Mọi người nghe vậy đều chấn động. Lại nhìn một bên mắt Quách Thủ Quang đã biến thành mắt gấu mèo, hiển nhiên là do bị người đập cho nên mới thành thế.
Hồ Tiểu Thiên lại như không có việc gì, khoan thai trở về bàn ăn, hắn giả ra bảy phần men say, nói: "Không phân biệt tốt xấu, không nhìn thấy được lòng tốt của người khác. Các vị đại nhân, nếu như các ngài tin tưởng lão thì liền đi qua đứng ở bên đó, nếu như mọi người tin tưởng ta, thì xin đứng lại bên cạnh ta này." Cái thằng này rõ ràng lại để cho mọi người xếp hàng.
Mặc dù trong lòng nhiều người đều hướng về Quách Thủ Quang, nhưng bây giờ trên người lão thối hoắc, nên tự nhiên sẽ không có ai nguyện ý đứng cạnh lão cả.
Hồ Tiểu Thiên nói: "Ta đã nói rồi, ánh mắt của quần chúng là sáng nhất. Ta đường đường là một huyện lệnh, nếu đối phó với một cái chủ bộ nho nhỏ, cũng cần gì phải dùng thủ đoạn bạo lực như thế. Quách Thủ Quang, lão đã vu cho ta hại lão, việc này không thể cứ bỏ qua như vậy được, lão hãy lấy ra vật chứng, nhân chứng, chỉ cần có thể chứng minh là ta đã đánh lão thì Hồ Tiểu Thiên ta cam nguyện bị phạt." Rồi hắn chắp tay với Hứa Thanh Liêm nói: "Mời Hứa đại nhân làm chủ việc này."
Hai gò má gầy gò của Hứa Thanh Liêm giật giật liên hồi, từ tình hình hiện tại mà nhìn, thì rõ ràng là Quách Thủ Quang đã dính phải vố đau. Trên mặt cảm tình thì lão và Quách Thủ Quang đương nhiên là rất thân cận, nhưng mà chuyện này rõ ràng đã ra ngoài dự liệu của lão. Hồ Tiểu Thiên ra tay đánh người, cái thằng này thật sự là quá càn rỡ, nhưng mà cũng không có chứng cớ a. Nhắc tới Quách Thủ Quang cũng ngu cơ, hắn đi tiểu, ngươi đi theo hắn làm gì? Bị đánh cũng là do ngươi tự tìm lấy. Trong trường hợp này, cũng không thích hợp truy cứu trước mặt mọi người, nên Hứa Thanh Liêm ho khan một tiếng nói và nói: "Tranh thủ thời gian đưa Quách đại nhân trở về thay quần áo, có chuyện gì, ngày mai nói sau."
Trải qua chuyện này, hào hứng của tất cả mọi người đã giảm xuống nhiều. Quách Thủ Quang bị đánh, chuyện này mặc dù chưa được chứng minh là đúng, nhưng dù sao cũng đã tạo thành tâm lý oán hận cho tất cả mọi người. Cho nên, kế tiếp cũng chả có ai chủ động hướng Hồ Tiểu Thiên mời rượu nữa. Họ đều nhìn ra, cái thằng này là thứ lòng dạ hiểm độc, đắc tội hắn thì sẽ không có quả ngon mà ăn.
Không ai tìm Hồ Tiểu Thiên uống, tên này rõ ràng đảo khách thành chủ, chủ động xuất kích. Ngoại trừ Hứa Thanh Liêm ra, tất cả đều là hạ cấp của hắn. Thời điểm thằng này uống rượu với người đều chỉ nhấp môi qua, người ta lại phải uống cạn. Hứa Thanh Liêm nhìn thấy bộ dạng Hồ Tiểu Thiên hứng khởi tăng vọt, trong nội tâm như là đổ ngũ vị bình vây. Phức tạp tới cực điểm, không bao lâu, lão liền chủ động kết thúc bữa tiệc này.
Hồ Tiểu Thiên có chút chưa thỏa mãn, cuối cùng chủ động bưng chén đến cạnh Hứa Thanh Liêm: "Hứa đại nhân, ta mời ngài một ly."
Hứa Thanh Liêm nói: "Cái gì cũng đều có độ, rượu có thể giúp ta hưng phấn, nhưng uống quá độ thì sẽ không tốt." Lão hiện tại rõ ràng lại dùng loại giọng điệu này để nói chuyện.
Hồ Tiểu Thiên nói: "Hứa đại nhân già rồi, nên cần chú trọng thân thể. Ngài chỉ uống một ngụm, còn hạ quan sẽ uống hết!" Hắn liền ngửa cổ uống cạn chén rượu.
