Khi Tô Duy về nhà, Tô Thế Văn đang mặc tạp dề ở trong phòng bếp nấu cơm, người đàn ông khuôn mặt luôn băng lãnh, chỉ có lúc vào bếp mới ấm áp hơn một chút.
Tô Duy rửa tay xong đi vào phòng bếp, đứng ở bên cạnh hắn, mỉm cười hỏi: “Anh giúp em nha?”
Đáp lại là một lời từ chối lạnh lùng: “Không cần.”
Tô Duy đành phải lúng túng đứng tại chỗ, mở to hai mắt nhìn hắn nấu cơm.
Biểu tình Tô Thế Văn lúc nấu cơm rất nghiêm túc; rửa rau, thái rau, bật bếp, đổ dầu thực vật vào nồi, đem rau cải bỏ vào xào, động tác đâu vào đấy, không loạn, ngay cả thớt thái rau cũng không lưu lại vết bẩn, phòng bếp sạch sẽ hệt như phòng thí nghiệm của hắn.
Những người thích sạch sẽ, tác phong luôn nghiêm cẩn* như thế.
*nghiêm túc, cẩn thận
Chỉ là, Tô Duy phát hiện mình càng ngày càng không hiểu em trai. Trước đây tính cách Tô Thế Văn quái gở kiêu ngạo, lúc nào cũng bày ra một bộ mặt thối hù người ta, sau này lớn lên, tuy rằng nói chuyện không có đả thương người như cũ, nhưng tính tình vẫn rất khó nắm bắt.
“Anh đang nghĩ cái gì?” Tô Thế Văn đột nhiên hỏi.
“À, anh đang nghĩ, có phải em tâm tình không tốt hay không,” Tô Duy mỉm cười nói, “Bình thường đều là anh nấu cơm, chỉ có lúc tâm tình không tốt em mới chịu xuống bếp. . .”
Tô Thế Văn quay đầu, ánh mắt thâm thúy doạ người bắn về phía Tô Duy.
Tô Duy lập tức im lặng, bắt đầu lo lắng mình đã lỡ lời.
Tô Thế Văn trầm mặc nhìn y một lúc lâu mới đáp: “Đúng, tâm tình em thật sự không tốt.”
Sau đó lại quay đầu đi, tiếp tục xào rau như không có việc gì.
Tô Duy sờ sờ mũi, ngượng ngùng hỏi: “Liên quan đến vụ án hôm nay phải không?”
Tô Thế Văn gật gật đầu.
Tô Duy an ủi: “Loại án này không dễ phá, không cần gấp, từ từ sẽ đến, chắc chắn một ngày nào đó chân tướng sẽ rõ ràng.”
“Chân tướng thật sự quan trọng như vậy sao?”
Tô Duy ngẩn người: “Dĩ nhiên là quan trọng rồi. Em làm pháp y không phải vì muốn tìm ra chân tướng sự thật sao?”
Tô Thế Văn im lặng.
Tô Duy nhẹ giọng nói: “Trên đời này không có kết cục nào hoàn hảo, chân tướng một ngày nào đó cũng sẽ được phơi bày, em không cần nôn nóng, vụ án buôn lậu nội tạng lần này có lẽ rất nhanh sẽ có manh mối. . . . . .”
“Đủ rồi!” Tô Thế Văn đột nhiên cắt ngang, “Không cần lấy lý luận cảnh sát đến giáo huấn em!”
Tô Duy bị hắn rống to sợ tới mức sửng sốt.
Nghe giọng điệu hung dữ của hắn, hốc mắt không khỏi bắt đầu đỏ lên, Tô Duy cúi đầu nói: “Được, anh xin lỗi, anh không có ý giáo huấn em. . . . . . Anh chỉ thấy tâm tình em không tốt, muốn an ủi em, lại không biết nói cái gì. . . . . .”
Cằm đột nhiên bị một cỗ lực lớn nâng lên, trên môi cảm nhận được độ ấm nóng rực.
“A . . . . . .”
Đầu lưỡi của Tô Thế Văn linh hoạt cạy mở khớp hàm, tiến quân thần tốc, nụ hôn nóng rực xâm nhập đến khoang miệng, nháy mắt đoạt đi hô hấp của Tô Duy.
“Ưm. . . . . . Thế. . . . . . Thế Văn. . . . . .”
Hôn thật sâu, cũng thật bá đạo. Tô Duy thậm chí cảm thấy đầu lưỡi của hắn ở trong miệng mình kịch liệt ma sát, giống như muốn đem mình nuốt vào.
“Ưm. . . . . .”
Bởi vì thở không được mà mặt Tô Duy đỏ lên, chỉ có thể dựa vào bản năng ôm cổ em trai để chống đỡ.
Mà động tác mờ ám này, giống như đang chủ động đưa môi lên, khiến khoảng cách giữa hai người càng gần sát.
Thẳng đến khi nụ hôn dài làm người ta hít thở không thông kết thúc, Tô Thế Văn mới vươn tay, ôm chặt Tô Duy, cằm đặt trên bả vai của y, thấp giọng nói: “Thật xin lỗi. . . . . . Anh.”
Tô Thế Văn tính tình cao ngạo, cho tới bây giờ đều không xin lỗi người ta, sao đột nhiên hôm nay. . . . . .
“Thật xin lỗi,” Tô Thế Văn nhẹ giọng nhắc lại, “Em không nên phát giận với anh.”
“Ách. . . . . .” Tô Duy đỏ mặt. Thật là, mỗi lần cường hôn xong đều dùng cái giọng điệu này.
“Anh là người thân nhất của em, ở trước mặt anh rốt cuộc em cũng không khống chế được cảm xúc. . . . . . Mấy năm nay, chịu đựng tính cách thay đổi thất thường của em, anh rất vất vả phải không?”
Thanh âm trầm thấp của hắn làm ngực Tô Duy nhẹ nhàng nhói đau.
“Không có gì. . . . . . Đừng nói vậy.” Tô Duy đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc hắn.
Tô Thế Văn ôm chặt hơn, thật lâu sau mới cố lấy dũng khí, nói: “Kỳ thật, em vẫn luôn giấu anh một chuyện.”
Tô Duy nghi hoặc hỏi: “Chuyện gì?”
“Baba bọn họ, cũng không phải chết vì tai nạn xe cộ đơn giản, mà là bị mưu sát.”
Tô Duy nháy mắt toàn thân cứng ngắc.
“Khi đó chúng ta còn đang học trung học, cảnh sát nói ba mẹ chết do tai nạn xe cộ ngoài ý muốn, chúng ta đều không có hoài nghi, nhưng là. . . . . .”
Nói tới đây, Tô Thế Văn ngừng một chút.
Hắn ôm Tô Duy thật chặt, như muốn tìm chút hơi ấm, tham lam hít vào mùi hương dễ ngửi trên người Tô Duy, hòng giúp bản thân bình tĩnh trở lại.
Nhưng hai tay cũng không khống chế được mà run rẩy.
“Không nghĩ tới, anh cả bị điều đến đại đội, ẩn núp nằm vùng trong Lam Dạ, ngoài ý muốn phát hiện năm đó baba nắm giữ trong tay một ít tư liệu tối mật.”
“Lam Dạ nhất định phải trừ khử baba, cho nên bọn chúng thừa dịp baba đi du lịch ở vùng khác, cố ý dàn dựng một vở kịch tai nạn xe cộ. Lo lắng để lộ tiếng gió, bọn chúng. . . . . . Ngay cả mẹ vô tội cũng không buông tha.”
“. . . . . .” Đầu như bị dội xuống một thùng nước lạnh, toàn thân Tô Duy trở nên lạnh ngắt.
Lúc còn rất nhỏ thì cha ruột đã chết, trong trí nhớ Tô Duy hoàn toàn không có ấn tượng về cha ruột, chỉ nhớ rõ mẹ dịu dàng hiền từ vẫn luôn bồi ở bên mình, tuy rằng làm việc bận rộn tối tăm mặt mũi nhưng vẫn chăm sóc mình thật chu đáo.
Sau đó mẹ kết hôn với một người cảnh sát, Tô Duy còn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy Tô Thanh Nguyên, ông dùng cánh tay rắn chắc đem y bế lên, mỉm cười nói: “Tiểu Duy, về sau ba chính là ba của con, ba và mẹ sẽ cùng nhau bảo hộ con.”
Tô Duy lăng lăng gật gật đầu, dưới ánh mắt cổ vũ của mẹ, nhẹ giọng mở miệng gọi: “Baba.”
—— Cái ôm rộng lớn của ông cho người ta cảm giác thật an tâm.
Tô Duy và mẹ cùng nhau chuyển đến nhà mới, có một người cha nghiêm túc chính trực cùng một em trai tính tình không được tự nhiên. Một nhà bốn người đã trải qua một đoạn thời gian rất dài, rốt cuộc dần dần trở nên hòa hợp.
Mỗi khi bốn người vây quanh một cái bàn ăn cơm, Tô Duy luôn cảm thấy có người thân như vậy thật sự rất hạnh phúc.
Nhưng mà, niềm hạnh phúc này chưa duy trì được bao lâu thì ba mẹ đột ngột qua đời. . . . . .
“Em là nói, ba và mẹ đều bị hại chết?!” Thanh âm Tô Duy bởi vì kích động mà kịch liệt run rẩy.
Tô Thế Văn gật gật đầu, “Sau khi anh cả phát hiện sự thật này đã cực kì phẫn nộ, anh ấy quyết tâm muốn Lam Dạ nợ máu trả bằng máu. Trải qua ba năm cố gắng, rốt cuộc anh ấy cũng tìm được bằng chứng xác thực có thể đem Lam Dạ một lưới bắt gọn, nhưng nào ngờ khi cảnh sát chuẩn bị thu lưới, thân phận nằm vùng của anh ấy đột nhiên bị bại lộ. Anh ấy thiên tính vạn tính cũng không tính được trong đội cảnh sát cư nhiên lại có nội ứng.”
“. . . . . .” Tô Duy chỉ cảm thấy đáy lòng như vỡ ra thành từng mảnh băng vụn.
“Lúc cảnh sát tới cứu viện, anh cả đã bị thương nặng đến hấp hối. . . . . . Sau khi xe cứu thương tới, anh ấy chống đỡ một hơi cuối cùng bấm điện thoại cho em, nói cho em biết một bí mật.”
Tô Duy cứng người hỏi: “Là bí mật về Lam Dạ?”
“Đúng vậy, anh ấy lo lắng thời điểm cuối cùng xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên đã đem tất cả chứng cứ phục chế một phần, giấu ở nơi chỉ có mình em biết. Sau khi anh ấy gặp chuyện không may, em đã đến nơi đó, dùng mật mã chỉ có hai người biết để mở két an toàn. Em đã thấy được một ít tên. . . . . . Không muốn thấy, còn có chân tướng cái chết của baba.”
Tô Duy im lặng.
Tuy rằng giọng tự thuật của Tô Thế Văn vô cùng bình tĩnh, y vẫn cảm nhận được áp lực và đau đớn của em trai.
Khi đó, Tô Thế Văn mới mười tám tuổi, đột nhiên nhận được tin anh trai chết đã đủ làm người ta đau khổ tột độ, lại còn biết được cha mình bị người mưu sát qua chứng cứ mà anh trai để lại, có thể hiểu chuyện như vậy đã đả kích đến hắn như thế nào.
“Thế Văn. . . . . .” Tô Duy cảm thấy yết hầu mình như bị nghẹn, nói không nên lời.
“Em định giao chứng cứ cho cảnh sát, nhưng còn chưa kịp hành động, đã có người chủ động tìm tới cửa.” Tô Thế Văn thống khổ nhíu mày.
“. . . . . .”
“Lúc ấy chú ba và Tô Viễn đều đang ở nước ngoài, hai người chúng ta chỉ là học sinh chưa đến hai mươi tuổi, căn bản không có năng lực chống lại những người đó.”
“Vì vậy, em đã đem chứng cứ Tử Hàng lưu lại. . . . . Tất cả đều. . . . . . Trả lại cho bọn chúng sao?” Tô Duy run rẩy hỏi.
Tô Thế Văn trầm mặc.
