Khi tiếng chuông cửa vang lên, Tưởng Trì Hoài vừa tắm xong và đang từ phòng tắm bước ra, người lúc này có thể gõ cửa tìm anh, có lẽ cũng chỉ có Lộ Dao ở bên cạnh.
Tưởng Trì Hoài bước đến cạnh cửa, khi nhìn thấy người bên ngoài qua mắt mèo, anh cau mày lại, thật sự không ngờ là Hoắc Viễn Chu. Hoắc Viễn Chu mặc đồ ở nhà, thần sắc có hơi chật vật.
Vấn đề là, trong tay anh ta còn đang cầm vali hành lý.
Vì vậy, đây là bị đuổi đi rồi sao?
Nếu là bình thường, Tưởng Trì Hoài sẽ không mở cửa cho anh ta, nhưng nếu cãi nhau, anh sẽ không thể buộc Hoắc Viễn Chu quay lại bên cạnh Lộ Dao, vì chỉ có kẻ ngốc mới làm như thế.
Anh kéo cửa ra, khoanh hai tay trước ngực, hài hước nhìn Hoắc Viễn Chu, nhưng không nói gì.
Hoắc Viễn Chu không khách sáo với anh chút nào, anh xách vali hành lý, một tay đẩy mạnh Tưởng Trì Hoài ra, chen vào trong phòng.
Tưởng Trì Hoài chấp nhận giữ anh ta lại là thật, nhưng không có nghĩa Hoắc Viễn Chu có thể không coi ai ra gì như thế, hành động thô lỗ và vô lễ này của anh ta có khác gì tu hú chiếm tổ?
Anh hừ lạnh một tiếng: “Hoắc Viễn Chu, anh mang theo vali, là chuẩn bị vào nhà tôi cướp bóc đấy à!”
Hoắc Viễn Chu đặt vali hành lý xuống, ngước mắt nhìn anh: “Cướp bóc? Cướp cái gì của anh? Tiền? Hay Sắc?”
Tưởng Trì Hoài đã có linh cảm, lời nói tiếp theo của Hoắc Viễn Chu nhất định sẽ là chế giễu.
Quả nhiên, Hoắc Viễn Chu cười khẽ một tiếng, sau đó lấy điếu thuốc ra, không châm lên, mà đặt ở đầu ngón tay vân vê qua lại, biểu hiện của anh không chút để tâm: “Tiền, tôi nhiều hơn anh. Sắc, tôi vẫn nhiều hơn anh. Anh nói xem anh có cái gì để tôi có thể coi trọng? Anh có thể thả trái tim xuống bụng lại rồi đi ngủ đi.”
Tưởng Trì Hoài khẽ cười một tiếng: “Hóa ra anh lại không biết xấu hổ như vậy! Sao, bị Dao Dao đuổi khỏi nhà rồi à?”
Hoắc Viễn Chu cũng không che giấu: “Anh chị cả đến đây.”
Tưởng Trì Hoài thầm nghĩ, đến thật là đúng lúc. Nếu không phải cãi nhau với Lộ Dao, anh sẽ không muốn giữ lại Hoắc Viễn Chu.
Anh dựa người lên cửa ra vào, cười như không cười nói, “Chỗ tôi không phải là nơi trú ẩn, không có dư giường để cho anh ngủ.”
Hoắc Viễn Chu nhìn anh chăm chú một lúc, khóe môi cong lên: “Tôi không ngại ngủ trên giường của anh.”
Tưởng Trì Hoài cau mày, “Hoắc Viễn Chu, dáng vẻ bỉ ổi và đê tiện này của anh, Lộ Dao có biết không?”
Hoắc Viễn Chu không đáp mà hỏi lại: “Tôi nuôi anh hai năm, giặt quần áo nấu cơm cho anh, người khác cũng không biết chứ?”
Tưởng Trì Hoài: “...” Đây là điểm yếu duy nhất của cuộc đời anh, chuyện cũ nghĩ lại mà kinh.
Hoắc Viễn Chu chỉ vào quầy rượu, “Rót cho tôi một ly rượu vang đỏ.” Nói xong anh trực tiếp xách vali hành lý đi vào phòng cho khách.
Dáng vẻ vênh mặt hất hàm sai khiến của Hoắc Viễn Chu, làm Tưởng Trì Hoài vô cùng khó chịu, anh ấn mạnh vào huyệt thái dương, mắng một câu văng tục, cuối cùng vẫn bước đến trước quầy rượu, chọn một chai rượu vang đỏ và mở ra.
Từ nhỏ đến lớn, người duy nhất anh có thể nhẫn nhịn có lẽ cũng chỉ có một mình Hoắc Viễn Chu. Vì vậy lúc trước Hoắc Viễn Chu chuyển số tiền của chiếc túi mà anh đã mua cho Lộ Dao qua, anh cũng chỉ có thể nhận.
Khi bỡn cợt anh ở nhà của Lộ Dao, anh cũng nhẫn nhịn.
Rõ ràng không có bằng lái, còn cố tình chơi anh, anh đều chấp nhận tất cả.
Không phải là anh có tính khí tốt, mà là anh đã từng rơi vào thung lũng thấp nhất của cuộc đời mình, trong hai năm đen tối nhất đó, Hoắc Viễn Chu xem như là động lực tinh thần hỗ trợ anh suốt chặng đường.
Hoắc Viễn Chu lớn hơn anh bảy tuổi, bọn họ gặp nhau ở New York.
Năm ấy anh hai mươi tuổi, là sinh viên năm cuối, trước khi tốt nghiệp, anh đã nộp đơn xin toàn bộ giải thưởng để có cơ hội được đi du học tại một trường Đại học ở Mỹ thuộc Ivy League, đó vốn là một chuyện làm người khác rất ghen tị, nhưng đi du học và tham gia vào tài chính lại hoàn toàn ngược lại với mục đích ban đầu của ông Tưởng Mộ Bình.
Bởi vậy đã dẫn đến một cuộc đại chiến gia đình.
Theo ý của ba anh, sau khi tốt nghiệp anh sẽ phải đi theo con đường chính trị của ông ấy.
Nhưng anh không có hứng thú.
Xét cho cùng là tuổi trẻ khí thịnh, sau khi mua vé máy bay, trong túi chỉ còn vài ngàn đồng tiền, anh cũng chạy đến New York lang bạt.
Tưởng Mộ Bình chặt đứt hết tất cả các nguồn kinh tế, để buộc anh về nước, nhưng anh vẫn không thỏa hiệp.
Nhu cầu của anh đối với bản thân quá cao, thêm việc học nặng nề, ngoài thời gian học và ngủ, mỗi tuần anh có khoảng mười sáu tiếng đồng hồ để đi làm công, hơn hai trăm đô la, vẫn không đủ để chi trả tiền thuê nhà mỗi tháng, và sinh hoạt phí của anh.
Những ngày sau đó có thể tưởng tượng ra.
Anh và Hoắc Viễn Chu đã gặp nhau vào lúc đó.
Anh đến máy ATM để rút tiền, nhưng số tiền chưa đủ, hết đường xoay xở, nhưng sự hư vinh chết tiệt đã khiến anh không muốn cúi đầu với người trong gia đình.
Vừa lúc, Hoắc Viễn Chu cũng đến rút tiền.
Đã gặp gỡ như thế.
Bởi vì có mối quan hệ với giáo sư Lộ, giữa bọn họ xem như biết nhau, nhưng chỉ là biết nhau mà thôi, không có bất cứ giao tình nào. Nhưng ở nơi đất khách quê người, khi đang cùng đường, lại có thể gặp gỡ một gương mặt quen thuộc, đó cũng là niềm vui và niềm an ủi.
Kể từ đó, anh theo Hoắc Viễn Chu vào sống trong một khu ổ chuột hỗn loạn và bẩn thỉu nhất New York, những người chưa từng trải nghiệm, có lẽ sẽ không bao giờ có thể tưởng tượng được chỗ đó hỗn loạn và bẩn thỉu đến mức nào.
Trong mấy năm đó, khu ổ chuột là khu vực có tỷ lệ tội phạm cao nhất ở Mỹ, không gì sánh nổi. Nó là nguồn gốc của tội nghiệt, hỗn loạn, bẩn thỉu.
Bây giờ nghĩ lại, lúc trước không phơi thây đầu đường, đã là may mắn biết bao.
Mặc kệ thế nào, cuối cùng anh cũng có một nơi để sống, có thể tiếp tục việc học của mình.
Trước khi đến New York, anh xem như được nuông chiều từ bé, cái gì cũng không làm, vì Hoắc Viễn Chu lớn hơn anh bảy tuổi, nên anh ta trông giống một người anh trai đi chăm sóc anh hơn.
Trong học kỳ anh đã tham gia một khóa học chuyên ngành gồm hai mươi bốn môn học, bận đến mức thời gian đi làm cũng không có, Hoắc Viễn Chu đã gánh vác toàn bộ sinh hoạt phí của anh, có khi còn sẽ giặt quần áo cho anh.
Trong hai năm đó, vẻ ngoài của bọn họ trông rất ngăn nắp và xuất sắc, nhưng thật ra là đang sống trong khốn cùng và thất vọng, nhưng đó cũng là hai năm quý giá nhất trong cuộc đời anh.
Hoắc Viễn Chu dán rất nhiều tờ giấy in phương châm sống trong căn phòng rách mướp của bọn họ, mặc dù đã trôi qua hơn mười năm, nhưng anh vẫn có thể đọc làu làu.
【Sự khởi đầu mới của mỗi ngày không phải là Mặt Trời buổi sáng dâng cao, mà là kết thúc vào lúc 23:59 đêm. Vì vậy đừng để cho ngày mai trở thành một giấc mơ. 】
Mặc dù anh và Hoắc Viễn Chu đã ăn ở cùng nhau, nhưng bọn họ gần như không giao tiếp, lời nói của anh không nhiều, Hoắc Viễn Chu cũng vậy, hai con người trầm mặc ít nói, ở cạnh nhau kết quả là không khí cũng bị ngưng tụ.
Tính tình, tính cách và thói quen của bọn họ đều khác nhau, nhưng có một thứ lại tương đồng như thế, thẩm mỹ.
Thẩm mỹ là thích Lộ Dao.
Trong những ngày mà bóng tối không nhìn thấy giới hạn, không nhìn thấy hi vọng, Lộ Dao là vùng đất thuần khiết duy nhất trong trái tim nóng nảy và khó chịu của bọn họ.
Những ngày ấy, bọn họ thỉnh thoảng cũng sẽ trò chuyện với nhau, nhắc đến nhiều nhất chính là Lộ Dao, cô tốt, cô xấu, bọn họ đều sẽ nhắc đến. Cho đến một ngày, bọn họ đều trong lòng hiểu rõ nhưng không nói ra và không còn nhắc đến cô nữa.
Vì bọn họ đã nhận ra, bọn họ yêu cùng một cô gái.
Sau đó nữa, Tưởng Mộ Bình thấy rằng tâm ý của anh đã quyết, cũng không quản anh nữa, bà Tưởng xót thương con trai mình, đã cho anh thật nhiều tiền trong một lần, tương đương với số tiền trong hai năm qua.
Anh dọn đến căn hộ gần trường học để sinh sống, còn Hoắc Viễn Chu vì công việc kinh doanh khởi sắc, cũng dọn khỏi nơi đó, gặp lại là trong một vụ đánh bạc vào ba năm sau...
“Anh lấy rượu này chiêu đãi tôi sao?”
Giọng nói của Hoắc Viễn Chu đã làm giáng đoạn dòng hồi ức của Tưởng Trì Hoài, Tưởng Trì Hoài hoàn hồn, lập tức khôi phục lại biểu hiện thờ ơ và xa cách như ngày thường, “Ngay cả cho anh uống rượu này tôi cũng thấy tiếc!”
Hoắc Viễn Chu lắc lư rượu vang đỏ trong chiếc ly chân dài, sau đó nhẹ nhàng nhấp một ngụm, ánh mắt vẫn luôn tập trung nhìn vào rượu vang đỏ trong ly, hỏi Tưởng Trì Hoài: “Thật sự muốn chơi với Giang Đông Đình sao?”
“Có tiền không kiếm tôi ngu à?”
Hoắc Viễn Chu cười như không cười, nói toạc ra: “Tôi về nước xây dựng nhà máy dược phẩm là vì để đàn áp việc thu mua công ty của Giang Đông Đình.”
Tưởng Trì Hoài gõ những ngón tay lên mặt quầy bar, “Có liên quan đến tôi không?”
Hoắc Viễn Chu: “Tôi sợ mình sẽ tổn thương đến người vô tội.”
Tưởng Trì Hoài hừ lạnh một tiếng: “Anh còn phải có bản lĩnh để có thể tổn thương đến.”
Hoắc Viễn Chu hơi ngẩng đầu lên, nâng đáy ly rượu vang đỏ và uống một hơi cạn sạch, ngón tay cái lau đi vết rượu trên môi, anh nói: "Tôi đã hoàn thành trách nhiệm nhắc nhở hữu nghị.”
Uống rượu xong, Hoắc Viễn Chu trở về phòng ngủ.
Phòng khách to như thế lập tức yên tĩnh trở lại, cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.
Mà lúc này, chung cư của Lộ Dao ở bên cạnh.
Sau khi bà Lộ đặt vali hành lý xuống, lập tức cởi áo khoác ra đi vào phòng bếp, đầu tiên bà mở tủ lạnh ra nhìn ngó, đồ ăn bên trong đều là ngày gần nhất, trên bàn kính còn bày rất nhiều loại trái cây.
Đồ ăn vặt và trái cây đều có, sẽ không bị đói, lúc này bà Lộ mới yên tâm.
Lúc đi ngang qua nhà ăn và nhìn thấy có hộp cơm trên bàn, bà cau mày lại: “Dao Dao, cơm hộp này là con ăn à?” Đồ ăn trong nhà Tưởng Trì Hoài nhiều như vậy, con bé vẫn có thể nuốt trôi sao? Lộ Dao ngẩn ra, không xong rồi, sao có thể quên ném hộp cơm vào thùng rác chứ, cô gật đầu liên tục: “Đúng vậy, là con ăn, lúc nãy con lái xe ngang qua cái nhà kia, Tưởng Trì Hoài cũng thích ăn, nên con đã đóng gói một phần, chia cho anh ta mỗi người một nửa.”
Sau khi nói xong, Lộ Dao niệm một câu ở trong lòng: A di đà phật, tội lỗi tội lỗi quá, Tưởng Trì Hoài, anh đại nhân có đại lượng nha.
Bà Lộ cũng không nghĩ nhiều, lập tức ném hộp cơm vào thùng rác, rồi cầm lấy giẻ lau bàn, trông không chút để tâm và hỏi Lộ Dao: "Con đối xử với Trì Hoài có vẻ tốt.”
“Nào có, anh ta cũng chăm sóc con mà.”
Bà Lộ mỉm cười, không hỏi nữa, cứ tiếp tục như vậy không bao lâu, sẽ có kết quả, tình yêu là một thứ không thể thúc đẩy từng bước, nói nhiều sẽ hoàn toàn phản tác dụng.
Sau khi bà Lộ dọn dẹp nhà bếp và nhà ăn xong, nói trắng ra là ban ngày mở họp nên mệt mỏi, nên đi tắm rửa chuẩn bị ngủ, còn ông Lộ đã uống chút rượu vào buổi tối, lúc này đã ngã lên giường ngủ từ lâu.
Sau khi Lộ Dao quay về phòng ngủ của mình, cô lập tức gửi tin nhắn cho Hoắc Viễn Chu: 【 Anh bên đó thế nào rồi? 】
Hoắc Viễn Chu trả lời lại rất nhanh: 【 Khá ổn, ngày mai đưa em ra ngoài chơi, ngủ sớm đi. 】
Khóe môi của Lộ Dao không khỏi nhếch lên, nhưng lại nghĩ đến một điều, 【 Ngày mai ban ngày không được, em phải đi chăm sóc cho tiểu tàn phế Chu Cảnh Xuyên, buổi tối anh đưa em ra ngoài chơi đi →_→】
Sau khi Hoắc Viễn Chu nhìn thấy biểu tượng cảm xúc đó, cảm thấy cả người không được ổn lắm.
Editor: Lạc Lạc
Tưởng Trì Hoài bước đến cạnh cửa, khi nhìn thấy người bên ngoài qua mắt mèo, anh cau mày lại, thật sự không ngờ là Hoắc Viễn Chu. Hoắc Viễn Chu mặc đồ ở nhà, thần sắc có hơi chật vật.
Vấn đề là, trong tay anh ta còn đang cầm vali hành lý.
Vì vậy, đây là bị đuổi đi rồi sao?
Nếu là bình thường, Tưởng Trì Hoài sẽ không mở cửa cho anh ta, nhưng nếu cãi nhau, anh sẽ không thể buộc Hoắc Viễn Chu quay lại bên cạnh Lộ Dao, vì chỉ có kẻ ngốc mới làm như thế.
Anh kéo cửa ra, khoanh hai tay trước ngực, hài hước nhìn Hoắc Viễn Chu, nhưng không nói gì.
Hoắc Viễn Chu không khách sáo với anh chút nào, anh xách vali hành lý, một tay đẩy mạnh Tưởng Trì Hoài ra, chen vào trong phòng.
Tưởng Trì Hoài chấp nhận giữ anh ta lại là thật, nhưng không có nghĩa Hoắc Viễn Chu có thể không coi ai ra gì như thế, hành động thô lỗ và vô lễ này của anh ta có khác gì tu hú chiếm tổ?
Anh hừ lạnh một tiếng: “Hoắc Viễn Chu, anh mang theo vali, là chuẩn bị vào nhà tôi cướp bóc đấy à!”
Hoắc Viễn Chu đặt vali hành lý xuống, ngước mắt nhìn anh: “Cướp bóc? Cướp cái gì của anh? Tiền? Hay Sắc?”
Tưởng Trì Hoài đã có linh cảm, lời nói tiếp theo của Hoắc Viễn Chu nhất định sẽ là chế giễu.
Quả nhiên, Hoắc Viễn Chu cười khẽ một tiếng, sau đó lấy điếu thuốc ra, không châm lên, mà đặt ở đầu ngón tay vân vê qua lại, biểu hiện của anh không chút để tâm: “Tiền, tôi nhiều hơn anh. Sắc, tôi vẫn nhiều hơn anh. Anh nói xem anh có cái gì để tôi có thể coi trọng? Anh có thể thả trái tim xuống bụng lại rồi đi ngủ đi.”
Tưởng Trì Hoài khẽ cười một tiếng: “Hóa ra anh lại không biết xấu hổ như vậy! Sao, bị Dao Dao đuổi khỏi nhà rồi à?”
Hoắc Viễn Chu cũng không che giấu: “Anh chị cả đến đây.”
Tưởng Trì Hoài thầm nghĩ, đến thật là đúng lúc. Nếu không phải cãi nhau với Lộ Dao, anh sẽ không muốn giữ lại Hoắc Viễn Chu.
Anh dựa người lên cửa ra vào, cười như không cười nói, “Chỗ tôi không phải là nơi trú ẩn, không có dư giường để cho anh ngủ.”
Hoắc Viễn Chu nhìn anh chăm chú một lúc, khóe môi cong lên: “Tôi không ngại ngủ trên giường của anh.”
Tưởng Trì Hoài cau mày, “Hoắc Viễn Chu, dáng vẻ bỉ ổi và đê tiện này của anh, Lộ Dao có biết không?”
Hoắc Viễn Chu không đáp mà hỏi lại: “Tôi nuôi anh hai năm, giặt quần áo nấu cơm cho anh, người khác cũng không biết chứ?”
Tưởng Trì Hoài: “...” Đây là điểm yếu duy nhất của cuộc đời anh, chuyện cũ nghĩ lại mà kinh.
Hoắc Viễn Chu chỉ vào quầy rượu, “Rót cho tôi một ly rượu vang đỏ.” Nói xong anh trực tiếp xách vali hành lý đi vào phòng cho khách.
Dáng vẻ vênh mặt hất hàm sai khiến của Hoắc Viễn Chu, làm Tưởng Trì Hoài vô cùng khó chịu, anh ấn mạnh vào huyệt thái dương, mắng một câu văng tục, cuối cùng vẫn bước đến trước quầy rượu, chọn một chai rượu vang đỏ và mở ra.
Từ nhỏ đến lớn, người duy nhất anh có thể nhẫn nhịn có lẽ cũng chỉ có một mình Hoắc Viễn Chu. Vì vậy lúc trước Hoắc Viễn Chu chuyển số tiền của chiếc túi mà anh đã mua cho Lộ Dao qua, anh cũng chỉ có thể nhận.
Khi bỡn cợt anh ở nhà của Lộ Dao, anh cũng nhẫn nhịn.
Rõ ràng không có bằng lái, còn cố tình chơi anh, anh đều chấp nhận tất cả.
Không phải là anh có tính khí tốt, mà là anh đã từng rơi vào thung lũng thấp nhất của cuộc đời mình, trong hai năm đen tối nhất đó, Hoắc Viễn Chu xem như là động lực tinh thần hỗ trợ anh suốt chặng đường.
Hoắc Viễn Chu lớn hơn anh bảy tuổi, bọn họ gặp nhau ở New York.
Năm ấy anh hai mươi tuổi, là sinh viên năm cuối, trước khi tốt nghiệp, anh đã nộp đơn xin toàn bộ giải thưởng để có cơ hội được đi du học tại một trường Đại học ở Mỹ thuộc Ivy League, đó vốn là một chuyện làm người khác rất ghen tị, nhưng đi du học và tham gia vào tài chính lại hoàn toàn ngược lại với mục đích ban đầu của ông Tưởng Mộ Bình.
Bởi vậy đã dẫn đến một cuộc đại chiến gia đình.
Theo ý của ba anh, sau khi tốt nghiệp anh sẽ phải đi theo con đường chính trị của ông ấy.
Nhưng anh không có hứng thú.
Xét cho cùng là tuổi trẻ khí thịnh, sau khi mua vé máy bay, trong túi chỉ còn vài ngàn đồng tiền, anh cũng chạy đến New York lang bạt.
Tưởng Mộ Bình chặt đứt hết tất cả các nguồn kinh tế, để buộc anh về nước, nhưng anh vẫn không thỏa hiệp.
Nhu cầu của anh đối với bản thân quá cao, thêm việc học nặng nề, ngoài thời gian học và ngủ, mỗi tuần anh có khoảng mười sáu tiếng đồng hồ để đi làm công, hơn hai trăm đô la, vẫn không đủ để chi trả tiền thuê nhà mỗi tháng, và sinh hoạt phí của anh.
Những ngày sau đó có thể tưởng tượng ra.
Anh và Hoắc Viễn Chu đã gặp nhau vào lúc đó.
Anh đến máy ATM để rút tiền, nhưng số tiền chưa đủ, hết đường xoay xở, nhưng sự hư vinh chết tiệt đã khiến anh không muốn cúi đầu với người trong gia đình.
Vừa lúc, Hoắc Viễn Chu cũng đến rút tiền.
Đã gặp gỡ như thế.
Bởi vì có mối quan hệ với giáo sư Lộ, giữa bọn họ xem như biết nhau, nhưng chỉ là biết nhau mà thôi, không có bất cứ giao tình nào. Nhưng ở nơi đất khách quê người, khi đang cùng đường, lại có thể gặp gỡ một gương mặt quen thuộc, đó cũng là niềm vui và niềm an ủi.
Kể từ đó, anh theo Hoắc Viễn Chu vào sống trong một khu ổ chuột hỗn loạn và bẩn thỉu nhất New York, những người chưa từng trải nghiệm, có lẽ sẽ không bao giờ có thể tưởng tượng được chỗ đó hỗn loạn và bẩn thỉu đến mức nào.
Trong mấy năm đó, khu ổ chuột là khu vực có tỷ lệ tội phạm cao nhất ở Mỹ, không gì sánh nổi. Nó là nguồn gốc của tội nghiệt, hỗn loạn, bẩn thỉu.
Bây giờ nghĩ lại, lúc trước không phơi thây đầu đường, đã là may mắn biết bao.
Mặc kệ thế nào, cuối cùng anh cũng có một nơi để sống, có thể tiếp tục việc học của mình.
Trước khi đến New York, anh xem như được nuông chiều từ bé, cái gì cũng không làm, vì Hoắc Viễn Chu lớn hơn anh bảy tuổi, nên anh ta trông giống một người anh trai đi chăm sóc anh hơn.
Trong học kỳ anh đã tham gia một khóa học chuyên ngành gồm hai mươi bốn môn học, bận đến mức thời gian đi làm cũng không có, Hoắc Viễn Chu đã gánh vác toàn bộ sinh hoạt phí của anh, có khi còn sẽ giặt quần áo cho anh.
Trong hai năm đó, vẻ ngoài của bọn họ trông rất ngăn nắp và xuất sắc, nhưng thật ra là đang sống trong khốn cùng và thất vọng, nhưng đó cũng là hai năm quý giá nhất trong cuộc đời anh.
Hoắc Viễn Chu dán rất nhiều tờ giấy in phương châm sống trong căn phòng rách mướp của bọn họ, mặc dù đã trôi qua hơn mười năm, nhưng anh vẫn có thể đọc làu làu.
【Sự khởi đầu mới của mỗi ngày không phải là Mặt Trời buổi sáng dâng cao, mà là kết thúc vào lúc 23:59 đêm. Vì vậy đừng để cho ngày mai trở thành một giấc mơ. 】
Mặc dù anh và Hoắc Viễn Chu đã ăn ở cùng nhau, nhưng bọn họ gần như không giao tiếp, lời nói của anh không nhiều, Hoắc Viễn Chu cũng vậy, hai con người trầm mặc ít nói, ở cạnh nhau kết quả là không khí cũng bị ngưng tụ.
Tính tình, tính cách và thói quen của bọn họ đều khác nhau, nhưng có một thứ lại tương đồng như thế, thẩm mỹ.
Thẩm mỹ là thích Lộ Dao.
Trong những ngày mà bóng tối không nhìn thấy giới hạn, không nhìn thấy hi vọng, Lộ Dao là vùng đất thuần khiết duy nhất trong trái tim nóng nảy và khó chịu của bọn họ.
Những ngày ấy, bọn họ thỉnh thoảng cũng sẽ trò chuyện với nhau, nhắc đến nhiều nhất chính là Lộ Dao, cô tốt, cô xấu, bọn họ đều sẽ nhắc đến. Cho đến một ngày, bọn họ đều trong lòng hiểu rõ nhưng không nói ra và không còn nhắc đến cô nữa.
Vì bọn họ đã nhận ra, bọn họ yêu cùng một cô gái.
Sau đó nữa, Tưởng Mộ Bình thấy rằng tâm ý của anh đã quyết, cũng không quản anh nữa, bà Tưởng xót thương con trai mình, đã cho anh thật nhiều tiền trong một lần, tương đương với số tiền trong hai năm qua.
Anh dọn đến căn hộ gần trường học để sinh sống, còn Hoắc Viễn Chu vì công việc kinh doanh khởi sắc, cũng dọn khỏi nơi đó, gặp lại là trong một vụ đánh bạc vào ba năm sau...
“Anh lấy rượu này chiêu đãi tôi sao?”
Giọng nói của Hoắc Viễn Chu đã làm giáng đoạn dòng hồi ức của Tưởng Trì Hoài, Tưởng Trì Hoài hoàn hồn, lập tức khôi phục lại biểu hiện thờ ơ và xa cách như ngày thường, “Ngay cả cho anh uống rượu này tôi cũng thấy tiếc!”
Hoắc Viễn Chu lắc lư rượu vang đỏ trong chiếc ly chân dài, sau đó nhẹ nhàng nhấp một ngụm, ánh mắt vẫn luôn tập trung nhìn vào rượu vang đỏ trong ly, hỏi Tưởng Trì Hoài: “Thật sự muốn chơi với Giang Đông Đình sao?”
“Có tiền không kiếm tôi ngu à?”
Hoắc Viễn Chu cười như không cười, nói toạc ra: “Tôi về nước xây dựng nhà máy dược phẩm là vì để đàn áp việc thu mua công ty của Giang Đông Đình.”
Tưởng Trì Hoài gõ những ngón tay lên mặt quầy bar, “Có liên quan đến tôi không?”
Hoắc Viễn Chu: “Tôi sợ mình sẽ tổn thương đến người vô tội.”
Tưởng Trì Hoài hừ lạnh một tiếng: “Anh còn phải có bản lĩnh để có thể tổn thương đến.”
Hoắc Viễn Chu hơi ngẩng đầu lên, nâng đáy ly rượu vang đỏ và uống một hơi cạn sạch, ngón tay cái lau đi vết rượu trên môi, anh nói: "Tôi đã hoàn thành trách nhiệm nhắc nhở hữu nghị.”
Uống rượu xong, Hoắc Viễn Chu trở về phòng ngủ.
Phòng khách to như thế lập tức yên tĩnh trở lại, cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.
Mà lúc này, chung cư của Lộ Dao ở bên cạnh.
Sau khi bà Lộ đặt vali hành lý xuống, lập tức cởi áo khoác ra đi vào phòng bếp, đầu tiên bà mở tủ lạnh ra nhìn ngó, đồ ăn bên trong đều là ngày gần nhất, trên bàn kính còn bày rất nhiều loại trái cây.
Đồ ăn vặt và trái cây đều có, sẽ không bị đói, lúc này bà Lộ mới yên tâm.
Lúc đi ngang qua nhà ăn và nhìn thấy có hộp cơm trên bàn, bà cau mày lại: “Dao Dao, cơm hộp này là con ăn à?” Đồ ăn trong nhà Tưởng Trì Hoài nhiều như vậy, con bé vẫn có thể nuốt trôi sao? Lộ Dao ngẩn ra, không xong rồi, sao có thể quên ném hộp cơm vào thùng rác chứ, cô gật đầu liên tục: “Đúng vậy, là con ăn, lúc nãy con lái xe ngang qua cái nhà kia, Tưởng Trì Hoài cũng thích ăn, nên con đã đóng gói một phần, chia cho anh ta mỗi người một nửa.”
Sau khi nói xong, Lộ Dao niệm một câu ở trong lòng: A di đà phật, tội lỗi tội lỗi quá, Tưởng Trì Hoài, anh đại nhân có đại lượng nha.
Bà Lộ cũng không nghĩ nhiều, lập tức ném hộp cơm vào thùng rác, rồi cầm lấy giẻ lau bàn, trông không chút để tâm và hỏi Lộ Dao: "Con đối xử với Trì Hoài có vẻ tốt.”
“Nào có, anh ta cũng chăm sóc con mà.”
Bà Lộ mỉm cười, không hỏi nữa, cứ tiếp tục như vậy không bao lâu, sẽ có kết quả, tình yêu là một thứ không thể thúc đẩy từng bước, nói nhiều sẽ hoàn toàn phản tác dụng.
Sau khi bà Lộ dọn dẹp nhà bếp và nhà ăn xong, nói trắng ra là ban ngày mở họp nên mệt mỏi, nên đi tắm rửa chuẩn bị ngủ, còn ông Lộ đã uống chút rượu vào buổi tối, lúc này đã ngã lên giường ngủ từ lâu.
Sau khi Lộ Dao quay về phòng ngủ của mình, cô lập tức gửi tin nhắn cho Hoắc Viễn Chu: 【 Anh bên đó thế nào rồi? 】
Hoắc Viễn Chu trả lời lại rất nhanh: 【 Khá ổn, ngày mai đưa em ra ngoài chơi, ngủ sớm đi. 】
Khóe môi của Lộ Dao không khỏi nhếch lên, nhưng lại nghĩ đến một điều, 【 Ngày mai ban ngày không được, em phải đi chăm sóc cho tiểu tàn phế Chu Cảnh Xuyên, buổi tối anh đưa em ra ngoài chơi đi →_→】
Sau khi Hoắc Viễn Chu nhìn thấy biểu tượng cảm xúc đó, cảm thấy cả người không được ổn lắm.
Editor: Lạc Lạc
Danh sách chương