Edit: Lạc Lạc
Buổi chiều cuối tuần, Lộ Dao nhận được điện thoại của Đông Mễ Lộ, thế nhưng lại bảo cô đi coi mắt giúp cô ấy, Lộ Dao tức giận trợn trắng mắt.
“Đông Mễ Lộ, khốn kiếp!” Lộ Dao nói không lựa lời.
“Tiểu ớt cay, cô là nhất, tôi yêu cô ha, nhớ là đúng sáu giờ phải xuất hiện ở nhà hàng, tôi đã gửi địa chỉ cho cô rồi.”
Lộ Dao bỏ gánh, “Tôi không đi đâu, cô muốn làm gì thì làm đi!”
“Tiểu ớt cay, tôi đã vào cửa kiểm soát an ninh, phải tắt máy ngay đây, cô cũng đã ngủ với người đàn ông của cô rồi, cô thật sự nhẫn tâm nhìn tôi cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, cả đêm nước mắt ướt gối sao? Dù Tưởng Trì Hoài có đến chân trời góc bể, tôi cũng sẽ đuổi theo. Dao Dao, nể tình tôi và gia đình tôi đối xử tốt với anh Hoắc như thế, cô cũng nên giúp tôi đi, vậy nha, tạm biệt ~”
“Đông Mễ Lộ, cô cho tôi...” Lộ Dao vẫn chưa nói xong, đầu dây bên kia đã cắt đứt cuộc gọi.
Lộ Dao lại gọi qua, nhưng đã không thể kết nối được nữa.
Trên WeChat vẫn còn dòng địa chỉ nhà hàng do Đông Mễ Lộ gửi đến.
Cô nắm lấy tóc mình, con mẹ nó đúng là giao hữu vô ý!
Vào lúc sáu giờ tối, Lộ Dao vẫn tâm bất cam tình bất nguyện mà đến nhà hàng đúng hẹn, cô đã có một vạn lý do để không đến, nhưng khi nghĩ đến Đông gia đã đối xử tốt với Hoắc Viễn Chu nhiều năm như vậy, cô vẫn mềm lòng đến mức rối tinh rối mù.
Đông Mễ Lộ đáng ghét lại bắt được điểm yếu của cô.
Tìm được vị trí số chín, khi Lộ Dao nhìn thấy bóng lưng của người đó, trái tim cô bỗng nhảy lên thình thịch, không thể trùng hợp như vậy chứ, ở đây mà cũng có thể gặp nhau sao? Người đàn ông đang giao tiếp qua điện thoại bằng tiếng Anh, Lộ Dao nghe hiểu được chút ít, anh ta nói chuyến bay đến New York của anh ta sẽ xuất phát vào lúc mười giờ tối.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, người đàn ông như có cảm biến, anh nghiêng đầu, Lộ Dao đang đứng bên cạnh anh, anh nhíu mày, ánh mắt ngạc nhiên: “Sao em lại ở đây?”
Lộ Dao ngồi xuống đối diện anh, cười nói: “Coi mắt với anh đó.”
Tưởng Trì Hoài đặt điện thoại qua một bên, đưa cho cô ly nước ấm vừa được rót, không vòng vo, mà hỏi trực tiếp: “Thay Đông Mễ Lộ đến à?”
“Thế tôi không đến coi mắt được ư?” Lộ Dao không đáp mà hỏi lại.
Tưởng Trì Hoài dựa lưng lên ghế, nhìn cô: “Cô Lộ sẽ không cho phép em coi mắt với người đàn ông khác, cũng như ba tôi sẽ không cho phép tôi coi mắt với người phụ nữ khác.”
Lộ Dao bĩu môi, bưng ly nước lên uống một ngụm, “Anh thì sao? Thay ai đến thế?”
Tưởng Trì Hoài không trả lời, mà là hỏi cô: “Muốn ăn gì?”
Lộ Dao vẫn theo đuổi chủ đề vừa nãy, "Trước tiên anh phải nói với tôi anh thay ai đến coi mắt, và tôi sẽ trả lời câu hỏi của anh.”
Tưởng Trì Hoài nhìn cô chăm chú một lúc, rồi quay đầu lại nói với nhân viên phục vụ ở bên cạnh: "Mang đến một phần thức ăn đắt nhất, thêm một phần trái cây thập cẩm, trái cây cũng phải là trái cây nhập khẩu đắt nhất.”
Nhân viên phục vụ nhìn Tưởng Trì Hoài đầy thổn thức, trông cũng không giống nhà giàu mới nổi, nhưng sao vừa nói ra khỏi miệng thì lại như tổ tông nhà giàu mới nổi thế kia?
Nhưng vẫn mỉm cười đồng ý.
Nhân viên phục vụ vừa rời đi, Lộ Dao lập tức không nhịn được mà châm chọc anh, “Tưởng Trì Hoài, sợi dây thần kinh nào của anh có vấn đề à?”
Tưởng Trì Hoài chế nhạo nói: “Đây không phải là cách gọi món mà em thích nhất sao?”
“...”
Trong khoảng thời gian đợi món ngắn ngủi này, Tưởng Trì Hoài lại lấy laptop ra, mở lên và bắt đầu làm việc, bàn phím lạch cạch không ngừng, vẻ ngoài nghiêm túc và tập trung.
Lộ Dao nhớ đến lần đầu tiên gặp anh trên máy bay, anh cũng đang trong trạng thái như vậy.
Cô ngồi im chờ đợi bửa ăn, thỉnh thoảng lại nhìn điện thoại, thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài cửa sổ, nếu Đông Mễ Lộ biết người đàn ông mà cô ấy theo đuổi hiện giờ đang ngồi trên vị trí coi mắt, liệu cô ấy có hối hận không?
Hai người này thật sự không có duyên phận.
Khi món ăn được đưa lên, Lộ Dao hỏi anh: “Anh không ăn à?”
“Không ăn, tôi ăn ở sân bay rồi.” Nếu người đến không phải là Lộ Dao, anh sẽ không ngồi lại quá lâu, nhưng vì là Lộ Dao, nên anh không muốn vội vàng rời đi như thế.
“Chút nữa anh còn phải đến sân bay sao?”
“Ừ.”
Tay Lộ Dao đang cầm nĩa bỗng khựng lại: “Đừng nói với tôi anh từ Hong Kong bay đến đây là vì buổi coi mắt này nha, sau khi gặp mặt rồi anh sẽ bay thẳng đến New York?”
“Ừ.” Tưởng Trì Hoài vẫn trả lời một cách tích tự như kim, trong đầu anh đều là số liệu phân tích.
Lộ Dao không khỏi tò mò: “Cuối cùng là ai có thể có cái sức hấp dẫn để anh đặc biệt đến thay coi mắt thế?”
Tưởng Trì Hoài không rảnh đáp lại cô, tiếp tục làm phân tích, năm phút sau, toàn bộ số liệu mới được đưa ra, anh gửi cho đối phương, lúc này mới ngẩng đầu lên nói với Lộ Dao: “Ăn nhanh lên, ăn xong đưa tôi ra sân bay.”
Lộ Dao bị nghẹn, uống vào vài hớp nước mới có thể nuốt xuống, hóa ra anh ta mời cô một bửa ăn đắt như thế là sớm đã có dự tính trước, cô buột miệng thốt lên: “Tôi không đưa, anh bắt xe đi.”
Tưởng Trì Hoài im lặng, gật đầu, “Được, nhưng muộn rồi, để em về một mình tôi thấy không yên tâm.”
“...”
Sau khi ăn xong, Lộ Dao theo Tưởng Trì Hoài đi ra khỏi nhà hàng, cô không có ý định sẽ đưa anh ta đi, anh ta là tổng giám đốc của một công ty, mà lại không có xe riêng?
Hơn nữa, không phải lúc nào anh ta cũng có một nhóm lớn các trợ lý và thư ký đi theo bên cạnh sao.
Khi ra đến cửa, Tưởng Trì Hoài kéo vali hành lý đến cạnh bồn hoa, vẫy tay về phía Lộ Dao, “Đến đây đi.”
Lộ Dao bước qua, “Chuyện gì thế?"
Tưởng Trì Hoài mở vali hành lý ra, Lộ Dao nhìn vào, trong vali hành lý không có quần áo gì cả, chỉ có một cái túi mua sắm lớn, Tưởng Trì Hoài xách túi mua sắm ra và đưa nó cho cô: “Mỹ phẩm mà em muốn, không biết em dùng loại nào, nên mỗi loại đều mua một bộ.”
Trái tim Lộ Dao run lên, không nhận lấy, nói dối: “Tôi đã mua mỹ phẩm rồi.”
Tưởng Trì Hoài cúi người đặt túi mua sắm xuống chân cô: “Vậy em đăng lên WeChat bán đi.”
Lộ Dao: “...”
Tưởng Trì Hoài bỏ túi máy tính vào vali, kéo khóa lại, rồi nói với cô: "Về nhà sớm một chút, tôi đi trước đây.” Sau đó anh kéo vali đi về phía đường lớn.
“Này, xe anh đâu!” Lộ Dao hỏi.
Tưởng Trì Hoài quay đầu lại nói: “Tối rồi, không báo cho tài xế, tôi bắt xe cũng tiện.”
Lộ Dao luôn cảm thấy thông cảm cho anh, nhưng cô vẫn không mềm lòng, “Trợ lý của anh thì sao? Thư ký của anh nữa?”
Tưởng Trì Hoài rất hiếm khi kiên nhẫn giải thích như vậy, anh nói: “Bọn họ đã bay thẳng từ Hong Kong đến New York, tôi chỉ về xử lý chút việc, không cần bọn họ đi theo.”
Xử lý chút việc?
Thay người khác coi mắt, và đưa mỹ phẩm cho cô sao?
Lộ Dao thở dài, “Tôi sẽ đưa anh ra sân bay, anh chờ tôi, tôi đi lấy xe.”
“Không cần.” Tưởng Trì Hoài đã vẫy tay ngăn lại một chiếc xe taxi, trước khi lên xe anh quay đầu lại dặn dò cô: “Về mau lên, lái xe cẩn thận, về đến nhà nhớ báo cho tôi.”
Nhìn chiếc xe taxi đã đi xa, trên tay vẫn đang xách túi mỹ phẩm từ anh, cô không thể nói ra trong lòng cô có cảm giác gì. Cô hy vọng anh sẽ gặp được một người tốt hơn, và anh xứng đáng được như thế.
Nhưng tại sao chấp niệm của anh lại ăn sâu bén rễ như vậy chứ?
Vừa ngồi lên xe, Hoắc Viễn Chu đã gọi điện đến, hỏi cô đang làm gì.
Lộ Dao móc móng tay, không có ý định giấu anh: “Thay Đông Mễ Lộ đi coi mắt, kết quả gặp được Tưởng Trì Hoài, anh ta cũng thay người khác đi coi mắt, sau khi ăn xong anh ta đến sân bay rồi, em vẫn đang ở trên xe, ban đầu em muốn đưa anh ta ra sân bay nhưng anh ta không cho, bây giờ em đang chuẩn bị về nhà, ồ, phải rồi, lần trước em nói đùa muốn anh ta mua mỹ phẩm cho em, không ngờ anh ta lại mua thật, mua rất nhiều nữa.”
Hoắc Viễn Chu nhẹ nhàng nói, “Sau này không cần chuyện gì cũng phải nói chi tiết với anh như thế, em cũng nên có bạn bè của em.”
Giọng Lộ Dao rầu rĩ: “Nhưng đi ăn cùng Tưởng Trì Hoài, lại còn nhận quà của anh ta, phải nói với anh một tiếng chứ.”
“Không cần, người như Tưởng Trì Hoài, em không cần phải cố tình xa lánh, anh ta hiểu ý của em, sẽ không quấn mãi không buông như thế, anh ta có chừng mực của chính mình.”
Nếu không, năm đó chính anh là ốc mà còn không mang nổi vỏ ốc, sao có thể nuôi anh ta những hai năm, một số phẩm chất trên người Tưởng Trì Hoài ngay cả anh cũng tự thấy không bằng.
Lộ Dao thở dài, cô nhìn túi mỹ phẩm lớn đó, cảm thấy nó như một củ khoai lang nóng hổi, “Nhưng em đã có anh rồi, sao có thể tùy tiện nhận quà của người khác được? Lúc đó em đã nói không cần, nhưng anh ta lại kêu em đem bán, sau đó thì bỏ đi, nếu em cứ một mực trả lại cho anh ta thì có thể khiến anh ta bỏ cuộc hay không? Xét cho cùng lời này cũng là do em nói, dù có phải là nói đùa hay không, nguyên nhân cũng là do em. Nếu em cứ nhận lấy, sẽ...”
Hoắc Viễn Chu cắt ngang lời cô: “Nếu tặng mà em liền nhận, anh ta sẽ không vì em nhận quà mà cảm thấy em có ý với anh ta, nếu em không nể mặt anh ta, anh ta tự nhiên sẽ có cách thu phục em.”
Lộ Dao bĩu môi, “Hoắc Viễn Chu anh không ghen đấy chứ?”
Hoắc Viễn Chu hỏi lại: "Người ghen là anh ta, tại sao anh phải ghen?”
Cũng có lý.
Hoắc Viễn Chu an ủi cô: “Được rồi, em đừng lo lắng nữa, bây giờ anh ta không thể thoát khỏi chấp niệm của mình, chúng ta sẽ cho anh ta một cái thùng rác để giải phóng cảm xúc. Theo sự hiểu biết của anh về anh ta, nói không chừng một ngày nào đó anh ta thoát ra khỏi rồi, còn sẽ hỏi anh đã tiêu hết bao nhiêu tiền cho em nữa đấy.”
Lộ Dao: “...”
Hoắc Viễn Chu còn phải mở họp, dặn dò cô không được suy nghĩ lung tung nữa, và bảo cô về nhà mau lên.
Sau khi Lộ Dao về đến nhà, bà Lộ nhìn túi mua sắm to tướng cô đang xách trên tay, thấy đó chính là túi mua sắm của cửa hàng miễn thuế, bà hỏi cô: "Con đang xách cái gì trên tay thế?”
“Mỹ phẩm Tưởng Trì Hoài mua cho con.”
“Trì Hoài đâu? Bảo nó đến đây ăn chút trái cây đi.” Bà Lộ đứng lên, chuẩn bị đi rửa trái cây cho Tưởng Trì Hoài.
“Không cần, anh ta ra sân bay rồi, phải bay đến New York.” Lộ Dao thay giày xong, cô đi về phía phòng ngủ của mình.
“Nó đổi chuyến bay để đến đưa mỹ phẩm cho con sao?” Bà Lộ cảm thấy thật khó tin, nhưng ngay lập tức lại chuyển sang hài lòng.
Bà vẫn luôn rất coi trọng Tưởng Trì Hoài, không phải vì gia thế của anh, mà là vì anh đã thích Lộ Dao rất nhiều năm, về mặt tình cảm cũng giữ mình trong sạch, không giống như những đứa trẻ nhà giàu khác, thay phụ nữ còn siêng năng hơn cả thay quần áo.
Lộ Dao không trả lời, câu trả lời cho câu hỏi này cô cũng không chắc, có lẽ vậy, ai mà biết?
Dù sao bản thân cô cũng không muốn biết.
Tưởng Trì Hoài càng tốt với cô, cảm giác áy náy của cô lại càng sâu đậm.
Vào phòng ngủ, cô lấy hết tất cả mỹ phẩm ra, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không thể cứ nhận quà của người đàn ông khác như vậy được, dù cho Hoắc Viễn Chu không ngại, thì cô cũng nên giữ một khoảng cách nhất định với Tưởng Trì Hoài.
Cô tính toán giá cả, tạo một số nguyên và gửi qua cùng với tiền cho Tưởng Trì Hoài, sau đó nhắn tin cho anh: 【 Đã bán ra, đây là tiền thu được ~】
Chưa đầy hai phút, Lộ Dao đã nhận được một phong bao lì xì, nhưng cô không mở.
Tưởng Trì Hoài gửi tin nhắn đến, 【 Em chuyển cho tôi nhiều quá, đây là tiền lẻ cho em, nhận đi. 】
Lộ Dao vừa nghe vậy, cô mới dám vào thu thập phong bao lì xì, khi nhìn thấy con số đó, ngực cô cứng lại, tên đàn ông này, khả năng gạt người vẫn là hạng nhất.
Anh ta gửi một phong bao lì xì 【5.20】cho cô.
Lộ Dao biết, nếu cô có gửi lại cho anh ta, anh ta cũng sẽ không nhận nữa, hơn nữa cô cũng không có khả năng để gửi lại cho anh ta số tiền tương tự.
Cô buồn bực ném điện thoại lên tủ đầu giường, rồi ngã người nằm xuống.
Hoắc Viễn Chu nói không sai, nếu em không thể khiến anh ta bỏ cuộc, anh ta sẽ có rất nhiều cách để trị em.
Chưa đầy hai phút, tiếng chuông điện thoại vang lên, cô nghĩ là Tưởng Trì Hoài gọi, nên không nghe máy.
Tiếng chuông vang lên rồi dừng lại, dừng lại và tiếp tục vang lên.
Lộ Dao không chịu được ồn ào, cô ngồi dậy cầm lấy điện thoại, không ngờ là Chu Toàn.
“Chị, chuyện gì thế?”
“Dao Dao này, ngày mai đi làm nhớ mang theo hộ chiếu và giấy tờ tùy thân của em, em có thể không mang người em đến, nhưng không thể không mang giấy chứng nhận theo.”
Lộ Dao: “... Sao còn phải mang theo hộ chiếu?”
Chu Toàn: “Xin visa.”
Lộ Dao ngây người vài giây, sau đó vội hỏi: “Xin visa ở đâu?”
“Tất nhiên là Mỹ, trụ sở chính của chúng ta là ở Wall Street, em nói xem còn phải xin visa ở đâu? Được rồi, không nói với em nữa, chị còn phải tăng ca.”
“Này, chị, đợi đã!” Lộ Dao vội vàng gọi lại Chu Toàn trước khi cô cúp máy: “Có phải sau khi em đến làm thì sẽ có khả năng đến New York công tác đúng không?”
"Phải, sau khi làm xong visa là có thể đi, có lẽ là cuối tuần này, vì vậy ngày mai nhất định phải nhớ mang theo giấy chứng nhận, sếp của chúng ta đã đặc biệt tìm người làm gấp cho em.”
Lộ Dao vô cùng phấn khích, suýt nữa đã không cầm chắc điện thoại.
Buổi chiều cuối tuần, Lộ Dao nhận được điện thoại của Đông Mễ Lộ, thế nhưng lại bảo cô đi coi mắt giúp cô ấy, Lộ Dao tức giận trợn trắng mắt.
“Đông Mễ Lộ, khốn kiếp!” Lộ Dao nói không lựa lời.
“Tiểu ớt cay, cô là nhất, tôi yêu cô ha, nhớ là đúng sáu giờ phải xuất hiện ở nhà hàng, tôi đã gửi địa chỉ cho cô rồi.”
Lộ Dao bỏ gánh, “Tôi không đi đâu, cô muốn làm gì thì làm đi!”
“Tiểu ớt cay, tôi đã vào cửa kiểm soát an ninh, phải tắt máy ngay đây, cô cũng đã ngủ với người đàn ông của cô rồi, cô thật sự nhẫn tâm nhìn tôi cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, cả đêm nước mắt ướt gối sao? Dù Tưởng Trì Hoài có đến chân trời góc bể, tôi cũng sẽ đuổi theo. Dao Dao, nể tình tôi và gia đình tôi đối xử tốt với anh Hoắc như thế, cô cũng nên giúp tôi đi, vậy nha, tạm biệt ~”
“Đông Mễ Lộ, cô cho tôi...” Lộ Dao vẫn chưa nói xong, đầu dây bên kia đã cắt đứt cuộc gọi.
Lộ Dao lại gọi qua, nhưng đã không thể kết nối được nữa.
Trên WeChat vẫn còn dòng địa chỉ nhà hàng do Đông Mễ Lộ gửi đến.
Cô nắm lấy tóc mình, con mẹ nó đúng là giao hữu vô ý!
Vào lúc sáu giờ tối, Lộ Dao vẫn tâm bất cam tình bất nguyện mà đến nhà hàng đúng hẹn, cô đã có một vạn lý do để không đến, nhưng khi nghĩ đến Đông gia đã đối xử tốt với Hoắc Viễn Chu nhiều năm như vậy, cô vẫn mềm lòng đến mức rối tinh rối mù.
Đông Mễ Lộ đáng ghét lại bắt được điểm yếu của cô.
Tìm được vị trí số chín, khi Lộ Dao nhìn thấy bóng lưng của người đó, trái tim cô bỗng nhảy lên thình thịch, không thể trùng hợp như vậy chứ, ở đây mà cũng có thể gặp nhau sao? Người đàn ông đang giao tiếp qua điện thoại bằng tiếng Anh, Lộ Dao nghe hiểu được chút ít, anh ta nói chuyến bay đến New York của anh ta sẽ xuất phát vào lúc mười giờ tối.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, người đàn ông như có cảm biến, anh nghiêng đầu, Lộ Dao đang đứng bên cạnh anh, anh nhíu mày, ánh mắt ngạc nhiên: “Sao em lại ở đây?”
Lộ Dao ngồi xuống đối diện anh, cười nói: “Coi mắt với anh đó.”
Tưởng Trì Hoài đặt điện thoại qua một bên, đưa cho cô ly nước ấm vừa được rót, không vòng vo, mà hỏi trực tiếp: “Thay Đông Mễ Lộ đến à?”
“Thế tôi không đến coi mắt được ư?” Lộ Dao không đáp mà hỏi lại.
Tưởng Trì Hoài dựa lưng lên ghế, nhìn cô: “Cô Lộ sẽ không cho phép em coi mắt với người đàn ông khác, cũng như ba tôi sẽ không cho phép tôi coi mắt với người phụ nữ khác.”
Lộ Dao bĩu môi, bưng ly nước lên uống một ngụm, “Anh thì sao? Thay ai đến thế?”
Tưởng Trì Hoài không trả lời, mà là hỏi cô: “Muốn ăn gì?”
Lộ Dao vẫn theo đuổi chủ đề vừa nãy, "Trước tiên anh phải nói với tôi anh thay ai đến coi mắt, và tôi sẽ trả lời câu hỏi của anh.”
Tưởng Trì Hoài nhìn cô chăm chú một lúc, rồi quay đầu lại nói với nhân viên phục vụ ở bên cạnh: "Mang đến một phần thức ăn đắt nhất, thêm một phần trái cây thập cẩm, trái cây cũng phải là trái cây nhập khẩu đắt nhất.”
Nhân viên phục vụ nhìn Tưởng Trì Hoài đầy thổn thức, trông cũng không giống nhà giàu mới nổi, nhưng sao vừa nói ra khỏi miệng thì lại như tổ tông nhà giàu mới nổi thế kia?
Nhưng vẫn mỉm cười đồng ý.
Nhân viên phục vụ vừa rời đi, Lộ Dao lập tức không nhịn được mà châm chọc anh, “Tưởng Trì Hoài, sợi dây thần kinh nào của anh có vấn đề à?”
Tưởng Trì Hoài chế nhạo nói: “Đây không phải là cách gọi món mà em thích nhất sao?”
“...”
Trong khoảng thời gian đợi món ngắn ngủi này, Tưởng Trì Hoài lại lấy laptop ra, mở lên và bắt đầu làm việc, bàn phím lạch cạch không ngừng, vẻ ngoài nghiêm túc và tập trung.
Lộ Dao nhớ đến lần đầu tiên gặp anh trên máy bay, anh cũng đang trong trạng thái như vậy.
Cô ngồi im chờ đợi bửa ăn, thỉnh thoảng lại nhìn điện thoại, thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài cửa sổ, nếu Đông Mễ Lộ biết người đàn ông mà cô ấy theo đuổi hiện giờ đang ngồi trên vị trí coi mắt, liệu cô ấy có hối hận không?
Hai người này thật sự không có duyên phận.
Khi món ăn được đưa lên, Lộ Dao hỏi anh: “Anh không ăn à?”
“Không ăn, tôi ăn ở sân bay rồi.” Nếu người đến không phải là Lộ Dao, anh sẽ không ngồi lại quá lâu, nhưng vì là Lộ Dao, nên anh không muốn vội vàng rời đi như thế.
“Chút nữa anh còn phải đến sân bay sao?”
“Ừ.”
Tay Lộ Dao đang cầm nĩa bỗng khựng lại: “Đừng nói với tôi anh từ Hong Kong bay đến đây là vì buổi coi mắt này nha, sau khi gặp mặt rồi anh sẽ bay thẳng đến New York?”
“Ừ.” Tưởng Trì Hoài vẫn trả lời một cách tích tự như kim, trong đầu anh đều là số liệu phân tích.
Lộ Dao không khỏi tò mò: “Cuối cùng là ai có thể có cái sức hấp dẫn để anh đặc biệt đến thay coi mắt thế?”
Tưởng Trì Hoài không rảnh đáp lại cô, tiếp tục làm phân tích, năm phút sau, toàn bộ số liệu mới được đưa ra, anh gửi cho đối phương, lúc này mới ngẩng đầu lên nói với Lộ Dao: “Ăn nhanh lên, ăn xong đưa tôi ra sân bay.”
Lộ Dao bị nghẹn, uống vào vài hớp nước mới có thể nuốt xuống, hóa ra anh ta mời cô một bửa ăn đắt như thế là sớm đã có dự tính trước, cô buột miệng thốt lên: “Tôi không đưa, anh bắt xe đi.”
Tưởng Trì Hoài im lặng, gật đầu, “Được, nhưng muộn rồi, để em về một mình tôi thấy không yên tâm.”
“...”
Sau khi ăn xong, Lộ Dao theo Tưởng Trì Hoài đi ra khỏi nhà hàng, cô không có ý định sẽ đưa anh ta đi, anh ta là tổng giám đốc của một công ty, mà lại không có xe riêng?
Hơn nữa, không phải lúc nào anh ta cũng có một nhóm lớn các trợ lý và thư ký đi theo bên cạnh sao.
Khi ra đến cửa, Tưởng Trì Hoài kéo vali hành lý đến cạnh bồn hoa, vẫy tay về phía Lộ Dao, “Đến đây đi.”
Lộ Dao bước qua, “Chuyện gì thế?"
Tưởng Trì Hoài mở vali hành lý ra, Lộ Dao nhìn vào, trong vali hành lý không có quần áo gì cả, chỉ có một cái túi mua sắm lớn, Tưởng Trì Hoài xách túi mua sắm ra và đưa nó cho cô: “Mỹ phẩm mà em muốn, không biết em dùng loại nào, nên mỗi loại đều mua một bộ.”
Trái tim Lộ Dao run lên, không nhận lấy, nói dối: “Tôi đã mua mỹ phẩm rồi.”
Tưởng Trì Hoài cúi người đặt túi mua sắm xuống chân cô: “Vậy em đăng lên WeChat bán đi.”
Lộ Dao: “...”
Tưởng Trì Hoài bỏ túi máy tính vào vali, kéo khóa lại, rồi nói với cô: "Về nhà sớm một chút, tôi đi trước đây.” Sau đó anh kéo vali đi về phía đường lớn.
“Này, xe anh đâu!” Lộ Dao hỏi.
Tưởng Trì Hoài quay đầu lại nói: “Tối rồi, không báo cho tài xế, tôi bắt xe cũng tiện.”
Lộ Dao luôn cảm thấy thông cảm cho anh, nhưng cô vẫn không mềm lòng, “Trợ lý của anh thì sao? Thư ký của anh nữa?”
Tưởng Trì Hoài rất hiếm khi kiên nhẫn giải thích như vậy, anh nói: “Bọn họ đã bay thẳng từ Hong Kong đến New York, tôi chỉ về xử lý chút việc, không cần bọn họ đi theo.”
Xử lý chút việc?
Thay người khác coi mắt, và đưa mỹ phẩm cho cô sao?
Lộ Dao thở dài, “Tôi sẽ đưa anh ra sân bay, anh chờ tôi, tôi đi lấy xe.”
“Không cần.” Tưởng Trì Hoài đã vẫy tay ngăn lại một chiếc xe taxi, trước khi lên xe anh quay đầu lại dặn dò cô: “Về mau lên, lái xe cẩn thận, về đến nhà nhớ báo cho tôi.”
Nhìn chiếc xe taxi đã đi xa, trên tay vẫn đang xách túi mỹ phẩm từ anh, cô không thể nói ra trong lòng cô có cảm giác gì. Cô hy vọng anh sẽ gặp được một người tốt hơn, và anh xứng đáng được như thế.
Nhưng tại sao chấp niệm của anh lại ăn sâu bén rễ như vậy chứ?
Vừa ngồi lên xe, Hoắc Viễn Chu đã gọi điện đến, hỏi cô đang làm gì.
Lộ Dao móc móng tay, không có ý định giấu anh: “Thay Đông Mễ Lộ đi coi mắt, kết quả gặp được Tưởng Trì Hoài, anh ta cũng thay người khác đi coi mắt, sau khi ăn xong anh ta đến sân bay rồi, em vẫn đang ở trên xe, ban đầu em muốn đưa anh ta ra sân bay nhưng anh ta không cho, bây giờ em đang chuẩn bị về nhà, ồ, phải rồi, lần trước em nói đùa muốn anh ta mua mỹ phẩm cho em, không ngờ anh ta lại mua thật, mua rất nhiều nữa.”
Hoắc Viễn Chu nhẹ nhàng nói, “Sau này không cần chuyện gì cũng phải nói chi tiết với anh như thế, em cũng nên có bạn bè của em.”
Giọng Lộ Dao rầu rĩ: “Nhưng đi ăn cùng Tưởng Trì Hoài, lại còn nhận quà của anh ta, phải nói với anh một tiếng chứ.”
“Không cần, người như Tưởng Trì Hoài, em không cần phải cố tình xa lánh, anh ta hiểu ý của em, sẽ không quấn mãi không buông như thế, anh ta có chừng mực của chính mình.”
Nếu không, năm đó chính anh là ốc mà còn không mang nổi vỏ ốc, sao có thể nuôi anh ta những hai năm, một số phẩm chất trên người Tưởng Trì Hoài ngay cả anh cũng tự thấy không bằng.
Lộ Dao thở dài, cô nhìn túi mỹ phẩm lớn đó, cảm thấy nó như một củ khoai lang nóng hổi, “Nhưng em đã có anh rồi, sao có thể tùy tiện nhận quà của người khác được? Lúc đó em đã nói không cần, nhưng anh ta lại kêu em đem bán, sau đó thì bỏ đi, nếu em cứ một mực trả lại cho anh ta thì có thể khiến anh ta bỏ cuộc hay không? Xét cho cùng lời này cũng là do em nói, dù có phải là nói đùa hay không, nguyên nhân cũng là do em. Nếu em cứ nhận lấy, sẽ...”
Hoắc Viễn Chu cắt ngang lời cô: “Nếu tặng mà em liền nhận, anh ta sẽ không vì em nhận quà mà cảm thấy em có ý với anh ta, nếu em không nể mặt anh ta, anh ta tự nhiên sẽ có cách thu phục em.”
Lộ Dao bĩu môi, “Hoắc Viễn Chu anh không ghen đấy chứ?”
Hoắc Viễn Chu hỏi lại: "Người ghen là anh ta, tại sao anh phải ghen?”
Cũng có lý.
Hoắc Viễn Chu an ủi cô: “Được rồi, em đừng lo lắng nữa, bây giờ anh ta không thể thoát khỏi chấp niệm của mình, chúng ta sẽ cho anh ta một cái thùng rác để giải phóng cảm xúc. Theo sự hiểu biết của anh về anh ta, nói không chừng một ngày nào đó anh ta thoát ra khỏi rồi, còn sẽ hỏi anh đã tiêu hết bao nhiêu tiền cho em nữa đấy.”
Lộ Dao: “...”
Hoắc Viễn Chu còn phải mở họp, dặn dò cô không được suy nghĩ lung tung nữa, và bảo cô về nhà mau lên.
Sau khi Lộ Dao về đến nhà, bà Lộ nhìn túi mua sắm to tướng cô đang xách trên tay, thấy đó chính là túi mua sắm của cửa hàng miễn thuế, bà hỏi cô: "Con đang xách cái gì trên tay thế?”
“Mỹ phẩm Tưởng Trì Hoài mua cho con.”
“Trì Hoài đâu? Bảo nó đến đây ăn chút trái cây đi.” Bà Lộ đứng lên, chuẩn bị đi rửa trái cây cho Tưởng Trì Hoài.
“Không cần, anh ta ra sân bay rồi, phải bay đến New York.” Lộ Dao thay giày xong, cô đi về phía phòng ngủ của mình.
“Nó đổi chuyến bay để đến đưa mỹ phẩm cho con sao?” Bà Lộ cảm thấy thật khó tin, nhưng ngay lập tức lại chuyển sang hài lòng.
Bà vẫn luôn rất coi trọng Tưởng Trì Hoài, không phải vì gia thế của anh, mà là vì anh đã thích Lộ Dao rất nhiều năm, về mặt tình cảm cũng giữ mình trong sạch, không giống như những đứa trẻ nhà giàu khác, thay phụ nữ còn siêng năng hơn cả thay quần áo.
Lộ Dao không trả lời, câu trả lời cho câu hỏi này cô cũng không chắc, có lẽ vậy, ai mà biết?
Dù sao bản thân cô cũng không muốn biết.
Tưởng Trì Hoài càng tốt với cô, cảm giác áy náy của cô lại càng sâu đậm.
Vào phòng ngủ, cô lấy hết tất cả mỹ phẩm ra, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không thể cứ nhận quà của người đàn ông khác như vậy được, dù cho Hoắc Viễn Chu không ngại, thì cô cũng nên giữ một khoảng cách nhất định với Tưởng Trì Hoài.
Cô tính toán giá cả, tạo một số nguyên và gửi qua cùng với tiền cho Tưởng Trì Hoài, sau đó nhắn tin cho anh: 【 Đã bán ra, đây là tiền thu được ~】
Chưa đầy hai phút, Lộ Dao đã nhận được một phong bao lì xì, nhưng cô không mở.
Tưởng Trì Hoài gửi tin nhắn đến, 【 Em chuyển cho tôi nhiều quá, đây là tiền lẻ cho em, nhận đi. 】
Lộ Dao vừa nghe vậy, cô mới dám vào thu thập phong bao lì xì, khi nhìn thấy con số đó, ngực cô cứng lại, tên đàn ông này, khả năng gạt người vẫn là hạng nhất.
Anh ta gửi một phong bao lì xì 【5.20】cho cô.
Lộ Dao biết, nếu cô có gửi lại cho anh ta, anh ta cũng sẽ không nhận nữa, hơn nữa cô cũng không có khả năng để gửi lại cho anh ta số tiền tương tự.
Cô buồn bực ném điện thoại lên tủ đầu giường, rồi ngã người nằm xuống.
Hoắc Viễn Chu nói không sai, nếu em không thể khiến anh ta bỏ cuộc, anh ta sẽ có rất nhiều cách để trị em.
Chưa đầy hai phút, tiếng chuông điện thoại vang lên, cô nghĩ là Tưởng Trì Hoài gọi, nên không nghe máy.
Tiếng chuông vang lên rồi dừng lại, dừng lại và tiếp tục vang lên.
Lộ Dao không chịu được ồn ào, cô ngồi dậy cầm lấy điện thoại, không ngờ là Chu Toàn.
“Chị, chuyện gì thế?”
“Dao Dao này, ngày mai đi làm nhớ mang theo hộ chiếu và giấy tờ tùy thân của em, em có thể không mang người em đến, nhưng không thể không mang giấy chứng nhận theo.”
Lộ Dao: “... Sao còn phải mang theo hộ chiếu?”
Chu Toàn: “Xin visa.”
Lộ Dao ngây người vài giây, sau đó vội hỏi: “Xin visa ở đâu?”
“Tất nhiên là Mỹ, trụ sở chính của chúng ta là ở Wall Street, em nói xem còn phải xin visa ở đâu? Được rồi, không nói với em nữa, chị còn phải tăng ca.”
“Này, chị, đợi đã!” Lộ Dao vội vàng gọi lại Chu Toàn trước khi cô cúp máy: “Có phải sau khi em đến làm thì sẽ có khả năng đến New York công tác đúng không?”
"Phải, sau khi làm xong visa là có thể đi, có lẽ là cuối tuần này, vì vậy ngày mai nhất định phải nhớ mang theo giấy chứng nhận, sếp của chúng ta đã đặc biệt tìm người làm gấp cho em.”
Lộ Dao vô cùng phấn khích, suýt nữa đã không cầm chắc điện thoại.
Danh sách chương