"Trưởng công chúa nhờ có tỷ tỷ ở bên cạnh hiểu biết như vậy!" Vô Ưu vừa cười vừa đứng lên đưa tiễn.

"Có hiểu hay không không quan trọng, chủ yếu là ta một lòng đều hướng về trưởng công chúa! Được rồi, không thèm nghe muội nói nữa, hi vọng sau này chúng ta còn có cơ hội gặp mặt lại!" Hồng Loan lôi kéo tay của Vô Ưu.

"Muội nghĩ chúng ta nhất định sẽ có cơ hội gặp lại!" Vô Ưu cười gật đầu. Nhưng mà Vô Ưu cũng biết dù sao công chúa ở sâu nơi thâm cung, mà Hồng Loan một tấc cũng không rời trưởng công chúa, về sau nếu muốn gặp lại thật đúng là không dễ dàng!

Sau khi Hồng Loan đi, Vô Ưu đưa mắt nhìn khắp các đồ vật chất đầy phòng, tùy tiện cầm một cuộn gấm vóc lên lấy tay sờ sờ, trong đầu chợt nhớ lại lời nói mới vừa rồi của Hồng Loan, nói là tỷ tỷ của mình trước đó không có tới Trọng Hoa cung đã hướng nàng (Hồng Loan) chào hỏi để nhờ nàng chiếu cố mình rồi, tại sao tỷ tỷ lại nói là đã biết trước đây? Tỷ tỷ chỉ là một nữ quan nhưng tin tức sao lại tận tường như vậy chứ? Nhưng mà suy nghĩ lại thì dù sao tỷ tỷ cũng là ở bên cạnh Hoàng đế và Tần phi phụ trách công việc ghi chép cuộc sống hàng ngày của họ, nói không chừng có lẽ thỉnh thoảng nghe tin tức Hoàng thượng cho đòi nàng vào cung hầu hạ trưởng công chúa. Nhưng mà ngày mai rời cung rồi, hôm nay lại không thể gặp tỷ tỷ, đột nhiên có chút phiền muộn, dù sao bây giờ hai tỷ muội cũng ở trong hoàng cung, ở nơi này là một nơi không lớn, ngay cả gặp mặt cũng khó như vậy, đây có phải là gần ngay trước mắt mà xa tận chân trời hay không? Vô Ưu luôn luôn sinh hoạt bình tĩnh thong dong nhưng một đêm này cũng không khỏi trằn trọc khó ngủ, dù sao chuyện lần này đã không thể thay đổi được rồi, số mạng nàng phải thành thân cũng không thể nào thay đổi được, bởi vì Hoàng đế là chúa tể của cái thế giới này, hắn miệng vàng lời ngọc là không thể thay đổi, mà mình cũng không có cái năng lực đi thay đổi chuyện này! Mặc dù chuyện này vô tình liền hóa giải nguy cơ nàng gả cho Lý Đại Phát, nhưng cũng không biết Hoàng thượng sẽ chỉ hôn cho nàng là dạng người nào? Gả nàng vào một gia đình ra sao? Cuộc sống sau này sẽ như thế nào? Chẳng lẽ cuộc sống của nàng sau này phải chịu sự điều khiển của một nam nhân sao? Đáp án đương nhiên là không thể nào, dù phải thành thân nhưng nàng cũng muốn bản thân được sống thoải mái một chút, tuyệt đối không thể phụ thuộc, nhất là cái người sắp sửa trở thành phu quân của nàng! Thật ra thì ở thời đại này, nếu như nàng không chịu gả đi thì nhất định sẽ không được sống yên ổn, thôi được, thành thân thì thành thân đi, nếu đã gả cho người thì về sau cũng sẽ sống an phận ở đó rồi, cũng sẽ không có người có ý đồ với nàng đi? Như vậy cuộc sống sau này liền binh đến tướng chắn là được. Dĩ nhiên, nếu như không thể gả cho một người mình thích, người kia cũng chẳng thích mình, như vậy chỉ là phu thê trên danh nghĩa, sau này mình sẽ trải qua những ngày tháng tự do tự tại cũng không tồi! Cứ nghỉ như vậy, Vô Ưu biết nàng sẽ phải đối mặt thêm với một vấn đề khó khăn nữa!

Buổi sáng ngày thứ hai, trưởng công chúa Bích Hồ liền bảo Hồng Loan tới đưa mình, Vô Ưu ở bên ngoài tẩm cung trưởng công chúa dập đầu một cái, dù sao mình rất được trưởng công chúa Bích Hồ coi trọng, phải biết ở thời đại này có thể để cho Trưởng công chúa thay mình hướng Hoàng thượng cầu xin một cơ hội được ban hôn đó cũng là mơ ước của hàng ngàn hàng vạn cô nương, mặc dù nàng cũng không muốn, nhưng cũng không thể làm phật lòng ý tốt của trưởng công chúa! Hồng Loan rất là săn sóc, sai bốn cung nữ mang theo đồ của trưởng công chúa ban thưởng cho mình ra cửa cung, ra ngoài cửa cung, chỉ thấy đã có hai chiếc xe ngựa mang biểu tượng Hoàng gia chờ ở nơi đó rồi, vừa nhìn đã biết người đánh xe là hai tiểu thái giám, sau đó, bọn thái giám giúp đỡ các cung nữ chất hết đồ lên trên một chiếc xe ngựa, Vô Ưu ngồi trên một chiếc xe ngựa khác liền khởi hành rời khỏi hoàng cung.

Ngồi lắc lư ở trên xe ngựa, Vô Ưu chợt nghĩ: không biết Tần Hiển có biết mình đã an toàn xuất cung hay chưa? Có nên phái người đưa tin cho hắn biết không? Suy nghĩ một hồi thấy vẫn là  không nên, dù sao bây giờ Tần Hiển đã cùng Lan Hinh thành thân, nàng nên kiêng dè mới phải, về sau có thể không gặp mặt Tần Hiển cũng không cần gặp mặt, lại nói có thể Tần Hiển đã biết mình an toàn xuất cung rồi.

Có lẽ trong cung đã có người truyền tin nói nàng hôm nay sẽ trở về phủ rồi chứ? Xe ngựa vừa chậm chậm dừng  ở trước cửa Tiết gia, liền có mấy người làm hướng tới.

Màn cửa được mở ra, Liên Kiều liền vươn tay đỡ Vô Ưu xuống xe ngựa. Chân vừa chạm xuống đất, chỉ thấy Bình nhi, Hưng nhi chờ ở cửa đại môn chào đón, Liên Kiều cười nói: "Nhị tiểu thư, cuối cùng người cũng đã trở lại rồi, mấy ngày nay Đại nãi nãi rất lo lắng cho người!"

Nghe nói như thế, Vô Ưu vội vàng hỏi: "Mọi việc trong nhà vẫn ổn chứ?" Còn cái chuyện thuốc viên đó nữa, không biết có người tìm tới cửa hay chưa?

"Lão thái thái, Đại gia, Đại nãi nãi đều tốt! Chính là lo lắng cho người ở trong cung có tốt hay không." Liên Kiều vội vàng trả lời.

Nghe nói như thế, Vô Ưu không khỏi nhíu mày. Nghĩ thầm: xem ra trong nhà không có chuyện gì, cái chuyện thuốc viên kia chẳng lẽ không có ai gặp chuyện không may? Còn đã xảy ra chuyện thì tại sao lại không có lan đến gần Tiết gia? Dù sao chuyện như vậy cũng không tiện hỏi ra khỏi miệng. Sau đó, chỉ thấy mấy gã sai vặt vội vàng chạy về phía sau chiếc xe ngựa để khiêng đồ, chờ chuyển xong đồ rồi, Vô Ưu bảo Liên Kiều thưởng bạc cho mấy gã thái giám đánh xe, sau đó hai thái giám liền đánh xe ngựa rời đi.

Chờ bọn sai vặt đem đồ vật chuyển xuống, Bình nhi liền tiến lên cười nói: "Nhị tỷ, lão thái thái, Đại gia và Đại nãi nãi đều ở trong đại sảnh chờ người đã lâu! Nhanh vào đi thôi."

"Ừ." Ngay cả có nhiều lời muốn hỏi, Vô Ưu vẫn còn giấu ở trong lòng, một đường cùng với Liên Kiều và Bình nhi đi tới phòng khách.

Bước vào cửa chính phòng, chỉ thấy Tiết lão phu nhân ngồi ở chính giữa, tiếp đó là Tiết Kim Văn, Chu thị đứng bên cạnh, thấy Vô Ưu đi vào, nhanh chóng tiến lên trước lôi kéo tay của Vô Ưu nhìn từ trên xuống dưới, thấy Vô Ưu tốt đẹp cũng không có việc gì, mới rưng rưng nói: "Làm sao bây giờ con mới trở về? Con vừa đi chính là đi hơn một tháng, làm cho mẫu thân thật lo lắng, chỉ sợ con đã xảy ra chuyện gì! Phụ thân con sai người đi hỏi thăm trong cung, nhưng cũng không thể nghe được bất kỳ tin tức nào của con cả!"

"Đúng vậy, mấy ngày nay mẫu thân con cũng gầy đi không ít đấy, cũng thật khó cho bà ấy!" Tiết lão phu nhân đang ngồi ở chính sảnh lên tiếng.

Nghe nói như thế, Vô Ưu rất là áy náy nhìn Chu thị, quả thật, Chu thị đúng là gầy một chút, cũng tiều tụy một chút. Đây chính là tình cảm của mẫu thân đối với con cái, sẽ không ai giống như mẫu thân vô tư yêu thương mình như vậy, Vô Ưu vội vàng khuyên lơn: "Nương, người xem bây giờ con không phải đều tốt sao? Ở hoàng cung mỗi bữa cơm đều có thật nhiều món ăn, mấy ngày nay con ăn nhiều đã mập lên không ít đây này! Đúng rồi, trưởng công chúa Bích Hồ ban thưởng một xư đồ cho nữ nhi nữa đó, còn có Hoàng thượng cũng ban thưởng cho nữ nhi năm trăm lượng bạc cộng thêm rất nhiều tơ lụa, người và lão thái thái tùy ý chọn đi ạ!"

Nghe nói như thế, Tiết lão phu nhân và Chu thị đều khen Vô Ưu hiếu thuận, Tiết Kim Văn lại hỏi Vô Ưu chuyện trong cung mấy ngày nay, Vô Ưu kể lại đơn giản mọi chuyện một lần, mọi người chờ nghe cũng thổn thức không dứt, gật đầu liên tục khen ngợi y thuật của Vô Ưu cho nên vào hoàng cung mới biểu hiện xuất sắc đến vậy, thật ra Vô Ưu cũng đã tận lực đơn giản lại quá trình mình chữa trị cho trưởng công chúa rồi, chỉ là ở nơi này điều kiện chữa bệnh quá lạc hậu, bọn họ đều cho rằng những bệnh đó đều không thể trị khỏi thật ra thì ở y học hiện đại chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi!

Nói chuyện một lát, Vô Ưu đang ngồi ở trên ghế uống trà, lúc này, chợt Lý thị mang theo Dung tỷ tiến vào. Thấy giữa đại sảnh chồng chất một đống gì đó, không khỏi kêu lên: "Ai nha, vừa ra cửa liền nghe nói Vô Ưu trở lại, nói trưởng công chúa ban thưởng rất nhiều thứ, không ngờ lại nhiều như vậy nha!" Mà đi theo Lý thị tiến vào trong đôi mắt của Dung tỷ cũng lộ ra vẻ khinh thường.

Sau khi hành lễ, Lý thị liền ngồi kế bên Chu thị, Dung tỷ nhìn Vô Ưu liền cười nói: "Nhị tỷ, mấy ngày nay tỷ ở trong cung Nhị nương của muội nhớ thương vô cùng, chỉ sợ là có chuyện gì, nhưng mà bây giờ thì tốt rồi, tỷ cũng đã trở lại, nhìn khí sắc cũng không tệ lắm!"

Lúc này, Lão thái thái đang ngồi ở chính sảnh lên tiếng."Dặn dò phòng bếp tối nay làm nhiều món Vô Ưu thích ăn một chút, giao thừa và tết Nguyên Tiêu cũng không thể ở cùng mọi người, tổ mẫu bồi thường cho con!"

"Tạ tổ mẫu!" Vô Ưu rất rộng rãi nói một câu.

Lại hỏi han đôi câu, Lý thị đột nhiên nói: "Nhị tỷ, con đi đã làm trễ nãi chung thân đại sự của mình, nếu không trước tết Nguyên Tiết nhà nương ta đã tới quyết định rồi. Lần này thì hay rồi, con cũng đã trở lại, lão thái thái, có phải cũng nên thu xếp đến chuyện đính hôn hay không? Chưa gì đã thấy sắp tới tháng hai rồi, tháng ba thì có ngày hoàng đạo, bằng không sẽ làm không kịp!"

Nghe nói như thế, Tiết lão phu nhân ngẩn ra, Tiết Kim Văn và Chu thị còn lại thì nhẹ nhàng nhíu chân mày. Liên Kiều đứng ở bên cạnh Vô Ưu cùng với Bình Nhi đứng sau lưng Chu thị cũng sốt ruột vô cùng, họ cũng biết chất tử nhà nương Lý thị là một người không đáng tin cậy, mặc dù mấy tháng này biểu hiện tốt, nhưng là tiểu thư cũng không thể gả cho người như vậy! Vô Ưu không biến sắc uống một ngụm trà, khóe miệng giật giật, trên gương mặt thoảng như có ý cười lạnh băng! Nghĩ thầm: Lý thị vẫn còn đang tính toán chuyện này, chỉ là lần này không thể để cho bà ta như ý nguyện được. Lần này phải để cho bà ta tiền mất tật mang!

Thấy một hồi lâu mà Tiết lão phu nhân không nói gì, Lý thị chưa từ bỏ ý định vẫn tiếp tục nói: "Lão thái thái, không phải năm ngoái chúng ta đã bàn bạc rồi sao? Huynh đệ nhà nương ta đã chuẩn bị sính lễ xong rồi. Người yên tâm, sính lễ này tuyệt đối rất có thể diện, chắc chắn sẽ không làm Nhị tỷ chịu ủy khuất!"

Việc đã đến nước này, Tiết lão phu nhân cũng không thể nói gì hơn, bà nhìn Vô Ưu trước mặt một cái, vừa liếc nhìn nhi tử và nàng dâu, mặc dù trong lòng rất không muốn, nhưng là chuyện đến nước này, cũng đành phải nói: "Qua năm Vô Ưu cũng mười tám tuổi rồi, ở nhà khác cũng đến tuổi xuất giá, chuyện cả đời của nàng vẫn cũng nên tính cho tốt, ta xem không bằng liền......"

Trong lúc đang nói chuyện, bên ngoài chợt truyền đến một loạt tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn lên, là Hưng nhi vội vàng hấp tấp chạy vào, bẩm báo nói: "Lão thái thái, Đại gia, bên ngoài có một vị công công nói là tới ban thánh chỉ!"

Nghe nói như thế, mọi người đều cả kinh! Tiết Kim Văn cũng lập tức đứng lên, Tiết lão phu nhân cũng ngừng lại lời mới vừa nói, Chu thị, Lý thị, Dung tỷ cũng đều tò mò, theo lý thuyết Tiết gia bọn họ cũng không phải là tai to mặt lớn trong triều, tại sao lại có thánh chỉ tới đây? Chỉ có Vô Ưu vẫn ngồi bình tĩnh ở một bên. Nghĩ thầm: Nhất định đạo thánh chỉ này là có quan hệ tới mình rồi, chỉ là không nghĩ tới nàng chân trước mới vừa vào cửa nhà chân sau thánh chỉ đã đến, hiệu suất Hoàng thượng xử lý công việc thật đúng là rất cao! Chỉ là không biết cuối cùng Hoàng thượng chọn cho mình là người như thế nào?

"Bây giờ người đang ở đâu?" Tiết Kim Văn vội vàng hỏi.

"Ngoài cổng chính!" Hưng nhi trả lời.

"Nhanh mời người ta vào!" Tiết Kim Văn vội vàng bảo.

"Vâng" Hưng Nhi lên tiếng xong liền chạy mau ra ngoài.

Lúc này, Tiết Kim Văn vội vàng đỡ Tiết lão phu nhân đang ngồi ở chính sảnh đứng lên, chuyện bất ngờ làm cho bà có chút giật mình, Tiết Kim Văn chỉ đành phải trấn an nói: "Mẫu thân không cần lo lắng, thánh chỉ này nhất định là có liên quan tới Nhu Nhi, nói không chừng là cho Nhu nhi thăng quan tiến chức!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện