Edit: Lạc Lạc
Bà Lộ đẩy ông ra, “Ông nói rất đúng, tôi phải từ từ nói chuyện, không nên kéo kéo đẩy đẩy thế này, ông buông tôi ra trước đi, hôm nay tôi chắc chắn phải mua vỏ sầu riêng, về việc có dùng được hay không, là tự ông quyết định, nếu ông chịu thú nhận, tôi sẽ dễ nói chuyện hơn.”
Ông Lộ còn muốn cãi lại vài câu, bà Lộ đã đi đến quầy thanh toán: “Ông chủ, bao nhiêu tiền?”
Ông chủ xua tay: “Cái này không cần tiền, tặng cho chị luôn.”
Bà Lộ vẫn thả mười đồng xuống quầy thanh toán, nói tiếng cảm ơn, sau đó xách túi trái cây đi ra ngoài.
Ông Lộ cất bước đuổi theo ra ngoài, lúc đi đến cửa vẫn không quên quay đầu lại trừng mắt nhìn ông chủ, ông chủ vẫy tay với ông: “Anh trai, dừng lại, nói với anh vài lời đã.”
Ông Lộ tỏ vẻ không vui: "Có gì để nói?”
Ông chủ bước đến, “Anh trai, là đàn ông đều sẽ có lúc phạm sai lầm, nhưng ngay cả khi là quỳ sầu riêng, anh cũng không thể thú nhận được, nếu anh ngậm miệng không nói gì, phụ nữ có thể sẽ mơ mơ màng màng tiếp tục sống với anh. Nhưng nếu một khi anh mềm lòng nghe lời phụ nữ nói ‘ ông hãy thú nhận với tôi, thú nhận rồi tôi sẽ không truy cứu nữa ’, lời nói dễ nghe như thế, vậy thì tận thế của anh cũng thật sự tới rồi! Cả ngày lẫn đêm bà ấy đều muốn nghĩ cách giết chết anh.”
Nói xong ông chỉ vào chính mình: “Một ví dụ đẫm máu đây.” Sau đó đồng cảm vỗ vai ông Lộ: “Về nhà quỳ sầu riêng đi thôi.” Rồi đưa mười đồng tiền trong tay cho ông: “Anh trai, cố lên.”
Ông Lộ nhìn ông chủ bằng vẻ mặt cạn lời, đang cho rằng ông là một tên đàn ông ngoại tình sao? Bây giờ ông không có thời gian để nhiều lời với một người xa lạ, ông trả lại mười đồng tiền cho ông chủ, sau đó lấy từ trong ví ra tờ một trăm, “Em trai, nếu sau này vợ tôi lại mua vỏ sầu riêng của chú, chú đừng bán cho bà ấy!”
Ông chủ chất phác nhìn tờ tiền mặt màu đỏ trong tay, rồi lại nhìn ông Lộ: “Đại ca, anh không định hối cải sửa sai để bắt đầu lại sao?”
Ông Lộ: “...” Ông cũng không nói rõ với ông chủ, lập tức cất bước đi ra ngoài.
Về đến nhà, bà Lộ đang khoanh hai tay trước ngực, tựa lưng lên ghế sô pha, chỉ sang phía đối diện: “Ngồi đi.”
Trước tiên ông Lộ đi rót một ly nước ấm cho bà Lộ, lúc này mới ngồi xuống, “Vợ à, đây thật sự chỉ là hiểu lầm, chúng ta hãy nói chuyện thật vui vẻ.”
Bà Lộ không có nhiều kiên nhẫn để cùng ông nói đông nói tây: “Ông Lộ, ông có hai sự lựa chọn, một, không cần nhắc nhở gì, quỳ sầu riêng, tôi đi tìm Hoắc Viễn Chu; hai, ông thú nhận, không cần quỳ sầu riêng, ông đi tìm Hoắc Viễn Chu.”
Ông Lộ không cần nghĩ ngợi: “Bà hỏi đi.” Nếu bà đi tìm Hoắc Viễn Chu, không chừng sẽ lại nói ra điều gì đó làm đau lòng người khác.
Bà Lộ đi thẳng vào vấn đề: “Dao Dao và Hoắc Viễn Chu yêu đương từ khi nào.”
Ông Lộ: “Có lẽ là lúc trước Hoắc Viễn Chu đến Thượng Hải, cụ thể tôi cũng không rõ lắm.”
Bà Lộ thở dài nặng nề, hóa ra còn sớm hơn bà nghĩ, “Thật sự như lời ông nói, lần đó Hoắc Viễn Chu đến Thượng Hải là để bàn dự án, tiện đường đến nhà chúng ta sao?”
Ông Lộ cũng không có ý định che giấu nữa, có một số điều có lẽ phải nói hết ra, đó cũng không phải là một chuyện xấu đối với tương lai của Hoắc Viễn Chu và Lộ Dao.
Ông nói đúng sự thật: “Không phải, thật ra lúc Dao Dao đến Osaka chính là do Hoắc Viễn Chu đón tiếp.”
“Cái gì! Ông Lộ, ông nói rõ ràng ra cho tôi! Ông thật khinh người quá đáng!” Bà Lộ tức giận đến mức ngực không ngừng phập phồng, hai mắt như biến thành màu đen.
Bà nói tiếp: “Lúc đó là ai nói với tôi Tưởng Trì Hoài phải đến đó mở họp, Lộ Dao đến đó vừa lúc có người chăm sóc? Thì ra là ông đã đem Tưởng Trì Hoài ra làm vỏ bọc! Ông Lộ, tôi nói ông nghe, nếu tôi biết Dao Dao giả vờ đi ngắm hoa anh đào để lén gặp Hoắc Viễn Chu, tôi đã không làm visa cho nó rồi!”
Ông Lộ im lặng một lúc lại nói: “Lúc đó tôi cũng không chắc cuối cùng Trì Hoài có đến đó hay không, là do bọn nó nói trong nhóm lớp, có người nói với tôi, tôi cũng không hỏi Trì Hoài, không phải là vì sợ bà không yên tâm để Dao Dao đến đó một mình, nên tôi mới bịa đại ra một lý do đó sao.”
Ông nào biết rằng Tưởng Trì Hoài thích Dao Dao, càng không biết Tưởng Trì Hoài thật sự cũng ở Osaka, còn trở về Thượng Hải cùng chuyến bay với Dao Dao.
Bà Lộ nhìn ông Lộ bằng ánh mắt lạnh thấu xương: “Làm sao mà ông biết Dao Dao và Hoắc Viễn Chu đang yêu đương?” Tất nhiên bà sẽ không tin là chính miệng Dao Dao nói với ông.
Ông Lộ: “Có hôm tôi đợi Dao Dao ở dưới lầu, tình cờ gặp bọn nó đang cùng nhau trở về từ bên ngoài.”
Bà Lộ cười tự giễu, “Bọn nó xin ông đừng nói với tôi, ông liền lừa mình dối người cho rằng bọn nó không yêu đương, phải không?”
Ông Lộ im lặng.
Bà Lộ thở dài: “Ông Lộ, làm người không nên như vậy! Nếu như hôm nay tôi không phát hiện ra chuyện này, cuối tuần hẹn gia đình anh Tưởng ăn cơm, ông nói xem chuyện này phải kết thúc thế nào đây? Đến lúc đó mặt mũi Tưởng gia và Lộ gia đều bị con gái của ông ném đi hết!”
Lúc này ông Lộ mới nhận ra hành vi che giấu trước đây của mình dường như rất không ổn, ông chỉ muốn che giấu nó một lúc, đợi chi nhánh công ty ở đây của Hoắc Viễn Chu ổn định, sau đó thú nhận vẫn còn kịp.
Bà Lộ ấn vào huyệt thái dương, tiếp tục lên án công khai: “Con gái của ông rõ ràng là đang yêu đương với người đàn ông khác, ông còn xem như không có chuyện gì mà giới thiệu nó cho Tưởng Trì Hoài?! Ông Lộ, lương tâm của ông thật sự là hỏng rồi! Ông nói xem nếu Trì Hoài biết Dao Dao đem nó ra làm vỏ bọc, lại còn yêu đương với Hoắc Viễn Chu sau lưng nó, nó sẽ có cảm giác gì? Ông Lộ, chính ông cũng là một người đàn ông, hãy tự cảm nhận điều đó đi.”
Ông Lộ vẫn im lặng.
Bà Lộ mệt mỏi dựa vào ghế sô pha, ngay cả sức lực để cãi nhau với ông Lộ cũng không có, dù có tranh cãi nữa thì cũng không thể thay đổi được bất cứ sự thật nào.
Bà nhìn về phía ông Lộ: "Ông nói một tiếng với Trì Hoài, cuối tuần này chúng ta còn có việc, không thể ăn cơm cùng ba mẹ thằng bé được, hẹn gặp sau.”
Trước khi Lộ Dao và Hoắc Viễn Chu vẫn chưa hoàn toàn cắt đứt, bà sẽ không nhắc đến hôn sự của Trì Hoài và Lộ Dao với Tưởng gia nữa.
Niềm vui trào dâng trong lòng ông Lộ, “Nói vậy, bà đồng ý cho Dao Dao và Viễn Chu ở bên nhau rồi sao?”
Bà Lộ nhìn ông một lúc lâu, rồi đột nhiên bật cười, cười rất châm chọc: “Ông Lộ, ông nằm mơ đi! Để tôi đồng ý cho hai đứa nó ở bên nhau, trừ khi ngày nào đó tôi tuổi già mất trí, đầu óc không còn làm chủ được, nếu không thì đừng nói nữa!”
Ông Lộ vẫn quyết định mạo hiểm để bị mắng, nói giúp Hoắc Viễn Chu vài lời: “Vợ à, Viễn Chu là chúng ta nhìn nó lớn lên, phẩm tính nào của nó chúng ta cũng đều biết, mặc dù nó hơi lớn tuổi thật, nhưng những mặt khác cũng không có cái gì là không tốt, nếu hai đứa vẫn muốn ở bên nhau nhiều năm như thế, chúng ta với tư cách là bậc cha mẹ, sao không thành toàn cho hai đứa đi?”
Bà nhắm mắt lại, xua tay: “Những lời này ông đừng nói lại với tôi lần nào nữa, tôi không có hứng thú! Vẫn là câu nói đó, tôi không thể đồng ý cho hai đứa nó ở bên nhau!”
“Là vì Viễn Chu không có gia đình, lại còn lớn tuổi đúng không?” Ông Lộ hỏi.
“Ông Lộ, ông đúng là có trí nhớ không dài mà! Năm đó con gái của ông đã phải vòng một vòng qua quỷ môn quan, là do mạng nó lớn nên mới được cứu sống! Ông để cho nó và Hoắc Viễn Chu ở bên nhau, chẳng khác nào đẩy nó vào hố lửa! Lúc đó con bé mới mười lăm tuổi, chỉ vì Hoắc Viễn Chu có người phụ nữ khác mà nó đã trở nên điên loạn như thế, cực đoan đến mức từ bỏ cả mạng sống! Ông nói xem nếu một ngày nào đó Hoắc Viễn Chu lỡ phạm phải sai lầm, có phải con bé lại phải tìm đến con đường chết một lần nữa đúng không? Một lần tai nạn giao thông của con bé đã khiến tôi mất hơn nửa cái mạng, tuổi tôi cũng lớn rồi, tôi không thể chịu đựng được nữa đâu.”
Ông Lộ thở dài, “Nhưng bà có thể đảm bảo rằng cả đời này Trì Hoài sẽ không phạm sai lầm hay không?”
“Phạm sai lầm hay không tôi không biết, nhưng tôi biết Tưởng gia có nhiều quy củ, đàn ông phạm sai lầm ở phương diện này, chí ít trước mắt vẫn chưa có. Ngay cả khi sau này Tưởng Trì Hoài sẽ có suy nghĩ như vậy, thì vẫn còn ông bà Tưởng đè nặng lên nó.”
Bà Lộ dừng lại rồi nói tiếp: “Nhưng Hoắc Viễn Chu thì sao? Cậu ta chính là một con ngựa hoang được cởi cương, ai có thể quản được cậu ta? Lỡ đâu ngày nào đó cảm giác mới mẻ của cậu ta với Dao Dao không còn, những nuối tiếc tuổi trẻ cũng đã đền bù, cậu ta xoay mặt kết hôn sinh con với người phụ nữ khác, ông cảm thấy tỷ lệ con gái ông có thể sống sót là bao nhiêu?”
Ông Lộ không lên tiếng.
Bà Lộ xem xét câu từ, vài giây sau mới nói: “Chẳng lẽ ông không nhận ra Hoắc Viễn Chu và Bàng Lâm Bân là cùng một loại đàn ông sao? Trái tim tàn nhẫn, tàn nhẫn với bản thân, với mọi người xung quanh, tàn nhẫn mới có thể thành công. Lúc đó công việc ở ngân hàng mà chúng ta sắp xếp cho Hoắc Viễn Chu cũng không tệ, nhưng cậu ta vẫn một lòng muốn ra nước ngoài, giống hệt Bàng Lâm Bân, vì tiền, có thể quyết định từ bỏ bất cứ điều gì. Ông Lộ, tôi không thể giao Dao Dao cho một người đàn ông như vậy.”
Ông Lộ: “Tôi cảm thấy Viễn Chu không phải là đứa trẻ như vậy.”
Bà Lộ cười lạnh một tiếng, “Năm đó tôi đây cũng không tin Bàng Lâm Bân sẽ đưa ra một quyết định tàn nhẫn như thế, ngay cả ba mẹ của ông ta cũng cảm thấy thật khó tin, ba mẹ ông ta chính là người hiểu ông ta nhất mà? Kết quả thì sao? Những người đàn ông như bọn họ, sự nghiệp tiền tài vinh dự mới là quan trọng nhất, tình yêu chỉ là dệt hoa trên gấm, có thể có cũng có thể không, không thể làm cơm ăn được.”
Bà ngồi dậy, nhìn ông Lộ, “Chuyện này, ông đi nói với Hoắc Viễn Chu đi.”
Ông Lộ ho nhẹ vài tiếng: “Nói chuyện phỏng chừng cũng vô ích, có lẽ hai đứa đã ở bên nhau từ lâu rồi... Bây giờ khiến hai đứa chia tay, rất khó.”
Bà Lộ: “...” Nhớ tới hai hộp bao cao su trong vali hành lý của Lộ Dao, bà liền che lại trái tim bị bóp nghẹt, giận đến mức giọng cũng phát run, “Dù thế nào tôi cũng sẽ không dễ dàng chấp nhận cho hai đứa nó ở bên nhau!”
Bà uống vài ngụm nước, chèn ép cơn lửa giận đang muốn bùng phát xuống: “Tối nay tôi sẽ đi tìm Hoắc Viễn Chu, tôi rất muốn hỏi cậu ta là, trong mắt cậu ta có còn chúng ta hay không! Tốt xấu cũng đã nuôi nấng cậu ta mười mấy năm trời, công việc cũng sắp xếp cho, nhà cũng mua cho, là do cậu ta không cần. Cậu ta như bây giờ là cách mà cậu ta hiếu kính với chúng ta hay sao?!”
Ông Lộ nghe bà Lộ nói sẽ không chấp nhận dễ dàng, thấy vẫn còn hi vọng, vì vậy ông đã lén đem bán hết mọi bí mật của Hoắc Viễn Chu, trước mắt ông phải nhường nhịn bà Lộ để bà trút hết cơn giận này trong lòng mình ra mới là ưu tiên hàng đầu.
Trong một buổi chiều Lộ Dao hắt hơi hơn chục lần, mí mắt phải vẫn còn đang giật liên hồi, cô ấn tay lên mí mắt cũng vô ích, giật đến mức lòng cô phát hoảng.
Cô sợ Hoắc Viễn Chu đã xảy ra chuyện gì đó, bèn gửi tin nhắn hỏi anh việc công ty xử lý thế nào rồi, anh nói rất thuận lợi, còn bảo cô đừng tăng ca, tan ca sớm một chút để đi ăn cùng anh.
Lộ Dao đọc xong tin nhắn của Hoắc Viễn Chu, trong lòng thấy thoải mái rất nhiều.
Nghĩ đến đi ăn, cô lại nói với Hoắc Viễn Chu: 【 Hay là chúng ta đừng ra ngoài ăn, lỡ đâu bị mẹ em bắt gặp, chúng ta sẽ bị bà ấy chụp bẹp ngay tại chỗ mất, về nhà ăn đi, chúng ta cùng nhau nấu. 】
Sau khi Hoắc Viễn Chu nhìn thấy tin nhắn, khóe môi không khỏi cong lên, 【 Anh đi mua thức ăn trước đây, sau đó sẽ đón em tan ca. 】
Còn chưa tới thời gian tan ca, Hoắc Viễn Chu đã rời khỏi công ty trước, đầu tiên anh đến chợ rau gần nhất để mua tất cả các nguyên liệu cần cho bữa tối, sau đó là mua một ít trái cây tươi cho Lộ Dao.
Lúc anh đến dưới lầu ngân hàng đầu tư, Lộ Dao đã sớm đợi anh ở cửa.
Hoắc Viễn Chu xuống xe, lấy nguyên liệu nấu ăn cùng trái cây trong cốp xe ra và xách đến xe của Lộ Dao, sau khi ngồi lên, còn chưa kịp đóng cửa lại, đã bị Lộ Dao ôm chặt lấy cổ.
Lộ Dao hôn chụt lên môi anh, “Anh có nhớ em không?”
Hoắc Viễn Chu mỉm cười gật đầu, sau đó xoay người đóng cửa lại.
Lộ Dao đưa mặt mình đến gần môi anh, Hoắc Viễn Chu rất phối hợp hôn lên má cô một cái, rồi hỏi cô: “Hai ngày nay đi làm có thích nghi được không?”
“Vẫn ổn, nhưng thần kinh căng chặt quá.”
“Quen rồi sẽ ổn thôi.”
Lộ Dao thắt dây an toàn, khởi động xe rời khỏi ngân hàng. Cô nghiêng mặt hỏi anh: “Tối nay ăn gì thế?”
"Anh đã mua tất cả những món em thích ăn.”
“Anh nhớ tất cả những món đó luôn sao?”
“Ừm.”
Lộ Dao hài lòng thu lại tầm mắt, tập trung lái xe.
Khi đến gần cổng tiểu khu, Hoắc Viễn Chu hỏi cô: “Em đi thẳng sang nhà anh, hay là về nhà trước rồi đi qua từ phòng giữ quần áo?”
Lộ Dao ngẫm nghĩ, “Về nhà trước đi, trước khi tan ca mẹ em còn hỏi tối nay tăng ca đến mấy giờ, nói muốn cùng ba đi đón em, em đành phải nói là không tăng ca, tự mình lái xe về.”
Hoắc Viễn Chu gật đầu, “Về đến nhà nhớ nhắn tin cho anh, anh đặt thang xuống cho em.”
“Được.”
Khi Lộ Dao về đến nhà, ông Lộ đang xem tivi, nghe thấy tiếng thì quay đầu lại, ông tỏ ra như không có gì và hỏi cô: “Sao hôm nay không cần tăng ca thế?”
“Mọi việc trong tay đều đã xử lý xong, con cũng không thể giúp được gì cho những dự án mới nên mới về sớm một chút, sẵn tiện chỉnh sửa lại luận văn để gửi cho giáo sư.” Lộ Dao ngắt vài quả anh đào và bỏ vào trong miệng, “Mẹ đâu ạ? Vẫn chưa về à?”
Ông Lộ: “Nói là phải gặp một khách hàng quan trọng, ba đoán chắc cũng phải hơn hai giờ mới về được, con đói bụng không? Ba nấu chút gì đó cho con ăn?”
Lộ Dao xua tay: “Con ở lại công ty ăn bữa chiều rồi mới về, con đi viết luận văn đây.”
Ông Lộ ‘ ừ ’ một tiếng, tiếp tục xem tivi.
Lộ Dao trở về phòng và gửi tin nhắn cho Hoắc Viễn Chu, 【 Em đi tắm trước đã, hai mươi phút sau xuống đón em. 】
Hoắc Viễn Chu trả lời cô: 【 Được. 】
Sau khi Lộ Dao tắm xong, vẫn không thấy Hoắc Viễn Chu xuống, cô nhìn điện thoại, đã 22 phút trôi qua, cho rằng anh đã quên nên cô gọi điện thoại cho anh, “Sao anh vẫn chưa xuống thế?”
Hoắc Viễn Chu im lặng khoảng hai giây, khẽ thở dài rồi mới nói: “Dao Dao, sợ là tối nay em không thể lên được.”
Lộ Dao không rõ lý do: "Có khách đến nhà anh à”
Hoắc Viễn Chu: “Không phải.”
“Vậy thì sao?” Lộ Dao vừa chải tóc, vừa bước đến phòng giữ quần áo, “Ồ, em biết rồi, anh lại phải mở họp nên không có thời gian nấu cơm đúng không? Không sao, em sẽ nấu cho anh ăn, anh xuống đón em mau lên, em đang ở trong phòng giữ quần áo.”
Hoắc Viễn Chu: “Anh không thể xuống, trần nhà không biết bị đóng đinh từ lúc nào rồi, không nâng lên được.”
Lộ Dao: “...”
Bà Lộ đẩy ông ra, “Ông nói rất đúng, tôi phải từ từ nói chuyện, không nên kéo kéo đẩy đẩy thế này, ông buông tôi ra trước đi, hôm nay tôi chắc chắn phải mua vỏ sầu riêng, về việc có dùng được hay không, là tự ông quyết định, nếu ông chịu thú nhận, tôi sẽ dễ nói chuyện hơn.”
Ông Lộ còn muốn cãi lại vài câu, bà Lộ đã đi đến quầy thanh toán: “Ông chủ, bao nhiêu tiền?”
Ông chủ xua tay: “Cái này không cần tiền, tặng cho chị luôn.”
Bà Lộ vẫn thả mười đồng xuống quầy thanh toán, nói tiếng cảm ơn, sau đó xách túi trái cây đi ra ngoài.
Ông Lộ cất bước đuổi theo ra ngoài, lúc đi đến cửa vẫn không quên quay đầu lại trừng mắt nhìn ông chủ, ông chủ vẫy tay với ông: “Anh trai, dừng lại, nói với anh vài lời đã.”
Ông Lộ tỏ vẻ không vui: "Có gì để nói?”
Ông chủ bước đến, “Anh trai, là đàn ông đều sẽ có lúc phạm sai lầm, nhưng ngay cả khi là quỳ sầu riêng, anh cũng không thể thú nhận được, nếu anh ngậm miệng không nói gì, phụ nữ có thể sẽ mơ mơ màng màng tiếp tục sống với anh. Nhưng nếu một khi anh mềm lòng nghe lời phụ nữ nói ‘ ông hãy thú nhận với tôi, thú nhận rồi tôi sẽ không truy cứu nữa ’, lời nói dễ nghe như thế, vậy thì tận thế của anh cũng thật sự tới rồi! Cả ngày lẫn đêm bà ấy đều muốn nghĩ cách giết chết anh.”
Nói xong ông chỉ vào chính mình: “Một ví dụ đẫm máu đây.” Sau đó đồng cảm vỗ vai ông Lộ: “Về nhà quỳ sầu riêng đi thôi.” Rồi đưa mười đồng tiền trong tay cho ông: “Anh trai, cố lên.”
Ông Lộ nhìn ông chủ bằng vẻ mặt cạn lời, đang cho rằng ông là một tên đàn ông ngoại tình sao? Bây giờ ông không có thời gian để nhiều lời với một người xa lạ, ông trả lại mười đồng tiền cho ông chủ, sau đó lấy từ trong ví ra tờ một trăm, “Em trai, nếu sau này vợ tôi lại mua vỏ sầu riêng của chú, chú đừng bán cho bà ấy!”
Ông chủ chất phác nhìn tờ tiền mặt màu đỏ trong tay, rồi lại nhìn ông Lộ: “Đại ca, anh không định hối cải sửa sai để bắt đầu lại sao?”
Ông Lộ: “...” Ông cũng không nói rõ với ông chủ, lập tức cất bước đi ra ngoài.
Về đến nhà, bà Lộ đang khoanh hai tay trước ngực, tựa lưng lên ghế sô pha, chỉ sang phía đối diện: “Ngồi đi.”
Trước tiên ông Lộ đi rót một ly nước ấm cho bà Lộ, lúc này mới ngồi xuống, “Vợ à, đây thật sự chỉ là hiểu lầm, chúng ta hãy nói chuyện thật vui vẻ.”
Bà Lộ không có nhiều kiên nhẫn để cùng ông nói đông nói tây: “Ông Lộ, ông có hai sự lựa chọn, một, không cần nhắc nhở gì, quỳ sầu riêng, tôi đi tìm Hoắc Viễn Chu; hai, ông thú nhận, không cần quỳ sầu riêng, ông đi tìm Hoắc Viễn Chu.”
Ông Lộ không cần nghĩ ngợi: “Bà hỏi đi.” Nếu bà đi tìm Hoắc Viễn Chu, không chừng sẽ lại nói ra điều gì đó làm đau lòng người khác.
Bà Lộ đi thẳng vào vấn đề: “Dao Dao và Hoắc Viễn Chu yêu đương từ khi nào.”
Ông Lộ: “Có lẽ là lúc trước Hoắc Viễn Chu đến Thượng Hải, cụ thể tôi cũng không rõ lắm.”
Bà Lộ thở dài nặng nề, hóa ra còn sớm hơn bà nghĩ, “Thật sự như lời ông nói, lần đó Hoắc Viễn Chu đến Thượng Hải là để bàn dự án, tiện đường đến nhà chúng ta sao?”
Ông Lộ cũng không có ý định che giấu nữa, có một số điều có lẽ phải nói hết ra, đó cũng không phải là một chuyện xấu đối với tương lai của Hoắc Viễn Chu và Lộ Dao.
Ông nói đúng sự thật: “Không phải, thật ra lúc Dao Dao đến Osaka chính là do Hoắc Viễn Chu đón tiếp.”
“Cái gì! Ông Lộ, ông nói rõ ràng ra cho tôi! Ông thật khinh người quá đáng!” Bà Lộ tức giận đến mức ngực không ngừng phập phồng, hai mắt như biến thành màu đen.
Bà nói tiếp: “Lúc đó là ai nói với tôi Tưởng Trì Hoài phải đến đó mở họp, Lộ Dao đến đó vừa lúc có người chăm sóc? Thì ra là ông đã đem Tưởng Trì Hoài ra làm vỏ bọc! Ông Lộ, tôi nói ông nghe, nếu tôi biết Dao Dao giả vờ đi ngắm hoa anh đào để lén gặp Hoắc Viễn Chu, tôi đã không làm visa cho nó rồi!”
Ông Lộ im lặng một lúc lại nói: “Lúc đó tôi cũng không chắc cuối cùng Trì Hoài có đến đó hay không, là do bọn nó nói trong nhóm lớp, có người nói với tôi, tôi cũng không hỏi Trì Hoài, không phải là vì sợ bà không yên tâm để Dao Dao đến đó một mình, nên tôi mới bịa đại ra một lý do đó sao.”
Ông nào biết rằng Tưởng Trì Hoài thích Dao Dao, càng không biết Tưởng Trì Hoài thật sự cũng ở Osaka, còn trở về Thượng Hải cùng chuyến bay với Dao Dao.
Bà Lộ nhìn ông Lộ bằng ánh mắt lạnh thấu xương: “Làm sao mà ông biết Dao Dao và Hoắc Viễn Chu đang yêu đương?” Tất nhiên bà sẽ không tin là chính miệng Dao Dao nói với ông.
Ông Lộ: “Có hôm tôi đợi Dao Dao ở dưới lầu, tình cờ gặp bọn nó đang cùng nhau trở về từ bên ngoài.”
Bà Lộ cười tự giễu, “Bọn nó xin ông đừng nói với tôi, ông liền lừa mình dối người cho rằng bọn nó không yêu đương, phải không?”
Ông Lộ im lặng.
Bà Lộ thở dài: “Ông Lộ, làm người không nên như vậy! Nếu như hôm nay tôi không phát hiện ra chuyện này, cuối tuần hẹn gia đình anh Tưởng ăn cơm, ông nói xem chuyện này phải kết thúc thế nào đây? Đến lúc đó mặt mũi Tưởng gia và Lộ gia đều bị con gái của ông ném đi hết!”
Lúc này ông Lộ mới nhận ra hành vi che giấu trước đây của mình dường như rất không ổn, ông chỉ muốn che giấu nó một lúc, đợi chi nhánh công ty ở đây của Hoắc Viễn Chu ổn định, sau đó thú nhận vẫn còn kịp.
Bà Lộ ấn vào huyệt thái dương, tiếp tục lên án công khai: “Con gái của ông rõ ràng là đang yêu đương với người đàn ông khác, ông còn xem như không có chuyện gì mà giới thiệu nó cho Tưởng Trì Hoài?! Ông Lộ, lương tâm của ông thật sự là hỏng rồi! Ông nói xem nếu Trì Hoài biết Dao Dao đem nó ra làm vỏ bọc, lại còn yêu đương với Hoắc Viễn Chu sau lưng nó, nó sẽ có cảm giác gì? Ông Lộ, chính ông cũng là một người đàn ông, hãy tự cảm nhận điều đó đi.”
Ông Lộ vẫn im lặng.
Bà Lộ mệt mỏi dựa vào ghế sô pha, ngay cả sức lực để cãi nhau với ông Lộ cũng không có, dù có tranh cãi nữa thì cũng không thể thay đổi được bất cứ sự thật nào.
Bà nhìn về phía ông Lộ: "Ông nói một tiếng với Trì Hoài, cuối tuần này chúng ta còn có việc, không thể ăn cơm cùng ba mẹ thằng bé được, hẹn gặp sau.”
Trước khi Lộ Dao và Hoắc Viễn Chu vẫn chưa hoàn toàn cắt đứt, bà sẽ không nhắc đến hôn sự của Trì Hoài và Lộ Dao với Tưởng gia nữa.
Niềm vui trào dâng trong lòng ông Lộ, “Nói vậy, bà đồng ý cho Dao Dao và Viễn Chu ở bên nhau rồi sao?”
Bà Lộ nhìn ông một lúc lâu, rồi đột nhiên bật cười, cười rất châm chọc: “Ông Lộ, ông nằm mơ đi! Để tôi đồng ý cho hai đứa nó ở bên nhau, trừ khi ngày nào đó tôi tuổi già mất trí, đầu óc không còn làm chủ được, nếu không thì đừng nói nữa!”
Ông Lộ vẫn quyết định mạo hiểm để bị mắng, nói giúp Hoắc Viễn Chu vài lời: “Vợ à, Viễn Chu là chúng ta nhìn nó lớn lên, phẩm tính nào của nó chúng ta cũng đều biết, mặc dù nó hơi lớn tuổi thật, nhưng những mặt khác cũng không có cái gì là không tốt, nếu hai đứa vẫn muốn ở bên nhau nhiều năm như thế, chúng ta với tư cách là bậc cha mẹ, sao không thành toàn cho hai đứa đi?”
Bà nhắm mắt lại, xua tay: “Những lời này ông đừng nói lại với tôi lần nào nữa, tôi không có hứng thú! Vẫn là câu nói đó, tôi không thể đồng ý cho hai đứa nó ở bên nhau!”
“Là vì Viễn Chu không có gia đình, lại còn lớn tuổi đúng không?” Ông Lộ hỏi.
“Ông Lộ, ông đúng là có trí nhớ không dài mà! Năm đó con gái của ông đã phải vòng một vòng qua quỷ môn quan, là do mạng nó lớn nên mới được cứu sống! Ông để cho nó và Hoắc Viễn Chu ở bên nhau, chẳng khác nào đẩy nó vào hố lửa! Lúc đó con bé mới mười lăm tuổi, chỉ vì Hoắc Viễn Chu có người phụ nữ khác mà nó đã trở nên điên loạn như thế, cực đoan đến mức từ bỏ cả mạng sống! Ông nói xem nếu một ngày nào đó Hoắc Viễn Chu lỡ phạm phải sai lầm, có phải con bé lại phải tìm đến con đường chết một lần nữa đúng không? Một lần tai nạn giao thông của con bé đã khiến tôi mất hơn nửa cái mạng, tuổi tôi cũng lớn rồi, tôi không thể chịu đựng được nữa đâu.”
Ông Lộ thở dài, “Nhưng bà có thể đảm bảo rằng cả đời này Trì Hoài sẽ không phạm sai lầm hay không?”
“Phạm sai lầm hay không tôi không biết, nhưng tôi biết Tưởng gia có nhiều quy củ, đàn ông phạm sai lầm ở phương diện này, chí ít trước mắt vẫn chưa có. Ngay cả khi sau này Tưởng Trì Hoài sẽ có suy nghĩ như vậy, thì vẫn còn ông bà Tưởng đè nặng lên nó.”
Bà Lộ dừng lại rồi nói tiếp: “Nhưng Hoắc Viễn Chu thì sao? Cậu ta chính là một con ngựa hoang được cởi cương, ai có thể quản được cậu ta? Lỡ đâu ngày nào đó cảm giác mới mẻ của cậu ta với Dao Dao không còn, những nuối tiếc tuổi trẻ cũng đã đền bù, cậu ta xoay mặt kết hôn sinh con với người phụ nữ khác, ông cảm thấy tỷ lệ con gái ông có thể sống sót là bao nhiêu?”
Ông Lộ không lên tiếng.
Bà Lộ xem xét câu từ, vài giây sau mới nói: “Chẳng lẽ ông không nhận ra Hoắc Viễn Chu và Bàng Lâm Bân là cùng một loại đàn ông sao? Trái tim tàn nhẫn, tàn nhẫn với bản thân, với mọi người xung quanh, tàn nhẫn mới có thể thành công. Lúc đó công việc ở ngân hàng mà chúng ta sắp xếp cho Hoắc Viễn Chu cũng không tệ, nhưng cậu ta vẫn một lòng muốn ra nước ngoài, giống hệt Bàng Lâm Bân, vì tiền, có thể quyết định từ bỏ bất cứ điều gì. Ông Lộ, tôi không thể giao Dao Dao cho một người đàn ông như vậy.”
Ông Lộ: “Tôi cảm thấy Viễn Chu không phải là đứa trẻ như vậy.”
Bà Lộ cười lạnh một tiếng, “Năm đó tôi đây cũng không tin Bàng Lâm Bân sẽ đưa ra một quyết định tàn nhẫn như thế, ngay cả ba mẹ của ông ta cũng cảm thấy thật khó tin, ba mẹ ông ta chính là người hiểu ông ta nhất mà? Kết quả thì sao? Những người đàn ông như bọn họ, sự nghiệp tiền tài vinh dự mới là quan trọng nhất, tình yêu chỉ là dệt hoa trên gấm, có thể có cũng có thể không, không thể làm cơm ăn được.”
Bà ngồi dậy, nhìn ông Lộ, “Chuyện này, ông đi nói với Hoắc Viễn Chu đi.”
Ông Lộ ho nhẹ vài tiếng: “Nói chuyện phỏng chừng cũng vô ích, có lẽ hai đứa đã ở bên nhau từ lâu rồi... Bây giờ khiến hai đứa chia tay, rất khó.”
Bà Lộ: “...” Nhớ tới hai hộp bao cao su trong vali hành lý của Lộ Dao, bà liền che lại trái tim bị bóp nghẹt, giận đến mức giọng cũng phát run, “Dù thế nào tôi cũng sẽ không dễ dàng chấp nhận cho hai đứa nó ở bên nhau!”
Bà uống vài ngụm nước, chèn ép cơn lửa giận đang muốn bùng phát xuống: “Tối nay tôi sẽ đi tìm Hoắc Viễn Chu, tôi rất muốn hỏi cậu ta là, trong mắt cậu ta có còn chúng ta hay không! Tốt xấu cũng đã nuôi nấng cậu ta mười mấy năm trời, công việc cũng sắp xếp cho, nhà cũng mua cho, là do cậu ta không cần. Cậu ta như bây giờ là cách mà cậu ta hiếu kính với chúng ta hay sao?!”
Ông Lộ nghe bà Lộ nói sẽ không chấp nhận dễ dàng, thấy vẫn còn hi vọng, vì vậy ông đã lén đem bán hết mọi bí mật của Hoắc Viễn Chu, trước mắt ông phải nhường nhịn bà Lộ để bà trút hết cơn giận này trong lòng mình ra mới là ưu tiên hàng đầu.
Trong một buổi chiều Lộ Dao hắt hơi hơn chục lần, mí mắt phải vẫn còn đang giật liên hồi, cô ấn tay lên mí mắt cũng vô ích, giật đến mức lòng cô phát hoảng.
Cô sợ Hoắc Viễn Chu đã xảy ra chuyện gì đó, bèn gửi tin nhắn hỏi anh việc công ty xử lý thế nào rồi, anh nói rất thuận lợi, còn bảo cô đừng tăng ca, tan ca sớm một chút để đi ăn cùng anh.
Lộ Dao đọc xong tin nhắn của Hoắc Viễn Chu, trong lòng thấy thoải mái rất nhiều.
Nghĩ đến đi ăn, cô lại nói với Hoắc Viễn Chu: 【 Hay là chúng ta đừng ra ngoài ăn, lỡ đâu bị mẹ em bắt gặp, chúng ta sẽ bị bà ấy chụp bẹp ngay tại chỗ mất, về nhà ăn đi, chúng ta cùng nhau nấu. 】
Sau khi Hoắc Viễn Chu nhìn thấy tin nhắn, khóe môi không khỏi cong lên, 【 Anh đi mua thức ăn trước đây, sau đó sẽ đón em tan ca. 】
Còn chưa tới thời gian tan ca, Hoắc Viễn Chu đã rời khỏi công ty trước, đầu tiên anh đến chợ rau gần nhất để mua tất cả các nguyên liệu cần cho bữa tối, sau đó là mua một ít trái cây tươi cho Lộ Dao.
Lúc anh đến dưới lầu ngân hàng đầu tư, Lộ Dao đã sớm đợi anh ở cửa.
Hoắc Viễn Chu xuống xe, lấy nguyên liệu nấu ăn cùng trái cây trong cốp xe ra và xách đến xe của Lộ Dao, sau khi ngồi lên, còn chưa kịp đóng cửa lại, đã bị Lộ Dao ôm chặt lấy cổ.
Lộ Dao hôn chụt lên môi anh, “Anh có nhớ em không?”
Hoắc Viễn Chu mỉm cười gật đầu, sau đó xoay người đóng cửa lại.
Lộ Dao đưa mặt mình đến gần môi anh, Hoắc Viễn Chu rất phối hợp hôn lên má cô một cái, rồi hỏi cô: “Hai ngày nay đi làm có thích nghi được không?”
“Vẫn ổn, nhưng thần kinh căng chặt quá.”
“Quen rồi sẽ ổn thôi.”
Lộ Dao thắt dây an toàn, khởi động xe rời khỏi ngân hàng. Cô nghiêng mặt hỏi anh: “Tối nay ăn gì thế?”
"Anh đã mua tất cả những món em thích ăn.”
“Anh nhớ tất cả những món đó luôn sao?”
“Ừm.”
Lộ Dao hài lòng thu lại tầm mắt, tập trung lái xe.
Khi đến gần cổng tiểu khu, Hoắc Viễn Chu hỏi cô: “Em đi thẳng sang nhà anh, hay là về nhà trước rồi đi qua từ phòng giữ quần áo?”
Lộ Dao ngẫm nghĩ, “Về nhà trước đi, trước khi tan ca mẹ em còn hỏi tối nay tăng ca đến mấy giờ, nói muốn cùng ba đi đón em, em đành phải nói là không tăng ca, tự mình lái xe về.”
Hoắc Viễn Chu gật đầu, “Về đến nhà nhớ nhắn tin cho anh, anh đặt thang xuống cho em.”
“Được.”
Khi Lộ Dao về đến nhà, ông Lộ đang xem tivi, nghe thấy tiếng thì quay đầu lại, ông tỏ ra như không có gì và hỏi cô: “Sao hôm nay không cần tăng ca thế?”
“Mọi việc trong tay đều đã xử lý xong, con cũng không thể giúp được gì cho những dự án mới nên mới về sớm một chút, sẵn tiện chỉnh sửa lại luận văn để gửi cho giáo sư.” Lộ Dao ngắt vài quả anh đào và bỏ vào trong miệng, “Mẹ đâu ạ? Vẫn chưa về à?”
Ông Lộ: “Nói là phải gặp một khách hàng quan trọng, ba đoán chắc cũng phải hơn hai giờ mới về được, con đói bụng không? Ba nấu chút gì đó cho con ăn?”
Lộ Dao xua tay: “Con ở lại công ty ăn bữa chiều rồi mới về, con đi viết luận văn đây.”
Ông Lộ ‘ ừ ’ một tiếng, tiếp tục xem tivi.
Lộ Dao trở về phòng và gửi tin nhắn cho Hoắc Viễn Chu, 【 Em đi tắm trước đã, hai mươi phút sau xuống đón em. 】
Hoắc Viễn Chu trả lời cô: 【 Được. 】
Sau khi Lộ Dao tắm xong, vẫn không thấy Hoắc Viễn Chu xuống, cô nhìn điện thoại, đã 22 phút trôi qua, cho rằng anh đã quên nên cô gọi điện thoại cho anh, “Sao anh vẫn chưa xuống thế?”
Hoắc Viễn Chu im lặng khoảng hai giây, khẽ thở dài rồi mới nói: “Dao Dao, sợ là tối nay em không thể lên được.”
Lộ Dao không rõ lý do: "Có khách đến nhà anh à”
Hoắc Viễn Chu: “Không phải.”
“Vậy thì sao?” Lộ Dao vừa chải tóc, vừa bước đến phòng giữ quần áo, “Ồ, em biết rồi, anh lại phải mở họp nên không có thời gian nấu cơm đúng không? Không sao, em sẽ nấu cho anh ăn, anh xuống đón em mau lên, em đang ở trong phòng giữ quần áo.”
Hoắc Viễn Chu: “Anh không thể xuống, trần nhà không biết bị đóng đinh từ lúc nào rồi, không nâng lên được.”
Lộ Dao: “...”
Danh sách chương