Hồ Tiểu Thiên vẫn bình thản đứng tại chỗ cười híp mắt, giống như mọi chuyện từ đầu đến cuối không có chút gì liên quan đến hắn.
Lúc này có người hét lên: "Lên quan phủ nói lý lẽ!" "Đúng! Giải hắn lên quan phủ đi!" "Con trai thượng thư thì sao chứ!"
Biểu hiện của Hồ Bất Vi vẫn trầm tĩnh như nước, không chút dao động. Lúc này, hắn quay trở lại trước mặt Đường Văn Chính, thấp giọng nói: "Văn Chính huynh, ngươi yên tâm, chuyện hôm nay ta nhất định sẽ tra ra manh mối. Chuyện trước mắt là phải giải tán đám người này đã, nếu cứ ầm ĩ như vậy chính là đúng ý những kẻ có dụng tâm xấu xa mê hoặc dân chúng, nếu không giải quyết được vấn đề sự tình chỉ sợ sẽ trở nên xấu đi."
Biết lời Hồ Bất Vi nói là thật, Đường Văn Chính tay ôm con gái, trong ngực lại tràn đầy lửa giận, nhưng vẫn e ngại quan chức của Hồ Bất Vi, cũng không dám tủy tiện xông ra. Khi hắn còn đang do dự, hai đứa con trai đã không nén được tức giận, Đường Thiết Hán quát: "Thế nào gọi là tra ra manh mối? Sự tình đã rõ ràng như vậy, ai ai cũng đều trông thấy, đồ con rùa mạnh mẽ bắt em gái ta, làm nhơ bẩn đến sự trong sạch của nó, người này tội ác tày trời, không thể dung thứ.." Lời còn chưa nói hết, Đường Văn Chính đã hung hăng giáng cho hắn một cái bạt tai: "Đồ hỗn xược, nơi đây có chỗ cho ngươi xen vào sao?"
Đường Thiết Hán bị cha đánh cũng không oan, hắn trong lúc tức giận đã đem tổ tông mười tám đời nhà rùa mắng loạn lên, mắng Hồ Tiểu Thiên là đồ con rùa, chẳng khác nào gián tiếp nói Hồ Bất Vi là lão rùa đen chính hiệu. Hắn còn không ngừng oang oang nói Hồ Tiểu Thiên phá hỏng sự trong sạch của em gái hắn, nhiều người như vậy đều nghe thấy, cho dù Hồ Tiểu Thiên rốt cuộc có giờ trò đồi bại với Đường Khinh Tuyền hay không, từ đây mọi người sẽ nhìn em gái của hắn ra sao? Đường gia huy động người đông thế mạnh, Hồ Tiểu Thiên bắt đi Đường Khinh Tuyền lại là sự thật, trong khoảng thời gian này cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Làm cho người ta không thể không đồn đoán lung tung. Coi như là không có chuyện gì đáng tiếc xảy ra, danh dự của Đường Kinh Tuyền cũng khó tránh sẽ chịu ảnh hưởng.
Đúng vào lúc này, Phủ doãn Kinh Triêu Hồng Bách Tề gấp gáp mang theo vài tên thủ hạ chạy tới, đi cùng hắn còn có Đường gia lão Tam, Đường Thiết Hâm. Chứng kiến tình cảnh trước mắt, Hồng Bách Tề âm thầm kêu khổ, Hồ Gia cùng Đường Gia dù có xung đột thế nào cũng không liên quan gì đến hắn, nhưng hôm nay Mộ Dung Phi Yên nghe được tình hình đã mang theo vài tên Bộ Khoái đi vào phủ Thượng Thư, cái này không thể nghi ngờ sẽ làm liên lụy đến hắn. Nếu như không phải Mộ Dung Phi Yên tham gia vào việc này, Hồng Bách Tề cũng không tình nguyện dấn thân vào vũng nước đục, mặc kệ hai nhà thích giày vò nhau thế nào, đợi khi mọi chuyện ngã ngũ, nếu có người bị thương ta sẽ hỗ trợ thuốc men, xảy ra án mạng ta sẽ đến giúp nhặt xác, về phần ai đúng ai sai, đợi sau hẵng nói. Phủ doãn Kinh Triệu coi như cũng có uy phong, miễn cưỡng xem như một đại quan thế nhưng phóng mắt khắp kinh đô này, người quan chức lớn hơn hắn vẫn là nhiều không kể xiết, lại càng không cần phải nói tới đám dòng dõi hoàng thất kia. Làm quan tại Kinh thành, mọi quan hệ đều phải được chiếu cố đến, chỉ cần không cẩn thận một chút có khi đã vô tình đắc tội người nào đó. Quả nhiên cầu sinh tồn trong khe hẹp, mỗi một bước đều vô cùng khó khăn.
Hồng Bách Tề liền bước thi lễ với Hồ Bất Vi cùng Đường Văn Chính. Hồ Bất Vi đã lên tiếng: "Hồng đại nhân đến thật đúng lúc, chuyện này phiền người giúp chúng tay xử lý."
Hồng Bách Tề âm thầm kêu hổ, chuyện nhà các ngươi cứ thế đổ lên đầu ta, cái này không phải làm khó ta sao? Tuy vậy, hắn vẫn điềm nhiên, ho khan một tiếng rồi nói: "Hai vị đại nhân, ta xem trước tiên hãy để cho những người không có phận sự lui xuống đi rồi hãy nói." Người không có phận sự mà hắn nói là chỉ những người mà hai huynh đệ Đường gia mang đến hỗ trợ.
Đường Văn Chính tuy rằng trong lòng căm tức nhưng suy nghĩ không vì thế mà trở nên hồ đồ, coi như là phe mình chiếm hết đạo lý nhưng vẫn là tự tiện xông vào Thượng Thư phủ, hơn nữa còn ra tay đập phá, có lý cũng thành vô lý, nên trước hết để cho đám người này tản đi là tốt nhất.
Đường Thiết Thành vừa mới bị phụ thân răn đe, còn đang ấm ức ôm mặt, nghe được Phủ doãn Kinh Triệu vừa đến nơi đã có chủ ý muốn bọn hắn rút lui, lửa giận lại bùng lên dữ dội, hắn liền lớn tiếng kháng nghị: "Dựa vào cái gì mà muốn chúng ta đi, hôm nay nếu không cấp cho Đường gia ta một lời công bằng, chúng ta tuyệt đối không đi!"
Người đông thế mạnh, hơn nữa đa số kẻ kéo đến đều đang mang một bụng bất bình, nghe Đường Thiết Hán nói như vậy, đám đông tức thì lại sôi nổi bàn tán.
Đường Văn Chính cũng cảm thấy có chút bất lực với đứa con trai này, thầm mắng tiểu tử hư đốn này không thức thời.
Lúc này một giọng nói lười biếng vang lên:
"Hoàn toàn chính xác, không thể thả bọn họ đi!"
Mọi người nhìn về phía kẻ vừa lên tiếng, đã thấy Hồ Tiểu Thiên từ bên kia đi tới, tiểu tử này chẳng biết từ lúc nào mặc lên người một cái áo dài màu lam, chẳng qua là bên trong không có mặc quần, để lộ hai bắp chân trơn bóng, nhìn qua chẳng ra thể thống gì cả.
Hồ Bất Vi cũng cau mày khó chịu, hắn nhìn ra con trai cũng không phải là người thông minh, chỉ có trước tiên cho đám người kia rời khỏi đây mới có thể chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có, động tĩnh càng lớn càng bất lợi đối với Hồ gia bọn họ.
Hồ Tiểu Thiên nói: "Đám người các ngươi, đập phá cửa lớn nhà chúng ta, đánh người làm của chúng ta, sỉ nhục sự trong sạch của Hồ gia, chửi bới thanh danh của ta, chuyện xấu đều đã làm bây giờ lại muốn phủi mông rời đi, trong thiên hạ làm gì có chuyện dễ dàng như vậy!"
Đường Thiết Thành ăn nói tạm xem là tốt nhất trong ba anh em, lúc này bước lên phía trước một bước, chỉ vào Hồ Tiểu Thiên mà nói: "Ngươi ăn nói bừa bãi, kẻ độc ngươi rõ ràng là mạnh bạo bắt lấy em gái ta, giờ lại còn dám lên tiếng tố cáo trước."
Hồ Tiểu Thiên cười thô bỉ nói: "Ngươi nói ta bắt giữ nàng ấy, có chứng cớ gì không?"
Đường Thiết Thành tức giận nói: "Chúng ta đều tận mắt nhìn, em gái ta chính là nhân chứng!"
Hồ Tiểu Thiên chỉ vào thảo đình vẫn đang cháy âm ỉ: "Thảo đình kia có phải do ngươi phóng hóa?"
Đường Thiết Thành nhìn về hướng thảo đình kia, hắn cũng là hán tử nổi tiếng, đã làm thì không ngại thừa nhận, lúc này trừng mắt lên nói: "Như thế nào? Là ta làm đấy!"
Hồ Tiểu Thiên tức thì vin lấy: "Ngươi không biết mình đáng tội gì sao?"
Đường Thiết Thành thản niên nói: "Không phải chỉ là một thảo đình cỏn con hay sao, đừng nói là phóng hỏa dù cho có phá hủy hoàn toàn thì đã sao? Cùng lắm ta sẽ bồi thường cho người một thảo đình mới!"
Hồ Tiểu Thiên chỉ thẳng vào Đường Thiết Thành: "Ngươi quả thật đại nghịch bất đạo, lại nói cái gì hủy đi triều đình, còn muốn xây dựng một triều đình khác, rõ ràng là bất kính với Đại Khang ta, ngươi rành rành là muốn mưu phản!" Người ta nói rõ ràng là thảo đình, hắn hết lần này đến lần khác lại nói chệch thành triều đình.
Đường Thiết Thành tức giận đển đỏ bừng cả khuôn mặt, cả giận nói: "Ngươi dám vu oan cho ta, ta nói là muốn phá đi thảo đình, chưa từng nhắc đến hủy đi triều đình gì cả?"
"Tin rằng ngươi cũng không dám động đến triều đình, nhìn bộ dạng lấm la lấm lét của người, chắc không có gan đó!"
Đường Thiết Thành không chịu được đối phương khích tướng, giận dữ hét lớn: "Như thế nào? Lão tử sợ quái gì chứ, phá hoại triều đình thì đã làm sao..." Vừa nói đến đây, hắn liền ý thức đươc bản thân đã rơi vào bẫy của đối phương, lập tức lúng túng đứng tại chỗ.
Những người của Từ gia bên kia đều sợ tới mức mặt không còn chút máu, trời ạ, tên khốn này sao cái gì cũng dám nói.
Hồ Tiều Thiên ngón tay liên tục chỉ về phía Đường Thiết Thành: "Ồ... Ngươi quả nhiên là phần tử phản quốc, đại nghịch bất đảo, lại dám công khai nói xấu triều đình?"
Đường Thiết Thành tức giận đến toàn thân phát run, hét lớn: "Ta nói chính là đả đảo thảo đình..."
Tất cả mọi người đã nghe rành mạch, những vẫn liên tưởng đến hai chữ triều đình.
Hồ Tiểu Thiên nhún vai tỏ vẻ bất lực: "Tất cả mọi người nghe rõ nhé, hắn muốn tạo phản, các ngươi xem nên xử lý thế nào đây!"
Đường Thiết Thành đuối lý, liền rống lên một tiếng oa nha kỳ quài, đao bên hông đã rút ra, bổ nhào về phía Hồ Tiểu Thiên: "Thật là tức quá mà, gian tặc! Đi chết đi.." Đao vừa mới rút ra một tấc, đã bị Đường Thiết Hán đẩy trở lại, Đường Thiết Hâm từ sau lưng nhào tới ôm lấy hắn, đồng thời lên tiếng nhắc nhở: "Nhị ca, ngươi tỉnh táo lại đi!"
Hồ Tiểu Thiên nhìn đám người sau lưng huynh đệ Đường Gia: "Vừa rồi thiêu thảo đình còn có ai?"
Mọi người nhìn nhau nhưng không có tiếng đáp lại.
"Còn có ai?"
Trong chốc lát, hơn một trăm người đã tản đi không còn một mống, thiêu thảo đình thì cùng lắm chỉ là ngồi tù, nhưng phóng hỏa triều đình đó là tội chém đầu đấy, vừa rồi Hổ Tiểu Thiên trước mặt mọi người dụ Đường Thiết Thành trong lúc mê muội nói ra những lời bất kính với triều đình, nếu thật sự bên trên truy cứu trách nhiệm chính là tội danh tru di cửu tộc, bao nhiêu cái đầu cũng không đủ chém! Đám đông đều không ngốc, đương nhiên không ai muốn dính vào sự tình có liên quan đến chữ mưu phản, lúc này không đi còn đợi đến khi nào.
Phủ doãn Kinh Triệu Hồng Bách Tề nhìn qua đám người đang nháo nhào chạy trốn kia, cũng không phái thủ hạ ngăn cản. Nguyên tắc xử lý trước giờ của y vẫn là chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có.
Bên kia Đường Văn Chính đã bị dọa đến kinh hồn bạt vía, mặc dù biết con trai bị Hồ Tiểu Thiên lừa gạt nhưng việc đả đảo cũng không thể tùy tiện nói ra, chuyện này nếu đến tai hoàng thượng, đừng nói hắn khó giữ được quan chức, chỉ sợ trên dưới Đường gia bọn họ đều phải chịu cảnh đầu rơi xuống đất. Trước giờ đều nói con trai Hồ Bất Vi là một gã ngu ngốc cực điểm, nhưng hôm nay vừa nhìn đã biết tiểu tử này chẳng những thông minh tuyệt đỉnh, hơn nữa còn vô cùng âm hiểm xảo trá, con mình so với hắn lại thua kém một trời một vực. Cùng đẻ ra con trai, nhưng người ta thì sao chứ? Hồ Bất Vi vẫn một mực không lên tiếng, kỳ thật trong đầu hắn vẫn đang tính toán làm thế nào để xoay chuyển tình thế, sự thật bày ra trước mắt, làm cách nào hóa giải sự tình phiền phức này. Những lời Hồ Tiểu Thiên vừa nói chẳng những dọa chạy đám người hỗ trợ Đường Gia, hơn nữa còn khiến người cha như Hồ Bất Vi không khỏi rung động.
Hắn lần đầu phải vuốt mắt mà nhìn lại con trai mình, trong lòng vừa mừng vừa sợ, không ngừng lặp lại đây thật là con trai ta sao? Lẫn lộn trắng đen, ăn nói bừa bãi, chuyển bại thành thắng, hóa nguy thành an, rõ ràng đang là cục diện hoàn toàn bị động bị hắn nói mấy câu đã hoàn toàn xoay chuyển. Thảo Đình! Triều Đình! Hay quá! Hay tới cưc điểm, lão già ta trải qua hai đời Hoàng Đế Đại Khanh, làm quan đã vài chục năm, phụ nữ vô số, cũng không thể nghĩ ra chủ ý tuyệt diệu như vậy. Đây chắc chắn là con ta đấy, hư hỏng như vậy, gian manh như vậy, chiêu số nham hiểm nhường ấy mà có thể nghĩ ra, ngoại trừ Hồ Bất Vi ta ra, còn ái có thể sinh ra đứa con tốt như vậy, hặc hặc ha ha, thoải mái! Thoải mái! Ông trời có mắt, ông trời có mắt, ta rốt cuộc đã có người kế tục!
Tuy rằng Đường Thiết Thành đã nói ra cái gì đại nghịch bất đạo, chống phá triều đình, nhưng Hồng Bách Tế một bên chứng kiến sao lại không rõ hắn là bị Hồ Tiểu Thiên khích tướng mà rơi vào tròng. Đối với chuyện thế này, Hồng Bách Tế chỉ biết lắc đầu ngán ngẫm giúp cho tên ngốc kia. Thời điểm này, lão tử giả câm giả điếc, quyết không nói gì, lại coi như cái gì cũng không nghe thấy.
Hố Bất Vi lại đột ngột lên tiếng: "Hồng đại nhân, ngươi xem..." Hắn tuy rằng không nói hết câu thế nhưng mở lời tại thời khắc mấu chốt này, rõ ràng là buộc Hồng Bách Tề tỏ thái độ...
Lúc này có người hét lên: "Lên quan phủ nói lý lẽ!" "Đúng! Giải hắn lên quan phủ đi!" "Con trai thượng thư thì sao chứ!"
Biểu hiện của Hồ Bất Vi vẫn trầm tĩnh như nước, không chút dao động. Lúc này, hắn quay trở lại trước mặt Đường Văn Chính, thấp giọng nói: "Văn Chính huynh, ngươi yên tâm, chuyện hôm nay ta nhất định sẽ tra ra manh mối. Chuyện trước mắt là phải giải tán đám người này đã, nếu cứ ầm ĩ như vậy chính là đúng ý những kẻ có dụng tâm xấu xa mê hoặc dân chúng, nếu không giải quyết được vấn đề sự tình chỉ sợ sẽ trở nên xấu đi."
Biết lời Hồ Bất Vi nói là thật, Đường Văn Chính tay ôm con gái, trong ngực lại tràn đầy lửa giận, nhưng vẫn e ngại quan chức của Hồ Bất Vi, cũng không dám tủy tiện xông ra. Khi hắn còn đang do dự, hai đứa con trai đã không nén được tức giận, Đường Thiết Hán quát: "Thế nào gọi là tra ra manh mối? Sự tình đã rõ ràng như vậy, ai ai cũng đều trông thấy, đồ con rùa mạnh mẽ bắt em gái ta, làm nhơ bẩn đến sự trong sạch của nó, người này tội ác tày trời, không thể dung thứ.." Lời còn chưa nói hết, Đường Văn Chính đã hung hăng giáng cho hắn một cái bạt tai: "Đồ hỗn xược, nơi đây có chỗ cho ngươi xen vào sao?"
Đường Thiết Hán bị cha đánh cũng không oan, hắn trong lúc tức giận đã đem tổ tông mười tám đời nhà rùa mắng loạn lên, mắng Hồ Tiểu Thiên là đồ con rùa, chẳng khác nào gián tiếp nói Hồ Bất Vi là lão rùa đen chính hiệu. Hắn còn không ngừng oang oang nói Hồ Tiểu Thiên phá hỏng sự trong sạch của em gái hắn, nhiều người như vậy đều nghe thấy, cho dù Hồ Tiểu Thiên rốt cuộc có giờ trò đồi bại với Đường Khinh Tuyền hay không, từ đây mọi người sẽ nhìn em gái của hắn ra sao? Đường gia huy động người đông thế mạnh, Hồ Tiểu Thiên bắt đi Đường Khinh Tuyền lại là sự thật, trong khoảng thời gian này cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Làm cho người ta không thể không đồn đoán lung tung. Coi như là không có chuyện gì đáng tiếc xảy ra, danh dự của Đường Kinh Tuyền cũng khó tránh sẽ chịu ảnh hưởng.
Đúng vào lúc này, Phủ doãn Kinh Triêu Hồng Bách Tề gấp gáp mang theo vài tên thủ hạ chạy tới, đi cùng hắn còn có Đường gia lão Tam, Đường Thiết Hâm. Chứng kiến tình cảnh trước mắt, Hồng Bách Tề âm thầm kêu khổ, Hồ Gia cùng Đường Gia dù có xung đột thế nào cũng không liên quan gì đến hắn, nhưng hôm nay Mộ Dung Phi Yên nghe được tình hình đã mang theo vài tên Bộ Khoái đi vào phủ Thượng Thư, cái này không thể nghi ngờ sẽ làm liên lụy đến hắn. Nếu như không phải Mộ Dung Phi Yên tham gia vào việc này, Hồng Bách Tề cũng không tình nguyện dấn thân vào vũng nước đục, mặc kệ hai nhà thích giày vò nhau thế nào, đợi khi mọi chuyện ngã ngũ, nếu có người bị thương ta sẽ hỗ trợ thuốc men, xảy ra án mạng ta sẽ đến giúp nhặt xác, về phần ai đúng ai sai, đợi sau hẵng nói. Phủ doãn Kinh Triệu coi như cũng có uy phong, miễn cưỡng xem như một đại quan thế nhưng phóng mắt khắp kinh đô này, người quan chức lớn hơn hắn vẫn là nhiều không kể xiết, lại càng không cần phải nói tới đám dòng dõi hoàng thất kia. Làm quan tại Kinh thành, mọi quan hệ đều phải được chiếu cố đến, chỉ cần không cẩn thận một chút có khi đã vô tình đắc tội người nào đó. Quả nhiên cầu sinh tồn trong khe hẹp, mỗi một bước đều vô cùng khó khăn.
Hồng Bách Tề liền bước thi lễ với Hồ Bất Vi cùng Đường Văn Chính. Hồ Bất Vi đã lên tiếng: "Hồng đại nhân đến thật đúng lúc, chuyện này phiền người giúp chúng tay xử lý."
Hồng Bách Tề âm thầm kêu hổ, chuyện nhà các ngươi cứ thế đổ lên đầu ta, cái này không phải làm khó ta sao? Tuy vậy, hắn vẫn điềm nhiên, ho khan một tiếng rồi nói: "Hai vị đại nhân, ta xem trước tiên hãy để cho những người không có phận sự lui xuống đi rồi hãy nói." Người không có phận sự mà hắn nói là chỉ những người mà hai huynh đệ Đường gia mang đến hỗ trợ.
Đường Văn Chính tuy rằng trong lòng căm tức nhưng suy nghĩ không vì thế mà trở nên hồ đồ, coi như là phe mình chiếm hết đạo lý nhưng vẫn là tự tiện xông vào Thượng Thư phủ, hơn nữa còn ra tay đập phá, có lý cũng thành vô lý, nên trước hết để cho đám người này tản đi là tốt nhất.
Đường Thiết Thành vừa mới bị phụ thân răn đe, còn đang ấm ức ôm mặt, nghe được Phủ doãn Kinh Triệu vừa đến nơi đã có chủ ý muốn bọn hắn rút lui, lửa giận lại bùng lên dữ dội, hắn liền lớn tiếng kháng nghị: "Dựa vào cái gì mà muốn chúng ta đi, hôm nay nếu không cấp cho Đường gia ta một lời công bằng, chúng ta tuyệt đối không đi!"
Người đông thế mạnh, hơn nữa đa số kẻ kéo đến đều đang mang một bụng bất bình, nghe Đường Thiết Hán nói như vậy, đám đông tức thì lại sôi nổi bàn tán.
Đường Văn Chính cũng cảm thấy có chút bất lực với đứa con trai này, thầm mắng tiểu tử hư đốn này không thức thời.
Lúc này một giọng nói lười biếng vang lên:
"Hoàn toàn chính xác, không thể thả bọn họ đi!"
Mọi người nhìn về phía kẻ vừa lên tiếng, đã thấy Hồ Tiểu Thiên từ bên kia đi tới, tiểu tử này chẳng biết từ lúc nào mặc lên người một cái áo dài màu lam, chẳng qua là bên trong không có mặc quần, để lộ hai bắp chân trơn bóng, nhìn qua chẳng ra thể thống gì cả.
Hồ Bất Vi cũng cau mày khó chịu, hắn nhìn ra con trai cũng không phải là người thông minh, chỉ có trước tiên cho đám người kia rời khỏi đây mới có thể chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có, động tĩnh càng lớn càng bất lợi đối với Hồ gia bọn họ.
Hồ Tiểu Thiên nói: "Đám người các ngươi, đập phá cửa lớn nhà chúng ta, đánh người làm của chúng ta, sỉ nhục sự trong sạch của Hồ gia, chửi bới thanh danh của ta, chuyện xấu đều đã làm bây giờ lại muốn phủi mông rời đi, trong thiên hạ làm gì có chuyện dễ dàng như vậy!"
Đường Thiết Thành ăn nói tạm xem là tốt nhất trong ba anh em, lúc này bước lên phía trước một bước, chỉ vào Hồ Tiểu Thiên mà nói: "Ngươi ăn nói bừa bãi, kẻ độc ngươi rõ ràng là mạnh bạo bắt lấy em gái ta, giờ lại còn dám lên tiếng tố cáo trước."
Hồ Tiểu Thiên cười thô bỉ nói: "Ngươi nói ta bắt giữ nàng ấy, có chứng cớ gì không?"
Đường Thiết Thành tức giận nói: "Chúng ta đều tận mắt nhìn, em gái ta chính là nhân chứng!"
Hồ Tiểu Thiên chỉ vào thảo đình vẫn đang cháy âm ỉ: "Thảo đình kia có phải do ngươi phóng hóa?"
Đường Thiết Thành nhìn về hướng thảo đình kia, hắn cũng là hán tử nổi tiếng, đã làm thì không ngại thừa nhận, lúc này trừng mắt lên nói: "Như thế nào? Là ta làm đấy!"
Hồ Tiểu Thiên tức thì vin lấy: "Ngươi không biết mình đáng tội gì sao?"
Đường Thiết Thành thản niên nói: "Không phải chỉ là một thảo đình cỏn con hay sao, đừng nói là phóng hỏa dù cho có phá hủy hoàn toàn thì đã sao? Cùng lắm ta sẽ bồi thường cho người một thảo đình mới!"
Hồ Tiểu Thiên chỉ thẳng vào Đường Thiết Thành: "Ngươi quả thật đại nghịch bất đạo, lại nói cái gì hủy đi triều đình, còn muốn xây dựng một triều đình khác, rõ ràng là bất kính với Đại Khang ta, ngươi rành rành là muốn mưu phản!" Người ta nói rõ ràng là thảo đình, hắn hết lần này đến lần khác lại nói chệch thành triều đình.
Đường Thiết Thành tức giận đển đỏ bừng cả khuôn mặt, cả giận nói: "Ngươi dám vu oan cho ta, ta nói là muốn phá đi thảo đình, chưa từng nhắc đến hủy đi triều đình gì cả?"
"Tin rằng ngươi cũng không dám động đến triều đình, nhìn bộ dạng lấm la lấm lét của người, chắc không có gan đó!"
Đường Thiết Thành không chịu được đối phương khích tướng, giận dữ hét lớn: "Như thế nào? Lão tử sợ quái gì chứ, phá hoại triều đình thì đã làm sao..." Vừa nói đến đây, hắn liền ý thức đươc bản thân đã rơi vào bẫy của đối phương, lập tức lúng túng đứng tại chỗ.
Những người của Từ gia bên kia đều sợ tới mức mặt không còn chút máu, trời ạ, tên khốn này sao cái gì cũng dám nói.
Hồ Tiều Thiên ngón tay liên tục chỉ về phía Đường Thiết Thành: "Ồ... Ngươi quả nhiên là phần tử phản quốc, đại nghịch bất đảo, lại dám công khai nói xấu triều đình?"
Đường Thiết Thành tức giận đến toàn thân phát run, hét lớn: "Ta nói chính là đả đảo thảo đình..."
Tất cả mọi người đã nghe rành mạch, những vẫn liên tưởng đến hai chữ triều đình.
Hồ Tiểu Thiên nhún vai tỏ vẻ bất lực: "Tất cả mọi người nghe rõ nhé, hắn muốn tạo phản, các ngươi xem nên xử lý thế nào đây!"
Đường Thiết Thành đuối lý, liền rống lên một tiếng oa nha kỳ quài, đao bên hông đã rút ra, bổ nhào về phía Hồ Tiểu Thiên: "Thật là tức quá mà, gian tặc! Đi chết đi.." Đao vừa mới rút ra một tấc, đã bị Đường Thiết Hán đẩy trở lại, Đường Thiết Hâm từ sau lưng nhào tới ôm lấy hắn, đồng thời lên tiếng nhắc nhở: "Nhị ca, ngươi tỉnh táo lại đi!"
Hồ Tiểu Thiên nhìn đám người sau lưng huynh đệ Đường Gia: "Vừa rồi thiêu thảo đình còn có ai?"
Mọi người nhìn nhau nhưng không có tiếng đáp lại.
"Còn có ai?"
Trong chốc lát, hơn một trăm người đã tản đi không còn một mống, thiêu thảo đình thì cùng lắm chỉ là ngồi tù, nhưng phóng hỏa triều đình đó là tội chém đầu đấy, vừa rồi Hổ Tiểu Thiên trước mặt mọi người dụ Đường Thiết Thành trong lúc mê muội nói ra những lời bất kính với triều đình, nếu thật sự bên trên truy cứu trách nhiệm chính là tội danh tru di cửu tộc, bao nhiêu cái đầu cũng không đủ chém! Đám đông đều không ngốc, đương nhiên không ai muốn dính vào sự tình có liên quan đến chữ mưu phản, lúc này không đi còn đợi đến khi nào.
Phủ doãn Kinh Triệu Hồng Bách Tề nhìn qua đám người đang nháo nhào chạy trốn kia, cũng không phái thủ hạ ngăn cản. Nguyên tắc xử lý trước giờ của y vẫn là chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có.
Bên kia Đường Văn Chính đã bị dọa đến kinh hồn bạt vía, mặc dù biết con trai bị Hồ Tiểu Thiên lừa gạt nhưng việc đả đảo cũng không thể tùy tiện nói ra, chuyện này nếu đến tai hoàng thượng, đừng nói hắn khó giữ được quan chức, chỉ sợ trên dưới Đường gia bọn họ đều phải chịu cảnh đầu rơi xuống đất. Trước giờ đều nói con trai Hồ Bất Vi là một gã ngu ngốc cực điểm, nhưng hôm nay vừa nhìn đã biết tiểu tử này chẳng những thông minh tuyệt đỉnh, hơn nữa còn vô cùng âm hiểm xảo trá, con mình so với hắn lại thua kém một trời một vực. Cùng đẻ ra con trai, nhưng người ta thì sao chứ? Hồ Bất Vi vẫn một mực không lên tiếng, kỳ thật trong đầu hắn vẫn đang tính toán làm thế nào để xoay chuyển tình thế, sự thật bày ra trước mắt, làm cách nào hóa giải sự tình phiền phức này. Những lời Hồ Tiểu Thiên vừa nói chẳng những dọa chạy đám người hỗ trợ Đường Gia, hơn nữa còn khiến người cha như Hồ Bất Vi không khỏi rung động.
Hắn lần đầu phải vuốt mắt mà nhìn lại con trai mình, trong lòng vừa mừng vừa sợ, không ngừng lặp lại đây thật là con trai ta sao? Lẫn lộn trắng đen, ăn nói bừa bãi, chuyển bại thành thắng, hóa nguy thành an, rõ ràng đang là cục diện hoàn toàn bị động bị hắn nói mấy câu đã hoàn toàn xoay chuyển. Thảo Đình! Triều Đình! Hay quá! Hay tới cưc điểm, lão già ta trải qua hai đời Hoàng Đế Đại Khanh, làm quan đã vài chục năm, phụ nữ vô số, cũng không thể nghĩ ra chủ ý tuyệt diệu như vậy. Đây chắc chắn là con ta đấy, hư hỏng như vậy, gian manh như vậy, chiêu số nham hiểm nhường ấy mà có thể nghĩ ra, ngoại trừ Hồ Bất Vi ta ra, còn ái có thể sinh ra đứa con tốt như vậy, hặc hặc ha ha, thoải mái! Thoải mái! Ông trời có mắt, ông trời có mắt, ta rốt cuộc đã có người kế tục!
Tuy rằng Đường Thiết Thành đã nói ra cái gì đại nghịch bất đạo, chống phá triều đình, nhưng Hồng Bách Tế một bên chứng kiến sao lại không rõ hắn là bị Hồ Tiểu Thiên khích tướng mà rơi vào tròng. Đối với chuyện thế này, Hồng Bách Tế chỉ biết lắc đầu ngán ngẫm giúp cho tên ngốc kia. Thời điểm này, lão tử giả câm giả điếc, quyết không nói gì, lại coi như cái gì cũng không nghe thấy.
Hố Bất Vi lại đột ngột lên tiếng: "Hồng đại nhân, ngươi xem..." Hắn tuy rằng không nói hết câu thế nhưng mở lời tại thời khắc mấu chốt này, rõ ràng là buộc Hồng Bách Tề tỏ thái độ...
Danh sách chương