Hứa Thanh Liêm cười lạnh nhìn qua Hồ Tiểu Thiên nói: "Bổn quan mặc dù đã già, nhưng không đến nỗi ngay cả một chén rượu cũng không uống được. Hồ đại nhân đã thịnh tình như vậy, bổn quan sao có thể nhẫn tâm không uống được?" lão cũng uống cạn chén rượu, rồi thò tay vỗ vỗ bả vai Hồ Tiểu Thiên nói: "Tiểu Thiên, ngươi chờ một chút hãy đi."
Hồ Tiểu Thiên nghe lão gọi thân thiết như thế, liền nghĩ chác chắn không có chuyện gì tốt, không biết lão lại đinh đánh cái chủ ý gì với mình đây? Mọi người trước sau rời đi, trong hoa viên ngoại trừ tạp dịch phụ trách dọn dẹp ra, thì cũng chỉ còn hai người Hứa Thanh Liêm cùng Hồ Tiểu Thiênthôi.
Hứa Thanh Liêm nói: "Tiểu thiên, tình huống thị sát hôm nay như thế nào?"
Hồ Tiểu Thiên nói: "Cầu Thanh Vân gãy, đường thông hành của dân chúng đã bị ngăn trở."
"Cầu Thanh Vân này ảnh hưởng trực tiếp tới dân chúng toàn thành, nên nhất định phải mau chóng sửa chữa cho tốt."
Mặc dù Hồ Tiểu Thiên phát hiện một số chỗ không bình thường, nhưng mà hắn cũng không có nói cho Hứa Thanh Liêm biết. Hắn cho rằng Hứa Thanh Liêm thân là quan địa phương, có lẽ còn hiểu rõ tình huống hơn hắn nhiều... Hồ Tiểu Thiên gật đầu nói: "Ta cũng nghĩ là phải như vậy!"
Hứa Thanh Liêm nói: "Ta chuẩn bị giao cho ngươi chuyện sửa chữa cầu Thanh Vân."
Hồ Tiểu Thiên lập tức đưa ra một cái vấn đề trọng yếu nhất: "Đại nhân có ý định giao cho ta bao nhiêu kinh phí sửa cầu?"
Hứa Thanh Liêm thở dài nói: "Tiểu Thiên, ngươi cũng thấy đấy, nhà kho của huyện Thanh Vân đã trống rống. Đến tiền tu sửa huyện nha cũng còn không có, thì lấy đâu ra tiền sửa cầu Thanh Vân đây?"
"Không bột đố gột nên hồ, không có kinh phí, ta làm sao có thể sửa được cầu Thanh Vân?"
Hứa Thanh cười hắc hắc nói: "Tiểu Thiên, thời gian chúng ta quen biết mặc dù không dài, thế nhưng mà bồn quan thấy được ngươi là người có tài, giao cho người khác việc này ta sẽ lo lắng. Còn giao cho ngươi thì ta rất yên tâm. Ta giúp ngươi đưa ra cái chủ ý, ngươi có thể đi quyên góp từ dân chúng huyện Thanh Vân. Huyện Thanh Vân có nhiều nhà như vậy, chỉ cần mỗi nhà ủng hộ năm lượng bạc, thì cầu Thanh Vân này chả phải sẽ sửa tốt hay sao?"
Trong nội tâm Hồ Tiểu Thiên thầm mắng, Hứa Thanh Liêm à Hứa Thanh Liêm, ngươi đây là đang bịp ta à? Đây mà là cái chủ ý hay ho gì? Ta nếu như mà đến từng nhà đòi bạc, chẳng phải là sẽ đắc tội tất cả dân chúng huyện Thanh Vân à? Làm quan còn chưa làm được điều gì tốt, đã đội lên cái ác danh này, đây căn bản chính là chuẩn bẫy để ta tự chui đầu vào rọ a!
Hồ Tiểu Thiên nói: "Đại nhân, hai năm qua Thanh Vân thiên tai không ngừng, dân chúng đến ăn, ở cũng đều khó khăn. Bây giờ mà đòi mỗi nhà ủng hộ năm lượng bạc, thì đến nhà địa chủ cũng không thể cầm ra ah!"
Hứa Thanh nói: "Ngươi cứ suy nghĩ kỹ đi, nhất định sẽ nghĩ ra được biện pháp, bổn quan rất tin tưởng ngươi!" Nói xong câu đó, lão lại vỗ vỗ vai Hồ Tiểu Thiên, rồi đứng dậy đi về phủ của lão nghỉ ngơi.
Tu sửa cầu Thanh Vân, chuyện này đối với Hồ Tiểu Thiên mà nói thì cũng không tính là việc gì khó. Dù sao sau lưng hắn còn có Vạn Bá Bình, chỉ cần hắn hơi tạo chút áp lực, thì nhất định Vạn Bá Bình sẽ cam tâm tình nguyện mà móc ra số tiền này. Chỉ là Hồ Tiểu Thiên không có ngoan ngoan nghe lời như vậy. Hứa Thanh Liêm xếp đặt thiết kế khó xử chính mình, chính mình làm sao có thể cứ thế mà thuận theo lão?
Hồ Tiểu Thiên cũng không có lập tức rời đi, hắn đi vào phòng giam. Để cho nha dịch dẫn Chu Bá Thiên đến hình phòng (*).
(*) hình phòng: phòng dùng hình đối với phậm nhân.
Chu Bá Thiên đêm khuya bị thẩm vấn nên rõ ràng có chút không kiên nhẫn. Lúc gã nhìn thấy chính là vị tân nhậm huyện thừa kia thì không khỏi thở dài nói: "Huyện thừa đại nhân, đã trễ như vậy rồi, ngài không đi nghỉ ngơi, còn đến tìm ta làm gì?"
Hồ Tiểu Thiên nói: "Hai ngày nay không nhận được tin tức từ bên ngoài, có phải hay không trong lòng cảm thấy không yên?"
Chu Bá Thiên lạnh lùng nhìn qua Hồ Tiểu Thiên nói: "Đại nhân đây là có ý gì?"
Hồ Tiểu Thiên từ trong lòng lấy ra kính viễn vọng giành được từ trên tay Cổ Lục, chậm rãi đặt lên bàn, mỉm cười nói: "Thứ này chắc là ngươi biết ah?"
Chu Bá Thiên nheo mắt lại nhìn thoáng qua kính viễn vọng và nói: "Không biết, cũng chưa từng thấy qua!"
"Danh tự "Hổ Đầu Doanh" ngươi đã nghe qua chưa?"
Chu Bá Thiên bỗng nhiên lao lên giống như một đầu sư tử nổi giận, hai tay bắt lấy vạt áo Hồ Tiểu Thiên, mắt hổ trợn lên, dường như muốn xé nát hắn ra.
Hồ Tiểu Thiên không có bị thanh thế của y hù sợ chút nào cả, thần sắc hắn vẫn yên tĩnh như mặt nước giếng, hai mắt lẳng lặng nhìn qua Chu Bá Thiên nói: "Muốn nói chuyện thì ngồi xuống, không muốn nói thì ngươi cứ tùy ý ra tay, nhưng mà ta phải nói trước cho ngươi biết rằng, tốt nhất ngươi nên nghĩ đến mấy huynh đệ của ngươi ở bên ngoài kia."
Chu Bá Thiên sững sờ trong chốc lát, rõ ràng tại dưới ánh mắt Hồ Tiểu Thiên khuất phục, chậm rãi ngồi xuống. Gã thấp giọng nói: "Ngươi muốn như thế nào?"
Hồ Tiểu Thiên sửa sang lại quần áo một chút, rồi nói khẽ: "Những lời này có lẽ là nên do ta hỏi ngươi mới đúng, vì cái gì mà ngươi phải trốn ở trong ngục Thanh Vân? Rõ ràng là ngươi có thể dễ dàng ra khỏi đây và cao chạy xa bay."
Hai bàn tay to của Chu Bá Thiên đặt ở trên mặt bàn, mày rậm hơi nhíu lại, y suy tư trong chốc lát rồi mới nói: "Ta phụng mệnh tiến đến núi Thiên Lang trừ phỉ, thật không nghĩ đến bị người hãm hại. Trên đường gặp phải phục kích, thủ hạ huynh đệ thương vong thảm trọng. Lúc đi hai trăm người, cuối cùng chỉ có mười người trốn thoát."
Hồ Tiểu Thiên nói: "Ngươi là lo sẽ bị quân pháp xử trí?"
Chu Bá Thiên lắc đầu nói: "Ta không sợ chết, nhưng cũng không thể cứ uất ức như vậy mà chết đi. Ta nhất định phải điều tra rõ, đến tột cùng là do ai ở sau lưng hại ta."
"Cho nên ngươi mới lưu lại huyện Thanh Vân?"
Chu Bá Thiên nói: "Người hại ta đã cho rằng ta đã chết rồi, nên ta nghĩ tới, nghĩ lui, chỉ có tại đây mới chính là chỗ an toàn nhất để ẩn nấp."
Hồ Tiểu Thiên nhẹ gật đầu, càng là địa phương nguy hiểm thì càng là chỗ an toàn. Nhiều khi đúng thật là như thế, người hãm hại Chu Bá Thiên chắc có lẽ sẽ không nghĩ đến, y lại thành thành thật thật mà ngồi trong ngục Thanh Vân.
Hồ Tiểu Thiên nói: "Vì sao ngươi không đi Tây Châu, đến trước mặt Lý đại nhân báo cáo chuyện này?"
Cơ bắp trên mặt Chu Bá Thiên thoáng co quắp một chút, hiển nhiên Hồ Tiểu Thiên đã chạm đúng chỗ đau của y.
Hồ Tiểu Thiên nói: "Ta hôm nay nhìn thấy cầu Thanh Vân đã gãy, đi men theo Thông Tể Hà lên thượng nguồn, lại phát hiện trên thượng du Thông Tể Hà có lưu lại chút dấu vết, thế mới biết được cầu Thanh Vân thực sự không phải do lũ xô gãy, mà là có người cố ý phá hủy."
Chu Bá Thiên nói: "Cầu Thanh Vân là đường đi ngắn nhất từ đây đi phía đông. Sau khi bị sập, thì thương đội bình thường sẽ phải chọn một đường xuôi hướng nam, đi qua cầu Thông Tế trong cảnh nội huyện Hồng Cốc."
Hồ Tiểu Thiên nói: "Có phải hay không là do mã phỉ gây nên? Bọn hắn muốn trên đường chặn cướp các thương đội?"
Chu Bá Thiên nói: "Từ khi cầu gãy đến nay, trên con đường này cũng không nghe thấy xảy ra sự kiện cướp bóc nào."
Hồ Tiểu Thiên nhíu mày, thấp giọng nói: "Chẳng lẽ là thời cơ chưa tới?"
Chu Bá Thiên có chút thưởng thức mà nhìn qua người trẻ tuổi trước mặt này. Đầu óc của tên này quả là thông minh, chỉ từ mấy câu nói rải rác của mình mà đã nhanh chóng nắm bắt được mấu chốt rồi. Chu Bá Thiên nói: "Ta cũng không rõ ràng lắm, ta chỉ biết rõ là, cầu Thanh Vân này bị gãy cực kỳ kỳ quặc, không đến mấy ngày chắc chắn sẽ phát sinh đại sự."
Hồ Tiểu Thiên trầm mặc xuống.
Chu Bá Thiên nói: "Ngươi vừa mới nhậm chức, nếu như tại trong phạm vi huyện Thanh Vân sảy va một vụ đại án động trời, chỉ sợ ngươi cũng không giữ được cái mũ quan trên đầu ah."
Hồ Tiểu Thiên nghe ra Chu Bá Thiên đang tiến công tâm lý đối với mình, nên cười nhạt nói: "Mất chức thì ta trở về tiếp tục làm dân đen, sợ quái gì!"
Chu Bá Thiên hặc hặc cười nói: "Cái kia cũng phải nhìn xem án xảy ra là án như thế nào, nếu như tình tiết vụ án nghiêm trọng, thì ngươi không chỉ mất chức quan đâu, chỉ sợ đến cái đầu trên cổ cũng muốn rơi xuống đất!"
Nội tâm Hồ Tiểu Thiên trầm xuống, hắn biết rõ Chu Bá Thiên cũng không phải là đang nói chuyện giật gân. Trong lịch sử Đại Khang cũng không thiếu những tiền lệ như vậy, nên hắn thấp giọng nói: "Ngươi ẩn náu ở chỗ này, chính là vì chuyện này sao?"
Chu Bá Thiên nói: "Ta phải giết Diêm Khôi!" Y nắm chặt hai nắm đấm, trên cánh tay cuộn lên từng cục cơ bắp, thần thái uy mãnh giống như thiên thần hạ phàm vậy. Diêm Khôi chính là đầu lĩnh mã phỉ núi Thiên Lang, đúng là do người này mới khiến cho Chu Bá Thiên tổn thất hơn trăm huynh đệ.
Hồ Tiểu Thiên nói: "Giết chết Diêm Khôi, tiêu diệt mã phỉ núi Thiên Lang, nhất định là một cái công lớn ah!"
Chu Bá Thiên tiến lên phía trước đến sát người Hồ Tiểu Thiên nói: "Ta không cần công lao, cái ta cần là tính mạng của Diêm Khôi. Nếu như ngươi nguyện ý, thì tất cả công lao sẽ thuộc về ngươi." Đã trải qua mấy lần thăm dò lẫn nhau, Chu Bá Thiên rốt cục chủ động hướng Hồ Tiểu Thiên đưa ra lời mời hợp tác.
Hồ Tiểu Thiên lại như không có việc gì, khoan thai trở về bàn ăn, hắn giả ra bảy phần men say, nói: "Không phân biệt tốt xấu, không nhìn thấy được lòng tốt của người khác. Các vị đại nhân, nếu như các ngài tin tưởng lão thì liền đi qua đứng ở bên đó, nếu như mọi người tin tưởng ta, thì xin đứng lại bên cạnh ta này." Cái thằng này rõ ràng lại để cho mọi người xếp hàng.
Mặc dù trong lòng nhiều người đều hướng về Quách Thủ Quang, nhưng bây giờ trên người lão thối hoắc, nên tự nhiên sẽ không có ai nguyện ý đứng cạnh lão cả.
Hồ Tiểu Thiên nói: "Ta đã nói rồi, ánh mắt của quần chúng là sáng nhất. Ta đường đường là một huyện lệnh, nếu đối phó với một cái chủ bộ nho nhỏ, cũng cần gì phải dùng thủ đoạn bạo lực như thế. Quách Thủ Quang, lão đã vu cho ta hại lão, việc này không thể cứ bỏ qua như vậy được, lão hãy lấy ra vật chứng, nhân chứng, chỉ cần có thể chứng minh là ta đã đánh lão thì Hồ Tiểu Thiên ta cam nguyện bị phạt." Rồi hắn chắp tay với Hứa Thanh Liêm nói: "Mời Hứa đại nhân làm chủ việc này."
Hai gò má gầy gò của Hứa Thanh Liêm giật giật liên hồi, từ tình hình hiện tại mà nhìn, thì rõ ràng là Quách Thủ Quang đã dính phải vố đau. Trên mặt cảm tình thì lão và Quách Thủ Quang đương nhiên là rất thân cận, nhưng mà chuyện này rõ ràng đã ra ngoài dự liệu của lão. Hồ Tiểu Thiên ra tay đánh người, cái thằng này thật sự là quá càn rỡ, nhưng mà cũng không có chứng cớ a. Nhắc tới Quách Thủ Quang cũng ngu cơ, hắn đi tiểu, ngươi đi theo hắn làm gì? Bị đánh cũng là do ngươi tự tìm lấy. Trong trường hợp này, cũng không thích hợp truy cứu trước mặt mọi người, nên Hứa Thanh Liêm ho khan một tiếng nói và nói: "Tranh thủ thời gian đưa Quách đại nhân trở về thay quần áo, có chuyện gì, ngày mai nói sau."
Trải qua chuyện này, hào hứng của tất cả mọi người đã giảm xuống nhiều. Quách Thủ Quang bị đánh, chuyện này mặc dù chưa được chứng minh là đúng, nhưng dù sao cũng đã tạo thành tâm lý oán hận cho tất cả mọi người. Cho nên, kế tiếp cũng chả có ai chủ động hướng Hồ Tiểu Thiên mời rượu nữa. Họ đều nhìn ra, cái thằng này là thứ lòng dạ hiểm độc, đắc tội hắn thì sẽ không có quả ngon mà ăn.
Không ai tìm Hồ Tiểu Thiên uống, tên này rõ ràng đảo khách thành chủ, chủ động xuất kích. Ngoại trừ Hứa Thanh Liêm ra, tất cả đều là hạ cấp của hắn. Thời điểm thằng này uống rượu với người đều chỉ nhấp môi qua, người ta lại phải uống cạn. Hứa Thanh Liêm nhìn thấy bộ dạng Hồ Tiểu Thiên hứng khởi tăng vọt, trong nội tâm như là đổ ngũ vị bình vây. Phức tạp tới cực điểm, không bao lâu, lão liền chủ động kết thúc bữa tiệc này.
Hồ Tiểu Thiên có chút chưa thỏa mãn, cuối cùng chủ động bưng chén đến cạnh Hứa Thanh Liêm: "Hứa đại nhân, ta mời ngài một ly."
Hứa Thanh Liêm nói: "Cái gì cũng đều có độ, rượu có thể giúp ta hưng phấn, nhưng uống quá độ thì sẽ không tốt." Lão hiện tại rõ ràng lại dùng loại giọng điệu này để nói chuyện.
Hồ Tiểu Thiên nói: "Hứa đại nhân già rồi, nên cần chú trọng thân thể. Ngài chỉ uống một ngụm, còn hạ quan sẽ uống hết!" Hắn liền ngửa cổ uống cạn chén rượu.
Hứa Thanh Liêm cười lạnh nhìn qua Hồ Tiểu Thiên nói: "Bổn quan mặc dù đã già, nhưng không đến nỗi ngay cả một chén rượu cũng không uống được. Hồ đại nhân đã thịnh tình như vậy, bổn quan sao có thể nhẫn tâm không uống được?" lão cũng uống cạn chén rượu, rồi thò tay vỗ vỗ bả vai Hồ Tiểu Thiên nói: "Tiểu Thiên, ngươi chờ một chút hãy đi."
Hồ Tiểu Thiên nghe lão gọi thân thiết như thế, liền nghĩ chác chắn không có chuyện gì tốt, không biết lão lại đinh đánh cái chủ ý gì với mình đây? Mọi người trước sau rời đi, trong hoa viên ngoại trừ tạp dịch phụ trách dọn dẹp ra, thì cũng chỉ còn hai người Hứa Thanh Liêm cùng Hồ Tiểu Thiênthôi.
Hứa Thanh Liêm nói: "Tiểu thiên, tình huống thị sát hôm nay như thế nào?"
Hồ Tiểu Thiên nói: "Cầu Thanh Vân gãy, đường thông hành của dân chúng đã bị ngăn trở."
"Cầu Thanh Vân này ảnh hưởng trực tiếp tới dân chúng toàn thành, nên nhất định phải mau chóng sửa chữa cho tốt."
Mặc dù Hồ Tiểu Thiên phát hiện một số chỗ không bình thường, nhưng mà hắn cũng không có nói cho Hứa Thanh Liêm biết. Hắn cho rằng Hứa Thanh Liêm thân là quan địa phương, có lẽ còn hiểu rõ tình huống hơn hắn nhiều... Hồ Tiểu Thiên gật đầu nói: "Ta cũng nghĩ là phải như vậy!"
Hứa Thanh Liêm nói: "Ta chuẩn bị giao cho ngươi chuyện sửa chữa cầu Thanh Vân."
Hồ Tiểu Thiên lập tức đưa ra một cái vấn đề trọng yếu nhất: "Đại nhân có ý định giao cho ta bao nhiêu kinh phí sửa cầu?"
Hứa Thanh Liêm thở dài nói: "Tiểu Thiên, ngươi cũng thấy đấy, nhà kho của huyện Thanh Vân đã trống rống. Đến tiền tu sửa huyện nha cũng còn không có, thì lấy đâu ra tiền sửa cầu Thanh Vân đây?"
"Không bột đố gột nên hồ, không có kinh phí, ta làm sao có thể sửa được cầu Thanh Vân?"
Hứa Thanh cười hắc hắc nói: "Tiểu Thiên, thời gian chúng ta quen biết mặc dù không dài, thế nhưng mà bồn quan thấy được ngươi là người có tài, giao cho người khác việc này ta sẽ lo lắng. Còn giao cho ngươi thì ta rất yên tâm. Ta giúp ngươi đưa ra cái chủ ý, ngươi có thể đi quyên góp từ dân chúng huyện Thanh Vân. Huyện Thanh Vân có nhiều nhà như vậy, chỉ cần mỗi nhà ủng hộ năm lượng bạc, thì cầu Thanh Vân này chả phải sẽ sửa tốt hay sao?"
Trong nội tâm Hồ Tiểu Thiên thầm mắng, Hứa Thanh Liêm à Hứa Thanh Liêm, ngươi đây là đang bịp ta à? Đây mà là cái chủ ý hay ho gì? Ta nếu như mà đến từng nhà đòi bạc, chẳng phải là sẽ đắc tội tất cả dân chúng huyện Thanh Vân à? Làm quan còn chưa làm được điều gì tốt, đã đội lên cái ác danh này, đây căn bản chính là chuẩn bẫy để ta tự chui đầu vào rọ a!
Hồ Tiểu Thiên nói: "Đại nhân, hai năm qua Thanh Vân thiên tai không ngừng, dân chúng đến ăn, ở cũng đều khó khăn. Bây giờ mà đòi mỗi nhà ủng hộ năm lượng bạc, thì đến nhà địa chủ cũng không thể cầm ra ah!"
Hứa Thanh nói: "Ngươi cứ suy nghĩ kỹ đi, nhất định sẽ nghĩ ra được biện pháp, bổn quan rất tin tưởng ngươi!" Nói xong câu đó, lão lại vỗ vỗ vai Hồ Tiểu Thiên, rồi đứng dậy đi về phủ của lão nghỉ ngơi.
Tu sửa cầu Thanh Vân, chuyện này đối với Hồ Tiểu Thiên mà nói thì cũng không tính là việc gì khó. Dù sao sau lưng hắn còn có Vạn Bá Bình, chỉ cần hắn hơi tạo chút áp lực, thì nhất định Vạn Bá Bình sẽ cam tâm tình nguyện mà móc ra số tiền này. Chỉ là Hồ Tiểu Thiên không có ngoan ngoan nghe lời như vậy. Hứa Thanh Liêm xếp đặt thiết kế khó xử chính mình, chính mình làm sao có thể cứ thế mà thuận theo lão?
Hồ Tiểu Thiên cũng không có lập tức rời đi, hắn đi vào phòng giam. Để cho nha dịch dẫn Chu Bá Thiên đến hình phòng (*).
(*) hình phòng: phòng dùng hình đối với phậm nhân.
Chu Bá Thiên đêm khuya bị thẩm vấn nên rõ ràng có chút không kiên nhẫn. Lúc gã nhìn thấy chính là vị tân nhậm huyện thừa kia thì không khỏi thở dài nói: "Huyện thừa đại nhân, đã trễ như vậy rồi, ngài không đi nghỉ ngơi, còn đến tìm ta làm gì?"
Hồ Tiểu Thiên nói: "Hai ngày nay không nhận được tin tức từ bên ngoài, có phải hay không trong lòng cảm thấy không yên?"
Chu Bá Thiên lạnh lùng nhìn qua Hồ Tiểu Thiên nói: "Đại nhân đây là có ý gì?"
Hồ Tiểu Thiên từ trong lòng lấy ra kính viễn vọng giành được từ trên tay Cổ Lục, chậm rãi đặt lên bàn, mỉm cười nói: "Thứ này chắc là ngươi biết ah?"
Chu Bá Thiên nheo mắt lại nhìn thoáng qua kính viễn vọng và nói: "Không biết, cũng chưa từng thấy qua!"
"Danh tự "Hổ Đầu Doanh" ngươi đã nghe qua chưa?"
Chu Bá Thiên bỗng nhiên lao lên giống như một đầu sư tử nổi giận, hai tay bắt lấy vạt áo Hồ Tiểu Thiên, mắt hổ trợn lên, dường như muốn xé nát hắn ra.
Hồ Tiểu Thiên không có bị thanh thế của y hù sợ chút nào cả, thần sắc hắn vẫn yên tĩnh như mặt nước giếng, hai mắt lẳng lặng nhìn qua Chu Bá Thiên nói: "Muốn nói chuyện thì ngồi xuống, không muốn nói thì ngươi cứ tùy ý ra tay, nhưng mà ta phải nói trước cho ngươi biết rằng, tốt nhất ngươi nên nghĩ đến mấy huynh đệ của ngươi ở bên ngoài kia."
Chu Bá Thiên sững sờ trong chốc lát, rõ ràng tại dưới ánh mắt Hồ Tiểu Thiên khuất phục, chậm rãi ngồi xuống. Gã thấp giọng nói: "Ngươi muốn như thế nào?"
Hồ Tiểu Thiên sửa sang lại quần áo một chút, rồi nói khẽ: "Những lời này có lẽ là nên do ta hỏi ngươi mới đúng, vì cái gì mà ngươi phải trốn ở trong ngục Thanh Vân? Rõ ràng là ngươi có thể dễ dàng ra khỏi đây và cao chạy xa bay."
Hai bàn tay to của Chu Bá Thiên đặt ở trên mặt bàn, mày rậm hơi nhíu lại, y suy tư trong chốc lát rồi mới nói: "Ta phụng mệnh tiến đến núi Thiên Lang trừ phỉ, thật không nghĩ đến bị người hãm hại. Trên đường gặp phải phục kích, thủ hạ huynh đệ thương vong thảm trọng. Lúc đi hai trăm người, cuối cùng chỉ có mười người trốn thoát."
Hồ Tiểu Thiên nói: "Ngươi là lo sẽ bị quân pháp xử trí?"
Chu Bá Thiên lắc đầu nói: "Ta không sợ chết, nhưng cũng không thể cứ uất ức như vậy mà chết đi. Ta nhất định phải điều tra rõ, đến tột cùng là do ai ở sau lưng hại ta."
"Cho nên ngươi mới lưu lại huyện Thanh Vân?"
Chu Bá Thiên nói: "Người hại ta đã cho rằng ta đã chết rồi, nên ta nghĩ tới, nghĩ lui, chỉ có tại đây mới chính là chỗ an toàn nhất để ẩn nấp."
Hồ Tiểu Thiên nhẹ gật đầu, càng là địa phương nguy hiểm thì càng là chỗ an toàn. Nhiều khi đúng thật là như thế, người hãm hại Chu Bá Thiên chắc có lẽ sẽ không nghĩ đến, y lại thành thành thật thật mà ngồi trong ngục Thanh Vân.
Hồ Tiểu Thiên nói: "Vì sao ngươi không đi Tây Châu, đến trước mặt Lý đại nhân báo cáo chuyện này?"
Cơ bắp trên mặt Chu Bá Thiên thoáng co quắp một chút, hiển nhiên Hồ Tiểu Thiên đã chạm đúng chỗ đau của y.
Hồ Tiểu Thiên nói: "Ta hôm nay nhìn thấy cầu Thanh Vân đã gãy, đi men theo Thông Tể Hà lên thượng nguồn, lại phát hiện trên thượng du Thông Tể Hà có lưu lại chút dấu vết, thế mới biết được cầu Thanh Vân thực sự không phải do lũ xô gãy, mà là có người cố ý phá hủy."
Chu Bá Thiên nói: "Cầu Thanh Vân là đường đi ngắn nhất từ đây đi phía đông. Sau khi bị sập, thì thương đội bình thường sẽ phải chọn một đường xuôi hướng nam, đi qua cầu Thông Tế trong cảnh nội huyện Hồng Cốc."
Hồ Tiểu Thiên nói: "Có phải hay không là do mã phỉ gây nên? Bọn hắn muốn trên đường chặn cướp các thương đội?"
Chu Bá Thiên nói: "Từ khi cầu gãy đến nay, trên con đường này cũng không nghe thấy xảy ra sự kiện cướp bóc nào."
Hồ Tiểu Thiên nhíu mày, thấp giọng nói: "Chẳng lẽ là thời cơ chưa tới?"
Chu Bá Thiên có chút thưởng thức mà nhìn qua người trẻ tuổi trước mặt này. Đầu óc của tên này quả là thông minh, chỉ từ mấy câu nói rải rác của mình mà đã nhanh chóng nắm bắt được mấu chốt rồi. Chu Bá Thiên nói: "Ta cũng không rõ ràng lắm, ta chỉ biết rõ là, cầu Thanh Vân này bị gãy cực kỳ kỳ quặc, không đến mấy ngày chắc chắn sẽ phát sinh đại sự."
Hồ Tiểu Thiên trầm mặc xuống.
Chu Bá Thiên nói: "Ngươi vừa mới nhậm chức, nếu như tại trong phạm vi huyện Thanh Vân sảy va một vụ đại án động trời, chỉ sợ ngươi cũng không giữ được cái mũ quan trên đầu ah."
Hồ Tiểu Thiên nghe ra Chu Bá Thiên đang tiến công tâm lý đối với mình, nên cười nhạt nói: "Mất chức thì ta trở về tiếp tục làm dân đen, sợ quái gì!"
Chu Bá Thiên hặc hặc cười nói: "Cái kia cũng phải nhìn xem án xảy ra là án như thế nào, nếu như tình tiết vụ án nghiêm trọng, thì ngươi không chỉ mất chức quan đâu, chỉ sợ đến cái đầu trên cổ cũng muốn rơi xuống đất!"
Nội tâm Hồ Tiểu Thiên trầm xuống, hắn biết rõ Chu Bá Thiên cũng không phải là đang nói chuyện giật gân. Trong lịch sử Đại Khang cũng không thiếu những tiền lệ như vậy, nên hắn thấp giọng nói: "Ngươi ẩn náu ở chỗ này, chính là vì chuyện này sao?"
Chu Bá Thiên nói: "Ta phải giết Diêm Khôi!" Y nắm chặt hai nắm đấm, trên cánh tay cuộn lên từng cục cơ bắp, thần thái uy mãnh giống như thiên thần hạ phàm vậy. Diêm Khôi chính là đầu lĩnh mã phỉ núi Thiên Lang, đúng là do người này mới khiến cho Chu Bá Thiên tổn thất hơn trăm huynh đệ.
Hồ Tiểu Thiên nói: "Giết chết Diêm Khôi, tiêu diệt mã phỉ núi Thiên Lang, nhất định là một cái công lớn ah!"
Chu Bá Thiên tiến lên phía trước đến sát người Hồ Tiểu Thiên nói: "Ta không cần công lao, cái ta cần là tính mạng của Diêm Khôi. Nếu như ngươi nguyện ý, thì tất cả công lao sẽ thuộc về ngươi." Đã trải qua mấy lần thăm dò lẫn nhau, Chu Bá Thiên rốt cục chủ động hướng Hồ Tiểu Thiên đưa ra lời mời hợp tác.
Danh sách chương