Ngày mà Thiệu Vinh ra nước ngoài, Trần Lâm Lâm và Từ Cẩm Niên cùng nhau đến sân bay tiễn cậu. Do bay vào buổi trưa nên cũng không cần vội, ba người tụ tập ở bên ngoài, Từ Cẩm Niên mời cả bọn đi ăn lẩu, sau khi ăn xong mới cùng nhau ngồi taxi đến sân bay.

Xe chạy trên đường cao tốc đến sân bay, nhìn khung cảnh quen thuộc ngoài cửa sổ, Thiệu Vinh không khỏi nhớ tới cảnh tượng hai năm trước thuê xe đi đón Thiệu Trường Canh.

Năm đó, Thiệu Trường Canh sang Anh công tác suốt một năm, lúc Thiệu Vinh ở nhà một mình luôn mong chờ ngày hắn trở về, nhận được tin nhắn hắn báo sắp về nước, cậu còn hưng phấn đến mức không biết diễn tả như thế nào. Hai tiếng trước giờ đáp máy bay, cậu thuê taxi đến sân bay đón hắn, chỉ muốn người đầu tiên hắn nhìn thấy sau khi xuống máy bay là mình.

Hôm nay vẫn đi trên con đường cao tốc thông đến sân bay đó, chỉ là, cậu không phải đi đón người, mà là rời khỏi đây.

Lần này người rời đi là cậu, thậm chí không biết khi nào mới trở về.

Vì vậy, trên đường đến sân bay cũng không còn cảm thấy hưng phấn và kích động như ngày xưa nữa.

Thiệu Vinh nghiêng đầu, im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, cây cối cành lá rậm rạp bên cạnh đường cao tốc, tạo thành một khung cảnh đẹp đẽ, vẫn là đoạn đường của hai năm trước, nhưng bây giờ cảm xúc đã khác.

Hai năm trước, cậu vui sướng đến sân bay đón Thiệu Trường Canh, hai năm sau, cậu mang theo nỗi đau và tiếc nuối rời đi.

Một mình bay sang nước Anh xa lạ kia, Thiệu Vinh không biết tương lai của mình sẽ như thế nào.

Cậu chỉ biết, sau này chỉ còn lại một mình mình.

Chuyện gì cũng phải tự dựa vào bản thân, phải nỗ lực cố gắng hết sức.

Bởi vì lựa chọn này, cậu đã đánh bạc chính cuộc sống của mình.

Sau khi tới sân bay, Thiệu Vinh đến quầy phục vụ đổi vé. Thời gian vẫn còn sớm, ba người quyết định ngồi chờ trong đại sảnh.

Từ Cẩm Niên cảm thấy không yên tâm, suốt đường đi cứ lải nhải miết ——

“Qua đó phải biết tự chăm sóc mình đấy.”

“Nhớ phải ăn cơm đúng giờ, đừng làm khổ dạ dày, tớ nghe nói những người ra nước ngoài du học rất dễ bị mắc bệnh dạ dày, cho dù bài vở có nhiều đến đâu cũng phải ăn uống đầy đủ, rõ chưa?”

“Còn nữa, qua bên đó không quen biết ai, đừng có tùy tiện tin tưởng người khác, đừng ra ngoài vào buổi tối, bị chém chết chắc cũng không biết tại sao chết .”

“Còn nữa còn nữa. . . . . .”

Trần Lâm Lâm rốt cuộc chịu không nổi, chọc chọc cánh tay của cậu ta: “Dài dòng quá đi.”

Từ Cẩm Niên đáp, “Sao mà yên tâm được chứ? Từ nhỏ Thiệu Vinh chưa bao giờ đi xa, ngay cả xe bus đường dài cũng chưa ngồi qua, lần này lại bay thẳng sang nước ngoài, ở một mình chắc chắn không quen. . . . . .”

Thiệu Vinh bất đắc dĩ cười cười: “Yên tâm đi, tớ đâu còn là trẻ con nữa.”

Từ Cẩm Niên thiếu chút nữa đã thốt lên “trong mắt tớ cậu vẫn là trẻ con,” nhưng cuối cùng vẫn nuốt trở về.

Im lặng một hồi, Từ Cẩm Niên lại tiếp tục nói: “Tóm lại, qua bên đó nhất định phải cẩn thận, hiền lành cũng quá dễ bị người ta ăn hiếp.”

Thiệu Vinh gật đầu: “Ừm, biết rồi.”

Loa phát thanh phát thông báo nhắc nhở hành khách lên máy bay, Thiệu Vinh kéo vali, đứng dậy nói: “Tới giờ rồi, các cậu về đi.”

Trần Lâm Lâm đưa cặp laptop cho cậu, nhẹ giọng nói: “Sau khi qua đến bên kia nhớ báo bình an cho bọn tớ.”

Thiệu Vinh nhận cặp laptop, gật đầu nói: “Tớ biết rồi.”

Trần Lâm Lâm bước lên ôm Thiệu Vinh một cái, “Chúc cậu mọi sự thuận lợi. Bọn tớ chờ cậu học thành về nước, bác sĩ Thiệu.”

Thiệu Vinh cười: “Ừ, sau này bị bệnh có thể tìm tớ khám miễn phí.”

Trần Lâm Lâm cũng cười, “Tốt, chờ ngày cậu lấy được bằng bác sĩ khám bệnh cho người ta, tớ nhất định là người đầu tiên tìm cậu.”

Từ Cẩm Niên đứng bên cạnh thối mặt, một lát sau mới đi tới ôm chặt Thiệu Vinh, nói: “Bảo trọng đó, lần sau gặp mặt cậu mà dám gầy bớt 1kg tớ sẽ đánh cậu.”

Thiệu Vinh bất đắc dĩ liếc cậu ta một cái: “Biết rồi.”

Sau khi nói lời từ biệt với hai người bạn thân, Thiệu Vinh kéo vali xoay người đi tới cổng kiểm soát.

Trước cửa kiểm soát có rất nhiều người đang xếp hàng, trông thấy Thiệu Vinh bị kẹt trong đám người chỉ im lặng cúi đầu, Từ Cẩm Niên cảm thấy xót mũi.

Xếp hàng thật lâu sau, rốt cuộc cũng đến phiên Thiệu Vinh.

Kì lạ chính là, trước khi đi đến cổng kiểm soát, cậu đột nhiên dừng bước lại, quay đầu vội vã nhìn lướt qua đám đông trong sân bay, hình như là đang tìm người nào đó.

Sau khi nhìn thấy Từ Cẩm Niên và Trần Lâm Lâm, Thiệu Vinh chỉ cười cười, vẫy tay với hai người một cái rồi thu hồi tầm mắt, xem như không có việc gì rồi bước tới cổng kiểm soát.

Cửa tự động rất nhanh đã ngăn cách bóng lưng của cậu, nhưng Từ Cẩm Niên vẫn kịp nhìn thấy trong một khắc vừa rồi, trên mặt của cậu xuất hiện một loại cảm xúc mất mát khó có thể che giấu.

Từ Cẩm Niên hiểu rất rõ, người Thiệu Vinh tìm kiếm trong đám đông không phải là mình và Trần Lâm Lâm.

Không ai biết một khắc trước khi sắp rời đi, Thiệu Vinh tìm kiếm bóng hình ai trong đám đông, trong lòng cậu thật sự mong chờ ai xuất hiện? Có lẽ ngay cả chính bản thân Thiệu Vinh cũng không rõ, tại sao trong khoảnh khắc kia mình đột nhiên lại quay đầu tìm kiếm bóng dáng người kia.

Cậu biết người kia sẽ không tới tiễn mình, nhưng vẫn không tự chủ được quay đầu lại.

London, Anh.

Đối với Thiệu Vinh mà nói, đây là một nơi hoàn toàn xa lạ.

Thuê xe từ sân bay chạy đến trường học, nhìn phong cảnh khác xa phong cảnh đất nước mình, nhìn đám đông trên phố đủ loại màu da, Thiệu Vinh càng cảm thấy được mình thật sự đã rời đi nơi mình sinh ra, một mình vượt biển trôi nổi ở nơi đất khách.

Vừa mới tới mà đã bắt đầu nhớ quê nhà nơi mình đã sống hơn mười năm.

Có lẽ bất kì ai rời xa nơi chôn rau cắt rốn cũng sẽ cảm thấy như thế này, lúc ở nhà thì luôn mong chờ được ra ngoài, hận không thể chắp cánh bay đi ngắm nhìn thế giới rộng lớn, nhưng lúc thật sự đi rồi, sẽ không nhịn được nhớ tới ngôi nhà cũ.

Mặc dù nơi đó không có phồn hoa như Luân Đôn, nhưng nơi đó chứa đựng những kỉ niệm tốt đẹp nhất và người mà cậu yêu thương nhất.

Thiệu Vinh bay chuyến bay chiều, ngồi hơn mười tiếng, lúc tới London trời cũng đã tối, lệch giờ như vậy làm cho Thiệu Vinh cảm thấy đầu hơi bị choáng.

Cảm giác bị lệch múi giờ rất khó chịu, chân bước đi trên đất giống như đang giẫm trên bông, đầu óc cũng quay cuồng. Thiệu Vinh đứng trên đường một lát, xoa xoa huyệt thái dương đau nhức, sau đó mới đi tới trường học.

Sau khi đến trường, dựa theo bản đồ tìm chỗ đón học sinh mới, sau khi báo danh thì bắt đầu cuộc sống tựu trường, chỗ học sinh báo danh có rất nhiều người, đủ mọi quốc gia, nhìn qua vô cùng náo nhiệt.

Do có quá nhiều người, Thiệu Vinh đành phải đứng bên cạnh xếp hàng chờ đợi.

Sau khi nữ sinh phía trước làm xong thủ tục, lúc này mới tới lượt Thiệu Vinh. Sau khi làm xong thủ tục nhập học, cậu tiếp tục dò bản đồ tìm đến kí túc xá của học sinh, quanh đi quẩn lại trong sân trường rộng lớn gần nửa tiếng mới tìm thấy được kí túc xá, lúc tới đó trời cũng đã tối thui.

Sauk hi nhận chìa khóa từ tay nhân viên quản lý, Thiệu Vinh lên lầu ba kí túc xá, mở cửa, kéo vali đi vào.

Những bạn cùng phòng khác hình như vẫn chưa tới, trong phòng chỉ có một mình cậu.

Thiệu Vinh mở đèn lên, cầm chổi cẩn thận quét dọn căn phòng một lần, tiếp theo bắt đầu chậm rãi tháo hành lí, treo từng bộ quần áo ngăn nắp vào trong tủ.

Ngồi máy bay một ngày làm cho cậu vô cùng mệt mỏi, hơn nữa thức ăn trên máy bay thật sự rất khó ăn, cậu chỉ ăn được một nửa, lúc này cảm thấy vừa mệt lại vừa đói.

Sắp xếp hành lí xong, Thiệu Vinh cầm tiền ra ngoài mua đồ ăn.

Thiệu Vinh không thích ăn đồ tây, nhưng cậu chỉ vừa mới tới, không biết đường xá ở nơi này, cũng không biết nơi nào bán đồ ăn Tàu, chỉ có thể tìm đại một nhà hàng tây ở gần đó, đi vào gọi bít tết ăn lót dạ đỡ.

Bò bít tết này nửa chín nửa sống, mùi vị hơi kì quặc.

Ăn uống xong rồi về kí túc xá, Thiệu Vinh cảm thấy mình không được ổn cho lắm. Thức ăn trong dạ dày không tiêu hóa được gây cảm giác rất khó chịu, cậu nghĩ rằng do vừa rồi mình ăn quá nhanh, cũng không để ý lắm, vào phòng tắm tắm rửa rồi tính lên giường ngủ một giấc thật ngon.

Nào ngờ mới vừa bò lên giường, bụng đột nhiên bắt đầu đau, Thiệu Vinh lại vội vàng chạy trở vào toilet. . . . . .

Lúc này mới biết được là do ăn uống lung tung.

Trước khi đi ăn lẩu, lên máy bay thì ăn quá nhanh, lúc nãy thì ăn đồ tây và uống nước trái cây, các loại thức ăn trộn chung với nhau, khiến cho đường ruột tiêu hóa không tốt.

Cả đêm đi toilet bốn lần, vừa ói vừa tiêu chảy, tất cả đồ ăn đều nôn ra, nôn đến mức dạ dày cũng bắt đầu xót, Thiệu Vinh bị hành đến kiệt sức, sắc mặt tái nhợt, cả người nhũn như cọng bún.

Lúc đi không có mang thuốc theo, lúc này đã tối khuya, cậu vừa không biết đường lại không còn sức ra ngoài mua thuốc, Thiêu Vinh chỉ có thể cố uống chút nước ráng nhịn đến trời sáng.

Lúc nằm ở trên giường cố nhịn đau bụng, không tự chủ được nhớ lại cảnh tượng năm lớp mười một dọn tới kí túc xá.

Năm ấy là lần đầu tiên cậu rời khỏi nhà, dọn vào kí túc xá tập thể trong trường học. Thiệu Trường Canh đã chuẩn bị hết tất cả vật dụng cần thiết, từ dầu gội, sữa tắm, đến khăn tắm, đồ ngủ, mọi thứ đều mua mới, còn nhét cho cậu ít thuốc dạ dày thường dùng, thuốc cảm mạo này nọ. Hôm đó hắn còn tự mình lái xe đưa cậu đến trường, thậm chí còn tự mình giúp cậu trải drap giường.

Nhớ tới bộ dáng người kia mỉm cười dịu dàng giúp mình xếp gối lên giường, sau đó liên tưởng tới lúc này mình một thân một mình nằm ở đây ráng nhịn đau. . . . . .

Trong lòng bất chợt cảm thấy vô cùng khó chịu.

Không biết có phải do dạ dày quá đau ảnh hưởng đến tim luôn không mà trái tim ở ngực trái giống như bị người ta dùng tay bóp chặt, mỗi lần hô hấp đều cảm thấy đau.

Thiệu Vinh không dám nói cho bất cứ ai biết, giờ phút này cậu nhớ ba cậu đến cỡ nào.

Thậm chí muốn lấy điện thoại di động ra bấm số của hắn.

Chỉ muốn nghe giọng nói dễ nghe của hắn một chút. . . . . . .

Nhưng cuối cùng, Thiệu Vinh vẫn cắn răng cất điện thoại vào, im lặng nhắm nghiền hai mắt nằm trong bóng tối.

Bắt đầu từ lúc lựa chọn quyết định kia, cậu biết mình và Thiệu Trường Canh không thể trở lại như trước nữa.

Sau này cậu phải học cách sống không có sự bảo bọc của người kia, sống tự lập một mình.

Bắt đầu từ hôm nay phải quen dần đi.

Đây chính là đêm thứ nhất Thiệu Vinh trải qua ở London.

Bởi vì lạ nước lạ cái, ăn bậy bạ, hơn nữa hôm trước mất ngủ cả đêm, hôm sau lại ngồi máy bay mười mấy tiếng, cơ thể rốt cuộc không chịu nổi, dẫn đến bị viêm ruột.

Sau khi ói hết mấy lần trong toilet, Thiệu Vinh kéo lê thân thể mệt mỏi bò lên giường, cau mày, bắt buộc mình đi ngủ.

Nhưng dù cho cơ thể mệt mỏi thế nào, trong đầu vẫn cứ suy nghĩ lung tung, thật sự là ngủ không được. Dạ dày đau khiến cho suy nghĩ của cậu càng thêm rõ ràng, chỉ còn biết nhắm mắt lại chờ thời gian từ từ trôi qua, đợi đến lúc trời gần sáng mới cảm thấy hơi buồn ngủ.

Trong lúc bị hành tới hành lui như vậy, người mà cậu nghĩ đến nhiều nhất, chính là Thiệu Trường Canh.

Cậu thậm chí không biết, trước khi mình ngủ thiếp đi, chữ cuối cùng mơ mơ màng màng gọi ra miệng, lại là ——

Baba.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện