Edit: Lạc Lạc
Vào sáng thứ bảy, bà Lộ nói muốn cùng Lộ Dao đi dạo phố mua mỹ phẩm, nhưng trước khi ra ngoài bà đã nhận được điện thoại của người phụ trách chi nhánh tạm thời.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, bà Lộ lấy từ trong ví ra một tấm thẻ và đưa cho Lộ Dao: “Xem thích gì thì tự mua, mật khẩu giống với mật khẩu của tấm thẻ kia của con, mẹ phải đi mở họp, cậu của con đến chi nhánh công ty rồi.”
Hai mắt Lộ Dao tỏa sáng lấp lánh, “Cậu đã về nước rồi ạ?”
“Phải, vừa về đến.” Bà Lộ vào thư phòng cầm lấy túi máy tính, rồi vội vàng mặc áo khoác vào: “Trưa nay mẹ không chắc sẽ trở về ăn cơm, con với ba ăn đại chút gì đi, ra ngoài ăn cũng được.”
Sau khi bà Lộ rời đi, Lộ Dao cũng không có việc gì làm, Hoắc Viễn Chu có hẹn với khách hàng, buổi sáng không ở nhà, cô ở nhà xem tivi được một lúc, lại nghĩ đến luận văn khiến tim gan cô cồn cào, cô bèn nhắn tin cho Đông Mễ Lộ.
【 Mễ Lộ, tôi muốn tìm một người bạn chat sống ở Bắc Kinh, điều đó có khó không? 】
Đông Mễ Lộ trả lời cô: 【 Nói đơn giản cũng đơn giản, nói khó cũng khó. 】
Lộ Dao nhìn chằm chằm vào màn hình mà không nói nên lời, lời này không phải tương đương với nói cũng như không sao? Đạo lý này cô đương nhiên hiểu.
Đông Mễ Lộ gửi tiếp một tin nhắn: 【 Chỉ với tôi và cô, quả thực chính là mò kim đáy biển, nói không chừng là mò đến khi chúng ta tóc bạc trắng, cháu chắt đều đã đi nhà trẻ, chúng ta cũng không chắc có thể tìm thấy người bạn chat này. 】
Lộ Dao: 【......】
Đông Mễ Lộ trả lời lại bằng một biểu cảm nhe răng, rồi nói tiếp: 【 Nhưng có một người có thể giúp cô tìm thấy dễ như trở bàn tay, nhưng không biết bây giờ anh ta còn sẵn lòng chơi với cô không thôi. 】
Lộ Dao như suy nghĩ gì đó, 【 Chu Cảnh Xuyên? 】
Đông Mễ Lộ: 【 Tiểu Ớt Cay, sao cô thông minh thế ~~】
Lộ Dao như trút được gánh nặng, ngay cả khi Chu Cảnh Xuyên không sẵn lòng chơi với cô, thì cô cũng sẽ ép anh ta chơi cho bằng được, cô gửi cho Đông Mễ Lộ một biểu cảm hôn môi.
Đông Mễ Lộ hỏi cô: 【 Tối cuối tuần này có rảnh không? Cùng tôi đi coi mắt đi. 】
Lộ Dao cho rằng mình nhìn lầm, 【 Cô muốn coi mắt? 】
Đông Mễ Lộ: 【 Đúng vậy, do gia đình sắp đặt, không trốn được, đối phó chút việc vặt vậy. 】
Lộ Dao buôn chuyện: 【 Người đàn ông đó là ai? Có hình không? Đẹp trai không? 】
Đông Mễ Lộ: 【 Không hỏi nhiều, không quan tâm, có điều người đàn ông này được mẹ tôi ví như là Phan An(*), nói không phải khoe, mẹ tôi là hội viên cấp cao của Hiệp hội ngoại hình đấy. 】
(*) Phan An được ví như đại mỹ nam thời cổ đại tại Trung Hoa với tướng mạo thoát phàm thoát tục, lại nho nhã thư sinh, đã làm biết bao nhiêu cô nàng cùng thời phải chết mê chết mệt.
Lộ Dao: 【...】
Đông Mễ Lộ hỏi tiếp: 【 Cho một câu trả lời chắc chắn đi, muốn đi cùng tôi không? Đến lúc đó giúp tôi trốn thoát kịp thời, tôi không có người bạn nào khác để cầu giúp đỡ cả. 】
Lộ Dao mềm lòng, thoải mái đồng ý.
Sau khi trò chuyện với Đông Mễ Lộ một lúc, Lộ Dao liền thay quần áo, vì luận văn của mình mà đi cúi đầu.
Nơi cô sống cách bệnh viện không xa lắm, chỉ mất khoảng hai mươi phút lái xe.
Đến bãi đậu xe của bệnh viện, đầu tiên Lộ Dao gửi tin nhắn cho Chu Cảnh Xuyên, hỏi bây giờ có tiện qua chỗ anh không, Chu Cảnh Xuyên đáp lại rất sặc người: 【 Tôi không phải người điên, cô nói xem có tiện không? 】
Lộ Dao đọc xong, thầm mắng trong lòng, cô bỏ điện thoại vào túi, rồi đến cửa hàng bán hoa mua một bó hoa ly.
Lúc đến phòng bệnh, Chu Cảnh Xuyên đang nghiêm túc đánh chữ trên notebook, ban đầu anh không chú ý đến việc cô đã vào phòng bệnh, cho đến khi bị Lộ Dao chế giễu anh mới ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút lo lắng, nhưng được thu lại ngay lập tức, anh không ngờ Lộ Dao lại đến nhanh như vậy.
“Viết cái gì đó!” Lộ Dao đặt hoa xuống rồi thò đầu qua nhìn.
Chu Cảnh Xuyên lập tức đóng notebook lại, “Đang đọc sách cấm, muốn đọc cùng không?”
Lộ Dao trừng mắt lườm anh, “Lưu manh!” Sau đó cô ngồi xuống mép giường, nhướng mày chế nhạo: “Bộ anh định ở lại đây đến đêm giao thừa mới chịu xuất viện à?”
Chu Cảnh Xuyên lắc đầu, cười xấu xa: "Định ở lại đến mùng một Tết.”
“...” Lộ Dao nghẹn họng, ngay sau đó tiếp tục cười nói: “Đêm giao thừa tôi lại đến đây đập anh một trận, đảm bảo ngày hôm đó anh sẽ không ra viện được nữa.”
“Lộ Dao, cửa ở bên kia.” Chu Cảnh Xuyên chỉ về phía cổng lớn, “Cút mau!”
Sau khi bị mắng Lộ Dao cũng không nổi giận, cô chỉ muốn thấy Chu Cảnh Xuyên tức đến hộc máu, dáng vẻ nhìn cô khó chịu vô cùng, nhưng lại không làm gì được cô.
Vì còn có việc muốn nhờ anh, nên cô cũng không tiếp tục đấu khẩu với Chu Cảnh Xuyên nữa, đứng dậy đẩy xe lăn, “Đi thôi, hôm nay nắng nhẹ, chị đây sẽ đưa cưng ra ngoài đi dạo.”
Chu Cảnh Xuyên nhìn cô với vẻ mặt đề phòng một lúc lâu, anh theo bản năng kéo chăn lên, “Cô muốn làm gì?”
Lộ Dao nhẫn nhịn, không chửi thề, giọng cô trầm thấp: “Chu Cảnh Xuyên, tôi không vô tâm không phổi như anh nghĩ vậy nha, đánh anh thành ra như vậy tôi cũng rất áy náy, mấy hôm trước tôi phải bận rộn trang hoàng lại nhà cửa nên cũng không thể đến thăm anh, nên hôm nay liền đến. Bây giờ tôi chỉ hi vọng anh có thể xuất viện thật nhanh, có như vậy lòng tôi mới thanh thản.”
Chu Cảnh Xuyên phải tiêu hóa lời nói của cô vài lần, cuối cùng cũng đọc ra được mùi vị tình người, may mắn là anh cũng coi như hiểu biết về cô, và biết rằng bản chất của cô không xấu.
Sau khi nghi ngờ được xua tan, anh chầm chậm di chuyển xuống giường, dựa vào cây nạng, thật vất vả mới ngồi lên được xe lăn.
“Đưa anh đến hồ nhân tạo của bệnh viện đi dạo nha?” Lộ Dao hỏi ý kiến của anh.
Chu Cảnh Xuyên: “Tùy cô, đi ra ngoài hít thở không khí trong lành, rồi hút một điếu thuốc.” Chủ yếu là cơn thèm thuốc lá đã trỗi dậy, mấy ngày nay sắp bị nghẹn chết rồi.
Lộ Dao đẩy anh xuống cầu thang, lúc đi đến đoạn dốc ở tầng trệt, Chu Cảnh Xuyên có bóng ma tâm lý, đặc biệt dặn dò, “Lộ Dao, cô giữ chặt xe lăn cho tôi!”
“Đừng hét, còn hét nữa tôi sẽ buông tay ra.”
Một ngọn lửa nghẹt lại trong lồng ngực Chu Cảnh Xuyên, nhưng đành phải nén giận.
Vì Lộ Dao có việc muốn nhờ, nên dọc theo đường đi còn rất ân cần chăm sóc anh, đẩy anh đi một vòng thật lớn, sau đó hơi mệt, nên dừng lại nghỉ ngơi ở hàng ghế bên hồ.
Chu Cảnh Xuyên muốn hút thuốc, nhưng trên người không có, đều đã bị Chu Toàn tịch thu hết cả, anh biết Lộ Dao nhất định cũng sẽ không dễ dàng đáp ứng anh, phải suy nghĩ xem làm thế nào để cô đồng ý đi mua thuốc cho anh.
Lộ Dao ngồi trên ghế dài, xoa bóp bắp chân, dường như không có gì để nói với anh, “Này, tôi nghe nói anh là một PHS ở Bắc Kinh, không có nơi nào là anh không bắt tín hiệu tới được.”
Chu Cảnh Xuyên gật đầu: “Ừ.”
Anh không hỏi thêm câu nào, giả vờ hồ đồ, tỏ vẻ không nghe hiểu ẩn ý trong lời nói của cô.
Lộ Dao nhìn anh, cho rằng anh muốn hỏi cô làm sao mà biết được, hỏi cô muốn thế nào, kết quả là anh đột nhiên im bặt, quả nhiên trở nên thông minh không ít.
Cô cũng không vòng vo với anh nữa, “Chu Cảnh Xuyên, tôi muốn nhờ anh giúp một việc.”
Vẻ mặt của Chu Cảnh Xuyên rất bình tĩnh, anh nói: “Mất ngày nay tôi bị ép phải bỏ hút thuốc, trong lòng rất bực bội, đầu óc không được tốt, đừng nói là giúp việc lớn, mà việc nhỏ như là ăn cơm suýt nữa tôi cũng không thể tự gánh vác.”
“...” Lộ Dao nhẫn nhịn, vẫn trưng ra một tâm trạng tốt: “Tôi muốn đi mua chai nước để uống, tiện thể mua cho anh gói thuốc, thế nào?”
Nhìn ánh mắt lạnh thấu xương như muốn giết chết anh của Lộ Dao, tâm trạng của Chu Cảnh Xuyên không khỏi hưng phấn, anh quay đầu lại, nhìn về phía mặt hồ, làn gió khẽ lướt qua, tạo nên cho mặt hồ bình tĩnh một tia gợn sóng.
Trời trong nắng ấm, năm tháng tĩnh lặng.
Chu Cảnh Xuyên nghĩ về những lời này, lập tức nổi da gà khắp người, mẹ nó từ khi nào mà anh đã bắt đầu nhạy cảm như vậy? Cách đó không xa có một cô gái trẻ đang ngồi trên hàng ghế, trước mặt cũng là xe lăn, một bà dì trung niên đang ngồi trên đó, chân bó thạch cao, trông tình trạng thương tích cũng không khá hơn anh là mấy.
Bên cạnh xe lăn còn có một cô bé mặc váy hồng đứng đó, độ khoảng ba tuổi, thanh tú đáng yêu, đang chú tâm ăn kẹo hồ lô.
Chu Cảnh Xuyên nhìn cô bé, có một khoảnh khắc run rẩy.
Cô bé có điểm giống với Lộ Dao khi còn nhỏ.
Ngoại hình không giống, nhưng biểu hiện và cử chỉ thì lại giống, còn có dáng vẻ khi thèm ăn kẹo hồ lô cũng rất giống.
Cảnh tượng anh gặp được Lộ Dao ở Thượng Hải cũng không rõ ràng cho lắm, có thể là vì bị một cô bé bắt nạt đến bật khóc, nên anh cũng không muốn bảo tồn trong trí nhớ của mình.
Chỉ nhớ khi đó anh chính xác đã rất khó chịu với Lộ Dao.
Sau đó gia đình anh chuyển đến Bắc Kinh, bắt đầu một cuộc sống nghịch ngợm và hắc ám với Tưởng Trì Hoài, thường xuyên bị ông Chu đánh đến mức kêu cha gọi mẹ, nhưng sau khi vết sẹo đã lành thì lại tiếp tục cùng Tưởng Trì Hoài quậy phá trong khu tập thể.
Không ngờ vào kỳ nghỉ hè năm đó, anh lại gặp được tiểu khắc tinh này ở nhà của Tưởng Trì Hoài, lúc đó cô đang ăn kẹo hồ lô, ăn quá tập trung, hoàn toàn không nhận ra sự tồn tại của anh, anh canh lúc cô không để ý bèn giật lấy kẹo hồ lô của cô, giơ kẹo lên cao, rồi nói với cô: “Kêu anh là anh đi, kêu mười lần, anh sẽ cho em.”
Lộ Dao không kêu, im lặng giằng co với anh.
Anh lại đe dọa cô: “Nếu không kêu anh sẽ ăn đó nha.”
Hai mắt Lộ Dao rưng rưng, nhưng vẫn không kêu, “Cho em, của em!”
Anh thật sự ăn một cái, thầm nghĩ, cho không kêu này! Kết quả cô lập tức bật khóc, tiếng khóc đến tai Tưởng Trì Hoài, lần đó, anh bị Tưởng Trì Hoài đánh đến mức mắt sưng mũi tím, không thể bước chân ra ngoài mấy ngày liền.
Còn Tưởng Trì Hoài cũng bị bác Tưởng đánh một trận, cũng phải ở nhà dưỡng thương mất mấy ngày.
Chu Cảnh Xuyên nghĩ đến đây, bỗng bật cười, những chuyện lúc nhỏ, thật con mẹ nó thú vị.
“Nè, thuốc của anh!” Lộ Dao đã mua thuốc về, ném vào ngực anh, sau đó lại ném cho anh cái bật lửa.
Chu Cảnh Xuyên ngước mắt lên, “Lúc này mới được!” Anh xé mở hộp thuốc, lấy một điếu ngậm vào miệng, bật lửa châm thuốc, hít mây nhả khói.
Tâm trạng lập tức tốt hơn rất nhiều, anh hất cằm, hỏi cô: “Chuyện gì, nói đi.”
Lộ Dao nhìn anh chăm chú vài giây, sắp xếp câu từ rồi nói: “Ở câu lạc bộ hôm đó, tôi đã nói tôi có quen một bạn chat hơn mười năm, bây giờ tôi không tìm thấy anh ấy...”
Lời nói của cô bị Chu Cảnh Xuyên chặn ngang: “Cô muốn tìm anh ta à?”
Lộ Dao gật đầu.
Trong lòng Chu Cảnh Xuyên ngập tràn cảm động, nghĩ thầm cuối cùng cô cũng đã tìm thấy lương tâm của mình, cũng biết quan tâm đến người bạn chat anh đây, cuối cùng cũng không uổng công làm bài tập cho cô.
Ở câu lạc bộ hôm đó cô đã khiến anh cảm động một phen, qua mấy ngày sau nỗi lòng phập phồng của anh mới dần bình tĩnh trở lại.
Chu Cảnh Xuyên rít một hơi thuốc, từ từ nhả khói ra, giả vờ không biết, nói: “Hôm nào đem máy tính của cô đến đây, tôi tra IP của anh ta, chỉ cần ở Bắc Kinh, tôi nhất định tìm được cho cô.”
Lộ Dao suýt nữa đã vui đến phát khóc: “Tìm được anh ấy tôi sẽ khao anh một chầu lớn, địa điểm tùy anh chọn.” Sau đó lầm bầm lầu bầu: “Thật tốt quá thật tốt quá, cuối cùng luận văn của tôi cũng không bị bỏ rơi.”
Tay Chu Cảnh Xuyên cầm điếu thuốc bỗng run lên, tàn thuốc cũng rơi xuống, dừng lại trên giày anh, anh nhìn Lộ Dao với vẻ khó tin, thật sự rất sợ mình nghe lầm, xác nhận lại lần nữa: “Cô muốn tìm anh ta để làm gì?”
“Viết luận văn.”
“...”
Sau khi Lộ Dao ra khỏi bệnh viện, chuẩn bị đi tìm Hoắc Viễn Chu, nhưng sợ anh đang bận, nên cô nhắn tin cho anh trước: 【 Anh còn ở công ty không? Em đến tìm anh. 】
Hoắc Viễn Chu: 【 Đã ở nhà. 】
Lộ Dao: 【 Em muốn qua nhà anh chơi ~~】
Hoắc Viễn Chu: 【 Được, nửa tiếng sau anh qua phòng em. 】
Lộ Dao tính thời gian, rồi nói: 【 Bốn mươi phút sau đi. 】
Vì có động lực, nên lúc cô chạy xe về cũng rất nhanh, đến tầng dưới chỉ mất chưa đầy mười lăm phút, vẫn còn thời gian để thay quần áo.
Sau khi về đến nhà, không ngờ bà Lộ cũng đã về, Lộ Dao thở phào trong lòng, nhưng vẫn vờ như không có gì, hỏi: “Mẹ, sao hôm nay mẹ về sớm vậy?”
“Cuộc họp kết thúc sớm.” Bà Lộ đã thay tạp dề: “Đúng rồi, cậu của con cũng đến đây, đang ở trong thư phòng.”
Tác giả có lời muốn nói: Cái đó... Nếu tôi nói truyện này không ngược, mọi người tin không? →_→
Vào sáng thứ bảy, bà Lộ nói muốn cùng Lộ Dao đi dạo phố mua mỹ phẩm, nhưng trước khi ra ngoài bà đã nhận được điện thoại của người phụ trách chi nhánh tạm thời.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, bà Lộ lấy từ trong ví ra một tấm thẻ và đưa cho Lộ Dao: “Xem thích gì thì tự mua, mật khẩu giống với mật khẩu của tấm thẻ kia của con, mẹ phải đi mở họp, cậu của con đến chi nhánh công ty rồi.”
Hai mắt Lộ Dao tỏa sáng lấp lánh, “Cậu đã về nước rồi ạ?”
“Phải, vừa về đến.” Bà Lộ vào thư phòng cầm lấy túi máy tính, rồi vội vàng mặc áo khoác vào: “Trưa nay mẹ không chắc sẽ trở về ăn cơm, con với ba ăn đại chút gì đi, ra ngoài ăn cũng được.”
Sau khi bà Lộ rời đi, Lộ Dao cũng không có việc gì làm, Hoắc Viễn Chu có hẹn với khách hàng, buổi sáng không ở nhà, cô ở nhà xem tivi được một lúc, lại nghĩ đến luận văn khiến tim gan cô cồn cào, cô bèn nhắn tin cho Đông Mễ Lộ.
【 Mễ Lộ, tôi muốn tìm một người bạn chat sống ở Bắc Kinh, điều đó có khó không? 】
Đông Mễ Lộ trả lời cô: 【 Nói đơn giản cũng đơn giản, nói khó cũng khó. 】
Lộ Dao nhìn chằm chằm vào màn hình mà không nói nên lời, lời này không phải tương đương với nói cũng như không sao? Đạo lý này cô đương nhiên hiểu.
Đông Mễ Lộ gửi tiếp một tin nhắn: 【 Chỉ với tôi và cô, quả thực chính là mò kim đáy biển, nói không chừng là mò đến khi chúng ta tóc bạc trắng, cháu chắt đều đã đi nhà trẻ, chúng ta cũng không chắc có thể tìm thấy người bạn chat này. 】
Lộ Dao: 【......】
Đông Mễ Lộ trả lời lại bằng một biểu cảm nhe răng, rồi nói tiếp: 【 Nhưng có một người có thể giúp cô tìm thấy dễ như trở bàn tay, nhưng không biết bây giờ anh ta còn sẵn lòng chơi với cô không thôi. 】
Lộ Dao như suy nghĩ gì đó, 【 Chu Cảnh Xuyên? 】
Đông Mễ Lộ: 【 Tiểu Ớt Cay, sao cô thông minh thế ~~】
Lộ Dao như trút được gánh nặng, ngay cả khi Chu Cảnh Xuyên không sẵn lòng chơi với cô, thì cô cũng sẽ ép anh ta chơi cho bằng được, cô gửi cho Đông Mễ Lộ một biểu cảm hôn môi.
Đông Mễ Lộ hỏi cô: 【 Tối cuối tuần này có rảnh không? Cùng tôi đi coi mắt đi. 】
Lộ Dao cho rằng mình nhìn lầm, 【 Cô muốn coi mắt? 】
Đông Mễ Lộ: 【 Đúng vậy, do gia đình sắp đặt, không trốn được, đối phó chút việc vặt vậy. 】
Lộ Dao buôn chuyện: 【 Người đàn ông đó là ai? Có hình không? Đẹp trai không? 】
Đông Mễ Lộ: 【 Không hỏi nhiều, không quan tâm, có điều người đàn ông này được mẹ tôi ví như là Phan An(*), nói không phải khoe, mẹ tôi là hội viên cấp cao của Hiệp hội ngoại hình đấy. 】
(*) Phan An được ví như đại mỹ nam thời cổ đại tại Trung Hoa với tướng mạo thoát phàm thoát tục, lại nho nhã thư sinh, đã làm biết bao nhiêu cô nàng cùng thời phải chết mê chết mệt.
Lộ Dao: 【...】
Đông Mễ Lộ hỏi tiếp: 【 Cho một câu trả lời chắc chắn đi, muốn đi cùng tôi không? Đến lúc đó giúp tôi trốn thoát kịp thời, tôi không có người bạn nào khác để cầu giúp đỡ cả. 】
Lộ Dao mềm lòng, thoải mái đồng ý.
Sau khi trò chuyện với Đông Mễ Lộ một lúc, Lộ Dao liền thay quần áo, vì luận văn của mình mà đi cúi đầu.
Nơi cô sống cách bệnh viện không xa lắm, chỉ mất khoảng hai mươi phút lái xe.
Đến bãi đậu xe của bệnh viện, đầu tiên Lộ Dao gửi tin nhắn cho Chu Cảnh Xuyên, hỏi bây giờ có tiện qua chỗ anh không, Chu Cảnh Xuyên đáp lại rất sặc người: 【 Tôi không phải người điên, cô nói xem có tiện không? 】
Lộ Dao đọc xong, thầm mắng trong lòng, cô bỏ điện thoại vào túi, rồi đến cửa hàng bán hoa mua một bó hoa ly.
Lúc đến phòng bệnh, Chu Cảnh Xuyên đang nghiêm túc đánh chữ trên notebook, ban đầu anh không chú ý đến việc cô đã vào phòng bệnh, cho đến khi bị Lộ Dao chế giễu anh mới ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút lo lắng, nhưng được thu lại ngay lập tức, anh không ngờ Lộ Dao lại đến nhanh như vậy.
“Viết cái gì đó!” Lộ Dao đặt hoa xuống rồi thò đầu qua nhìn.
Chu Cảnh Xuyên lập tức đóng notebook lại, “Đang đọc sách cấm, muốn đọc cùng không?”
Lộ Dao trừng mắt lườm anh, “Lưu manh!” Sau đó cô ngồi xuống mép giường, nhướng mày chế nhạo: “Bộ anh định ở lại đây đến đêm giao thừa mới chịu xuất viện à?”
Chu Cảnh Xuyên lắc đầu, cười xấu xa: "Định ở lại đến mùng một Tết.”
“...” Lộ Dao nghẹn họng, ngay sau đó tiếp tục cười nói: “Đêm giao thừa tôi lại đến đây đập anh một trận, đảm bảo ngày hôm đó anh sẽ không ra viện được nữa.”
“Lộ Dao, cửa ở bên kia.” Chu Cảnh Xuyên chỉ về phía cổng lớn, “Cút mau!”
Sau khi bị mắng Lộ Dao cũng không nổi giận, cô chỉ muốn thấy Chu Cảnh Xuyên tức đến hộc máu, dáng vẻ nhìn cô khó chịu vô cùng, nhưng lại không làm gì được cô.
Vì còn có việc muốn nhờ anh, nên cô cũng không tiếp tục đấu khẩu với Chu Cảnh Xuyên nữa, đứng dậy đẩy xe lăn, “Đi thôi, hôm nay nắng nhẹ, chị đây sẽ đưa cưng ra ngoài đi dạo.”
Chu Cảnh Xuyên nhìn cô với vẻ mặt đề phòng một lúc lâu, anh theo bản năng kéo chăn lên, “Cô muốn làm gì?”
Lộ Dao nhẫn nhịn, không chửi thề, giọng cô trầm thấp: “Chu Cảnh Xuyên, tôi không vô tâm không phổi như anh nghĩ vậy nha, đánh anh thành ra như vậy tôi cũng rất áy náy, mấy hôm trước tôi phải bận rộn trang hoàng lại nhà cửa nên cũng không thể đến thăm anh, nên hôm nay liền đến. Bây giờ tôi chỉ hi vọng anh có thể xuất viện thật nhanh, có như vậy lòng tôi mới thanh thản.”
Chu Cảnh Xuyên phải tiêu hóa lời nói của cô vài lần, cuối cùng cũng đọc ra được mùi vị tình người, may mắn là anh cũng coi như hiểu biết về cô, và biết rằng bản chất của cô không xấu.
Sau khi nghi ngờ được xua tan, anh chầm chậm di chuyển xuống giường, dựa vào cây nạng, thật vất vả mới ngồi lên được xe lăn.
“Đưa anh đến hồ nhân tạo của bệnh viện đi dạo nha?” Lộ Dao hỏi ý kiến của anh.
Chu Cảnh Xuyên: “Tùy cô, đi ra ngoài hít thở không khí trong lành, rồi hút một điếu thuốc.” Chủ yếu là cơn thèm thuốc lá đã trỗi dậy, mấy ngày nay sắp bị nghẹn chết rồi.
Lộ Dao đẩy anh xuống cầu thang, lúc đi đến đoạn dốc ở tầng trệt, Chu Cảnh Xuyên có bóng ma tâm lý, đặc biệt dặn dò, “Lộ Dao, cô giữ chặt xe lăn cho tôi!”
“Đừng hét, còn hét nữa tôi sẽ buông tay ra.”
Một ngọn lửa nghẹt lại trong lồng ngực Chu Cảnh Xuyên, nhưng đành phải nén giận.
Vì Lộ Dao có việc muốn nhờ, nên dọc theo đường đi còn rất ân cần chăm sóc anh, đẩy anh đi một vòng thật lớn, sau đó hơi mệt, nên dừng lại nghỉ ngơi ở hàng ghế bên hồ.
Chu Cảnh Xuyên muốn hút thuốc, nhưng trên người không có, đều đã bị Chu Toàn tịch thu hết cả, anh biết Lộ Dao nhất định cũng sẽ không dễ dàng đáp ứng anh, phải suy nghĩ xem làm thế nào để cô đồng ý đi mua thuốc cho anh.
Lộ Dao ngồi trên ghế dài, xoa bóp bắp chân, dường như không có gì để nói với anh, “Này, tôi nghe nói anh là một PHS ở Bắc Kinh, không có nơi nào là anh không bắt tín hiệu tới được.”
Chu Cảnh Xuyên gật đầu: “Ừ.”
Anh không hỏi thêm câu nào, giả vờ hồ đồ, tỏ vẻ không nghe hiểu ẩn ý trong lời nói của cô.
Lộ Dao nhìn anh, cho rằng anh muốn hỏi cô làm sao mà biết được, hỏi cô muốn thế nào, kết quả là anh đột nhiên im bặt, quả nhiên trở nên thông minh không ít.
Cô cũng không vòng vo với anh nữa, “Chu Cảnh Xuyên, tôi muốn nhờ anh giúp một việc.”
Vẻ mặt của Chu Cảnh Xuyên rất bình tĩnh, anh nói: “Mất ngày nay tôi bị ép phải bỏ hút thuốc, trong lòng rất bực bội, đầu óc không được tốt, đừng nói là giúp việc lớn, mà việc nhỏ như là ăn cơm suýt nữa tôi cũng không thể tự gánh vác.”
“...” Lộ Dao nhẫn nhịn, vẫn trưng ra một tâm trạng tốt: “Tôi muốn đi mua chai nước để uống, tiện thể mua cho anh gói thuốc, thế nào?”
Nhìn ánh mắt lạnh thấu xương như muốn giết chết anh của Lộ Dao, tâm trạng của Chu Cảnh Xuyên không khỏi hưng phấn, anh quay đầu lại, nhìn về phía mặt hồ, làn gió khẽ lướt qua, tạo nên cho mặt hồ bình tĩnh một tia gợn sóng.
Trời trong nắng ấm, năm tháng tĩnh lặng.
Chu Cảnh Xuyên nghĩ về những lời này, lập tức nổi da gà khắp người, mẹ nó từ khi nào mà anh đã bắt đầu nhạy cảm như vậy? Cách đó không xa có một cô gái trẻ đang ngồi trên hàng ghế, trước mặt cũng là xe lăn, một bà dì trung niên đang ngồi trên đó, chân bó thạch cao, trông tình trạng thương tích cũng không khá hơn anh là mấy.
Bên cạnh xe lăn còn có một cô bé mặc váy hồng đứng đó, độ khoảng ba tuổi, thanh tú đáng yêu, đang chú tâm ăn kẹo hồ lô.
Chu Cảnh Xuyên nhìn cô bé, có một khoảnh khắc run rẩy.
Cô bé có điểm giống với Lộ Dao khi còn nhỏ.
Ngoại hình không giống, nhưng biểu hiện và cử chỉ thì lại giống, còn có dáng vẻ khi thèm ăn kẹo hồ lô cũng rất giống.
Cảnh tượng anh gặp được Lộ Dao ở Thượng Hải cũng không rõ ràng cho lắm, có thể là vì bị một cô bé bắt nạt đến bật khóc, nên anh cũng không muốn bảo tồn trong trí nhớ của mình.
Chỉ nhớ khi đó anh chính xác đã rất khó chịu với Lộ Dao.
Sau đó gia đình anh chuyển đến Bắc Kinh, bắt đầu một cuộc sống nghịch ngợm và hắc ám với Tưởng Trì Hoài, thường xuyên bị ông Chu đánh đến mức kêu cha gọi mẹ, nhưng sau khi vết sẹo đã lành thì lại tiếp tục cùng Tưởng Trì Hoài quậy phá trong khu tập thể.
Không ngờ vào kỳ nghỉ hè năm đó, anh lại gặp được tiểu khắc tinh này ở nhà của Tưởng Trì Hoài, lúc đó cô đang ăn kẹo hồ lô, ăn quá tập trung, hoàn toàn không nhận ra sự tồn tại của anh, anh canh lúc cô không để ý bèn giật lấy kẹo hồ lô của cô, giơ kẹo lên cao, rồi nói với cô: “Kêu anh là anh đi, kêu mười lần, anh sẽ cho em.”
Lộ Dao không kêu, im lặng giằng co với anh.
Anh lại đe dọa cô: “Nếu không kêu anh sẽ ăn đó nha.”
Hai mắt Lộ Dao rưng rưng, nhưng vẫn không kêu, “Cho em, của em!”
Anh thật sự ăn một cái, thầm nghĩ, cho không kêu này! Kết quả cô lập tức bật khóc, tiếng khóc đến tai Tưởng Trì Hoài, lần đó, anh bị Tưởng Trì Hoài đánh đến mức mắt sưng mũi tím, không thể bước chân ra ngoài mấy ngày liền.
Còn Tưởng Trì Hoài cũng bị bác Tưởng đánh một trận, cũng phải ở nhà dưỡng thương mất mấy ngày.
Chu Cảnh Xuyên nghĩ đến đây, bỗng bật cười, những chuyện lúc nhỏ, thật con mẹ nó thú vị.
“Nè, thuốc của anh!” Lộ Dao đã mua thuốc về, ném vào ngực anh, sau đó lại ném cho anh cái bật lửa.
Chu Cảnh Xuyên ngước mắt lên, “Lúc này mới được!” Anh xé mở hộp thuốc, lấy một điếu ngậm vào miệng, bật lửa châm thuốc, hít mây nhả khói.
Tâm trạng lập tức tốt hơn rất nhiều, anh hất cằm, hỏi cô: “Chuyện gì, nói đi.”
Lộ Dao nhìn anh chăm chú vài giây, sắp xếp câu từ rồi nói: “Ở câu lạc bộ hôm đó, tôi đã nói tôi có quen một bạn chat hơn mười năm, bây giờ tôi không tìm thấy anh ấy...”
Lời nói của cô bị Chu Cảnh Xuyên chặn ngang: “Cô muốn tìm anh ta à?”
Lộ Dao gật đầu.
Trong lòng Chu Cảnh Xuyên ngập tràn cảm động, nghĩ thầm cuối cùng cô cũng đã tìm thấy lương tâm của mình, cũng biết quan tâm đến người bạn chat anh đây, cuối cùng cũng không uổng công làm bài tập cho cô.
Ở câu lạc bộ hôm đó cô đã khiến anh cảm động một phen, qua mấy ngày sau nỗi lòng phập phồng của anh mới dần bình tĩnh trở lại.
Chu Cảnh Xuyên rít một hơi thuốc, từ từ nhả khói ra, giả vờ không biết, nói: “Hôm nào đem máy tính của cô đến đây, tôi tra IP của anh ta, chỉ cần ở Bắc Kinh, tôi nhất định tìm được cho cô.”
Lộ Dao suýt nữa đã vui đến phát khóc: “Tìm được anh ấy tôi sẽ khao anh một chầu lớn, địa điểm tùy anh chọn.” Sau đó lầm bầm lầu bầu: “Thật tốt quá thật tốt quá, cuối cùng luận văn của tôi cũng không bị bỏ rơi.”
Tay Chu Cảnh Xuyên cầm điếu thuốc bỗng run lên, tàn thuốc cũng rơi xuống, dừng lại trên giày anh, anh nhìn Lộ Dao với vẻ khó tin, thật sự rất sợ mình nghe lầm, xác nhận lại lần nữa: “Cô muốn tìm anh ta để làm gì?”
“Viết luận văn.”
“...”
Sau khi Lộ Dao ra khỏi bệnh viện, chuẩn bị đi tìm Hoắc Viễn Chu, nhưng sợ anh đang bận, nên cô nhắn tin cho anh trước: 【 Anh còn ở công ty không? Em đến tìm anh. 】
Hoắc Viễn Chu: 【 Đã ở nhà. 】
Lộ Dao: 【 Em muốn qua nhà anh chơi ~~】
Hoắc Viễn Chu: 【 Được, nửa tiếng sau anh qua phòng em. 】
Lộ Dao tính thời gian, rồi nói: 【 Bốn mươi phút sau đi. 】
Vì có động lực, nên lúc cô chạy xe về cũng rất nhanh, đến tầng dưới chỉ mất chưa đầy mười lăm phút, vẫn còn thời gian để thay quần áo.
Sau khi về đến nhà, không ngờ bà Lộ cũng đã về, Lộ Dao thở phào trong lòng, nhưng vẫn vờ như không có gì, hỏi: “Mẹ, sao hôm nay mẹ về sớm vậy?”
“Cuộc họp kết thúc sớm.” Bà Lộ đã thay tạp dề: “Đúng rồi, cậu của con cũng đến đây, đang ở trong thư phòng.”
Tác giả có lời muốn nói: Cái đó... Nếu tôi nói truyện này không ngược, mọi người tin không? →_→
Danh sách chương