Giữa trưa đem thuốc trở về cho Vi Vi, nàng kéo thùng trở lại chỗ để xe, chuẩn bị dến chiều kiếm thêm ít tiền.

Nào biết người tính không bằng trời tính, khi nàng đến gần quầy thuốc, đã có hai người Mông Cổ mặc đồng phục đang đợi nàng. Nàng sớm biết muốn buôn bán thì phải giao phí bảo hộ, buổi sáng đã chuẩn bị sẵn một ít tiền, lúc này đã cúi đầu cúi người đem giao ra, nào biết hai ngươi kia đã nhận tiền còn giành lấy thùng cá, lấy ra dây xích sắt chuẩn bị trói nàng.

“Theo luật người Hán không được phép buôn bán, ngươi không có xác minh của quan phủ, cư nhiên dám bán cá ngoài phố, phải phạt 50 trượng! Theo chúng ta trở về!”

Lâm Nhất Tần nhất thời ngây dại, cổ tay bị nắm. Nàng đột nhiên nhớ lời Vi Vi dặn, một cước đá mạnh vào xương ống chân người đang bắt nàng, chờ hắn “A!” một tiếng thả lỏng tay, nàng xoay người liều mạng chạy.

Nghĩ đến việc bị bắt sẽ chịu cảnh gậy gộc đánh 50 cái, Lâm Nhất Tần liền lấy khí lực bú sữa mẹ ra liều mạng chạy, hướng phố phường nhiều người đông đúc lẩn vào, hai người Mông Cổ thân hình cao lớn, len không được liền bị mất dấu.

Chờ Lâm Nhất Tần chạy qua bốn năm con phố, phía sau không còn nghe thấy tiếng hô đuổi theo, liền phát hiện chân đã rớt mấy một chiếc giày. Nàng đương nhiên không dám quay đầu lại tìm, cúi đầu vội vàng chạy ra khỏi thành.

Vi Nhất Tiếu nhìn thấy bộ dạng chật vật kia, liền cười đến gập người:

“Bị cướp đi? Xem ra ngươi chạy cũng rất nhanh, thế nhưng không bị bắt.”

Lâm Nhất Tần một phen lửa giận phun trào, tựa như bạo long phun lửa, nắm chặt lấy vạt áo Vi Nhất Tiếu, dùng sức hét:

“Ngươi biết rõ Hán nhân không thể ở trong thành bán này nọ, vì sao không nói cho ta! ! ! ! ! ! ! ! ! !”

Vi Nhất Tiếu ôm bụng nói:

“Hôm qua ngươi tìm cách, hai mắt tỏa sáng lấp lánh, có nói ngươi cũng không tin, vẫn là chờ ngươi tự ăn khổ sẽ nhớ thôi!”

“Cái gì ăn khổ rồi tự biết! Ta vốn dĩ không biết ! ! ! ! ! ! ! ! ! !”

“Thế bây giờ đại tiên ‘một chân đi giày’ đã biết chưa?”

"Đã biết! ! ! Thiếu chút nữa bị 'con dơi' thối nhà ngươi hại chết! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !"

Lâm Nhất Tần hét khản cả giọng, ngồi sụp xuống đất, cực kì hối hận không đem Vi Nhất Tiếu ném nơi sơn cốc cho sói ăn.

“"Không nghĩ tới người Hán muốn bán gì đó đều không được, này cũng quá không công bằng ."

"Công bằng? Hì hì, ngươi còn thực sự gặp cái gì gọi là bất công đâu."

“Vậy bây giờ phải làm sao? Không có tiền nửa bước khó đi. Thiếu một đồng tiền làm khó người anh hùng a!”

“Ngươi lại không bị đói bụng, cần tiền làm gì?”

Lâm Nhất Tần không thể không phân trần, giơ hai tay lên nói:

“Ta không thể ăn cá, sẽ dị ứng. Dị ứng chính là ăn cá sẽ sinh bệnh.”

Vi Nhất Tiếu cẩn thận nhìn hai tay nàng, phát hiện từ mu bàn tay đến 10 đầu ngón tay đều mọc bọt nước, đã có cái muốn vỡ mủ.

“Vậy buổi sáng sao không mua đồ ăn?”

“Dị ứng vài ngày sẽ không chết, miệng vết thương cứ để thế sẽ nhiễm trùng.”

Nghe xong, Vi Nhất Tiếu liền biến thành Vi bất tiếu (không cười) rồi.

Vi Nhất Tiếu nửa ngày nói không nên lời, liền đem Lâm Nhất Tần kéo đến xe nơi bờ sông thưa thớt.

“Cầm tiểu đao này, đi cắt chút cỏ khô đến đây. Đừng đem đầu ngón tay mình cắt đứt là được.”

Vi Nhất Tiếu lấy ra chủy thủ đen tuyền của hắn, đặt vào trong tay Lâm Nhất Tần

“Muốn cắt cỏ làm gì, ngươi luyện công sao?”

“Bảo cắt thì cứ cắt, hỏi nhiều thế làm gì?”

Lâm Nhất Tần đi trong nghi hoặc, may mắn bên cạnh có rất nhiều cỏ khô đã ngả vàng, chỉ một chốc đã cắt được một bó to. Tiểu đao này tuyệt đối là đồ tốt, độ sắc bén chắc cũng ngang tầm Ỷ Thiên Kiếm Đồ Long đao. Đoán chừng từ hợp kim cứng mà rèn nên, không biết Vi Vi kiếm đâu ra.

Vi Nhất Tiếu ngồi chống một chân, lấy ra một đám cỏ dại lại chà xát, lại vò, kết thành từng dây, đem dây luồn qua các ngón tay, lại kết với dây cỏ khác, chụm bốn dây cỏ vào lại tết. Ngón tay hắn thoăn thoắt như bay, chỉ trong chốc lát đã tạo ra đôi giầy rơm vô cùng chắc.

Hắn đem giầy rơm ném cho Lâm Nhất Tần nói:

“Ở xóm nghèo buôn bán chút gì đó quan phủ đều mặc kệ, chính là người nghèo không mua nổi cá, ngươi liền bán giầy rơm đi.”

Lâm Nhất Tần không biết rằng cổ nhân quá dũng mãnh, hay Vi Nhất Tiếu là mười hạng toàn năng, hắn xuất thân nghèo khổ, lại một thân võ lâm cao thủ, ngồi bện giầy rơm cũng thuần thục vô cùng, thực sự khiến người ta mở rộng tầm mắt.”

Kết quả là mỗi ngày bạn học Tiểu Lâm liền đem hai ba mươi đôi giầy rơm vi vi bện vụng trộm đến bán tại khu thành nam. Bởi vì lần trước bị “quản thành” xua đuổi vẫn còn bóng ma tâm lý, nàng thay giày thể thao để chạy cho dễ, dùng bùn để ngụy trang lên giày.

Giày rơm đương nhiên lợi nhuận không cao bằng cá. Mỗi đôi chỉ bán được một hai đồng tiền. Tuy nhiên đây thuộc loại vật phẩm dễ tiêu hao, một người nông dân cần cù một năm phải làm hư đến mấy chục đôi giày rơm. Mà lực đan của Vi Vi siêu phàm, giày rơm bện ra siêu cấp vững chắc, bán được cũng rất nhanh.

Lâm Nhất Tần nếu phải đăng kí độc quyền sẽ chọn slogan cho sản phẩm: cao thủ tạo ra, tính chất bất phàm.

Nguồn thu tuy thấp, nhưng mua chút bánh nướng muối ăn hay nhu yếu phẩm vẫn đủ, chính là phải tiết kiệm thật lâu mới đủ mua thuốc trị thương.

Lâm Nhất Tần mỗi lần đều phải đem băng vải thay ra rửa sạch, đun nóng tiêu độc mấy lần mới tái sử dụng được.

May mà nàng có Wild Boar (lợn rừng) là hậu thuẫn kiên cường nhất, mưa to gió lớn không sợ, còn có thể đến nơi thôn xóm xa xôi đổi chút ra dưa trái cây, bằng không hai người đều mắc chứng thiếu vitamin rồi.

Ban ngày Lâm Nhất Tần đem thiết bị thu năng lượng mặt trời khởi động, buổi tối có thể dùng để chạy đĩa CD cùng đèn xe. Cuộc sống ban ngày bán giày rơm buổi tối nghe nhạc cổ điển, không biết là tục hay là tao nhã.

Nàng cũng từng hứng trí bừng bừng cùng Vi Nhất Tiếu học bện giày rơm, kết quả một đôi cũng không bện ra, mười ngón tay sưng đỏ bừng đến mức đau nhe răng nhếch miệng.

Vi Vi một thân võ công, chỉ lực phi phàm, tất nhiên không sợ thịt bong chảy máu.

Cứ thế hai tháng sau, Vi Nhất Tiếu rốt cục vết thương cũng lành, khôi phục công phu, hắn đứng ở bờ sông thét một tiếng dài, trên mặt tràn đầy tự tin cùng thư sướng (thư thái và vui sướng), toát lên vẻ cổ quái châm chọc.

Hơn hai tháng vất vả cuối cùng cũng có kết quả. Vi Nhất Tiếu võ công khôi phục, có thể tự ra ngoài đi lại, lúc này tạm bỏ lại xe đi dạo thành Biện Lương.

Lâm Nhất Tần hai tháng nay mỗi ngày đều dè dặt cẩn trọng trốn “quản thành”, trốn đầu lui đuôi ở ngõ nhỏ tán loạn. Hiện thời cao thủ ở bên, cuối cùng có thể hãnh diện tiêu sái trên đường cái. Nàng ngẩng đầu ưỡn ngực, rung đùi đắc ý, mười phần bộ dáng cáo mượn oai hùm, tiểu nhân đắc chí.

Vi Nhất Tiếu cũng hứng trí dạt dào xem đông xem tây, tựa hồ đối với thứ gì cũng thấy hứng . Nhưng mỗi địa phương hắn đi qua luôn phát sinh một ít sự cố nho nhỏ, không phải một tên mập mạp đi đường tự nhiên trượt chân té chính là một chiếc xe hoa lệ đột nhiên bị rớt bánh. Quả nhiên là người gặp người chấn động, hoa gặp hoa nở, xe gặp xe lật.

Lâm Nhất Tần đương nhiên không thấy rõ hắn ra tay như thế nào, nhưng nhìn thấy tươi cười càng tà ác, cặp ranh nanh hẹp nhọn vì cười mà lộ ra càng nhiều, là đủ biết “sự cố” do hắn làm.

Không biết vị cao thủ này bị thương nghẹn hỏng rồi, bứt rứt khó chịu hay trời sinh đã thích chỉnh người, gây ra nhiều trò đùa dai như vậy.

Hai người dạo đến nội thành, đi đến khu vực chùa chiền tấp nập.

Cảnh du lịch nổi tiếng nhất Biện Lương chính là ngôi chùa Tướng Quốc hùng vĩ.

Ngôi chùa ban đầu được xây dựng từ thời Bắc Tề, sau bởi hủy bởi chiến tranh, lại được trùng kiến vào thời Đường. Vào thời Bắc Tống, nơi đây là ngôi chùa lớn nhất nước, cũng là trung tâm của mọi hoạt động tôn giáo. Ở triều Nguyên, tuy rằng quy mô chùa bị thu hẹp, nhưng vẫn được triều đình trợ cấp cho ngàn mẫu đất, dưỡng ngàn tăng nhân. Nơi đây cũng là nơi lưu giữ nhiều trân bảo quý hiếm như bức tranh thời Đường của Họa thánh Ngô Đạo Tử

(thông tin chi tiết xem thêm tại: https://vi.wikipedia.org/wiki/Ngô_ ... Tử),

bức tượng 18 vị La Hán của Tượng thánh Dương Tuệ Chi thời Bắc Tống cùng bút tích tam bảo của đại văn hào Tô Thức thời Bắc Tống

(https://vi.wikipedia.org/wiki/Tô_% ... 3?ng_Pha) .

Đây thật là kho tàng văn hóa nghệ thuật quý báu.

Đáng tiếc những thứ này đều bị hủy hoạt bởi chiến hỏa thời Nguyên Mạt cùng lũ lụt. Ở hiện đại Lâm Nhất Tần không có duyên được chiêm ngưỡng. Tận mắt nhìn khối tượng Quan Âm ngàn tay cũng đủ đem nàng rung động đến trợn mắt há hốc mồm.

Tuy rằng không quá cuồng lịch sử, nhưng nếu có thể vào xem cũng không uổng công xuyên qua. Đáng tiếc cái chùa này cùng Thiếu Lâm tự đáng chết kia giống nhau không tiếp đãi khách nữ, hơn nữa nếu trà trộn vào cũng tuyệt đối không thể thấy những bảo bối kia. Đó chỉ là đặc quyền của giai cấp cao.

Hai tháng đến đây, Lâm Nhất Tần đã bao lần du đãng ngoài Tướng Quốc Tự, nhìn vào mà nuốt nước miếng, hạn không thể ẩn thân chui tường vào thưởng thức bảo vật.

Vi Nhất Tiếu thấy nàng nhìn vào viện đến si ngốc, cười hỏi:

“Muốn đi vào nhìn một cái?”

Gật đầu như giã tỏi.

“Kia cũng không khó.”

Lần đầu tiên Lâm Nhất Tần cảm thấy răng nanh kia của Vi Vi cũng thật đáng yêu.

Tức thời Vi Nhất Tiếu liền lẻn vào chùa, thời gian không đến một nén nhang liền bay trở ra, đã xác định rõ chỗ đặt ba bảo vật. Cân nhắc kĩ lưỡng nửa đêm sẽ tiến vào, hai người liền ra khỏi thành về lại chỗ đậu xe.

Vì thế, tại thế giới võ hiệp này, một màn kinh điển “Nửa đêm thăm viếng” liền phát sinh tại một ngày đáng để kỉ niệm.

Nửa đêm lúc mười hai giờ, nguyệt hắc phong cao, thật sự là thời điểm thích hợp nhất để giết người phóng hỏa hái hoa ăn cắp.

Hai bóng dáng lén lút xuất hiện tại ngoài tường thành Biện Lương. Cửa thành sớm đóng cửa, Vi Nhất Tiếu mang Lâm Nhất Tần tung người về phía trước, ở điểm cao nhất của vòng cung liền đem chủy thủ cắm vào tường thành, mượn lực nhảy lên cao, cứ như thế độ hai lần liền vượt qua bức tường thành, tiếp đất an toàn.

Chủy thủy sắc bén vô cùng, cắm vào tường không một tiếng động. Hai người cứ như vậy thần không biết quỷ không hay mà đột nhập vào tòa cổ thành thủ vệ sâm nghiêm này.

Vi Nhất Tiếu tai mắt linh hoạt, lôi kéo Lâm Nhất Tần tránh thủ vệ trên đường canh tuần, một đường không kinh hoàng, không hiểm nguy đi thẳng tới ngoài Tướng Quốc Tự. Vi Nhất Tiếu tự mình nghe ngóng bên trong không có người, liền mang theo Lâm Nhất Tần bay vào.

Lúc này trong cổ tự chỉ có mấy ngọn đèn ít ỏi le lói, các tòa đại điện đều chìm trong bóng đen đậm đặc. Toàn ngôi chùa trang nghiêm ban ngày giờ nơi nơi lộ ra vẻ âm trầm. Lâm Nhất Tần nhớ tới mọi loại phim kinh dị từng xem qua, liền một chút cũng không muốn tham quan những điện thờ này. Vi Nhất Tiếu nói cho nàng, hai trong ba bảo vật đều ở phòng phương trượng, liền mang nàng vội đi qua.

Lúc đó đã vào cuối thu, cây cổ thụ che nắng trong viện đã rụng lá cành khô rơi đầy sân, Vi Nhất Tiếu mang theo một người chạy qua không cần lo lắng âm thanh, chỉ tựa như một làn gió thu thoảng qua, phát ra những tiếng vang nhỏ sàn sạt.

Đến gần thiện phòng của phương trượng, hai người phát hiện bên trong vẫn sáng đèn, có hai người đang nhẹ giọng nói chuyện. Vi Nhất Tiếu đem Lâm Nhất Tần nhẹ nhàng thả xuống đất, liền lẻn đến của sổ nghe lén. Nghe hai người kia nói:

“Thiếu Lâm tự mấy năm nay thực sự có nhiều sự kiện nổi bật, ta lần này Nam hạ (xuống phía nam) nghe nói có đệ tử Thiếu Lâm đã hoàn tục xây dựng đại tiêu cục. Bọn họ càng ngày càng vội vàng muốn làm thủ lĩnh võ lâm rồi.”

“Hừ, khi triều đại thay đổi bọn họ liền sớm đầu hàng triều đình, được lợi bao nhiêu. Xem Toàn Chân phái xuống dốc, nhiều đạo quan trên núi liền giao vào tay Thiếu Lâm. Đến lúc triều đình càng ngày càng tin Hoàng Giáo Lạt ma kia, bọn họ thất sủng, mới chuyển sang tranh cướp ảnh hưởng tại võ lâm Trung Nguyên thôi.”

“Tưởng vừa lòng đôi bên, không có chuyện tiện nghi vậy đâu. Ta nghe nói lão đạo Trương Tam Phong có vài đại đệ tử đã học thành xuống núi, nghe nói võ công cao siêu lại nhiệt tâm hành đạo, gần hai mươi năm nay rất nhiều trận võ lâm phân tranh đều là bọn hắn giúp sức giải quyết, nổi bật hơn cả Thiếu Lâm đệ tử a.

Phái Võ Đang không ngừng phát triển. Thiếu Lâm nghĩ đoạt vị trí võ lâm chí tôn khó càng thêm khó.”

“Nghe nói Trương lão kia được xưng là thiên hạ đệ nhất võ công cũng xuất thân từ Thiếu Lâm?”

“Đúng vậy, hắn là đồ đệ mà Thiếu Lâm không cần, chưa kịp cắt tóc xuất gia đã bị đuổi ra, hiện tại trở thành địch thủ lớn nhất của Thiếu Lâm tự.

Thiếu Lâm tự nói Trương Tam Phong ăn cắp võ thuật Thiếu Lâm rồi chỉnh sửa lại, nhận đó là của mình.

Hừ, nói thế sao bọn họ đánh không lại hắn? Môn phái khác cũng không quản ít nhàn sự đó, như thế nào tự nhiên đứng ra nói giúp Thiếu Lâm làm gì?”

“Xem ra vị Trương lão kia làm việc cũng khéo đưa đẩy, mọi việc dựa vào lòng dân, không đến 20 năm liền đưa Võ Đang lên thành một trong lục đại môn phái, hiện tại khai chi tán diệp (mở rộng), càng ngày càng lợi hại. Ta xem chừng không tới vài năm nữa sẽ trở thành phái đứng đầu trong lục đại môn phái.”

“Mọi chuyện khó đoán. Nhớ năm đó Toàn Chân phái cũng là đại phái đứng đầu Trung Nguyên, Vương Trùng Dương là võ lâm đệ nhất cao thủ. Chẳng phải sau khi hắn chết vài năm Toàn Chân giáo liền suy sụp, đạo quán liền đổi thành chùa. Bởi vậy mới nói đạo xử thế khéo đưa đẩy mới là quan trọng hơn cả, phái Thiếu Lâm luôn đứng giữa hai bên vua dân bất đồng mới tồn tại mấy trăm năm thôi.”

“Ai, triều đình hiện thời tôn sùng Mật Tông Hoàng Giáo, nghe nói vị Pháp Vương Ba Tư kia xuất nhập triều đình chẳng khác gì tể tướng. Tướng Quốc tự ta hiện giờ uy thế không bằng trước, may mà còn mấy trăm mẫu đất cằn khó khăn duy trì cũng được đến nay.

“Nói đến ruộng đất, mấy năm nay tiền thuê ruộng sao còn chưa thu?”

“Hừ, không phải đám tá điền sống chết không chịu nộp. Đầu năm nói hạn hán, cuối năm nói mất mùa. Còn không bằng mua chuộc chút ít bảo bọn thu thuế giúp đỡ.”

“Bọn chúng sao lại lớn mật như vậy, không sợ bị đuổi đi?”

“Ai, ngươi vài năm nay ở phía nam có điều không biết, đám tá điền này phần lớn theo ma giáo, không tin Phật Tổ, thực sự không nộp tiền không nói, còn kết thành một đoàn phá hoại, chúng ta không phải võ tự (chùa có tăng nhân tập võ), vài hộ viện nho nhỏ làm sao chống đỡ nổi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện