Lúc này tuyết đã thành huyết, hai đầu gấu nằm lăn trên mặt đấu, máu tươi ồ ồ đổ ra, đem ôn tuyền bên cạnh nhuộn đỏ sẫm. Vi Nhất Tiếu cùng hai người trên cây đều hữu kinh vô hiểm (kinh hoàng nhưng không bị nguy hiểm), lông tóc vô thương, nam tử kia trên trán bị gấu cào ra ba vệt máu, lông mi tà tà xước qua mắt, chỉ kém nửa phần sẽ bị chụp lên đầu, quả nhiên là mạo hiểm vô cùng. Hắn kéo vạt áo tẩm nước xoa mặt, bên này Vi Nhất Tiếu đã đem hai người từ cây bế xuống dưới.
“Phụ thân! Trên đầu người chảy thật nhiều máu! Người không sao chứ!” Đứa nhỏ tên Dã Vương vừa chạm đất đã chạy vội tới trước mặt cha hắn. Nam tử kia đứng dậy, sờ sờ đầu đứa nhỏ nói:
“Không có việc gì, chỉ bị thương trên da thịt.”
Quay đầu chắp tay với Vi Nhất Tiếu:
“Thật sự hổ thẹn, đối phó với súc sinh còn chật vật vậy. Đa tạ tráng sĩ cứu con ta.”
Vi Nhất Tiếu chắp tay nghiêm mặt nói:
“Huynh đài chớ khiêm tốn, ta chiếm tiện nghi nhờ binh khí thôi. Nếu nói cứu người, ta còn chậm hơn ngươi một bược.”
Dứt lời liền vái chào thật sâu. Nam nhân kia vội vàng đáp lễ, hai người trao đổi danh tính.
“Tại hạ Ân Gia bảo bảo chủ Ân Thiên Chính, đây là khuyển tử (con trai) Dã Vương.”
“Tại hạ Vi Nhất Tiếu, đây là…” Vi Vi nghĩ nghĩ, cư nhiên không tìm được từ chuẩn xác để giới thiệu Lâm Nhất Tần, không khỏi sửng sốt.
Tiểu Lâm tiến lên chắp tay nói:
“Lâm Nhất Tần, đa tạ tráng sĩ cứu tính mạng. Ta không tài không đức, nhưng Ân đại ca về sau có gì phân phó, xin cứ việc sai phái, tuyệt không dám chối từ!” dứt lời trừng mắt nhìn Ân Thiên Chính.
Ân Thiên Chính hiểu lời nàng nói, xem như cho qua việc Dã Vương phi lễ, cũng không muốn nói cho người khác. Thấy nàng thông minh như vậy, trong lòng không khỏi thả lỏng, vội vàng không dám chối từ, chỉ xem như việc nhấc tay chi lao. (tiện tay cứu người).
Thực ra Lâm Nhất Tần liên hệ ưng trảo cầm nã thủ cùng con hắn kêu Dã Vương đã phần nào đoán ra hắn là Bạch Mi Ưng Vương Ân Thiên Chính, chỉ là lão ưng này chưa già, lông mi cũng đen, bởi vậy chờ hắn tự giới thiệu mới chắc chắn xác định thân phận.
Nghĩ việc Ân Thiên Chính trong tứ đại Pháp Vương đứng hàng thứ hai, tuổi không nhỏ, gọi hắn một tiếng đại ca cũng không tính chịu thiệt. Ở nhà dựa vào cha mẹ, xuất môn dựa vào bằng hữu, Ân Thiên Chính là CEO xí nghiệp trực thuộc Minh Giáo, tuy không biết ‘Ân Gia bảo’ là đơn vị gì, nhưng kết bạn một chút tuyệt không sai.
Vi Nhất Tiếu thấy Lâm Nhất Tần ánh mắt lóe sáng, lại lần đầu tiên gặp mặt đã nhận người ta làm đại ca, trong lòng thấy kì quái, nhưng lại nghĩ nàng nói chuyện làm việc trước nay chưa từng có ý kiến gì, cũng không để trong lòng, nhoáng cái liền cho qua.
Bốn người chợt nghe tiếng khóc bi ai bên tai, quay đầu vừa thấy là gấu nhỏ kia nằm bên thi thể gấu mẹ, không ngừng dùng móng vuốt nhỏ lay lay gấu mẹ, dùng lưỡi liếm mặt nó, nhưng vô luận nỗ lực thế nào, gấu mẹ càng ngày càng lạnh, không khỏi cất tiếng nỉ non.
Nó cũng không sai, chẳng qua đi theo gấu mẹ đến suối chơi, bị Vi Nhất Tiếu bắt đem cho Lâm Tiểu Tiên chơi đùa, sau đó tự dưng mất đi cha mẹ.
Tiểu Ân Dã Vương khi thấy phụ thân bị thương cũng gấp đến độ cao giọng kêu thảm, vừa chạm đất liền vội vàng chạy qua, kì thực cảm tình không muốn rời xa cha mẹ cũng không khác gì gấu nhỏ.
Bốn người thấy nó cả người dính đầy máu gấu mẹ, đôi mắt đen ngập nước, tiếng kêu cực kì bi thương thê lương ai oán, đều thấy không đành lòng.
Ân Thiên Chính nhẫn nhịn, vẫn phải nói:
“Gấu này không thể lưu, nó vẫn còn đang uống sữa, rời xa gấu mẹ rất nhanh sẽ đói chết. Ngay cả nó còn sống, nó chính mắt thấy cha mẹ bị người giết, tất nhiên sẽ nhớ kĩ cừu hận này, trở thành gấu điên nơi nơi đả thương người.”
Lâm Nhất Tần há miệng thở dốc, thủy chung không thể mở miệng cầu tình, lúc này lưu lại nó tuy dễ, nhưng tương lai sẽ gây hại cho tính mạng người khác. Đây quyết không phải thời điểm làm thánh mẫu.
Dã Vương đột nhiên nói:
“Phụ thân, chúng ta mang nó về được không? Cha không phải nói nhà chúng ta có nơi nuôi gấu sao?”
Ân Thiên Chính nói: “Hồ nháo, nơi nuôi gấu là nơi cung cấp mật gấu tay gấu, ngươi mang nó về chẳng khác gì giết nó.”
“Kia để con nuôi, đừng cho người khác giết nơ! Con cam đoan thuần dưỡng nó thật ngoan, cùng muội muội chơi đùa, được không cha? Được không mà ~”
Ân Dã Vương lại sử dụng thần công làm nũng, dính chặt lấy phụ thân, khiến phụ thân không còn cách nào khác, chỉ có thể đồng ý.
“Nam tử hán nói phải giữ lời. Con đã nói nuôi nó, phải chiếu cố nó đến cùng. Nếu tùy tiện chơi vài ngày liền giao cho đám người Vô Phúc Vô Thọ, ta sẽ không tha cho con”
Ân Thiên Chính muốn lấy việc này bồi dưỡng tinh thần trách nhiệm cùng tính nhẫn nại cho con, bởi vậy lời nói như chém sắt, nghiêm khắc mười phần.
Thấy Ân Dã Vương đáp ứng, hắn mới lấy ra mảnh vải bố, đem gấu nhỏ nhẹ nhàng trói lên, xách trong tay.
Bên này Vi Nhất Tiếu đã mổ bụng gấu, lấy ra mật gấu còn nóng.
Ân Thiên Chính hỏi:
“Vi huynh lên núi là muốn lấy mật gấu?”
Vi Nhất Tiếu gật đầu nói:
“Đúng vậy, chúng ta muốn làm thuốc, cần hai mươi túi mật gấu”
Việc hôm nay hung hiểm, hắn khẳng định không bao giờ mang Lâm Nhất Tần lên núi nữa.
Vi Nhất Tiếu thấy Ân Thiên Chính khẳng khái dũng cảm, võ công cao cường, liền muốn xin hắn chiếu cố Tiểu Lâm vài ngày, còn bản thân lên núi săn gấu.
Lời đó còn chưa nói ra, Ân Thiên Chính liền cười nói:
“Sao lại khéo vậy, trên núi Trường Bạch ta vừa vặn có nơi nuôi gấu, đặc biệt cho mười mấy người mùa đông hàng năm săn gấu, hiện thời đều tốt lắm. Năm nay trong bảo cũng không thiếu mật gấu, nếu hai vị không chê đơn sơ, xin đến hàn xá ở, chậm rãi chờ hai ngày để bọn họ thuận tiện lấy mật gấu đến là được.”
Vi Nhất Tiếu đang muốn chối từ, Ân Thiên Chính nói tiếp:
“Vi huynh khinh công trác tuyệt, thế gian hiếm thấy, lại hiệp cốt nhân tâm, tại hạ vừa thấy liền muốn kết giao, nếu giờ từ chối, chính là khinh thường Ân mỗ ta.”
Lời nói khẳng khái thành khẩn, thật có ý muốn kết giao. Vi Nhất Tiếu cũng vô cùng thưởng thức tác phong làm việc của Ân bảo chủ. Hơn nữa cửu chuyển hùng xà hoàn phải tìm dược liệu, tìm sớm chừng nào, nàng liền chịu tra tấn ít đi một ngày, nghĩ đến đây liền đáp ứng.
Thu thập xong xuôi, bốn người một gấu, kết bạn xuống núi.
Ân Thiên Chính đi phía trước, hắn mặc áo choàng xanh đậm ôm lấy thân mình như sói như hổi, một đường đi thẳng như gió lốc, tạo từng đợt tuyết bay. Dáng đi không kiêu ngạo không siểm nịnh, ngạo nghễ đứng thẳng, thực là một vị nam tử khẳng khái dũng cảm
Lâm Tiểu Tiên đi sau ánh mắt không hề chớp, thầm nghĩ:
“Lúc này hắn mặc quần áo chỉnh tề, lại nhìn sẽ không tính là rình coi vô sỉ đâu!”
Nàng hành tẩu hai thế giới, xem qua tuấn nam soái ca vô số,lại chưa thấy qua nam nhân có vị nam nhân đến thế. (Chị à, nam nhân không có vị nam nhân thì có vị gì? Chị không sợ cái người đi cùng tiến hóa thành Batman phun lửa sao?)
Ân Thiên Chính dù đã lớn tuổi, trong cũng không đẹp trai lắm, nhưng thành thục gợi cảm, khí chất không giận mà uy thật sự khiến người ta đã gặp liền khó quên.
Sắc nữ Tiểu Lâm, nghỉ trọ dừng chân, mua bán giao dịch, đi ngang qua ngang lại đều phải mãnh liệt nhìn chằm chằm soái ca mỹ nữ, Vi Nhất Tiếu đã sớm thành thói quen, có khi cùng nàng quan sát bình luận. Nhưng hôm nay không biết thế nào, thấy nàng mắt không rời nhìn chằm chằm Ân Thiên Chính, trong lòng cực kì không thoải mái, ngực hờn dỗi tắc nghẽn, nhất thời gương mặt nhíu chặt, nhất thời hận không thể kéo nàng lập tức đi ngay, không quản mật gấu gì nữa.
Vi Nhất Tiếu trong đầu suy nghĩ đủ thứ, như nước sôi cuồn cuộn bốc khói, thân thể lại lạnh ngắt như băng, thần sắc âm tình bất định, sắc mặt càng trắng đến dọa người.
Lâm Nhất Tần đột nhiên thấy sắc mặt Vi Vi kém như thế, lập tức cầm tay hắn, lo lắng hỏi:
“Không thoải mái sao? Có phải lúc đánh gấu dùng nhiều sức quá không? Có muốn…Ân…” Nàng nhìn thoáng qua phía trước, vẫn không đem hai chữ ‘hút máu’ nói ra.
Được tay ấm áp mềm mại nắm lấy, Vi Nhất Tiếu mới cảm thấy thư thái chút. Thấy nàng quan tâm như thế, lại nghĩ đến bản thân mình không nhà cửa, không nghề nghiệp, hiện thời võ công không tốt, động chút cần hút máu tươi, tàn nhẫn, tà ác, huống chi… Trong lòng lại trầm xuống.
Lâm Nhất Tần không biết dòng suy nghĩ này, chỉ cho rằng hàn độc của hắn lại phát tác, gấp đến độ giơ chân, không biết đi nơi nào tìm gà vịt sống tới cấp cứu.
Vi Nhất Tiếu nhẹ nhàng nhéo bàn tay nàng một chút, cười nói: “Đừng nóng vội, không phải.” Lúc này vận công, bức ra huyết sắc trên mặt.
Lâm Nhất Tần tuy biết rằng hắn chưa bao giờ cậy mạnh gạt người chuyện này, nhưng vẫn cảm thấy tươi cười này có chút cổ quái miễn cưỡng nói không nên lời, chung quy vẫn không thể yên tâm, một tay lôi kéo hắn, chậm rãi xuống núi.
Dưới chân núi, hai đại hắn nắm bốn con ngựa cao to, đang đứng thành hàng đợi Ân Thiên Chính. Bọn họ không biết Ân Thiên Chính còn dẫn theo hai người nữa xuống núi, bởi vậy chỉ dẫn thêm hai con ngựa. Vì thế Ân gia phụ tử cùng Lâm Vi hai người cùng cưỡi một con.
Trên đường Ân Thiên Chính giới thiệu đơn giản hai người dẫn ngựa, nhàn nhạt nói là bằng hữu, nhưng thấy bộ dạng kính cẩn thuận theo của hai người này rõ ràng chính là tôi tớ thuộc hạ.
Thực ra cùng cưỡi một con ngựa là cảnh tượng kinh điển của võ hiệp, có rất nhiều ‘mánh khóe’ có thể ra tay, nhưng Lâm Tiểu Tiên trong lòng đều canh cánh nụ cười cổ quái của Vi Vi lúc nãy, bởi vậy cũng không đục nước béo cò, nhân lúc cháy nhà mà hôi của, cả một đường đều im lặng, phi thường nhu thuận.
Cưỡi ngựa đi một canh giờ, liền thấy nơi vách núi xa xa phòng ốc đông nghìn nghịt, đúng là trang viên thật lớn. Đến gần nhìn lên, trên cánh cửa có treo tấm biển lớn ghi ‘Tuyết lĩnh trang’
Ân Thiên Chính nói:
“Gia nghiệp ta đều ở phía nam, nơi đây chỉ là nơi đặt chân lúc hành tẩu, đơn sơ chậm trễ xin bao dung.”
Những lời này vốn chỉ là lời khách sáo, một tòa nhà lớn như vậy, nhà cao cửa rộng hoa trạch, nơi nào gọi là ‘đơn sơ chậm trễ’? Nhưng giọng điệu hắn nhàn nhạt, không có chỗ nào ý muốn khoe khoang cao ngạo, tụa hồ thật sự cảm thấy nơi này thật bình thường, có thể đoán được gia sản phía nam của hắn kinh người đến đâu.
Trong lúc nói chuyện, từ trang mười mấy người ra nghênh đón, không nói một lời dẫn ngựa đợi, đội ngũ chỉnh tề chức trách rõ ràng, nhiều người cùng nhau hành động, cư nhiên chỉ có thanh âm trẻ con Ân Dã Vương hồn nhiên khoe gấu nhỏ.
Mặc kệ Ân Gia bảo đang làm gì, khả năng quản lí cũng thật lợi hại.
Lúc này sắc trời đã gần hoàng hôn, Ân Thiên Chính cũng không theo tục lễ, nói thẳng rằng hắn công vụ bận rộn, không thể tướng bồi, sai hạ nhân an bày chỗ ở cho Lâm Vi hai người, liền cáo từ.
Sau bữa cơm chiều, Ân Dã Vương ôm một tiểu cô nương phấn điêu mài ngọc , tay dắt gấu nhỏ đến tìm hai người. Hắn thấy qua khinh công thần kì của Vi Nhất Tiếu, vừa hâm mộ vừa tò mò, lúc này nhịn không được liền chạy đến chơi.
“Đây là Tố Tố muội muội ta, năm nay năm tuổi, nàng thật đáng yêu đi ~”
Ân Dã Vương xem ra cực kì thích muội muội, luôn miệng khoe muội muội hắn cỡ nào thông minh lanh lợi, mĩ mạo nhu thuận, nửa tuổi biết nói, hai tuổi biết chữ, năm tuổi biết đọc thơ, là thiên tài trong trời đất. Nói đến nỗi Lâm Nhất Tần cho rằng tuổi cô nương mang theo trí nhớ đầu thai thành yêu nghiệt luôn.
Chơi một lúc lâu, Tố Tố tuổi còn nhỏ đã mệt, Ân Dã Vương ôm muội muội đứng dậy cáo từ, Lâm Nhất Tần giúp hắn dắt gấu đưa ra tận ngoài cửa.
Không biết vì sao, trước mặt Vi Nhất Tiếu nàng không hỏi, đến khi ra ngoài cửa mới nói:
“Vết thương của cha ngươi không sao đi?”
“Không có việc gì, khi về liền bôi thuốc. Nhưng Bạch bá bá nói vết thương trên trán quá sâu, chỉ sợ nửa lông mày sau nay không mọc lại nữa.”
“Ta nói cho ngươi một bí phương, đem gừng cạo sạch vỏ, tước nhỏ thành từng sợi, mỗi ngày dùng nó để vẽ lên lông mày, lông mày sẽ dài ra rất nhanh. Nhưng phải chú ý làm cho đối xứng, không nhìn rất khó coi.”
Đối với bí quyết dưỡng dung, Lâm Tiểu Tiên vô cùng bác học.
Ân Dã Vương mừng rỡ, ôm muội muội ra sân, Lâm Nhất Tần đang muốn quay về phòng, thấy bóng dáng nho nhỏ cũng không rời đi mà đứng tần ngần bên ngoài. Nàng vừa ra liền thấy hắn đem muội muội giao cho gia nô ôm đi ngủ, còn bản thân lại không rời đi.
“Có việc gì muốn nói với ta sao?”
Ân Dã Vương gãi đầu, nửa ngày sau mới hé răng:
“Cái kia…Lâm a di…”(Dì Lâm)
“A di cái gì! Gọi ta tỷ tỷ!”
Đụng đến vấn đề tuổi tác là nỗi đau trong lòng nữ nhân. Lâm Tiểu Tiên quát to, dọa Ân Dã Vương rụt cổ, nói:
“Được rồi, Lâm tỷ tỷ, phụ thân bắt ta sáng mai quay về phía nam bế quan, sợ không thể cáo biệt các người được. Cái kia…Chuyện hôm nay, ta xin lỗi…”
Khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn nổi lên tầng đỏ ửng, mũi chân di di đất thành thói quen.
Lâm Nhất Tần còn chưa kịp đáp ứng, hắn ngay lập tức nói tiếp:
“Tóm lại, cái kia… Ngươi không là…Ta thật sự cảm thấy…Ài, non xanh, nước biếc còn…”
Hắn thật khẩn trương, cuối cùng câu lời kịch kinh điển lại không nói ra, hắn chà chà chân, xoay người chạy mất.
Lâm Nhất Tần cảm thấy khó hiểu, mờ mị đứng trong chốc lát, cũng không suy nghĩ cẩn thận xem hắn muốn nói gì liền quay đầu vào phòng.
Thấy Vi Nhất Tiếu sắc mặt không tốt, bản thân cũng thật mệt mỏi, vì thế hai người liền rửa mặt, ngủ ở hai gian sương phòng riêng biệt.
Đến nửa đêm, Lâm Tiểu Tiên đang ngủ mơ mơ màng màng nước miếng chảy ròng ròng, đột nhiên cửa sổ ‘ca’ một tiếng, ‘sưu’ như cái như bay vào. Nàng lập tức bừng tỉnh, nằm trên giường không nhúc nhích, đợi cho ánh mắt thích ứng với bóng đêm.
Trong phòng cũng không có người khác, trên bàn gần cửa sổ cắm một mũi tên, trên mũi tên gắn một phong thư. Thì ra là màn kinh điển phi tên truyền thư trong đêm.
Lại không biết ai muốn truyền thư cho củi mục như nàng nhỉ, hay thư muốn truyền cho Vi Nhất Tiếu nhưng gửi sai phòng rồi.
Tức thời đốt đèn rút tên ra, mở thư đọc, chỉ thấy dòng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo trên giấy viết:
“Lâm tỷ tỷ
Bí quyết ngươi cho ta, ta vụng trộm làm ở phòng bếp rồi, còn hỏi Bạch bá bá cho thêm rất nhiều nhân sâm lộc nhung cỏ linh chi nữa, khẳng định càng thêm hữu hiệu, ta đặt tên nó là “Thiên lôi vô địch thập toàn đại bổ sinh mi phấn” (Phấn mọc lông mày vô địch thiên hạ thập toàn đại bổ). Ban đêm lúc lấy cho phụ thân, tuy ông không cười, nhưng ta có thể nhìn ra ông thật cao hứng. Bất quá ta không đoạt công, ta nói cho ông thuốc là do tỷ nói cho.
Ban ngày ta nói tỷ giống mẹ chẳng phải nói dối. Ta không nhớ rõ bộ dáng nàng, nhưng mỗi lần phụ thân muốn đánh ta, nàng giống tỷ cũng tới khuyên ngăn. Hơn nữa…Ân…Trên người nàng cũng thơm thơm mềm mềm… Ta nghĩ, phụ thân nhất định thích tỷ, bất quá nữ nhân thích ông rất nhiều, tỷ phải cố lên.
Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, tỷ nếu đến phía nam nhất định phải đến tìm ta chơi.
Dã Vương”
Lâm Nhất Tần vừa mới xem thư xong, chợt nghe tiếng nghiến răng kẽo kẹt ken két sau lưng, nhất thời kinh hoàng, nhất phật thăng thiên, nhị phật xuất khiếu, biết đại sự không ổn, lão tử muốn trở về chỗ cũ.
Lâm Nhất Tần như người máy đời cũ, cực kì thong thả quay đầu, quả nhiên nhìn thấy phía sau nơi ngọn đèn chiếu rọi lên mặt người, một đôi mắt dài nhỏ hừng hực ánh lửa như cai ngục nơi âm thế.
Vi Nhất Tiếu nghe được có người phóng tên truyền thư, liền nhanh chạy tới bảo hộ, lại từ sau lưng nàng đọc được phong thư, nhớ tới ánh mắt Lâm Nhất Tần nhìn ban ngày, nhớ tới đủ loại hành động không hợp lẽ thường cùng mấy khoảng thời gian không đi chung, nhất thời trước mặt bỗng tối sầm như vết nứt lớn, không nói câu nào, xoay người bước đi.
Lâm Tiểu Tiên biết lúc này không giữ hắn lại, về sau đừng nghĩ giải thích rõ ràng, nhất thời bộc phát tiềm lực lớn nhất từ lúc chào đời đến nay, từ ghế tựa nhảy dựng lên, hổ đói vồ dê đuổi theo sau.
Kỳ thực xem nàng tám trăm mét chạy không xong, liền tu thêm tám đời, ăn mấy viên yêu tinh nội đan cũng bắt không được Vi Nhất Tiếu.
Nhưng không biết vì sao, đêm nay hắn cũng không sử dụng khinh công.
Nàng vội vã vươn tay giữ lấy tay phải hắn, bị hắn đẩy một chút liền rời ra, lại vươn người kéo tay hắn, không biết hắn sử dụng công phu gì liền né đi. Nhưng ngay tại lúc hắn vừa né vừa tránh, bước chân chạm lại, nàng đã lao lên một bước chắn đường đi của hắn, tay trái nắm lấy tay phải hắn, hướng vòng ra sau lưng, một chân vắt qua chân hắn, tay phải vòng lên cổ hắn, phảng phất như dây mây quấn chặt quanh gốc cây cuốn lấy hắn; tựa như khi nàng ở Hải Nam dẫn đoàn đi du lịch, từng giời thiệu cảnh đẹp nhiệt đới: Mĩ nhân ôm tướng quân. Dây mây ôn nhu uyển chuyển quấn quýt lên cây cao to, sầu triền miên, đến chết không rời.
Tay phải hắn bị hai tay nàng bắt chéo sau lưng. Nhưng nàng yếu đuối vô lực như vậy, tay hắn có bị nắm chặt hơn nữa cũng đủ bẻ gẫy khóa vàng dây ngọc, lấy hắn một thân võ công, chỉ cần nhẹ nhàng tránh liền thoát, nhưng hắn không làm.
Vì không thường vận động, hơi thể nàng có chút suyễn, ngực phập phồng , thân thể kề sát nhau liền vô cùng có cảm xúc…
Ngoài cửa sổ đối diện mái hiên có ánh tuyết phản quang ánh nến trầm tĩnh, rắc vàng rực lên trong ánh mắt nàng.
Lần đầu tiên nhìn gần mặt hắn như thế, gần đến nỗi có thể thấy lông mi tinh tế, đôi mắt đen nhàn nhạt, thấy cả mạch máu xanh nhạt dưới làn da trắng bệch.
Môi mỏng đạm sắc gắt gao mím chặt thành một đường, không chịu nói, cũng không chịu hỏi.
Lâm Nhất Tần đột nhiên nhớ tới lúc vừa gặp mặt, miệng hắn đầy vết rạn nứt khô khốc của người mất máu nhiều, tay phải nhẹ nhàng vòng qua cổ hắn, xoa môi hắn, muốn tìm vết nứt lúc đó.
Vi Nhất Tiếu thở gấp, toàn thân căng thẳng, vừa muốn nâng tay đẩy nàng, lại muốn quay đầu tránh đi, nhưng lại bị cánh tay nàng ôn nhu kiên trì như dây mây ôm lấy, đúng là tránh thoát không được, hoặc là không muốn tránh thoát.
Nàng cười xán lạn, ngẩng đầu nhẹ nhàng hôn lên môi hắn.
Mềm mềm, lạnh lạnh, giống như vị kem trà, hoặc vị bạch hà ướp lạnh.
Thêm chút mứt hoa quả bọc đường, thế giới này liền viên mãn.
“Chàng nói ‘Tại hạ Vi Nhất Tiếu, nàng là…’, chữ sau là gì? Nàng là ai? Em là ai? Chàng nguyện ý em là ai của chàng?
Nàng ôn nhu, nhẹ nhàng, ánh mắt nhìn hắn, giống như thôi miên, chậm rãi nói, hỏi một câu, liền đặt nụ hôn chuồn chuồn lướt nước lên môi hắn.
“Em nguyện ý làm bất kì ai của chàng, vậy nên, đừng đẩy em ra..”
Đêm khuya, dưới ánh trăng sáng tỏ, một nam nhân áo xanh đem từng thùng nước đá dội lên người.
Vi Nhất Tiếu suối nước nóng còn chưa kịp ngâm mình, nay phải tự tắm nước lạnh.
Cơ hội tốt thế mà tự tay bỏ lỡ, thật sự là nghèo khó không thể trách xã hội, mệnh khổ không thể oán tác giả.
Trong đêm dài yên tĩnh, một thanh âm ai oán thê lương bi ai vang lên:
“Chàng đừng chạy nha! Ta cái gì cũng chưa ăn được đâu! ~~~~~~”
“Phụ thân! Trên đầu người chảy thật nhiều máu! Người không sao chứ!” Đứa nhỏ tên Dã Vương vừa chạm đất đã chạy vội tới trước mặt cha hắn. Nam tử kia đứng dậy, sờ sờ đầu đứa nhỏ nói:
“Không có việc gì, chỉ bị thương trên da thịt.”
Quay đầu chắp tay với Vi Nhất Tiếu:
“Thật sự hổ thẹn, đối phó với súc sinh còn chật vật vậy. Đa tạ tráng sĩ cứu con ta.”
Vi Nhất Tiếu chắp tay nghiêm mặt nói:
“Huynh đài chớ khiêm tốn, ta chiếm tiện nghi nhờ binh khí thôi. Nếu nói cứu người, ta còn chậm hơn ngươi một bược.”
Dứt lời liền vái chào thật sâu. Nam nhân kia vội vàng đáp lễ, hai người trao đổi danh tính.
“Tại hạ Ân Gia bảo bảo chủ Ân Thiên Chính, đây là khuyển tử (con trai) Dã Vương.”
“Tại hạ Vi Nhất Tiếu, đây là…” Vi Vi nghĩ nghĩ, cư nhiên không tìm được từ chuẩn xác để giới thiệu Lâm Nhất Tần, không khỏi sửng sốt.
Tiểu Lâm tiến lên chắp tay nói:
“Lâm Nhất Tần, đa tạ tráng sĩ cứu tính mạng. Ta không tài không đức, nhưng Ân đại ca về sau có gì phân phó, xin cứ việc sai phái, tuyệt không dám chối từ!” dứt lời trừng mắt nhìn Ân Thiên Chính.
Ân Thiên Chính hiểu lời nàng nói, xem như cho qua việc Dã Vương phi lễ, cũng không muốn nói cho người khác. Thấy nàng thông minh như vậy, trong lòng không khỏi thả lỏng, vội vàng không dám chối từ, chỉ xem như việc nhấc tay chi lao. (tiện tay cứu người).
Thực ra Lâm Nhất Tần liên hệ ưng trảo cầm nã thủ cùng con hắn kêu Dã Vương đã phần nào đoán ra hắn là Bạch Mi Ưng Vương Ân Thiên Chính, chỉ là lão ưng này chưa già, lông mi cũng đen, bởi vậy chờ hắn tự giới thiệu mới chắc chắn xác định thân phận.
Nghĩ việc Ân Thiên Chính trong tứ đại Pháp Vương đứng hàng thứ hai, tuổi không nhỏ, gọi hắn một tiếng đại ca cũng không tính chịu thiệt. Ở nhà dựa vào cha mẹ, xuất môn dựa vào bằng hữu, Ân Thiên Chính là CEO xí nghiệp trực thuộc Minh Giáo, tuy không biết ‘Ân Gia bảo’ là đơn vị gì, nhưng kết bạn một chút tuyệt không sai.
Vi Nhất Tiếu thấy Lâm Nhất Tần ánh mắt lóe sáng, lại lần đầu tiên gặp mặt đã nhận người ta làm đại ca, trong lòng thấy kì quái, nhưng lại nghĩ nàng nói chuyện làm việc trước nay chưa từng có ý kiến gì, cũng không để trong lòng, nhoáng cái liền cho qua.
Bốn người chợt nghe tiếng khóc bi ai bên tai, quay đầu vừa thấy là gấu nhỏ kia nằm bên thi thể gấu mẹ, không ngừng dùng móng vuốt nhỏ lay lay gấu mẹ, dùng lưỡi liếm mặt nó, nhưng vô luận nỗ lực thế nào, gấu mẹ càng ngày càng lạnh, không khỏi cất tiếng nỉ non.
Nó cũng không sai, chẳng qua đi theo gấu mẹ đến suối chơi, bị Vi Nhất Tiếu bắt đem cho Lâm Tiểu Tiên chơi đùa, sau đó tự dưng mất đi cha mẹ.
Tiểu Ân Dã Vương khi thấy phụ thân bị thương cũng gấp đến độ cao giọng kêu thảm, vừa chạm đất liền vội vàng chạy qua, kì thực cảm tình không muốn rời xa cha mẹ cũng không khác gì gấu nhỏ.
Bốn người thấy nó cả người dính đầy máu gấu mẹ, đôi mắt đen ngập nước, tiếng kêu cực kì bi thương thê lương ai oán, đều thấy không đành lòng.
Ân Thiên Chính nhẫn nhịn, vẫn phải nói:
“Gấu này không thể lưu, nó vẫn còn đang uống sữa, rời xa gấu mẹ rất nhanh sẽ đói chết. Ngay cả nó còn sống, nó chính mắt thấy cha mẹ bị người giết, tất nhiên sẽ nhớ kĩ cừu hận này, trở thành gấu điên nơi nơi đả thương người.”
Lâm Nhất Tần há miệng thở dốc, thủy chung không thể mở miệng cầu tình, lúc này lưu lại nó tuy dễ, nhưng tương lai sẽ gây hại cho tính mạng người khác. Đây quyết không phải thời điểm làm thánh mẫu.
Dã Vương đột nhiên nói:
“Phụ thân, chúng ta mang nó về được không? Cha không phải nói nhà chúng ta có nơi nuôi gấu sao?”
Ân Thiên Chính nói: “Hồ nháo, nơi nuôi gấu là nơi cung cấp mật gấu tay gấu, ngươi mang nó về chẳng khác gì giết nó.”
“Kia để con nuôi, đừng cho người khác giết nơ! Con cam đoan thuần dưỡng nó thật ngoan, cùng muội muội chơi đùa, được không cha? Được không mà ~”
Ân Dã Vương lại sử dụng thần công làm nũng, dính chặt lấy phụ thân, khiến phụ thân không còn cách nào khác, chỉ có thể đồng ý.
“Nam tử hán nói phải giữ lời. Con đã nói nuôi nó, phải chiếu cố nó đến cùng. Nếu tùy tiện chơi vài ngày liền giao cho đám người Vô Phúc Vô Thọ, ta sẽ không tha cho con”
Ân Thiên Chính muốn lấy việc này bồi dưỡng tinh thần trách nhiệm cùng tính nhẫn nại cho con, bởi vậy lời nói như chém sắt, nghiêm khắc mười phần.
Thấy Ân Dã Vương đáp ứng, hắn mới lấy ra mảnh vải bố, đem gấu nhỏ nhẹ nhàng trói lên, xách trong tay.
Bên này Vi Nhất Tiếu đã mổ bụng gấu, lấy ra mật gấu còn nóng.
Ân Thiên Chính hỏi:
“Vi huynh lên núi là muốn lấy mật gấu?”
Vi Nhất Tiếu gật đầu nói:
“Đúng vậy, chúng ta muốn làm thuốc, cần hai mươi túi mật gấu”
Việc hôm nay hung hiểm, hắn khẳng định không bao giờ mang Lâm Nhất Tần lên núi nữa.
Vi Nhất Tiếu thấy Ân Thiên Chính khẳng khái dũng cảm, võ công cao cường, liền muốn xin hắn chiếu cố Tiểu Lâm vài ngày, còn bản thân lên núi săn gấu.
Lời đó còn chưa nói ra, Ân Thiên Chính liền cười nói:
“Sao lại khéo vậy, trên núi Trường Bạch ta vừa vặn có nơi nuôi gấu, đặc biệt cho mười mấy người mùa đông hàng năm săn gấu, hiện thời đều tốt lắm. Năm nay trong bảo cũng không thiếu mật gấu, nếu hai vị không chê đơn sơ, xin đến hàn xá ở, chậm rãi chờ hai ngày để bọn họ thuận tiện lấy mật gấu đến là được.”
Vi Nhất Tiếu đang muốn chối từ, Ân Thiên Chính nói tiếp:
“Vi huynh khinh công trác tuyệt, thế gian hiếm thấy, lại hiệp cốt nhân tâm, tại hạ vừa thấy liền muốn kết giao, nếu giờ từ chối, chính là khinh thường Ân mỗ ta.”
Lời nói khẳng khái thành khẩn, thật có ý muốn kết giao. Vi Nhất Tiếu cũng vô cùng thưởng thức tác phong làm việc của Ân bảo chủ. Hơn nữa cửu chuyển hùng xà hoàn phải tìm dược liệu, tìm sớm chừng nào, nàng liền chịu tra tấn ít đi một ngày, nghĩ đến đây liền đáp ứng.
Thu thập xong xuôi, bốn người một gấu, kết bạn xuống núi.
Ân Thiên Chính đi phía trước, hắn mặc áo choàng xanh đậm ôm lấy thân mình như sói như hổi, một đường đi thẳng như gió lốc, tạo từng đợt tuyết bay. Dáng đi không kiêu ngạo không siểm nịnh, ngạo nghễ đứng thẳng, thực là một vị nam tử khẳng khái dũng cảm
Lâm Tiểu Tiên đi sau ánh mắt không hề chớp, thầm nghĩ:
“Lúc này hắn mặc quần áo chỉnh tề, lại nhìn sẽ không tính là rình coi vô sỉ đâu!”
Nàng hành tẩu hai thế giới, xem qua tuấn nam soái ca vô số,lại chưa thấy qua nam nhân có vị nam nhân đến thế. (Chị à, nam nhân không có vị nam nhân thì có vị gì? Chị không sợ cái người đi cùng tiến hóa thành Batman phun lửa sao?)
Ân Thiên Chính dù đã lớn tuổi, trong cũng không đẹp trai lắm, nhưng thành thục gợi cảm, khí chất không giận mà uy thật sự khiến người ta đã gặp liền khó quên.
Sắc nữ Tiểu Lâm, nghỉ trọ dừng chân, mua bán giao dịch, đi ngang qua ngang lại đều phải mãnh liệt nhìn chằm chằm soái ca mỹ nữ, Vi Nhất Tiếu đã sớm thành thói quen, có khi cùng nàng quan sát bình luận. Nhưng hôm nay không biết thế nào, thấy nàng mắt không rời nhìn chằm chằm Ân Thiên Chính, trong lòng cực kì không thoải mái, ngực hờn dỗi tắc nghẽn, nhất thời gương mặt nhíu chặt, nhất thời hận không thể kéo nàng lập tức đi ngay, không quản mật gấu gì nữa.
Vi Nhất Tiếu trong đầu suy nghĩ đủ thứ, như nước sôi cuồn cuộn bốc khói, thân thể lại lạnh ngắt như băng, thần sắc âm tình bất định, sắc mặt càng trắng đến dọa người.
Lâm Nhất Tần đột nhiên thấy sắc mặt Vi Vi kém như thế, lập tức cầm tay hắn, lo lắng hỏi:
“Không thoải mái sao? Có phải lúc đánh gấu dùng nhiều sức quá không? Có muốn…Ân…” Nàng nhìn thoáng qua phía trước, vẫn không đem hai chữ ‘hút máu’ nói ra.
Được tay ấm áp mềm mại nắm lấy, Vi Nhất Tiếu mới cảm thấy thư thái chút. Thấy nàng quan tâm như thế, lại nghĩ đến bản thân mình không nhà cửa, không nghề nghiệp, hiện thời võ công không tốt, động chút cần hút máu tươi, tàn nhẫn, tà ác, huống chi… Trong lòng lại trầm xuống.
Lâm Nhất Tần không biết dòng suy nghĩ này, chỉ cho rằng hàn độc của hắn lại phát tác, gấp đến độ giơ chân, không biết đi nơi nào tìm gà vịt sống tới cấp cứu.
Vi Nhất Tiếu nhẹ nhàng nhéo bàn tay nàng một chút, cười nói: “Đừng nóng vội, không phải.” Lúc này vận công, bức ra huyết sắc trên mặt.
Lâm Nhất Tần tuy biết rằng hắn chưa bao giờ cậy mạnh gạt người chuyện này, nhưng vẫn cảm thấy tươi cười này có chút cổ quái miễn cưỡng nói không nên lời, chung quy vẫn không thể yên tâm, một tay lôi kéo hắn, chậm rãi xuống núi.
Dưới chân núi, hai đại hắn nắm bốn con ngựa cao to, đang đứng thành hàng đợi Ân Thiên Chính. Bọn họ không biết Ân Thiên Chính còn dẫn theo hai người nữa xuống núi, bởi vậy chỉ dẫn thêm hai con ngựa. Vì thế Ân gia phụ tử cùng Lâm Vi hai người cùng cưỡi một con.
Trên đường Ân Thiên Chính giới thiệu đơn giản hai người dẫn ngựa, nhàn nhạt nói là bằng hữu, nhưng thấy bộ dạng kính cẩn thuận theo của hai người này rõ ràng chính là tôi tớ thuộc hạ.
Thực ra cùng cưỡi một con ngựa là cảnh tượng kinh điển của võ hiệp, có rất nhiều ‘mánh khóe’ có thể ra tay, nhưng Lâm Tiểu Tiên trong lòng đều canh cánh nụ cười cổ quái của Vi Vi lúc nãy, bởi vậy cũng không đục nước béo cò, nhân lúc cháy nhà mà hôi của, cả một đường đều im lặng, phi thường nhu thuận.
Cưỡi ngựa đi một canh giờ, liền thấy nơi vách núi xa xa phòng ốc đông nghìn nghịt, đúng là trang viên thật lớn. Đến gần nhìn lên, trên cánh cửa có treo tấm biển lớn ghi ‘Tuyết lĩnh trang’
Ân Thiên Chính nói:
“Gia nghiệp ta đều ở phía nam, nơi đây chỉ là nơi đặt chân lúc hành tẩu, đơn sơ chậm trễ xin bao dung.”
Những lời này vốn chỉ là lời khách sáo, một tòa nhà lớn như vậy, nhà cao cửa rộng hoa trạch, nơi nào gọi là ‘đơn sơ chậm trễ’? Nhưng giọng điệu hắn nhàn nhạt, không có chỗ nào ý muốn khoe khoang cao ngạo, tụa hồ thật sự cảm thấy nơi này thật bình thường, có thể đoán được gia sản phía nam của hắn kinh người đến đâu.
Trong lúc nói chuyện, từ trang mười mấy người ra nghênh đón, không nói một lời dẫn ngựa đợi, đội ngũ chỉnh tề chức trách rõ ràng, nhiều người cùng nhau hành động, cư nhiên chỉ có thanh âm trẻ con Ân Dã Vương hồn nhiên khoe gấu nhỏ.
Mặc kệ Ân Gia bảo đang làm gì, khả năng quản lí cũng thật lợi hại.
Lúc này sắc trời đã gần hoàng hôn, Ân Thiên Chính cũng không theo tục lễ, nói thẳng rằng hắn công vụ bận rộn, không thể tướng bồi, sai hạ nhân an bày chỗ ở cho Lâm Vi hai người, liền cáo từ.
Sau bữa cơm chiều, Ân Dã Vương ôm một tiểu cô nương phấn điêu mài ngọc , tay dắt gấu nhỏ đến tìm hai người. Hắn thấy qua khinh công thần kì của Vi Nhất Tiếu, vừa hâm mộ vừa tò mò, lúc này nhịn không được liền chạy đến chơi.
“Đây là Tố Tố muội muội ta, năm nay năm tuổi, nàng thật đáng yêu đi ~”
Ân Dã Vương xem ra cực kì thích muội muội, luôn miệng khoe muội muội hắn cỡ nào thông minh lanh lợi, mĩ mạo nhu thuận, nửa tuổi biết nói, hai tuổi biết chữ, năm tuổi biết đọc thơ, là thiên tài trong trời đất. Nói đến nỗi Lâm Nhất Tần cho rằng tuổi cô nương mang theo trí nhớ đầu thai thành yêu nghiệt luôn.
Chơi một lúc lâu, Tố Tố tuổi còn nhỏ đã mệt, Ân Dã Vương ôm muội muội đứng dậy cáo từ, Lâm Nhất Tần giúp hắn dắt gấu đưa ra tận ngoài cửa.
Không biết vì sao, trước mặt Vi Nhất Tiếu nàng không hỏi, đến khi ra ngoài cửa mới nói:
“Vết thương của cha ngươi không sao đi?”
“Không có việc gì, khi về liền bôi thuốc. Nhưng Bạch bá bá nói vết thương trên trán quá sâu, chỉ sợ nửa lông mày sau nay không mọc lại nữa.”
“Ta nói cho ngươi một bí phương, đem gừng cạo sạch vỏ, tước nhỏ thành từng sợi, mỗi ngày dùng nó để vẽ lên lông mày, lông mày sẽ dài ra rất nhanh. Nhưng phải chú ý làm cho đối xứng, không nhìn rất khó coi.”
Đối với bí quyết dưỡng dung, Lâm Tiểu Tiên vô cùng bác học.
Ân Dã Vương mừng rỡ, ôm muội muội ra sân, Lâm Nhất Tần đang muốn quay về phòng, thấy bóng dáng nho nhỏ cũng không rời đi mà đứng tần ngần bên ngoài. Nàng vừa ra liền thấy hắn đem muội muội giao cho gia nô ôm đi ngủ, còn bản thân lại không rời đi.
“Có việc gì muốn nói với ta sao?”
Ân Dã Vương gãi đầu, nửa ngày sau mới hé răng:
“Cái kia…Lâm a di…”(Dì Lâm)
“A di cái gì! Gọi ta tỷ tỷ!”
Đụng đến vấn đề tuổi tác là nỗi đau trong lòng nữ nhân. Lâm Tiểu Tiên quát to, dọa Ân Dã Vương rụt cổ, nói:
“Được rồi, Lâm tỷ tỷ, phụ thân bắt ta sáng mai quay về phía nam bế quan, sợ không thể cáo biệt các người được. Cái kia…Chuyện hôm nay, ta xin lỗi…”
Khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn nổi lên tầng đỏ ửng, mũi chân di di đất thành thói quen.
Lâm Nhất Tần còn chưa kịp đáp ứng, hắn ngay lập tức nói tiếp:
“Tóm lại, cái kia… Ngươi không là…Ta thật sự cảm thấy…Ài, non xanh, nước biếc còn…”
Hắn thật khẩn trương, cuối cùng câu lời kịch kinh điển lại không nói ra, hắn chà chà chân, xoay người chạy mất.
Lâm Nhất Tần cảm thấy khó hiểu, mờ mị đứng trong chốc lát, cũng không suy nghĩ cẩn thận xem hắn muốn nói gì liền quay đầu vào phòng.
Thấy Vi Nhất Tiếu sắc mặt không tốt, bản thân cũng thật mệt mỏi, vì thế hai người liền rửa mặt, ngủ ở hai gian sương phòng riêng biệt.
Đến nửa đêm, Lâm Tiểu Tiên đang ngủ mơ mơ màng màng nước miếng chảy ròng ròng, đột nhiên cửa sổ ‘ca’ một tiếng, ‘sưu’ như cái như bay vào. Nàng lập tức bừng tỉnh, nằm trên giường không nhúc nhích, đợi cho ánh mắt thích ứng với bóng đêm.
Trong phòng cũng không có người khác, trên bàn gần cửa sổ cắm một mũi tên, trên mũi tên gắn một phong thư. Thì ra là màn kinh điển phi tên truyền thư trong đêm.
Lại không biết ai muốn truyền thư cho củi mục như nàng nhỉ, hay thư muốn truyền cho Vi Nhất Tiếu nhưng gửi sai phòng rồi.
Tức thời đốt đèn rút tên ra, mở thư đọc, chỉ thấy dòng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo trên giấy viết:
“Lâm tỷ tỷ
Bí quyết ngươi cho ta, ta vụng trộm làm ở phòng bếp rồi, còn hỏi Bạch bá bá cho thêm rất nhiều nhân sâm lộc nhung cỏ linh chi nữa, khẳng định càng thêm hữu hiệu, ta đặt tên nó là “Thiên lôi vô địch thập toàn đại bổ sinh mi phấn” (Phấn mọc lông mày vô địch thiên hạ thập toàn đại bổ). Ban đêm lúc lấy cho phụ thân, tuy ông không cười, nhưng ta có thể nhìn ra ông thật cao hứng. Bất quá ta không đoạt công, ta nói cho ông thuốc là do tỷ nói cho.
Ban ngày ta nói tỷ giống mẹ chẳng phải nói dối. Ta không nhớ rõ bộ dáng nàng, nhưng mỗi lần phụ thân muốn đánh ta, nàng giống tỷ cũng tới khuyên ngăn. Hơn nữa…Ân…Trên người nàng cũng thơm thơm mềm mềm… Ta nghĩ, phụ thân nhất định thích tỷ, bất quá nữ nhân thích ông rất nhiều, tỷ phải cố lên.
Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, tỷ nếu đến phía nam nhất định phải đến tìm ta chơi.
Dã Vương”
Lâm Nhất Tần vừa mới xem thư xong, chợt nghe tiếng nghiến răng kẽo kẹt ken két sau lưng, nhất thời kinh hoàng, nhất phật thăng thiên, nhị phật xuất khiếu, biết đại sự không ổn, lão tử muốn trở về chỗ cũ.
Lâm Nhất Tần như người máy đời cũ, cực kì thong thả quay đầu, quả nhiên nhìn thấy phía sau nơi ngọn đèn chiếu rọi lên mặt người, một đôi mắt dài nhỏ hừng hực ánh lửa như cai ngục nơi âm thế.
Vi Nhất Tiếu nghe được có người phóng tên truyền thư, liền nhanh chạy tới bảo hộ, lại từ sau lưng nàng đọc được phong thư, nhớ tới ánh mắt Lâm Nhất Tần nhìn ban ngày, nhớ tới đủ loại hành động không hợp lẽ thường cùng mấy khoảng thời gian không đi chung, nhất thời trước mặt bỗng tối sầm như vết nứt lớn, không nói câu nào, xoay người bước đi.
Lâm Tiểu Tiên biết lúc này không giữ hắn lại, về sau đừng nghĩ giải thích rõ ràng, nhất thời bộc phát tiềm lực lớn nhất từ lúc chào đời đến nay, từ ghế tựa nhảy dựng lên, hổ đói vồ dê đuổi theo sau.
Kỳ thực xem nàng tám trăm mét chạy không xong, liền tu thêm tám đời, ăn mấy viên yêu tinh nội đan cũng bắt không được Vi Nhất Tiếu.
Nhưng không biết vì sao, đêm nay hắn cũng không sử dụng khinh công.
Nàng vội vã vươn tay giữ lấy tay phải hắn, bị hắn đẩy một chút liền rời ra, lại vươn người kéo tay hắn, không biết hắn sử dụng công phu gì liền né đi. Nhưng ngay tại lúc hắn vừa né vừa tránh, bước chân chạm lại, nàng đã lao lên một bước chắn đường đi của hắn, tay trái nắm lấy tay phải hắn, hướng vòng ra sau lưng, một chân vắt qua chân hắn, tay phải vòng lên cổ hắn, phảng phất như dây mây quấn chặt quanh gốc cây cuốn lấy hắn; tựa như khi nàng ở Hải Nam dẫn đoàn đi du lịch, từng giời thiệu cảnh đẹp nhiệt đới: Mĩ nhân ôm tướng quân. Dây mây ôn nhu uyển chuyển quấn quýt lên cây cao to, sầu triền miên, đến chết không rời.
Tay phải hắn bị hai tay nàng bắt chéo sau lưng. Nhưng nàng yếu đuối vô lực như vậy, tay hắn có bị nắm chặt hơn nữa cũng đủ bẻ gẫy khóa vàng dây ngọc, lấy hắn một thân võ công, chỉ cần nhẹ nhàng tránh liền thoát, nhưng hắn không làm.
Vì không thường vận động, hơi thể nàng có chút suyễn, ngực phập phồng , thân thể kề sát nhau liền vô cùng có cảm xúc…
Ngoài cửa sổ đối diện mái hiên có ánh tuyết phản quang ánh nến trầm tĩnh, rắc vàng rực lên trong ánh mắt nàng.
Lần đầu tiên nhìn gần mặt hắn như thế, gần đến nỗi có thể thấy lông mi tinh tế, đôi mắt đen nhàn nhạt, thấy cả mạch máu xanh nhạt dưới làn da trắng bệch.
Môi mỏng đạm sắc gắt gao mím chặt thành một đường, không chịu nói, cũng không chịu hỏi.
Lâm Nhất Tần đột nhiên nhớ tới lúc vừa gặp mặt, miệng hắn đầy vết rạn nứt khô khốc của người mất máu nhiều, tay phải nhẹ nhàng vòng qua cổ hắn, xoa môi hắn, muốn tìm vết nứt lúc đó.
Vi Nhất Tiếu thở gấp, toàn thân căng thẳng, vừa muốn nâng tay đẩy nàng, lại muốn quay đầu tránh đi, nhưng lại bị cánh tay nàng ôn nhu kiên trì như dây mây ôm lấy, đúng là tránh thoát không được, hoặc là không muốn tránh thoát.
Nàng cười xán lạn, ngẩng đầu nhẹ nhàng hôn lên môi hắn.
Mềm mềm, lạnh lạnh, giống như vị kem trà, hoặc vị bạch hà ướp lạnh.
Thêm chút mứt hoa quả bọc đường, thế giới này liền viên mãn.
“Chàng nói ‘Tại hạ Vi Nhất Tiếu, nàng là…’, chữ sau là gì? Nàng là ai? Em là ai? Chàng nguyện ý em là ai của chàng?
Nàng ôn nhu, nhẹ nhàng, ánh mắt nhìn hắn, giống như thôi miên, chậm rãi nói, hỏi một câu, liền đặt nụ hôn chuồn chuồn lướt nước lên môi hắn.
“Em nguyện ý làm bất kì ai của chàng, vậy nên, đừng đẩy em ra..”
Đêm khuya, dưới ánh trăng sáng tỏ, một nam nhân áo xanh đem từng thùng nước đá dội lên người.
Vi Nhất Tiếu suối nước nóng còn chưa kịp ngâm mình, nay phải tự tắm nước lạnh.
Cơ hội tốt thế mà tự tay bỏ lỡ, thật sự là nghèo khó không thể trách xã hội, mệnh khổ không thể oán tác giả.
Trong đêm dài yên tĩnh, một thanh âm ai oán thê lương bi ai vang lên:
“Chàng đừng chạy nha! Ta cái gì cũng chưa ăn được đâu! ~~~~~~”
Danh sách chương