Liên Kiều đưa một ly trà nóng tới cho Vô Ưu, sau đó nói: "Hôm đó sau khi Nhị tiểu thư đi, Nhị nãi nãi vội tới chỗ Đại nãi nãi tặng đồ hơn nữa còn nói chuyện một lúc lâu, đúng lúc nô tỳ bỏ thuốc vào trong giỏ xách để sáng sớm ngày mai thì đưa qua cho tiệm thuốc, nhưng không ngờ bị Nhị nãi nãi bắt gặp, sau khi bà ta nghe được thuốc kia vừa bài độc vừa dưỡng nhan liền nhất định xin Đại nãi nãi hai hộp thuốc, Đại nãi nãi không thể không nể mặt nên cho bà ta hai hộp, nhưng chưa đến buổi tối Nhị nãi nãi và Dung tỷ liền bị đau bụng, đau đến mặt mũi trắng bệch, rốt cuộc đến nửa đêm mời một đại phu tới đây kê cho hai đơn thuốc uống vào mới coi như không sao!"

Nghe nói như thế, Vô Ưu mới vừa uống một hớp nước trà liền bị ho khan sặc sụa, một hớp nước trà do bị sặc nàng ói ở trên mặt đất!

"Nhị tiểu thư, người có sao không?" Liên Kiều thấy thế chạy nhanh đến vỗ lưng cho nàng.

"Khụ khụ...... Khụ khụ......" Sau khi ho khan hai tiếng, Vô Ưu liền khoát tay áo với Liên Kiều đang đứng sau lưng.

Liên Kiều đi tới trước mặt Vô Ưu, cười nói: "Nhị tiểu thư, người cũng cảm thấy thật buồn cười phải không? Ai bảo Nhị nãi nãi tiện nghi gì cũng chiếm? Nô tỳ vừa nói loại thuốc này là năm lượng bạc một hộp, bà ta lập tức hướng Đại nãi nãi xin xỏ. Ai biết thế nhưng ăn vào lại bị tiêu chảy cả một ngày, ha ha, ngay tiếp theo Dung tỷ cũng thế, người không thấy sắc mặt họ mấy ngày liền đều xanh xao vàng vọt đâu!" Nói xong, Liên Kiều lập tức xì cười, quả thật là cười chảy nước mắt. Dĩ nhiên, Vô Ưu cũng là dở khóc dở cười, thật không nghĩ đến thuốc kia lại có cách dùng như thế? Sau đó, Liên Kiều còn nói: "Nô tỳ thấy Nhị nãi nãi và Dung tỷ uống thuốc kia lại bị như vậy, cho nên nô tỳ đã không dám đưa đến tiệm thuốc bán, vạn nhất nếu là có một chút sơ suất xưởng chế dược liệu của chúng ta chẳng phải là đập luôn tấm bảng hay sao? Nhị tiểu thư, người nói nô tỳ làm như vậy có đúng hay không?"

"Ngươi làm rất đúng, mấy ngày nay ta ở trong cung rất lo lắng về chuyện này!" Vô Ưu gật đầu một cái, coi như là khẳng định với Liên Kiều.

Nghe nói như thế, Liên Kiều cũng yên lòng, sau đó liền hỏi: "Nhị tiểu thư, loại thuốc kia có vấn đề gì ạ? Tại sao sau khi uống xong lại bị đau bụng chứ?"

Chuyện tình về thuốc này Vô Ưu không có nói cho Liên Kiều biết, cho nên Liên Kiều cũng không biết, hiện tại nếu nguy cấp đã qua, lại càng không cần thiết nói cho nàng biết, cho nên chỉ là hời hợt nói: "Ta có tăng thêm trong thuốc kia một vị dược liệu không tốt, cho nên thuốc kia nhất thiết là không thể uống, một lát ngươi liền ném vào trong phòng bếp đốt đi!"

"Vâng" Liên Kiều ngay sau đó liền gật đầu.

