Đường Liệp chậm rãi đi tới trước mặt Tư Mã Phỉ Phỉ, có chuyện hắn thủy chung không nghĩ ra, Huyền Diên tại sao lại dùng thủ đoạn hèn hạ này đối phó mình, nói thế nào mình cũng từng giải cứu hắn trong thống khổ, tại sao hắn muốn lấy oán trả ơn, nhất định phải đưa mình vào chỗ chết mới được?

Hai đôi mắt của Tư Mã Phỉ Phỉ thâm tình nhìn Đường Liệp, toát ra vài phần bi ai lực bất tòng tâm: " Đường Liệp, sở dĩ Huyền Diên muốn giết ngươi, có quan hệ tới trưởng công chúa."

Vẻ mặt Đường Liệp mê võng, chuyện này có quan hệ gì tới trưởng công chúa?

Tư Mã Phỉ Phỉ thở dài nói: " Mặc dù ta đang ở trong hoàng cung, nhưng đối với quan hệ mập mờ của ngươi và trưởng công chúa cũng có nghe thấy." Ngữ khí của nàng có chút oán trách, trên mặt Đường Liệp nóng rần lên, sinh hoạt cá nhân của mình đích xác quá tùy ý một chút. Bất quá hắn đổ thừa do bị Duẫn Thiên Long tiêm vào đại lượng Tư Phổ Thụy, để cho thân thể mình sinh ra biến hóa kỳ quái, ở phương diện nam nữ thiếu đi sự tự chủ.

Tư Mã Phỉ Phỉ nói: " Huyền Diên vẫn luôn tự luyến trưởng công chúa, hắn ghen ghét hết thảy những nam tử phát sinh quan hệ thân mật với trưởng công chúa, trong khi ngươi hoan lạc, chỉ sợ không nghĩ ra hậu quả này phải không?"

Trong lòng Đường Liệp thầm mắng, thái tử Huyền Diên này thật biến thái, ngay cả cô ruột mà hắn cũng có tà ý.

" Thời gian đã không còn nhiều lắm, ngươi chỉ có chạy trốn mới có cơ hội bảo toàn tính mạng, ta đã an bài sẵn con đường chạy trốn cho ngươi..."

Đường Liệp đưa tay che lại đôi môi anh đào của Tư Mã Phỉ Phỉ, quen biết nàng lâu như vậy, Đường Liệp chẳng qua chỉ là vì hưởng thụ thân thể của nàng, chưa bao giờ thử đi lĩnh hội nội tâm của nàng, giờ này khắc này mới phát hiện phương tâm của Tư Mã Phỉ Phỉ lại lo lắng cho mình rất nhiều, sự quan tâm làm cho Đường Liệp không thể không cảm động, Tư Mã Phỉ Phỉ là hoàng phi của Huyền Vũ đế quốc, lại mạo hiểm cảnh báo cho mình, trong lòng nàng tựa hồ không chỉ xem Đường Liệp là người bạn bình thường. Đường Liệp cơ hồ có thể kết luận, Tư Mã Phỉ Phỉ đã sinh ra cảm tình đối với mình.

Đường Liệp thấp giọng nói: " Ta không thể đi, đi sẽ liên lụy nàng, huống chi cho dù ta có thể thoát khỏi đế đô, cũng rất khó tránh được sự đuổi bắt của quân đội đế quốc."

Tư Mã Phỉ Phỉ rưng rưng nhìn Đường Liệp, trong lòng nàng bất tri bất giác đã xem Đường Liệp là nam nhân trọng yếu nhất trong sinh mạng của mình, thậm chí siêu vượt khỏi cha huynh của nàng, Đường Liệp mặc dù chưa bao giờ hướng nàng biểu lộ ra ý nghĩ yêu thương, nhưng mỗi lần hai người triền miên, nàng có thể từ động tác của Đường Liệp cảm nhận được hắn tận tâm đầu nhập. Nàng cảm thấy tòa hoàng cung này giống như một ngôi nhà giam trầm lặng, chính mình chỉ là một món đồ cho cha anh dùng để tranh thủ quyền thế và địa vị, bọn họ đối với nàng vốn không có cảm tình gì, sở dĩ nàng dám làm ra quyết định trợ giúp cho Đường Liệp chạy trốn, còn có một nguyên nhân trọng yếu, nàng muốn cùng Đường Liệp chạy trốn, thoát khỏi địa phương làm nàng cảm thấy nghẹt thở.

" Dẫn ta đi!" Tư Mã Phỉ Phỉ rốt cuộc lấy hết dũng khí nói ra những lời này.

Đường Liệp trợn mắt há hốc mồm nhìn nàng, giống như là lần đầu tiên mới quen biết nàng.

" Dẫn ta đi, nếu tiếp tục ở lại chỗ này, sẽ có một ngày ta sẽ điên mất!" Tư Mã Phỉ Phỉ chui vào ngực Đường Liệp, thống khổ thấp giọng khóc nức nở.

Đường Liệp vỗ nhẹ đầu vai của nàng, chậm rãi kéo thân thể mềm mại của nàng ra, đã thấy gương mặt đang tràn ngập chờ mong đẫm ướt nước mắt của nàng.

" Đối với chúng ta mà nói, chỉ có lưu lại mới là lựa chọn tốt nhất!" Thanh âm của Đường Liệp thanh tỉnh và lý trí.

Đôi mắt đẹp của Tư Mã Phỉ Phỉ chợt lạnh như băng, nàng khẽ mở đôi môi: " Ngươi tình nguyên lựa chọn cái chết, cũng không muốn lựa chọn mang ta bỏ chạy?" Trong lòng giống như bị ngàn vạn cây đao nhỏ cắt nát, hy vọng hoàn toàn mất đi, nàng vẫn phải đối mặt với hiện thực tàn khốc như trước.

Đường Liệp thương tiếc nhìn nàng, nếu sự thật cho phép, hắn nhất định sẽ mang Tư Mã Phỉ Phỉ chạy trốn, nhưng hắn thanh tỉnh nhận ra, nếu chạy trốn chẳng khác gì đưa thân mình vào trong tuyệt cảnh, chỉ sợ không còn cơ hội xoay người, hắn luôn mong muốn có cơ hội rời khỏi vùng đất nguy cơ bốn phía này, nhưng cũng không phải bây giờ, Đường Liệp thấp giọng nói: " Mang ta đi gặp Lộ An phi!"

Tư Mã Phỉ Phỉ nuốt ngược nước mắt trở vào, tư vị trong đó chỉ có nàng hiểu rõ, nàng nhẹ nhàng nắm cánh tay Đường Liệp, áp lên má mình, môi anh đào hôn lên da thịt của Đường Liệp, bỗng nhiên thình lình mở ra môi anh đào, hung hăng cắn mạnh xuống.

Đường Liệp không có bất cứ động tác gì, thẳng đến khi máu tươi chảy ra, Tư Mã Phỉ Phỉ mới yên lặng buông hắn ra, dùng khăn lau đi vết máu trên môi, tiện tay ném xuống đất, xoay người đi ra ngoài cửa.

Nhìn vết máu in trên cánh tay, Đường Liệp cười khổ lắc đầu, nhặt lên chiếc khăn của Tư Mã Phỉ Phỉ, qua loa băng bó miệng vết thương, theo sát Tư Mã Phỉ Phỉ đi ra ngoài.

Đàn bà quả nhiên đều là cao thủ biểu diễn trời sinh, Tư Mã Phỉ Phỉ đi ra ngoài cửa, vẻ mặt lập tức liền khôi phục như lúc ban đầu, làm cho người ta rất khó từ trên mặt của nàng tìm được bất cứ tâm tình cảm xúc gì.

Dẫn Đường Liệp đi đến trước Phượng Lân Cung, lạnh lùng nói: " Đường tiên sinh tự giải quyết cho tốt, thứ cho không thể tiễn xa được!" Nàng mang theo hai cung nữ rời đi, cũng không hề nhìn Đường Liệp một lần nào.

Trong lòng Đường Liệp thầm than, mua bán không thành cũng còn nhân nghĩa, cho dù không cùng nàng bỏ trốn thì cũng không đến mức làm ra bộ dáng thâm cừu đại hận như vậy, Tư Mã Phỉ Phỉ đích xác làm cho hắn có chút đoán không ra, vừa rồi mới triền miên lai láng, trong nháy mắt liền trở thành người lạ, chẳng lẽ đàn bà trên đời này tất cả đều là như vậy?

Hai cung nữ canh giữ trước cửa cung đón chào, khẩn trương hỏi: " Ngươi là Đường tiên sinh?" Kỳ thật hai người nhìn thấy Tư Mã Phỉ Phỉ dẫn Đường Liệp tới, thì đã đoán được thân phận của hắn.

Đường Liệp gật gật đầu, đưa hộp cấp cứu cho một cung nữ, nói: " Đưa ta đi xem quý phi!"

Vừa mới đi vào trong Phượng Lân Cung, liền nghe được tiếng rên thê thảm, Đường Liệp từ trong thanh âm đoán ra, người kêu thảm thiết nhất định là Lộ An phi, xem ra nàng vẫn đang bị khó sinh, bất quá nghe tiếng của nàng đã rất kiệt lực, phỏng chừng thể lực của Lộ An phi đã hoàn toàn kiệt sức.

Không đợi Đường Liệp tới gần màn che, liền nghe được một thanh âm uy nghiêm quát: " Các ngươi đều là phế vật, hôm nay nếu ái phi có gì sai lầm, ta đem tất cả bọn ngươi đều giết chết! Cút ra ngoài cho ta!"

Vài nữ nhân thất kinh đi bên trong đi ra.

Một cung nữ ra hiệu cho Đường Liệp ở bên ngoài chờ, đi vào trong thông báo.

Không bao lâu, đã thấy một vị lão nhân vóc người khôi ngô uy vũ từ trong đi ra, hắn khoảng chừng bảy mươi tuổi, thân cao chừng một thước chín, vai rộng, lưng đầy, mái tóc màu bạc chải ngược hết ra sau, kết thành hai bím tóc thô to, râu quai nón màu trắng, hai mắt màu lam đậm lóe ra thần quang, ánh mắt nhìn toát vẻ uy nghiêm dị thường, hắn chính là đế vương Huyền Tư Triết của Huyền Vũ đế quốc.

Đường Liệp từ lời vừa rồi của hắn mà đoán được thân phận hắn, hấp tấp hành lễ.

Huyền Tư Triết không nhịn được phất tay nói: " Lễ tiết phiền phức này miễn đi, cứu được thê nhi của ta, ta sẽ trọng thưởng ngươi, nếu không có bản lãnh đó, ta liền một đao chém đầu ngươi."

Trong lòng Đường Liệp thầm mắng: " Ta kháo! Hoàng đế hỗn đản này cũng dứt khoát gọn gàng lắm, may mắn Tư Mã Phỉ Phỉ đã nhắc nhở mình trước, nếu không cho dù cứu sống Lộ An phi, lão hoàng đế này nghĩ tới mình sờ soạng bộ vị trọng yếu của người đàn bà thuộc về hắn, nhất định cũng sẽ không bỏ qua cho mình." Đường Liệp nhẹ nhàng ho khan một tiếng nói: " Đường Liệp có thể cứu hoàng phi, nhưng cũng không dám cứu!"

Huyền Tư Triết dùng đôi mắt hổ lạnh lùng nhìn thẳng Đường Liệp, sát khí bức người hướng Đường Liệp áp tới.

Đường Liệp nhịn không được rùng mình một cái, đây đại khái là khí thế vương giả người ta hay nói, lão hoàng đế mặc dù đã già, nhưng uy phong không giảm chút nào. Nói đến kỳ quái, Đường Liệp lại nghĩ tới Tư Mã Phỉ Phỉ, thầm nghĩ trong lòng: " Khí thế cái gì? Ta vừa mới hưởng ái phi của ngươi, chẳng lẽ ngươi không phát hiện vương miện của ngươi đã biến thành màu xanh?" Chuyện này suy nghĩ thì được, dù cho Đường Liệp mượn thêm một ngàn lá gan, hắn cũng không đời nào dám nói ra khỏi miệng.

" Ngươi không ngờ lại dám theo ta nói điều kiện?" Huyền Tư Triết thân là đế quốc hoàng giả, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy có người dám cò kè mặc cả với hắn.

" Đường Liệp không dám, ta chỉ là cố kỵ thân phận hoàng phi..."

Huyền Tư Triết bộc phát ra một tiếng cười lạnh, với trí tuệ của hắn, lập tức ý thức được người thanh niên trước mắt này đang lo lắng điều gì. Huyền Tư Triết khẳng định nói: " Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi cứu ái phi của ta, chuyện gì ta cũng không truy cứu."

Đường Liệp mặc dù cũng không thích lịch sử và chính trị, nhưng cũng hiểu biết một ít, mấy vương giả này nói chuyện làm sao có thể tin, lão hoàng đế bây giờ trong lòng khẩn trương việc cứu người, dám chắc điều kiện gì cũng sẽ đáp ứng, nhưng một khi mình cứu được Lộ An phi và đứa nhỏ, nói không chừng sẽ lập tức thay đổi. Đường Liệp nói: " Ta nghĩ cần phải xem trước tình huống của Lộ An phi."

Đi theo Huyền Tư Triết vào phòng, bên trong nóng hôi hổi, hai bà mụ vẫn đang bận rộn chuẩn bị, cũng may là Lộ An phi không trần trụi, áo ngủ trên người bằng gấm, từ độ cao nhô lên có thể nhìn ra bụng của nàng rất lớn, trong lòng Đường Liệp thầm nghĩ, không biết trên phiến đại lục này có loại bào thai nhiều em bé hay không, nếu trong bụng của Lộ An phi có tới bảy, tám thai nhi, có lẽ sẽ có phiền phức.

Đường Liệp nghe theo nhắc nhở của Tư Mã Phỉ Phỉ, bộ vị bí ẩn của Lộ An phi hắn quả quyết không nhìn tới, trong lúc kiểm tra cũng chỉ thông qua bụng nàng mà bắt mạch, sờ sờ bụng thì lão hoàng đế sẽ không quá mức chú ý, ngày sau cho dù nhớ tới chuyện này, cũng không đem mình ra chém đầu giải hận.

Tay phải của Đường Liệp nhẹ nhàng dán lên trên cái bụng to của Lộ An phi, từ lúc hắn đến thế giới này cho tới bây giờ, kết cấu thân thể hắn đã xảy ra biến hóa không nhỏ, biểu hiện rõ nhất chính là tay phải của hắn, chẳng những tại thời điểm mấu chốt có điều kiện bộc phát ra lực lượng khó có thể tin, xúc giác cũng trở nên càng ngày càng nhạy cảm, động tác cũng trở nên càng ngày càng tinh xảo.

Ánh mắt mọi người đều chú ý trên người Đường Liệp, ở trong lòng bọn họ, vị thầy thuốc tuổi còn trẻ này dám chắc đang làm ra vẻ thần bí, loại phương pháp đỡ đẻ này chưa từng nhìn thấy qua, chẳng lẽ hắn muốn túm đứa nhỏ từ bụng lôi ra sao?

Đường Liệp nhẹ nhàng thở ra một hơi, nói: " Bệ hạ, trong bụng hoàng phi là song bào thai, tay chân và cuống rốn quấn quanh lẫn nhau, cho nên mới xảy ra tình huống khó sinh."

Huyền Tư Triết khẩn cấp nói: " Làm sao cứu trị?"

Đường Liệp nhìn Huyền Tư Triết một chút, cầm lấy hòm thuốc bên cạnh, từ từ mở ra nói: " Bệ hạ nếu tin được ta, ta có thể rạch bụng hoàng phi, lấy thai nhi ra!" Đây là phương pháp vẹn toàn nhất sau nhiều lần suy nghĩ của Đường Liệp, đừng nói là vị trí của thai nhi dị thường phức tạp, coi như là có điều kiện thuận lợi đẻ ra, hắn cũng không dám phiêu lưu ngày sau bị mạo hiểm mất đầu, giải phẫu sinh sản có điều kiện giải quyết bệnh trạng khó sinh của Lộ An phi, còn có thể cam đoan lão hoàng đế từ nay về sau sẽ không nhớ đến chuyện cũ mà chém đầu mình, là một phương pháp vẹn toàn cả đôi bên.

Huyền Tư Triết sắc mặt khẽ biến, mặc dù hắn từ miệng không ít người nghe qua sự tích mới quật khởi của vị thần y này, nhưng dùng đao mổ bụng là chuyện chưa từng nghe nói qua, thân là vương giả của Huyền Vũ quốc, một trong những Long kỵ sĩ vũ lực cường đại nhất của đế quốc, Huyền Tư Triết mặc dù đối mặt với thiên quân vạn mã cũng không sợ hãi, nhưng lần này quan hệ đến ái phi và con ruột của hắn, trong lúc nhất thời hắn không thể quyết định được, mồ hôi lạnh chảy dọc xuống theo lưng hắn

Tiếng rên rỉ thống khổ của Lộ An phi giống nhưng roi da đánh vào nội tâm Huyền Tư Triết, hắn dùng lực mím môi, thanh âm khô khốc nói: " Làm theo lời Đường tiên sinh nói..." Hắn lần đầu tiên cảm thấy mình suy yếu vô lực như thế.

Khóe môi Đường Liệp nổi lên một tia mỉm cười, ánh mắt của hắn cùng Lộ An phi giao nhau, Lộ An phi từ trong ánh mắt hắn nhận ra được sự trấn định cùng tự tin, đau nhức trong cơ thể dường như giảm đi rất nhiều. Đường Liệp nhẹ giọng nói: " Quý phi! Xin yên tâm, ngươi lập tức sẽ nhìn thấy con mình!"

Giải phẫu sinh sản ở thế giới của Đường Liệp là giải phẫu bình thường nhất, Đường Liệp mặc dù chưa bao giờ làm giải phẫu cho người, nhưng lại không chỉ làm một lần trên người động vật. Sau khi kiểm tra nhiệt độ, huyết áp và nhịp tim của Lộ An phi, Đường Liệp vững tin nàng không có gì nguy hiểm, lúc này mới yên tâm tiến hành giải phẫu.

Đường Liệp biết rõ phải để cho Huyền Tư Triết quan sát toàn bộ quá trình giải phẫu, để cho hắn xác định mình không có bất cứ sự vô lễ vượt rào nào với Lộ An phi, như vậy mới có thể cam đoan ngày sau không bị lão hoàng đế này nghi kỵ. Hắn mỉm cười nói: " Bệ hạ nguyện ý ở một bên hiệp trợ Đường Liệp chứ?"

Huyền Tư Triết gật đầu, nội tâm đã khẩn trương tới cực điểm, trong lịch sử thống trị của Huyền Vũ đế quốc, huyết mạch từng đời đều có rất ít, vì thế hắn đối với việc có hậu nhân càng thêm mãnh liệt, mà Lộ An phi lại là người đàn bà mà hắn trân ái nhất, nếu mẹ con nàng có xảy ra chuyện sai lầm gì, trong nội tâm già nua của hắn rất khó thừa nhận đả kích như vậy.

Đường Liệp tận sức không lộ nhiều phần bụng của Lộ An phi, vừa rồi bắt mạch hắn đã minh xác vị trí của thai nhi, xúc giác nhạy cảm của tay phải thậm chí còn có thể cảm giác được mỗi mạch máu trong cơ thể Lộ An phi đang đập đều đặn.

Sau khi tiêu độc, Đường Liệp dùng đao giải phẫu cẩn thận rạch lên vùng bụng trắng như tuyết của Lộ An phi, không thể không thừa nhận, lão hoàng đế thích Lộ An phi cũng có đạo lý, cái bụng của Lộ An phi trên căn bản không có sự rạn nứt của phụ nữ có thai thông thường, da thịt mềm nhẵn, vô cùng nõn nà.

Đường Liệp dùng phương thức cắt thành vòng, tận khả năng lưu lại vết thương nhỏ nhất cho Lộ An phi.

Áo trong của Huyền Tư Triết đã ướt đẫm mồ hôi, một đời vương giả oai phong, lúc này hy vọng và vận mệnh đã nắm chắc trong tay của Đường Liệp.

Tay phải Đường Liệp đưa vào trong chỗ vết đao, hắn chuẩn xác không lầm nắm được hai chân của một thai nhi, ra hiệu cho Huyền Tư Triết cầm lấy, nhẹ nhàng kéo ra, đã đem một đứa bé trai kéo ra từ trong bụng của Lộ An phi, cuống rốn vẫn còn nằm trong cơ thể người mẹ.

" Mau cắt!" Đường Liệp cổ vũ cho Huyền Tư Triết.

Hai tay Huyền Tư Triết run rẩy, nhiều lần cố gắng mới cắt đứt được cuống rốn. Đường Liệp vỗ lên cái mông đáng yêu của thai nhi một cái, nam anh kia phát ra tiếng khóc vang dội.

Đường Liệp đem nam anh giao cho bà mụ đứng bên cạnh, nhanh chóng tìm được thai nhi còn lại trong bụng, kéo ra, lần này Huyền Tư Triết đã có kinh nghiệm, nhanh chóng chặt đứt cuống rốn.

Đường Liệp dùng thời gian ngắn nhất lấy được cuống rốn trong bụng người mẹ ra ngoài, sau đó khâu lại miệng vết thương cho Lộ An phi, từ lúc khai đao cho đến lúc khâu lại, cả quá trình không vượt qua mười lăm phút. Để cho Đường Liệp đắc ý nhất chính là, ngoại trừ bộ vị của miệng vết thương, không có bộ vị nào khác của Lộ An phi bại lộ ra trước mặt người khác.

Huyền Tư Triết ôm hai đứa con cao hứng cười vang, hắn để sát vào Lộ An phi, nhìn thấy sắc mặt ái phi mặc dù trắng bệch, nhưng vẻ mặt đã khôi phục bình tĩnh, tràn ngập trìu mến nói: " Ái phi, vất vả cho nàng!"

Lộ An phi dịu dàng cười, suy yếu vô lực nói: " Lần này là nhờ vị thần y này, nếu không nô tì chỉ sợ không còn được gặp lại ngài nữa."

Huyền Tư Triết chuyển hướng Đường Liệp, nhìn thấy Đường Liệp đã rửa sạch hai tay, thu thập xong hòm thuốc của hắn, đang chuẩn bị cáo từ rời đi. Huyền Tư Triết đặt hai đứa con xuống bên cạnh Lộ An phi, đi nhanh tới trước mặt Đường Liệp, vỗ vỗ bờ vai của hắn nói: " Giỏi lắm, ngươi muốn trọng thưởng gì?"

Đường Liệp cung kính cúi người nói: " Bệ hạ, cứu trị quý phi chính là bổn phận của Đường Liệp, sao dám ham ban thưởng!"

Huyền Tư Triết cười ha ha, hâm mộ gật đầu, hắn suy nghĩ một chút, từ bên hông gỡ xuống một quả ngọc bài nạm vàng, đưa cho Đường Liệp nói: " Ngọc bài này ngươi thu lấy, trong Huyền Vũ quốc, có bất luận kẻ nào dám tìm ngươi phiền toái, đó là bất kính đối với ta!"

Lễ vật này quả thật không phải chuyện đùa, Đường Liệp giống như lấy được một khối miễn tử kim bài, trong nội tâm hắn vui mừng ngạc nhiên tới cực điểm, hấp tấp quỳ lạy trên mặt đất: " Đường Liệp đa tạ bệ hạ!"

Huyền Tư Triết cười nói: " Chỉ là một khối ngọc bài, sao bằng Đường tiên sinh đã cứu ba tính mạng?"

Đối với Đường Liệp mà nói lần này không chỉ là tuyệt xử phùng sinh( từ chết mà tìm được đường sống) đơn giản như vậy, Huyền Tư Triết ban thưởng cho ngọc bài cũng là bảo đảm cho địa vị và thân phận của hắn, không cần bao lâu thời gian, chuyện này sẽ truyền khắp cả Huyền Vũ đế quốc, cho dù là Lai Tư Đặc có cừu hận hắn như thế nào, có ngọc bài này, bọn họ cũng phải thập phần kiêng kỵ, không dám dễ dàng xuống tay đối với mình.

Tin tức mẹ con Lộ An phi bình an trước tiên rơi vào trong tai thái tử Huyền Diên, hắn vốn định nhân chuyện này đưa Đường Liệp vào chỗ chết, nhưng thật không ngờ Đường Liệp có thể dùng phương thức sinh mổ để cứu sống mẹ con Lộ An phi, mặc dù là ở vào lập trường đối địch, hắn cũng không thể không bội phục y thuật cao minh của Đường Liệp, đồng thời lại có chút chán nản buồn phiền, phụ hoàng mặc dù sắc lập hắn làm thái tử đã nhiều năm, nhưng không có minh xác khi nào truyền ngôi cho hắn, với lại mấy năm gần đây còn có xu thế bất hòa đối với hắn. Lộ An phi sinh đôi, tuy còn nhỏ, nhưng cũng là ruột thịt cốt nhục của phụ hoàng, đối với địa vị của mình cũng là một loại uy hiếp.

Huyền Diên càng nghĩ càng chán nản, nếu không phải mình tự cho là thông minh đưa Đường Liệp tiến cung, nói không chừng lúc này mẹ con Lộ An phi đã chết, kế hoạch lần này có thể nói là hắn tự lấy tảng đá đập vào chân của mình.

Nghĩ tới đây Huyền Diện vỗ mạnh một cái vào lan can, lại nghe được phía sau vang lên một trận cười, Huyền Diên vừa nghe tiếng cười này thì trong lòng chợt mềm yếu, từ trong thanh âm hắn nhận ra đó là trưởng công chúa Huyền Tư Linh cô ruột của hắn.

Huyền Tư Linh chậm rãi hướng Huyền Diên đi tới, nàng lớn hơn Huyền Diên chỉ mấy tuổi, nhưng dẫu sao bối phận cao thấp, khẽ mở đôi môi mỉm cười nói: " Thái tử một mình ở chỗ này nghĩ tâm sự gì đó?"

Đôi mắt Huyền Diên chậm rãi từ gương mặt của Huyền Tư Linh xuống khe ngực trắng mịn như ẩn như hiện, mấy ngày không thấy, bộ ngực nhỏ của Huyền Tư Linh giống như lớn hơn rất nhiều, điều này đối với Huyền Tư Linh mà nói càng gia tăng thêm vài phần hấp dẫn khó thể kháng cự, từ khi còn nhỏ hắn đã sinh ra sự mê luyến khó thể thoát khỏi đối với cô ruột này của hắn, hắn từng ăn cắp nội y của Huyền Tư Linh, từng mạo hiểm rình xem Huyền Tư Linh tắm rửa, nhưng ở trước mặt Huyền Tư Linh, hắn lại chưa bao giờ thổ lộ lòng mình. Mỗi một việc của Huyền Tư Linh, hắn đều chú ý, mỗi khi hắn nghe nói Huyền Tư Linh và nam nhân khác hoan hảo, trong nội tâm giống như bị ngàn vạn con rắn độc cắn xé, tư vị thống khổ trong đó, người bên ngoài rất khó tưởng tượng.

Huyền Tư Linh có chút xấu hổ kéo kéo áo, Huyền Diên nhìn kỹ không chút che giấu làm cho nàng cảm thấy có chút bất an.

Huyền Tư Linh nói: " Nghe nói Lộ An phi đã sinh nở yên ổn, ta đến xem sao."

Huyền Diên gật đầu, nhưng lại không nói gì.

Huyền Tư Linh lại nói: " Không nghĩ tới y thuật của Đường Liệp quả nhiên cao minh!"

Nghe được tên của Đường Liệp, Huyền Diên không khỏi phẫn nộ, hắn lạnh lùng nói: " Một giang hồ dã y mà thôi, cô cần gì phải xem hắn như thần thoại!"

Từ ngữ khí của hắn Huyền Tư Linh nghe ra hắn không có nhiều hảo cảm đối với Đường Liệp, lạnh nhạt cười nói: " Ta nghe nói hình như là thái tử giới thiệu cho hắn vào cung thì phải?"

Huyền Diên cười lạnh nói: " Tai nghe việc không chắc là sự thật, Huyền Diên cũng nghe nói cô và Đường Liệp có quan hệ mập mờ, chẳng biết có chuyện này hay không?"

Gương mặt của Huyền Tư Linh hé ra một tầng nghiêm lạnh: " Thái tử điện hạ, chuyện riêng của ta không có quan hệ gì tới ngươi!" Nàng không muốn tiếp tục nói chuyện với Huyền Diên, phất tay áo hướng Phượng Lân Cung đi đến, lại bị Huyền Diên từ phía sau nắm tay áo kéo lại.

Huyền Tư Linh cả giận nói: " Huyền Diên! Nơi này là hoàng cung cấm địa, ngươi muốn bất kính đối với ta sao?"

Huyền Diên vững tin bốn phía không người, mới hạ giọng lạnh lùng nói: " Ngươi thân là trưởng công chúa của Huyền Vũ đế quốc, cuộc sống lại phóng đãng, ở trong lòng ngươi, bỏ mặt mũi của hoàng thất ở đâu?" Tâm tình của hắn bởi vì Đường Liệp mà nặng nề, bây giờ gặp phải Huyền Tư Linh càng thêm ghen ghét dữ dội, đầu óc nóng lên, cũng không còn để ý đến chuyện gì.

Huyền Tư Linh phát ra tiếng cười: " Huyền Diên, phụ hoàng ngươi còn mặc kệ ta, ngươi là thứ gì? Ngươi quả thật là xem mình chính là thái tử sao? Cả triều văn võ của Huyền Vũ quốc, ai mà không biết ngươi chỉ là một phế tài? Ngươi chớ quên, đế vị của Huyền Vũ quốc không nhất định phải là nam tử mới có thể đảm đương! Nếu ta ở tại trước mặt hoàng huynh vạch trần mặt thật của ngươi, chỉ sợ xuân thu đại mộng của ngươi rất khó thực hiện!"

Huyền Diên tức giận đến hai mắt bốc lửa, hạ giọng mắng: " Tiện nhân!"

Huyền Tư Linh khanh khách cười nói: " Ngươi nghĩ rằng ta không biết tâm ý của ngươi? Từ khi ngươi còn bé đã rình ta tắm rửa, ta liền biết trong lòng ngươi thích ta, đáng tiếc ta không thích một tên phế tài..." Nàng giống như nghĩ vẫn chưa kích thích đủ Huyền Diên, tiếp tục nói: " Ta có lên giường với tất cả nam nhân trong thiên hạ cũng sẽ không chọn ngươi!"

Huyền Diên bộc phát ra tiếng gầm lên giận dữ, hắn cao cao vung nắm đấm lên, nhưng nhìn thấy ánh mắt lãnh ngạo của Huyền Tư Linh, lại dừng giữa không trung.

Huyền Tư Linh cười lạnh nói: " Bây giờ nếu ta nói cho phụ hoàng của ngươi, ngươi có ý đồ cưỡng gian ta, ngươi đoán hắn tin ngươi, hay là tin ta?"

Huyền Diên cắn chặt môi dưới, cơ hồ muốn cắn ra máu tươi.

Ở phương xa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, Huyền Tư Linh bỏ qua sự trói buộc của Huyền Diên, sửa sang lại quần áo một chút, lộ ra một nụ cười ngọt ngào.

Là một cung nữ dẫn Đường Liệp hướng bên này đi tới, Đường Liệp mặc dù không nhìn thấy một màn vừa rồi, nhưng từ sắc mặt âm trầm của Huyền Diên cũng đoán được vừa rồi giữa hai cô cháu đã phát sinh chuyện không hài lòng.

Đường Liệp hướng Huyền Diên cáo từ, mặc dù biết rõ Huyền Diên muốn đưa mình vào chỗ chết, nhưng trướ khi hai người chính thức trở mặt, mình không nên chủ động đắc tội hắn.

Đường Liệp phân biệt thi lễ với hai người, Huyền Diên tựa hồ còn chưa khôi phục lại trong sự kích thích vừa rồi, không nói với Đường Liệp một câu, xoay người rời đi.

Vẻ mặt Huyền Tư Linh phức tạp nhìn Đường Liệp nói: " Chúc mừng ngươi!"

Đường Liệp lạnh nhạt cười: " Có gì chúc mừng?" Từ biểu hiện của Huyền Diên mà xem, oán hận của hắn đối với mình đã càng ngày càng sâu, ngày sau phát triển như thế nào còn rất khó nói, xem ra mình lựa chọn sớm ngày rời đi đế đô là tốt nhất.

Huyền Tư Linh trải qua sự náo loạn vừa rồi của Huyền Diên, cũng bỏ qua ý niệm đi thăm Lộ An phi, nàng nhẹ giọng nói: " Ta với ngươi cùng trở về."

Đường Liệp trong tận đáy lòng cũng không muốn đi cùng Huyền Tư Linh, sợ sẽ mang tới càng nhiều tin đồn, nhưng đối phương đã nói thì mình cũng không tiện cự tuyệt.

Hai người ngồi trên xe, Huyền Tư Linh chủ động dùng thân thể mềm mại ôm Đường Liệp, Đường Liệp mặc dù háo sắc, nhưng cũng biết Huyền Tư Linh từ trước tới nay vốn vui buồn bất thường, cũng không dám lớn mật ra tay.

Chiếc xe chậm rãi tiến lên, Đường Liệp đột nhiên cảm thấy đầu vai ướt một mảnh, Huyền Tư Linh phát ra tiếng khóc nức nở, trong trí nhớ của hắn, vị trưởng công chúa này chưa bao giờ lại biểu hiện vẻ yếu ớt như thế.

Đường Liệp vươn cánh tay, nhẹ nhàng ôm Huyền Tư Linh vào lòng, ôn nhu nói: " Trưởng công chúa có chuyện gì thương tâm?"

Huyền Tư Linh nghe câu hỏi của hắn càng khó kìm chế, Đường Liệp vỗ về hồi lâu, nàng mới ngừng tiếng khóc, thút thít nói: " Huyền Diên súc sinh kia, muốn gây rối với ta!"

Trong lòng Đường Liệp ngẩn ra, nội tâm dâng lên sự phẫn nộ khó thể ngăn chặn, trải qua chuyện vừa rồi, hắn đối với Huyền Diên đã sớm sinh lòng oán hận, bây giờ nghe Huyền Tư Linh nói như vậy, cừu hận với Huyền Diên đã đạt tới cực điểm, hắn mặc dù cùng Huyền Tư Linh cũng chỉ có quan hệ chủ khách, nhưng dù sao Huyền Tư Linh rốt cuộc cũng có quan hệ thân thể với hắn, trong tiềm thức của hắn vẫn xem Huyền Tư Linh là người đàn bà cần phải quan tâm, hành vi của Huyền Diên không thể nghi ngờ làm cho hắn không dễ dàng tha thứ.

Đường Liệp tàn bạo mắng: " Cầm thú này, sẽ có một ngày ta phải cho hắn trả giá thảm trọng!"

Huyền Tư Linh lau nước mắt, giây lát lại mỉm cười, nhẹ giọng nói: " Trong lòng ngươi ta trọng yếu như vậy?"

Những lời này đối với Đường Liệp cũng có chút khó trả lời, từ sau khi hắn đi vào trên phiến đại lục này, nhìn thấy nữ tính đa số đều thành lập trên quan hệ thân thể, địa vị xa cách căn bản không có khả năng để cho bọn họ có sự phát triển cảm tình, Tư Mã Phỉ Phỉ như thế, Huyền Tư Linh cũng như thế.

Huyền Tư Linh từ trong ánh mắt thâm thúy của Đường Liệp tựa hồ đã hiểu được gì, yên lặng giãy mở ra khỏi ngực của hắn, nhẹ giọng nói: " Đường Liệp, ngươi cũng không phải là một người bình thường." Những lời này xuất phát từ đáy lòng của nàng, trên người Đường Liệp có một loại mị lực nói không nên lời, địa vị của hắn không tương xứng chút nào với sự kiêu hãnh và tự tin, loại khí chất này cho dù là trong vương công quý tộc cũng khó nhìn thấy, mà Huyền Tư Linh mê luyến nhất chính là điểm này, lúc ban đầu nàng quen biết Đường Liệp, chỉ nghĩ là món đồ chơi qua đường, chỉ theo đuổi sự vui thích trên thân thể, nhưng hai người ở chung lâu ngày, nàng lại sinh ra một loại tâm tình khó thể dứt bỏ đối với Đường Liệp, điều này đối với nàng mà nói là không thể tưởng tượng. Huyền Tư Linh là một nữ nhân có trí tuệ siêu quần, nàng hiểu được mình phải đè áp thái độ với Đường Liệp, đầu nhập càng sâu, bị thương sẽ càng sâu, cảm tình vĩnh viễn không thoát khỏi được quy tắc này.

Hai người đồng thời trầm mặc, qua thật lâu, Đường Liệp mới mở miệng nói: " Nếu có thể, ta muốn rời khỏi đế đô."

Huyền Tư Linh chậm rãi gật đầu, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ xe, gió đêm trong trẻo nhưng lạnh lùng gợi lên, đôi mắt đẹp màu lam nhộn nhạo rung động.

Chuyển hướng Đường Liệp, vẻ mặt nàng đã hoàn toàn khôi phục bình tĩnh: " Rời đi đế đô đối với ngươi mà nói là một lựa chọn rất tốt, thái độ và tính tình của Huyền Diên hẹp hòi, hắn mang ghen ghét với ngươi, ngày sau cũng mưu đồ hãm hại, khối ngọc bài của hoàng huynh chỉ giữ được cho ngươi nhất thời, nhưng không thể giữ được cả đời."

Nhìn thấy bộ dáng mê người quyến rũ của Huyền Tư Linh, có câu hắn vừa muốn thốt ra, ở trong lòng hắn có chút không đành lòng với Huyền Tư Linh, nhưng lời tới bên miệng lại nuốt trở vào, những lời này nói ra cũng không có ý nghĩa gì, chỉ có thể tăng thêm phiền muộn.

Trở lại phòng khám bệnh Xuân Huy, mặt trăng đã lên giữa trời, Đường Liệp đứng lặng chỗ cao nhất của chiếc cầu hình vòm, đưa mắt nhìn chiếc xe của Huyền Tư Linh chạy đi, cho đến khi hoàn toàn ẩn vào bóng tối, Đường Liệp mới ngẩng đầu lên, một vầng trăng sáng lẳng lặng giắt phía chân trời, tầng mây nhàn nhạt giống như lớp màn mỏng phiêu đãng một bên, bóng đêm trước mắt giống như đã từng quen biết, Đường Liệp đột nhiên nhớ lại lúc mình còn nhỏ đã từng cùng cha mẹ leo lên Thái Sơn ngắm cảnh trăng tròn, giật mình trở lại thế giới nguyên lai. Nhân thế tang thương, biến ảo vô cùng, giờ đây cha mẹ sớm rời khỏi mình, mà mình cũng đã rời khỏi thế giới ngày xưa từng sinh sống, trong mắt những người khác, có lẽ vận mệnh của mình không khác gì cha mẹ, Đường Liệp không khỏi nhủ thầm, nếu trên đời này thật sự có thiên đường tồn tại, không biết sau này mình còn có cơ hội gặp lại cha mẹ hay không.

Cánh tay phải của hắn đột nhiên cảm thấy một trận đau đớn kì lạ, trong nội tâm đột nhiên mọc lên một loại cảm giác kì quái, xoay người nhìn lại, chỉ thấy bóng liễu lòa xòa, nước sông róc rách, chung quanh cũng không có ai tồn tại.

Lại quay đầu lại, đã thấy một vị hắc y lão nhân chẳng biết khi nào đã đứng đối diện với mình, khoảng cách giữa hai người đã không đến ba thước.

Đường Liệp lấy làm kinh hãi, người này thần không biết quỷ không hay đi đến bên cạnh mình, đủ thấy bản lãnh của hắn phi phàm. Hắn vô ý thức lui về phía sau một bước, lão nhân ngẩng đầu lên, trên mặt hắn mang theo mặt nạ, lạnh lùng nói: " Đường Liệp, ngày chết của ngươi đã tới!"

Bàn tay khô héo xoay tròn trên không trung, nước chảy dưới con sông nhỏ bị động tác của hắn hình thành hấp lực tuyệt đại khiên dẫn lên, một dòng nước trong suốt từ bên dưới nhảy lên trên bàn tay của hắn.

Đường Liệp chưa bao giờ nhìn thấy qua cảnh tượng kì dị như thế, nước chảy đọng lại trên tay lão nhân đã biến thành một thanh trường kiếm, cảnh tượng không lời diễn tả này làm cho Đường Liệp thậm chí cũng tạm thời quên hết sợ hãi.

Trường kiếm lưu động mà trong suốt theo sự huy động của lão nhân bổ thẳng về phía cánh tay phải của Đường Liệp.

Đường Liệp cuống quýt lui về phía sau, bước chân lão nhân không chút di động, nhưng trường kiếm trong tay hắn tùy tâm sở dục biến hóa chiều dài, vô luận Đường Liệp lui thế nào, đều trốn không thoát phạm vi công kích của hắn

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện