Ở bên kia sàn nhảy của quán bar quần ma loạn vũ, hối hả và nhộn nhịp.
Trên sân khấu, giọng hát chính khàn khàn của ban nhạc đang gào thét trong sự bất lực của cuộc sống.
Bộ gõ kim loại nặng hòa cùng âm nhạc làm mọi người phải lắc lư theo, huyết mạch phẫn trương(1).
Các yếu tố không an phận tràn ngập quán bar, trụy lạc, điêu tàn.
Đông Mễ lộ vẫn đang ca hát tận tình, Tưởng Trì Hoài thật sự không thể chịu đựng được nữa, anh phân phó Chu Cảnh Xuyên: "Cõng cô ấy ra ngoài nhanh lên."
Biểu hiện của Chu cảnh Xuyên như thể tôi không quen cô ta, dựa vào đâu mà muốn tôi cõng cô ta ra ngoài.
Tưởng Trì Hoài mất kiên nhẫn nói: "Chu Cảnh Xuyên, đừng tỏ thái độ đó, nếu không tôi bảo cậu đến đây làm gì?"
".....Dù sao tôi cũng không cõng, ai muốn cõng thì cõng đi." Chu Cảnh Xuyên lười biếng dựa vào quầy bar, anh lấy ra một điếu thuốc, thờ ơ châm lửa lên.
Anh ngẩng đầu lên thì chạm phải ánh mắt đe dọa và cảnh cáo của Tưởng Trì Hoài, anh chột dạ sờ lên mũi, nhưng ngoài miệng vẫn bướng bỉnh nói: "Người phụ nữ này là vì cậu nên mới điên loạn mà uống rượu, nói không chừng người ta cũng đang chờ cậu đến cõng cô ta, nếu tôi cõng cô ta, không phải một chân chặn ngang, hủy hoại nhân duyên của người khác sao, chuyện thiếu đạo đức như vậy, tôi không làm!"
Tưởng Trì Hoài đút hai tay vào túi quần, nhìn Chu Cảnh Xuyên chăm chú bằng gương mặt vô cảm, không nói lời nào.
Chu Cảnh Xuyên thầm mắng trong lòng một câu, rồi trực tiếp ném điếu thuốc vào ly rượu trước mặt Đông Mễ Lộ.
Anh kéo lấy mái tóc dài của cô, không một chút thương hoa tiếc ngọc, "Đi thôi!!"
Đông Mễ Lộ bị anh túm tóc sinh đau, cô rít vào một hơi khí lạnh, nguyền rủa Chu Cảnh Xuyên dưới đáy lòng một vạn lần.
Lộ Dao không thể nhìn được nữa, cô bước đến và đá vào anh, "Bắt nạt một cô gái đang say, anh có còn là đàn ông không hả!”
“Đi ra ngoài nhanh lên, đừng loạn thêm nữa!” Tưởng Trì Hoài nắm chặt lấy cổ tay Lộ Dao và lôi cô ra ngoài.
“Tưởng Trì Hoài, anh nhẹ một chút, cổ tay tôi sắp gãy rồi!!” Lộ Dao nhe răng trợn mắt, trong giọng nói còn kèm theo một tiếng khóc nức nở.
Tưởng Trì Hoài không hề mềm lòng nói, "Gãy rồi thì tôi sẽ gắn lại cho em.”
Ra đến cổng lớn, Tưởng Trì Hoài mới cảm thấy mình có thể hít thở được, anh buông tay Lộ Dao ra, ngược lại véo cằm cô, “Lộ Dao, lần sau còn dám nửa đêm ra ngoài làm loạn, em thử xem!”
Lộ Dao siết chặt cổ tay anh: “Tưởng Trì Hoài, anh buông ra! Đau!!!”
“Đau thì trí nhớ mới dài!” Mặc dù ngoài miệng Tưởng Trì Hoài nói như vậy, nhưng cuối cùng vẫn không thể nhẫn tâm, những ngón tay từ từ buông ra.
Lộ Dao đánh anh vài cái, trong lòng vừa uất ức vừa đuối lý.
Tưởng Trì Hoài nhìn chăm chú vào cằm của cô, làn da trắng nõn của cô bị anh nhéo mạnh như vậy, thành một mảng đỏ bừng.
Anh vô thức đưa tay lên và nhẹ nhàng vuốt ve, “Có phải rất đau không?”
Lộ Dao quật tay anh ra: “Đừng chạm vào tôi! Tưởng Trì Hoài, tôi không phải trẻ con, cũng không do anh quản, sau này anh bớt lấy cái danh gia trưởng ra mà mắng tôi đi!”
Tưởng Trì Hoài bị cô đánh vào mu bàn tay, nóng rát đau đớn, xuống tay cũng thật tàn nhẫn.
Anh gằn từng chữ một: “Lộ Dao, em đúng là do tôi quản đấy. Thầy Lộ và cô đã nói, ở Bắc Kinh, tôi chính là người giám hộ của em, công việc của em, cuộc sống, bao gồm cả tình yêu, tôi đều có thể quản.”
“Anh bệnh thần kinh!!” Sau khi hét lên xong, dạ dày cô một trận ghê tởm, đầu óc cũng bắt đầu quay cuồng.
Tưởng Trì Hoài ‘ hừ ’ một tiếng, không tiếp tục đôi co với cô nữa, dù sao sau này cô do anh quản là được.
Anh quay đầu lại nhìn về phía cổng lớn của quán bar, tên Chu Cảnh Xuyên này còn chưa bò ra sao?
Ban đầu Chu Cảnh Xuyên muốn lôi Đông Mễ Lộ ra, nhưng cô đã uống say như chết, hoàn toàn không còn ý thức để tự mình đi đường.
Chu Cảnh Xuyên bên mắng, bên khom lưng cõng cô lên.
Đông Mễ Lộ lén mở mắt ra, chỉ lộ ra một khe hở, phát hiện Tưởng Trì Hoài đã sớm không còn ở quán bar.
Cô thật vất vả ‘ say ’ một lần, và may mắn có thể làm Tưởng Trì Hoài đến đây như thế, cô không thể cho bất cứ ngoài ý muốn nào làm hỏng chuyện tốt của cô.
Cô nằm trên lưng Chu Cảnh Xuyên cũng không yên, cuồng loạn hát bài giao dịch tình yêu, “Tình yêu không phải thứ bạn muốn mua, muốn mua là có thể mua…”
Toàn bộ cơ thể đều rũ xuống, hai tay còn quơ loạn xạ giữa không trung, hai chân cũng đá đạp lung tung.
Như một người đàn bà đanh đá say rượu rồi la lối khóc lóc.
Chu Cảnh Xuyên thật sự rất mệt, vài phút trôi qua rồi nhưng cũng chưa đi được mấy mét.
“Đông Mễ Lộ, mẹ nó cô còn làm thế nữa, tôi sẽ ném cô xuống ngay!”
Đông Mễ Lộ thầm nghĩ, mẹ nó anh còn chần chờ gì nữa, ném tôi xuống nhanh lên!
Trên trán của Chu Cảnh Xuyên chảy đầy mồ hôi, anh lớn đầu như vậy rồi mà còn phải chịu mất mặt như thế, bị nhiều người trong quán bar vây quanh như một tên hề.
Đông Mễ Lộ thấy Chu Cảnh Xuyên vẫn không có ý định từ bỏ, một ngọn lửa nữa lại bùng lên, ngày thường, có cho cô mười cái lá gan cô cũng không dám làm như vậy, nhưng bây giờ cô đang say, đơn giản là mặc kệ giá nào, ai lại đi chấp nhặt một con ma men.
Cô nheo mắt lại, hai tay ôm ghì lấy cổ Chu Cảnh Xuyên, lần theo cổ áo sơ mi của anh và đi vào trong, vừa sờ soạng vừa véo ngực anh, trong miệng còn mơ hồ nói: “Trì Hoài… Ngực… Anh… Thật lớn nha, ha ha a…”
Chu Cảnh Xuyên không thể chịu đựng được nữa: “Đông Mễ Lộ, mẹ nó cô nổi điên cái gì vậy hả!”
Anh lập tức buông tay ra, rồi kéo mạnh hai tay của Đông Mễ Lộ đang vòng trên cổ anh, còn lại phản xạ có điều kiện đẩy cô sang một bên bằng khuỷu tay.
Đông Mễ Lộ lảo đảo lùi về sau vài bước, hai chân vướng vào nhau, đặt mông ngồi xuống đất, bị ngã nên cô oa lên một tiếng.
Cảnh Chu Cảnh Xuyên bị quấy rối đó không ai chú ý, nhưng toàn bộ quá trình anh ức hiếp Đông Mễ Lộ, đẩy cô ngã xuống đất thì lại bị Lộ Dao và Tưởng Trì Hoài thu hết vào đáy mắt.
……
Hôm sau.
Lộ Dao vẫn chưa dậy, đã bị tiếng chuông cửa hết đợt này đến đợt khác đánh thức, cô lật người lại, kéo chăn từ mông lên đỉnh đầu, và tiếp tục ngủ.
Sau đó không chỉ có tiếng chuông cửa, mà điện thoại cũng reo lên.
Cô vò đầu, ảo não cầm lấy điện thoại nghe máy, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tưởng Trì Hoài, rốt cuộc anh muốn làm gì!!”
“Dậy ăn sáng.”
“Tưởng Trì Hoài, hôm nay là thứ bảy!”
"Bụng em cũng nghỉ ngơi luôn à?”
“…Phải!! Cho nên, đại ca à đừng quản tôi nữa, được không? Cuối tuần tôi không ăn sáng!!” Lộ Dao trực tiếp cúp máy, rồi chuyển điện thoại sang chế độ im lặng.
Cô tìm một cặp nút bịt tai rồi nhét vào lỗ tai, nằm trên giường và tiếp tục vùi đầu ngủ.
Bây giờ đầu cô rất đau và bụng rất khó chịu, một chút sức lực cũng không có.
Tối qua sau khi trở về cô đã nôn mửa ngay ở tầng dưới, nôn ra đầy người Tưởng Trì Hoài đều là…
Năm phút trôi qua, điện thoại không có động tĩnh, chuông cửa cũng không vang lên nữa, Lộ Dao mới thở phào nhẹ nhõm, yên tâm ngủ tiếp.
Đang lúc cô mơ mơ màng màng sắp ngủ, bên ngoài cửa phòng ngủ bỗng vang lên tiếng gõ cửa: “Dao Dao, tôi vào nha!”
Đầu óc hỗn loạn của Lộ Dao lập tức trở nên tỉnh táo, cô lăn long lóc một cái xuống rồi bò ngồi dậy, đây là chung cư của Tưởng Trì Hoài, anh ta có thể ra vào tùy ý và muốn làm gì thì làm.
Ngay khi cô bị phân tâm, tay nắm cửa của phòng ngủ chuyển động, cửa phòng đẩy ra thành một khe hở, “Dao Dao, không dậy nổi à?”
“……” Lộ Dao cảm thấy quả thực là không thể nói lý với Tưởng Trì Hoài, không thể nào giao tiếp với anh ta.
Đây là sự khác nhau bi ai, anh ta và Hoắc Viễn Chu đúng là những con người của niên đại.
“Dao Dao!” Tất cả đều là giọng điệu đe dọa.
“Tưởng Trì Hoài, anh còn có nhân tính không? Hôm nay là cuối tuần, tôi ngủ nướng cũng không được sao!”
“Không được! Phải ăn bữa sáng.”
Việc thức dậy đối với Lộ Dao vốn đã nặng nề, bây giờ tính ngoan cố của cô trỗi dậy, đơn giản là bất chấp tất cả, tiếp tục ngã lên giường, cô không tin Tưởng Trì Hoài thật sự dám bước vào kéo chăn của cô ra.
Tưởng Trì Hoài gọi cô lần nữa: “Dao Dao, không dậy à?”
“Tôi ngủ rồi! Đừng làm phiền tôi!”
Lộ Dao nghe thấy tiếng bước chân, lúc quay người lại nhìn, không ngờ Tưởng Trì Hoài đã đến gần cạnh giường.
Cô hoảng loạn kéo chăn lên, kéo qua mũi, chỉ lộ ra cặp mắt, “Tưởng Trì Hoài, sao anh lại có thể tùy tiện vào phòng của con gái chứ! Đi ra ngoài!”
Tưởng Trì Hoài có tai như điếc, thờ ơ ngồi xuống mép giường, hai tay chống ở hai bên người cô, chầm chậm tiến người về phía trước, tiến lại gần cô từng chút một.
Lộ Dao lập tức cảm thấy mình bị bao quanh bởi hơi thở nguy hiểm từ trên người anh ta, người đàn ông này sao có thể tự tin và tự phụ như thế, lại còn không biết xấu hổ nữa!
Trong ánh mắt của cô đầy sự hoảng sợ, vừa có chút may mắn, nhưng vẫn buộc phải bình tĩnh.
“Tưởng Trì Hoài, anh muốn làm gì?”
“Hôn em.”
“Anh dám!”
“Em không đứng dậy tôi sẽ hôn, không tin, em có thể thử.”
Lộ Dao vô thức cắn môi, không khỏi lo lắng nuốt nước bọt xuống, “Tưởng Trì Hoài, anh đứng lên mau, anh mà dám hôn tôi, tôi sẽ không để yên cho anh!”
Cô đang hối hận muốn chết vì chỉ mặc mỗi cái áo nịt và quần lót, ngay cả áo ngực cũng chưa mặc, nếu không, cô thật sự muốn vươn tay ra, và xé nát anh ta, đúng là khinh người quá đáng.
“Làm thế nào để không để yên cho tôi đây?” Giọng điệu của anh không chút quan tâm.
Lộ Dao thật sự sợ anh hôn thật, nên chỉ có thể chịu thua: “Tưởng Trì Hoài, tôi thật sự buồn ngủ, tối qua tôi ngủ lúc ba giờ sáng, bụng cũng rất khó chịu.”
“Em cũng biết buồn ngủ, cũng biết bụng khó chịu à?”
Lộ Dao cúi đầu không nói lời nào.
Tưởng Trì Hoài từ trên cao nhìn xuống cô: “Vẫn còn buồn ngủ ư?”
Lộ Dao “Ừ” một tiếng, rồi nói tiếp: “Nhức đầu.”
“Đáng đời!”
Lộ Dao: “……”
Tưởng Trì Hoài đứng dậy và rời khỏi phòng ngủ.
Lộ Dao thở hắt ra, thật ra trong tiềm thức cô cũng cảm thấy Tưởng Trì Hoài sẽ không làm ra chuyện gì khác người với cô.
Không quá hai phút, tiếng gõ cửa trong phòng ngủ lại vang lên, trong lòng cô khẽ lộp bộp, có phải anh ta thấy hối hận vì đã không làm gì, mà quay trở lại không?
Tưởng Trì Hoài đẩy cửa bước vào, anh bưng trong tay một cái khay, cô ngửi thấy mùi thơm của thức ăn.
Trách oan người tốt rồi.
Tưởng Trì Hoài đặt cái khay lên tủ đầu giường, “Ăn xong rồi ngủ tiếp, nếu không dạ dày sẽ không thể chịu nổi.”
Lộ Dao nhìn vào khay, bên trong có cháo gạo kê, các món ăn nhẹ, trứng chiên, rau xào, còn có nước ép trái cây tươi.
“Cảm ơn.”
Tưởng Trì Hoài không đáp lại, như suy nghĩ gì đó và nhìn cô, “Xin lỗi, không có sự đồng ý của em đã tự tiện vào, sẽ không có lần sau nữa.”
Lộ Dao rất rộng lượng nói: “Tôi tha thứ cho anh, nếu còn có lần sau, tôi sẽ báo cảnh sát!”
Tưởng Trì Hoài: “… Em cho rằng tôi ăn no ở không mà muốn vào sao? Đổi lại là cô gái khác, cô ta có đau bụng đến chết, thì cũng chẳng liên quan gì đến tôi đâu!”
Lộ Dao hừ hừ hai tiếng, không phản bác.
Tưởng Trì Hoài dặn dò cô ăn nhanh lên, trước khi rời đi đã nói với cô: “Chiều nay cùng tôi đến bệnh viện thăm Chu Cảnh Xuyên, buổi tối ba mẹ tôi mời thầy Lộ và cô đi ăn, hai chúng ta cũng phải đến đó.”
Hai việc này nghe đến đều khủng khiếp như thế, Lộ Dao chớp chớp đôi mắt ngây thơ, “Tôi có thể không đi ăn không? Cơ thể tôi… không khỏe.”
“Không được!”
Lộ Dao nhấp môi, chỉ có thể rút lui mà xin xỏ tiếp, “Tôi có thể không đi thăm… Chu Cảnh Xuyên không.”
Tưởng Trì Hoài hỏi lại: “Em nói gì?”
Lộ Dao không lên tiếng.
Biểu hiện của Tưởng Trì Hoài phức tạp khó tả, một hồi lâu sau mới thở dài, bất lực nói: "Đánh người ta tới mức gãy xương phải nhập viện, em vẫn không biết xấu hổ mà nói em không đi thăm được sao?”
Lộ Dao: “……”
Nhưng cô không phải cố ý đả thương Chu Cảnh Xuyên, ai biết sau khi hơi men dâng lên thì đầu óc bắt đầu mất kiểm soát, thấy anh ta ức hiếp Mễ Lộ, dưới sự kích động, cô đã lập tức ra tay...
- ----------
(1) "Huyết mạch phẫn trương” là một thành ngữ, nghĩa gốc là máu đột nhiên di chuyển nhanh hơn, đến nỗi mạch máu bành trướng, gân xanh nổi lên. Thường được sử dụng để hình dung sự kích động, phấn khởi, tình cảm mãnh liệt.
Editor: Lạc Lạc
Trên sân khấu, giọng hát chính khàn khàn của ban nhạc đang gào thét trong sự bất lực của cuộc sống.
Bộ gõ kim loại nặng hòa cùng âm nhạc làm mọi người phải lắc lư theo, huyết mạch phẫn trương(1).
Các yếu tố không an phận tràn ngập quán bar, trụy lạc, điêu tàn.
Đông Mễ lộ vẫn đang ca hát tận tình, Tưởng Trì Hoài thật sự không thể chịu đựng được nữa, anh phân phó Chu Cảnh Xuyên: "Cõng cô ấy ra ngoài nhanh lên."
Biểu hiện của Chu cảnh Xuyên như thể tôi không quen cô ta, dựa vào đâu mà muốn tôi cõng cô ta ra ngoài.
Tưởng Trì Hoài mất kiên nhẫn nói: "Chu Cảnh Xuyên, đừng tỏ thái độ đó, nếu không tôi bảo cậu đến đây làm gì?"
".....Dù sao tôi cũng không cõng, ai muốn cõng thì cõng đi." Chu Cảnh Xuyên lười biếng dựa vào quầy bar, anh lấy ra một điếu thuốc, thờ ơ châm lửa lên.
Anh ngẩng đầu lên thì chạm phải ánh mắt đe dọa và cảnh cáo của Tưởng Trì Hoài, anh chột dạ sờ lên mũi, nhưng ngoài miệng vẫn bướng bỉnh nói: "Người phụ nữ này là vì cậu nên mới điên loạn mà uống rượu, nói không chừng người ta cũng đang chờ cậu đến cõng cô ta, nếu tôi cõng cô ta, không phải một chân chặn ngang, hủy hoại nhân duyên của người khác sao, chuyện thiếu đạo đức như vậy, tôi không làm!"
Tưởng Trì Hoài đút hai tay vào túi quần, nhìn Chu Cảnh Xuyên chăm chú bằng gương mặt vô cảm, không nói lời nào.
Chu Cảnh Xuyên thầm mắng trong lòng một câu, rồi trực tiếp ném điếu thuốc vào ly rượu trước mặt Đông Mễ Lộ.
Anh kéo lấy mái tóc dài của cô, không một chút thương hoa tiếc ngọc, "Đi thôi!!"
Đông Mễ Lộ bị anh túm tóc sinh đau, cô rít vào một hơi khí lạnh, nguyền rủa Chu Cảnh Xuyên dưới đáy lòng một vạn lần.
Lộ Dao không thể nhìn được nữa, cô bước đến và đá vào anh, "Bắt nạt một cô gái đang say, anh có còn là đàn ông không hả!”
“Đi ra ngoài nhanh lên, đừng loạn thêm nữa!” Tưởng Trì Hoài nắm chặt lấy cổ tay Lộ Dao và lôi cô ra ngoài.
“Tưởng Trì Hoài, anh nhẹ một chút, cổ tay tôi sắp gãy rồi!!” Lộ Dao nhe răng trợn mắt, trong giọng nói còn kèm theo một tiếng khóc nức nở.
Tưởng Trì Hoài không hề mềm lòng nói, "Gãy rồi thì tôi sẽ gắn lại cho em.”
Ra đến cổng lớn, Tưởng Trì Hoài mới cảm thấy mình có thể hít thở được, anh buông tay Lộ Dao ra, ngược lại véo cằm cô, “Lộ Dao, lần sau còn dám nửa đêm ra ngoài làm loạn, em thử xem!”
Lộ Dao siết chặt cổ tay anh: “Tưởng Trì Hoài, anh buông ra! Đau!!!”
“Đau thì trí nhớ mới dài!” Mặc dù ngoài miệng Tưởng Trì Hoài nói như vậy, nhưng cuối cùng vẫn không thể nhẫn tâm, những ngón tay từ từ buông ra.
Lộ Dao đánh anh vài cái, trong lòng vừa uất ức vừa đuối lý.
Tưởng Trì Hoài nhìn chăm chú vào cằm của cô, làn da trắng nõn của cô bị anh nhéo mạnh như vậy, thành một mảng đỏ bừng.
Anh vô thức đưa tay lên và nhẹ nhàng vuốt ve, “Có phải rất đau không?”
Lộ Dao quật tay anh ra: “Đừng chạm vào tôi! Tưởng Trì Hoài, tôi không phải trẻ con, cũng không do anh quản, sau này anh bớt lấy cái danh gia trưởng ra mà mắng tôi đi!”
Tưởng Trì Hoài bị cô đánh vào mu bàn tay, nóng rát đau đớn, xuống tay cũng thật tàn nhẫn.
Anh gằn từng chữ một: “Lộ Dao, em đúng là do tôi quản đấy. Thầy Lộ và cô đã nói, ở Bắc Kinh, tôi chính là người giám hộ của em, công việc của em, cuộc sống, bao gồm cả tình yêu, tôi đều có thể quản.”
“Anh bệnh thần kinh!!” Sau khi hét lên xong, dạ dày cô một trận ghê tởm, đầu óc cũng bắt đầu quay cuồng.
Tưởng Trì Hoài ‘ hừ ’ một tiếng, không tiếp tục đôi co với cô nữa, dù sao sau này cô do anh quản là được.
Anh quay đầu lại nhìn về phía cổng lớn của quán bar, tên Chu Cảnh Xuyên này còn chưa bò ra sao?
Ban đầu Chu Cảnh Xuyên muốn lôi Đông Mễ Lộ ra, nhưng cô đã uống say như chết, hoàn toàn không còn ý thức để tự mình đi đường.
Chu Cảnh Xuyên bên mắng, bên khom lưng cõng cô lên.
Đông Mễ Lộ lén mở mắt ra, chỉ lộ ra một khe hở, phát hiện Tưởng Trì Hoài đã sớm không còn ở quán bar.
Cô thật vất vả ‘ say ’ một lần, và may mắn có thể làm Tưởng Trì Hoài đến đây như thế, cô không thể cho bất cứ ngoài ý muốn nào làm hỏng chuyện tốt của cô.
Cô nằm trên lưng Chu Cảnh Xuyên cũng không yên, cuồng loạn hát bài giao dịch tình yêu, “Tình yêu không phải thứ bạn muốn mua, muốn mua là có thể mua…”
Toàn bộ cơ thể đều rũ xuống, hai tay còn quơ loạn xạ giữa không trung, hai chân cũng đá đạp lung tung.
Như một người đàn bà đanh đá say rượu rồi la lối khóc lóc.
Chu Cảnh Xuyên thật sự rất mệt, vài phút trôi qua rồi nhưng cũng chưa đi được mấy mét.
“Đông Mễ Lộ, mẹ nó cô còn làm thế nữa, tôi sẽ ném cô xuống ngay!”
Đông Mễ Lộ thầm nghĩ, mẹ nó anh còn chần chờ gì nữa, ném tôi xuống nhanh lên!
Trên trán của Chu Cảnh Xuyên chảy đầy mồ hôi, anh lớn đầu như vậy rồi mà còn phải chịu mất mặt như thế, bị nhiều người trong quán bar vây quanh như một tên hề.
Đông Mễ Lộ thấy Chu Cảnh Xuyên vẫn không có ý định từ bỏ, một ngọn lửa nữa lại bùng lên, ngày thường, có cho cô mười cái lá gan cô cũng không dám làm như vậy, nhưng bây giờ cô đang say, đơn giản là mặc kệ giá nào, ai lại đi chấp nhặt một con ma men.
Cô nheo mắt lại, hai tay ôm ghì lấy cổ Chu Cảnh Xuyên, lần theo cổ áo sơ mi của anh và đi vào trong, vừa sờ soạng vừa véo ngực anh, trong miệng còn mơ hồ nói: “Trì Hoài… Ngực… Anh… Thật lớn nha, ha ha a…”
Chu Cảnh Xuyên không thể chịu đựng được nữa: “Đông Mễ Lộ, mẹ nó cô nổi điên cái gì vậy hả!”
Anh lập tức buông tay ra, rồi kéo mạnh hai tay của Đông Mễ Lộ đang vòng trên cổ anh, còn lại phản xạ có điều kiện đẩy cô sang một bên bằng khuỷu tay.
Đông Mễ Lộ lảo đảo lùi về sau vài bước, hai chân vướng vào nhau, đặt mông ngồi xuống đất, bị ngã nên cô oa lên một tiếng.
Cảnh Chu Cảnh Xuyên bị quấy rối đó không ai chú ý, nhưng toàn bộ quá trình anh ức hiếp Đông Mễ Lộ, đẩy cô ngã xuống đất thì lại bị Lộ Dao và Tưởng Trì Hoài thu hết vào đáy mắt.
……
Hôm sau.
Lộ Dao vẫn chưa dậy, đã bị tiếng chuông cửa hết đợt này đến đợt khác đánh thức, cô lật người lại, kéo chăn từ mông lên đỉnh đầu, và tiếp tục ngủ.
Sau đó không chỉ có tiếng chuông cửa, mà điện thoại cũng reo lên.
Cô vò đầu, ảo não cầm lấy điện thoại nghe máy, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tưởng Trì Hoài, rốt cuộc anh muốn làm gì!!”
“Dậy ăn sáng.”
“Tưởng Trì Hoài, hôm nay là thứ bảy!”
"Bụng em cũng nghỉ ngơi luôn à?”
“…Phải!! Cho nên, đại ca à đừng quản tôi nữa, được không? Cuối tuần tôi không ăn sáng!!” Lộ Dao trực tiếp cúp máy, rồi chuyển điện thoại sang chế độ im lặng.
Cô tìm một cặp nút bịt tai rồi nhét vào lỗ tai, nằm trên giường và tiếp tục vùi đầu ngủ.
Bây giờ đầu cô rất đau và bụng rất khó chịu, một chút sức lực cũng không có.
Tối qua sau khi trở về cô đã nôn mửa ngay ở tầng dưới, nôn ra đầy người Tưởng Trì Hoài đều là…
Năm phút trôi qua, điện thoại không có động tĩnh, chuông cửa cũng không vang lên nữa, Lộ Dao mới thở phào nhẹ nhõm, yên tâm ngủ tiếp.
Đang lúc cô mơ mơ màng màng sắp ngủ, bên ngoài cửa phòng ngủ bỗng vang lên tiếng gõ cửa: “Dao Dao, tôi vào nha!”
Đầu óc hỗn loạn của Lộ Dao lập tức trở nên tỉnh táo, cô lăn long lóc một cái xuống rồi bò ngồi dậy, đây là chung cư của Tưởng Trì Hoài, anh ta có thể ra vào tùy ý và muốn làm gì thì làm.
Ngay khi cô bị phân tâm, tay nắm cửa của phòng ngủ chuyển động, cửa phòng đẩy ra thành một khe hở, “Dao Dao, không dậy nổi à?”
“……” Lộ Dao cảm thấy quả thực là không thể nói lý với Tưởng Trì Hoài, không thể nào giao tiếp với anh ta.
Đây là sự khác nhau bi ai, anh ta và Hoắc Viễn Chu đúng là những con người của niên đại.
“Dao Dao!” Tất cả đều là giọng điệu đe dọa.
“Tưởng Trì Hoài, anh còn có nhân tính không? Hôm nay là cuối tuần, tôi ngủ nướng cũng không được sao!”
“Không được! Phải ăn bữa sáng.”
Việc thức dậy đối với Lộ Dao vốn đã nặng nề, bây giờ tính ngoan cố của cô trỗi dậy, đơn giản là bất chấp tất cả, tiếp tục ngã lên giường, cô không tin Tưởng Trì Hoài thật sự dám bước vào kéo chăn của cô ra.
Tưởng Trì Hoài gọi cô lần nữa: “Dao Dao, không dậy à?”
“Tôi ngủ rồi! Đừng làm phiền tôi!”
Lộ Dao nghe thấy tiếng bước chân, lúc quay người lại nhìn, không ngờ Tưởng Trì Hoài đã đến gần cạnh giường.
Cô hoảng loạn kéo chăn lên, kéo qua mũi, chỉ lộ ra cặp mắt, “Tưởng Trì Hoài, sao anh lại có thể tùy tiện vào phòng của con gái chứ! Đi ra ngoài!”
Tưởng Trì Hoài có tai như điếc, thờ ơ ngồi xuống mép giường, hai tay chống ở hai bên người cô, chầm chậm tiến người về phía trước, tiến lại gần cô từng chút một.
Lộ Dao lập tức cảm thấy mình bị bao quanh bởi hơi thở nguy hiểm từ trên người anh ta, người đàn ông này sao có thể tự tin và tự phụ như thế, lại còn không biết xấu hổ nữa!
Trong ánh mắt của cô đầy sự hoảng sợ, vừa có chút may mắn, nhưng vẫn buộc phải bình tĩnh.
“Tưởng Trì Hoài, anh muốn làm gì?”
“Hôn em.”
“Anh dám!”
“Em không đứng dậy tôi sẽ hôn, không tin, em có thể thử.”
Lộ Dao vô thức cắn môi, không khỏi lo lắng nuốt nước bọt xuống, “Tưởng Trì Hoài, anh đứng lên mau, anh mà dám hôn tôi, tôi sẽ không để yên cho anh!”
Cô đang hối hận muốn chết vì chỉ mặc mỗi cái áo nịt và quần lót, ngay cả áo ngực cũng chưa mặc, nếu không, cô thật sự muốn vươn tay ra, và xé nát anh ta, đúng là khinh người quá đáng.
“Làm thế nào để không để yên cho tôi đây?” Giọng điệu của anh không chút quan tâm.
Lộ Dao thật sự sợ anh hôn thật, nên chỉ có thể chịu thua: “Tưởng Trì Hoài, tôi thật sự buồn ngủ, tối qua tôi ngủ lúc ba giờ sáng, bụng cũng rất khó chịu.”
“Em cũng biết buồn ngủ, cũng biết bụng khó chịu à?”
Lộ Dao cúi đầu không nói lời nào.
Tưởng Trì Hoài từ trên cao nhìn xuống cô: “Vẫn còn buồn ngủ ư?”
Lộ Dao “Ừ” một tiếng, rồi nói tiếp: “Nhức đầu.”
“Đáng đời!”
Lộ Dao: “……”
Tưởng Trì Hoài đứng dậy và rời khỏi phòng ngủ.
Lộ Dao thở hắt ra, thật ra trong tiềm thức cô cũng cảm thấy Tưởng Trì Hoài sẽ không làm ra chuyện gì khác người với cô.
Không quá hai phút, tiếng gõ cửa trong phòng ngủ lại vang lên, trong lòng cô khẽ lộp bộp, có phải anh ta thấy hối hận vì đã không làm gì, mà quay trở lại không?
Tưởng Trì Hoài đẩy cửa bước vào, anh bưng trong tay một cái khay, cô ngửi thấy mùi thơm của thức ăn.
Trách oan người tốt rồi.
Tưởng Trì Hoài đặt cái khay lên tủ đầu giường, “Ăn xong rồi ngủ tiếp, nếu không dạ dày sẽ không thể chịu nổi.”
Lộ Dao nhìn vào khay, bên trong có cháo gạo kê, các món ăn nhẹ, trứng chiên, rau xào, còn có nước ép trái cây tươi.
“Cảm ơn.”
Tưởng Trì Hoài không đáp lại, như suy nghĩ gì đó và nhìn cô, “Xin lỗi, không có sự đồng ý của em đã tự tiện vào, sẽ không có lần sau nữa.”
Lộ Dao rất rộng lượng nói: “Tôi tha thứ cho anh, nếu còn có lần sau, tôi sẽ báo cảnh sát!”
Tưởng Trì Hoài: “… Em cho rằng tôi ăn no ở không mà muốn vào sao? Đổi lại là cô gái khác, cô ta có đau bụng đến chết, thì cũng chẳng liên quan gì đến tôi đâu!”
Lộ Dao hừ hừ hai tiếng, không phản bác.
Tưởng Trì Hoài dặn dò cô ăn nhanh lên, trước khi rời đi đã nói với cô: “Chiều nay cùng tôi đến bệnh viện thăm Chu Cảnh Xuyên, buổi tối ba mẹ tôi mời thầy Lộ và cô đi ăn, hai chúng ta cũng phải đến đó.”
Hai việc này nghe đến đều khủng khiếp như thế, Lộ Dao chớp chớp đôi mắt ngây thơ, “Tôi có thể không đi ăn không? Cơ thể tôi… không khỏe.”
“Không được!”
Lộ Dao nhấp môi, chỉ có thể rút lui mà xin xỏ tiếp, “Tôi có thể không đi thăm… Chu Cảnh Xuyên không.”
Tưởng Trì Hoài hỏi lại: “Em nói gì?”
Lộ Dao không lên tiếng.
Biểu hiện của Tưởng Trì Hoài phức tạp khó tả, một hồi lâu sau mới thở dài, bất lực nói: "Đánh người ta tới mức gãy xương phải nhập viện, em vẫn không biết xấu hổ mà nói em không đi thăm được sao?”
Lộ Dao: “……”
Nhưng cô không phải cố ý đả thương Chu Cảnh Xuyên, ai biết sau khi hơi men dâng lên thì đầu óc bắt đầu mất kiểm soát, thấy anh ta ức hiếp Mễ Lộ, dưới sự kích động, cô đã lập tức ra tay...
- ----------
(1) "Huyết mạch phẫn trương” là một thành ngữ, nghĩa gốc là máu đột nhiên di chuyển nhanh hơn, đến nỗi mạch máu bành trướng, gân xanh nổi lên. Thường được sử dụng để hình dung sự kích động, phấn khởi, tình cảm mãnh liệt.
Editor: Lạc Lạc
Danh sách chương