là nữ quan ngũ phẩm rồi, sống trong cung cũng không quá khổ sở. Nhưng nơi đó là một chỗ không thấy mặt trời, không có bất kỳ tự do nào, huống chi bên cạnh không có người thân, cả đời này cũng không thể lập gia đình, nhất định là phải cô đơn tới già , suy nghĩ lại một chút quả thực đáng buồn, cho nên Vô Ưu cũng không nhịn được trong con ngươi rơm rớm nước mắt.
Thấy Tiết lão phu nhân, Chu thị và Vô Ưu đều khóc, Lý thị vội vàng cười khuyên nhủ: "Lão thái thái, tỷ tỷ, hôm nay đại tiểu thư thăng quan tiến chức là chuyện vui mừng, mọi người sao lại khóc chứ? Mọi người có tôn nữ và nữ nhi như vậy, còn buồn gì nữa? Đại tiểu thư ở trong cung nhất định là được ăn ngon mặc đẹp cũng đưa quà tặng tới cho mọi người! Ôi, Đại tiểu thư nếu như có thể làm quan sớm một chút thì thật là tốt, lần này Nghĩa ca thi Hương trượt, nếu như trước khi thi Hương Đại tiểu thư làm đến Ký ty, như vậy thì có thể giúp Nghĩa ca sắp xếp rồi, nói không chừng Nghĩa ca có thể đậu Cử nhân luôn chứ!"
Lý thị nói lời này làm Chu thị có chút không vui, Vô Ưu cũng nhíu chặt chân mày. Trước đó vài ngày bà ta quấn lấy mình nhiều lần muốn nàng đi tìm người của An Định hầu phủ chạy chọt cho Nghĩa ca đậu cái cử nhân, nàng phiền muộn không thôi, cuối cùng chỉ đành phải đi điền trang tránh mấy ngày, may nhờ vào lúc này tỷ tỷ mới thăng Ký ty, nếu không cũng sẽ bị bà ta làm phiền chết!
Mặc dù lời Lý thị nói có chút không xuôi tai, nhưng rốt cuộc Nghĩa ca cũng là con trai của mình, môi hở răng lạnh, mặc dù thất vọng, nhưng lại là nhi tử duy nhất của Tiết gia, hương khói về sau của Tiết gia có kéo dài được hay không là dựa vào hắn. Cho nên Tiết Kim Văn vội vàng cười nói với Tiết lão phu nhân: "Mẫu thân, hôm nay ngày vui mừng, người cũng không cần khó chịu! Không phải vừa rồi vị công công kia có nói rồi sao? Ba ngày sau Nhu Nhi sẽ trở về."
Nghe nói như thế, Tiết lão phu nhân vội vàng lấy khăn tay Yến nhi đưa tới lau nước mắt, nói: "Con nói đúng đó, chúng ta phải chuẩn bị nhanh lên, ba ngày sau Nhu Nhi trở về chuyện là nghiêm túc, lần này Nhu Nhi có thể được phong nữ quan ngũ phẩm đó cũng là chuyện vinh quang cỡ nào nha, chúng ta cũng làm tưng bừng chút, để cho bằng hữu thân thích và hàng xóm láng giềng tất cả bọn học biết nhà chúng ta cũng có người trong cung, sau này bọn họ không thể coi thường chúng ta!"
"Mẫu thân nói rất đúng, không ngờ bâc quan của Nhu Nhi lại cao hơn người làm phụ thân là con đây một cấp, thật là làm cho con xấu hổ quá!" Tiết Kim Văn bùi ngùi, không ngờ vinh quang của Tiết gia là từ hai người này nữ nhi này của ông, suy nghĩ một chút ngày trước bởi vì hương khói mà lạnh nhạt với Chu thị và nữ nhi của bà nhiều năm như vậy, bây giờ thật là xấu hổ! Quay đầu lại nhìn Nghĩa ca ngồi ở một bên chỉ biết nói đùa ăn điểm tâm uống trà nước, ông thật là có một loại cảm giác chỉ tiếc rèn sắt không thành thép!
Lúc này, Chu thị cười nói: "Nhu Nhi là nữ nhi của ông, coi như sau này chức quan nàng có lớn hơn đi nữa, ông cũng là phụ thân của nàng, chuyện này có cái gì phải xấu hổ?" Chu thị biết Tiết Kim Văn vẫn luôn uất ức vì thất bại, nhờ Vô Ưu mới thăng lên được một phẩm quan, có lẽ là qua bao nhiêu năm cấp quan của ông cũng sẽ không có thay đổi gì, biết trong lòng ông cảm thấy xấu hổ, cho nên vội vàng khuyên bảo.
"Bà nói đúng, cả đời này ta chính là phụ thân của nàng!" Tiết Kim Văn gật đầu một cái.
Sau đó, Tiết lão phu nhân cúi đầu tính toán một chút, sau đó nói: "Có lẽ ba ngày sau trong cung sẽ phái không ít người tới, chúng ta trước tiên phải chuẩn bị cơm canh, bao tiền lì xì, trà bánh và phòng nghỉ ngơi. Còn có ở cửa phải trải thảm đỏ nghênh đón, trên đầu cửa treo lụa đỏ, tất cả mọi noi trong nhà đều quét dọn sạch sẽ một lần, đồ trong nhà kho có thể trang trí được đều lấy ra dùng hết, còn có đồ dùng ăn uống cũng đều phải chuẩn bị sẵn sàng là đồ thượng đẳng nhất!"
Nghe xong Tiết lão phu nhân căn dặn, Chu thị vội vàng cười nói: "Vẫn là Lão thái thái nghĩ chu đáo, không giống con chưa gì đã rối rồi, chuyện quan trọng gì cũng không nhớ nổi!"
"Cũng khó trách, đúng là nhiều năm cũng không có tin tức của Nhu Nhi rồi, ngươi cái người làm mẫu thân này trong lúc nhất thời nghĩ không chu toàn cũng có! Lại nói thân thể ngươi cũng không phải là quá tốt, Vô Ưu, con làm việc cẩn thận thỏa đáng, con giúp đỡ mẫu thân sắp xếp đi! Ta cũng già rồi, có rất nhiều chuyện không nghĩ tới được, đều giao cho con sắp xếp." Tiết lão phu nhân cuối cùng căn dặn.
"Tổ mẫu yên tâm, Vô Ưu nhất định tận tâm tận lực làm xong chuyện này!" Vô Ưu khẽ nhún người hành lễ.
"Ừ. Ta cũng đã mệt mỏi, đi về trước, các ngươi đi làm việc của mình đi!" Nói một câu, Tiết lão phu nhân vui mừng nhận bích ngọc Như Ý từ hai tay nha đầu dâng lên rồi được Yến nhi đỡ đi trở về phòng. Đám người còn lại cũng đều trở về phòng của mình.
Tiết Kim Văn, Chu thị và Vô Ưu phải về phòng Chu thị để bàn bạc tỉ mỉ cần phải nghênh đón Tiết Nhu trở về thăm người thân lần này như thế nào. Còn Lý thị và một đôi nữ nhi cũng quay về phòng của mình, dù sao kể từ lần chịu phạt đó mọi chuyện Tiết gia đều không cần bà sắp xếp, chỉ cần chính mình ăn no mặc ấm là tốt rồi.
Ngồi ở trước bàn bát tiên, Lý thị cầm vòng tay bạch ngọc cẩn thận nhìn xuyên qua ánh mặt trời, cũng không dừng nói: "Ôi, đây là vòng tay ngọc thạch thượng hạng, dưới ánh mặt trời cũng không có một chút tỳ vết nào, đồ trong cung tốt hơn bên ngoài thì không cần nói!"
Dung tỷ ở bên cạnh liếc nhìn trâm hoa trước mặt mình một cái, bỉu môi nói: "Nương, không phải chỉ một đôi vòng tay bạch ngọc người sẽ bị mua chuộc chứ?"
Lời Dung tỷ làm Lý thị thả đôi vòng tay bạch ngọc vào lại trong khay, nói: "Cái nha đầu này sao lại nói thế hả? Người ta có cái gì tốt để mua chuộc ta sao? Dù gì người ta cũng gọi ta một tiếng Nhị nương, hiện tại có tiền đồ tặng ta ít đồ như thế cũng không được sao? Hơn nữa người ta không phải cũng đưa cho ngươi và Nghĩa ca rồi hay sao? Chẳng lẽ người ta còn muốn mua chuộc hai người các ngươi luôn hay sao?"
Lý thị nói càng làm cho Dung tỷ cười lạnh nói: "Hừ, nương, đây là người ta đưa tới để đánh vào mặt chúng ta thì sao, người đã quên ban đầu đối đãi người ta thế nào, bây giờ nàng sẽ tốt bụng như vậy? Chẳng những mặc kệ hiềm khích lúc trước, hơn nữa còn đưa nhiều đồ như vậy để lấy lòng chúng ta? Nói trắng ra là chẳng qua người ta đưa những thứ đồ này tới nói cho chúng ta, về sau chúng ta phải nhìn sắc mặt người ta để sống qua ngày thôi!"
"Hừ, họ đều không phải là thứ gì tốt, có thể giúp ta lại cố ý không giúp, nếu như ta đậu Tiến Sĩ chẳng lẽ sẽ bạc đãi họ sao? Nương, nhi tử thấy các nàng chính là sợ sau này chi thứ hai chúng ta phát đạt tốt chèn ép họ thôi!" Nghĩa ca bên cạnh cũng đem những thứ bút, mực, giấy, nghiên ném qua một bên, trong ánh mắt còn mang theo căm hận.
Nghe lời hai đứa con nói xong, Lý thị suy nghĩ một chút thấy cũng phải, trước kia bà làm nhiều chuyện có lỗi với phòng lớn như vậy, người ta tại sao có thể lấy đức báo oán như vậy đây? Ngẫm lại xem mới vừa rồi còn yêu thích vòng tay bạch ngọc không buông nhưng bây giờ thậm chí có chút chướng mắt rồi, cho nên liền đẩy cái khay đựng vòng tay bạch ngọc trước mặt một cái, chán ghét nói: "Hồng Hạnh, cất đi! Nhìn liền phiền lòng."
"Vâng" Hồng Hạnh ở bên cạnh nghe được chủ tử nói, vội vàng đưa tay cầm cái khay, đi tới trước ngăn tủ, đặt vòng tay bạch ngọc vào trong ngăn kéo để vật quý rồi khóa lại.
Dọc theo đường đi, con ngựa chạy cực nhanh, xe ngựa cũng lắc lư vô cùng, mặc dù bên ngoài gió rất lạnh, nhưng trong tay Vô Ưu có lò sưởi tay, nàng cảm thấy rất ấm áp, ngược lại Liên Kiều vẫn luôn cau mày, vẻ mặt khó chịu.
Nhìn vầng trán Liên Kiều càng lúc càng nhăn, Vô Ưu rốt cuộc hỏi: "Hôm nay ngươi bị gì? Khó chịu chỗ nào rồi hả ?"
"Nhị tiểu thư, nô tỳ. . . . . . Có thể. . . . . . là bụng không tốt rồi!" Liên Kiều hai tay ôm bụng, vẻ mặt khổ sở khác thường trả lời.
"Hôm nay ăn đồ ăn thanh đạm như vậy, ngươi còn có thể bị tiêu chảy? Trước kia lúc ở nhà ăn thịt cá cũng không bị đau bụng?" Vô Ưu không khỏi cau mày nói.
"Cái này không đúng nha, ai biết bụng nô tỳ đối với loại nào thức ăn nào khó chịu đâu!" Liên Kiều đau đến nỗi eo cũng cong.
Thấy nàng thật sự khổ sở, Vô Ưu vén màn cửa lên nhìn ra bên ngoài, thấy về nhà vẫn còn rất xa, hai bên đường đều là rừng cây rậm rạp, chỉ là lúc này cũng không có trồng trọt cây gì, chỉ có cỏ dại màu xám trắng. Cho nên liền nói: "Nếu không để cho xe ngựa dừng lại, cho ngươi đi đại tiện một chút?"
"Dạ." Bụng Liên Kiều vô cùng đau đớn nên vội vàng gật đầu một cái.
"Dừng xe!" Sau đó, Vô Ưu liền hướng bên ngoài hô. Một khắc sau, người đánh xe liền kéo chặt dây cương, xe ngựa chậm rãi dừng lại, Liên Kiều nhanh nhanh vén rèm lên, liền nhảy xuống xe ngựa, ôm bụng chạy vào rừng cây ven đường đi đại tiện.
Ngồi ở trên xe ngựa, Vô Ưu nhàm chán vén màn cửa lên, nhìn ra phía ngoài cảnh tượng mùa đông, nghĩ thầm: Lúc trưa ăn đều là món ăn thanh đạm, vì sao bụng Liên Kiều lại bị tiêu chảy đây? Tiêu chảy? Vừa nghĩ tới tiêu chảy, mí mắt Vô Ưu lập tức rũ xuống, không khỏi nghĩ tới một chủ ý. Tiêu chảy, tiêu chảy, nếu như dược liệu nhà xưởng bào chế cũng có thể làm cho người ta uống bị tiêu chảy, như vậy không phải có thật nhiều người sẽ tìm tới phá cửa tiệm cũng như đòi bồi thường, nói như vậy nàng nhất định phải đóng cửa xưởng chế dược liệu, hơn nữa còn phải xuất ra một lượng lớn tiền để bồi thường, nhưng nàng lại không có nhiều tiền như vậy, chỉ phải đem điền trang bán trả nợ, sau đó nếu như tiền bán điền trang cũng không đủ trả nợ, như vậy nàng chẳng những không có bất kỳ tài sản nào, hơn nữa còn sẽ nợ ngập đầu, đến lúc đó đoán chừng người của Lý gia chẳng những sẽ không lấy nàng, hơn nữa chỉ sợ không muốn cùng nàng có một chút dính líu gì đi? Nghĩ tới đây, khóe miệng Vô ưu nở một nụ cười.
Chỉ là, nghĩ lại, làm như vậy đối với những bệnh nhân kia có phải là quá không công bằng hay không? Người mua thuốc là tin tưởng vào dược liệu của mình, tuy nhiên nó làm cho người ta uống vào bị tiêu chảy, đó cũng làm quá trái với lương tâm. Hơn nữa Tôn tiên sinh chỉ trông chờ vào xưởng chế dược này để nuôi sống gia đình, người ta tận tâm tận lực đi theo mình, như vậy chẳng phải là lừa gạt người ta sao? Còn có Vượng Nhi, Ngọc Trúc và mấy gã sai vặt tiểu nha đầu, nếu như không có điền trang, vậy bọn họ phải sống như thế nào đây? Nghĩ tới đây, Vô Ưu lại hết đường xoay sở. Chuyện này không gấp được, dù sao vẫ còn thời gian, cần phải suy nghĩ kỹ hơn rồi bàn sau!
Không lâu sau, Liên Kiều đã trở lại xe ngựa, cả người nhẹ nhõm, xe lại bắt đầu chạy.
Liên Kiều nhìn ra bên ngoài ngắm phong cảnh, bây giờ trời rất là lạnh, cũng không có cảnh gì đẹp mắt, cho nên vội đưa ánh mắt nhìn bên trong xe, thấy Nhị tiểu thư ngây người đang suy nghĩ chuyện gì đó, không khỏi cười nói: "Nhị tiểu thư, sao cả buổi người không nói gì thế? Không phải lại nghĩ đến hôn sự với Lý gia chứ?"
"Ngoại trừ chuyện này bây giờ ta còn có gì phải buồn phiền đâu?" Vô Ưu cười gượng.
"Đúng rồi, Nhị tiểu thư, nô tỳ lắm miệng hỏi một câu, tại sao người lại gom hết tiền để mua đất vậy?" Liên Kiều nhỏ giọng nói.
Từ nhỏ Liên Kiều và Vô Ưu cùng nhau lớn lên, là người mà Vô Ưu tin tưởng nhất, cho nên hầu như mọi chuyện của của nàng Liên Kiều đều biết, bọn họ sớm chiều ở chung, nàng cũng không dấu được Liên Kiều cái gì, cho nên cười nói: "Không muốn cất tiền ở bên người nhiều như vậy, đổi thành đất đai, có lẽ sau này có thể có ích!"
"Như vậy cũng đúng." Ngay sau đó Liên Kiều gật đầu.
Xe ngựa vẫn lắc lư đi về phía trước, Vô Ưu cũng không có nói suy nghĩ trong lòng mình cho Liên Kiều, nếu không nàng nhất định sẽ ngạc nhiên, hơn nữa sẽ mắng Lý gia đê tiện, hạ lưu cộng thêm tham lam, nàng còn phải suy nghĩ thật kỹ nên làm chuyện này như thế nào mới được!
. . . . . .
Từng ngày vô vị trôi qua, thoáng một cái thời gian vụt qua đã gần một tháng, trong nháy mắt đã đến tháng chạp rồi, nước ở bên ngoài đóng thành băng, rất là lạnh giá.
Mấy ngày liên tiếp, Vô Ưu ở lỳ trong phòng nghiên cứu vị thuốc, trên thư án để một ít Đại Hoàng và Sinh Địa, hai thứ này đều là dược liệu có tính hàn, nếu như tẩm một ít bột của hai thứ này ở bên trong dược liệu, như vậy người uống thuốc sẽ bị tiêu chảy, đến lúc đó hiệu quả không tốt, người mua thuốc sẽ đi tìm tiệm thuốc, mà tiệm thuốc sẽ đổ trách nhiệm cho nơi bán dược liệu? Sở dĩ lựa chọn loại dược này, là bởi vì người bình thường uống loại thuốc này sẽ không có vấn đề gì, nhưng nếu như thân thể bệnh nhân yếu ớt mà uống loại thuốc này nói không chừng có thể mất mạng. Tuy nói vậy, nhưng nếu như bệnh nhân yếu ớt uống loại thuốc này thì phải làm sao để chăm sóc sức khỏe cho họ đây? Nàng là một thầy thuốc, chức trách của nàng là giảm bớt khổ sở cho người bệnh, trị bệnh bằng thuốc, mà bây giờ nàng lại muốn dùng thuốc làm cho người bệnh càng đau đớn hơn, vậy thật không phải là mong muốn của nàng. Nhưng khi nhìn lên bầu trời, đã vào tháng chạp, cách lễ mừng năm mới còn không tới một tháng, thật sự nếu không hành động, chờ qua năm một khi hôn sự định xuống với Lý gia, đến lúc đó rất khó để cứu vãn. Nhưng mà bây giờ ngoại trừ cách này, nàng không thể nghĩ ra cách nào tốt hơn, rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ?
Trong lúc nàng lâm vào đường cùng, bên ngoài chợt truyền đến một trận ồn ào, giống như là đã xảy ra chuyện gì! Vô Ưu vừa nhíu mày, không ngờ cửa bị đẩy ra, Liên Kiều hớt hơ hớt hải chạy vào, nói: "Nhị tiểu thư, trong cung phái tới một vị công công và hai cung nữ, bây giờ người đang ở đại sảnh, lão thái thái kêu người mau qua đó!"
Nghe nói như thế, Vô Ưu không khỏi sợ hãi! Trong cung tại sao đột nhiên cho người tới đây? Bởi vì tỷ tỷ Tiết Nhu đã vào cung nhiều năm, mấy năm nay cũng không có tin tức, chẳng lẽ là có liên quan đến tỷ tỷ sao? Sau một khắc, Vô Ưu liền đứng lên, cúi đầu chỉnh sửa lại trang phục trên người một chút, hốt hoảng cất bước đi ra ngoài cửa, vừa đi vừa vội vàng hỏi: "Đại gia có ở nhà không? Đại nãi nãi đã qua chưa?"
"Đại gia ở trong nha môn nghe được tin tức, lúc xe ngựa Hòa công công đến thì cũng đã về đến nhà, Đại nãi nãi và Lão thái thái đi cùng nhau, cho nên bây giờ người cũng đã ở đại sảnh rồi!" Liên Kiều đi theo sau lưng Vô Ưu vội vàng trả lời.
Không lâu sau, Vô Ưu đi nhanh vào đại sảnh, chỉ thấy ngồi ở chính giữa là một vị mặc y phục màu vàng đất, vị thái giám này trong tay cầm phất trần đang uống trà, Tiết Kim Văn, Tiết lão phu nhân, Chu thị, Lý thị, Nghĩa ca và Dung tỷ đã đứng ở đại sảnh rồi, mọi người thấy đột nhiên có thái giám trong cung đến đều rất là sợ hãi, Tiết Kim Văn đang đứng ở trước mặt thái giám nói chuyện rất khách sáo, mà trong đại sảnh còn có hai vị nữ tử trẻ tuổi mặc cung trang, thấy họ ăn mặc giống nhau, họ không phải là cung nữ chứ? Thấy như vậy, trong lòng Vô Ưu không khỏi có chút lo lắng, nghĩ thầm: đã nhiều năm qua tỷ tỷ ở trong cung cũng không có tin tức, chẳng lẽ hôm nay bọn họ đến là có liên quan tới tỷ tỷ? Không phải là tỷ tỷ ở trong cung đã xảy ra chuyện gì chứ?
Lúc này, chỉ thấy thái giám này nhìn lướt qua cả đại sảnh, dùng giọng nói the thé hỏi: "Mọi người đến đông đủ rồi chứ?"
Tiết Kim Văn nhìn thoáng qua mọi người , vội vàng cúi đầu nói: "Bẩm công công, mọi người Tiết gia đều có mặt!"
Thái giám này nghe nói như thế, đặt ly trà lên trên bàn ở trước mặt, nói: "Vậy thì tuyên đọc thánh chỉ đi!"
Thánh chỉ? Nghe hai chữ đó, Tiết lão phu nhân, Chu thị và Lý thị đều nhìn nhau, bởi vì thánh chỉ này cũng không phải là người nào cũng có thể có, đây chính là mệnh lệnh của Hoàng thượng, nhưng mà không biết trong thánh chỉ này viết rốt cuộc là lành hay dữ? Vô Ưu và mọi người ở đây đều nghĩ thầm trong lòng. Sao đột nhiên lại có thánh chỉ tới đây chứ? Nhà bọn họ cũng không phải là nhà quan lại hiển hách, Tiết Kim Văn cũng chỉ là quan lục phẩm mà thôi, người như vậy với chức quan này cả đời cũng không có thể nhận được thánh chỉ đâu!
Dù sao Tiết Kim Văn cũng là một quan lục phẩm, cũng đã từng gặp qua, mặc dù là ngoài ý muốn, nhưng phản ứng cũng rất nhanh, vội vàng chỉ huy một nhà lớn nhỏ quỳ xuống đất chuẩn bị nhận thánh chỉ. Thái giám này đứng lên, từ trong ống tay áo lấy ra một cuộn vải màu vàng, sau đó bước lên trước hai bước, mở ra thánh chỉ, chỉ thấy phía trên thêu hai con rồng sáng loáng, móng vuốt đều là cưỡi trên những đám mây, rất rõ ràng đó là hai con rồng đang đùa giỡn với hạt châu. Sau đó, giọng thái giám này chói tai giống như giọng của nữ nhân vang dội ở trên đại sảnh!
"Phụng Thiên Thừa Vận, Hoàng đế chiếu viết: Tiết thị có nữ nhi là Tiết Nhu, vào cung vài năm, tài đức song toàn, cần cù tiết kiệm, mỗi lần ghi chép công việc Hoàng gia cẩn thận tường tận, đặc biệt gia phong là Ngũ phẩm Ký ty. Ngoài ra phụ thân Tiết Kim Văn, mẫu thân Chu thị dạy nữ nhi có công, đặc biệt ban thưởng năm trăm lượng bạc, lụa hai mươi cuộn để tỏ vẻ khen ngợi. Lĩnh chỉ tạ ơn!" Thái giám này ở trên đại đường đọc thánh chỉ oang oang.
Vừa bắt đầu, mấy người Tiết gia quỳ dưới đất đều nơm nớp lo sợ, lúc nghe được hơn phân nửa thánh chỉ, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm! Hơn nữa mọi người còn vui mừng hớn hở, nhất là Tiết lão phu nhân, Tiết Kim Văn, Chu thị và Vô Ưu quả thật cực kỳ vui sướng. Thật là nhiều năm qua không có tin tức của Tiết Nhu, không ngờ lúc có tin tức, lại là chuyện vui lớn như vậy!
Sau đó, Tiết Kim Văn vội vàng giơ đôi tay qua đỉnh đầu nhận thánh chỉ trong tay thái giám này, hơn nữa lớn tiếng nói: "Tạ chủ long ân! Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
Lúc này, vẻ mặt vị thái giám mới không nghiêm túc giống lúc nãy, đỡ Tiết Kim Văn dậy, nói: "Tiết đại nhân mau mau đứng lên! Tiết Ký ty mặc dù là một nữ tử, nhưng cũng cho nhà ngươi vinh quang đầy nhà nha, nam tử làm quan Ngũ phẩm ở trong cung cũng không nhiều!"
"Vâng..là…." Tiết Kim Văn xúc động cầm thánh chỉ cũng không biết nên nói cái gì cho phải, có lẽ chuyện vui này tới thật sự là ngoài ý muốn!
Ngược lại mặc dù Chu thị vui mừng quá mức, nhưng nhiều năm cũng không có tin tức nữ nhi, sợi dây mẫu tử, bà không quan tâm nhiều, vội vàng tiến lên trước hỏi: "Công công, không biết ngài có thể cho biết tin tức nữ nhi của ta không? Nàng ở trong cung có khỏe không ạ?"
"Tiết đại nhân đã vinh dự trở thành Ký ty, dĩ nhiên tất cả đều tốt! Phu nhân cũng không cần lo lắng, hoàng thượng ân chỉ, đặc biệt cho phép Tiết Ký ty ba ngày sau về nhà thăm người thân, đến lúc đó người nhà các ngươi có mấy canh giờ để gặp nhau, các ngươi chuẩn bị một chút đi!" Thái giám này cười trả lời.
Nghe được nữ nhi ba ngày sau có thể trở về nhà, nước mắt Chu thị đảo quanh trong hốc mắt, mọi người cũng đều vui mừng, trong lòng Vô Ưu càng không bình tĩnh, tỷ tỷ rời nhà mấy năm rồi, mấy năm nay không gặp mặt, nàng còn nhớ rõ khi còn bé nàng được tỷ tỷ ôm ở trong ngực, nhiều năm qua Chu thị vẫn triền miên trên giường bệnh, có thể nói là tỷ tỷ nuôi nàng lớn, phần tình cảm sâu đậm kia không cách nào nói hết được, nghĩ đến ba ngày sau là có thể thấy tỷ tỷ, trong lòng Vô Ưu rất là hồi hộp!
"Vậy thật là quá tốt!" Chu thị xúc động nhìn sang Tiết Kim Văn, lại nhìn Tiết lão phu nhân.
Lúc này, chỉ thấy vị thái giám này ngoắc tay hai cung nữ đang đứng trong đại sảnh, hai người cung nữ liền cầm theo hai hộp mạ vàng hết sức tinh xảo đi lên phía trước, chỉ thấy các nàng đặt hai hộp này lên một góc bàn, sau đó mở nắp ra, lấy đồ từ bên trong đặt lên khay, đi tới bên cạnh thái giám, vị thái giám này chỉ vào thanh ngọc Như Ý trong khay, nói: "Tiết Ký Ty nhờ chúng ta mang theo một ít đồ vật tới đây, chuôi Bích Ngọc Như Ý này là Tiết Ký Ty hiếu kính tổ mẫu của nàng Tiết lão phu nhân đấy!"
Nghe được Bích Ngọc Như Ý óng ánh trong suốt này tặng cho mình, Tiết lão phu nhân không khỏi có chút nước mắt đầy mặt, dù sao trước kia bà đối với mẫu tử Chu thị cũng không tốt, bà cũng không thật lòng thương yêu Tiết Nhu, chẳng qua là ngại mặt mũi mà thôi, không ngờ đã cách nhiều năm, đứa bé kia có tiền đồ, lại vẫn nghĩ tới bà người tổ mẫu này trước tiên, Tiết lão phu nhân không khỏi có chút xấu hổ! Nhưng vẫn được Yến nhi đỡ tiến lên nhận lấy Ngọc Như Ý này, nghẹn ngào nói: "Đa tạ công công!"
Sau đó, một vị cung nữ khác đi lên phía trước, chỉ thấy trong khay là một khối Bạch Ngọc và một đôi trâm cài mạ vàng nạm hồng ngọc, đồ ở trong cung tự nhiên đều là được chế tác cực kỳ tinh xảo, được đặt ở bên trên khay phủ khăn lụa đỏ vô cùng chói mắt. Tay vị công công này chỉ ngọc bội và trâm cài trong khay nói: "Ngọc bội kia là Tiết Ký Ty chuẩn bị cho Tiết đại nhân, trâm cài dĩ nhiên là chuẩn bị cho Tiết phu nhân!"
Nghe nói như thế, Chu thị vô cùng mừng rỡ, đưa tay tiếp nhận khay, sau đó quay đầu lại khóc nức nở nói với Tiết Kim Văn: "Là Nhu Nhi chuẩn bị cho chúng ta đó!"
"Đúng vậy!" Tiết Kim Văn gật đầu một cái, đôi mắt nhìn cái khay trong tay Chu thị cũng thật là xúc động.
Thấy tình cảnh này, Vô Ưu cũng là vui mừng cực kỳ, tỷ tỷ có thể có được như hôm nay thật cũng coi là khổ tận cam lai. Dù sao nhiều năm như vậy một mình tỷ tỷ ở trong hoàng cung thật là sống chết không rõ, nữ quan trong cung vào hàng ngũ phẩm không thấp, ít nhất biết cuộc sống tỷ tỷ sau này chắc chắn sẽ không quá khổ, nhiều năm nhớ thương rốt cuộc nàng đã có thể thở phào nhẹ nhõm rồi!
Nhưng mà, trong lòng Lý thị và hai đứa con bà ta dĩ nhiên là rất không thoải mái, ngày trước bọn họ và Tiết Nhu tuyệt đối không thân thiết, hơn nữa lúc Tiết Nhu còn ở Tiết gia bà ta từng đối xử rất cay nghiệt với nàng, bây giờ suy nghĩ một chút trong lòng bà ta có chút lo lắng: dù sao hiện tại Tiết Nhu không giống như xưa, thế nhưng mà làm nữ quan vào hàng ngũ phẩm, nếu ghen ghét bà muốn tìm bà tính sổ thì thật đúng là hỏng bét rồi!
Sau đó, một cung nữ lại lấy ra một cái khay nữa, chỉ thấy bên trong khay phủ lụa đỏ đặt một đôi vòng tay bạch ngọc, mọi người đều nghĩ rằng đôi vòng ngọc này là cho Vô Ưu, Lý thị không khỏi liếc vòng ngọc kia một cái, liền đem ánh mắt nhìn về nơi khác, ai ngờ sau đó tên thái giám kia liền hỏi một câu."Xin hỏi vị nào là Nhị phu nhân?"
Nghe xong lời này, mọi người sững sờ, Tiết Kim Văn vội vàng chỉ vào Lý thị đứng bên cạnh nói: "Vị này là thiếp của ta Lý thị."
Nghe được thái giám này hỏi mình, Lý thị rất là ngạc nhiên, sau đó, chuyện xảy ra làm cho bà ta càng thêm kinh ngạc hơn, thế nhưng thái giám này chỉ vào vòng tay bạch ngọc trong khay nói: "Đây là vòng tay bạch ngọc Tiết Ký ty chuẩn bị cho Nhị phu nhân!"
Nghe nói như thế, Lý thị đứng ngốc tại chỗ, bà nghẹn họng nhìn trân trối thái giám này nói: "Cái . . . . . . Cái gì? Vòng tay bạch ngọc này là cho ta sao?"
"Nếu như ngươi là Nhị nương của Tiết Ký ty, đó chính là của ngươi!" Thái giám này mỉm cười nói.
Nghe nói như thế, Dung tỷ ở một bên lôi kéo tay áo Lý thị, bà ta vội vàng gật đầu, cũng đưa tay tiếp nhận cái khay từ cung nữ."Vâng! Vâng! Ta là Nhị nương của Tiết Ký ty không sai." Sau khi nhận lấy cái khay, Lý thị nhìn vòng tay trong khay mặt mày hớn hở, nhỏ giọng nói lải nhải: "Ôi chao! Cái vòng tay thật là xinh đẹp nha. . . . . ."
Thấy tỷ tỷ chuẩn bị quà tặng cho Lý thị, Vô Ưu không khỏi nghĩ: tỷ tỷ làm như vậy cũng đều là suy nghĩ vì nàng và mẫu thân chứ? Có thể tỷ tỷ còn không biết một năm nay trong nhà đã xảy ra nhiều biến hóa long trời lở đất, nàng và mẫu thân ở trong nhà này đã nở mày nở mặt rồi, đã không còn bị Lý thị tùy tiện gây khó dễ!
Cuối cùng, thái giám này chỉ vào mấy thứ đồ cuối cùng ở trong khay nói: "Đây là bút, mực, giấy, nghiên, là chuẩn bị cho thiếu gia nhà các ngươi, còn hai đôi trâm hoa, hai chuỗi vòng tay, là chuẩn bị cho hai vị tiểu thư trong phủ! Bên ngoài còn có một cái sọt tiền đồng, là Ký ty đại nhân khen thưởng các nô tài trong phủ."
Nghe nói như thế, Vô Ưu, Dung tỷ và Nghĩa ca chia nhau tiến lên nhận đồ, Tiết gia từ trên xuống dưới mỗi người đều có quà tặng và ban thưởng, cho nên lần này thật sự đều rất vui mừng! Tiễn thái giám và cung nữ đi xong, trong đại sảnh Tiết gia rất náo nhiệt.
Ngồi ở chỗ ngồi chính giữa Tiết lão phu nhân nhìn bích ngọc Như Ý trên bàn, vui mừng nói không nên lời, nụ cười khiến trên mặt nếp nhăn càng thêm sâu."Ôi, Nhu Nhi rời nhà nhiều năm như vậy, ngoại trừ lúc trước có trở về hai lần, cũng đã nhiều năm cũng không có tin tức rồi, không ngờ hôm nay lại cho chúng ta một sự vui mừng lớn như vậy! Nàng còn nghĩ đến Lão bà tử ta đây, lại nói lúc nàng ở Tiết gia thật là không có thương nàng, xót nàng. . . . . ." Nói xong, đôi mắt Tiết lão phu nhân đã đỏ.
"Đúng vậy, đứa nhỏ này rời nhà cũng đã bảy tám năm rồi, ta đây một người làm mẫu thân nằm mơ cũng sẽ mơ thấy nàng, nàng vừa có tiền đồ đã nghĩ đến chúng ta, đáng tiếc chúng ta cái gì cũng không làm được cho nàng!" Chu thị cũng bùi ngùi rớt nước mắt.
Lời Tiết lão phu nhân và Chu thị làm Vô Ưu cũng rất khổ sở, tuy nói hiện tại tỷ tỷ đã là nữ quan ngũ phẩm rồi, sống trong cung cũng không quá khổ sở. Nhưng nơi đó là một chỗ không thấy mặt trời, không có bất kỳ tự do nào, huống chi bên cạnh không có người thân, cả đời này cũng không thể lập gia đình, nhất định là phải cô đơn tới già , suy nghĩ lại một chút quả thực đáng buồn, cho nên Vô Ưu cũng không nhịn được trong con ngươi rơm rớm nước mắt.
Thấy Tiết lão phu nhân, Chu thị và Vô Ưu đều khóc, Lý thị vội vàng cười khuyên nhủ: "Lão thái thái, tỷ tỷ, hôm nay đại tiểu thư thăng quan tiến chức là chuyện vui mừng, mọi người sao lại khóc chứ? Mọi người có tôn nữ và nữ nhi như vậy, còn buồn gì nữa? Đại tiểu thư ở trong cung nhất định là được ăn ngon mặc đẹp cũng đưa quà tặng tới cho mọi người! Ôi, Đại tiểu thư nếu như có thể làm quan sớm một chút thì thật là tốt, lần này Nghĩa ca thi Hương trượt, nếu như trước khi thi Hương Đại tiểu thư làm đến Ký ty, như vậy thì có thể giúp Nghĩa ca sắp xếp rồi, nói không chừng Nghĩa ca có thể đậu Cử nhân luôn chứ!"
Lý thị nói lời này làm Chu thị có chút không vui, Vô Ưu cũng nhíu chặt chân mày. Trước đó vài ngày bà ta quấn lấy mình nhiều lần muốn nàng đi tìm người của An Định hầu phủ chạy chọt cho Nghĩa ca đậu cái cử nhân, nàng phiền muộn không thôi, cuối cùng chỉ đành phải đi điền trang tránh mấy ngày, may nhờ vào lúc này tỷ tỷ mới thăng Ký ty, nếu không cũng sẽ bị bà ta làm phiền chết!
Mặc dù lời Lý thị nói có chút không xuôi tai, nhưng rốt cuộc Nghĩa ca cũng là con trai của mình, môi hở răng lạnh, mặc dù thất vọng, nhưng lại là nhi tử duy nhất của Tiết gia, hương khói về sau của Tiết gia có kéo dài được hay không là dựa vào hắn. Cho nên Tiết Kim Văn vội vàng cười nói với Tiết lão phu nhân: "Mẫu thân, hôm nay ngày vui mừng, người cũng không cần khó chịu! Không phải vừa rồi vị công công kia có nói rồi sao? Ba ngày sau Nhu Nhi sẽ trở về."
Nghe nói như thế, Tiết lão phu nhân vội vàng lấy khăn tay Yến nhi đưa tới lau nước mắt, nói: "Con nói đúng đó, chúng ta phải chuẩn bị nhanh lên, ba ngày sau Nhu Nhi trở về chuyện là nghiêm túc, lần này Nhu Nhi có thể được phong nữ quan ngũ phẩm đó cũng là chuyện vinh quang cỡ nào nha, chúng ta cũng làm tưng bừng chút, để cho bằng hữu thân thích và hàng xóm láng giềng tất cả bọn học biết nhà chúng ta cũng có người trong cung, sau này bọn họ không thể coi thường chúng ta!"
"Mẫu thân nói rất đúng, không ngờ bâc quan của Nhu Nhi lại cao hơn người làm phụ thân là con đây một cấp, thật là làm cho con xấu hổ quá!" Tiết Kim Văn bùi ngùi, không ngờ vinh quang của Tiết gia là từ hai người này nữ nhi này của ông, suy nghĩ một chút ngày trước bởi vì hương khói mà lạnh nhạt với Chu thị và nữ nhi của bà nhiều năm như vậy, bây giờ thật là xấu hổ! Quay đầu lại nhìn Nghĩa ca ngồi ở một bên chỉ biết nói đùa ăn điểm tâm uống trà nước, ông thật là có một loại cảm giác chỉ tiếc rèn sắt không thành thép!
Lúc này, Chu thị cười nói: "Nhu Nhi là nữ nhi của ông, coi như sau này chức quan nàng có lớn hơn đi nữa, ông cũng là phụ thân của nàng, chuyện này có cái gì phải xấu hổ?" Chu thị biết Tiết Kim Văn vẫn luôn uất ức vì thất bại, nhờ Vô Ưu mới thăng lên được một phẩm quan, có lẽ là qua bao nhiêu năm cấp quan của ông cũng sẽ không có thay đổi gì, biết trong lòng ông cảm thấy xấu hổ, cho nên vội vàng khuyên bảo.
"Bà nói đúng, cả đời này ta chính là phụ thân của nàng!" Tiết Kim Văn gật đầu một cái.
Sau đó, Tiết lão phu nhân cúi đầu tính toán một chút, sau đó nói: "Có lẽ ba ngày sau trong cung sẽ phái không ít người tới, chúng ta trước tiên phải chuẩn bị cơm canh, bao tiền lì xì, trà bánh và phòng nghỉ ngơi. Còn có ở cửa phải trải thảm đỏ nghênh đón, trên đầu cửa treo lụa đỏ, tất cả mọi noi trong nhà đều quét dọn sạch sẽ một lần, đồ trong nhà kho có thể trang trí được đều lấy ra dùng hết, còn có đồ dùng ăn uống cũng đều phải chuẩn bị sẵn sàng là đồ thượng đẳng nhất!"
Nghe xong Tiết lão phu nhân căn dặn, Chu thị vội vàng cười nói: "Vẫn là Lão thái thái nghĩ chu đáo, không giống con chưa gì đã rối rồi, chuyện quan trọng gì cũng không nhớ nổi!"
"Cũng khó trách, đúng là nhiều năm cũng không có tin tức của Nhu Nhi rồi, ngươi cái người làm mẫu thân này trong lúc nhất thời nghĩ không chu toàn cũng có! Lại nói thân thể ngươi cũng không phải là quá tốt, Vô Ưu, con làm việc cẩn thận thỏa đáng, con giúp đỡ mẫu thân sắp xếp đi! Ta cũng già rồi, có rất nhiều chuyện không nghĩ tới được, đều giao cho con sắp xếp." Tiết lão phu nhân cuối cùng căn dặn.
"Tổ mẫu yên tâm, Vô Ưu nhất định tận tâm tận lực làm xong chuyện này!" Vô Ưu khẽ nhún người hành lễ.
"Ừ. Ta cũng đã mệt mỏi, đi về trước, các ngươi đi làm việc của mình đi!" Nói một câu, Tiết lão phu nhân vui mừng nhận bích ngọc Như Ý từ hai tay nha đầu dâng lên rồi được Yến nhi đỡ đi trở về phòng. Đám người còn lại cũng đều trở về phòng của mình.
Tiết Kim Văn, Chu thị và Vô Ưu phải về phòng Chu thị để bàn bạc tỉ mỉ cần phải nghênh đón Tiết Nhu trở về thăm người thân lần này như thế nào. Còn Lý thị và một đôi nữ nhi cũng quay về phòng của mình, dù sao kể từ lần chịu phạt đó mọi chuyện Tiết gia đều không cần bà sắp xếp, chỉ cần chính mình ăn no mặc ấm là tốt rồi.
Ngồi ở trước bàn bát tiên, Lý thị cầm vòng tay bạch ngọc cẩn thận nhìn xuyên qua ánh mặt trời, cũng không dừng nói: "Ôi, đây là vòng tay ngọc thạch thượng hạng, dưới ánh mặt trời cũng không có một chút tỳ vết nào, đồ trong cung tốt hơn bên ngoài thì không cần nói!"
Dung tỷ ở bên cạnh liếc nhìn trâm hoa trước mặt mình một cái, bỉu môi nói: "Nương, không phải chỉ một đôi vòng tay bạch ngọc người sẽ bị mua chuộc chứ?"
Lời Dung tỷ làm Lý thị thả đôi vòng tay bạch ngọc vào lại trong khay, nói: "Cái nha đầu này sao lại nói thế hả? Người ta có cái gì tốt để mua chuộc ta sao? Dù gì người ta cũng gọi ta một tiếng Nhị nương, hiện tại có tiền đồ tặng ta ít đồ như thế cũng không được sao? Hơn nữa người ta không phải cũng đưa cho ngươi và Nghĩa ca rồi hay sao? Chẳng lẽ người ta còn muốn mua chuộc hai người các ngươi luôn hay sao?"
Lý thị nói càng làm cho Dung tỷ cười lạnh nói: "Hừ, nương, đây là người ta đưa tới để đánh vào mặt chúng ta thì sao, người đã quên ban đầu đối đãi người ta thế nào, bây giờ nàng sẽ tốt bụng như vậy? Chẳng những mặc kệ hiềm khích lúc trước, hơn nữa còn đưa nhiều đồ như vậy để lấy lòng chúng ta? Nói trắng ra là chẳng qua người ta đưa những thứ đồ này tới nói cho chúng ta, về sau chúng ta phải nhìn sắc mặt người ta để sống qua ngày thôi!"
"Hừ, họ đều không phải là thứ gì tốt, có thể giúp ta lại cố ý không giúp, nếu như ta đậu Tiến Sĩ chẳng lẽ sẽ bạc đãi họ sao? Nương, nhi tử thấy các nàng chính là sợ sau này chi thứ hai chúng ta phát đạt tốt chèn ép họ thôi!" Nghĩa ca bên cạnh cũng đem những thứ bút, mực, giấy, nghiên ném qua một bên, trong ánh mắt còn mang theo căm hận.
Nghe lời hai đứa con nói xong, Lý thị suy nghĩ một chút thấy cũng phải, trước kia bà làm nhiều chuyện có lỗi với phòng lớn như vậy, người ta tại sao có thể lấy đức báo oán như vậy đây? Ngẫm lại xem mới vừa rồi còn yêu thích vòng tay bạch ngọc không buông nhưng bây giờ thậm chí có chút chướng mắt rồi, cho nên liền đẩy cái khay đựng vòng tay bạch ngọc trước mặt một cái, chán ghét nói: "Hồng Hạnh, cất đi! Nhìn liền phiền lòng."
"Vâng" Hồng Hạnh ở bên cạnh nghe được chủ tử nói, vội vàng đưa tay cầm cái khay, đi tới trước ngăn tủ, đặt vòng tay bạch ngọc vào trong ngăn kéo để vật quý rồi khóa lại.
Danh sách chương