"Ta có chút mệt mỏi, muốn ngủ một lát, ngươi đi ra ngoài trước đi!" Vô Ưu lại uống hai hớp trà xong mới nói.

"Dạ." Sau đó, Liên Kiều liền lui ra ngoài.

Sau khi Liên Kiều rời đi, Vô Ưu thấy hơi mệt mỏi nên nằm ở trên giường, mặc dù có chút buồn ngủ, nhưng mà nhắm mắt lại cũng là không ngủ được, trước mắt cứ hiện ra một bóng dáng cao to màu đen. Uy vũ đại tướng quân? Thẩm Quân? Vô Ưu luôn luôn trầm tĩnh cũng bị khuấy động! Nàng lật người, mở mắt ra, nhìn giường gỗ khắc hoa Hồng, cái bóng dáng màu đen ở trong đầu vẫn không thể xua đi được!

Nhớ ngày ấy hắn đối với Quận chúa Liên gia đời đời hiển hách, xinh đẹp như hoa ngọc cũng không chịu cưới, hắn sẽ tâm cam tình nguyện cưới mình sao? Thật ra thì cũng chưa nói tới có nguyện ý hay không, thật ra thì hắn căn bản cũng không biết trên đời này còn có một người như nàng. Mặc dù đã nhiều lần gặp mặt, nhưng mà ở trước mặt hắn nàng đều ăn mặc nam trang, hắn vốn không biết mình là một nữ nhân! Lần này là Hoàng thượng ban hôn, cho nên hắn không thể không đồng ý, Vô Ưu cũng có thể nhìn ra được hắn là một người tâm cao khí ngạo, có lẽ nàng cũng khó có thể lọt vào mắt hắn, nhưng mà nói chuyện thôi cũng được rồi, có phải về sau mình và hắn có thể sống với nhau qua ngày hay không? Hơn nữa hắn còn là một võ tướng, nghe nói lần trước vừa đi biên quan chính là phải đi ba năm, lần này đi cũng phải nửa năm? Cho nên ngày ngày chung đụng thì ít mà mà xa cách thì nhiều, như vậy thì việc sống chung với nhau cũng không quá khó khăn chứ?

Suy nghĩ trong chốc lát, mí mắt của Vô Ưu có chút mở không nổi, khi nàng rốt cuộc không mở nổi hai mắt nữa, trước mắt bỗng nhiên lại hiện ra hôm đó có một ly trà hướng trước mặt của nàng bay tới, bỗng nhiên có một bàn tay nhanh chóng chụp kịp cái ly trà đó......

Sau đó không lâu, mới vừa ở trên giường nghỉ ngơi một chút, Chu thị liền bảo Bình nhi gọi Vô Ưu qua phòng của bà để nói chuyện, dù sao hôn sự của nàng là một chuyện lớn, hơn nữa bây giờ là do Hoàng thượng ban hôn, đối phương lại là một người danh tiếng hiển hách, hơn nữa con rể cũng là một người vừa có tài vừa có đức, dáng dấp lại tốt, vẫn vì chuyện hôn sự của Vô Ưu mà buồn rầu mấy năm nay, giờ phút này Chu thị thật là người gặp chuyện tốt tinh thần thoải mái, ở trong phòng cùng Tống ma ma nói chuyện hơn nửa ngày, còn không có chút mệt mỏi, lại gọi Vô Ưu nhanh tới đây!

"Con thỉnh an nương!" Sau khi đi vào việc đầu tiên Vô Ưu làm là khẽ nhún người hành lễ.

"Miễn, miễn, nhanh ngồi xuống đi, biết con mệt mỏi, muốn cho con ngủ thêm một lát nữa, nhưng nương thật sự là không nhịn được, vẫn là kêu con lại đây tính toán hôn sự của con một chút!" Chu thị cười lôi kéo tay của nữ nhi ngồi ở bên cạnh mình.

Nghe nói như thế, Vô Ưu liếc mắt nhìn Tống ma ma ở bên cạnh, biết họ chắc chắn đã bàn bạc chuyện này hồi lâu rồi, cho nên chỉ là hơi cười cười, nói: "Tất cả đều do nương làm chủ là được!"

Nghe vậy, Chu thị cũng giận trách nói: "Cũng không thể mọi chuyện đều là do nương làm chủ được? Nương muốn hỏi con là con thích trâm cài vòng tay như thế nào? Thích thêu gì trên đồ cưới? Còn muốn nha hoàn hồi môn nào đi theo con? Vẫn nên chọn người con thích mới được!"

Nghe nói như thế, Vô Ưu cười nói: "Trâm cài vòng tay mạ vàng là được rồi, cũng không cần quá xa hoa, về phần đồ cưới nhờ tú nương chọn loại nào đẹp mắt là tốt, còn về phần nha hoàn hồi môn. Ngược lại con thật ra muốn mang Liên Kiều gả đi, nàng đầu tiên là hầu hạ tỷ tỷ, sau khi tỷ tỷ vào cùng lại đi theo con...con và Liên Kiều cũng coi như cùng nhau lớn lên, những năm này thật đúng là chưa từng tách ra, cũng không biết ý tứ Liên Kiều như thế nào?" Nói xong, Vô Ưu liền đảo mắt nhìn Liên Kiều đi theo vào trong phòng.

Liên Kiều nghe được lời Vô Ưu nói, vội vàng tỏ thái độ nói: "Nhị tiểu thư sao người lại nói như vậy? Nô tỳ từ nhỏ liền theo người và Đại tiểu thư, bây giờ Đại tiểu thư đã vào cung, Liên Kiều không thể đi theo, người phải gả ra ngoài Liên Kiều đương nhiên là muốn đi theo người rồi, kính xin Đại nãi nãi thành toàn!" Nói xong, liền quỳ xuống trước mặt Chu thị.

Thấy Liên Kiều đột nhiên quỳ trên mặt đất, Chu thị vội vàng nói: "Thế này là thế nào? Nhị tỷ cũng chỉ là hỏi ý tứ của ngươi thôi mà, nhanh  đỡ nàng dậy!" Tống ma ma ở bên cạnh vội vàng chạy tới nâng Liên Kiều lên, cười nói: "Con bé này, quỳ cái gì mà quỳ? Đại nãi nãi tất nhiên sẽ không tách ngươi và Nhị tỷ ra, về sau đi theo Nhị tỷ vô luận tới nơi nào chỉ cần một lòng vì chủ tử là được!"

"Vâng." Liên Kiều vội vàng gật đầu một cái, còn Vô Ưu hướng về phía Liên Kiều cười cười."Nhìn ngươi kìa? Còn khóc nữa? Ngươi cho rằng ta thật đành lòng bỏ ngươi lại sao?"

"Vậy còn thiếu ba nha đầu nữa?" Tống ma ma cười nói.

Lúc này Vô Ưu nhìn Bình nhi ở bên cạnh, nói: "Kể từ khi Ngọc Trúc đến làm ở điền trang của ta, ta thấy nàng là một người đôn hậu thật thà, cho nên nếu như nàng nguyện ý, ta thật cũng muốn mang nàng theo!"

Nghe lời này, Bình nhi vội vàng gật đầu nói: "Ngọc Trúc tất nhiên là nguyện ý, Nhị tỷ người không biết, đứa bé kia hết sức bội phục người, bây giờ suốt ngày đều cầm một quyển sách thuốc đọc tới đọc lui, la hét là phải trở thành một Nữ đại phu giống như người!"

Vô Ưu cười gật đầu một cái."Vậy thì tốt, Ngọc Trúc này nữa là thêm được một người!"

"Vậy vẫn còn hai người nữa!" Tống ma ma đưa ra hai đầu ngón tay.

Sau đó, Vô Ưu nói với Chu thị: "Nương, con thấy nhà chúng ta cũng không có nha đầu thích hợp, hơn nữa những nha đầu kia đều từng hầu hạ chủ tử, con dẫn theo người nào đi thì chủ tử đó cũng không bằng lòng, nha đầu cũng không nguyện ý, cho nên con nghĩ không bằng để cho Tống ma ma mua hai cái nha đầu ở bên ngoài đi?"

Nghe Vô Ưu đề nghị, Chu thị gật đầu một cái, sau đó quay đầu lại nói với Tống ma ma: "Tống ma ma, sáng sớm ngày mai ta sẽ cho ngươi đi theo Hưng Nhi đến người môi giới buôn người mua hai nha đầu, nhớ là chọn người số tuổi không nên quá nhỏ, nhưng cũng không cần quá lớn, làm việc cẩn thận, tốn thêm mấy lượng bạc cũng không quan trọng!"

"Sáng sớm ngày mai lão nô sẽ đi." Tống ma ma vội vàng nói.

"Ừ." Chu thị gật đầu một cái, sau đó nói: "Về phần nha hoàn bồi theo, nương nghĩ không bằng sẽ để cho Hưng Nhi và Bình Nhi theo con gả đi!"

Nghe nói như thế, Bình nhi cả kinh! Quay đầu liền đối với Chu thị nói: "Đại nãi nãi, nô tỳ đi, ngài làm sao có thể làm? Nô tỳ không yên lòng a! Nô tỳ nhưng đi theo ngài cả đời."

"Thật không ổn!" Vô Ưu cũng vội vàng nói.

Chu thị cũng là nhíu mày nói: "Thật ra thì Bình nhi đi theo nương cả đời, nương tự nhiên cũng không bỏ được nàng, nhưng nương suy nghĩ nửa ngày, con nghỉ coi trong nhà nha hoàn có thể bồi con gả đi cũng chỉ có hai người bọn họ. Mặc dù nhà chúng ta còn mấy người nữa, nhưng những người đó cũng không an toàn, dù là nói chuyện hay làm việc đều không nhanh nhẹn, hơn nữa con gả cũng không phải là nhà bình thường, để con đi theo người ta gả qua như vậy nương làm sao mà yên tâm cho được đây?" Nói xong, đôi mắt Chu thị đỏ hoe, trong con mắt tràn đầy nỗi buồn và lo lắng cho nữ nhi.

Vành mắt Chu thị đỏ lên, Vô Ưu cũng không nhịn  được có chút đau lòng. Những năm gần đây, mặc dù Chu thị bị bệnh, không chăm sóc mình chu đáo, nhưng trái tim người mẹ của bà ấy luôn luôn đầy ắp yêu thương, luôn lo lắng vì mình, hơn nữa tính cách của bà lại mềm yếu, có mình ở bên cạnh có thể thay bà giải quyết mọi chuyện, nếu mình không ở bên cạnh bà rồi, thật không biết về sau bà sẽ như thế nào, cho nên dù như thế nào nàng nhất quyết cũng sẽ không dẫn Bình nhi và Hưng nhi đi, mấy người Tống ma ma, Bình nhi và Hưng nhi này là người bên cạnh đáng tin tưởng nhất, lúc không có mình ở đây cũng có người chiếu cố bà tốt một chút! Cho nên, sau một khắc, Vô Ưu không nhịn được, trên mặt nặn ra một nụ cười, nói: "Nương, lần này nữ nhi đi, có Bình nhi ở bên cạnh chăm sóc cho nương, con mới yên tâm được, hơn nữa phụ thân một khắc cũng không thể rời bỏ Hưng nhi, bọn họ tuyệt đối không thể rời khỏi Tiết gia!"

Hưng nhi vẫn luôn đi theo Tiết Kim Văn, cũng là người đắc lực nhất bên cạnh ông ta, để cho Vô Ưu dẫn hắn theo đến Thẩm gia quả thật cũng có chút không ổn, cho nên Chu thị rất là phiền não, nói: "Vậy nên làm thế nào? Thời gian quá gấp thật là tìm không ra người thích hợp!"

Đang lúc Chu thị và Vô Ưu nghỉ mãi không ra cách, Tống ma ma ở bên cạnh chợt cười nói: "Đại nãi nãi, Nhị tỷ, lão nô ngược lại có một biện pháp, cũng không biết có thể làm được hay không?"

"Có biện pháp gì ngươi nói thử coi, ý kiến của ngươi nhất định là dùng được!" Chu thị quay đầu lại nói với Tống ma ma. Dù sao Tống ma ma là một người có tuổi, trước kia lại ở Chu gia là một đại gia tộc nhiều năm, cũng là người từng trải việc đời, ý tưởng và việc làm của bà luôn luôn thích hợp.

Sau đó, Tống ma ma nói với Bình nhi: "Mấy ngày trước đây không phải ngươi nói nói muốn cho Vượng Nhi cưới một nàng dâu sao?"

Nghe nói như thế, Bình nhi vội vàng quay đầu nói với Chu thị: "Đại nãi nãi, nô tỳ và Hưng nhi cảm thấy Vượng Nhi càng ngày cáng lớn, cũng tới lúc nên thương lượng chuyện đính hôn, nô tỳ và Hưng nhi nhìn khuê nữ Lưu gia khuê nữ trên phố không tệ, hơn nữa Vượng Nhi cũng hết sức vừa ý, mấy ngày nay muốn trở về bẩm báo Đại nãi nãi và Đại gia qua bên kia cầu hôn!"

"Khuê nữ Lưu gia? Bộ dáng như thế nào? Làm việc như thế nào? Gia thế thì thế nào?" Chu thị hỏi.

Tống ma ma xen vào nói: "Đại nãi nãi, khuê nữ Lưu gia này lão nô từng thấy qua, bộ dáng rất tốt, làm việc nhanh nhẹn, cần cù giỏi giang, Lưu gia mặc dù nghèo nhưng nhà người ta cũng biết an phận, rất xứng đôi với Vượng Nhi!"

"Đã như vậy, đây là một chuyện vui, vậy thì nhanh cầu hôn mới được, cần gì nói với ta một tiếng, mọi chuyện đã có ta và Đại gia giúp đỡ cho các ngươi!" Chu thị cười nói.

"Tạ nãi nãi!" Bình nhi cười khẽ nhún người hành lễ tạ ơn.

Tiếp, Tống ma ma cười hỏi Vô Ưu."Nhị tỷ, người cảm thấy mấy ngày nay Vượng Nhi ở thôn trang làm việc như thế nào?"

Thật ra thì, mới vừa nghe được Tống ma ma hỏi Bình nhi, Vô Ưu cũng nghe ra ý tứ của Tống ma ma, thật ra thì mới vừa rồi trong đầu của nàng chợt lóe ra bóng dáng Vượng Nhi, cảm thấy là một ý kiến hay, cho nên liền nói: "Vượng Nhi dĩ nhiên là một người có năng lực, nếu lại có thêm một nàng dâu cần cù siêng năng nữa thì càng tốt, chỉ cần như vậy thôi, về sau đều ta có thể sử dụng được!"

Nghe lời Vô Ưu nói, Tống ma ma cười nói: "Đại nãi nãi, như vậy không phải có sẵn nha hoàn bồi theo sao?"

Cùng lúc này Chu thị vội vàng vỗ vỗ đầu, vui mừng nói: "Nếu không có ngươi nói ra chuyện này thì ta làm sao mà nghĩ tới đây? Năng lực của Vượng Nhi tất nhiên không cần phải nói rồi, mặc dù tuổi không lớn lắm, tuy nhiên hắn làm việc rất tốt, quan trọng nhất hắn là người chắc chắn, cái gì cũng không quan trọng bằng lòng trung thành đối với chủ tử. Nhưng mà rốt cuộc hắn có nguyện ý theo Vô Ưu gả đi hay không, hay là nên hỏi hắn trước một tiếng xem sao!"

Bình nhi ở bên cạnh nghe như rơi vào trong sương mù rồi, đây thật là chuyện nàng cũng không dám nghĩ đến, phải biết rằng Nhị tiểu thư gả qua chính là An Định hầu phủ, mặc dù vị hôn phu của Nhị tiểu thư không có kế tục tước vị, nhưng cô gia là người có chức quan, trong tay có binh quyền, còn hơn hẳn so với người kế tục tước vị kia, từ trước tới giờ nha hoàn bồi theo của phu nhân cũng đều là Quản gia, về sau có biết bao là vinh quang, tốt hơn ở Tiết gia nhiều lắm, hơn nữa Ngọc Trúc cũng đi qua, đến lúc đó huynh muội bọn họ hai người cũng có thể để mắt tới nhau, cho nên Bình nhi rất là mừng rỡ, vội vàng quỳ gối nói: "Đại nãi nãi, Vượng Nhi tuyệt đối sẽ nguyện ý, nhưng mà không biết Vượng Nhi tu luyện phúc khí ở đâu mà có thể làm nha hoàn bồi theo của Nhị tiểu thư, nô tỳ và Hưng nhi cũng không biết nên nói cái gì cho phải?"

"Được rồi, ngươi là người bên cạnh Đại nãi nãi, có chuyện gì tốt dĩ nhiên Đại nãi nãi sẽ nghĩ tới các ngươi đầu tiên, chỉ cần về sau trung thành đối với Đại nãi nãi và Nhị tỷ, hảo hảo làm việc là được rồi!" Tống ma ma ở một bên kéo Bình nhi.

"Đúng vậy, vậy không bằng liền rèn sắt khi còn nóng, một lát ngươi liền cùng Hưng nhi mang theo đồ đi Lưu gia định hôn sự xuống là được, tốt nhất là để cho bọn họ thành thân sớm đi, không tới mấy ngày nữa Đại Tướng quân phải trở về kinh, hôm đó không phải công công tới truyền chỉ nói ý tứ của thánh thượng là để cho Vô Ưu và Đại Tướng quân sớm ngày thành thân sao? Ta thấy cũng không lâu nữa đâu!" Chu thị nói.

"Dạ, chờ Hưng nhi trở lại nô tỳ liền cùng hắn đi Lưu gia cầu hôn. Vốn là chúng ta còn chần chờ chỉ sợ Lưu gia không chịu, nhìn gia cảnh nhà nô tỳ cũng không khá, nếu có thể đi An Định hầu làm nha hoàn bổi theo, nô tỳ thấy tuyệt đối Lưu gia sẽ nguyện ý rồi!" Bình nhi vui mừng nói.

"Ngươi đi xuống chuẩn bị đi!" Chu thị hướng về phía Bình nhi khoát tay áo, Bình nhi liền nhanh chóng rời đi.

Sau khi Bình nhi đi, Chu thị thở dài nói: "Ai, suy nghĩ một chút Bình nhi từ nhỏ đi theo ta, cũng không có mấy ngày tốt lành, lần này có thể làm cho người thân của nàng có một nơi để đi cũng không uổng công nàng tận tâm tận lực mấy năm này phục vụ ta rồi!"

Vô Ưu biết Chu thị còn đang canh cánh trong lòng những ngày gian khổ trước đây, nàng chỉ phải khuyên nhủ: "Nương, cuộc sống sau này càng ngày sẽ càng tốt, người cũng đừng nhớ tới chuyện trước kia nữa!"

"Ừ." Chu thị đưa tay vỗ vỗ mu bàn tay của Vô Ưu, hé miệng mà cười cười.

Sau đó, Chu thị và Vô Ưu cùng với Tống ma ma lại nói khá nhiều về chuyện hôn sự này, nói một hồi lâu, Vô Ưu chỉ cảm thấy nhức đầu, ở trong lòng cảm khái: ở cổ đại kết hôn thật quá phức tạp! Thế nào nơi này không có du ngoạn kết hôn đây? Nếu như hai người có thể cởi ngựa làm bạn đi khắp núi non thơ mộng này thì thật là tốt bao nhiêu! Nhưng mà điều này cũng không phải là một ý tưởng thiết thực, cái thời đại này là nơi thế nào chứ, nếu quả thật như vậy còn không cho người cười răng rơi đầy đất chứ? Hơn nữa nàng cũng không tìm được một người nam tử không chịu nhiều trói buộc như vậy.

......

An Định hầu phủ

Sau giữa trưa ngày hôm đó, hầu hạ Thẩm Trấn ngủ xong, Diêu thị liền dẫn Xuân Hoa ra cửa, một đường hướng phòng Trầm lão phu nhân đi tới.

"Đại nãi nãi, thật là không có nghĩ đến Nhị gia nhà chúng ta cuối cùng cũng chỉ là cưới một tiểu thư của quan Lục Phẩm chủ sự!” Xuân Hoa đi theo sau lưng Diêu thị nói.

Diêu thị vừa đi vừa nói: "Ai biết tại sao Hoàng thượng lại đột nhiên hạ chỉ chỉ hôn như vậy đây, ta thấy trong lòng Lão phu nhân cũng không thích."

"Lão phu nhân không hài lòng, nhưng đó hợp với lòng của nãi nãi nha! Nhị gia cưới một cô dâu nhà mẹ đẻ không tiền không thế, Lão phu nhân cũng không để ở trong mắt, về sau cái nhà này còn không phải là do Đại nãi nãi định đoạt hay sao!" Xuân Hoa ở sau lưng Diêu thị nịnh nọt.

Nghe nói như thế, đuôi lông mày Diêu thị khẽ cong, khóe miệng hướng lên bĩu một cái, hơi mỉm cười nói: "Thật ra thì không tiền không thế thì thế nào đây? Về sau đi theo Nhị gia còn không phải là làm phu nhân Đại Tướng quân hay sao? Về sau ở trong nhà này, chỉ cần nàng chịu tôn kính đại tẩu là ta đây, đàng hoàng nghe lời, ta dĩ nhiên là sẽ không làm khó nàng!"

"Xuất thân từ gia tộc nhỏ, nàng cũng không làm được cái gì lớn, lần này Đại nãi nãi có thể thoải mái rồi!" Xuân Hoa cười nói.

Nghe nói như thế, Diêu thị giương cằm lên, nói: "Hi vọng như thế!"

Trong khi đang nói chuyện, Diêu thị và  Xuân Hoa cũng đã tới viện của Trầm lão phu nhân ở, vào phòng, một luồng khí nóng đập vào mặt, chỉ thấy Trầm lão phu nhân đang ngồi ở trên giường gạch uống trà cắn hạt dưa, Diêu thị liền khẽ nhún người hành lễ, cười nói: "Xin thỉnh an Lão phu nhân!"

Nhìn thấy người đến là Diêu thị, Trầm lão phu nhân nói: "Ngươi đã đến rồi, Trấn nhi nghỉ trưa rồi hả?"

Lúc này, nha đầu Song Hỷ ở bên cạnh Trầm lão phu nhân đã đặt một tấm nệm để ngồi đặt ở sau lưng Diêu thị, Diêu thị ngồi xuống, sau đó cười nói: "Đã ngủ rồi ạ!"

"Ừ." Trầm lão phu nhân gật đầu một cái, sau đó nói: "Gần đây ta nhìn thấy Trấn nhi mập hơn so với trước kia một chút, người cũng hoạt bát vui vẻ, tâm tình cũng tốt lắm!"

Nói đến trượng phu, thần thái Diêu thị sáng láng."Đúng ạ! Bây giờ Đại gia ăn lượng cơm cũng tăng lên, cũng thích nói giỡn rồi, khỏe một chút sẽ để cho con đỡ đi dạo trong vườn hoa đi một chút!"

"Được như vậy xem ra tên tiểu đại phu kia thật đúng là một thần y, trước kia mời nhiều n đại phu đều nói không chữa được! Mặc dù không thể khôi phục như trước kia, nhưng mà dù sao cũng có thể đi lên mười mấy bước, ta nghĩ về sau nếu nghỉ ngơi nhiều khẳng định còn có thể chuyển biến tốt hơn nữa!" Trầm lão phu nhân nói.

"Nàng dâu cũng nghĩ như vậy. Chỉ là tên tiểu đại phu kia lâu rồi không thấy tới, lần trước sau khi tới cũng không chịu lưu lại một cái địa chỉ, nếu là có chuyện lần sau còn không biết đi nơi nào tìm hắn!" Diêu thị cau mày nói.

Trầm lão phu nhân ngửa đầu suy nghĩ một chút, nói: "Một số người có tài không muốn để lại chút dấu vết nào, lại nói là có chút cổ quái, đây cũng là chuyện bình thường thường! Đúng rồi, tên tiểu đại phu kia không phải là Tần Hiển giới thiệu tới sao? Về sau Trấn nhi có chuyện thì đi tìm Tần Hiển liên lạc với hắn là được rồi!"

"Con cũng nghĩ  như vậy." Diêu thị gật đầu một cái, sau đó còn nói: "Đúng rồi, hôm qua người con phái đi nghe ngóng tin Tiết gia Nhị tiểu thư đã trở lại!"

"Như thế nào?" Nghe nói như thế, vẻ mặt Trầm lão phu nhân lập tức nghiêm túc, có thể nhìn ra được bà cực kỳ để ý chuyện này.

Thấy vẻ mặt Trầm lão phu nhân có chút gấp gáp, Diêu thị vội vàng trả lời: "Người được phái đi trở về bẩm báo rằng Tiết gia là thư hương môn đệ nhiều đời, chỉ là không có người nào làm quan lớn, cho nên gia cảnh cũng liền từ từ suy tàn xuống, phụ thân của Tiết gia Nhị tiểu thư là Lại bộ chủ sự."

"Lại bộ chủ sự? Vậy cũng là một quan ngũ phẩm lục phẩm chứ?" Trầm lão phu nhân vừa nghe liền nhíu mày.

"Là một quan Lục Phẩm!" Diêu thị trả lời. Thấy lão phu nhân không nói, nàng ta nói tiếp: "Tuy nói Tiết gia này chỉ là một nhà bình thường, nhưng cũng là một nhà trong sạch, đúng rồi, Đại tiểu thư nhà bọn họ làm nữ quan trong cung, là một Lục Phẩm ti ký!"

"Hả?" Nghe nói như thế, Trầm lão phu nhân  tròng mắt nhíu lại. Bởi vì nữ nhi của Trầm lão phu nhân là phi tần bên cạnh Hoàng đế, cho nên vừa nhắc tới cùng trong cung có quan hệ, bà đều rất lưu ý!

"Chỉ là vị Nhị tiểu thư này......" Sau khi nói đến đây, lời nói Diêu thị bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn Trầm lão phu nhân, hình như có chút khó giãi bày.

Nhìn ra Diêu thị hình như muốn nói lại thôi, Trầm lão phu nhân biết nhất định là có duyên cớ rồi, cho nên liền nói: "Có cái gì mà không thể nói với ta? Cứ việc nói lời thật đi!"

Nghe nói như thế, Diêu thị cúi đầu, sau đó nói: "Chỉ là danh tiếng vị Tiết gia Nhị tiểu thư này không dễ nghe!"

"Thế nào lại không dễ nghe?" Trầm lão phu nhân trầm giọng hỏi.

"Nói là đã từng bị chứng động kinh bị người từ hôn qua, đúng rồi, giống như nói đối phương chính là Tần Hiển Tần đại nhân!" Diêu thị trả lời.

"Tần Hiển?" Nghe nói như thế, Trầm lão phu nhân ngược lại có một tia  kinh ngạc.

"Nghe nói là chuyện trước khi Tần đại nhân cưới Uất Trì gia tiểu thư, còn có là được...... Là được......"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện