Edit: Lạc Lạc
Tưởng Trì Hoài bị đánh thức bởi giấc mơ kì lạ đó, anh mở mắt ra, căn phòng tối om, anh với tay bật đèn lên, lấy điện thoại qua, 1 giờ 50 phút sáng.
Lại xác nhận thời gian và ngày tháng một lần nữa, không sai, lúc tan làm vào buổi chiều anh mới đến tìm Đông Mễ Lộ, gặp cô đang đi ăn với Triệu Liên Châu.
Anh ngồi dậy, sờ lên trán, ướt đẫm mồ hôi.
Anh cầm lấy điện thoại, mặc áo khoác vào và đi ra sân thượng, sờ soạng túi, quên lấy thuốc, anh lại vòng về thư phòng để lấy thuốc và bật lửa.
Châm thuốc lên, bây giờ vẫn còn cảm thấy tim đập nhanh.
Mọi thứ trong giấc mơ đều quá chân thật, thế nhưng anh lại mơ thấy Triệu Liên Châu cầu hôn Đông Mễ Lộ ở rạp chiếu phim, anh thậm chí còn nhớ rõ mồn một lời cầu hôn đó.
Cái đó rõ ràng là lời cầu hôn anh đã nghĩ ra cho Đông Mễ Lộ, sao lại trở thành của Triệu Liên Châu? Anh đã nghĩ ra cách đây một thời gian, nếu Đông Mễ Lộ vẫn còn giận, anh sẽ theo đuổi cô, làm cho cô hạnh phúc, sau đó sẽ cầu hôn cô, sau khi nghĩ ra lời cầu hôn anh đều đã ghi tạc vào bản ghi nhớ.
Anh lấy điện thoại ra, xem lại lần nữa, lời cầu hôn của anh là: Anh không biết sau này anh sẽ yêu em được bao nhiêu, không biết cuộc hôn nhân này đến cuối cùng có thể mang lại cho em bao nhiêu hạnh phúc, nhưng anh biết anh nhất định sẽ không hối hận, những tháng ngày sau này, anh sẽ cố gắng hết sức để đối xử tốt với em, chiều chuộng em, quan tâm em, biến em thành nửa kia của trái tim anh, sau đó chúng ta sẽ đi cùng nhau đến hết quãng đời còn lại, dù rộng rãi hay bằng phẳng, dù lầy lội hay gập ghềnh, anh cũng sẽ không bỏ rơi em một mình. Mễ Lộ, gả cho anh được không?
Nhưng trong giấc mơ, Triệu Liên Châu đã sửa lại lời cầu hôn của anh, và cuối cùng là khiến Đông Mễ Lộ cảm động đến rơi nước mắt.
Tưởng Trì Hoài cất điện thoại vào, thầm mắng Triệu Liên Châu một thôi một hồi, đúng là không biết xấu hổ, đến lời cầu hôn của anh mà cũng sao chép cho được!
Anh nhíu mày, mặc dù gọi vào nửa đêm có hơi thần kinh, nhưng anh vẫn gọi cho Đông Mễ Lộ, anh muốn xác nhận xem, có phải Triệu Liên Châu đã thật sự cầu hôn cô rồi không.
Điện thoại vang lên rất nhiều giây mới kết nối được, bên đó hơi ồn ào, chắc là đang ở bên ngoài.
Giọng của Tưởng Trì Hoài rất không thân thiện: “Muộn thế rồi sao em còn ở bên ngoài!”
Đông Mễ Lộ vội vã bước ra khỏi phòng chiếu phim, cô hỏi: “Anh vừa nói gì thế? Em vừa ở trong phòng chiếu phim, không nghe thấy anh nói gì cả.”
Tim Tưởng Trì Hoài đập thình thịch, “Triệu Liên Châu đặt bao hết mời em đi xem phim đúng không?!”
Đông Mễ Lộ sững sờ: “Đúng vậy, sao anh biết?”
Tưởng Trì Hoài không đáp mà hỏi lại: “Khi hết phim, anh ta giữ em lại không cho em đi, rồi cầu hôn em đúng không? Còn có cả piano và hoa hồng nữa đúng không?”
Sau khi nói ra anh lại cảm thấy mình thật trẻ con.
Đông Mễ Lộ: “...” Dừng lại vài giây, cô hạ giọng và nói: “Tưởng Trì Hoài, nửa đêm... anh đang mộng du à?”
Tưởng Trì Hoài ngây người: “Anh ta không cầu hôn em à?”
Đông Mễ Lộ vô thức liếc nhìn Triệu Liên Châu đang đợi cô ở đằng xa, bất lực nói: “Em và anh ấy mới quen nhau được hơn một tháng, cầu hôn gì cơ chứ?”
Tưởng Trì Hoài thở phào nhẹ nhõm: “Mễ Lộ, anh vừa nằm mơ.”
Trái tim Đông Mễ Lộ mềm nhũn, “Mơ thấy Triệu Liên Châu cầu hôn em?”
Tưởng Trì Hoài rít một hơi thuốc, từ từ phả khói ra, “Phải, mơ thấy em cảm động vì lời cầu hôn của anh ta, còn mơ thấy...” Anh ta hôn em, em khóc.
Thật kỳ lạ, những suy nghĩ của Đông Mễ Lộ trong giấc mơ anh đều có thể biết, có lẽ cô khóc là vì không muốn người khác đến gần cô chăng.
Đông Mễ Lộ lại hỏi: “Còn mơ thấy điều gì nữa không?”
Tưởng Trì Hoài nhìn bóng đêm vô tận, “Mơ thấy hai tuần sau em và anh ta lãnh chứng kết hôn, còn gửi giấy chứng nhận kết hôn cho anh xem, bảo anh đừng đợi em nữa.”
Bây giờ anh vẫn có thể nhớ rõ cảm giác đau khổ của mình trong mơ.
Đông Mễ Lộ nắm chặt điện thoại, không biết phải trả lời thế nào.
Tưởng Trì Hoài cũng im lặng vài giây, sau đó hỏi: “Mễ Lộ, có thể cho anh biết bản nhạc đó là gì không?” Lúc nằm mơ, bản nhạc đó quá mơ hồ, anh không nghe rõ.
Đông Mễ Lộ không lên tiếng.
“Mễ Lộ?”
“Đó là giấc mơ của anh, làm sao em biết được.”
Tưởng Trì Hoài ngẫm nghĩ, cũng đúng, giấc mơ của anh, làm sao cô cảm nhận được.
Anh lại hỏi: “Khi hết phim, có phải em đã nghĩ về anh đúng không?”
Đông Mễ Lộ hít một hơi thật sâu, không phủ nhận: “Ừm.” Khi bài hát kết thúc bộ phim vang lên, cô suýt nữa bật khóc, bởi vì những cặp tình nhân trong phim cuối cùng cũng nên vợ thành chồng, nhưng cô lại không thể.
Tưởng Trì Hoài nói: “Chính lúc đó anh đã mơ thấy em.”
Đông Mễ Lộ xoay người lại và đưa lưng về phía Triệu Liên Châu, lau nước mắt, khi bộ phim kết thúc, cô lại chậm chạp không rời đi, mãi đến khi bài hát kết thúc vang lên, cô vẫn thẫn thờ ngồi ở đó, đã thẫn thờ như vậy trong bao lâu, chính cô cũng không biết.
Triệu Liên Châu cũng không thúc giục, im lặng ngồi lại cùng cô.
Cho đến khi Tưởng Trì Hoài gọi điện thoại đến, cô mới đứng dậy rời khỏi phòng chiếu phim.
Tưởng Trì Hoài siết chặt điện thoại, “Đợi anh ở rạp chiếu phim, anh sẽ đến đón em.”
Đông Mễ Lộ từ chối: “Anh đừng đến, em sẽ không đợi anh, bây giờ em và Triệu Liên Châu đã ở bên nhau. Xin lỗi, em cúp máy trước.”
Nhìn cuộc gọi bị ngắt kết nối, Tưởng Trì Hoài thở dài, có điều kết quả cũng không tệ, Triệu Liên Châu không cầu hôn cô, cũng không cùng cô lãnh chứng.
Điếu thuốc trong tay Tưởng Trì Hoài đã cháy hết, anh lại châm một điếu khác.
Trong mơ, lúc anh đang khó chịu, Tưởng Bách Xuyên lại hả hê nói rằng anh bị đá là đáng đời, Chu Cảnh Xuyên chế giễu nói rằng kết hôn rồi thì tốt, còn nói gì mà anh thất tình, nước mắt muốn nhấn chìm thành phố Bắc Kinh, cả tiếng Tiểu Trì Trì đó của Lục Duật Thành nữa... Bây giờ nhớ lại anh vẫn thấy vô cùng khó chịu.
Tưởng Trì Hoài ngậm điếu thuốc lên miệng, tìm số điện thoại của ba người bọn họ, từng số đều gọi đi một lần, nhưng không nói lời nào, sau khi kết nối anh liền cúp máy, ba dãy số đều gọi lại, anh thẳng thừng tắt máy.
Đông Mễ Lộ kết thúc cuộc gọi, đi tìm Triệu Liên Châu, áy náy nói: “Xin lỗi, để anh phải đợi lâu.”
Triệu Liên Châu mỉm cười: “Em khách sáo như vậy, thật ra làm anh cảm thấy rất ngại.”
Đông Mễ Lộ cắn môi, không nói gì.
Trên đường về, Triệu Liên Châu nghiêng đầu nhìn cô, “Tưởng Trì Hoài gọi à?”
Đông Mễ Lộ sững người, quên mất phải trả lời anh.
Triệu Liên Châu rời mắt và nhìn về phía con đường ở phía trước, anh nhẹ nhàng nắm lấy vô lăng, “Ánh mắt em nhìn anh ta rất khác.” Sau đó anh hỏi: “Hiện tại vẫn còn thích anh ta à?”
Sau khi Đông Mễ Lộ bị nhìn trộm nội tâm, tai cô nóng lên, nhưng cô vẫn không phủ nhận, thành thật gật đầu: “Vẫn thích anh ấy, mười ba năm sáu tháng rưỡi.”
Triệu Liên Châu ngạc nhiên nhìn cô lần nữa, theo sau là nụ cười dịu dàng: “Anh vẫn luôn rất ngưỡng mộ những con người si tình, vì anh làm không được, cơ bản là gặp một người thì yêu một người, bây giờ nghĩ lại, đó không phải gọi là yêu, mà chỉ là bốc đồng.”
Đông Mễ Lộ cười ngượng nghịu, “Có lẽ anh vẫn chưa gặp được cô gái anh thích.”
Triệu Liên Châu cười: “Mượn lời tốt đẹp của em, hy vọng có thể gặp được một người.”
Sau đó anh hỏi cô: “Oanh oanh liệt liệt yêu một người có phải rất hạnh phúc đúng không?”
Đông Mễ Lộ nghĩ ngợi: “Có đau đớn có hạnh phúc, nhưng hạnh phúc vẫn nhiều hơn.” Bởi vì đó là kiểu hạnh phúc xuất phát từ trái tim, thấm vào tận xương cốt, không thể thay thế được.
Đến trước cửa biệt thự, trước khi xuống xe, Triệu Liên Châu nói với cô một câu: “Chúc em may mắn, đến lúc đó đừng quên mời anh uống rượu mừng.”
Sau đó nửa đùa nửa thật: “Lúc kết hôn nhớ cho anh một bao lì xì, coi như là tiền bồi thường thiệt hại tinh thần cho anh.”
Đông Mễ Lộ ngây người, phải mất một lúc lâu cô mới lấy lại phản ứng, cảm kích nhưng lại ngại ngùng nói: “Xin lỗi, lúc trước không phải em cố tình giấu anh.”
Triệu Liên Châu cười: “Không sao, đều là người trưởng thành rồi, hợp tắc tới không hợp tắc đi, không ai phải nói xin lỗi với ai, tất cả đều không tự nguyện, chúng ta đều phải nghĩ xem nên giải thích với người trong nhà thế nào. Có chuyện gì có thể gọi cho anh, vào đi.”
Đông Mễ Lộ vẫy tay với anh, cô thật may mắn khi gặp được một người phóng khoáng và thấu hiểu như Triệu Liên Châu, chỉ là cô không có cái phúc này mà thôi.
Cô nhận được cuộc gọi từ Tưởng Trì Hoài lần nữa, là vào hai ngày sau.
Sau khi Đông Mễ Lộ ăn xong bữa trưa, cô ngồi trước cửa sổ sát đất để phơi nắng, rảnh rỗi không có việc gì làm, cô bèn lấy sơn móng ra sơn móng chân.
Vừa sơn xong một móng chân, điện thoại để bên cạnh reo lên, cô liếc mắt nhìn, không ngờ là Tưởng Trì Hoài gọi đến.
Ngập ngừng vài giây, cô mới trả lời.
Tưởng Trì Hoài: “Đang ở trên à?”
Đông Mễ Lộ nhìn xuống phía dưới, xe của Tưởng Trì Hoài đang đậu trước cửa, “Ừ, chuyện gì?”
“Tiện không?”
“Lên đi.”
Tâm trạng bình tĩnh ban đầu của Đông Mễ Lộ ngay lập tức tạo nên gợn sóng, cô luôn vô thức tưởng tượng rằng, anh đến để xin quay lại, nếu vậy, cô có nên đồng ý dễ dàng không?
Trong lúc cô thất thần, Tưởng Trì Hoài đã lên đến nơi.
Một đường đi lên, anh không thể nói được mùi vị là như thế nào.
Những gì anh nhìn thấy không phải là tranh, mà là toàn bộ ký ức về thời thanh xuân niên thiếu của anh, thứ mà anh đã quên, nhưng cô đã giúp anh giữ lại toàn bộ.
Ở lối đi lên cầu thang, bản nhạc piano quen thuộc đó khiến tim anh chấn động, bản nhạc này chính là bản nhạc trong giấc mơ?
Tiếp tục nâng bước đi lên phía trên, ở cửa sổ lầu hai, vẫn có liên quan đến anh.
Chúng đều là những bức tranh trừu tượng, hoàn toàn không có nhân vật nào xuất hiện trong tranh, nhiều trong số chúng đều là đồ vật, mỗi bức tranh đều không thể đơn giản hơn.
Một cây bút máy.
Nửa điếu thuốc.
Vài quả bóng tennis rơi trên bãi cỏ.
Một bức tường gạch đỏ, có những bông hoa nhô ra từ bức tường.
Một phiến đá xanh bên đường, hai bên đường là những cây tùng Pháp vừa chớm nở.
Vài chiếc xe đạp quanh co bên sông.
Một sân bóng rổ loang lổ dấu vết của năm tháng...
Không một ai biết ý nghĩa của nó, chỉ có anh biết.
Đông Mễ Lộ đem cất sơn móng tay, “Sao hôm nay rảnh rỗi thế?”
Tưởng Trì Hoài thành thật nói: “Cũng không rảnh, chỉ là đến đây nói với em vài lời.”
Anh ngồi xổm xuống bên cạnh cô, “Chia tay với Triệu Liên Châu đi.”
Đông Mễ Lộ nhìn anh, vài giây sau mới nói: “Chia tay rồi.”
Hơi thở Tưởng Trì Hoài cứng lại, đưa tay lắc đầu cô: “Sao lại ngốc thế này, em có thể nói là em chưa nghĩ đến việc chia tay, để anh phải lo lắng thêm vài ngày nữa.”
Đông Mễ Lộ lắc đầu: “Không muốn lừa anh.” Cô chưa bao giờ lừa gạt anh.
Cô lại nói: “Em sẽ ra nước ngoài trong vài ngày tới, trong thời gian này em hơi mệt, không biết khi nào mới về.”
Tưởng Trì Hoài vuốt ve má cô: “Lần này anh sẽ đi tìm em, nếu anh tìm được em ở một thành phố nào đó, thì đừng giận nữa.”
Cô nói: “Em chưa bao giờ giận anh.”
Tưởng Trì Hoài: “Sau khi anh tìm được em, chúng ta phải ở bên nhau.”
Đông Mễ Lộ cúi đầu xuống, đan mười ngón tay vào nhau, im lặng một lúc, cô khẽ nói: “Em phải đến Melbourne một thời gian.”
Tưởng Trì Hoài vươn tay ôm chặt cô vào lòng, “Anh nói anh đi tìm em, thì nhất định sẽ tìm được em.”
Cô lắc đầu: “Không muốn để anh tìm, lúc không tìm thấy sẽ rất khó chịu.”
Tưởng Trì Hoài cúi đầu cắn lên môi cô.
Tưởng Trì Hoài bị đánh thức bởi giấc mơ kì lạ đó, anh mở mắt ra, căn phòng tối om, anh với tay bật đèn lên, lấy điện thoại qua, 1 giờ 50 phút sáng.
Lại xác nhận thời gian và ngày tháng một lần nữa, không sai, lúc tan làm vào buổi chiều anh mới đến tìm Đông Mễ Lộ, gặp cô đang đi ăn với Triệu Liên Châu.
Anh ngồi dậy, sờ lên trán, ướt đẫm mồ hôi.
Anh cầm lấy điện thoại, mặc áo khoác vào và đi ra sân thượng, sờ soạng túi, quên lấy thuốc, anh lại vòng về thư phòng để lấy thuốc và bật lửa.
Châm thuốc lên, bây giờ vẫn còn cảm thấy tim đập nhanh.
Mọi thứ trong giấc mơ đều quá chân thật, thế nhưng anh lại mơ thấy Triệu Liên Châu cầu hôn Đông Mễ Lộ ở rạp chiếu phim, anh thậm chí còn nhớ rõ mồn một lời cầu hôn đó.
Cái đó rõ ràng là lời cầu hôn anh đã nghĩ ra cho Đông Mễ Lộ, sao lại trở thành của Triệu Liên Châu? Anh đã nghĩ ra cách đây một thời gian, nếu Đông Mễ Lộ vẫn còn giận, anh sẽ theo đuổi cô, làm cho cô hạnh phúc, sau đó sẽ cầu hôn cô, sau khi nghĩ ra lời cầu hôn anh đều đã ghi tạc vào bản ghi nhớ.
Anh lấy điện thoại ra, xem lại lần nữa, lời cầu hôn của anh là: Anh không biết sau này anh sẽ yêu em được bao nhiêu, không biết cuộc hôn nhân này đến cuối cùng có thể mang lại cho em bao nhiêu hạnh phúc, nhưng anh biết anh nhất định sẽ không hối hận, những tháng ngày sau này, anh sẽ cố gắng hết sức để đối xử tốt với em, chiều chuộng em, quan tâm em, biến em thành nửa kia của trái tim anh, sau đó chúng ta sẽ đi cùng nhau đến hết quãng đời còn lại, dù rộng rãi hay bằng phẳng, dù lầy lội hay gập ghềnh, anh cũng sẽ không bỏ rơi em một mình. Mễ Lộ, gả cho anh được không?
Nhưng trong giấc mơ, Triệu Liên Châu đã sửa lại lời cầu hôn của anh, và cuối cùng là khiến Đông Mễ Lộ cảm động đến rơi nước mắt.
Tưởng Trì Hoài cất điện thoại vào, thầm mắng Triệu Liên Châu một thôi một hồi, đúng là không biết xấu hổ, đến lời cầu hôn của anh mà cũng sao chép cho được!
Anh nhíu mày, mặc dù gọi vào nửa đêm có hơi thần kinh, nhưng anh vẫn gọi cho Đông Mễ Lộ, anh muốn xác nhận xem, có phải Triệu Liên Châu đã thật sự cầu hôn cô rồi không.
Điện thoại vang lên rất nhiều giây mới kết nối được, bên đó hơi ồn ào, chắc là đang ở bên ngoài.
Giọng của Tưởng Trì Hoài rất không thân thiện: “Muộn thế rồi sao em còn ở bên ngoài!”
Đông Mễ Lộ vội vã bước ra khỏi phòng chiếu phim, cô hỏi: “Anh vừa nói gì thế? Em vừa ở trong phòng chiếu phim, không nghe thấy anh nói gì cả.”
Tim Tưởng Trì Hoài đập thình thịch, “Triệu Liên Châu đặt bao hết mời em đi xem phim đúng không?!”
Đông Mễ Lộ sững sờ: “Đúng vậy, sao anh biết?”
Tưởng Trì Hoài không đáp mà hỏi lại: “Khi hết phim, anh ta giữ em lại không cho em đi, rồi cầu hôn em đúng không? Còn có cả piano và hoa hồng nữa đúng không?”
Sau khi nói ra anh lại cảm thấy mình thật trẻ con.
Đông Mễ Lộ: “...” Dừng lại vài giây, cô hạ giọng và nói: “Tưởng Trì Hoài, nửa đêm... anh đang mộng du à?”
Tưởng Trì Hoài ngây người: “Anh ta không cầu hôn em à?”
Đông Mễ Lộ vô thức liếc nhìn Triệu Liên Châu đang đợi cô ở đằng xa, bất lực nói: “Em và anh ấy mới quen nhau được hơn một tháng, cầu hôn gì cơ chứ?”
Tưởng Trì Hoài thở phào nhẹ nhõm: “Mễ Lộ, anh vừa nằm mơ.”
Trái tim Đông Mễ Lộ mềm nhũn, “Mơ thấy Triệu Liên Châu cầu hôn em?”
Tưởng Trì Hoài rít một hơi thuốc, từ từ phả khói ra, “Phải, mơ thấy em cảm động vì lời cầu hôn của anh ta, còn mơ thấy...” Anh ta hôn em, em khóc.
Thật kỳ lạ, những suy nghĩ của Đông Mễ Lộ trong giấc mơ anh đều có thể biết, có lẽ cô khóc là vì không muốn người khác đến gần cô chăng.
Đông Mễ Lộ lại hỏi: “Còn mơ thấy điều gì nữa không?”
Tưởng Trì Hoài nhìn bóng đêm vô tận, “Mơ thấy hai tuần sau em và anh ta lãnh chứng kết hôn, còn gửi giấy chứng nhận kết hôn cho anh xem, bảo anh đừng đợi em nữa.”
Bây giờ anh vẫn có thể nhớ rõ cảm giác đau khổ của mình trong mơ.
Đông Mễ Lộ nắm chặt điện thoại, không biết phải trả lời thế nào.
Tưởng Trì Hoài cũng im lặng vài giây, sau đó hỏi: “Mễ Lộ, có thể cho anh biết bản nhạc đó là gì không?” Lúc nằm mơ, bản nhạc đó quá mơ hồ, anh không nghe rõ.
Đông Mễ Lộ không lên tiếng.
“Mễ Lộ?”
“Đó là giấc mơ của anh, làm sao em biết được.”
Tưởng Trì Hoài ngẫm nghĩ, cũng đúng, giấc mơ của anh, làm sao cô cảm nhận được.
Anh lại hỏi: “Khi hết phim, có phải em đã nghĩ về anh đúng không?”
Đông Mễ Lộ hít một hơi thật sâu, không phủ nhận: “Ừm.” Khi bài hát kết thúc bộ phim vang lên, cô suýt nữa bật khóc, bởi vì những cặp tình nhân trong phim cuối cùng cũng nên vợ thành chồng, nhưng cô lại không thể.
Tưởng Trì Hoài nói: “Chính lúc đó anh đã mơ thấy em.”
Đông Mễ Lộ xoay người lại và đưa lưng về phía Triệu Liên Châu, lau nước mắt, khi bộ phim kết thúc, cô lại chậm chạp không rời đi, mãi đến khi bài hát kết thúc vang lên, cô vẫn thẫn thờ ngồi ở đó, đã thẫn thờ như vậy trong bao lâu, chính cô cũng không biết.
Triệu Liên Châu cũng không thúc giục, im lặng ngồi lại cùng cô.
Cho đến khi Tưởng Trì Hoài gọi điện thoại đến, cô mới đứng dậy rời khỏi phòng chiếu phim.
Tưởng Trì Hoài siết chặt điện thoại, “Đợi anh ở rạp chiếu phim, anh sẽ đến đón em.”
Đông Mễ Lộ từ chối: “Anh đừng đến, em sẽ không đợi anh, bây giờ em và Triệu Liên Châu đã ở bên nhau. Xin lỗi, em cúp máy trước.”
Nhìn cuộc gọi bị ngắt kết nối, Tưởng Trì Hoài thở dài, có điều kết quả cũng không tệ, Triệu Liên Châu không cầu hôn cô, cũng không cùng cô lãnh chứng.
Điếu thuốc trong tay Tưởng Trì Hoài đã cháy hết, anh lại châm một điếu khác.
Trong mơ, lúc anh đang khó chịu, Tưởng Bách Xuyên lại hả hê nói rằng anh bị đá là đáng đời, Chu Cảnh Xuyên chế giễu nói rằng kết hôn rồi thì tốt, còn nói gì mà anh thất tình, nước mắt muốn nhấn chìm thành phố Bắc Kinh, cả tiếng Tiểu Trì Trì đó của Lục Duật Thành nữa... Bây giờ nhớ lại anh vẫn thấy vô cùng khó chịu.
Tưởng Trì Hoài ngậm điếu thuốc lên miệng, tìm số điện thoại của ba người bọn họ, từng số đều gọi đi một lần, nhưng không nói lời nào, sau khi kết nối anh liền cúp máy, ba dãy số đều gọi lại, anh thẳng thừng tắt máy.
Đông Mễ Lộ kết thúc cuộc gọi, đi tìm Triệu Liên Châu, áy náy nói: “Xin lỗi, để anh phải đợi lâu.”
Triệu Liên Châu mỉm cười: “Em khách sáo như vậy, thật ra làm anh cảm thấy rất ngại.”
Đông Mễ Lộ cắn môi, không nói gì.
Trên đường về, Triệu Liên Châu nghiêng đầu nhìn cô, “Tưởng Trì Hoài gọi à?”
Đông Mễ Lộ sững người, quên mất phải trả lời anh.
Triệu Liên Châu rời mắt và nhìn về phía con đường ở phía trước, anh nhẹ nhàng nắm lấy vô lăng, “Ánh mắt em nhìn anh ta rất khác.” Sau đó anh hỏi: “Hiện tại vẫn còn thích anh ta à?”
Sau khi Đông Mễ Lộ bị nhìn trộm nội tâm, tai cô nóng lên, nhưng cô vẫn không phủ nhận, thành thật gật đầu: “Vẫn thích anh ấy, mười ba năm sáu tháng rưỡi.”
Triệu Liên Châu ngạc nhiên nhìn cô lần nữa, theo sau là nụ cười dịu dàng: “Anh vẫn luôn rất ngưỡng mộ những con người si tình, vì anh làm không được, cơ bản là gặp một người thì yêu một người, bây giờ nghĩ lại, đó không phải gọi là yêu, mà chỉ là bốc đồng.”
Đông Mễ Lộ cười ngượng nghịu, “Có lẽ anh vẫn chưa gặp được cô gái anh thích.”
Triệu Liên Châu cười: “Mượn lời tốt đẹp của em, hy vọng có thể gặp được một người.”
Sau đó anh hỏi cô: “Oanh oanh liệt liệt yêu một người có phải rất hạnh phúc đúng không?”
Đông Mễ Lộ nghĩ ngợi: “Có đau đớn có hạnh phúc, nhưng hạnh phúc vẫn nhiều hơn.” Bởi vì đó là kiểu hạnh phúc xuất phát từ trái tim, thấm vào tận xương cốt, không thể thay thế được.
Đến trước cửa biệt thự, trước khi xuống xe, Triệu Liên Châu nói với cô một câu: “Chúc em may mắn, đến lúc đó đừng quên mời anh uống rượu mừng.”
Sau đó nửa đùa nửa thật: “Lúc kết hôn nhớ cho anh một bao lì xì, coi như là tiền bồi thường thiệt hại tinh thần cho anh.”
Đông Mễ Lộ ngây người, phải mất một lúc lâu cô mới lấy lại phản ứng, cảm kích nhưng lại ngại ngùng nói: “Xin lỗi, lúc trước không phải em cố tình giấu anh.”
Triệu Liên Châu cười: “Không sao, đều là người trưởng thành rồi, hợp tắc tới không hợp tắc đi, không ai phải nói xin lỗi với ai, tất cả đều không tự nguyện, chúng ta đều phải nghĩ xem nên giải thích với người trong nhà thế nào. Có chuyện gì có thể gọi cho anh, vào đi.”
Đông Mễ Lộ vẫy tay với anh, cô thật may mắn khi gặp được một người phóng khoáng và thấu hiểu như Triệu Liên Châu, chỉ là cô không có cái phúc này mà thôi.
Cô nhận được cuộc gọi từ Tưởng Trì Hoài lần nữa, là vào hai ngày sau.
Sau khi Đông Mễ Lộ ăn xong bữa trưa, cô ngồi trước cửa sổ sát đất để phơi nắng, rảnh rỗi không có việc gì làm, cô bèn lấy sơn móng ra sơn móng chân.
Vừa sơn xong một móng chân, điện thoại để bên cạnh reo lên, cô liếc mắt nhìn, không ngờ là Tưởng Trì Hoài gọi đến.
Ngập ngừng vài giây, cô mới trả lời.
Tưởng Trì Hoài: “Đang ở trên à?”
Đông Mễ Lộ nhìn xuống phía dưới, xe của Tưởng Trì Hoài đang đậu trước cửa, “Ừ, chuyện gì?”
“Tiện không?”
“Lên đi.”
Tâm trạng bình tĩnh ban đầu của Đông Mễ Lộ ngay lập tức tạo nên gợn sóng, cô luôn vô thức tưởng tượng rằng, anh đến để xin quay lại, nếu vậy, cô có nên đồng ý dễ dàng không?
Trong lúc cô thất thần, Tưởng Trì Hoài đã lên đến nơi.
Một đường đi lên, anh không thể nói được mùi vị là như thế nào.
Những gì anh nhìn thấy không phải là tranh, mà là toàn bộ ký ức về thời thanh xuân niên thiếu của anh, thứ mà anh đã quên, nhưng cô đã giúp anh giữ lại toàn bộ.
Ở lối đi lên cầu thang, bản nhạc piano quen thuộc đó khiến tim anh chấn động, bản nhạc này chính là bản nhạc trong giấc mơ?
Tiếp tục nâng bước đi lên phía trên, ở cửa sổ lầu hai, vẫn có liên quan đến anh.
Chúng đều là những bức tranh trừu tượng, hoàn toàn không có nhân vật nào xuất hiện trong tranh, nhiều trong số chúng đều là đồ vật, mỗi bức tranh đều không thể đơn giản hơn.
Một cây bút máy.
Nửa điếu thuốc.
Vài quả bóng tennis rơi trên bãi cỏ.
Một bức tường gạch đỏ, có những bông hoa nhô ra từ bức tường.
Một phiến đá xanh bên đường, hai bên đường là những cây tùng Pháp vừa chớm nở.
Vài chiếc xe đạp quanh co bên sông.
Một sân bóng rổ loang lổ dấu vết của năm tháng...
Không một ai biết ý nghĩa của nó, chỉ có anh biết.
Đông Mễ Lộ đem cất sơn móng tay, “Sao hôm nay rảnh rỗi thế?”
Tưởng Trì Hoài thành thật nói: “Cũng không rảnh, chỉ là đến đây nói với em vài lời.”
Anh ngồi xổm xuống bên cạnh cô, “Chia tay với Triệu Liên Châu đi.”
Đông Mễ Lộ nhìn anh, vài giây sau mới nói: “Chia tay rồi.”
Hơi thở Tưởng Trì Hoài cứng lại, đưa tay lắc đầu cô: “Sao lại ngốc thế này, em có thể nói là em chưa nghĩ đến việc chia tay, để anh phải lo lắng thêm vài ngày nữa.”
Đông Mễ Lộ lắc đầu: “Không muốn lừa anh.” Cô chưa bao giờ lừa gạt anh.
Cô lại nói: “Em sẽ ra nước ngoài trong vài ngày tới, trong thời gian này em hơi mệt, không biết khi nào mới về.”
Tưởng Trì Hoài vuốt ve má cô: “Lần này anh sẽ đi tìm em, nếu anh tìm được em ở một thành phố nào đó, thì đừng giận nữa.”
Cô nói: “Em chưa bao giờ giận anh.”
Tưởng Trì Hoài: “Sau khi anh tìm được em, chúng ta phải ở bên nhau.”
Đông Mễ Lộ cúi đầu xuống, đan mười ngón tay vào nhau, im lặng một lúc, cô khẽ nói: “Em phải đến Melbourne một thời gian.”
Tưởng Trì Hoài vươn tay ôm chặt cô vào lòng, “Anh nói anh đi tìm em, thì nhất định sẽ tìm được em.”
Cô lắc đầu: “Không muốn để anh tìm, lúc không tìm thấy sẽ rất khó chịu.”
Tưởng Trì Hoài cúi đầu cắn lên môi cô.
Danh sách chương