Nghe Thiệu Trường Canh giải thích như vậy, Chu Mặc lập tức hiểu ra, nhìn Thiệu Vinh nói: “Thì ra đây là ba của cậu!”

“. . . . . .” Thiệu Vinh cúi đầu không nói lời nào, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Chỉ có Thiệu Trường Canh vẫn bình tĩnh như cũ, hắn nhìn Chu Mặc, hỏi: “Cháu là con trai của Vũ Phong, Chu Mặc phải không?”

Chu Mặc gật đầu, “Dạ đúng ạ!”

—— Theo như lời ông già nhà mình kể, năm đó vị đàn anh này đối với ổng ơn trọng như núi, lúc ổng gặp khó khăn còn giúp đỡ ổng rất nhiều. Dưới sự miêu tả khoa trương của Chu Vũ Phong, Chu Mặc cũng cảm thấy vô cùng sùng bái vị tiên sinh này.

Đứng trước mặt Thiệu Trường Canh, Chu Mặc giống như học sinh đang bị thầy giáo hỏi bài, thái độ cung kính không nói, ngay cả tư thế đứng cũng rất nghiêm túc.

Thiệu Trường Canh nhìn con trai của bạn mình, cảm giác không vui khi không khí ấm áp giữa hai cha con bị phá hỏng cũng dần dần biến mất, ánh mắt cũng trở nên ôn hòa hơn nhiều, sau đó gật đầu nói: “Chu Mặc, cháu lớn lên giống hệt ba cháu.”

Chu Mặc cười cười đáp: “Phải ạ, ai cũng nói vậy hết.”

Thiệu Trường Canh cũng mỉm cười, “Cảm ơn cháu đã chăm sóc Tiểu Vinh nhà chú.”

Chu Mặc vội vàng lắc đầu nói: “Không cần khách sáo, nên mà.”

Thiệu Vinh lại bị giọng điệu “bao che khuyết điểm” của Thiệu Trường Canh làm cho có chút lúng túng, cậu cảm thấy hắn nói cái gì mà “Tiểu Vinh nhà chú” đúng là càng nói càng thuận miệng, nghe hắn ở trước mặt người khác mở miệng một tiếng “Tiểu Vinh nhà chú,” giống như đang tuyên bố “nó là của chú.”

Thiệu Vinh đột nhiên rất muốn hỏi, tôi là người của ông khi nào vậy? Không phải vừa rồi còn đang chiến tranh lạnh sao? Suốt một năm không hề ngó ngàng gì tới mình, bây giờ đột nhiên xuất hiện, lại còn rất tự nhiên nói “Tiểu Vinh nhà chú” . . . . . . Rốt cuộc hắn đang nghĩ gì đây?

Thiệu Vinh còn chưa kịp nghĩ ra đáp án, Thiệu Trường Canh đã quay đầu lại, thấp giọng hỏi: “Tiểu Vinh đói bụng chưa?”

“. . . . . .”

Cả ngày hôm qua không ăn gì, buổi chiều còn phải ở lại bệnh viện súc dạ dày, bây giờ trong bụng trống rỗng, không đói mới là lạ.

Thiệu Trường Canh tiếp tục nói: “Tình trạng bệnh của con cũng không nghiêm trọng lắm, đã không ăn gì hơn 12 tiếng rồi, bây giờ có thể ăn chút gì đó, để ba xuống lầu mua cho một ít thức ăn, con muốn ăn gì?”

Thiệu Vinh ngẩng đầu nhìn hắn một cái, lại ngượng ngùng cúi đầu, một lát sau mới nhỏ giọng đáp: “Dạ. . . Gì cũng được.”

—— Ngoan ngoãn thật, mỗi khi nhìn thấy Tiểu Vinh nghe lời như vậy, hắn luôn cảm thấy mềm lòng.

Thiệu Trường Canh vươn tay ra xoa đầu cậu, dịu dàng nói: “Vậy con nói chuyện với học trưởng một lát đi, ba xuống dưới mua đồ ăn cho con.”

Dứt lời liền đứng lên xoay người đi ra ngoài, hoàn toàn không có để ý tới khuôn mặt đỏ bừng của Thiệu Vinh.

Nhìn bóng lưng hắn biến mất ở cửa, còn có vẻ mặt khiếp sợ của Chu Mặc, Thiệu Vinh hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống.

Xấu hổ quá đi mất. . . . . .

Sờ đầu con trai như sờ thú cưng, còn dùng giọng điệu yêu thương trìu mến như vậy để nói chuyện, giữa hai cha con bình thường làm gì có ai buồn nôn như vậy chứ? Hắn không biết ngượng cũng không sợ người ngoài chê cười sao?!

Bất quá, “người ngoài” Chu Mặc thần kinh thô hiển nhiên không phát hiện được có chỗ nào không đúng, chẳng những không chê cười mà ngược lại còn rất hâm mộ nhìn Thiệu Vinh, nói: “Ba của cậu thật là đẹp trai nha, Thiệu Vinh.”

“. . . . . .” Thiệu Vinh không trả lời.

“Hôm qua vừa biết tin hôm nay đã bay tới, chú ấy cũng nhanh thiệt đó.”

“. . . . . .” Thiệu Vinh có chút nghi ngờ, không phải hắn nói qua đây công tác sao?

Chu Mặc tiếp tục than thở, “Nếu đổi lại là ba tôi, nghe tin tôi bệnh nhất định sẽ không buồn nhíu mày một cái, để mặc tôi tự mình uống thuốc giải quyết. Ai, thật là tức chết, đều là baba mà sao lại chênh lệch lớn như vậy.”

Chu Mặc dùng một loại giọng điệu vô cùng hâm mộ đánh giá Thiệu Trường Canh, nhưng Thiệu Vinh lại không biết trả lời thế nào.

Người cha này thật sự không tệ.

Nhưng vấn đề là, hắn không xem con mình như con trai. . . . . .

Nghĩ đến đây, tâm tình Thiệu Vinh liền trở nên rối rắm.

Lúc Thiệu Trường Canh trở lại thì Chu Mặc đã đi rồi, một mình Thiệu Vinh nằm trên giường lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, gò má gầy guộc dưới ánh đèn trông càng thêm tái nhợt, mái tóc đen nhánh rối bù, dưới mí mắt còn có một tầng quầng thâm thật dày.

Mặc dù bệnh tình của cậu cũng không nghiêm trọng lắm, nhưng do phải chịu áp lực tinh thần trong một thời gian dài, cơ thể lại không đủ dinh dưỡng, sau khi bệnh xong nhìn vô cùng tiều tụy, làm cho người ta rất muốn ôm cậu vào lòng.

Thiệu Trường Canh đè nén cảm xúc muốn ôm cậu, bình tĩnh đi vào phòng, ngồi xuống bên giường.

“Ông, ông trở lại rồi.” Thiệu Vinh vừa nhìn thấy hắn lại đột nhiên cảm thấy khẩn trương, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.

Thiệu Trường Canh biết bây giờ tâm tình của cậu nhất định rất mâu thuẫn, nhìn Tiểu Vinh ngã bệnh làm cho hắn vô cùng đau lòng. . . . . .

Mặc dù rất muốn nói rõ ràng với cậu, nhưng bây giờ chưa phải là thời điểm thích hợp, càng không nên ép cậu đưa ra quyết định. Mối quan hệ mập mờ này, khi nào chưa nói ra thì vẫn còn ở chung bình thường được.

Chẳng qua là, Tiểu Vinh đáng thương thật sự không biết nên xưng hô với người trước mặt như thế nào, gọi Thiệu tiên sinh thì xa lạ quá, gọi baba lại quá kì cục, vì vậy đành phải tiếp tục gọi “ông” như thế.

Nhìn cậu lúng ta lúng túng gọi mình là “ông,” Thiệu Trường Canh lại cảm thấy mềm lòng.

“Qua đây ăn chút gì đi.”

Thiệu Trường Canh đỡ Thiệu Vinh ngồi dậy, để cậu dựa lưng vào đầu giường, sợ cậu không thoải mái lại lấy thêm gối kê sau lưng cậu, sau đó mới lấy cháo thịt tới.

Vừa mở nắp ra liền ngửi được mùi hương thơm phức.

“Bây giờ con chỉ có thể ăn thức ăn lỏng, ba có mua chút cháo thịt cho con, cửa hàng này bán cháo cũng không tệ lắm.”

Thiệu Trường Canh múc một muỗng cháo thịt hấp dẫn, đặt ngay miệng thổi thổi, nếm thử, cảm giác nhiệt độ vừa phải, lúc này mới đưa tới trước miệng Thiệu Vinh, ý bảo Thiệu Vinh mở miệng.

—— Đây là muốn tự. . . Tự đút mình sao?!

Thiệu Vinh khiếp sợ liếc hắn một cái, rũ mắt xuống nhìn cái muỗng đặt trước miệng, một hồi lâu sau mới lắp bắp nói, “Tôi, để tôi tự ăn.”

Thiệu Trường Canh cau mày, “Trên mu bàn tay con còn ghim kim, nhích tới nhích lui rớt ra bây giờ. Để ba đút con.”

“. . . . . .” Lí do này cũng được sao?

“Ngoan, mở miệng ra.” Tay của hắn lại nhích về phía trước.

Thiệu Vinh bị ép buộc há miệng, được hắn đút cho một muỗng cháo thịt.

Cháo thịt rất vừa ăn, gạo nấu nhừ, không cần nhai cũng có thể nuốt thẳng xuống, bây giờ thức ăn lỏng là dễ tiêu hóa nhất.

. . . . . . Ăn rất ngon.

Thiệu Vinh nuốt cháo xuống, thấy Thiệu Trường Canh không tiếp tục đút nữa thì hơi nghi ngờ ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Nhìn cặp mắt đen nhánh của Thiệu Vinh, Thiệu Trường Canh đột nhiên liên tưởng đến động vật nhỏ đòi chủ nhân cho ăn, không nhịn được mỉm cười hỏi: “Ăn ngon không?”

Thiệu Vinh gật đầu: “Ngon.”

“Vậy ăn nhiều một chút.” Thiệu Trường Canh lại múc một muỗng cháo, thổi cho nguội rồi nhẹ nhàng đưa đến bên miệng Thiệu Vinh.

Thiệu Vinh ngoan ngoãn mở miệng nuốt xuống.

Cứ như vậy, một bát cháo đã được đút xong, bầu không khí ấm áp giống như thật lâu về trước.

Thiệu Vinh nhớ, lúc còn nhỏ cậu rất thích được hắn đút cơm như vậy, mặc dù đã qua nhiều năm rồi, thế nhưng động tác đút cơm dịu dàng của hắn vẫn không hề thay đổi.

Lớn như vậy mà còn bị người ta đút ăn thật sự là không được tự nhiên. . . . . .

Nhưng nếu người đó thành hắn, Thiệu Vinh cảm thấy mình cũng không có ghét.

Được hắn đút từng muỗng từng muỗng cháo, tim cậu đột nhiên đập thật nhanh, nhiều lần ngẩng đầu lên còn chạm phải ánh mắt dịu dàng của hắn, Thiệu Vinh thiếu chút nữa đã cắn trúng lưỡi. . .

Cậu không biết tại sao tâm tình của mình lại phức tạp như vậy, rõ ràng rất muốn nhìn thấy hắn, nhưng lại không dám đối mặt với hắn, rốt cuộc là tại sao chứ?

Thiệu Vinh mơ hồ cảm giác được, từ lúc mình tỉnh dậy nhìn thấy hắn, giữa hai người hình như đã có cái gì đó âm thầm thay đổi.

Sau khi ăn xong, Thiệu Trường Canh để Thiệu Vinh xuống giường vận động, còn hắn thì đi tìm Chu Vũ Phong xem kết quả kiểm tra của Thiệu Vinh.

“Các số liệu kiểm tra đều rất bình thường, dạ dày cũng không còn dấu hiệu xuất huyết, hai ngày nữa là có thể xuất viện.” Chu Vũ Phong dừng một chút, còn nói, “Có điều, vấn đề tâm lí của Thiệu Vinh mới là quan trọng nhất.”

Thiệu Trường Canh cầm giấy xét nghiệm, cẩn thận nhìn lướt qua một cái, bởi vì mọi kết quả kiểm tra đều bình thường mà thở phào nhẹ nhõm.

Chu Vũ Phong nói: “Tôi nghe nói ngày nào ở trường nó cũng ngâm mình trong thư viện, không có ăn uống đúng giờ. Học y ở đây đúng là rất cực khổ, quan trọng là phải biết giữ vững tâm lí, anh nên khuyên nhủ nó đi, đừng tự gây áp lực quá lớn cho bản thân. Mặc dù nó vẫn còn trẻ, nhưng cứ kéo dài như vậy, sớm muộn cũng phá hư cơ thể.”

Thiệu Trường Canh gật đầu, “Tôi biết rồi, về vấn đề tâm lý, tôi sẽ nghĩ cách giải quyết.”

“Vậy thì tốt, nó vẫn còn nhỏ, anh đừng ép nó quá.”

“Ừ.”

Chu Vũ Phong im lặng một hồi rồi nói: “À phải rồi, ba anh bên kia. . . . . .”

“Tôi sẽ tự mình đi xem.” Thiệu Trường Canh đưa tay vỗ vỗ vai Chu Vũ Phong, “Lần này thật sự cám ơn cậu, hôm nào tôi mời cậu ăn cơm.”

Chu Vũ Phong cười nói, “Không cần khách sáo.”

Sau khi trở lại phòng bệnh, Thiệu Trường Canh thấy Thiệu Vinh đang đi tới đi lui trong phòng, quả nhiên bảo cậu xuống giường vận động là cậu liền xuống giường vận động, rất nghe lời người cha bác sĩ này.

Thiệu Trường Canh không nhịn được mỉm cười, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng, “Tiểu Vinh.”

Thiệu Vinh quay đầu lại nhìn hắn.

Thiệu Trường Canh nói: “Tối nay ngủ ở bệnh viện một đêm đi, sáng mai kiểm tra thêm lần nữa, nếu kết quả bình thường là có thể xuất viện.”

“Ồ.” Thiệu Vinh gật đầu.

“Nghỉ ngơi sớm một chút, có chuyện gì nhớ tìm bác sĩ Chu.”

Thấy hắn xoay người chuẩn bị rời đi, Thiệu Vinh không nhịn được hỏi: “Ông muốn đi sao?”

—— Hình như nghe có chút không nỡ?

Tâm tình Thiệu Trường Canh rất tốt, hắn quay đầu lại nói: “Ba có chút việc cần xử lý, một mình con ở bệnh viện được không?”

“Được.” Thiệu Vinh cười cười, nói, “Ông mau đi đi.”

Chờ đến khi Thiệu Trường Canh đi rồi, lúc này Thiệu Vinh mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, leo lên giường nằm xuống.

Cậu mở to hai mắt nhìn chằm chằm trần nhà, trong đầu hồi tưởng lại những chuyện xảy ra ngày hôm nay, cảm giác như mình vẫn còn đang nằm mơ.

Người mình nhớ nhung bấy lâu nay đột nhiên xuất hiện, lại còn dịu dàng với mình như vậy. . . .

Thậm chí trong mơ cũng chưa từng nghĩ đến điều đó.

Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng Thiệu Vinh không thể quên được —— ngay giây phút nhìn thấy hắn sau khi vừa tỉnh lại, tâm tình cậu vừa kích động vừa vui mừng; còn khi được hắn dịu dàng chăm sóc, tâm tình vừa khẩn trương vừa hạnh phúc. . . . .

Một năm nay ở London, mỗi khi ở một mình đều không tự chủ được nhớ tới hắn.

Bất kể là lúc sáu tuổi chạy tới bệnh viện ôm mình nói “sẽ không để con chịu chút ủy khuất nào nữa”; hay là lúc học trung học được hắn dẫn đi mua quần áo, mua điện thoại di động; thậm chí nhớ cả đêm sinh nhật 18 tuổi đó, hắn tức giận cột mình vào đầu giường với ánh mắt lạnh như băng.

Bất kể là tốt hay xấu, mọi lời nói mọi cử động của hắn đều khắc sâu trong trí nhớ.

Người này, không biết từ lúc nào, đã trở thành sự tồn tại quan trọng nhất trong cuộc đời mình.

Không thể quên được hắn, Thiệu Vinh thậm chí còn không biết tình cảm của mình dành cho hắn rốt cuộc là tình cảm gì. Là yêu hay hận, hay chỉ là lòng biết ơn?

Thiệu Vinh chỉ biết, bất luận mình dành cho hắn tình cảm nào, hắn cũng là người duy nhất không ai có thể thay thế được.

Chỉ có hắn mới có thể chiếm cứ đầu óc mình, chỉ có hắn mới thường xuyên xuất hiện ở trong mơ, cũng chỉ có hắn mới có thể làm cho tâm tình của mình thay đổi thất thường.

Thiệu Vinh đột nhiên nghĩ, nếu hôm qua mình thật sự xui xẻo chết ở nơi đất khách quê người này, có phải hắn sẽ là người cảm thấy đau khổ nhất không?

Đứa con nuôi nhiều năm chết đi như vậy, trong lòng hắn nhất định rất khó chịu.

Giống như nếu có một ngày hắn xảy ra chuyện, người đau khổ nhất cũng sẽ là mình. . . . . .

Công ơn nuôi dưỡng lớn hơn trời, tình cảm sống nương tựa lẫn nhau mười mấy năm, mấy cái đó không phải nói bỏ là bỏ được.

Thật ra Thiệu Vinh rất cảm kích sự chăm sóc chu đáo của hắn nhiều năm qua, cũng muốn hiếu thảo với hắn, báo đáp công ơn của hắn, chẳng qua phương thức mà Thiệu Trường Canh muốn được báo đáp không phải dễ chấp nhận. . . . . .

Hắn đã từng nói, “Tôi không muốn khôi phục loại quan hệ cha con này”, “tôi nghĩ tôi muốn cái gì chính cậu cũng biết.”

Trước kia Thiệu Vinh không biết hắn muốn cái gì, nhưng sau đêm mười tám tuổi đó, cậu đã biết, biết rất rõ nữa là khác. . . . .

Nhưng mà loại chuyện này, tạm bỏ qua luân thường đạo đức, thân thể cũng sẽ rất đau. Dù sao cũng không phải là trời sinh đồng tính luyến ái, muốn chấp nhận hắn thật sự có chút khó khăn. . .

Thiệu Vinh nằm trên giường suy nghĩ lung tung, rốt cuộc không chống nổi cơn buồn ngủ, nhắm mắt lại rồi thiếp đi.

Cậu không hề phát hiện được, phương hướng mình suy nghĩ đã lên đến trình độ “có thể tiếp xúc thân thể với hắn được hay không”. . . . . .

Về phần chấp nhận trên phương diện tâm lí, Thiệu Vinh đã bất giác bỏ qua luôn rồi.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Thiệu cha: Baba đối xử với con rất tốt, đúng không?

Thiệu Vinh: Đúng.

Thiệu cha: Baba chăm sóc con cũng rất tốt, đúng không?

Thiệu Vinh: Đúng.

Thiệu cha: Thế nên bây giờ con cần phải hiến dâng thân mình cho baba, đúng không?

Thiệu Vinh: Đúng.

Thiệu Vinh: Khoan đã, cái này không đúng. . . . . .

Thiệu cha: Đáp ứng rồi, không cho đổi ý.

Thiệu Vinh: . . . . . .
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện