Đường Khinh Tuyền không thể tưởng được hắn lại hỏi vấn đề vô liêm sỉ như vậy, nàng đỏ mặt nói: "Đương nhiên lúc ấy ngươi còn mặc quần!" Nói xong câu đó nàng mới ý thức được không khéo đã bị hắn lừa gạt.
Hồ Tiểu Thiên cười nói: "Ta còn mặc quần, kẹp đầu nàng giữa hai chân thì làm gì được? Đường Thiết Hán, ngươi cho rằng lúc đó ta làm gì vậy?"
"Cái này... Ngươi..."
Hồ Tiểu Thiên nói: "Ngươi nhất định cho rằng ta bức bách em mình dùng miệng giúp ta làm chuyện đó..."
" Ta không có, ta không có nghĩ qua em ta dùng miệng giúp ngươi làm loại chuyện đó... " Hai người một hỏi một đáp, mặc dù không có nói rõ chuyện đó rốt cuộc là chuyện gì, nhưng mọi người ở đây đều trong lòng biết rõ, tất cả nữ nhân ở đây nghe vậy đều xấu hổ tim đập loạn lên, Đường Khinh Tuyền mắc cỡ hận không thể chết ngay lập tức a, ca ca ngốc của ta, ngươi thực sự đủ ngu đó, như thế nào lại để tên xấu xa này lấn lướt a! " Ngươi nói dối, ngươi dám thề với trời nếu như ngươi từng nghĩ qua như vậy thì trên dưới Đường gia đều chết không yên ổn?"
Đường Thiết Hán há hốc miệng, hắn cũng không dám phát ra kiểu thề độc này, nhất thời cứng họng.
Đường Văn Chính nhìn con mình không nói được ra miệng nữa rồi, thầm mắng con mình vô dụng, lại giận giữ Hồ Tiểu Thiên nói năng lỗ mãng, hắn hừ lạnh nói: "Hồ đại nhân!" nhắc nhở Hồ Bất Vi rằng con lão nói chuyện quá đáng.
Lúc này tâm tình Hồ Bất Vi như giữa trời nóng nực được uống chè đậu xanh ướp lạnh, liên tiếp kêu lên mười chữ thoải mái, nhìn Đường Văn Chính tức giận tới mức mặt mày xanh mét, giờ cái gì cũng không thấy, cái gì cũng không nghe.
Hồ Tiểu Thiên ép sát từng bước tới không cho Đường Thiết Hán cơ hội thở dốc: "Ngươi có hay không từng nghĩ vậy?"
Đường Thiết Hán bị hắn ép, thốt lên: "Đúng, ta từng nghĩ vây!" Hiện trường vang lên tiếng kinh hô, mấy vị trưởng bối chậm rãi lắc đầu, hiển nhiên thất vọng với Đường Thiết Hán cực kỳ. Giờ này trong đầu Đường Khinh Tuyền hoàn toàn trống rỗng, cảm giác từ đầu đến chân chết lặng, rút cục mình đang làm gì, nghĩ gì cũng không biết.
Hồ Tiểu Thiên há to miệng, tỏ ra ngạc nhiên gần như có thể nhét cả qủa trứng vịt vào, hắn lớn tiếng nói: "Ngươi có còn là người không vậy, nghĩ ta như vậy thì cũng cho qua đi, nhưng lại nghĩ vậy cho em gái duy nhất của mình, thật sự là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử!" Sau đó quay về phía Kinh Triệu Doãn Hồng Bách Tề khom người thi lễ nói: "Hồng đại nhân, mọi việc đã rõ ràng, căn bản chính là Đường Thiết Hán này lòng dạ dơ bẩn xấu xa, tất cả lời bịa đặt đều từ miệng hắn mà ra."
Đường Thiết Hán bị nói không phản bác được, nín cả buổi mới nói: "Thế việc ngươi cướp em ta đến đây có phải sự thật không?"
Hồ Tiểu Thiên nói: "Ngươi đem nhiều người tới vậy, luôn mồm bảo ta là dâm tặc, muốn giết chết ta, chẳng lẽ ta lại đứng đó cho ngươi chém?"
"Thế nhưng là ngươi bắt cóc em ta..."
"Ta đánh không lại ngươi, giải thích ngươi lại không nghe, chỉ có dùng cách này ngươi mới chịu nghe lời."
"Có thể nhưng tại sao ngươi lại muốn đem em ta đến đây? Không phải có ý đồ bất chính thì là gì?"
Hồ Tiểu Thiên cười ha ha: "Hỏi rất hay!" Hắn đi sát về Đường Thiết Hán một bước, hai mắt sáng ngời nhìn thẳng vào gã nói: "Nếu như ta nói ta và em ngươi trong sạch ngươi có tin không?"
Đường Thiết Hán cả giận nói: "Có quỷ mới tin ngươi!" Vừa nói xong lập tức nhận ra mình lại bị hắn ám toán, tức giận tới mức mặt từ đen chuyển thành tím.
Hồ Tiểu Thiên cười nói: "Xem ra ngươi ước gì ta với em ngươi có làm chuyện bất chính a!"
"Ngươi nói láo! Ngươi chính là một tên đâm tặc!" Đường Thiết Hán bị tức giận bạo nộ, giơ chén sứ lên hận không thể ném thẳng vào khuôn mặt đáng giận của Hồ Tiểu Thiên. Không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo, Đường Thiết Hán không nói thì không sao, càng nói càng loạn càng làm tình thế phe mình trở nên bất lợi.
Hồ Tiểu Thiên nói: "Nói ta là dâm tặc, Đường Khinh Tuyền, sau khi mang ngươi tới phủ thượng thư, ta đã làm việc gì vô lễ với ngươi chưa?"
Đường Khinh Tuyền không phản bác được, tên này mồm mép quá lợi hại, rõ ràng bên mình đang có lợi thế, thế nào bây giờ lại ngược lại là mình đuối thế rồi.
Mộ Dung Phi Yên nói: "Đại nhân, Đường tiểu thư vẫn còn là một thiếu nữ chưa gả, có mấy lời thực sự xấu hổ không dám nói."
Hồ Tiểu Thiên nói: "Nàng ta chưa gả, ta cũng chưa có lập gia đình, nàng quan tâm danh tiết, ta cũng quan tâm danh dự của mình như vậy, Đường gia các ngươi luôn mồm bảo ta là dâm tặc, không khách khí tý nào cả, ta đem nàng đến đây có nhiều thời gian để làm việc bất chính, ta có làm không? Đường Khinh Tuyền, ngươi nói cho bọn họ biết ta có làm chuyện gì bất chính với ngươi không?"
Đường Khinh Tuyền bị hắn hỏi á khẩu không trả lời được, uất ức tới cực điểm, òa! một tiếng khóc lên.
Đường Văn Chính nhìn con gái bị bức đến như vậy, rút cuộc không kìm được tức giận, giận giữ nói: "Hồ đại nhân, kính xin công tử nhà ngươi miệng hạ lưu đức!"
Hồ Bất Vi nói: "Con ta ta sẽ giáo huấn, Tiểu Thiên, ngươi nói rõ ràng trước mặt mọi người đi, cuối cùng ngươi có làm loạn gì với tiểu thư Đường gia không? Hồ Bất Vi thấy mọi việc trong lòng trở nên rất thoải mái, một đám đui mù, dám chọc tới Hồ gia chúng ta, lão tử là gian hùng con ta cũng không phải người lương thiện, rơi vào tay chúng ta coi như các ngươi khổ tám đời rồi.
Hồ Tiểu Thiên nói: "Hài nhi không biết việc bất chính là cái gì, người khác nhau, ánh mắt cũng khác nhau, tiểu chuẩn cân nhắc về thiện ác cũng khác nhau thật sự không biết việc bất chính là cái gì, Đường tiểu thư, không bằng ngươi dạy ta chút, như thế nào là việc bất chính."
Đông! Đường Khinh Tuyền ngã thẳng xuống đất, lần này là hôn mê bất tỉnh thực sự, bởi vì mọi người đều chú ý đến Hồ Tiểu Thiên, cũng không kịp phản ứng gì.
Đường Văn Chính xông tới bế con gái lên, nước mắt tuôn đầy mặt nói: "Con gái a... Ngươi tỉnh dậy, tỉnh dậy..."
Ba anh em nhà họ Đường xông về Hồ Tiểu Thiên như muốn liều mạng.
Hồ Tiểu Thiên không có sợ hãi, Kinh Triệu Doãn Hồng đại nhân còn ở chỗ này, ba tiểu tử ngốc cũng không gây lên được bao nhiêu sóng gió, Mộ Dung Phi Yên cuống quít cản ba người lại.
Đường Văn Chính ấn huyệt nhân trung của con gái, cuối cùng Đường Khinh Tuyền cũng tỉnh lại, nàng đau đớn kêu lên một tiếng: "Oan uổng. . . Phụ thân. . . Ta phải về nhà. . ." lúc này Đường Khinh Tuyền bắt đầu cảm giác mình bị người ta moi móc hết từ đầu đến chân ra, thể diện tự tôn gì gì đó cũng chả còn, trong lòng thầm nghĩ nhanh chóng về nhà, chạy khỏi đây càng sớm càng tốt, vừa rồi còn nghĩ đòi lại công đạo, hiện tại thì chỉ cần tên ác ôn này không tìm đến gây phiền toái là may rồi.
Hồng Bách Tề thở dài nói: "Hai vị đại nhân, nghe ta nói một lời!"
Hồ Bất Vi chiếm hết thượng phong, tự nhiên bày ra vẻ khoan dung, mỉm cười nói: "Hồng đại nhân mời nói!"
Đường Văn Chính cũng không có phản đối, ôm chặt con gái, trong lòng ảm đạm, thế không bằng người, nhiều lời vô ích, tên ác thiếu này không có phá hủy trong sạch của con mình cũng là may rồi, những cái khác cũng chả còn quan trọng nữa.
Hồng Bách Tề nói: "Ta thấy chuyện này chỉ là hiểu lầm, người trẻ tuổi huyết khí phương cương, một lời không hợp là đánh đập tàn nhẫn, ta làm quan nhiều năm cũng thấy nhiều, vẫn may là chúng ta đã tới kịp, không có gì xảy ra, ta nghĩ chuyện này không bằng coi như xong đi."
Đôi mắt Đường Văn Chính tràn ngập vẻ phẫn nộ, nhưng trước mặt hai quan lớn cũng không dám phát tác.
Hồ Bất Vi chiếm hết tiện nghi, chỉ cười tủm tỉm nghe, không nói một lời.
Hồng Bách Tề nói: "Không biết ý hai vị đại nhân như thế nào?"
Hồ Bất Vi nhẹ giọng thở dài nói: "Mọi người là là quan đồng liêu, cùng chung chí hướng, nhất quyết không thể vì chuyện nhỏ này mà làm tổn thương hòa khí, tạm thời không cần biết vì sao có chuyện hôm nay, nhưng khuyển tử đưa Đường tiểu thư về nhà là không đúng, chuyện này phần lớn lỗi ở Hồ gia." Lão tuy rằng làm ra vẻ nhượng bộ, nhưng những lời này căn bản không có ý nhận sai, trước tiên là nói không rõ vì sao sự việc lại xảy ra, còn nói con của lão đưa Đường Khinh Tuyền về nhà. Đường Văn Chính nghe được rõ ràng thầm mắng, lão tặc! Rõ ràng là con ngươi bắt con gái ta đến đây, sao lại nói là đưa đến, đổi trắng thay đen lẫn lộn phải trái, gian nhân! ta xấu hổ làm bạn với ngươi.
Hồ Bất Vi nói: "Hôm nay tất cả tổn hại đều tính ở trên người của ta." Hắn quay sang Hồ Tiểu Thiên nói: "Tiểu Thiên, ngươi còn không mau xin lỗi Đường bá bá!" Hắn nói vậy chả khác nào tuyên bố chấm dứt chuyện này.
Ba đứa con của Đường gia đương nhiên không đồng ý cách xử lý này, toan mở miệng lại gặp ánh mắt của phụ thân ngăn lại.
Hồ Tiểu Thiên chậm rãi đi tới trước mặt Đường Văn Chính khom người thật sâu nói: "Đường bá bá, chất nhi trẻ tuổi có chút mạo phạm mong người tha thứ!"
Đường Văn Chính bất đắt dĩ nhẹ gật đầu, gã đến cả một khắc cũng không muốn ở lại Hồ phủ, đứng lên nói: "Hồ đại nhân, Hồng đại nhân ta còn có việc, cáo từ!" Chắp tay, cũng không nhiều lời xoay người rời đi. Huynh muội Đường gia nhìn thấy phụ thân rời đi, hai anh em Đường Thiết Hán, Đường Thiết Thành kiềm chế, trước khi đi oán hận chỉ chỉ Hồ Tiểu Thiên.
Hồ Tiểu Thiên cười hì hì nói: "Sự việc thảo đình thì sao nhỉ?"
Hai huynh đệ nghe hắn lại nhắc tới việc thiêu thảo đình, sợ hãi quay người bỏ chạy.
Hồng Bách Tề thấy việc hôm nay đã chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ chuyện nhỏ coi như không có, trong lòng vui mừng, thu đội ngũ hàn huyên hai ba câu với Hồ Bất Vi rồi cũng cáo từ rời đi.
Hồ Bất Vi ra tiễn Hồng Bách Tề, nhìn qua đống bừa bộn ở hậu viên, không khỏi lắc đầu.
Hồ Tiểu Thiên chẳng biết từ lúc nào đã tới bên cạnh lão, nhìn qua thảo đình bị đốt thành tro bụi, tí tửng nói: "Cha, việc thảo đình chả lẽ cứ cho qua như vậy?"
Hồ Bất Vi đột nhiên vươn tay ra, hung hăng nắm chặt lỗ tai hắn: "Nghiệp chướng, nhìn chuyện tốt ngươi làm!"
Hồ Tiểu Thiên kêu thảm thiết nói: "Đau, đau! Buông tay, buông tay! "
Hồ Bất Vi buông lỏng tay, lại duỗi tay vỗ nhẹ vào đầu hắn một cái không phải đánh thực, tuy rằng trong miệng mắng chửi, nhưng mắt lại tràn ngập yêu thương, biểu hiện của nhi tử hôm nay quả thật làm lão mừng rỡ, hắn không có nghĩ qua, sau khi si ngốc mười sáu năm thanh tỉnh lại lại có thể có lực lượng cường đại vậy, vừa rồi biểu hiện thật có thể nói là quang mang tứ xạ kỹ kinh tứ tọa.(đại loại là sáng chói)
Hồ Bất Vi nhìn qua thảo đình đã trở thành tro tàn nói: "Thảo đình, triều đình! Ý nghĩ của ngươi thực sự rất hay!"
Hồ Tiểu Thiên cười nói: "Ta còn mặc quần, kẹp đầu nàng giữa hai chân thì làm gì được? Đường Thiết Hán, ngươi cho rằng lúc đó ta làm gì vậy?"
"Cái này... Ngươi..."
Hồ Tiểu Thiên nói: "Ngươi nhất định cho rằng ta bức bách em mình dùng miệng giúp ta làm chuyện đó..."
" Ta không có, ta không có nghĩ qua em ta dùng miệng giúp ngươi làm loại chuyện đó... " Hai người một hỏi một đáp, mặc dù không có nói rõ chuyện đó rốt cuộc là chuyện gì, nhưng mọi người ở đây đều trong lòng biết rõ, tất cả nữ nhân ở đây nghe vậy đều xấu hổ tim đập loạn lên, Đường Khinh Tuyền mắc cỡ hận không thể chết ngay lập tức a, ca ca ngốc của ta, ngươi thực sự đủ ngu đó, như thế nào lại để tên xấu xa này lấn lướt a! " Ngươi nói dối, ngươi dám thề với trời nếu như ngươi từng nghĩ qua như vậy thì trên dưới Đường gia đều chết không yên ổn?"
Đường Thiết Hán há hốc miệng, hắn cũng không dám phát ra kiểu thề độc này, nhất thời cứng họng.
Đường Văn Chính nhìn con mình không nói được ra miệng nữa rồi, thầm mắng con mình vô dụng, lại giận giữ Hồ Tiểu Thiên nói năng lỗ mãng, hắn hừ lạnh nói: "Hồ đại nhân!" nhắc nhở Hồ Bất Vi rằng con lão nói chuyện quá đáng.
Lúc này tâm tình Hồ Bất Vi như giữa trời nóng nực được uống chè đậu xanh ướp lạnh, liên tiếp kêu lên mười chữ thoải mái, nhìn Đường Văn Chính tức giận tới mức mặt mày xanh mét, giờ cái gì cũng không thấy, cái gì cũng không nghe.
Hồ Tiểu Thiên ép sát từng bước tới không cho Đường Thiết Hán cơ hội thở dốc: "Ngươi có hay không từng nghĩ vậy?"
Đường Thiết Hán bị hắn ép, thốt lên: "Đúng, ta từng nghĩ vây!" Hiện trường vang lên tiếng kinh hô, mấy vị trưởng bối chậm rãi lắc đầu, hiển nhiên thất vọng với Đường Thiết Hán cực kỳ. Giờ này trong đầu Đường Khinh Tuyền hoàn toàn trống rỗng, cảm giác từ đầu đến chân chết lặng, rút cục mình đang làm gì, nghĩ gì cũng không biết.
Hồ Tiểu Thiên há to miệng, tỏ ra ngạc nhiên gần như có thể nhét cả qủa trứng vịt vào, hắn lớn tiếng nói: "Ngươi có còn là người không vậy, nghĩ ta như vậy thì cũng cho qua đi, nhưng lại nghĩ vậy cho em gái duy nhất của mình, thật sự là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử!" Sau đó quay về phía Kinh Triệu Doãn Hồng Bách Tề khom người thi lễ nói: "Hồng đại nhân, mọi việc đã rõ ràng, căn bản chính là Đường Thiết Hán này lòng dạ dơ bẩn xấu xa, tất cả lời bịa đặt đều từ miệng hắn mà ra."
Đường Thiết Hán bị nói không phản bác được, nín cả buổi mới nói: "Thế việc ngươi cướp em ta đến đây có phải sự thật không?"
Hồ Tiểu Thiên nói: "Ngươi đem nhiều người tới vậy, luôn mồm bảo ta là dâm tặc, muốn giết chết ta, chẳng lẽ ta lại đứng đó cho ngươi chém?"
"Thế nhưng là ngươi bắt cóc em ta..."
"Ta đánh không lại ngươi, giải thích ngươi lại không nghe, chỉ có dùng cách này ngươi mới chịu nghe lời."
"Có thể nhưng tại sao ngươi lại muốn đem em ta đến đây? Không phải có ý đồ bất chính thì là gì?"
Hồ Tiểu Thiên cười ha ha: "Hỏi rất hay!" Hắn đi sát về Đường Thiết Hán một bước, hai mắt sáng ngời nhìn thẳng vào gã nói: "Nếu như ta nói ta và em ngươi trong sạch ngươi có tin không?"
Đường Thiết Hán cả giận nói: "Có quỷ mới tin ngươi!" Vừa nói xong lập tức nhận ra mình lại bị hắn ám toán, tức giận tới mức mặt từ đen chuyển thành tím.
Hồ Tiểu Thiên cười nói: "Xem ra ngươi ước gì ta với em ngươi có làm chuyện bất chính a!"
"Ngươi nói láo! Ngươi chính là một tên đâm tặc!" Đường Thiết Hán bị tức giận bạo nộ, giơ chén sứ lên hận không thể ném thẳng vào khuôn mặt đáng giận của Hồ Tiểu Thiên. Không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo, Đường Thiết Hán không nói thì không sao, càng nói càng loạn càng làm tình thế phe mình trở nên bất lợi.
Hồ Tiểu Thiên nói: "Nói ta là dâm tặc, Đường Khinh Tuyền, sau khi mang ngươi tới phủ thượng thư, ta đã làm việc gì vô lễ với ngươi chưa?"
Đường Khinh Tuyền không phản bác được, tên này mồm mép quá lợi hại, rõ ràng bên mình đang có lợi thế, thế nào bây giờ lại ngược lại là mình đuối thế rồi.
Mộ Dung Phi Yên nói: "Đại nhân, Đường tiểu thư vẫn còn là một thiếu nữ chưa gả, có mấy lời thực sự xấu hổ không dám nói."
Hồ Tiểu Thiên nói: "Nàng ta chưa gả, ta cũng chưa có lập gia đình, nàng quan tâm danh tiết, ta cũng quan tâm danh dự của mình như vậy, Đường gia các ngươi luôn mồm bảo ta là dâm tặc, không khách khí tý nào cả, ta đem nàng đến đây có nhiều thời gian để làm việc bất chính, ta có làm không? Đường Khinh Tuyền, ngươi nói cho bọn họ biết ta có làm chuyện gì bất chính với ngươi không?"
Đường Khinh Tuyền bị hắn hỏi á khẩu không trả lời được, uất ức tới cực điểm, òa! một tiếng khóc lên.
Đường Văn Chính nhìn con gái bị bức đến như vậy, rút cuộc không kìm được tức giận, giận giữ nói: "Hồ đại nhân, kính xin công tử nhà ngươi miệng hạ lưu đức!"
Hồ Bất Vi nói: "Con ta ta sẽ giáo huấn, Tiểu Thiên, ngươi nói rõ ràng trước mặt mọi người đi, cuối cùng ngươi có làm loạn gì với tiểu thư Đường gia không? Hồ Bất Vi thấy mọi việc trong lòng trở nên rất thoải mái, một đám đui mù, dám chọc tới Hồ gia chúng ta, lão tử là gian hùng con ta cũng không phải người lương thiện, rơi vào tay chúng ta coi như các ngươi khổ tám đời rồi.
Hồ Tiểu Thiên nói: "Hài nhi không biết việc bất chính là cái gì, người khác nhau, ánh mắt cũng khác nhau, tiểu chuẩn cân nhắc về thiện ác cũng khác nhau thật sự không biết việc bất chính là cái gì, Đường tiểu thư, không bằng ngươi dạy ta chút, như thế nào là việc bất chính."
Đông! Đường Khinh Tuyền ngã thẳng xuống đất, lần này là hôn mê bất tỉnh thực sự, bởi vì mọi người đều chú ý đến Hồ Tiểu Thiên, cũng không kịp phản ứng gì.
Đường Văn Chính xông tới bế con gái lên, nước mắt tuôn đầy mặt nói: "Con gái a... Ngươi tỉnh dậy, tỉnh dậy..."
Ba anh em nhà họ Đường xông về Hồ Tiểu Thiên như muốn liều mạng.
Hồ Tiểu Thiên không có sợ hãi, Kinh Triệu Doãn Hồng đại nhân còn ở chỗ này, ba tiểu tử ngốc cũng không gây lên được bao nhiêu sóng gió, Mộ Dung Phi Yên cuống quít cản ba người lại.
Đường Văn Chính ấn huyệt nhân trung của con gái, cuối cùng Đường Khinh Tuyền cũng tỉnh lại, nàng đau đớn kêu lên một tiếng: "Oan uổng. . . Phụ thân. . . Ta phải về nhà. . ." lúc này Đường Khinh Tuyền bắt đầu cảm giác mình bị người ta moi móc hết từ đầu đến chân ra, thể diện tự tôn gì gì đó cũng chả còn, trong lòng thầm nghĩ nhanh chóng về nhà, chạy khỏi đây càng sớm càng tốt, vừa rồi còn nghĩ đòi lại công đạo, hiện tại thì chỉ cần tên ác ôn này không tìm đến gây phiền toái là may rồi.
Hồng Bách Tề thở dài nói: "Hai vị đại nhân, nghe ta nói một lời!"
Hồ Bất Vi chiếm hết thượng phong, tự nhiên bày ra vẻ khoan dung, mỉm cười nói: "Hồng đại nhân mời nói!"
Đường Văn Chính cũng không có phản đối, ôm chặt con gái, trong lòng ảm đạm, thế không bằng người, nhiều lời vô ích, tên ác thiếu này không có phá hủy trong sạch của con mình cũng là may rồi, những cái khác cũng chả còn quan trọng nữa.
Hồng Bách Tề nói: "Ta thấy chuyện này chỉ là hiểu lầm, người trẻ tuổi huyết khí phương cương, một lời không hợp là đánh đập tàn nhẫn, ta làm quan nhiều năm cũng thấy nhiều, vẫn may là chúng ta đã tới kịp, không có gì xảy ra, ta nghĩ chuyện này không bằng coi như xong đi."
Đôi mắt Đường Văn Chính tràn ngập vẻ phẫn nộ, nhưng trước mặt hai quan lớn cũng không dám phát tác.
Hồ Bất Vi chiếm hết tiện nghi, chỉ cười tủm tỉm nghe, không nói một lời.
Hồng Bách Tề nói: "Không biết ý hai vị đại nhân như thế nào?"
Hồ Bất Vi nhẹ giọng thở dài nói: "Mọi người là là quan đồng liêu, cùng chung chí hướng, nhất quyết không thể vì chuyện nhỏ này mà làm tổn thương hòa khí, tạm thời không cần biết vì sao có chuyện hôm nay, nhưng khuyển tử đưa Đường tiểu thư về nhà là không đúng, chuyện này phần lớn lỗi ở Hồ gia." Lão tuy rằng làm ra vẻ nhượng bộ, nhưng những lời này căn bản không có ý nhận sai, trước tiên là nói không rõ vì sao sự việc lại xảy ra, còn nói con của lão đưa Đường Khinh Tuyền về nhà. Đường Văn Chính nghe được rõ ràng thầm mắng, lão tặc! Rõ ràng là con ngươi bắt con gái ta đến đây, sao lại nói là đưa đến, đổi trắng thay đen lẫn lộn phải trái, gian nhân! ta xấu hổ làm bạn với ngươi.
Hồ Bất Vi nói: "Hôm nay tất cả tổn hại đều tính ở trên người của ta." Hắn quay sang Hồ Tiểu Thiên nói: "Tiểu Thiên, ngươi còn không mau xin lỗi Đường bá bá!" Hắn nói vậy chả khác nào tuyên bố chấm dứt chuyện này.
Ba đứa con của Đường gia đương nhiên không đồng ý cách xử lý này, toan mở miệng lại gặp ánh mắt của phụ thân ngăn lại.
Hồ Tiểu Thiên chậm rãi đi tới trước mặt Đường Văn Chính khom người thật sâu nói: "Đường bá bá, chất nhi trẻ tuổi có chút mạo phạm mong người tha thứ!"
Đường Văn Chính bất đắt dĩ nhẹ gật đầu, gã đến cả một khắc cũng không muốn ở lại Hồ phủ, đứng lên nói: "Hồ đại nhân, Hồng đại nhân ta còn có việc, cáo từ!" Chắp tay, cũng không nhiều lời xoay người rời đi. Huynh muội Đường gia nhìn thấy phụ thân rời đi, hai anh em Đường Thiết Hán, Đường Thiết Thành kiềm chế, trước khi đi oán hận chỉ chỉ Hồ Tiểu Thiên.
Hồ Tiểu Thiên cười hì hì nói: "Sự việc thảo đình thì sao nhỉ?"
Hai huynh đệ nghe hắn lại nhắc tới việc thiêu thảo đình, sợ hãi quay người bỏ chạy.
Hồng Bách Tề thấy việc hôm nay đã chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ chuyện nhỏ coi như không có, trong lòng vui mừng, thu đội ngũ hàn huyên hai ba câu với Hồ Bất Vi rồi cũng cáo từ rời đi.
Hồ Bất Vi ra tiễn Hồng Bách Tề, nhìn qua đống bừa bộn ở hậu viên, không khỏi lắc đầu.
Hồ Tiểu Thiên chẳng biết từ lúc nào đã tới bên cạnh lão, nhìn qua thảo đình bị đốt thành tro bụi, tí tửng nói: "Cha, việc thảo đình chả lẽ cứ cho qua như vậy?"
Hồ Bất Vi đột nhiên vươn tay ra, hung hăng nắm chặt lỗ tai hắn: "Nghiệp chướng, nhìn chuyện tốt ngươi làm!"
Hồ Tiểu Thiên kêu thảm thiết nói: "Đau, đau! Buông tay, buông tay! "
Hồ Bất Vi buông lỏng tay, lại duỗi tay vỗ nhẹ vào đầu hắn một cái không phải đánh thực, tuy rằng trong miệng mắng chửi, nhưng mắt lại tràn ngập yêu thương, biểu hiện của nhi tử hôm nay quả thật làm lão mừng rỡ, hắn không có nghĩ qua, sau khi si ngốc mười sáu năm thanh tỉnh lại lại có thể có lực lượng cường đại vậy, vừa rồi biểu hiện thật có thể nói là quang mang tứ xạ kỹ kinh tứ tọa.(đại loại là sáng chói)
Hồ Bất Vi nhìn qua thảo đình đã trở thành tro tàn nói: "Thảo đình, triều đình! Ý nghĩ của ngươi thực sự rất hay!"
Danh sách chương