“Sao em có thể làm thế được?!” Hốc mắt Tô Duy nóng lên, tầm mắt cũng bắt đầu trở nên mơ hồ, “Nói vậy, ba năm cố gắng của anh cả. . . . . . Còn có sự hy sinh của anh ấy. . . . . Không phải đều uổng phí hết sao?! Anh ấy không phải đã chết vô ích rồi sao?!”
Tô Thế Văn không đáp, chỉ cố gắng ôm chặt người trước mặt thêm chút nữa.
“Thế Văn, có thể. . . . . . Có thể nói cho anh biết nguyên nhân không?”
Im lặng một lúc lâu, Tô Thế Văn mới nói: “Bởi vì, ngày đó, anh mất tích.”
“Bởi vì. . . . . Bởi vì anh?”
Tô Thế Văn gật đầu, “Em tìm khắp nơi mà không thấy anh, lại không gọi điện thoại được cho anh, gấp đến độ sắp điên rồi. Bọn chúng lấy an toàn của anh làm điều kiện trao đổi, buộc em phải giao ra chứng cớ. Em nghĩ. . . . . Nghĩ anh đã xảy ra chuyện, vì cứu anh, đành phả. . . . . .”
“Anh, anh chỉ là được viện trưởng Thiệu mời qua nhà ăn cơm thôi mà.” Tô Duy đột nhiên sửng sốt, “Em là nói. . . . .”
“Thiệu An Quốc, chính là một thành viên của Lam Dạ.”
“. . . . . .” Sắc mặt Tô Duy nháy mắt trở nên trắng bệch.
“Lam Dạ là một tổ chức cực kỳ thần bí, thành viên trung tâm của tổ chức này chỉ có năm người, bọn họ không chỉ buôn thuốc phiện số lượng lớn ở Đông Nam Á mà còn âm thầm tham gia buôn lậu nội tạng ở chợ đen. Vai trò của Thiệu An Quốc trong đó chính là phần buôn lậu nội tạng này.”
“. . . . . .”
“Nhờ buôn lậu thuốc phiện và buôn lậu nội tạng mà bọn chúng kiếm được lợi nhuận kinh người, nhưng do bất hoà quan điểm giữa các thành viên mà nội bộ Lam Dạ dần dần trở nên rạn nứt nghiêm trọng. Thiệu An Quốc không hy vọng con mình tiếp tục bị cuốn vào hắc đạo, ông ta vẫn luôn muốn tìm cơ hội rời khỏi Lam Dạ.”
“Nhưng người nắm giữ nhiều bí mật, muốn rời khỏi không phải là chuyện dễ dàng. Anh cả nằm vùng vừa lúc cho ông ta cơ hội, ông ta âm thầm dung túng để anh cả tìm chứng cứ phạm tội của thành viên nòng cốt Lam Dạ, cuối cùng mới ra mặt xoá sạch một ít chứng cứ về mình.”
Tô Duy chấn kinh thật lâu sau mới nói: “Ý em là, ông ta dùng anh để uy hiếp em, bắt em giao ra phần chứng cứ về mình rồi đem cái khác giao cho cảnh sát, mượn tay cảnh sát. . . . . Diệt trừ đồng đảng?”
“Đúng thế. Chỉ có vậy mới không còn ai uy hiếp được ông ta,” Tô Thế Văn thấp giọng nói, “Thiệu An Quốc, hai vị bác sĩ ngoại khoa nổi danh của bệnh viện An Bình, một bác sĩ gây tê, còn có thầy —— Âu Dương Lâm vô cùng nổi tiếng trong giới pháp y, những người này đều có phần trong danh sách anh cả lưu lại.”
Một cỗ hàn ý từ lòng bàn chân dần dần dâng lên.
Tô Duy thậm chí có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng từ cái ôm chặt làm người ta hít thở không thông của Tô Thế Văn.
Bạn tốt nhất của cha, người thầy tôn kính nhất, cùng lúc xuất hiện trong danh sách mà Tô Tử Hàng dùng tánh mạng đổi lấy.
Lại bởi vì lo lắng cho an nguy của anh trai mà Thế Văn phải đem phần chứng cớ này huỷ diệt.
Đối với một thiếu niên mới mười tám tuổi mà nói, chuyện như vậy thật sự quá mức tàn nhẫn.
Tô Duy đau lòng ôm chặt hắn, “Năm đó cảnh sát chỉ nói Lam Dạ là một tập đoàn buôn lậu thuốc phiện, không hề nhắc tới chuyện buôn lậu nội tạng. . . . . Có phải vì những người đó đã động tay động chân đến chứng cứ mà Tử Hàng lưu lại không?”
Tô Thế Văn gật gật đầu, “Thiệu An Quốc làm việc sẽ không để lại nhược điểm gì. Sau khi hủy diệt toàn bộ chứng cứ phạm tội, ông ta lập tức đưa Thiệu Trường Canh xuất ngoại, ngoài ra còn đem số bác sĩ tham gia buôn lậu nội tạng năm đó tiễn từng người từng người một. Đến lúc Thiệu Trường Canh trở về, bệnh viện An Bình đã khởi sắc lên hẳn.” Ngữ khí Tô Thế Văn có chút bất đắc dĩ, “Sẽ không có ai nghĩ tới, bệnh viện An Bình nổi tiếng, nhiều năm trước thật ra là cứ điểm hắc đạo quan trọng của Lam Dạ.”
“. . . . . .” Tô Duy hoàn toàn không biết nói gì.
Y ở bệnh viện An Bình công tác nhiều năm, đồng nghiệp xung quanh ai cũng tốt, Thiệu Trường Canh quản lý bệnh viện cũng tốt, tất cả đều khiến cho người ta cảm thấy vừa ấm áp vừa chính trực, không ngờ bên trong lại có nội tình đáng sợ như vậy. . . . . .
“May mắn là, Thiệu An Quốc và Âu Dương Lâm tuy rằng thủ đoạn đê tiện nhưng thật ra rất tuân thủ lời hứa. Mấy năm nay Thiệu An Quốc âm thầm diệt trừ phần dư đảng của Lam Dạ muốn trả thù Tô gia, đảm bảo an toàn cho chúng ta.”
“Về phần thầy Âu Dương Lâm, một phần do áy náy, một phần do con gái nhỏ của thầy ra đời, vì vậy thầy liền dứt khoát rửa tay chậu vàng, mang cả nhà di dân sang Canada.”
Nghe xong lời giải thích của Tô Thế Văn, biểu tình trên mặt Tô Duy càng tái nhợt.
Y hoàn toàn không biết Tô Thế Văn một mình phải nhiều áp lực như vậy.
Trách không được nửa đêm hắn hay gặp ác mộng bừng tỉnh, có đôi khi còn nhìn cửa sổ đến ngẩn người.
Mấy năm nay, Thế Văn nhất định sống rất vất vả đi? Không chỉ tự trách bản thân bán rẻ chứng cứ mà anh cả dùng tánh mạng để lại, cảm giác áy náy khi hỗ trợ hung thủ hủy diệt chứng cứ, còn có khủng hoảng và bất an khi dư đảng Lam Dạ tùy thời đều có thể trở về trả thù. . . . . . Tất cả đều do một mình Thế Văn gánh vác.
Còn mình thì cái gì cũng không biết.
Cả ngày vô ưu vô lo, chỉ nghĩ đến việc hai anh em ở chung đơn giản đã rất hạnh phúc.
“Anh. . . . . .” Tô Thế Văn nhẹ nhàng đem cằm đặt lên vai Tô Duy, “Anh có trách quyết định lúc trước của em không? Có cảm thấy em yếu đuối vô dụng hay không, ngay cả chứng cứ mà baba và anh cả dùng tính mạng đổi lấy cũng bảo hộ không được. . . . . .”
Tô Duy nhẹ nhàng vuốt tóc hắn, “Không có đâu . . . . . .”
“Em chỉ là . . . . . Không muốn lại mất anh mà thôi . . . . . .”
“Anh hiểu được,” Tô Duy dùng sức buộc chặt cánh tay, như muốn đem thân thể hai người nhu cùng một chỗ, “Đừng tự trách nữa, Thế Văn.”
“Thật xin lỗi, anh, giấu anh nhiều năm như vậy.”
Bởi vì sợ anh trai sẽ đau khổ mà Tô Thế Văn một mình chấp nhận tất cả, dùng thanh âm trầm thấp nói ba chữ thật xin lỗi bên tai y.
Từng chữ từng chữ giống như đá nặng đè ở trong lòng, ép tới ngực Tô Duy nhói đau, so với hít thở không thông còn khó chịu hơn.
—— Người có lỗi phải là mình mới đúng chứ?
Nếu không phải mình ngây thơ qua nhà Thiệu An Quốc ăn cơm, Thế Văn sao lại bị uy hiếp. . . . . .
Nếu không phải mình quá ngu ngốc, để người ta lợi dụng làm con tin . . . . . .
Thế Văn chắc chắn dù liều mạng cũng sẽ đem chứng cứ phạm tội giao cho cảnh sát rồi đi?
Dù sao trong xương cốt Tô Thế Văn chảy dòng máu của Tô gia, hơn nữa xuất thân trong gia đình cảnh sát, từ nhỏ đã được người cha chính nghĩa hun đúc, tính cách của Tô Thế Văn cũng giống Tô Tử Hàng, vì hoàn thành nhiệm vụ không ngại nguy hiểm tánh mạng… dũng cảm lại kiên quyết.
Nhưng mà, vì bảo vệ người tên Tô Duy kia, hắn lại làm trái lương tâm, làm trái tổ huấn của Tô gia, thậm chí làm trái giao phó cuối cùng trước khi chết của anh cả. . . . . .
Hắn hận nhất là đã hợp tác với tội phạm, tự tay hủy diệt chứng cứ mà anh cả dùng tánh mạng để đổi lấy.
Đứng trước mộ anh cả, hắn làm sao có thể ngóc đầu lên nhìn anh?
Hắn cũng rất rõ ràng, giây phút đưa ra quyết định kia, cả đời này nhất định sẽ sống trong tự trách và đau khổ.
Nhưng vì bảo vệ người tên Tô Duy ấy, dù có phải làm đến bước này. . .
Người luôn mơ mơ màng màng bất tri bất giác phạm sai lầm. . . . . Được hắn dùng phương thức như thế, thầm lặng bảo vệ . . . . . .
“Thế Văn. . . . . .” Thanh âm Tô Duy có chút nghẹn ngào, hốc mắt bởi vì rớt lệ mà tầm mắt bắt đầu trở nên mơ hồ, “Chúng ta. . . . . . Chúng ta bây giờ rời khỏi đây, được không?”
“Anh?”
“Chúng ta bây giờ rời khỏi đây, đi bắt đầu một cuộc sống mới, đem quá khứ quên đi hết. . . . .
. Được không?”
“Anh. . . . . .” Tô Thế Văn tựa hồ không tin Tô Duy quyết định như vậy, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn về y, “Anh nguyện ý bỏ đi tất cả mọi thứ sao? Thật vất vả mới làm được bác sĩ, anh không phải rất thích công việc này sao. . . . . .”
“Anh nguyện ý,” Tô Duy nghiêm túc gật đầu, “Chỉ cần được cùng một chỗ với em, anh nguyện ý từ chức, đi nơi khác bắt đầu cuộc sống mới. Dù sao bây giờ anh cũng không muốn ở lại bệnh viện An Bình.”
“Anh hai. . . . . .”
“Nếu em muốn tiếp tục làm pháp y, chúng ta cũng có thể xin nghỉ phép dài hạn trước, đi du lịch vài nơi giải sầu. Anh chỉ muốn, có thêm nhiều thời gian bồi ở bên cạnh em.”
Tô Thế Văn trầm mặc thật lâu sau mới khẽ gật đầu một cái, nói: “Được.”
Em trai nhìn qua có phần lạnh nhạt lạnh lùng, kỳ thật nội tâm vô cùng dịu dàng.
Hai người sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm, lần đầu tiên thẳng thắn nói ra tất cả những việc giấu ở đáy lòng.
Đứng ôm ở phòng bếp thật lâu, cái ôm chặt đến mức thân thể cũng phát đau, mùi hương vừa ấm áp lại chua xót trong cổ họng, cùng với tiếng tim đập trong lồng ngực truyền đến thật rõ ràng . . . . . .
Cứ như vậy gắt gao ôm cùng một chỗ, giống như cả thế giới chỉ còn lại hai người.
Bên ngoài phân tranh cái gì, đều không liên quan đến chúng ta.
Tô Duy rửa tay xong đi vào phòng bếp, đứng ở bên cạnh hắn, mỉm cười hỏi: “Anh giúp em nha?”
Đáp lại là một lời từ chối lạnh lùng: “Không cần.”
Tô Duy đành phải lúng túng đứng tại chỗ, mở to hai mắt nhìn hắn nấu cơm.
Biểu tình Tô Thế Văn lúc nấu cơm rất nghiêm túc; rửa rau, thái rau, bật bếp, đổ dầu thực vật vào nồi, đem rau cải bỏ vào xào, động tác đâu vào đấy, không loạn, ngay cả thớt thái rau cũng không lưu lại vết bẩn, phòng bếp sạch sẽ hệt như phòng thí nghiệm của hắn.
Những người thích sạch sẽ, tác phong luôn nghiêm cẩn* như thế.
*nghiêm túc, cẩn thận
Chỉ là, Tô Duy phát hiện mình càng ngày càng không hiểu em trai. Trước đây tính cách Tô Thế Văn quái gở kiêu ngạo, lúc nào cũng bày ra một bộ mặt thối hù người ta, sau này lớn lên, tuy rằng nói chuyện không có đả thương người như cũ, nhưng tính tình vẫn rất khó nắm bắt.
“Anh đang nghĩ cái gì?” Tô Thế Văn đột nhiên hỏi.
“À, anh đang nghĩ, có phải em tâm tình không tốt hay không,” Tô Duy mỉm cười nói, “Bình thường đều là anh nấu cơm, chỉ có lúc tâm tình không tốt em mới chịu xuống bếp. . .”
Tô Thế Văn quay đầu, ánh mắt thâm thúy doạ người bắn về phía Tô Duy.
Tô Duy lập tức im lặng, bắt đầu lo lắng mình đã lỡ lời.
Tô Thế Văn trầm mặc nhìn y một lúc lâu mới đáp: “Đúng, tâm tình em thật sự không tốt.”
Sau đó lại quay đầu đi, tiếp tục xào rau như không có việc gì.
Tô Duy sờ sờ mũi, ngượng ngùng hỏi: “Liên quan đến vụ án hôm nay phải không?”
Tô Thế Văn gật gật đầu.
Tô Duy an ủi: “Loại án này không dễ phá, không cần gấp, từ từ sẽ đến, chắc chắn một ngày nào đó chân tướng sẽ rõ ràng.”
“Chân tướng thật sự quan trọng như vậy sao?”
Tô Duy ngẩn người: “Dĩ nhiên là quan trọng rồi. Em làm pháp y không phải vì muốn tìm ra chân tướng sự thật sao?”
Tô Thế Văn im lặng.
Tô Duy nhẹ giọng nói: “Trên đời này không có kết cục nào hoàn hảo, chân tướng một ngày nào đó cũng sẽ được phơi bày, em không cần nôn nóng, vụ án buôn lậu nội tạng lần này có lẽ rất nhanh sẽ có manh mối. . . . . .”
“Đủ rồi!” Tô Thế Văn đột nhiên cắt ngang, “Không cần lấy lý luận cảnh sát đến giáo huấn em!”
Tô Duy bị hắn rống to sợ tới mức sửng sốt.
Nghe giọng điệu hung dữ của hắn, hốc mắt không khỏi bắt đầu đỏ lên, Tô Duy cúi đầu nói: “Được, anh xin lỗi, anh không có ý giáo huấn em. . . . . . Anh chỉ thấy tâm tình em không tốt, muốn an ủi em, lại không biết nói cái gì. . . . . .”
Cằm đột nhiên bị một cỗ lực lớn nâng lên, trên môi cảm nhận được độ ấm nóng rực.
“A . . . . . .”
Đầu lưỡi của Tô Thế Văn linh hoạt cạy mở khớp hàm, tiến quân thần tốc, nụ hôn nóng rực xâm nhập đến khoang miệng, nháy mắt đoạt đi hô hấp của Tô Duy.
“Ưm. . . . . . Thế. . . . . . Thế Văn. . . . . .”
Hôn thật sâu, cũng thật bá đạo. Tô Duy thậm chí cảm thấy đầu lưỡi của hắn ở trong miệng mình kịch liệt ma sát, giống như muốn đem mình nuốt vào.
“Ưm. . . . . .”
Bởi vì thở không được mà mặt Tô Duy đỏ lên, chỉ có thể dựa vào bản năng ôm cổ em trai để chống đỡ.
Mà động tác mờ ám này, giống như đang chủ động đưa môi lên, khiến khoảng cách giữa hai người càng gần sát.
Thẳng đến khi nụ hôn dài làm người ta hít thở không thông kết thúc, Tô Thế Văn mới vươn tay, ôm chặt Tô Duy, cằm đặt trên bả vai của y, thấp giọng nói: “Thật xin lỗi. . . . . . Anh.”
Tô Thế Văn tính tình cao ngạo, cho tới bây giờ đều không xin lỗi người ta, sao đột nhiên hôm nay. . . . . .
“Thật xin lỗi,” Tô Thế Văn nhẹ giọng nhắc lại, “Em không nên phát giận với anh.”
“Ách. . . . . .” Tô Duy đỏ mặt. Thật là, mỗi lần cường hôn xong đều dùng cái giọng điệu này.
“Anh là người thân nhất của em, ở trước mặt anh rốt cuộc em cũng không khống chế được cảm xúc. . . . . . Mấy năm nay, chịu đựng tính cách thay đổi thất thường của em, anh rất vất vả phải không?”
Thanh âm trầm thấp của hắn làm ngực Tô Duy nhẹ nhàng nhói đau.
“Không có gì. . . . . . Đừng nói vậy.” Tô Duy đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc hắn.
Tô Thế Văn ôm chặt hơn, thật lâu sau mới cố lấy dũng khí, nói: “Kỳ thật, em vẫn luôn giấu anh một chuyện.”
Tô Duy nghi hoặc hỏi: “Chuyện gì?”
“Baba bọn họ, cũng không phải chết vì tai nạn xe cộ đơn giản, mà là bị mưu sát.”
Tô Duy nháy mắt toàn thân cứng ngắc.
“Khi đó chúng ta còn đang học trung học, cảnh sát nói ba mẹ chết do tai nạn xe cộ ngoài ý muốn, chúng ta đều không có hoài nghi, nhưng là. . . . . .”
Nói tới đây, Tô Thế Văn ngừng một chút.
Hắn ôm Tô Duy thật chặt, như muốn tìm chút hơi ấm, tham lam hít vào mùi hương dễ ngửi trên người Tô Duy, hòng giúp bản thân bình tĩnh trở lại.
Nhưng hai tay cũng không khống chế được mà run rẩy.
“Không nghĩ tới, anh cả bị điều đến đại đội, ẩn núp nằm vùng trong Lam Dạ, ngoài ý muốn phát hiện năm đó baba nắm giữ trong tay một ít tư liệu tối mật.”
“Lam Dạ nhất định phải trừ khử baba, cho nên bọn chúng thừa dịp baba đi du lịch ở vùng khác, cố ý dàn dựng một vở kịch tai nạn xe cộ. Lo lắng để lộ tiếng gió, bọn chúng. . . . . . Ngay cả mẹ vô tội cũng không buông tha.”
“. . . . . .” Đầu như bị dội xuống một thùng nước lạnh, toàn thân Tô Duy trở nên lạnh ngắt.
Lúc còn rất nhỏ thì cha ruột đã chết, trong trí nhớ Tô Duy hoàn toàn không có ấn tượng về cha ruột, chỉ nhớ rõ mẹ dịu dàng hiền từ vẫn luôn bồi ở bên mình, tuy rằng làm việc bận rộn tối tăm mặt mũi nhưng vẫn chăm sóc mình thật chu đáo.
Sau đó mẹ kết hôn với một người cảnh sát, Tô Duy còn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy Tô Thanh Nguyên, ông dùng cánh tay rắn chắc đem y bế lên, mỉm cười nói: “Tiểu Duy, về sau ba chính là ba của con, ba và mẹ sẽ cùng nhau bảo hộ con.”
Tô Duy lăng lăng gật gật đầu, dưới ánh mắt cổ vũ của mẹ, nhẹ giọng mở miệng gọi: “Baba.”
—— Cái ôm rộng lớn của ông cho người ta cảm giác thật an tâm.
Tô Duy và mẹ cùng nhau chuyển đến nhà mới, có một người cha nghiêm túc chính trực cùng một em trai tính tình không được tự nhiên. Một nhà bốn người đã trải qua một đoạn thời gian rất dài, rốt cuộc dần dần trở nên hòa hợp.
Mỗi khi bốn người vây quanh một cái bàn ăn cơm, Tô Duy luôn cảm thấy có người thân như vậy thật sự rất hạnh phúc.
Nhưng mà, niềm hạnh phúc này chưa duy trì được bao lâu thì ba mẹ đột ngột qua đời. . . . . .
“Em là nói, ba và mẹ đều bị hại chết?!” Thanh âm Tô Duy bởi vì kích động mà kịch liệt run rẩy.
Tô Thế Văn gật gật đầu, “Sau khi anh cả phát hiện sự thật này đã cực kì phẫn nộ, anh ấy quyết tâm muốn Lam Dạ nợ máu trả bằng máu. Trải qua ba năm cố gắng, rốt cuộc anh ấy cũng tìm được bằng chứng xác thực có thể đem Lam Dạ một lưới bắt gọn, nhưng nào ngờ khi cảnh sát chuẩn bị thu lưới, thân phận nằm vùng của anh ấy đột nhiên bị bại lộ. Anh ấy thiên tính vạn tính cũng không tính được trong đội cảnh sát cư nhiên lại có nội ứng.”
“. . . . . .” Tô Duy chỉ cảm thấy đáy lòng như vỡ ra thành từng mảnh băng vụn.
“Lúc cảnh sát tới cứu viện, anh cả đã bị thương nặng đến hấp hối. . . . . . Sau khi xe cứu thương tới, anh ấy chống đỡ một hơi cuối cùng bấm điện thoại cho em, nói cho em biết một bí mật.”
Tô Duy cứng người hỏi: “Là bí mật về Lam Dạ?”
“Đúng vậy, anh ấy lo lắng thời điểm cuối cùng xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên đã đem tất cả chứng cứ phục chế một phần, giấu ở nơi chỉ có mình em biết. Sau khi anh ấy gặp chuyện không may, em đã đến nơi đó, dùng mật mã chỉ có hai người biết để mở két an toàn. Em đã thấy được một ít tên. . . . . . Không muốn thấy, còn có chân tướng cái chết của baba.”
Tô Duy im lặng.
Tuy rằng giọng tự thuật của Tô Thế Văn vô cùng bình tĩnh, y vẫn cảm nhận được áp lực và đau đớn của em trai.
Khi đó, Tô Thế Văn mới mười tám tuổi, đột nhiên nhận được tin anh trai chết đã đủ làm người ta đau khổ tột độ, lại còn biết được cha mình bị người mưu sát qua chứng cứ mà anh trai để lại, có thể hiểu chuyện như vậy đã đả kích đến hắn như thế nào.
“Thế Văn. . . . . .” Tô Duy cảm thấy yết hầu mình như bị nghẹn, nói không nên lời.
“Em định giao chứng cứ cho cảnh sát, nhưng còn chưa kịp hành động, đã có người chủ động tìm tới cửa.” Tô Thế Văn thống khổ nhíu mày.
“. . . . . .”
“Lúc ấy chú ba và Tô Viễn đều đang ở nước ngoài, hai người chúng ta chỉ là học sinh chưa đến hai mươi tuổi, căn bản không có năng lực chống lại những người đó.”
“Vì vậy, em đã đem chứng cứ Tử Hàng lưu lại. . . . . Tất cả đều. . . . . . Trả lại cho bọn chúng sao?” Tô Duy run rẩy hỏi.
Tô Thế Văn trầm mặc.
“Sao em có thể làm thế được?!” Hốc mắt Tô Duy nóng lên, tầm mắt cũng bắt đầu trở nên mơ hồ, “Nói vậy, ba năm cố gắng của anh cả. . . . . . Còn có sự hy sinh của anh ấy. . . . . Không phải đều uổng phí hết sao?! Anh ấy không phải đã chết vô ích rồi sao?!”
Tô Thế Văn không đáp, chỉ cố gắng ôm chặt người trước mặt thêm chút nữa.
“Thế Văn, có thể. . . . . . Có thể nói cho anh biết nguyên nhân không?”
Im lặng một lúc lâu, Tô Thế Văn mới nói: “Bởi vì, ngày đó, anh mất tích.”
“Bởi vì. . . . . Bởi vì anh?”
Tô Thế Văn gật đầu, “Em tìm khắp nơi mà không thấy anh, lại không gọi điện thoại được cho anh, gấp đến độ sắp điên rồi. Bọn chúng lấy an toàn của anh làm điều kiện trao đổi, buộc em phải giao ra chứng cớ. Em nghĩ. . . . . Nghĩ anh đã xảy ra chuyện, vì cứu anh, đành phả. . . . . .”
“Anh, anh chỉ là được viện trưởng Thiệu mời qua nhà ăn cơm thôi mà.” Tô Duy đột nhiên sửng sốt, “Em là nói. . . . .”
“Thiệu An Quốc, chính là một thành viên của Lam Dạ.”
“. . . . . .” Sắc mặt Tô Duy nháy mắt trở nên trắng bệch.
“Lam Dạ là một tổ chức cực kỳ thần bí, thành viên trung tâm của tổ chức này chỉ có năm người, bọn họ không chỉ buôn thuốc phiện số lượng lớn ở Đông Nam Á mà còn âm thầm tham gia buôn lậu nội tạng ở chợ đen. Vai trò của Thiệu An Quốc trong đó chính là phần buôn lậu nội tạng này.”
“. . . . . .”
“Nhờ buôn lậu thuốc phiện và buôn lậu nội tạng mà bọn chúng kiếm được lợi nhuận kinh người, nhưng do bất hoà quan điểm giữa các thành viên mà nội bộ Lam Dạ dần dần trở nên rạn nứt nghiêm trọng. Thiệu An Quốc không hy vọng con mình tiếp tục bị cuốn vào hắc đạo, ông ta vẫn luôn muốn tìm cơ hội rời khỏi Lam Dạ.”
“Nhưng người nắm giữ nhiều bí mật, muốn rời khỏi không phải là chuyện dễ dàng. Anh cả nằm vùng vừa lúc cho ông ta cơ hội, ông ta âm thầm dung túng để anh cả tìm chứng cứ phạm tội của thành viên nòng cốt Lam Dạ, cuối cùng mới ra mặt xoá sạch một ít chứng cứ về mình.”
Tô Duy chấn kinh thật lâu sau mới nói: “Ý em là, ông ta dùng anh để uy hiếp em, bắt em giao ra phần chứng cứ về mình rồi đem cái khác giao cho cảnh sát, mượn tay cảnh sát. . . . . Diệt trừ đồng đảng?”
“Đúng thế. Chỉ có vậy mới không còn ai uy hiếp được ông ta,” Tô Thế Văn thấp giọng nói, “Thiệu An Quốc, hai vị bác sĩ ngoại khoa nổi danh của bệnh viện An Bình, một bác sĩ gây tê, còn có thầy —— Âu Dương Lâm vô cùng nổi tiếng trong giới pháp y, những người này đều có phần trong danh sách anh cả lưu lại.”
Một cỗ hàn ý từ lòng bàn chân dần dần dâng lên.
Tô Duy thậm chí có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng từ cái ôm chặt làm người ta hít thở không thông của Tô Thế Văn.
Bạn tốt nhất của cha, người thầy tôn kính nhất, cùng lúc xuất hiện trong danh sách mà Tô Tử Hàng dùng tánh mạng đổi lấy.
Lại bởi vì lo lắng cho an nguy của anh trai mà Thế Văn phải đem phần chứng cớ này huỷ diệt.
Đối với một thiếu niên mới mười tám tuổi mà nói, chuyện như vậy thật sự quá mức tàn nhẫn.
Tô Duy đau lòng ôm chặt hắn, “Năm đó cảnh sát chỉ nói Lam Dạ là một tập đoàn buôn lậu thuốc phiện, không hề nhắc tới chuyện buôn lậu nội tạng. . . . . Có phải vì những người đó đã động tay động chân đến chứng cứ mà Tử Hàng lưu lại không?”
Tô Thế Văn gật gật đầu, “Thiệu An Quốc làm việc sẽ không để lại nhược điểm gì. Sau khi hủy diệt toàn bộ chứng cứ phạm tội, ông ta lập tức đưa Thiệu Trường Canh xuất ngoại, ngoài ra còn đem số bác sĩ tham gia buôn lậu nội tạng năm đó tiễn từng người từng người một. Đến lúc Thiệu Trường Canh trở về, bệnh viện An Bình đã khởi sắc lên hẳn.” Ngữ khí Tô Thế Văn có chút bất đắc dĩ, “Sẽ không có ai nghĩ tới, bệnh viện An Bình nổi tiếng, nhiều năm trước thật ra là cứ điểm hắc đạo quan trọng của Lam Dạ.”
“. . . . . .” Tô Duy hoàn toàn không biết nói gì.
Y ở bệnh viện An Bình công tác nhiều năm, đồng nghiệp xung quanh ai cũng tốt, Thiệu Trường Canh quản lý bệnh viện cũng tốt, tất cả đều khiến cho người ta cảm thấy vừa ấm áp vừa chính trực, không ngờ bên trong lại có nội tình đáng sợ như vậy. . . . . .
“May mắn là, Thiệu An Quốc và Âu Dương Lâm tuy rằng thủ đoạn đê tiện nhưng thật ra rất tuân thủ lời hứa. Mấy năm nay Thiệu An Quốc âm thầm diệt trừ phần dư đảng của Lam Dạ muốn trả thù Tô gia, đảm bảo an toàn cho chúng ta.”
“Về phần thầy Âu Dương Lâm, một phần do áy náy, một phần do con gái nhỏ của thầy ra đời, vì vậy thầy liền dứt khoát rửa tay chậu vàng, mang cả nhà di dân sang Canada.”
Nghe xong lời giải thích của Tô Thế Văn, biểu tình trên mặt Tô Duy càng tái nhợt.
Y hoàn toàn không biết Tô Thế Văn một mình phải nhiều áp lực như vậy.
Trách không được nửa đêm hắn hay gặp ác mộng bừng tỉnh, có đôi khi còn nhìn cửa sổ đến ngẩn người.
Mấy năm nay, Thế Văn nhất định sống rất vất vả đi? Không chỉ tự trách bản thân bán rẻ chứng cứ mà anh cả dùng tánh mạng để lại, cảm giác áy náy khi hỗ trợ hung thủ hủy diệt chứng cứ, còn có khủng hoảng và bất an khi dư đảng Lam Dạ tùy thời đều có thể trở về trả thù. . . . . . Tất cả đều do một mình Thế Văn gánh vác.
Còn mình thì cái gì cũng không biết.
Cả ngày vô ưu vô lo, chỉ nghĩ đến việc hai anh em ở chung đơn giản đã rất hạnh phúc.
“Anh. . . . . .” Tô Thế Văn nhẹ nhàng đem cằm đặt lên vai Tô Duy, “Anh có trách quyết định lúc trước của em không? Có cảm thấy em yếu đuối vô dụng hay không, ngay cả chứng cứ mà baba và anh cả dùng tính mạng đổi lấy cũng bảo hộ không được. . . . . .”
Tô Duy nhẹ nhàng vuốt tóc hắn, “Không có đâu . . . . . .”
“Em chỉ là . . . . . Không muốn lại mất anh mà thôi . . . . . .”
“Anh hiểu được,” Tô Duy dùng sức buộc chặt cánh tay, như muốn đem thân thể hai người nhu cùng một chỗ, “Đừng tự trách nữa, Thế Văn.”
“Thật xin lỗi, anh, giấu anh nhiều năm như vậy.”
Bởi vì sợ anh trai sẽ đau khổ mà Tô Thế Văn một mình chấp nhận tất cả, dùng thanh âm trầm thấp nói ba chữ thật xin lỗi bên tai y.
Từng chữ từng chữ giống như đá nặng đè ở trong lòng, ép tới ngực Tô Duy nhói đau, so với hít thở không thông còn khó chịu hơn.
—— Người có lỗi phải là mình mới đúng chứ?
Nếu không phải mình ngây thơ qua nhà Thiệu An Quốc ăn cơm, Thế Văn sao lại bị uy hiếp. . . . . .
Nếu không phải mình quá ngu ngốc, để người ta lợi dụng làm con tin . . . . . .
Thế Văn chắc chắn dù liều mạng cũng sẽ đem chứng cứ phạm tội giao cho cảnh sát rồi đi?
Dù sao trong xương cốt Tô Thế Văn chảy dòng máu của Tô gia, hơn nữa xuất thân trong gia đình cảnh sát, từ nhỏ đã được người cha chính nghĩa hun đúc, tính cách của Tô Thế Văn cũng giống Tô Tử Hàng, vì hoàn thành nhiệm vụ không ngại nguy hiểm tánh mạng… dũng cảm lại kiên quyết.
Nhưng mà, vì bảo vệ người tên Tô Duy kia, hắn lại làm trái lương tâm, làm trái tổ huấn của Tô gia, thậm chí làm trái giao phó cuối cùng trước khi chết của anh cả. . . . . .
Hắn hận nhất là đã hợp tác với tội phạm, tự tay hủy diệt chứng cứ mà anh cả dùng tánh mạng để đổi lấy.
Đứng trước mộ anh cả, hắn làm sao có thể ngóc đầu lên nhìn anh?
Hắn cũng rất rõ ràng, giây phút đưa ra quyết định kia, cả đời này nhất định sẽ sống trong tự trách và đau khổ.
Nhưng vì bảo vệ người tên Tô Duy ấy, dù có phải làm đến bước này. . .
Người luôn mơ mơ màng màng bất tri bất giác phạm sai lầm. . . . . Được hắn dùng phương thức như thế, thầm lặng bảo vệ . . . . . .
“Thế Văn. . . . . .” Thanh âm Tô Duy có chút nghẹn ngào, hốc mắt bởi vì rớt lệ mà tầm mắt bắt đầu trở nên mơ hồ, “Chúng ta. . . . . . Chúng ta bây giờ rời khỏi đây, được không?”
“Anh?”
“Chúng ta bây giờ rời khỏi đây, đi bắt đầu một cuộc sống mới, đem quá khứ quên đi hết. . . . .
. Được không?”
“Anh. . . . . .” Tô Thế Văn tựa hồ không tin Tô Duy quyết định như vậy, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn về y, “Anh nguyện ý bỏ đi tất cả mọi thứ sao? Thật vất vả mới làm được bác sĩ, anh không phải rất thích công việc này sao. . . . . .”
“Anh nguyện ý,” Tô Duy nghiêm túc gật đầu, “Chỉ cần được cùng một chỗ với em, anh nguyện ý từ chức, đi nơi khác bắt đầu cuộc sống mới. Dù sao bây giờ anh cũng không muốn ở lại bệnh viện An Bình.”
“Anh hai. . . . . .”
“Nếu em muốn tiếp tục làm pháp y, chúng ta cũng có thể xin nghỉ phép dài hạn trước, đi du lịch vài nơi giải sầu. Anh chỉ muốn, có thêm nhiều thời gian bồi ở bên cạnh em.”
Tô Thế Văn trầm mặc thật lâu sau mới khẽ gật đầu một cái, nói: “Được.”
Em trai nhìn qua có phần lạnh nhạt lạnh lùng, kỳ thật nội tâm vô cùng dịu dàng.
Hai người sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm, lần đầu tiên thẳng thắn nói ra tất cả những việc giấu ở đáy lòng.
Đứng ôm ở phòng bếp thật lâu, cái ôm chặt đến mức thân thể cũng phát đau, mùi hương vừa ấm áp lại chua xót trong cổ họng, cùng với tiếng tim đập trong lồng ngực truyền đến thật rõ ràng . . . . . .
Cứ như vậy gắt gao ôm cùng một chỗ, giống như cả thế giới chỉ còn lại hai người.
Bên ngoài phân tranh cái gì, đều không liên quan đến chúng ta.
Danh sách chương