Mặc dù kiếp trước Hồ Tiểu Thiên chữa bệnh, lúc tranh chấp cũng chưa từng tới mức người người hô đánh. Lần này vì phòng dân chúng nhận ra, gia hỏa này liền đội một cái mũ rộng vành, như kẻ trộm trèo vào trong xe ngựa. Chờ tới khi mảnh vải xe kéo xuống hắn mới thở phào một cái, lấy mũ xuống: "Tức chết ta!"
Mộ Dung Phi Yên nói: "Chuyện thông cáo xử lý xong chưa?"
Hồ Tiểu Thiên lắc đầu nói: "Lão già Hứa Thanh Liêm kia còn đang ước ta bị dân chúng loạn côn đánh chết kìa, kiểu gì lão cũng kéo thêm cho ta phiền phức nữa."
"Ngươi định nhẫn nhục chờ chết sao?"
Hồ Tiểu Thiên mắt lộ hung quang, nghiến răng nghiến lợi, thò tay khoác lên vai Mộ Dung Phi Yên: "Phi Yên, đêm nay cô giúp ta chém rơi đầu lão cẩu kia đi!"
"Cái gì?" Mộ Dung Phi Yên nghe vậy thì hoảng sợ. Có lầm không vậy? Người ta làm quan chứ đâu phải kẻ trộm. Nhìn lại Hồ Tiểu Thiên thấy trên mặt hắn cười toe toét mới hiểu gia hỏa này cố tình nói thế để trêu chọc chính mình, tức giận tới mức giơ bàn tay trắng như phấn lên.
Hồ Tiểu Thiên cuống quít nói: "Khoan đã, quân tử động khẩu không động thủ. . ." Hắn đương nhiên hiểu uy lực của bàn tay Mộ Dung Phi Yên. Lúc này, Mộ Dung Phi Yên hóa quyền thành chỉ, đâm nhẹ vào người Hồ Tiểu Thiên một cái. Ngay lập tức, Hồ Tiểu Thiên thấy thân thể tê liệt, không động đậy nổi: "Này. . . Sao cô lại điểm huyệt ta. . ."
Đương nhiên Mộ Dung Phi Yên không thèm buông tha hắn, tiếp tục điểm vào huyệt cười nơi eo. Ngay lập tức, trong xe ngựa liền vang lên tiếng cười điên cuồng của Hồ Tiểu Thiên.
Bên ngoài đánh xe, lúc đầu Liễu Khoát Hải còn chưa thấy gì, thế nhưng khi nghe tiếng cười vang lên cả buổi cũng không ngừng thì y dựng hết tóc gáy lên, da gà cũng nổi lên cả, không phải là chỉ ngồi cùng xe với mỹ nữ sao? Lại còn vui vẻ đến như vậy? Mãi tới lúc xuống xe Hồ Tiểu Thiên mới ngừng cười được. Từ lúc chào đời tới giờ, đây là lần đầu tiên hắn biết thì ra cười cũng tốn thể lực như vậy. Lúc này, gương mặt hắn đã đỏ lựng lên, nước mắt chảy ra, cổ họng khô khốc, bụng căng cứng, tới hai bên mông do cười nhiều quá cũng cứng cả lại. Hồ Tiểu Thiên nhìn Mộ Dung Phi Yên, đáng thương nói: "Nha đầu, sau này đừng nham hiểm như vậy nữa."
Mộ Dung Phi Yên cười một tiếng, nụ cười vẫn đơn thuần thiện lương như vậy. Hồ Tiểu Thiên âm thầm hứ hai tiếng, ta nhổ vào, ta nhổ vào, phì phì, lại còn giả bộ thiện lương nữa, nữ nhân này quả là âm hiểm. Hồ Tiểu Thiên tự nhủ không nên tranh chấp tiếp với nàng làm gì, vì có câu hảo nam không cùng nữ đấu, ngực ta không lớn bằng ngươi, thù này về sau ta sẽ trả cả gốc lẫn lãi.
Hồ Tiểu Thiên xoay xoay eo, chống tay vào hông ngạo nghễ đứng dưới ánh mặt trời, tư thế có chút bất nhã, thế nhưng lại lộ ra quật cường và bất khuất.
Phía trước là một con sông quanh co khúc khuỷu, hai bên là hai hàng liễu xanh biếc. Gió nhẹ thổi qua, cành liễu đung đưa như mái tóc thiếu nữ bay múa. Dưới tàng cây xanh thấp thoáng một bóng trang viện, đó chính là mục đích lần này của Hồ Tiểu Thiên, Hồng Liễu trang.
Bên ngoài Hồng Liễu trang cũng chẳng có cây Hồng Liễu nào, xem ra cũng không tính là danh xứng với thực. Hồ Tiểu Thiên bước qua cây cầu đá hình vòm, đi vào cổng chính Hồng Liễu trang. Khi chưa tới nơi thì đại môn đã mở ra. Cổ Đức Vượng xuất hiện nơi cổng chính, hôm nay y không mặc theo kiểu nông phu mà vận trường bào bằng lụa màu vàng , tay cầm chiết phiến. Y khép quạt lại, cung kính vái chào nói: "Hồ đại nhân đại giá quang lâm, thảo dân không có từ xa tiếp đón, mong rằng đại nhân chớ trách."
Hồ Tiểu Thiên biết bọn họ đã sớm biết mình tới nên mỉm cười gật đầu nói: "Cổ Đức Vượng, thương thế tốt chứ?"
Cổ Đức Vượng tựa tiếu phi tiếu nói: "Đã tốt nhiều rồi. Chỉ là vết sẹo vẫn có chút đau. Trận đòn này của Hồ đại nhân, thảo dân vĩnh viễn nhớ trong lòng."
Hồ Tiểu Thiên thở dài nói: "Thù dai như vậy?" Hắn cất bước vào trong Hồng Liễu trang, Mộ Dung Phi Yên và Liễu Khoát Hải cũng đi theo.
Cổ Đức Vượng đuổi theo nói: "Đại nhân tới đây có chuyện gì?"
Hồ Tiểu Thiên nói: "Cổ Lục không ở cùng với ngươi sao?"
Mặc dù Cổ Đức Vượng biết Hồ Tiểu Thiên đã biết bí mật giữa mình và Cổ Lục, thế nhưng ngoài miệng vẫn giấu diếm: "Đại nhân càng nói, thảo dân càng không hiểu." Thấy Hồ Tiểu Thiên đột nhiên đến nhà, trong lòng Cổ Đức Vượng có chút khó hiểu.
Hồ Tiểu Thiên nói: "Thật hồ đồ không sợ, chỉ sợ giả hồ đồ." Hắn lấy Mộc Điêu Hổ Phù mà Chu Bá Thiên giao đưa cho Cổ Đức Vượng.
Vừa thấy Hổ Phù, gương mặt Cổ Đức Vượng lập tức biến đổi, tiến lên vái chào Hồ Tiểu Thiên một cái, lần này là vái chào thực sự, cung kính nói: "Đại nhân thứ tội, sự tình trọng đại, thảo dân không dám sơ sẩy."
Hồ Tiểu Thiên nói: "Ta đến tìm ngươi là muốn nói với ngươi chút chuyện."
Cổ Đức Vượng giơ tay mời, Mộ Dung Phi Yên và Liễu Khoát Hải định bước theo thì Cổ Đức Vượng nói: "Hai vị kính xin dừng bước, có mấy lời ta muốn thương lượng với đại nhân."
Mộ Dung Phi Yên đương nhiên không tin, lạnh lùng nói: "Lời gì mà không thể cho chúng ta nghe?"
Hồ Tiểu Thiên lại cười nói: "Các ngươi ở bên ngoài chờ ta, có mấy lời quả thực là cần nói riêng." Hắn tin tưởng Chu Bá Thiên sẽ không hại chính mình. Kỳ thực bằng địa vị hiện nay của hắn thì cũng chẳng tính là trọng yếu chút nào để cho y hại cả. Sở dĩ Hồ Tiểu Thiên chọn đến Hồng Liễu trang, đầu tiên là do tò mò muốn biết quan hệ giữa Chu Bá Thiên và bọn họ và mục đích của đám tướng sĩ Hổ Đầu doanh này. Còn một nguyên nhân khác là do Hồ Tiểu Thiên có dự cảm, đám người này đối với mình là bạn chứ không phải là địch.
Cổ Đức Vượng và Hồ Tiểu Thiên đi vào trong, y cười nói: "Hồ đại nhân quả thực là can đảm hơn người, ngài không sợ ta sẽ làm gì có hại với ngài hay sao?"
Hồ Tiểu Thiên cười ha ha: "Chỉ vì mười gậy mà ngươi đã canh cánh trong lòng muốn báo thù sao? Ta xem ngươi hình như không phải loại người hẹp hòi đó."
Cổ Đức Vượng nói: "Hồ đại nhân đem Hổ Phù của đại ca ta đến, đương nhiên là khách quý của Hồng Liễu trang ta." Nói chuyện một hồi, bọn họ đã đi tới hậu viện. Trong sân, một nho sinh áo trắng đang lẳng lặng ngồi dưới một gốc Quế Hoa Thụ, tay nghịch một chuỗi Phật châu, hai mắt nhắm nghiền, không vì có khách tới mà dừng lại.
Cổ Đức Vượng cung kính nói: "Tiêu tú tài, Hồ đại nhân đến rồi." Y đưa Hổ Phù cho nho sinh.
Nho sinh kia gật nhẹ đầu, hai mắt vẫn nhắm, quay đầu về hướng Hồ Tiểu Thiên nói: "Tại hạ Tiêu Thiên Mục, bởi vì thân thể lâm bệnh nhẹ nên không thể nghênh đón đại nhân."
Hồ Tiểu Thiên thấy hai mắt y không mở ra thì đoán có lẽ hắn có tật ở mắt, bèn đi tới ngồi cạnh nho sinh, nói khẽ: "Tiêu tiên sinh đôi mắt bất tiện?"
Tiêu Thiên Mục nói: "Đui mù rồi!" Thanh âm của hắn vô cùng bình thản, không chút thay đổi nói.
Hồ Tiểu Thiên nói: "Thật không phải, là ta quá đường đột."
Tiêu Thiên Mục lại cười nói: "Không có gì. Từ lúc bảy tuổi ta đã như thế này rồi. Đã mười tám năm, sớm không còn nhớ thế giới này ra sao nữa rồi. Cũng may là đôi tai của ta khá tốt."
Cổ Đức Vượng dâng lên một ly trà thơm cho Hồ Tiểu Thiên, sau đó rót chút nước ấm vào chén Tiêu Thiên Mục. Tiêu Thiên Mục đưa Hổ Phù lại cho Hồ Tiểu Thiên: "Hổ Phù này là Đại ca ta giao cho ngài?"
Hồ Tiểu Thiên gật đầu, thế nhưng chợt nhớ tới Tiêu Thiên Mục không nhìn thấy liền nói khẽ: "Hắn nói các ngươi sẽ nói cho ta biết một việc."
Tiêu Thiên Mục nâng chung trà lên uống một ngụm nhỏ rồi nói: "Đại nhân muốn biết cái gì?"
Hồ Tiểu Thiên nói: "Bốn tháng trước, Tây Châu Hổ Đầu doanh có một chi một trăm người tới tiêu diệt thổ phỉ ở núi Thiên Lang. Tiếc rằng đội quân tinh nhuệ này lại gặp mai phục, bị trùm thổ phỉ Diêm Khôi suất lĩnh bọn mã tặc kia vây khốn tại Phong Lang Cốc, tử thương vô cùng nghiêm trọng. Theo kết quả điều tra của ta thì chỉ có ba người chạy thoát, trở về Tây Châu, thế nhưng lại không thoát khỏi cái chết, bị Tây Châu Tiết Độ Sứ Lý đại nhân trong lúc tức giận xử trảm."
Nghe lời này, Tiêu Thiên Mục vẫn bình tĩnh như vậy, chén nước trong tay cũng không xao động chút nào, lời của Hồ Tiểu Thiên dường như không ảnh hưởng gì tới y.
Hồ Tiểu Thiên nói: "Thống lĩnh một trăm người này chính là một người tên là Chu Mặc. Ta điều tra thấy trận chiến này, tất cả các binh sĩ và cả Chu Mặc đều tử trận tại Phong Lang Cốc."
Tiêu Thiên Mục lạnh nhạt nói: "Xem ra trước khi đến đây đại nhân đã tốn không ít công sức."
Hồ Tiểu Thiên nói: "Khi vừa vào làm quan ở trấn Thanh Vân này, ta đã tình cờ phát hiện được một số chuyện kỳ quái. Ta cũng chỉ mong nhiệm kỳ của mình có thể bình an qua mà thôi."
Tiêu Thiên Mục nói: "Một đêm trong ngục Thanh Vân đại nhân có thấy thoải mái không?"
Hồ Tiểu Thiên nghe hắn hỏi như vậy thì nở nụ cười, đêm đó trong lúc tuần tra hắn bị đám Bộ Khoái kia bắt nhốt lại, vậy nên mới gặp được Chu Bá Thiên và Cổ Đức Vượng, từ câu hỏi này của Tiêu Thiên Mục thì hắn đã biết, chuyện này là do Cổ Đức Vượng nói. Hồ Tiểu Thiên nói: "Suốt đời khó quên."
Tiêu Thiên Mục nói: "Đại nhân tới trấn Thanh Vân, không đi Huyện nha nhậm chức mà lại chọn mai danh ẩn tích, cải trang vi hành, khổ tâm của đại nhân thực sự làm cho người ta bội phục."
Hồ Tiểu Thiên nói: "Thực không dám giấu diếm, chuyện đó chỉ là tình cờ mà thôi, thực sự ta không muốn đi vào phòng giam đâu."
Tiêu Thiên Mục nói: "Có những lúc, càng là nơi nguy hiểm thì càng an toàn. Trận chiến ở Phong Lang Cốc tử thương vô cùng nghiêm trọng. Trong một trăm tướng sĩ chỉ có mười một người thoát được, trong đó có ba binh sĩ chạy về Tây Châu, hai người bị thương nặng nên đã bỏ mình. Nói cách khác, chỉ có sáu người còn sống." Nói đến đây, trên mặt Tiêu Thiên Mục tràn ngập vẻ xót xa.
Hồ Tiểu Thiên nói: "Chu Bá Thiên chính là Chu Mặc?"
Tiêu Thiên Mục không phủ nhận cũng không thừa nhận, thở dài nói: "Nếu ngài đã đoán được thì vì sao không báo lên?"
Hồ Tiểu Thiên thấp giọng nói: "Hắn là ai không có liên quan gì tới ta cả. Ta chỉ là một huyện thừa của Thanh Vân, chỉ cần làm tốt phận sự của mình là được."
Tiêu Thiên Mục nói: "Ngài mới tới Thanh Vân, cũng không quen thuộc nơi này. Thiên Lang mã phỉ có thể càn rỡ như vậy ở chốn này thực ra là vì bọn họ có nội ứng trong trấn Thanh Vân."
Nghe lời này, Hồ Tiểu Thiên thầm giật mình, hắn chưa từng nghĩ thới hướng này. Nếu như lời Tiêu Thiên Mục là thật, vậy chẳng phải là quan phỉ một nhà sao? Hắn trầm ngâm suy nghĩ một chút. Sau khi đám người kia thất bại, có lẽ sẽ ẩn nấp trong trấn Thanh Vân tiếp tục điều tra, vậy nên sẽ nắm được nhiều chuyện hơn mình rất nhiều. Còn lời của kẻ này xem ra cũng không thể tin hoàn toàn được nên nói khẽ: "Ngươi cũng là người của Hổ Đầu Doanh?"
Mộ Dung Phi Yên nói: "Chuyện thông cáo xử lý xong chưa?"
Hồ Tiểu Thiên lắc đầu nói: "Lão già Hứa Thanh Liêm kia còn đang ước ta bị dân chúng loạn côn đánh chết kìa, kiểu gì lão cũng kéo thêm cho ta phiền phức nữa."
"Ngươi định nhẫn nhục chờ chết sao?"
Hồ Tiểu Thiên mắt lộ hung quang, nghiến răng nghiến lợi, thò tay khoác lên vai Mộ Dung Phi Yên: "Phi Yên, đêm nay cô giúp ta chém rơi đầu lão cẩu kia đi!"
"Cái gì?" Mộ Dung Phi Yên nghe vậy thì hoảng sợ. Có lầm không vậy? Người ta làm quan chứ đâu phải kẻ trộm. Nhìn lại Hồ Tiểu Thiên thấy trên mặt hắn cười toe toét mới hiểu gia hỏa này cố tình nói thế để trêu chọc chính mình, tức giận tới mức giơ bàn tay trắng như phấn lên.
Hồ Tiểu Thiên cuống quít nói: "Khoan đã, quân tử động khẩu không động thủ. . ." Hắn đương nhiên hiểu uy lực của bàn tay Mộ Dung Phi Yên. Lúc này, Mộ Dung Phi Yên hóa quyền thành chỉ, đâm nhẹ vào người Hồ Tiểu Thiên một cái. Ngay lập tức, Hồ Tiểu Thiên thấy thân thể tê liệt, không động đậy nổi: "Này. . . Sao cô lại điểm huyệt ta. . ."
Đương nhiên Mộ Dung Phi Yên không thèm buông tha hắn, tiếp tục điểm vào huyệt cười nơi eo. Ngay lập tức, trong xe ngựa liền vang lên tiếng cười điên cuồng của Hồ Tiểu Thiên.
Bên ngoài đánh xe, lúc đầu Liễu Khoát Hải còn chưa thấy gì, thế nhưng khi nghe tiếng cười vang lên cả buổi cũng không ngừng thì y dựng hết tóc gáy lên, da gà cũng nổi lên cả, không phải là chỉ ngồi cùng xe với mỹ nữ sao? Lại còn vui vẻ đến như vậy? Mãi tới lúc xuống xe Hồ Tiểu Thiên mới ngừng cười được. Từ lúc chào đời tới giờ, đây là lần đầu tiên hắn biết thì ra cười cũng tốn thể lực như vậy. Lúc này, gương mặt hắn đã đỏ lựng lên, nước mắt chảy ra, cổ họng khô khốc, bụng căng cứng, tới hai bên mông do cười nhiều quá cũng cứng cả lại. Hồ Tiểu Thiên nhìn Mộ Dung Phi Yên, đáng thương nói: "Nha đầu, sau này đừng nham hiểm như vậy nữa."
Mộ Dung Phi Yên cười một tiếng, nụ cười vẫn đơn thuần thiện lương như vậy. Hồ Tiểu Thiên âm thầm hứ hai tiếng, ta nhổ vào, ta nhổ vào, phì phì, lại còn giả bộ thiện lương nữa, nữ nhân này quả là âm hiểm. Hồ Tiểu Thiên tự nhủ không nên tranh chấp tiếp với nàng làm gì, vì có câu hảo nam không cùng nữ đấu, ngực ta không lớn bằng ngươi, thù này về sau ta sẽ trả cả gốc lẫn lãi.
Hồ Tiểu Thiên xoay xoay eo, chống tay vào hông ngạo nghễ đứng dưới ánh mặt trời, tư thế có chút bất nhã, thế nhưng lại lộ ra quật cường và bất khuất.
Phía trước là một con sông quanh co khúc khuỷu, hai bên là hai hàng liễu xanh biếc. Gió nhẹ thổi qua, cành liễu đung đưa như mái tóc thiếu nữ bay múa. Dưới tàng cây xanh thấp thoáng một bóng trang viện, đó chính là mục đích lần này của Hồ Tiểu Thiên, Hồng Liễu trang.
Bên ngoài Hồng Liễu trang cũng chẳng có cây Hồng Liễu nào, xem ra cũng không tính là danh xứng với thực. Hồ Tiểu Thiên bước qua cây cầu đá hình vòm, đi vào cổng chính Hồng Liễu trang. Khi chưa tới nơi thì đại môn đã mở ra. Cổ Đức Vượng xuất hiện nơi cổng chính, hôm nay y không mặc theo kiểu nông phu mà vận trường bào bằng lụa màu vàng , tay cầm chiết phiến. Y khép quạt lại, cung kính vái chào nói: "Hồ đại nhân đại giá quang lâm, thảo dân không có từ xa tiếp đón, mong rằng đại nhân chớ trách."
Hồ Tiểu Thiên biết bọn họ đã sớm biết mình tới nên mỉm cười gật đầu nói: "Cổ Đức Vượng, thương thế tốt chứ?"
Cổ Đức Vượng tựa tiếu phi tiếu nói: "Đã tốt nhiều rồi. Chỉ là vết sẹo vẫn có chút đau. Trận đòn này của Hồ đại nhân, thảo dân vĩnh viễn nhớ trong lòng."
Hồ Tiểu Thiên thở dài nói: "Thù dai như vậy?" Hắn cất bước vào trong Hồng Liễu trang, Mộ Dung Phi Yên và Liễu Khoát Hải cũng đi theo.
Cổ Đức Vượng đuổi theo nói: "Đại nhân tới đây có chuyện gì?"
Hồ Tiểu Thiên nói: "Cổ Lục không ở cùng với ngươi sao?"
Mặc dù Cổ Đức Vượng biết Hồ Tiểu Thiên đã biết bí mật giữa mình và Cổ Lục, thế nhưng ngoài miệng vẫn giấu diếm: "Đại nhân càng nói, thảo dân càng không hiểu." Thấy Hồ Tiểu Thiên đột nhiên đến nhà, trong lòng Cổ Đức Vượng có chút khó hiểu.
Hồ Tiểu Thiên nói: "Thật hồ đồ không sợ, chỉ sợ giả hồ đồ." Hắn lấy Mộc Điêu Hổ Phù mà Chu Bá Thiên giao đưa cho Cổ Đức Vượng.
Vừa thấy Hổ Phù, gương mặt Cổ Đức Vượng lập tức biến đổi, tiến lên vái chào Hồ Tiểu Thiên một cái, lần này là vái chào thực sự, cung kính nói: "Đại nhân thứ tội, sự tình trọng đại, thảo dân không dám sơ sẩy."
Hồ Tiểu Thiên nói: "Ta đến tìm ngươi là muốn nói với ngươi chút chuyện."
Cổ Đức Vượng giơ tay mời, Mộ Dung Phi Yên và Liễu Khoát Hải định bước theo thì Cổ Đức Vượng nói: "Hai vị kính xin dừng bước, có mấy lời ta muốn thương lượng với đại nhân."
Mộ Dung Phi Yên đương nhiên không tin, lạnh lùng nói: "Lời gì mà không thể cho chúng ta nghe?"
Hồ Tiểu Thiên lại cười nói: "Các ngươi ở bên ngoài chờ ta, có mấy lời quả thực là cần nói riêng." Hắn tin tưởng Chu Bá Thiên sẽ không hại chính mình. Kỳ thực bằng địa vị hiện nay của hắn thì cũng chẳng tính là trọng yếu chút nào để cho y hại cả. Sở dĩ Hồ Tiểu Thiên chọn đến Hồng Liễu trang, đầu tiên là do tò mò muốn biết quan hệ giữa Chu Bá Thiên và bọn họ và mục đích của đám tướng sĩ Hổ Đầu doanh này. Còn một nguyên nhân khác là do Hồ Tiểu Thiên có dự cảm, đám người này đối với mình là bạn chứ không phải là địch.
Cổ Đức Vượng và Hồ Tiểu Thiên đi vào trong, y cười nói: "Hồ đại nhân quả thực là can đảm hơn người, ngài không sợ ta sẽ làm gì có hại với ngài hay sao?"
Hồ Tiểu Thiên cười ha ha: "Chỉ vì mười gậy mà ngươi đã canh cánh trong lòng muốn báo thù sao? Ta xem ngươi hình như không phải loại người hẹp hòi đó."
Cổ Đức Vượng nói: "Hồ đại nhân đem Hổ Phù của đại ca ta đến, đương nhiên là khách quý của Hồng Liễu trang ta." Nói chuyện một hồi, bọn họ đã đi tới hậu viện. Trong sân, một nho sinh áo trắng đang lẳng lặng ngồi dưới một gốc Quế Hoa Thụ, tay nghịch một chuỗi Phật châu, hai mắt nhắm nghiền, không vì có khách tới mà dừng lại.
Cổ Đức Vượng cung kính nói: "Tiêu tú tài, Hồ đại nhân đến rồi." Y đưa Hổ Phù cho nho sinh.
Nho sinh kia gật nhẹ đầu, hai mắt vẫn nhắm, quay đầu về hướng Hồ Tiểu Thiên nói: "Tại hạ Tiêu Thiên Mục, bởi vì thân thể lâm bệnh nhẹ nên không thể nghênh đón đại nhân."
Hồ Tiểu Thiên thấy hai mắt y không mở ra thì đoán có lẽ hắn có tật ở mắt, bèn đi tới ngồi cạnh nho sinh, nói khẽ: "Tiêu tiên sinh đôi mắt bất tiện?"
Tiêu Thiên Mục nói: "Đui mù rồi!" Thanh âm của hắn vô cùng bình thản, không chút thay đổi nói.
Hồ Tiểu Thiên nói: "Thật không phải, là ta quá đường đột."
Tiêu Thiên Mục lại cười nói: "Không có gì. Từ lúc bảy tuổi ta đã như thế này rồi. Đã mười tám năm, sớm không còn nhớ thế giới này ra sao nữa rồi. Cũng may là đôi tai của ta khá tốt."
Cổ Đức Vượng dâng lên một ly trà thơm cho Hồ Tiểu Thiên, sau đó rót chút nước ấm vào chén Tiêu Thiên Mục. Tiêu Thiên Mục đưa Hổ Phù lại cho Hồ Tiểu Thiên: "Hổ Phù này là Đại ca ta giao cho ngài?"
Hồ Tiểu Thiên gật đầu, thế nhưng chợt nhớ tới Tiêu Thiên Mục không nhìn thấy liền nói khẽ: "Hắn nói các ngươi sẽ nói cho ta biết một việc."
Tiêu Thiên Mục nâng chung trà lên uống một ngụm nhỏ rồi nói: "Đại nhân muốn biết cái gì?"
Hồ Tiểu Thiên nói: "Bốn tháng trước, Tây Châu Hổ Đầu doanh có một chi một trăm người tới tiêu diệt thổ phỉ ở núi Thiên Lang. Tiếc rằng đội quân tinh nhuệ này lại gặp mai phục, bị trùm thổ phỉ Diêm Khôi suất lĩnh bọn mã tặc kia vây khốn tại Phong Lang Cốc, tử thương vô cùng nghiêm trọng. Theo kết quả điều tra của ta thì chỉ có ba người chạy thoát, trở về Tây Châu, thế nhưng lại không thoát khỏi cái chết, bị Tây Châu Tiết Độ Sứ Lý đại nhân trong lúc tức giận xử trảm."
Nghe lời này, Tiêu Thiên Mục vẫn bình tĩnh như vậy, chén nước trong tay cũng không xao động chút nào, lời của Hồ Tiểu Thiên dường như không ảnh hưởng gì tới y.
Hồ Tiểu Thiên nói: "Thống lĩnh một trăm người này chính là một người tên là Chu Mặc. Ta điều tra thấy trận chiến này, tất cả các binh sĩ và cả Chu Mặc đều tử trận tại Phong Lang Cốc."
Tiêu Thiên Mục lạnh nhạt nói: "Xem ra trước khi đến đây đại nhân đã tốn không ít công sức."
Hồ Tiểu Thiên nói: "Khi vừa vào làm quan ở trấn Thanh Vân này, ta đã tình cờ phát hiện được một số chuyện kỳ quái. Ta cũng chỉ mong nhiệm kỳ của mình có thể bình an qua mà thôi."
Tiêu Thiên Mục nói: "Một đêm trong ngục Thanh Vân đại nhân có thấy thoải mái không?"
Hồ Tiểu Thiên nghe hắn hỏi như vậy thì nở nụ cười, đêm đó trong lúc tuần tra hắn bị đám Bộ Khoái kia bắt nhốt lại, vậy nên mới gặp được Chu Bá Thiên và Cổ Đức Vượng, từ câu hỏi này của Tiêu Thiên Mục thì hắn đã biết, chuyện này là do Cổ Đức Vượng nói. Hồ Tiểu Thiên nói: "Suốt đời khó quên."
Tiêu Thiên Mục nói: "Đại nhân tới trấn Thanh Vân, không đi Huyện nha nhậm chức mà lại chọn mai danh ẩn tích, cải trang vi hành, khổ tâm của đại nhân thực sự làm cho người ta bội phục."
Hồ Tiểu Thiên nói: "Thực không dám giấu diếm, chuyện đó chỉ là tình cờ mà thôi, thực sự ta không muốn đi vào phòng giam đâu."
Tiêu Thiên Mục nói: "Có những lúc, càng là nơi nguy hiểm thì càng an toàn. Trận chiến ở Phong Lang Cốc tử thương vô cùng nghiêm trọng. Trong một trăm tướng sĩ chỉ có mười một người thoát được, trong đó có ba binh sĩ chạy về Tây Châu, hai người bị thương nặng nên đã bỏ mình. Nói cách khác, chỉ có sáu người còn sống." Nói đến đây, trên mặt Tiêu Thiên Mục tràn ngập vẻ xót xa.
Hồ Tiểu Thiên nói: "Chu Bá Thiên chính là Chu Mặc?"
Tiêu Thiên Mục không phủ nhận cũng không thừa nhận, thở dài nói: "Nếu ngài đã đoán được thì vì sao không báo lên?"
Hồ Tiểu Thiên thấp giọng nói: "Hắn là ai không có liên quan gì tới ta cả. Ta chỉ là một huyện thừa của Thanh Vân, chỉ cần làm tốt phận sự của mình là được."
Tiêu Thiên Mục nói: "Ngài mới tới Thanh Vân, cũng không quen thuộc nơi này. Thiên Lang mã phỉ có thể càn rỡ như vậy ở chốn này thực ra là vì bọn họ có nội ứng trong trấn Thanh Vân."
Nghe lời này, Hồ Tiểu Thiên thầm giật mình, hắn chưa từng nghĩ thới hướng này. Nếu như lời Tiêu Thiên Mục là thật, vậy chẳng phải là quan phỉ một nhà sao? Hắn trầm ngâm suy nghĩ một chút. Sau khi đám người kia thất bại, có lẽ sẽ ẩn nấp trong trấn Thanh Vân tiếp tục điều tra, vậy nên sẽ nắm được nhiều chuyện hơn mình rất nhiều. Còn lời của kẻ này xem ra cũng không thể tin hoàn toàn được nên nói khẽ: "Ngươi cũng là người của Hổ Đầu Doanh?"
Danh sách chương