Ngay sau đó, hỉ nương bên cạnh liền nói một câu: "Đại tướng quân, nên mở khăn đội đầu của cô dâu rồi!"

Nghe nói như thế, Vô Ưu biết hắn đang ở trong phòng này không sai. Sau đó, một nha hoàn mặc đồ màu đỏ bưng khay đi đến trước mặt Vô Ưu, Vô Ưu thoáng nhìn, thấy trong khay để một hỉ xưng buộc đầu tua màu đỏ thẫm. Cái này nàng biết, trước đây thấy qua trong phim truyền hình, hình như có ý là vừa lòng đẹp ý, đại khái là nói tân nương tử xinh đẹp mỹ lệ? Nhưng mà, đợi hồi lâu, người kia vẫn luôn không lên tiếng! Vô Ưu không khỏi nhíu mày lại, nghĩ thầm: Chẳng lẽ hắn không muốn? Thấy Thẩm Quân ngồi trước bàn bát tiên không nói lời nào, hỉ nương khẩn trương nói: "Đại tướng quân, qua một buổi như vậy chắc ngài cũng rất mệt mỏi rồi, nhưng mà vẫn phải vén khăn hỉ này lên, tân nương tử phải đội cái này cả buổi càng mệt mỏi hơn, người ta đang chờ ngài đó!"

Hỉ nương nói hồi lâu, Thẩm Quân mới đứng dậy chậm rãi đi đến trước mặt Vô Ưu, thấy đôi giày màu đen nhích lại gần mình như vậy, tâm trạng Vô Ưu cũng căng thẳng không rõ! Sau khi nhìn khăn voan màu đỏ một lát, Thẩm Quân mới cầm hỉ xưng trong khay Xuân Lan bưng đến, vén khăn hỉ trên đầu Vô Ưu lên!

Khăn hỉ vừa bị vén lên, Vô Ưu lập tức cảm thấy trên đầu nhẹ nhõm một hồi, sau đó ánh sáng từ vật dễ cháy trong phòng chiếu thẳng vào mắt nàng, nàng nhắm mắt lại một lúc mới thích ứng được với tia sáng kia. Chờ sau một khắc khi nàng hoàn toàn mở mắt ra, lại phát hiện đôi giày màu đen mới vừa rồi còn đứng ở bên người mình không thấy nữa, ngẩng đầu vừa nhìn, chỉ thấy hắn đã đi đến chỗ cách nàng năm bước chân, quay lưng về phía nàng, hoàn toàn không nhìn thấy biểu cảm trên mặt của hắn, chỉ cảm thấy không khí tại nơi này có chút nặng nề!

Lúc này, hỉ nương ở bên cạnh cầm khăn hỉ trong tay đi đến trước mặt Thẩm Quân, cười nói: "Đại tướng quân có hài lòng như ý nguyện không?"

Sau khi tân lang dùng hỉ xưng vén khăn hỉ lên, hỉ nương đều sẽ hỏi một câu như vậy, thông thường tân lang đều sẽ nói hài lòng, để bày tỏ vừa lòng với dung mạo của tân nương, đồng thời còn có thể sẽ tươi cười khen thưởng cho hỉ nương! Chỉ là hỉ nương hỏi qua một lần, vẫn không chờ được câu trả lời của Thẩm Quân. Lúc này, cục diện có chút lạnh, Vô Ưu ngồi bên giường bình tĩnh như cũ, chỉ có điều Ngọc Trúc và Liên Kiều đứng ở bên cạnh lại có chút không nhẫn nại được, đôi mắt nhìn chằm chằm bóng lưng tân lang rất sốt ruột và khó hiểu! Thế nhưng Thu Lan đứng ở đằng xa hầu hạ lòng lại có chút nhảy nhót, nghĩ thầm: Tuy rằng Nhị gia vẫn luôn nói năng thận trọng, mấy ngày nay cũng không thấy có gì khác biệt, nhưng hôm nay dù là nghiêm túc như thế nào cũng nên cười một chút chứ? Tại sao con mắt cũng không thèm liếc nhìn nương tử? Nàng ở một bên cũng nhìn thấy chân thực như vậy! Huống chi Nhị gia khẳng định là không hài lòng tân nương tử, cái này cũng khó trách, vị tân nương tử này dáng dấp tuy rằng cũng coi như thanh tú đoan trang, nhưng vẫn còn kém xa Ngọc quận chúa minh diễm động lòng người, ngay cả Ngọc quận chúa Nhị gia cũng không để vào mắt, nói gì đến vị này tướng mạo bình thường?

Thế nhưng, hỉ nương vẫn là hỉ nương, dù sao làm hỉ nương nhiều năm như vậy kinh nghiệm vô cùng phong phú, nhanh chóng lại cười nói: "Ai nha! Đại tướng quân là quá hài lòng rồi, vui vẻ đến mức nói không ra lời. Tân nương tử tú lệ đoan trang, bất kỳ ai cũng phải nói hài lòng!"

Nghe nói như thế, Vô Ưu ngồi ở mép giường mỉm cười. Nghĩ thầm: Bà mối hỉ nương đúng là ăn cơm bằng mồm mép, thật giống MC hôn lễ ở hiện đại giống đến mức cái gì cũng có thể tự bào chữa! Thế nhưng thấy biểu hiện của Thẩm Quân, Vô Ưu biết được hắn không hài lòng việc hôn sự này. Cái này cũng không ở ngoài dự liệu của nàng!

Thế nhưng, lúc này, Thẩm Quân đó rốt cục mở miệng nói một câu: "Đi phòng thu chi lĩnh thưởng đi!"

Nghe xong lời này, hỉ nương nhanh chóng cười nói: "Tạ đại tướng quân! Chúc đại tướng quân và phu nhân trăm năm hòa hợp, ân ân ái ái, năm sau liền sinh một tiểu tử béo mập!"

Đúng lúc này, Thẩm Ngôn ở ngoài cửa bẩm báo nói: "Nhị gia, lão phu nhân và Đại gia gọi ngài đi bên ngoài chiêu đãi tân khách!"

"Đã biết!" Nói một câu, Thẩm Quân liền đi ra ngoài.

Trái lại hỉ nương đuổi theo nói: "Đại tướng quân, còn chưa uống rượu giao bôi đâu!"

Lúc này, Thẩm Quân đã đi rồi, Thẩm Ngôn ở phía sau nói với hỉ nương  một câu: "Đợi đại tướng quân trở về lại uống!"

Nghe xong lời này, hỉ nương chỉ đành phải quay lại, tự lầm bầm nói: "Trở về? Đến khi nào mới có thể trở về đây?"

Nghe nói như thế, Vô Ưu cười nói: "Hỉ nương, ngươi cũng bận bịu cả ngày rồi, xuống phía dưới nghỉ ngơi đi!" Nói xong liền nhìn thoáng qua Liên Kiều ở một bên, Liên Kiều nhanh chóng đưa một cái bao tiền lì xì cho hỉ nương nói: "Cái này là tiểu thư nhà chúng ta thưởng cho ngươi!"

Thấy tiền lì xì, vẻ mặt hỉ nương cười chúm chím nhận, sau đó cúi chào nói: "Đa tạ phu nhân! Hỉ nương liền lui xuống trước rồi!"

"Ừ." Vô Ưu gật đầu.

Hỉ nương trước khi đi còn đặc biệt dặn dò: "Lát nữa đại tướng quân trở về, các ngươi cần phải để cho đại tướng quân và phu nhân uống rượu giao bôi, được rồi, còn phải ăn mấy đồ ăn con đàn cháu đống đó, nhất định phải có dấu hiệu tốt!"

Liên Kiều cười nói: "Hỉ nương yên tâm, chúng ta nhớ kỹ!"

"Ừ. Ừ." Hỉ nương liên tiếp gật đầu hai cái, mới xoay người rời khỏi tân phòng.

Hỉ nương đi rồi, bên trong tân phòng hoàn toàn yên tĩnh, Vô Ưu giương mắt nhìn quanh bốn phía một cái, chỉ thấy khắp phòng là một mảnh màu đỏ, rèm cửa sổ màu đỏ, đệm giường, chữ hỷ, long phượng vây quanh nến đỏ thẫm, khắp nơi đều treo hồng trù( lụa đỏ), thật là một mảnh chói mắt! Đây là nhà chính ba gian lớn, cửa sổ gỗ lim khắc hoa, gia cụ gỗ lim khắc hoa, đủ thứ đồ sứ bày biện trái lại cũng hào phóng khéo léo, gian trong là phòng ngủ, gian ngoài là một sảnh đường không lớn, ở giữa dùng nguyệt lượng môn bằng gỗ lim khắc hoa tách ra, hình như gian ngoài treo tranh chữ, lại có bồn hoa bày biện ngược lại cũng có chút lịch sự tao nhã, Cái chỗ này trái lại là lớn hơn khuê phòng trước kia của nàng không ít, đồ trang trí cũng xa hoa hơn, cũng là một nơi ở rất tốt, ngẫm lại sau này phần lớn thời gian của cuộc sống sẽ là trong gian phòng này nàng cũng có chút cảm khái!

Liên Kiều nhìn thoáng qua chủ tử đang ngắm nhà, liền nói với hai nha đầu đang cung kính phục vụ bên cạnh: "Các ngươi đi xuống trước đi!"

Xuân Lan và Thu Lan nghe nói như thế, hai người biết vị này nhất định là đại nha hoàn bên người Nhị nãi nãi, cho nên liền phúc thân nói: "Nhị nãi nãi có gì phân phó cứ gọi một tiếng, chúng nô tỳ liền coi chừng ở bên ngoài!"

"Ừ." Vô Ưu gật đầu, Xuân Lan và Thu Lan cũng lui xuống.

Sau khi cửa phòng bị đóng lại lần nữa, đồng thời tân phòng cũng chỉ còn lại Vô Ưu và Liên Kiều Ngọc Trúc, cho nên Vô Ưu cũng sẽ không giả bộ nữa, ngay lập tức đứng lên, đồng thời đi xuống chỗ giẫm chân bên mép giường, duỗi duỗi tay và cổ hoạt động gân cốt một chút, nói: "Lăn qua lăn lại cả ngày như vậy hỏng ta rồi!"

Nghe Vô Ưu nói như vậy, Ngọc Trúc nhanh chóng đi đến trước bàn vuông bằng đá cẩm thạch, nhấc ấm trà lên rót một chén trà nóng, đưa đến trước mặt Vô Ưu, cười nói: "Nhị tiểu thư mau uống một ngụm trà đi? Cũng đã nửa ngày không có nước gạo đánh răng rồi."

"Ừ." Vô Ưu nhận lấy bát trà, ừng ực uống hết sạch. Đưa bát trà cho Ngọc Trúc, liền đi tới trước bàn bát tiên vừa nhìn, thấy trên bàn chỉ để đậu phộng, hạt sen, long nhãn, táo đỏ và hạt dưa, Vô Ưu không khỏi nhíu mày: "Sao lại chuẩn bị một ít thức ăn này? Cả một ngày chưa ăn cơm rồi!" Mấy thứ này sao có thể no bụng?

Nghe nói như thế, Liên Kiều cười nói: "Nhị tiểu thư, ngài ăn tạm một chút, chờ đến ngày mai sẽ có cơm và thức ăn ngon, bây giờ ngài ăn đậu phộng trước một chút, trái lại cái này có thể đỡ đói!" Nói xong, Liên Kiều liền bao đậu phộng cho Vô Ưu, thấy thế, Vô Ưu cũng không còn cách nào khác, bụng cũng đã đói lả, chỉ đành ngồi xuống ăn!

Ăn xong một ít trà bánh, lại ngồi chờ thật lâu, đến tận lúc bên ngoài đã vang lên hai tiếng trống canh, tân lang vẫn chưa trở về! Liên Kiều và Ngọc Trúc rất sốt ruột, liên tiếp đi ra ngoài nhìn nhiều lần, Liên Kiều không nhịn được nói: "Sao cô gia vẫn chưa trở lại? Đã qua canh hai rồi!"

"E rằng tân khách vẫn chưa đi? Vừa rồi ta đi ra bên ngoài nghe được dường như phía trước vẫn còn hò hét ầm ĩ!" Ngọc Trúc suy đoán nói.

Liên Kiều cau mày nói: "Nhưng hôm nay là ngày đại hỉ, những tân khách này cũng thật là, tân nương tử người ta còn đang chờ, bọn họ còn đang nắm tân lang không tha!"

"Được rồi, chớ quấy rầy, không còn sớm, các ngươi đều lui xuống nghỉ ngơi đi!" Vô Ưu ngồi bên giường nói., Thực ra, hắn không trở lại không phải là tốt hơn sao? Nói thật, nếu như hắn trở về rồi, nàng thật không biết nên xử sự như thế nào? Nhìn bộ dạng Thẩm Quân vừa rồi, nhất định là hắn không muốn cưới mình, chắc cũng không muốn vào động phòng đi?

Nghe nói như thế, Liên Kiều vội vàng nói: "Nhị tiểu thư, như vậy sao có thể? Vừa rồi hỉ nương ngàn vạn lần căn dặn là chúng nô tỳ không được quên để cho ngài và cô gia uống rượu giao bôi ăn những đồ con đàn cháu đống đó!"

"Phải đó, chúng nô tỳ không mệt cũng không buồn ngủ. Ngược lại là nhị tiểu thư ngài nhất định rất mệt mỏi. Thế nhưng cũng không có cách nào khác, ngài liền kiên trì một chút nữa. Nếu không thì để nô tỳ đi mời cô gia qua đây?" Ngọc Trúc nói.

"Không cần!" Nghe nói như thế, Vô Ưu nhanh chóng ngăn cản nói. Lúc đầu hắn đã không tình nguyện rồi, tân lang chậm trễ không vào động phòng, tân nương tử phái người đi thúc giục, cái này truyền ra ngoài cũng quá thấp kém rồi!

Đợi một khoảng thời gian, Vô Ưu dựa vào trên gối mềm cũng đã bắt đầu ngủ gà ngủ gật, mới nghe phía bên ngoài truyền đến một hồi tiếng huyên náo! Sau đó, vừa nghe thấy tiếng cửa vang lên, tiếng nói của một nha đầu truyền đến: "Nhị nãi nãi, Nhị gia đã trở về!"

Nghe nói như thế, Vô Ưu nhanh chóng ngồi thẳng người, lại thấy Thẩm Quân được hai nha đầu mặc áo màu đỏ đỡ trở về đã say đến bất tỉnh nhân sự. Thấy tình cảnh này, nàng không khỏi nhướng mày! Hai nha đầu đỡ Thẩm Quân say bí tỉ đến trên giường, Xuân Lan vội vàng nói: "Nhị nãi nãi, Nhị gia uống say. Người xem..."

Liếc mắt nhìn Thẩm Quân trên giường, Vô Ưu biết ý của nha đầu này là hỏi mình có thể chăm sóc hắn hay không, dù sao đêm nay là động phòng hoa chúc, để nha đầu chăm sóc tân lang không quá thích hợp. Cho nên, Vô Ưu khoát tay áo với nha đầu kia, ý bảo các nàng có thể đi xuống! Thấy thế, Xuân Lan nhìn Thu Lan ở một bên còn mong đợi nhìn chủ tử trên giường, nàng nhanh chóng lôi nàng một cái, cũng phúc thân nói: "Chúng nô tỳ cáo lui!" Nói xong, liền lui ra ngoài.

Liên Kiều và Ngọc Trúc ở một bên thấy Thẩm Quân uống say bất tỉnh nhân sự nằm ở trên giường, không khỏi nhíu mày, nghĩ thầm: Làm sao có thể uống rượu giao bôi và ăn mấy thứ con đàn cháu đống này nữa? Đang khó xử, Vô Ưu cũng khoát tay áo với các nàng, ý bảo bọn họ cũng có thể đi ra. Liên Kiều và Ngọc Trúc không còn cách nào khác, chỉ đành phải nói: "Nhị tiểu thư, sợ rằng trong chốc lát cô gia cũng không thể tỉnh được, rượu giao bôi và mấy thứ con đàn cháu đống này cũng chỉ có thể để sáng sớm ngày mai ăn rồi!"

"Ừ." Vô Ưu gật đầu, tỏ ý chỉ có thể làm như vậy.

Cái gọi là xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng, mặc dù chắc là bây giờ tân lang cũng không làm được cái gì, nhưng thời gian thực sự là không còn sớm, tân lang và tân nương cũng nên nghỉ ngơi, cho nên Ngọc Trúc và Liên Kiều sau một khắc cũng lui ra ngoài! Liên Kiều và Ngọc Trúc đi rồi, bên trong tân phòng lớn như vậy cũng chỉ còn lại có Vô Ưu ngồi bên giường và Thẩm Quân đang nhắm mắt nằm ở trên giường, trong lúc nhất thời, trong phòng đặc biệt yên tĩnh!

Sau khi ngó chừng Thẩm Quân một khắc, Vô Ưu liền bước đến dùng ba ngón tay đè xuống mạch đập ở cổ tay trái Thẩm Quân, sau đó, nàng liền hạ lông mi, nhìn lướt qua gương mặt và lỗ tai của Thẩm Quân, cuối cùng khóe miệng của nàng kéo một ý cười lạnh lùng, rút bàn tay vào trong tay áo, sau đó nói: " Thẩm tướng quân giả vờ uống say không biết là vì lừa dối tiểu nữ tử, hay là vì lừa dối bọn hạ nhân vừa rồi?"

Thẩm Quân nằm ở trên giường chợt nghe được tiếng nói này, không khỏi toàn thân chấn động! Giọng nói này giống như con suối trong vắt làm cho lòng người dễ chịu, giống như là dòng suối nhỏ trong suốt trực tiếp chảy đến trái tim của người ta. Bởi vì hắn vẫn luôn đang tìm giọng nói vô ý nghe được trong đêm Nguyên Tiêu hai năm trước, thế nhưng vẫn luôn không biết giọng nói đó là của cô gái nào, không nghĩ tới giọng nói này vậy mà lại là của người hôm nay hắn đón dâu! Đúng, ngày ấy nàng cũng có mặt, thì ra người ngồi trong xe ngựa cùng thứ nữ nhà Ngụy thượng thư chính là nàng! Thực ra, lúc đầu hắn thưởng thức cũng không hoàn toàn là vì tiếng nói của nàng, còn có thái độ đúng mực của nàng, giọng nói nhu hòa mang theo quật cường và quả quyết!

Thấy người nằm trên giường không có ý định di chuyển, Vô Ưu nhân tiện nói: "Tiểu nữ tử không có sở trường gì khác, chỉ là biết một chút y thuật, nếu hôm nay Thẩm tướng quân uống rượu say, vậy không bằng để tiểu nữ tử giải rượu cho Thẩm tướng quân đi? Thế nhưng cách giải rượu của tiểu nữ tử không phải là dùng canh giải rượu, tiểu nữ tử có một phương pháp giải rượu tuyệt môn từ bảy bảy bốn mươi chín cây ngân châm, không bằng bây giờ tiểu nữ tử liền áp dụng cho Thẩm tướng quân thử xem?" Nói đến đây, Vô Ưu thực sự xuống giường lấy rương thuốc của mình.

Thực ra, đã bị người nhìn thấu Thẩm Quân cũng không muốn tiếp tục giả bộ nữa, thực sự là hắn vẫn còn trong lúc kinh ngạc. Nghe được nàng nói như vậy, sau một lát, Thẩm Quân cũng lập tức ngồi dậy từ trên giường. Nói một câu: "Không cần làm phiền Tiết cô nương đâu!" Nếu nàng không gọi hắn là phu quân, như vậy hắn cũng cũng sẽ không nói cái gì nương tử tới phụ họa.

Nghe nói như thế, Vô Ưu quay người lại, thấy Thẩm Quân đã ngồi ở trên giường hỉ, một đôi mắt thâm thúy sâu thẳm, một chút men say cũng không có! Nhìn đến đây, Vô Ưu cũng cười cười, xoay người ngồi ở trước bàn bát tiên. Nàng không muốn trở về ngồi bên giường nữa, vậy cũng ngại vì gần gũi hắn!

Giờ khắc này, con mắt hắn rốt cục nhìn thoáng qua cô dâu của hắn. Chỉ thấy nàng mặc một thân màu đỏ thẫm, trên đầu trên người trên cổ tay đều đeo đồ trang sức bằng vàng, rất có cảm giác vui mừng trang trọng. Nhớ lại lần trước gặp nàng nàng mặc cực kỳ tao nhã( thanh lịch, trang nhã), trước kia nàng thanh lệ thoát tục, trong con ngươi trong suốt mang theo một vẻ linh động, không nghĩ tới nàng mặc y phục vừa đậm vừa rực rỡ như vậy cũng rất đẹp mắt, tuy rằng nàng cũng không sở hữu vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, càng không nói đến minh diễm động lòng người, nhưng nàng lại khiến người ta cảm thấy rất thoải mái, rất đẹp mắt, hắn cũng không biết tại sao hắn lại có loại ý nghĩ này? Trước đây hắn ở phương diện này cũng không đến mức quá chán ghét,nhưng tuyệt đối là không thích, chắc bởi vì hoàn cảnh của hắn vô cùng xấu hổ đi? Cưới người trong lòng của hảo hữu chí giao, thật không biết phải cư xử thế nào! Chỉ là tiếng nói êm tai một chút thôi, hắn tự nói với mình như vậy!

Sau một khắc, hắn cau mày hỏi: "Ngươi làm sao biết ta đang giả vờ say?"

Nghe nói như thế, Vô Ưu mỉm cười, nói: "Nói như vậy nghĩa là Thẩm đại tướng quân thừa nhận rồi?"

Nghe vậy, Thẩm Quân biết mình bị lừa, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định nói: "Ngươi hãy trả lời câu hỏi của ta đi!"

"Được, ta trả lời ngươi!" Sau đó, Vô Ưu nói: "Người uống say khuôn mặt, lỗ tai sẽ đỏ lên, đầu óc mất cảm giác, mạch đập đập nhanh hơn, hô hấp nặng nề, nói nhảm, đứng không vững, thậm chí còn nôn mửa. Đương nhiên mấy cái đằng sau đều có thể giả vờ, nhưng còn mấy cái đằng trước mà nói là không dễ giả vờ, đương nhiên quả thực là đêm nay Thẩm đại tướng quân uống rượu, nhưng vẫn còn chưa đến mức bất tỉnh nhân sự mà thôi!"

Nghe xong những lời này, Thẩm Quân không thể không gật đầu nói: "Ngươi quan sát rất tỉ mỉ!"

"Ta là đại phu, quan sát bệnh trạng của bệnh nhân đương nhiên phải cẩn thận, nếu không sẽ gây ra án mạng!" Vô Ưu nói một câu liền nhấc ấm trà lên rót một chén trà. Lúc này, từ trên giường Thẩm Quân cũng đứng lên, đi tới ngồi xuống đối diện Vô Ưu, Vô Ưu thấy thế, cũng nhân tiện rót một chén trà cho Thẩm Quân ngồi đối diện. Hiện tại ít nhất người này trên danh nghĩa là trượng phu của nàng, tuy rằng nàng cũng không muốn làm hắn vui lòng, nhưng cũng không muốn đắc tội hắn, dù sao nơi này là địa bàn của hắn, vẫn là sống chung hòa bình với hắn thỏa đáng hơn!

"Chẳng trách mọi người đều nói y thuật của ngươi rất cao, xem ra vẫn có nguyên nhân!" Trái lại Thẩm Quân cũng không cần khách khí, tự tay nâng chung trà lên rồi uống cạn sạch.

"Tại sao ngươi muốn giả say? Không phải là muốn trốn tránh việc uống rượu giao bôi và ăn những thứ con đàn cháu đống đi?" Con mắt Vô Ưu nhìn lướt qua hai ly rượu mạ vàng khắc hoa tinh xảo còn có một mâm hạt con đàn cháu đống cầu kỳ bày trên bàn bát tiên.

Nghe nói như thế, Thẩm Quân nhíu mày, đánh giá người đang mặc trang phục tân nương trước mặt, trong chốc lát nói không nên lời. Bởi vì nàng là cô gái không câu nệ nhất mà hắn đã từng thấy qua, hôm nay là ngày đại hỉ của hắn và nàng, hắn cố ý vắng vẻ nàng đến canh ba mới vào tân phòng, còn giả vờ say rượu, nhưng ngược lại lại không nhìn ra nàng có chút tức giận và mất mát nào, cho dù nàng không oán giận thì cũng nước mắt giàn giụa như rất nhiều cô gái xinh đẹp khác rồi. Chẳng lẽ nàng hoàn toàn không muốn gả cho mình? Hoặc có lẽ người trong lòng nàng chính là Tần Hiển kia? Nhưng như vậy cũng không thuyết phục, hình như trước lúc nàng kết hôn Tần Hiển đã từng biểu đạt lòng ái mộ, nhưng khi đó căn bản là nàng vô tình với Tần Hiển, chẳng lẽ trong chuyện này còn có nội tình? Nghĩ đến đây mặt của Thẩm Quân tự nhiên trầm xuống, nói: "Ngươi rất hy vọng là đáp án này sao?"

Nghe vậy, Vô Ưu chỉ cười. Nói: "Ta có thể lựa chọn sao?"

"Không sai, là không có lựa chọn nào khác, giống như chuyện cưới ngươi vậy, chỉ là hoàng mệnh khó vi phạm mà thôi!" Thẩm Quân xuất thân là quân nhân, cũng nói ngay thẳng, không giống thư sinh nói tương đối uyển chuyển mịt mờ.

Thế nhưng, Vô Ưu là người hiện đại, nói thật, nàng rất ghét kiểu lằng nhằng mất thời gian của thư sinh thời đại này, vẫn là ngay thẳng hữu hiệu, nghe thấy người đối diện nói như vậy, trái lại nàng không có một chút nào tức giận, ngược lại nói một câu: "Nói như vậy hôm nay chúng ta coi như là đồng bệnh tương liên?"

"Có ý gì?" Lời nói của Vô Ưu làm cho tròng mắt Thẩm Quân hơi híp.

Vô Ưu hơi hất cằm trả lời: "Ta gả cho ngươi cũng vậy, chỉ là hoàng mệnh khó vi phạm mà thôi!"

Nghe nói như thế, trái lại Thẩm Quân hoàn toàn bị rung động! Từ trước đến nay ở Đại Tề nam tôn nữ ti, nam nhân là trời của nữ nhân, gả cho nam nhân như thế nào cũng quyết định cả đời của một nữ nhân. Nếu sau khi cưới có thể được phu quân sủng ái và đối xử tử tế, người nữ nhân này sẽ hạnh phúc cả đời, vì vậy thê tử đa số đều là thuận theo phu quân, nịnh nọt phu quân, chưa từng thấy qua một nữ nhân ngày đầu tiên tân hôn liền dùng khẩu khí này nói chuyện với trượng phu của mình, không thể không nói Vô Ưu trước mặt làm cho Thẩm Quân cảm thấy vô cùng kinh ngạc!

Thấy Thẩm Quân dường như trợn mắt hốc mồm, Vô Ưu cười nói: "Lời này là ngươi vừa mới nói với ta, ta lặp lại một lần nữa mà thôi, ngươi lại giật mình như thế sao?"

Nghe vậy, Thẩm Quân rũ mí mắt xuống, nhìn chằm chằm bát trà trước mặt, nói một câu: "Hình như ngươi rất không đồng ý người phu quân là ta này!"

"Lẽ nào ngươi chấp nhận người vợ là ta rồi?" Vô Ưu hỏi ngược một câu.

Lời nói của Vô Ưu làm cho khóe miệng Thẩm Quân ngậm một cái rồi cười lạnh. Đột nhiên hỏi: "Ngươi không muốn gả cho ta không phải là vì Tần Hiển chứ?"

Nghe nói như thế, Vô Ưu không khỏi có chút tức giận, nói: "Việc này liên quan gì đến Tần Hiển?" Thế nhưng trong lòng lại đang nghĩ: Tại sao đột nhiên hắn lại nhắc đến Tần Hiển? Chẳng lẽ chuyện Tần Hiển mến mộ nàng hắn cũng biết? Nếu biết, vậy cũng chẳng trách hôm nay hắn như vậy với mình, dù sao ở cổ đại có người nam nhân nào hy vọng vợ mình và nam nhân khác có chút ám muội nào đâu? 

"Ta và Tần Hiển là hảo hữu chí giao!" Thẩm Quân nói một câu. Những lời này đã rất rõ ràng rồi, hắn hiểu rõ, chỉ là không nói ra một câu nói phía sau kia mà thôi.

Nghe nói như thế, Vô Ưu cúi đầu chần chờ một chút, sau đó nói: "Nếu là hảo hữu chí giao. Ngươi cũng có thể hiểu được tất cả. Ta và Tần Hiển trước đây không có gì cả. Về sau cũng sẽ không có!"

"Ngươi đang giải thích với ta sao?" Thẩm Quân nhìn chằm chằm Vô Ưu hỏi.

"Ít nhất hiện tại trên danh nghĩa là phu thê, đương nhiên ta có nghĩa vụ phải giải thích chuyện này với ngươi, chẳng qua nếu như ngươi không tin ta cũng không còn cách nào!" Vô Ưu cư xử không kiêu ngạo không siểm nịnh.

Nhìn chằm chằm Vô Ưu chốc lát, trên mặt của Thẩm Quân vẫn không có quá nhiều biểu cảm, nàng cũng hoàn toàn không biết hắn đã tin tưởng lời của nàng hay chưa, nàng phát hiện nói chuyện cùng một người trên mặt không có quá nhiều biểu cảm  thực sự mệt chết đi được, bởi vì ngươi hoàn toàn không đoán ra hỉ nộ ái ố của hắn!

Edit by LeeMon.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện