Sau khi Đại Ỷ Ty cùng Hàn Thiên Diệp thành hôn không lâu, Dương giáo chủ cùng Dương phu nhân đột nhiên đồng thời mất tích.

Dương Đỉnh Thiên thích nhất là đêm một đống chuyện không đầu không đuôi toàn bộ quăng cho thuộc hạ, sau đó biến mất như hư không. Nhưng loại mất tích này trước nay chi liên tục hai ba ngày, hắn sẽ chủ động xuất hiện, cười xem Tả Hữu nhị sứ nổi trận lôi đình.

Nhưng hai tháng trôi qua, ba tháng trôi qua…

Mọi người xung quanh tìm kiếm, vẫn không có chút tin tức gì của Dương Đỉnh Thiên, trên đỉnh Quang Minh đột nhiên trở lạnh, lòng người hoảng sợ. Kế đó Đại Ỷ Ty bị phát hiện tự tiện xâm nhập mật đạo, phạm vào trọng tội. Ngày đó trên thánh hỏa quần hào đối chọi, Long Vương phá cửa ra giáo, ngay hôm đó cùng Hàn Thiên Diệp bay xuống núi, không rõ tung tích.

Ngôi vị giáo chủ, lấy tả sứ Dương Tiêu là cao nhất. Nhưng Ân Thiên Chính thế lực lớn nhất, Tạ Tốn là mọi người hi vọng nhất, còn có Ngũ Hành Kỳ nắm giữ thực quyền quân đội, lúc này ai cũng không phục ai, sự tình càng ngày càng loạn. Giáo phái lớn nhất võ lâm lại mờ mờ ảo ảo có nguy cơ tan rã.

Thế cục phức tạp như thế, giáo hữu ngày xưa trong nháy mắt sẽ đao kiếm tương tàn. Lâm Nhất Tần thân mình lại càng ngày càng nặng, ban đêm trở mình đều cần người giúp, Vi Nhất Tiếu không dám rời xa nàng một chút, chỉ sợ có chút sơ xuất.

Huệ Tông năm thứ ba, ngũ hoàng lâm thái tuế, sau lập xuân là đại hạn. Ngày hạ chí, hồ Thái Dương cùng hồ Nguyệt Lượng cạn mất một nửa. Đáy hồ khô cạn lộ ra vô số ánh muối bạc lấp lánh, cỏ dại ủ rũ trên mặt đất nứt nẻ khô cằn.

Xa xa một tiếng sầm rền rung động mặt đất dưới chân, sân luyện võ ánh lửa tận trời, nhiễm đỏ nửa bầu trời. Vi Nhất Tiếu tâm sự đầy lòng, nhìn về hướng nọ nhịn không được cầm kiếm phóng đi. Sau nửa canh giờ, Tạ Tốn mang theo một thùng sắt một mình một ngựa đi tới.

“Liệt hỏa kỳ đang phong tỏa cổng thử nghiệm, kết quả xảy ra sơ sót, bị thương người một nhà.”

Tạ Tốn đi vào phòng, buông thùng xuống

“Ta vụng trộm mang ra một ít, hai người các ngươi khẳng định chưa từng thấy qua cái kì quái này.”

Vân Hải cư lập tức tràn ngập một loại mùi nồng nhiệt quái dị. Vi Nhất Tiếu mở nắp thùng vừa thấy chất lỏng màu đen vị nồng không rõ là gì, lúc này nhíu mày nói:

“Tạ Tam ca, nàng còn mang thai, ngươi làm sao đem thì nguy hiểm gì đó mang vào nhà?”

Tạ Tốn sờ sờ đầu, áy náy cười nói:

“Ngươi xem ta, luôn sơ ý. Đệ muội, Tam ca lần sau bắt con dê vàng nhỏ bồi tội.”

Lâm Tiểu Tiên run lên run lên:

“Tam miêu, cầu ngươi vẫn nên gọi là Tiểu Lâm Tử đi. Các ngươi tứ Pháp Vương thành anh em kết bái đừng đến lôi ta vào a! Vi Vi, đem đèn tắt đi, đốt phòng ở chúng ta phải ngủ lộ thiên. Đây là dầu mỏ.”

Lâm Nhất Tần chân không rời nhà, thế nhưng có thể liếc mắt một cái liền biết được vũ khí bí mật của liệt hỏa kỳ. Tạ Vi hai người tròn mắt kinh ngạc.

“Không có gì, chút gì đó vẫn là ta phát hiện trước, vỗn tưởng luyện xăng trở về lái lợn rừng (wild boar), kết quả không thành công, chỉ có thể đẩy mạnh tiêu thụ cho liệt hỏa kỳ làm đạn lửa.”

Lâm Nhất Tần sai Tạ Tốn đem vật phẩm nguy hiểm chuyển ra cách phòng ở trăm thước, lại ném một mồi lửa từ xa, thùng thiết quả nhiên phát ra ngọn lửa vĩ đại, mãnh liệt bốc cháy.

“Còn có chút sản phẩm phụ, axit nitric loại mạnh, để hồng thủy kì mang ra đi. Bất quá ta không biệt luyện kim, họ đến bây giờ còn oán giận ta bất công không dạy đây.”

“Ngươi trước phát hiện… Đưa cho liệt hỏa ký cùng hồng thủy kì? Đây cũng không phải chuyện đùa, sao lại thế này?”

“Ai nha ai nha, phụ nữ có thai chính là dễ quên.”

Lâm Tiểu Tiên thản nhiên uống một ngụm sữa dê nóng

“Đã quên nói cho hai người, bản thân ta kiệm nhiệm chỉ đạo kỹ thuật của Ngũ Hành kỳ”

Sau đó đắc ý dạt dào nhìn hai vị Pháp Vương xanh cả mặt.

Thì ra từ một năm trước khi Vi Nhất Tiếu đi công tác ở ngoài, Lâm Nhất Tần ngẫu nhiên phát hiện một mỏ dầu, hưng phấn đến cực điểm tưởng tinh luyện ra xăng 92…

Kết quả đương nhiên là thất bại. Bất quá Dương Đỉnh Thiên biết chuyện xong hứng thú mười phần, mời Lâm Nhất Tần lúc đó đang rảnh rỗi cùng Ngũ Hành chưởng kỳ trao đổi kỹ thuật, khoa học để nâng cao lực lượng vũ trang, đương nhiên tất cả đều được tiến hành bí mật.

“Sau đó một ít văn kiện tuyệt mật không biết làm sao lại lộ ra, bao gồm cả phương pháp điều phối ở trong phòng ta. Lão tử mất hứng liền sao vài bàn đồ giả, sau đó liền xuống núi tạo cục cưng.”

Vi Nhất Tiếu nhìn bờ vai hỗn hợp nước mắt nước mũi chưa khô, run rẩy lại run rẩy:

“Vừa rồi còn có người vừa khóc vừa oán giận ta đem nàng nhốt ở nhà, không nói tin tức cho nàng…”

“Điều ước bổ sung trước hôn nhân khoản 1 điều 38: của chàng liền là của ta, của ta vẫn là của ta, ta có thể gạt chàng, chàng không thể gạt ta.”

Lâm Tiểu Tiên thuần thục ngâm nga khế ước bán mình của con dơi, lại không có chút dấu hiệu bệnh hay quên nào.

Tạ Tốn le lưỡi:

“Tiểu Lâm Tử ngươi giấu diếm thật tốt quá, trách không được sau khi Dương giáo chủ mất tích, Ngũ Hành Kỳ ai cũng không chấp, chỉ cho Bức Vương vài điểm mặt mũi. Ta nói Tứ đệ cũng không luồn cúi kết đảng, cửa lớn không ra cổng không mở, nơi nào toát ra ‘Vi phái’? tưởng là có người ghen tị bày bố.”

Lâm Tiểu Tiên mặt nghiêm, nỗ lực nâng nâng bụng:

“Không sai, Tam miêu, con dơi, hai người ai muốn làm giáo chủ? Đi theo ta, có thịt ăn!”

Vi Nhất Tiếu cùng Tạ Tốn vỗ tay cười to:

“Lâm gia đây là người tài giỏi không được trọng dụng, hai chúng ta đều là người ngực không chí lớn a.”

Lâm lão bản ngửa đầu nâng bung đang đắc ý, đột nhiên biến sắc, ai u một tiếng ôm bụng đỡ thắt lưng. Trung khuyển một đầu mồ hôi lạnh, nhanh chạy đến đỡ nàng ngồi xuống, chỉ thấy Lâm Tiểu Tiên mặt đều nhăn lại, liên tục kêu than:

“NND, người này thế nhưng đoạt mệnh liên hoàn cước đá ta…”

Đây gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, ác nhân có ác nhân trị.

Tạ Tốn không muốn bị cuốn vào lốc xoáy chính trị, định quay về nhà ở Thiểm Tay tránh đầu sóng ngọn gió.

Hiện thời Vân Hải cư không còn an toàn, lần này đến đây là tưởng rủ Bức Vương một nhà cùng đi. Vi Nhất Tiếu nghĩ Tạ phu nhân là người từng trải, nương tử đi Tạ gia dưỡng thai tự nhiên có người chiếu cố. Nhớ tới Tạ Vô Kỵ lông xù tiểu miêu, Lâm Nhất Tần sắp sửa làm mẫu thân liền rõ ràng đáp ứng ngay.

Ngũ Tán nhân tuy rằng không tham đồ ăn đặc sắc nhà Vi gia, nhưng cùng Lâm Nhất Tần quen thuộc đã lâu, nay cũng chỉ có thể chảy nước mắt tiễn bạn tốt.Tế nương kiên trì muốn thấy tiểu con dơi sinh ra, vì thế Bức Vương một nhà chậm rãi mang theo bà vú xuất phát.

Có lẽ Dương giáo chủ rất nhanh sẽ quay lại, khi trở về hắn sẽ thoát khỏi thần sắc mỏi mệt, mang lại nụ cười không để tâm, thái độ bái quái, hết thảy làm người ta phấn chấn.

Bầu trời thật sáng sủa.

Vi Nhất Tiếu trên đường quay về nhà Tạ gia, đi lại thong thả. Hắn bị nàng phái ra mua đồ ăn vặt.

Tạ Tam ca sự phụ, Dương phu nhân sư huynh hôm nay tới, hi vọng có thể từ nơi đó nghe được tin tức Dương giáo chủ.

Tam tẩu thật hiền lành, tiểu Vô Kị đáng yêu nhu thuận, để nàng đến nơi này dưỡng thai thật đúng…

---

Ngày mười lăm tháng bảy, kỷ niệm ngày gặp mặt, kỷ niệm ngày cầu hôn

Họ ở ngày này tương ngộ, ở ngày này quyết định vĩnh viễn ở cùng nhau, ở ngày này…

Hạnh phúc đến khắc sâu trong tận xương cốt

“Hổ phách tượng trưng cho lòng trung trinh vĩnh hằng, mẫu tử an khang nha.”

“Nhẫn của chúng ta là hổ phách, nàng thích.”

Nàng có con, ta muốn làm ba ba.

Ta rốt cục có nhà, có nhà.

Đợi đến mười lăm tháng bảy sang năm, chúng ta lại đi vùng Trung Nguyên chốn cũ du lịch được không? Ta, Lâm Nhất Tần, nguyện ý gả cho Vi Nhất Tiếu làm vợ. Không kể thuận lợi hay khó khăn, giàu có hay nghèo khổ, khỏe mạnh hay bệnh tật, tuổi trẻ hay già cả, ta đều chung thủy với chàng, yêu chàng, tôn trọng chàng, giúp đỡ chàng, cho đến khi ta rời đi thế giới này.

“Mười lăm tháng bảy một năm kia, sư phụ ta Thành Côn đến nhà… Đợi đến khi ta quay về, sư phụ ta sớm chẳng biết đi đâu, nhưng khắp nhà đều là người chết, phụ mẫu ta, thê nhi ta, đệ muội, tôi tớ, cả nhà mười ba nhân khẩu, đều chết dưới tay hắn…” – Tạ Tốn (trích Ỷ Thiên Đồ Long Ký)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện