Thiệu Vinh ngâm mình trong nước, nhìn dấu vết đáng sợ trên người, đột nhiên cảm thấy khổ sở.

Hôm qua vẫn còn ngây thơ nghĩ người nọ là người cha tốt nhất trên thế giới này, nào ngờ hắn lại dùng phương thức như vậy đập nát quan hệ giữa hai người, không hề lưu lại một tí gì.

Đến hôm nay, mình nên đối mặt với hắn như thế nào đây. . . . .

Có lẽ nên bỏ trốn, nhưng mà, mình không cha không mẹ, biết bỏ chạy đi đâu? Trên đời này, không có chỗ dung thân thứ hai cho Thiệu Vinh.

Trước kia vẫn xem nơi này là ngôi nhà duy nhất, xem chỗ bên cạnh hắn là chỗ ấm áp nhất, vậy mà bây giờ. . . . . .

Thiệu Vinh đem đầu úp xuống đầu gối, ngồi cuộn mình trong bồn tắm, gắt gao ôm lấy hai chân.

Lúc nước ấm bao phủ thân thể, Thiệu Vinh đột nhiên nghĩ, nếu cuộc sống là một bộ phim điện ảnh có thể ấn nút tạm dừng, cậu nhất định sẽ dừng thời gian vĩnh viễn ở giờ phút cắt bánh kem ngày hôm qua. Ngọn đèn đẹp mắt trên đỉnh đầu, bánh sinh nhật phủ thật nhiều trái cây, các bạn xung quanh chân thành chúc mừng, còn có nụ cười dịu dàng của hắn ở bên cạnh. . . . . .

Một khắc kia, Thiệu Vinh cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên thế giới.

Hoàn toàn đối lập với giờ phút này, đúng là châm chọc đến cực điểm.

“Tiểu Vinh, mở cửa.” Ngoài cửa truyền đến thanh âm trầm thấp của Thiệu Trường Canh.

“. . . . . .” Không muốn nhìn thấy hắn, không muốn nghe thanh âm của hắn. . . . . .Thiệu Vinh đỏ hồng mắt đem mặt vùi vào trong nước.

“Tiểu Vinh. . . . . .”

Trong phòng vẫn không có động tĩnh, Thiệu Trường Canh nhíu nhíu mày, lấy chìa khóa mở cửa, lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho giật mình.

Máu trong nháy mắt trở nên đông cứng, thậm chí ngay cả tim cũng giống như ngừng đập.

“Thiệu Vinh!” Thiệu Trường Canh bước hai bước lên phía trước, đem Thiệu Vinh đang chìm ở trong nước kéo lên.

—— Thằng nhóc này muốn tự sát sao?!

Thiệu Trường Canh vừa tức giận, lại vừa đau lòng, nhưng cảm giác lớn nhất chính là sợ hãi.

“Tiểu Vinh, tỉnh.” Vỗ nhẹ khuôn mặt tái nhợt của cậu, thấy cậu không phản ứng, vội vàng bóp mũi cậu, nâng cằm cậu lên, thực hiện CPR hô hấp nhân tạo.

Lúc hôn xuống lại phát hiện có cái gì không đúng.

Đầu lưỡi nhóc này cư nhiên né tránh giống như sợ hãi, còn rút lui về phía sau.

“. . . . . .”

—— Vốn dĩ không phải tự sát, nó là đang giả chết!

Thiệu Trường Canh vừa bực vừa buồn cười, cố tình nắm trụ ót của cậu, đem cậu ôm vào trong lòng hôn thật sâu.

“Ưm. . . . . .”

Đầu lưỡi lui không thể lui về, bị hắn mút vào dây dưa, môi lưỡi tiếp xúc thân mật phát ra âm thanh ái muội bên tai.

“A. . . . . .” Mặt Thiệu Vinh đỏ lên, dùng sức đẩy hắn, “Buông. . . . . . Buông ra đồ khốn!”

Thiệu Trường Canh buông cậu ra, nhưng cánh tay không buông lỏng chút nào, đem thiếu niên ướt sũng ôm vào trong lòng.

Toàn thân Thiệu Vinh trần trụi, nửa thân dưới ngâm trong bồn tắm, nửa thân trên lại bị hắn ôm chặt trong ngực, vừa rồi còn bị hắn cường hôn khiến cho hô hấp không ổn, đành phải đỏ hồng mắt trừng hắn, liều mạng hít thở.

Bộ dạng này, giống như con thú nhỏ bị dẫm trúng đuôi.

Thiệu Trường Canh nhìn cậu một cái, hơi nhướng mày, “Ba nghĩ con muốn tự sát.”

Thiệu Vinh ngẩn người, “Sao có thể. . . . . .”

“Tốt nhất không nên có.” Thiệu Trường Canh nhẹ nhàng sờ sờ mặt Thiệu Vinh, giọng dịu lại, “Tiểu Vinh, tối hôm qua ba. . . . . .”

“Đừng nói nữa.” Thiệu Vinh vội vàng cắt lời hắn, bối rối tránh tầm mắt.

Chuyện tối qua là cơn ác mộng mà cậu không bao giờ muốn nhớ lại nhất.

Nhưng mà, sự thật tàn nhẫn xảy ra trước mắt, nhắc nhở thêm lần nữa việc kia căn bản không phải là giấc mơ.

Không chỉ có dấu vết vô cùng thê thảm trên người, ngay cả trong thân thể. . . . . . Vẫn còn tinh dịch hắn lưu lại. Lúc đi đường vừa rồi, thậm chí có chất lỏng ấm áp từ đùi chảy xuống, thật khiến người ta cảm thấy nhục nhã xấu hổ. . . . . .

“Tôi sẽ không tha thứ cho ông, không cần giải thích nhiều nữa.” Thiệu Vinh run rẩy nói, “Ông. . . . . . Ông lần này rất quá đáng.”

Thiệu Trường Canh cười cười, nghiêm túc chân thành nói: “Ba không cần sự tha thứ của con, Thiệu Vinh.”

“. . . . . .”

“Con nhớ kỹ, chuyện tối hôm qua ba tuyệt không hối hận, cũng không có ý định tìm cớ giải thích. Bởi vì ba đối với con vốn chính là loại cảm tình này.”

“. . . . . .” Thiệu Vinh bị lời hắn nói làm cho đầu óc choáng váng.

Thiệu Trường Canh đột nhiên vươn tay, nhẹ nhàng kéo ra chân của cậu.

“Ông làm gì. . . . . . !” Thiệu Vinh hoảng hốt thiếu chút nữa cắn trúng lưỡi.

“Đừng sợ, giúp con tắm rửa mà thôi.” Thiệu Trường Canh rất bình tĩnh.

Toàn thân Thiệu Vinh cứng ngắc, “Không cần. . . . . .”

“Tiểu Vinh đừng lộn xộn.” Thiệu Trường Canh khẽ nhíu mày, “Chẳng lẽ con muốn giữ mấy thứ kia lại trong cơ thể à? Sẽ tiêu chảy đấy.”

“Ông. . . . . .” Thiệu Vinh bị tức đến mặt trắng bệch.

“Được rồi, đừng chọc ba giận.”

—— Rõ ràng là ông đang chọc tôi tức giận!

Thiệu Vinh đột nhiên cảm thấy người đàn ông này vô sỉ lên quả thật không nói lý lẽ!

Tuy rằng động tác của hắn thật dịu dàng, một tay ôm mình, tay kia bôi sữa tắm lên người mình, ngón tay nhẹ nhàng xoa bóp cái hông đang còn đau nhức, lúc rửa sạch mặt sau cũng thật cẩn thận không làm đau mình, đích thực làm cho người ta. . . . . . Rất thoải mái.

Mới trước đây mình cũng thường xuyên cùng hắn ngâm mình trong bồn tắm thật to đùa giỡn, thậm chí còn tò mò dùng ngón tay chọc chọc cơ bụng lực lưỡng của hắn, hắn chỉ biết bất đắc dĩ ôm mình vào trong ngực chà ra một thân đầy bọt.

Nhưng bây giờ hoàn toàn không giống nữa, mình đã trưởng thành, đây cũng không phải là cha con tắm chung vui đùa, mà là. . . . . .

Mà là sau khi quan hệ. . . . . .

Thiệu Vinh đột nhiên đỏ mặt, sắc mặt phức tạp quay đầu sang chỗ khác, không muốn tiếp tục nhìn ánh mắt dịu dàng của người đàn ông này.

Trải qua chuyện tối hôm qua, cậu vốn nên hận hắn mới đúng, nhưng Thiệu Vinh lại phát hiện, mình cư nhiên cũng không hận hắn, chỉ cảm thấy bị phản bội, đau buồn và thương tâm khi bị sỉ nhục. . . . . .

Là tự tay hắn hủy diệt tất cả tình cảm đơn thuần tốt đẹp này.

Nhưng mà, những tình cảm đơn thuần tốt đẹp đó không phải là hắn cho mình sao?

Nếu như không có hắn, mình vốn không thể có mười mấy năm vui vẻ như thế này.

Tâm tình Thiệu Vinh trở nên vô cùng mâu thuẫn, trong đầu giống như có hai bên đang giằng co, một bên nhắc nhở sự quan tâm dịu dàng và tình cảm mười mấy năm qua hắn dành cho mình, một bên lại nhắc đến sự thật tàn khốc đêm qua bị hắn tra tấn ở trên giường. . . . . .

Hai bên không chịu thua lẫn nhau, liều mạng tranh chấp, giống như đang dùng sức xé rách từng dây thần kinh trong não.

Cậu nhịn không được đau đầu nhắm mắt lại.

Chỉ số thông minh của cậu cũng không thấp, gặp bài toán khó đều bình tĩnh làm từng bước tìm ra đáp án chính xác, nhưng gặp phải cái loại vấn đề khó khăn này cậu lại không nghĩ ra được biện pháp giải quyết.

Nên tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, tiếp tục lưu lại bên cạnh hắn, hay là kiên quyết rời đi. . . . . . Sau này vĩnh viễn không gặp nữa?

Cái trước, lòng tự tôn tuyệt đối không cho phép. Nhưng cái sau, lại luyến tiếc.

Nghĩ tới nghĩ lui, đầu óc thật sự quá mệt mỏi, Thiệu Vinh nhắm mắt lại mơ mơ màng màng ngủ.

Nhìn Thiệu Vinh cau mày ngủ trong lòng mình, động tác ngón tay của Thiệu Trường Canh trở nên càng thêm nhẹ nhàng.

Hắn còn tưởng rằng Thiệu Vinh muốn cùng hắn ầm ĩ một trận, thậm chí ngay cả phản bác thế nào đều đã chuẩn bị sẵn, ai ngờ nhóc này căn bản không để ý tới mình, chỉ cắn môi buồn rầu tự hỏi cái gì, suy tư một hồi đoán chừng nghĩ không ra đáp án rồi ngủ quên mất.

Chắc là mệt muốn chết rồi nhỉ?

Tối hôm qua suốt đêm không chợp mắt, sáng hôm nay lại cố gắng rời giường làm chứng ở trước mặt cảnh sát. . . . . . Sau đó rốt cuộc không chịu nổi, cứ như vậy mà ngủ.

Thật sự là. . . . . . vừa ngốc lại vừa đáng yêu làm cho người ta đau lòng.

Thiệu Trường Canh biết vấn đề cậu suy tư là gì, dù sao hắn nuôi Thiệu Vinh hơn mười năm, hiểu rất rõ tính tình của cậu.

Vấn đề cậu đang buồn rầu tự hỏi nhất định là vấn đề đi hay ở.

—— Nhưng mà Thiệu Vinh à, em đã quên, em không có cơ hội lựa chọn.

—— Em phải ở lại bên cạnh tôi. Quyền lựa chọn là nằm ở tôi.

***

Khi Thiệu Vinh tỉnh lại trời đã tối rồi, cậu đang ngủ trên giường đôi rộng rãi của Thiệu Trường Canh, mà Thiệu Trường Canh chỉ dựa ở bên cạnh, trên tay cầm một quyển sách dày như từ điển.

Thiệu Vinh vừa động, Thiệu Trường Canh liền quay đầu, thấp giọng hỏi: “Tỉnh?”

“. . . . . .” Thiệu Vinh không để ý đến hắn, lật người tiếp tục giả vờ ngủ, nhưng mà lưng có chút cứng ngắc không được tự nhiên.

Thiệu Trường Canh cười cười, đem sách đặt ở bên cạnh, tiến đến bên tai Thiệu Vinh nhỏ giọng hỏi: “Có đói bụng không?”

“. . . . . .” Thiệu Vinh đem mặt vùi vào trong gối, không để ý tới hắn.

Thiệu Trường Canh đi vào phòng bếp, đem cháo thịt nạc buổi sáng đã làm tốt bỏ vào trong lò vi sóng hâm nóng rồi bưng về phòng ngủ, đặt ở đầu giường, vỗ vỗ vai Thiệu Vinh, “Ngoan, dậy ăn chút gì đi.”

Thiệu Vinh không nói lời nào, Thiệu Trường Canh lôi cậu ra khỏi chăn, “Chẳng lẽ con muốn để ba đút?” nói xong liền cầm thìa định đút thật.

Thiệu Vinh đành phải hung hăng trừng hắn một cái, nhận lấy đồ ăn cúi đầu yên lặng ăn.

Có vẻ như thật sự đói bụng, ăn rất nhanh.

Thiệu Trường Canh mỉm cười sờ sờ đầu Thiệu Vinh: “Vậy mới ngoan.”

Ăn qua cơm chiều xong, Thiệu Vinh cúi đầu nói: “Tôi còn muốn ngủ thêm một lát, ông. . . . . . Nhớ ngủ sớm một chút.”

Dứt lời liền xoay người đi nhắm hai mắt lại.

Thiệu Trường Canh sửng sốt một hồi, lời này. . . . . . Nghe giống như đang quan tâm mình?

Trong lòng nổi lên một tia vui sướng, Thiệu Trường Canh cũng chui vào trong chăn, đem Thiệu Vinh nhẹ nhàng ôm vào trong lòng.

Hô hấp Thiệu Vinh có chút dồn dập, hơi giãy dụa, lại bị Thiệu Trường Canh ôm càng chặt.

“Ba không cầm thú như vậy, để ba ôm là tốt rồi.”

“. . . . . .” Thiệu Vinh cứng ngắc không dám động.

Lúc này Thiệu Trường Canh mới cảm thấy thoả mãn, siết chặt cánh tay, đem Thiệu Vinh ôm vào trong lòng giống như gối ôm.

Nói thật hắn cũng rất mệt, tối hôm qua suốt một đêm không có chợp mắt, hôm nay cả ngày đều gọi điện thoại liên tục, một bên dặn dò Lâm Hiên khi mình không có ở bệnh viện chú ý sắp xếp công việc, còn thuận tiện hỏi thăm vụ án của Trần Đan, tới lúc này thật sự là vô cùng mệt mỏi, ôm Thiệu Vinh cảm thấy an tâm liền ngủ luôn.

Cảm giác được hô hấp người phía sau dần dần đều đặn, Thiệu Vinh phát hiện tim mình đập rất nhanh.

Thật lâu sau.

“Baba. . . . . .” Nhỏ giọng kêu hắn một tiếng, không thấy hắn trả lời.

Thiệu Vinh muốn đứng dậy, lại phát hiện cánh tay hắn dần siết lại, thậm chí đang ngủ cũng theo bản năng ôm chặt mình.

Ôm tâm tình phức tạp nằm im lặng một hồi, Thiệu Vinh xoay người lại, dùng ngón tay khẽ gãi nách hắn.

Thiệu Vinh biết, nơi này là tử huyệt của Thiệu Trường Canh.

Mới trước đây Thiệu Vinh thường xuyên chui vào trong chăn của hắn ngủ chung, có một lần trong lúc vô ý gãi trúng nách của hắn, Thiệu Trường Canh đột nhiên nở nụ cười, tiếng cười trầm thấp làm cho Thiệu Vinh tò mò giống như phát hiện trò vui mới tiếp tục gãi hắn, bị Thiệu Trường Canh dùng ưu thế thể lực nhanh chóng ấn xuống bên cạnh, cảnh cáo nói: “Đừng lộn xộn.”

Thiệu Vinh thật cao hứng nói: “Baba sợ nhột! Baba sợ nhột có phải hay không?”

Thiệu Trường Canh nói: “Dưới nách có rất nhiều dây thần kinh, đây là phản ứng tự nhiên nhất của con người.”

Thiệu Vinh trước đây đều tin là thật, bây giờ nhớ tới, dĩ nhiên biết cái kia chỉ là cố tình che dấu sự thật “sợ nhột”.

Bị Thiệu Vinh cố ý gãi nhột, Thiệu Trường Canh nhịn không được cười lên, không tự chủ được buông lỏng tay ra.

Thiệu Vinh thật cẩn thận chui ra khỏi ngực hắn, đem tay hắn nhét về trong chăn, đút cái gối vào trong lòng hắn, sau đó mới xoay người nhanh chóng trốn khỏi phòng ngủ.

Về phòng của mình thay quần jeans và áo trong, thuận tay cầm ví tiền xoay người ra ngoài.

Lúc trước chuyển nhà, Thiệu Trường Canh vì lý do an toàn, xây thêm một tầng cửa chống trộm ở bên ngoài, phải dùng chìa khóa mới có thể mở. Lúc Thiệu Vinh đi tới cửa, mở ví tiền mới phát hiện, không chỉ có chìa khóa bị lấy đi, ngay cả tiền cũng không còn chút gì.

Chuyện này hiển nhiên là do Thiệu Trường Canh làm.

Hắn đây là muốn giam lỏng mình?!

Nhìn cửa đóng chặt trước mắt, giống như song sắt trong ngục giam, Thiệu Vinh đột nhiên có chút sợ hãi, ngay cả ngón tay cũng bắt đầu phát run.

Chẳng lẽ hắn muốn biến mình thành một món đồ chơi bị nhốt sao. . . . . .

Ráng nhịn sự lạnh lẽo dâng lên ở đáy lòng, đứng trước cửa bình tĩnh hồi lâu, Thiệu Vinh nhìn cửa chống trộm đóng chặt, đột nhiên nghĩ đến một chủ ý.

Cậu đi vào phòng khách bấm điện thoại xuống lầu, cố gắng bình tĩnh nói: “Alô, xin chào, tôi là người ở hộ gia đình 1731, xin lỗi vì trễ như vậy lại quấy rầy các anh, nhà của tôi bị rỉ nước, đã sắp ngập phòng khách, phiền các anh qua đây xem một chút được không? Cảm ơn. . . . . .”

Nghe được thanh âm đồng ý của đối phương, Thiệu Vinh không khỏi nhẹ nhàng thở ra.

Tiểu khu này quản lý kiểu khách sạn, chất lượng phục vụ vô cùng tốt, bình thường lúc gia đình người ta đi làm thường thuê người làm thêm đến quét dọn, cho nên quản lý trung tâm có chuẩn bị chìa khóa của các hộ gia đình.

Quả nhiên, không lâu sau có hai người lại đây, cách song sắt cửa chống trộm nhìn thấy Thiệu Vinh, nói: “Tiên sinh, chúng tôi là thợ sửa ống nước trung tâm gọi đến, xin mở cửa giùm.”

Thiệu Vinh lúng túng nói: “Thật xin lỗi, tôi đột nhiên tìm không thấy cái chìa khóa, có thể mở cửa giúp tôi được không?”

Hai người đàn ông liếc nhau, không hẹn mà cùng cười nhạo thằng nhóc ngốc nghếch mà mình đang gặp.

Hai người hỗ trợ mở cửa xong, muốn đi vào sửa ống nước, Thiệu Vinh lại nói: “Vòi nước tôi đã sửa lại rồi, vừa nãy khoá không kĩ mới bị rỉ nước, làm phiền các anh thật sự ngại quá. . . . . .”

“. . . . . .” Hai người kia liếc nhau, dưới đáy lòng tiếp tục cười nhạo thằng nhóc khờ khạo này mấy lần, sau đó mới giả bộ nghiêm mặt nói: “Không có gì, tiên sinh về sau nhớ cẩn thận.”

“Cám ơn các anh. . . . . . Thật sự rất cám ơn.”

Đợi bọn họ đi rồi, lúc này Thiệu Vinh mới thở ra, quay đầu liếc nhìn phòng ngủ đóng chặt, biết Thiệu Trường Canh vẫn chưa tỉnh, vội vàng bất an chạy ra ngoài.

Ráng nhịn thân thể không ổn, Thiệu Vinh cơ hồ là chạy như điên chạy tới trạm xe bus. Trên người cậu không có tiền, chỉ có thể quẹt thẻ xe bus, trước mắt nơi có thể nương tựa chỉ có Từ Cẩm Niên.

Xe bus dừng ở Cẩm Tú viên, nhưng mà, khu này lớn như vậy, nhà Tử Cẩm Niên ở chỗ nào?

Thiệu Vinh lấy điện thoại di động ra gọi cho Từ Cẩm Niên, điện thoại còn chưa có người bắt, đột nhiên bả vai bị vỗ một cái.

Thiệu Vinh quay đầu lại, bỗng nhiên nhìn thấy cặp mắt thâm thúy của một người xa lạ.

“Tử Hàng. . . . .”

Thanh âm trầm thấp dịu dàng vang lên bên tai, giống như lời hỏi thăm ân cần thân thiết giữa tình nhân.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện