Túc Sinh Lương, nam, 44 tuổi, là tổng quản trưởng quan phủ Tể Châu, chuyên quản tài chính, từ ba năm trước đảm nhiệm chi tiêu tiền tài cho xây dựng kênh đào có công nhiều lần được khen thưởng, tóm lại là bậc đại quan tiền đồ vô lượng.
Mấy ngày trước, có vị trung thư tỉnh là đồng học gửi thư nói Túc tỏng quản làm việc ‘tận tâm’, khiến bề trên vui mừng, rất có hi vọng thăng chức.
Nhưng Túc Sinh Lương không muốn thăng quan, bởi vì việc điều hành xây dựng kênh đào là công việc béo bở, không kể tiền công hay nguyên vật liệu, đều là món hời lớn kiếm ra tiền, chưa kể tiền trợ cấp hàng tháng lại ngày một tăng cao.
Hôm nay vị đầu lĩnh trông coi kia lại đưa tiền hàng tháng đến, so với tháng trước nhiền hơn ba phần. Túc Sinh Lương trong lòng mừng thầm, trên mặt lại không đổi sắc, chỉ nói với cấp dưới vài câu qua loa, định bụng ăn bớt tiền.
Loại chuyện này hắn từng làm nhiều lần, thu vén dễ như trở bàn tay, nhưng hôm nay xác thực không biết như thế nào trong lòng luôn có chút lo sợ bất an.
Giữa trưa khi dùng cơm, chén sứ hải đường hồng tự nhiên vỡ thành bốn cánh hoa chỉnh tề, không ai chạm vào, chén canh nóng toàn bộ đổ lên tay hắn, Túc Sinh Lương tức giận đến nỗi muốn nôn ra máu, lôi đầu bếp ra đánh ba mươi gậy. Hắn trước nay mê tín, bát cơm vỡ tan vốn là chuyện xấu, huống chi vỡ thành bốn cánh hoa.
Chạng vạng trên đường hồi phủ, cỗ kiệu gỗ thế nhưng bị gãy giữa đường, hại hắn chỉ có thể đi bộ về nhà.
Lúc này mặt trời đã xuống núi, sắc trời hôn ám, trên đường không có mấy người, gió âm từng từng trận thê lương. Túc Sinh Lương đi trên đường, ba lần bảy lượt gặp con chó mực vĩ đại ngồi xổm giữa đường, không khỏi thầm than xúi quẩy.
Về tới nhà, quản gia sắc mặt trắng bệch, răng đánh vào nhau lập cập run run báo cáo, nói trong vòng một ngày, toàn bộ gà vịt chó mèo đều chết hết, toàn bộ đều mất hết máu mà chết thê thảm.
Túc Sinh Lương lúc này mới thấy sự tình không ổn, đem tôi tớ trong nhà lôi ra hỏi từng người, nhưng mặc kệ giết gà dọa khỉ đánh roi mấy người hay dụ dỗ tiền tài cũng không có chút manh mối. Máy người đều nói chỉ một trận gió lạ thổi qua, vật còn sống đều ngã xuống đất chết hết, trên mình không còn một giọt máu.
Vài tiểu thiếp sợ tới mức đứng cũng không nổi, chỉ cầu lão gia cho các nàng về nhà mẹ đẻ tránh đi vài ngày.
Túc Sinh Lương vừa tức vừa sợ, nghĩ đến nữ tử âm hàn chiêu đến tà vật, liền cho các nàng về nhà hết.
Khi trời tối hẳn, hắn liền sai gia đinh thắp đèn đuốc sáng trưng, chỉ chờ sống qua tối nay, ngày mai liền đi đạo quán mời đạo sĩ trừ tà.
Hôm nay ban đêm mây che đầy trời, một tia ánh trăng cũng không có, âm phong từng trận thổi thê lương, mèo kêu như tiếng quỷ khóc, đem Túc phủ dọa đến run người, toàn phủ không dám chợp mắt.
Cũng có hạ nhân vụng trộm nói do lão gia làm nhiều chuyện xấu lắm, hại chết nhiều dân công nên giờ bị báo ứng.
Túc Sinh Lương kinh sợ, đứng ngồi không yên, ngồi quỳ trước pho tượng bạch ngọc Bồ Tát nơi phòng thờ đèn đuốc sáng trưng, tay cầm phật châu không ngừng niệm Nam Mô A Dì Đà Phật.
Tới nửa đêm, Túc Sinh Lương đột nhiên cảm thấy trong phủ tĩnh mịch lạ thường, không khỏi thầm mắng hạ nhân lười biếng, dám bỏ đi ngủ.
Khi mở cửa gọi người, đã thấy trong viện không một bóng người, trong viện vắng vẻ, chỉ có vài cây đuốc sắp tàn, những ngọn lửa mỏng manh nhảy lên như bóng ma quỷ mị nhấp nháy.
Túc Sinh Lương kìm lòng hoảng sợ, giương giọng kêu to, nhưng không ai đáp lời. cuối cùng chính hắn nhịn không được, thanh âm có chút run run thê lương, lại không dám kêu nữa, chỉ sợ trong bóng đêm có thứ gì nhẹ đáp lời.
Hắn đem cửa đóng chặt, quỳ gối trước tượng Quan Âm chuẩn bị niệm kinh.
"Tí tách, tí tách, tí tách."
Trong màn đêm tĩnh mịch, một thanh âm dòng chảy nhẹ nhàng vang lên.
Túc Sinh Lương ngẩng đầu nhìn, lại thấy trên tượng Quan Âm chảy máu, dưới chân Bạch Ngọc Quan Âm là vũng máu ẩm ướt, mặt cười hiền lành đột nhiên quỷ dị dị thường.
Túc Sinh Lương hét lên một tiếng, đứng không vững, cầm lấy đế nến lui vào một góc.
Cửa sổ đã khép chặt giờ bung mở, gió thổi rung động, từng trân gió lạnh buốt giá khiến người rợn tóc gáy.
Một tiếng thở dài nhẹ nhàng quanh quẩn trong không khí, Túc Sinh Lương nhìn thấy một cái bóng trắng chợt lóe, hắn không tự giác nhìn lại, trong viện một bóng ma áo trắng mông lung chân không chạm đất lơ lửng bay trên không trung, tóc dài rối tung, mặt trắng bệch, mười móng tay dài sắc nhọn đầy máu tươi.
Một ánh sáng xanh u ám chiếu rọi xuống, nàng chậm rãi, chậm rãi, ngẩng đầu lên…
“Ngao ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !” Một tiếng kêu thê lương tuyệt vọng thảm thiết quanh quẩn nơi không trung, Túc Sinh Lương khuôn mặt run rẩy vặn vẹo không thành hình người, một trận gió hàn thổi tới, nữ quỷ quơ quơ rơi xuống đất, mười ngón tay vươn tới, trong giống cương thi vọt tới gần Túc Sinh Lương.
Túc Sinh Lương toàn thân cứng ngắc, chạy đều chạy không nổi, nâng tay đem tràng hạt trên cổ tay ném ra ngoài. Chỉ nghe ‘ba’ một tiếng, ném thẳng vào mặt nữ quỷ trắng xanh đầy máu, khiến nàng phải cúi gập thắt lưng.
Túc Sinh Lương vừa mới thấy may mắn tràng hạt mang Phật quang có pháp lực trừ tà, liền nghe thấy sau lưng tiếng vang ‘lạch cạch’, như là trong phòng vừa có gì rơi xuống, từng bước đang tiến đến gần. Hắn cả người phát lạnh, không dám quay đầu lại xem, miệng há lớn lại kêu không ra một tiếng.
Đột nhiên cảm thấy có người vỗ nhẹ vào lưng hắn, một cỗ khí lạnh cực kì âm hàn truyền tới, khiến hắn đông cứng trên mặt đất, mơ mơ màng màng té trên đất, bất tỉnh nhân sự.
Ngoại truyện:
Trên có nói đến việc Vi Vi trong thống khổ có vui vẻ cõng Lâm Tiểu Tiên chậm rãi đi về khách điếm, không khí tối đó muốn phong cách có phong cách, muốn sâu đậm có sâu đậm, muốn sau đó có sau đó…
Đáng tiếc trên đường về Lâm Tiểu Tiên đã ngủ say như chết, vì vậy không phát sinh chuyện gì, ‘con dơi’ thoát được một kiếp, an toàn bảo vệ trinh tiết… …
Sáng sớm hôm sau, hai người lấy tư liệu Quách lão đầu đưa nghiên cứu đối sách đe dọa.
“Nói đến phim kinh dị, ba yếu tố cơ bản là:
1. Quỷ quái báo thù sinh tiền nhất định là kẻ yếu thế, sau khi chết đi mới tìm đên báo thù
2. quỷ phải là phái nữ hoặc trẻ con
3. Bối cảnh khủng bố còn quan trọng hơn quỷ khủng bố.”
Lâm Nhất Tần cảm thấy phim kinh dị dọa người nhất vẫn là phim Nhật Bản, vì thế thiết kế tình tiết theo các tác phẩm này.
“Làm sao ngươi hiểu rõ mấy chuyện kì quái vậy?”
“Khụ… Bởi vì ở chỗ chúng ta có một nhóm người chuyên làm công tác hù dọa người khác.”
“Ta càng ngày càng cảm thấy quê hương ngươi thật thần kì, chuyện nhàm chán vậy cũng có thể trở thành nghề nghiệp.”
Lâm Nhất Tần thật không biết nói gì. Công việc của nàng là chơi game, chẳng phải càng nhàm chán sao? Những lĩnh vực sáng tạo luôn gây dựng sự nghiệp nhanh hơn làm công ăn lương bình thường. Tiếc là tại thời đại ăn cơm cũng thành vấn đề này, chút nghề nghiệp kia cũng thành vô dụng.
“Ngươi quản nhiều thế làm gì, dù sao lần này cần dùng đến!”
Thực ra chuyện hù dọa người khác một mình Vi Nhất Tiếu có thể làm tốt lắm. Hắn khinh công trác tuyệt, như gió như chớp, như quỷ mị, ban ngày dùng đều giống chuyện kì quái huống chi là buổi tối?
Nhưng Lâm Tiểu Tiên thái độ tích cực mười phần, kiên trì muố tham gia ‘chuyến thăm viếng ban đêm’ có ý nghĩa nhân đạo này, cũng đã chuẩn bị n thứ đạo cụ chuyên nghiệp cùng kịch bản phim kinh dị kinh điển.
(À, thực tế vì nàng rất nhàm chán, rảnh rối sinh chuyện đó mà…)
“Vải trắng, bột mì, màn, máu gà…À ta còn cần tóc giả thẳng cùng bút vẽ lông mày.”
Đối với loại ham thích kì quái này, Vi Nhất Tiếu cũng thích trò đùa dai tất nhiên sẽ không ngăn cản, chỉ cười hì hì nghe theo phân phó, muốn có cái gì liền chuẩn bị cái đó.
“Toàn bộ đều xong xuôi, nhưng muốn tóc thẳng làm gì?”
“Đương nhiên là muốn giả nữ quỷ rồi. Ngươi từng thấy nữ quỷ nào mặt tròn tròn tóc xoăn xoăn chưa? Quả thực làm giảm giá trị kinh dị à!”
Vi Nhất Tiếu tất nhiên cũng cảm thấy tóc xoăn xoăn thật dễ nhìn, nhưng vẫn nghiêm cẩn đáp:
“Được rồi được rồi, nhưng không nhất định phải sẽ dùng đến nó nha.” Đồng thời lộ ra nụ cười âm trầm ‘ta có âm mưu’
“Vì sao? Nó rất quý sao?” Bạn học Tiểu Lâm nghi hoặc.
“Hì hì, thành này quá nhỏ, muốn mua cũng mua không được, chỉ có thể đi nơi nghĩa địa nhìn xem có người mới chết hay không.”
... orz... = =||||||
“Gì ! ! ! ! ! ! Tóc người chết? ? ! ! ! Lão tử không cần đội! ! ! ! !”
Lâm Nhất Tần hoàn toàn bị tưởng tượng kinh hãi này làm cho phát điên, ai nha, chỉ biết hắn cười rộ lên là không có chuyện gì tốt…
Tuy rằng cổ đại tóc giả đa phần đều dùng tóc người thật để làm ra, bất quá khi tiến vào mộ Mã Vương thời Hán, hai người cũng khai quật được bộ tóc giả chế tạo từ sợi tơ đen, nhưng nếu Vi Nhất Tiếu không muốn nàng biến trang, tự nhiên sẽ không nói thẳng, chỉ dùng nhược điểm của nàng bắt nàng tuân theo.
Bạn học Tiểu Lâm vô cùng nỗ lực nhớ lại tình tiết trong phim ‘Trinh nữ báo oán’ rồi cải biên thành bản ‘Tiểu Lâm kinh dị’, trở thành nữ chính chỉ mong tạo ấn tượng ‘rung động lòng người’, không mong rating phí bản quyền gì cả. Đây là chuyện cỡ nào vui vẻ.
(Việc làm không thu nhập này mà cô cũng thích sao ! ?)
Tối hôm sau, Lâm Nhất Tần mặc áo trắng, tô bột mì thật dày hóa trang chính thức lên sàn.
Bọn họ hai người sử dụng những tình tiết như sau:
1. Đầu tiên Vi Nhất Tiếu xem xét địa hình, điểm huyệt ngủ những người không liên quan.
2. Sau đó đem Lâm Tiểu Tiên đặt trên cây, trong viện, đầu tượng, trong phòng.
3. Lâm Tiểu Tiên bắt đầu biểu diễn: u oán -> oán hận -> dữ tơn, đe dọa mục tiêu
4. Vi Nhất Tiếu vụng trộm đến sau lưng người bị hại, dùng hàn băng miên chưởng dính máu gà giáng xuống.
5. Sau khi chời người bị hại té xỉu, hai người bố trị hiện trường thần quái
Nữ xuyên qua cùng võ lâm cao thủ kết hợp, có thể nói là phương án hành động tiêu chuẩn năm sao không sơ hở.
Nhưng là…cái gọi là cẩu huyết, chính là có chút …
Vở kịch hoa hoa lệ lệ nửa đoạn đầu thật thuận lợi:
Theo Lâm Tiểu Tiên chỉ thị, Vi Nhất Tiếu đem đủ loại ngạc nhiên kinh hãi bày ra trước mắt Túc đại nhân, không tiếc ăn luôn chó mèo gà vịt của Túc phủ, đắp nặn ra không khí hoa hoa lệ lệ kinh tờ dị.
Nửa đêm đem điểm huyệt hạ nhân, theo chỉ thị đưa bạn học Tiểu Lâm treo lên cây, bản thân ẩn núp sau phòng thờ, chỉ chờ Lâm Nhất Tần diễn xong màn ‘Ngươi hại chết lão công ta, bởi vậy ta tới trả thù’ đầy huyết lệ liền ra tay.
Ai biết người tính không bằng trời tính, đang lúc nữ chính Lâm Tiểu Tiên nhập vai tốt nhất thì…
“Ai u…Đau quá…Hắn rốt cuộc lấy cái gì ném ta vậy hu hu~~~~~~~~”
“Là tràng hạt, ngươi đến gần vậy làm chi?”
‘Con dơi’ một bên vừa giúp nàng xoa trán, một bên phê bình nàng diễn không đúng.
“Không đi gần sao hắn thấy mặt nữ quỷ ta hóa trang? Ta vẽ mất một canh giờ đó nha!”
“Đáng đời. Coi như ngươi vận khí không sai, tay kia hắn cầm đến nến đó!”
“ Orz… thiếu chút nữa lăn trở về…”
Hai người trở lại phòng chính, đứng bên người Túc tổng quản đã té xỉu, thảo luận tình tiết tiếp theo trong tác phẩm.
“Ta còn chưa nói rõ tiền căn hậu quả, hắn liền lăn ra đấy, làm sao hắn cải thiện việc đối tốt với dân công nơi kênh đào đây?”
Lâm Nhất Tần đã lau mặt sạch sẽ, bất đắc dĩ nói, mục đích chưa đạt tới chẳng khác gì nãy giờ làm không công.
“Xem chừng chẳng cần phải nói nữa.”
“Vì sao?”
“Hắn chẳng dậy nổi nữa đâu.”
Lâm Nhất Tần chấn kinh, cuống quýt hỏi:
“Không phải nói sẽ không giết người sao? Này, bây giờ làm sao đây?”
“Không chết, nhưng khẳng định đã tàn phế. Ngượng ngùng, lực đạo khống chế không tốt lắm.”
Vi Nhất Tiếu cười cực kì ác liệt, lộ ra hàm răng trắng bóng. Ai bảo tên kia không ngoan ngoãn diễn cùng, ném loạn ám khí trong tay làm gì?
“Sao ta cứ có cảm giác là ngươi cố ý?” Tươi cười không có ý tốt như vậy rất khiến người khác nghi ngờ.
“Ai nha, làm sao có thể ~. Ngương không phải thương cảm cho vị Túc đại nhân này đó chứ. Ba năm nay hắn phạm tội ác gì ngươi đều biết rõ nha ~”
“…Không phải thương cảm. Chỉ là, ài, ta cảm thấy đem hắn đánh đến mức mẹ hắn cũng không nhận ra là đủ rồi…”
Bạn học Tiểu Lâm nhăn nhó, làm ra vẻ mặt thánh mẫu ‘Ta thật đáng tiếc’
Vi Vi cười:
“Ta xuống tay rất nhẹ, xem này, mẹ hắn chắc chắn vẫn nhận ra hắn!”
Nói xong liền tươi cười xán lạn âm phong tràn ra tứ phía khiến Lâm Tiểu Tiên hoảng người hoa mắt cúi đầu chịu thua: Tốt, ngươi thật yêu nghiệt…
Hai năm nay, quan phụ trách xây dựng kênh đào phủ Tể Châu lại toàn lũ hủ bại, chuyên cướp đoạt, sưu cao thuế nặng, trông coi tàn nhẫn bạo ngược, người sửa đê mười người đi chết bảy, trong thành kinh tế suy tàn, đất đai bỏ hoang, tiếng kêu than vang dậy khắp nơi, xương trắng chất thành núi đến tận trời cao.
Đầu mùa xuân, tổng quản Tể Châu Túc Sinh Lương gặp phải quỷ ám, tà vật quấn thân, hôn mê bất tỉnh nhân sự. Lòng người dậy sóng.
Từ đó trong phủ quý nhân Tể Châu thường gặp ác quỷ đoạt mạng, Từ tổng quản cho đến tri huyện lí trưởng, ban ngày gặp quỷ tóc trắng, đêm xuống dưới giường tinh lân bay, góc tường quỷ khóc, đạo sĩ tăng nhân đều bó tay.
Thái sử Quách Thủ Kính liền tâu với triều đình, thỉnh cầu đối xử tử tế với dân công nhường thần Phật bảo hộ, lúc này ác quỷ mới yên.
Mấy ngày trước, có vị trung thư tỉnh là đồng học gửi thư nói Túc tỏng quản làm việc ‘tận tâm’, khiến bề trên vui mừng, rất có hi vọng thăng chức.
Nhưng Túc Sinh Lương không muốn thăng quan, bởi vì việc điều hành xây dựng kênh đào là công việc béo bở, không kể tiền công hay nguyên vật liệu, đều là món hời lớn kiếm ra tiền, chưa kể tiền trợ cấp hàng tháng lại ngày một tăng cao.
Hôm nay vị đầu lĩnh trông coi kia lại đưa tiền hàng tháng đến, so với tháng trước nhiền hơn ba phần. Túc Sinh Lương trong lòng mừng thầm, trên mặt lại không đổi sắc, chỉ nói với cấp dưới vài câu qua loa, định bụng ăn bớt tiền.
Loại chuyện này hắn từng làm nhiều lần, thu vén dễ như trở bàn tay, nhưng hôm nay xác thực không biết như thế nào trong lòng luôn có chút lo sợ bất an.
Giữa trưa khi dùng cơm, chén sứ hải đường hồng tự nhiên vỡ thành bốn cánh hoa chỉnh tề, không ai chạm vào, chén canh nóng toàn bộ đổ lên tay hắn, Túc Sinh Lương tức giận đến nỗi muốn nôn ra máu, lôi đầu bếp ra đánh ba mươi gậy. Hắn trước nay mê tín, bát cơm vỡ tan vốn là chuyện xấu, huống chi vỡ thành bốn cánh hoa.
Chạng vạng trên đường hồi phủ, cỗ kiệu gỗ thế nhưng bị gãy giữa đường, hại hắn chỉ có thể đi bộ về nhà.
Lúc này mặt trời đã xuống núi, sắc trời hôn ám, trên đường không có mấy người, gió âm từng từng trận thê lương. Túc Sinh Lương đi trên đường, ba lần bảy lượt gặp con chó mực vĩ đại ngồi xổm giữa đường, không khỏi thầm than xúi quẩy.
Về tới nhà, quản gia sắc mặt trắng bệch, răng đánh vào nhau lập cập run run báo cáo, nói trong vòng một ngày, toàn bộ gà vịt chó mèo đều chết hết, toàn bộ đều mất hết máu mà chết thê thảm.
Túc Sinh Lương lúc này mới thấy sự tình không ổn, đem tôi tớ trong nhà lôi ra hỏi từng người, nhưng mặc kệ giết gà dọa khỉ đánh roi mấy người hay dụ dỗ tiền tài cũng không có chút manh mối. Máy người đều nói chỉ một trận gió lạ thổi qua, vật còn sống đều ngã xuống đất chết hết, trên mình không còn một giọt máu.
Vài tiểu thiếp sợ tới mức đứng cũng không nổi, chỉ cầu lão gia cho các nàng về nhà mẹ đẻ tránh đi vài ngày.
Túc Sinh Lương vừa tức vừa sợ, nghĩ đến nữ tử âm hàn chiêu đến tà vật, liền cho các nàng về nhà hết.
Khi trời tối hẳn, hắn liền sai gia đinh thắp đèn đuốc sáng trưng, chỉ chờ sống qua tối nay, ngày mai liền đi đạo quán mời đạo sĩ trừ tà.
Hôm nay ban đêm mây che đầy trời, một tia ánh trăng cũng không có, âm phong từng trận thổi thê lương, mèo kêu như tiếng quỷ khóc, đem Túc phủ dọa đến run người, toàn phủ không dám chợp mắt.
Cũng có hạ nhân vụng trộm nói do lão gia làm nhiều chuyện xấu lắm, hại chết nhiều dân công nên giờ bị báo ứng.
Túc Sinh Lương kinh sợ, đứng ngồi không yên, ngồi quỳ trước pho tượng bạch ngọc Bồ Tát nơi phòng thờ đèn đuốc sáng trưng, tay cầm phật châu không ngừng niệm Nam Mô A Dì Đà Phật.
Tới nửa đêm, Túc Sinh Lương đột nhiên cảm thấy trong phủ tĩnh mịch lạ thường, không khỏi thầm mắng hạ nhân lười biếng, dám bỏ đi ngủ.
Khi mở cửa gọi người, đã thấy trong viện không một bóng người, trong viện vắng vẻ, chỉ có vài cây đuốc sắp tàn, những ngọn lửa mỏng manh nhảy lên như bóng ma quỷ mị nhấp nháy.
Túc Sinh Lương kìm lòng hoảng sợ, giương giọng kêu to, nhưng không ai đáp lời. cuối cùng chính hắn nhịn không được, thanh âm có chút run run thê lương, lại không dám kêu nữa, chỉ sợ trong bóng đêm có thứ gì nhẹ đáp lời.
Hắn đem cửa đóng chặt, quỳ gối trước tượng Quan Âm chuẩn bị niệm kinh.
"Tí tách, tí tách, tí tách."
Trong màn đêm tĩnh mịch, một thanh âm dòng chảy nhẹ nhàng vang lên.
Túc Sinh Lương ngẩng đầu nhìn, lại thấy trên tượng Quan Âm chảy máu, dưới chân Bạch Ngọc Quan Âm là vũng máu ẩm ướt, mặt cười hiền lành đột nhiên quỷ dị dị thường.
Túc Sinh Lương hét lên một tiếng, đứng không vững, cầm lấy đế nến lui vào một góc.
Cửa sổ đã khép chặt giờ bung mở, gió thổi rung động, từng trân gió lạnh buốt giá khiến người rợn tóc gáy.
Một tiếng thở dài nhẹ nhàng quanh quẩn trong không khí, Túc Sinh Lương nhìn thấy một cái bóng trắng chợt lóe, hắn không tự giác nhìn lại, trong viện một bóng ma áo trắng mông lung chân không chạm đất lơ lửng bay trên không trung, tóc dài rối tung, mặt trắng bệch, mười móng tay dài sắc nhọn đầy máu tươi.
Một ánh sáng xanh u ám chiếu rọi xuống, nàng chậm rãi, chậm rãi, ngẩng đầu lên…
“Ngao ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !” Một tiếng kêu thê lương tuyệt vọng thảm thiết quanh quẩn nơi không trung, Túc Sinh Lương khuôn mặt run rẩy vặn vẹo không thành hình người, một trận gió hàn thổi tới, nữ quỷ quơ quơ rơi xuống đất, mười ngón tay vươn tới, trong giống cương thi vọt tới gần Túc Sinh Lương.
Túc Sinh Lương toàn thân cứng ngắc, chạy đều chạy không nổi, nâng tay đem tràng hạt trên cổ tay ném ra ngoài. Chỉ nghe ‘ba’ một tiếng, ném thẳng vào mặt nữ quỷ trắng xanh đầy máu, khiến nàng phải cúi gập thắt lưng.
Túc Sinh Lương vừa mới thấy may mắn tràng hạt mang Phật quang có pháp lực trừ tà, liền nghe thấy sau lưng tiếng vang ‘lạch cạch’, như là trong phòng vừa có gì rơi xuống, từng bước đang tiến đến gần. Hắn cả người phát lạnh, không dám quay đầu lại xem, miệng há lớn lại kêu không ra một tiếng.
Đột nhiên cảm thấy có người vỗ nhẹ vào lưng hắn, một cỗ khí lạnh cực kì âm hàn truyền tới, khiến hắn đông cứng trên mặt đất, mơ mơ màng màng té trên đất, bất tỉnh nhân sự.
Ngoại truyện:
Trên có nói đến việc Vi Vi trong thống khổ có vui vẻ cõng Lâm Tiểu Tiên chậm rãi đi về khách điếm, không khí tối đó muốn phong cách có phong cách, muốn sâu đậm có sâu đậm, muốn sau đó có sau đó…
Đáng tiếc trên đường về Lâm Tiểu Tiên đã ngủ say như chết, vì vậy không phát sinh chuyện gì, ‘con dơi’ thoát được một kiếp, an toàn bảo vệ trinh tiết… …
Sáng sớm hôm sau, hai người lấy tư liệu Quách lão đầu đưa nghiên cứu đối sách đe dọa.
“Nói đến phim kinh dị, ba yếu tố cơ bản là:
1. Quỷ quái báo thù sinh tiền nhất định là kẻ yếu thế, sau khi chết đi mới tìm đên báo thù
2. quỷ phải là phái nữ hoặc trẻ con
3. Bối cảnh khủng bố còn quan trọng hơn quỷ khủng bố.”
Lâm Nhất Tần cảm thấy phim kinh dị dọa người nhất vẫn là phim Nhật Bản, vì thế thiết kế tình tiết theo các tác phẩm này.
“Làm sao ngươi hiểu rõ mấy chuyện kì quái vậy?”
“Khụ… Bởi vì ở chỗ chúng ta có một nhóm người chuyên làm công tác hù dọa người khác.”
“Ta càng ngày càng cảm thấy quê hương ngươi thật thần kì, chuyện nhàm chán vậy cũng có thể trở thành nghề nghiệp.”
Lâm Nhất Tần thật không biết nói gì. Công việc của nàng là chơi game, chẳng phải càng nhàm chán sao? Những lĩnh vực sáng tạo luôn gây dựng sự nghiệp nhanh hơn làm công ăn lương bình thường. Tiếc là tại thời đại ăn cơm cũng thành vấn đề này, chút nghề nghiệp kia cũng thành vô dụng.
“Ngươi quản nhiều thế làm gì, dù sao lần này cần dùng đến!”
Thực ra chuyện hù dọa người khác một mình Vi Nhất Tiếu có thể làm tốt lắm. Hắn khinh công trác tuyệt, như gió như chớp, như quỷ mị, ban ngày dùng đều giống chuyện kì quái huống chi là buổi tối?
Nhưng Lâm Tiểu Tiên thái độ tích cực mười phần, kiên trì muố tham gia ‘chuyến thăm viếng ban đêm’ có ý nghĩa nhân đạo này, cũng đã chuẩn bị n thứ đạo cụ chuyên nghiệp cùng kịch bản phim kinh dị kinh điển.
(À, thực tế vì nàng rất nhàm chán, rảnh rối sinh chuyện đó mà…)
“Vải trắng, bột mì, màn, máu gà…À ta còn cần tóc giả thẳng cùng bút vẽ lông mày.”
Đối với loại ham thích kì quái này, Vi Nhất Tiếu cũng thích trò đùa dai tất nhiên sẽ không ngăn cản, chỉ cười hì hì nghe theo phân phó, muốn có cái gì liền chuẩn bị cái đó.
“Toàn bộ đều xong xuôi, nhưng muốn tóc thẳng làm gì?”
“Đương nhiên là muốn giả nữ quỷ rồi. Ngươi từng thấy nữ quỷ nào mặt tròn tròn tóc xoăn xoăn chưa? Quả thực làm giảm giá trị kinh dị à!”
Vi Nhất Tiếu tất nhiên cũng cảm thấy tóc xoăn xoăn thật dễ nhìn, nhưng vẫn nghiêm cẩn đáp:
“Được rồi được rồi, nhưng không nhất định phải sẽ dùng đến nó nha.” Đồng thời lộ ra nụ cười âm trầm ‘ta có âm mưu’
“Vì sao? Nó rất quý sao?” Bạn học Tiểu Lâm nghi hoặc.
“Hì hì, thành này quá nhỏ, muốn mua cũng mua không được, chỉ có thể đi nơi nghĩa địa nhìn xem có người mới chết hay không.”
... orz... = =||||||
“Gì ! ! ! ! ! ! Tóc người chết? ? ! ! ! Lão tử không cần đội! ! ! ! !”
Lâm Nhất Tần hoàn toàn bị tưởng tượng kinh hãi này làm cho phát điên, ai nha, chỉ biết hắn cười rộ lên là không có chuyện gì tốt…
Tuy rằng cổ đại tóc giả đa phần đều dùng tóc người thật để làm ra, bất quá khi tiến vào mộ Mã Vương thời Hán, hai người cũng khai quật được bộ tóc giả chế tạo từ sợi tơ đen, nhưng nếu Vi Nhất Tiếu không muốn nàng biến trang, tự nhiên sẽ không nói thẳng, chỉ dùng nhược điểm của nàng bắt nàng tuân theo.
Bạn học Tiểu Lâm vô cùng nỗ lực nhớ lại tình tiết trong phim ‘Trinh nữ báo oán’ rồi cải biên thành bản ‘Tiểu Lâm kinh dị’, trở thành nữ chính chỉ mong tạo ấn tượng ‘rung động lòng người’, không mong rating phí bản quyền gì cả. Đây là chuyện cỡ nào vui vẻ.
(Việc làm không thu nhập này mà cô cũng thích sao ! ?)
Tối hôm sau, Lâm Nhất Tần mặc áo trắng, tô bột mì thật dày hóa trang chính thức lên sàn.
Bọn họ hai người sử dụng những tình tiết như sau:
1. Đầu tiên Vi Nhất Tiếu xem xét địa hình, điểm huyệt ngủ những người không liên quan.
2. Sau đó đem Lâm Tiểu Tiên đặt trên cây, trong viện, đầu tượng, trong phòng.
3. Lâm Tiểu Tiên bắt đầu biểu diễn: u oán -> oán hận -> dữ tơn, đe dọa mục tiêu
4. Vi Nhất Tiếu vụng trộm đến sau lưng người bị hại, dùng hàn băng miên chưởng dính máu gà giáng xuống.
5. Sau khi chời người bị hại té xỉu, hai người bố trị hiện trường thần quái
Nữ xuyên qua cùng võ lâm cao thủ kết hợp, có thể nói là phương án hành động tiêu chuẩn năm sao không sơ hở.
Nhưng là…cái gọi là cẩu huyết, chính là có chút …
Vở kịch hoa hoa lệ lệ nửa đoạn đầu thật thuận lợi:
Theo Lâm Tiểu Tiên chỉ thị, Vi Nhất Tiếu đem đủ loại ngạc nhiên kinh hãi bày ra trước mắt Túc đại nhân, không tiếc ăn luôn chó mèo gà vịt của Túc phủ, đắp nặn ra không khí hoa hoa lệ lệ kinh tờ dị.
Nửa đêm đem điểm huyệt hạ nhân, theo chỉ thị đưa bạn học Tiểu Lâm treo lên cây, bản thân ẩn núp sau phòng thờ, chỉ chờ Lâm Nhất Tần diễn xong màn ‘Ngươi hại chết lão công ta, bởi vậy ta tới trả thù’ đầy huyết lệ liền ra tay.
Ai biết người tính không bằng trời tính, đang lúc nữ chính Lâm Tiểu Tiên nhập vai tốt nhất thì…
“Ai u…Đau quá…Hắn rốt cuộc lấy cái gì ném ta vậy hu hu~~~~~~~~”
“Là tràng hạt, ngươi đến gần vậy làm chi?”
‘Con dơi’ một bên vừa giúp nàng xoa trán, một bên phê bình nàng diễn không đúng.
“Không đi gần sao hắn thấy mặt nữ quỷ ta hóa trang? Ta vẽ mất một canh giờ đó nha!”
“Đáng đời. Coi như ngươi vận khí không sai, tay kia hắn cầm đến nến đó!”
“ Orz… thiếu chút nữa lăn trở về…”
Hai người trở lại phòng chính, đứng bên người Túc tổng quản đã té xỉu, thảo luận tình tiết tiếp theo trong tác phẩm.
“Ta còn chưa nói rõ tiền căn hậu quả, hắn liền lăn ra đấy, làm sao hắn cải thiện việc đối tốt với dân công nơi kênh đào đây?”
Lâm Nhất Tần đã lau mặt sạch sẽ, bất đắc dĩ nói, mục đích chưa đạt tới chẳng khác gì nãy giờ làm không công.
“Xem chừng chẳng cần phải nói nữa.”
“Vì sao?”
“Hắn chẳng dậy nổi nữa đâu.”
Lâm Nhất Tần chấn kinh, cuống quýt hỏi:
“Không phải nói sẽ không giết người sao? Này, bây giờ làm sao đây?”
“Không chết, nhưng khẳng định đã tàn phế. Ngượng ngùng, lực đạo khống chế không tốt lắm.”
Vi Nhất Tiếu cười cực kì ác liệt, lộ ra hàm răng trắng bóng. Ai bảo tên kia không ngoan ngoãn diễn cùng, ném loạn ám khí trong tay làm gì?
“Sao ta cứ có cảm giác là ngươi cố ý?” Tươi cười không có ý tốt như vậy rất khiến người khác nghi ngờ.
“Ai nha, làm sao có thể ~. Ngương không phải thương cảm cho vị Túc đại nhân này đó chứ. Ba năm nay hắn phạm tội ác gì ngươi đều biết rõ nha ~”
“…Không phải thương cảm. Chỉ là, ài, ta cảm thấy đem hắn đánh đến mức mẹ hắn cũng không nhận ra là đủ rồi…”
Bạn học Tiểu Lâm nhăn nhó, làm ra vẻ mặt thánh mẫu ‘Ta thật đáng tiếc’
Vi Vi cười:
“Ta xuống tay rất nhẹ, xem này, mẹ hắn chắc chắn vẫn nhận ra hắn!”
Nói xong liền tươi cười xán lạn âm phong tràn ra tứ phía khiến Lâm Tiểu Tiên hoảng người hoa mắt cúi đầu chịu thua: Tốt, ngươi thật yêu nghiệt…
Hai năm nay, quan phụ trách xây dựng kênh đào phủ Tể Châu lại toàn lũ hủ bại, chuyên cướp đoạt, sưu cao thuế nặng, trông coi tàn nhẫn bạo ngược, người sửa đê mười người đi chết bảy, trong thành kinh tế suy tàn, đất đai bỏ hoang, tiếng kêu than vang dậy khắp nơi, xương trắng chất thành núi đến tận trời cao.
Đầu mùa xuân, tổng quản Tể Châu Túc Sinh Lương gặp phải quỷ ám, tà vật quấn thân, hôn mê bất tỉnh nhân sự. Lòng người dậy sóng.
Từ đó trong phủ quý nhân Tể Châu thường gặp ác quỷ đoạt mạng, Từ tổng quản cho đến tri huyện lí trưởng, ban ngày gặp quỷ tóc trắng, đêm xuống dưới giường tinh lân bay, góc tường quỷ khóc, đạo sĩ tăng nhân đều bó tay.
Thái sử Quách Thủ Kính liền tâu với triều đình, thỉnh cầu đối xử tử tế với dân công nhường thần Phật bảo hộ, lúc này ác quỷ mới yên.
Danh sách chương