Mưa tầm tã cả đêm, những phố lớn ngõ nhỏ nằm ở vùng trũng của huyện Thanh Vân đã bắt đầu ngập nước. Toàn bộ dân chúng hối hả bận rộn xây bờ bao trước trước cửa nhà mình, tạm thời quên phứt sự việc tân nhiệm Huyện thừa cưỡng ép quyên tiền.
Trời tờ mờ sáng, Hồ Tiểu Thiên vừa mới ăn xong điểm tâm thì Liễu Khoát Hải cầm dù đội mưa chạy tới. Hai ống quần gã xắn tận quá gối, chân đeo giầy rơm. Mặc dù vậy, quần áo trên người vẫn bị ướt khá nhiều chỗ. Vừa vào đến cửa, Liễu Khoát Hải đã hỏi: "Đại nhân, bên ngoài trời mưa rất to, hôm nay còn định ra ngoài nữa không?"
Hồ Tiểu Thiên nói: "Đương nhiên là phải ra ngoài. Tôi đang chuẩn bị đi Thông Tế Hà xem xét. Trời mưa lớn như vậy chẳng hiểu đê có gặp nguy hiểm hay không?" Đúng lúc này, Mộ Dung Phi Yên cầm áo tơi và mũ rộng vành đi ra. Hồ Tiểu Thiên đành phải mặc thứ đồ che mưa lùm xùm này vào. Nhưng dù có lùm xùm đến mấy thì nó vẫn có thể che chắn mưa gió. Hồ Tiểu Thiên bảo Lương Đại Tráng ở lại nhà để thu dọn, còn mình thì dẫn hai người Mộ Dung Phi Yên và Liễu Khoát Hải ra ngoài thành xem xét Thông Tế Hà.
Chưa đi được mấy bước, họ đã gặp đoạn đường bị lụt. Chỗ sâu nhất đã vượt quá đầu gối. Hồ Tiểu Thiên không kìm được đưa mắt nhìn sang Mộ Dung Phi Yên. Vừa nhìn sang đã thấy Mộ Dung Phi Yên cũng đã xắn ống quần lên, làm lộ ra hai bắp chân đôi trắng nõn như ngọc, đường cong lả lướt, vô cùng hút hồn.
Bắt gặp Hồ Tiểu Thiên đang nhìn bắp chân lộ ra ngoài của mình, Mộ Dung Phi Yên không nhịn được trợn mắt hung dữ nguýt hắn một cái. Chẳng những không bị ánh mắt của cô dọa lùi, mà trái lại con hàng này lại còn ghé sát vào cô hơn một chút, thì thầm nói: "Hôm nào sẽ may giúp cô một cái quần bảy phân, vậy là không cần phiền toái như thế này nữa rồi."
Mộ Dung Phi Yên khẽ đáp: "Có tin ta sẽ đánh gãy răng cửa của ngươi hay không?"
Hồ Tiểu Thiên cười hi hí, rảo bước bắt kịp Liễu Khoát Hải ở phía trước.
Mộ Dung Phi Yên nhìn theo bóng lưng con hàng này, trên má gương mặt xinh đẹp chợt hiện lên hai lúm đồng tiền mờ mờ.
Ba người đi lên con đê chính của Thông Tế Hà. Mặc dù mưa to gió lớn, nhưng con đê chính vẫn bình yên vô sự. Mặt nước vẫn còn cách mặt đê tầm khoảng sáu xích, tuy rằng thế nước rất hung bạo, nhưng tốc độ dòng chảy trên mặt nước lại không quá nhanh.
Hồ Tiểu Thiên đi men theo con đê chính một đoạn nữa thì đến chỗ Thanh Vân Kiều đã gãy. Nhìn thấy trên mặt sông đã không còn thuyền bè qua lại, vững tin vùng này tạm thời không có dấu hiệu bị vỡ đê, Hồ Tiểu Thiên bèn đi tới Huyện nha.
Huyện nha Thanh Vân thường ngày đã chẳng có mấy người tới cáo trạng, chứ chưa cần nói tới một ngày mưa như trút nước như hôm nay. Đa phần nha dịch đã nghỉ việc về nhà, trong nha môn vắng ngắt. Hồ Tiểu Thiên không tìm thấy Hứa Thanh Liêm trong công đường. Hỏi ra mới biết, hôm nay Hứa Thanh Liêm mắc cảm xoàng nên nằm nhà nghỉ ngơi.
Quan viên duy nhất trong huyện Thanh Vân có quyền sống ở trong Huyện nha là Hứa Thanh Liêm, Hồ Tiểu Thiên lấy cớ thăm hỏi để tới chỗ ở của lão.
Thực ra, Hứa Thanh Liêm chẳng có bệnh tật nào hết, chẳng qua là tối hôm qua uống có phần quá chén. Sáng sớm ra cảm giác đầu sắp nứt ra, bởi vậy lập tức từ bỏ ý định lên công đường. Dù sao trời cũng mưa như trút, nghỉ hẳn ở nhà cho khỏe người. Là người đứng đầu huyện Thanh Vân, chút quyền lợi nho nhỏ như vậy đương nhiên là phải có. Nghe nói Hồ Tiểu Thiên đến thăm, Hứa Thanh Liêm chợt nhíu mày. Mưa lớn như vậy, hắn tới làm gì? Hình như người ta đã đến cửa mất rồi, không thể nào tránh mặt không tiếp. Hứa Thanh Liêm bảo vợ và người nhà tránh mặt đi chỗ khác, sai Hứa An ra đón Hồ Tiểu Thiên vào nhà. Chớ thấy lão ngụ trong Huyện nha mà lầm tưởng, cũng chỉ có năm gian phòng trong ngoài, điều kiện sinh hoạt hết sức bình thường.
Hồ Tiểu Thiên vừa vào đến cửa đã oang oang nói: "Ối chà chà, Hứa đại nhân. Hạ quan đến chậm, ngài mắc bệnh có nặng lắm không? Có nặng lắm không? Có nặng lắm không hả!" Con hàng này rón ra rón rén bước tới bên giường Hứa Thanh Liêm, nắm chặt lấy tay Hứa Thanh Liêm, giọng nói quan tâm lo lắng đến mức ai cũng có thể nhận ra, chẳng qua là đóng kịch quá mức lộ liễu, cứ như phường chèo.
Nhìn thấy tên này nói một đằng nghĩ một nẻo, Hứa Thanh Liêm không nhịn được thầm mắng, diễn kịch hả, mặc xác đồ con hoang ngươi diễn! Trong lòng ngươi ước gì lão tử ốm chết thì càng tốt chứ gì! Vừa ngồi xuống cạnh giường, Hồ Tiểu Thiên đã ngửi thấy hơi thở nồng nặc mùi rượu khiến mình muốn say, trong lòng chợt hiểu ra, lão già Hứa Thanh Liêm này tám chín phần mười là đang nói láo. Bệnh chó má gì, hoàn toàn là do uống quá nhiều quá. Ta rủa cả nhà ngươi! Bắt lão tử đi làm cu li còn đồ con hoang nhà ngươi thì trốn trong nha môn suốt ngày nhậu nhẹt tiệc tùng. Sao con rùa già nhà ngươi không uống say chết luôn đi cho rồi!
Hứa Thanh Liêm cố làm ra vẻ mệt mỏi suy yếu: "Hồ đại nhân, ngài không cần phải lo lắng, tôi không có chuyện gì đâu, nghỉ ngơi một chút là khỏe lại ngay."
Hồ Tiểu Thiên nói: "Đại nhân nói vậy sai rồi, ngàn vạn lần không thể coi thường, ngài năm nay bốn mươi bảy rồi, đã thấy cái tuổi bảy mươi tới gần ngay trước mắt rồi."
Nghe thấy vậy, Hứa Thanh Liêm ngớ người ra một lúc, thằng nhóc này đang nói bậy bạ cái gì thế? Lão tử bốn mươi bảy tuổi chứ đâu có phải bảy mươi bốn, tuổi bẩy mươi cái quái gì? Chỉ cần hơi động não là đã hiểu, cái tên này cố ý nói vậy với chủ tâm nguyền rủa cho mình chết sớm đây mà! Hứa Thanh Liêm ngồi dậy: "Thân thể tôi vẫn còn cường tráng, chẳng qua là tối hôm qua không may mắc chút cảm hàn."
Hồ Tiểu Thiên nói: "Đại nhân, tôi đã nói rồi, ngài không thể ganh đua với người trẻ tuổi như tôi được. Ngàn vạn lần không thể coi thường bệnh nhẹ, nên nhớ bất cứ một ca bệnh nặng nào cũng biến chứng từ nhẹ mà ra. Giờ nhất định phải trị bệnh tận gốc, ngài đã tìm thầy lang coi bệnh cho chưa?"
Hứa Thanh Liêm đáp: "Cảm lạnh thôi mà, không cần phải tìm thầy lang."
"Như thế sao được! Đại nhân là quan phụ mẫu của huyện Thanh Vân, cũng là đầu não của toàn bộ quan viên chúng tôi. Nếu ngài không may xảy ra chuyện gì, bảo chúng tôi phải làm sao bây giờ? Đến lúc đó, chúng tôi chẳng phải là rắn mất đầu, chẳng phải là sẽ rơi vào kết cụ tan đàn xẻ nghé hay sao!"
Hứa Thanh Liêm bị cái tên này chọc tức đến mức râu ria dựng đứng. Ta với ngươi có bao nhiêu thù oán mà mới sáng sớm đồ con hoang nhà ngươi đã tới tận nhà nguyền rủa ta? Hứa Thanh Liêm có một cái tật, cứ tức giận lên là mắc tiểu, càng lớn tuổi tuyến tiền liệt càng yếu dần. Bởi vậy, lão nhổm dậy muốn xuống giường, nhưng lại bị Hồ Tiểu Thiên ấn nằm nguyên tại chỗ: "Đại nhân nhất định không nên đi lại, ngài phải nằm trên giường nghỉ ngơi."
Hứa Thanh Liêm không thể mặt dày nói thẳng mình muốn đi nhà xí, bèn uyển chuyển nói: "Tôi hơi khát nước."
Hồ Tiểu Thiên nói: "Đại nhân, những việc thế này cứ để tôi làm là được." Hắn nhìn thấy trên bàn có một tô nước nước sôi để nguội, bèn bưng nó luôn tới, ghé sát vào mồm Hứa Thanh Liêm. Hứa Thanh Liêm không còn cách nào khác đành phải nín hơi uống một ngụm. Nhưng lão vừa há miệng ra, Hồ Tiểu Thiên đã nghiêng tô nước đổ ộc vào. Hứa Thanh Liêm vẫn đánh giá quá thấp lòng thù hận lẫn thủ đoạn hèn hạ không có giới hạn của con hàng này, chưa kịp phản ứng thì đã bị hắn ba lần đổ ộc đầy một miệng nước sôi để nguội. Trong lúc nhất thời nước xộc vào khí quản, lão bị sặc, bắt đầu ho khan kịch liệt. Cơn ho khan lập tức gây ra họa lớn, cơ bụng co bóp đột nhiên tạo ra áp lực lớn, cảm giác giữa hai chân có một dòng nước âm ấm bắn vọt ra ngoài như tên rời dây cung.
Thân thể Hứa Thanh Liêm rõ ràng vừa mất điều khiển ngay tại chỗ đó. Nhiệt độ cơ thể lão dường như cũng hạ xuống không độ cùng lúc với dòng nước âm ấm đó tuôn ra, sắc mặt lập tức trở nên xanh mét.
Hồ Tiểu Thiên vẫn tươi cười như hoa nở, hỏi: "Đại nhân có cảm thấy khá hơn chút nào không?"
Hứa Thanh Liêm nhìn Hồ Tiểu Thiên bằng ánh mắt thù hận. Thằng nhóc này thật độc địa! Vừa rồi, nếu cái chén này là Hạc Đỉnh Hồng*, liệu có phải hắn vẫn không chút do dự rót thẳng vào miệng ta hay không? Lão ngồi ngây người trên bãi nước tiểu nóng hâm hấp, lần đái dầm gần nhất hình như đã cách đây hơn bốn mươi năm rồi. Con hàng này đổ ộc một tô nước vào miệng Hứa Thanh Liêm khiến ký ức thời thơ ấu của lão chợt ùa về. Lão cảm giác vô cùng tồi tệ, tâm tình sa xuống tận đáy cốc. Hứa Thanh Liêm lạnh lùng nói: "Hồ đại nhân, ngài cứ đi lo việc của mình trước đi. Tôi không được thoải mái lắm, muốn nghỉ ngơi một chút."
*Tên một loại kịch độc
Chỉ cần tinh mắt một chút là sẽ nhận ra Hứa Thanh Liêm khó chịu, nhưng mục đích chính của Hồ Tiểu Thiên chẳng phải là muốn làm cho lão hồ ly này đứng ngồi không yên hay sao. Đồ con hoang nhà ngươi định bày biện pháp khác đẩy ta xuống hố sao? Nếu ngươi nấp ở đây ám hại ta, lão tử sẽ đấu với ngươi tới cùng. Cảm thấy không thoải mái hả, hắc hắc, thật ngại quá, đây mới chỉ là bắt đầu.
Hồ Tiểu Thiên chẳng hề có ý định ra về, vẫn cười tủm tỉm nói: "Đại nhân, tôi biết khám bệnh sơ sơ, hay là để tôi bắt mạch cho ngài?"
Hứa Thanh Liêm lạnh lùng nói: "Không cần, hôm nay mưa như trút nước, không biết tình hình mực nước hiện giờ của Thông Tế Hà ra sao. Thân thể bổn quan mắc cảm xoàng, đành phải làm phiền Hồ đại nhân."
Hồ Tiểu Thiên vui vẻ nói: "Tôi vừa mới vừa thị sát Thông Tế Hà trở về, đang định báo cáo với đại nhân tình huống ngoài đó."
Chỉ trong chốc lát, chỗ ướt nước tiểu đã giảm nhiệt độ, ướt sũng lạnh lẽo, ngồi trên đó cực kỳ khó chịu. Nhưng cái con hàng Hồ Tiểu Thiên lại cố tình dây dưa không chịu ra về. Trong lòng bực tức, Hứa Thanh Liêm không nhịn được nói lạnh tanh: "Ngài nói đi!"
"Mực nước Thông Tế Hà dâng lên rất chậm, đê chính bình yên vô sự."
Hứa Thanh Liêm nói: "Không có việc gì là tốt nhất, nếu con đê chính bị vỡ sẽ xảy ra lụt, bên trên truy cứu trách nhiệm, tất cả chúng ta sẽ gặp phiền toái." Nói đến đây, trong đầu Hứa Thanh Liêm chợt sinh ra một kế. Lão nói với vẻ thành khẩn: "Hồ đại nhân, hai ngày tới, việc phòng chống lũ lụt giao cả cho ngài."
Hồ Tiểu Thiên lập tức lắc đầu như đánh trống bỏi.
Hứa Thanh Liêm hỏi: "Sao thế? Ngài không đồng ý?"
Hồ Tiểu Thiên đáp: "Không phải không đồng ý, mà là không có bản lãnh làm việc này. Cho dù tôi có dốc hết khả năng của mình ra cũng không dám cam đoan sẽ làm cho con đê chính bình an."
Hứa Thanh Liêm nói: "Huyện nha có Tam ban nha dịch, nếu cần thêm người, ngài có thể bàn bạc với Lưu Huyện úy, điều động binh lính dưới quyền ông ta. Con đê chính Thông Tế nắm giữ tính mạng của toàn bộ dân chúng huyện Thanh Vân chúng ta, tuyệt đối không thể qua loa cho xong việc được."
Hồ Tiểu Thiên hỏi: "Ý của đại nhân là, giao cho tôi chỉ huy Tam ban nha dịch?"
Lúc này Hứa Thanh Liêm mới ý thức được mình đã vô tình rơi vào tròng của thằng nhóc này, ngây người ra mất một lúc, trong lòng ảo não không thôi. Nhưng nghĩ lại cho kỹ, cho dù đã nói ra miệng là giao cho hắn, đám nha dịch vẫn sẽ không chịu nghe theo mệnh lệnh của hắn, bởi dù sao lúc trước mình tuyên bố, lão đại Thanh Vân chỉ có một.
Hồ Tiểu Thiên thở dài đáp: "Tôi vừa chân ướt chân ráo đến, bọn họ chưa hẳn đã chịu phục tùng mệnh lệnh của tôi."
Hứa Thanh Liêm nói: "Ai dám cãi lại, ngài cứ mạnh tay xử phạt thật nặng." Hiện giờ lão chỉ mong sao Hồ Tiểu Thiên ra về sớm. Ngồi trên tấm đệm ướt sũng, cảm giác thật sự là tồi tệ tới cực điểm.
Hồ Tiểu Thiên khẽ gật đầu, chính miệng ngươi nói đấy nhé. Lúc này hắn mới chịu đứng dậy, chắp tay chào Hứa Thanh Liêm. Sau khi nhìn thấy hắn đã chịu ra về, Hứa Thanh Liêm thở phào một cái như trút được gánh nặng, vội tung chăn, đeo giày đang chuẩn bị đi tìm quần áo để thay. Có ngờ đâu, đúng lúc này Hồ Tiểu Thiên lại trở lại. Hứa Thanh Liêm muốn ẩn núp thì đã không còn kịp nữa rồi, đứng ngây ra chẳng biết phải làm cái gì, quần lót ướt đẫm một mảng lớn, Hồ Tiểu Thiên vừa liếc thấy đã hiểu. Hắn không hề cố tình muốn làm Hứa Thanh Liêm phải xấu hổ, mà đích thực là có chuyện cần bẩm báo.
Gương mặt Hứa Thanh Liêm quẫn bách tới mức đỏ sậm như gan lợn, hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào. Lão lại càng căm tức hơn khi lần này Hồ Tiểu Thiên không đi vào một mình, Chủ bộ Quách Thủ Quang cũng vào phòng cùng một lúc với hắn. Quách Thủ Quang vô cùng thính mũi, bước vào nhà đã đánh hơi thấy mùi khai, vừa nhìn vào đũng quần Hứa Thanh Liêm đã lập tức đã sáng tỏ mọi chuyện.
Trời tờ mờ sáng, Hồ Tiểu Thiên vừa mới ăn xong điểm tâm thì Liễu Khoát Hải cầm dù đội mưa chạy tới. Hai ống quần gã xắn tận quá gối, chân đeo giầy rơm. Mặc dù vậy, quần áo trên người vẫn bị ướt khá nhiều chỗ. Vừa vào đến cửa, Liễu Khoát Hải đã hỏi: "Đại nhân, bên ngoài trời mưa rất to, hôm nay còn định ra ngoài nữa không?"
Hồ Tiểu Thiên nói: "Đương nhiên là phải ra ngoài. Tôi đang chuẩn bị đi Thông Tế Hà xem xét. Trời mưa lớn như vậy chẳng hiểu đê có gặp nguy hiểm hay không?" Đúng lúc này, Mộ Dung Phi Yên cầm áo tơi và mũ rộng vành đi ra. Hồ Tiểu Thiên đành phải mặc thứ đồ che mưa lùm xùm này vào. Nhưng dù có lùm xùm đến mấy thì nó vẫn có thể che chắn mưa gió. Hồ Tiểu Thiên bảo Lương Đại Tráng ở lại nhà để thu dọn, còn mình thì dẫn hai người Mộ Dung Phi Yên và Liễu Khoát Hải ra ngoài thành xem xét Thông Tế Hà.
Chưa đi được mấy bước, họ đã gặp đoạn đường bị lụt. Chỗ sâu nhất đã vượt quá đầu gối. Hồ Tiểu Thiên không kìm được đưa mắt nhìn sang Mộ Dung Phi Yên. Vừa nhìn sang đã thấy Mộ Dung Phi Yên cũng đã xắn ống quần lên, làm lộ ra hai bắp chân đôi trắng nõn như ngọc, đường cong lả lướt, vô cùng hút hồn.
Bắt gặp Hồ Tiểu Thiên đang nhìn bắp chân lộ ra ngoài của mình, Mộ Dung Phi Yên không nhịn được trợn mắt hung dữ nguýt hắn một cái. Chẳng những không bị ánh mắt của cô dọa lùi, mà trái lại con hàng này lại còn ghé sát vào cô hơn một chút, thì thầm nói: "Hôm nào sẽ may giúp cô một cái quần bảy phân, vậy là không cần phiền toái như thế này nữa rồi."
Mộ Dung Phi Yên khẽ đáp: "Có tin ta sẽ đánh gãy răng cửa của ngươi hay không?"
Hồ Tiểu Thiên cười hi hí, rảo bước bắt kịp Liễu Khoát Hải ở phía trước.
Mộ Dung Phi Yên nhìn theo bóng lưng con hàng này, trên má gương mặt xinh đẹp chợt hiện lên hai lúm đồng tiền mờ mờ.
Ba người đi lên con đê chính của Thông Tế Hà. Mặc dù mưa to gió lớn, nhưng con đê chính vẫn bình yên vô sự. Mặt nước vẫn còn cách mặt đê tầm khoảng sáu xích, tuy rằng thế nước rất hung bạo, nhưng tốc độ dòng chảy trên mặt nước lại không quá nhanh.
Hồ Tiểu Thiên đi men theo con đê chính một đoạn nữa thì đến chỗ Thanh Vân Kiều đã gãy. Nhìn thấy trên mặt sông đã không còn thuyền bè qua lại, vững tin vùng này tạm thời không có dấu hiệu bị vỡ đê, Hồ Tiểu Thiên bèn đi tới Huyện nha.
Huyện nha Thanh Vân thường ngày đã chẳng có mấy người tới cáo trạng, chứ chưa cần nói tới một ngày mưa như trút nước như hôm nay. Đa phần nha dịch đã nghỉ việc về nhà, trong nha môn vắng ngắt. Hồ Tiểu Thiên không tìm thấy Hứa Thanh Liêm trong công đường. Hỏi ra mới biết, hôm nay Hứa Thanh Liêm mắc cảm xoàng nên nằm nhà nghỉ ngơi.
Quan viên duy nhất trong huyện Thanh Vân có quyền sống ở trong Huyện nha là Hứa Thanh Liêm, Hồ Tiểu Thiên lấy cớ thăm hỏi để tới chỗ ở của lão.
Thực ra, Hứa Thanh Liêm chẳng có bệnh tật nào hết, chẳng qua là tối hôm qua uống có phần quá chén. Sáng sớm ra cảm giác đầu sắp nứt ra, bởi vậy lập tức từ bỏ ý định lên công đường. Dù sao trời cũng mưa như trút, nghỉ hẳn ở nhà cho khỏe người. Là người đứng đầu huyện Thanh Vân, chút quyền lợi nho nhỏ như vậy đương nhiên là phải có. Nghe nói Hồ Tiểu Thiên đến thăm, Hứa Thanh Liêm chợt nhíu mày. Mưa lớn như vậy, hắn tới làm gì? Hình như người ta đã đến cửa mất rồi, không thể nào tránh mặt không tiếp. Hứa Thanh Liêm bảo vợ và người nhà tránh mặt đi chỗ khác, sai Hứa An ra đón Hồ Tiểu Thiên vào nhà. Chớ thấy lão ngụ trong Huyện nha mà lầm tưởng, cũng chỉ có năm gian phòng trong ngoài, điều kiện sinh hoạt hết sức bình thường.
Hồ Tiểu Thiên vừa vào đến cửa đã oang oang nói: "Ối chà chà, Hứa đại nhân. Hạ quan đến chậm, ngài mắc bệnh có nặng lắm không? Có nặng lắm không? Có nặng lắm không hả!" Con hàng này rón ra rón rén bước tới bên giường Hứa Thanh Liêm, nắm chặt lấy tay Hứa Thanh Liêm, giọng nói quan tâm lo lắng đến mức ai cũng có thể nhận ra, chẳng qua là đóng kịch quá mức lộ liễu, cứ như phường chèo.
Nhìn thấy tên này nói một đằng nghĩ một nẻo, Hứa Thanh Liêm không nhịn được thầm mắng, diễn kịch hả, mặc xác đồ con hoang ngươi diễn! Trong lòng ngươi ước gì lão tử ốm chết thì càng tốt chứ gì! Vừa ngồi xuống cạnh giường, Hồ Tiểu Thiên đã ngửi thấy hơi thở nồng nặc mùi rượu khiến mình muốn say, trong lòng chợt hiểu ra, lão già Hứa Thanh Liêm này tám chín phần mười là đang nói láo. Bệnh chó má gì, hoàn toàn là do uống quá nhiều quá. Ta rủa cả nhà ngươi! Bắt lão tử đi làm cu li còn đồ con hoang nhà ngươi thì trốn trong nha môn suốt ngày nhậu nhẹt tiệc tùng. Sao con rùa già nhà ngươi không uống say chết luôn đi cho rồi!
Hứa Thanh Liêm cố làm ra vẻ mệt mỏi suy yếu: "Hồ đại nhân, ngài không cần phải lo lắng, tôi không có chuyện gì đâu, nghỉ ngơi một chút là khỏe lại ngay."
Hồ Tiểu Thiên nói: "Đại nhân nói vậy sai rồi, ngàn vạn lần không thể coi thường, ngài năm nay bốn mươi bảy rồi, đã thấy cái tuổi bảy mươi tới gần ngay trước mắt rồi."
Nghe thấy vậy, Hứa Thanh Liêm ngớ người ra một lúc, thằng nhóc này đang nói bậy bạ cái gì thế? Lão tử bốn mươi bảy tuổi chứ đâu có phải bảy mươi bốn, tuổi bẩy mươi cái quái gì? Chỉ cần hơi động não là đã hiểu, cái tên này cố ý nói vậy với chủ tâm nguyền rủa cho mình chết sớm đây mà! Hứa Thanh Liêm ngồi dậy: "Thân thể tôi vẫn còn cường tráng, chẳng qua là tối hôm qua không may mắc chút cảm hàn."
Hồ Tiểu Thiên nói: "Đại nhân, tôi đã nói rồi, ngài không thể ganh đua với người trẻ tuổi như tôi được. Ngàn vạn lần không thể coi thường bệnh nhẹ, nên nhớ bất cứ một ca bệnh nặng nào cũng biến chứng từ nhẹ mà ra. Giờ nhất định phải trị bệnh tận gốc, ngài đã tìm thầy lang coi bệnh cho chưa?"
Hứa Thanh Liêm đáp: "Cảm lạnh thôi mà, không cần phải tìm thầy lang."
"Như thế sao được! Đại nhân là quan phụ mẫu của huyện Thanh Vân, cũng là đầu não của toàn bộ quan viên chúng tôi. Nếu ngài không may xảy ra chuyện gì, bảo chúng tôi phải làm sao bây giờ? Đến lúc đó, chúng tôi chẳng phải là rắn mất đầu, chẳng phải là sẽ rơi vào kết cụ tan đàn xẻ nghé hay sao!"
Hứa Thanh Liêm bị cái tên này chọc tức đến mức râu ria dựng đứng. Ta với ngươi có bao nhiêu thù oán mà mới sáng sớm đồ con hoang nhà ngươi đã tới tận nhà nguyền rủa ta? Hứa Thanh Liêm có một cái tật, cứ tức giận lên là mắc tiểu, càng lớn tuổi tuyến tiền liệt càng yếu dần. Bởi vậy, lão nhổm dậy muốn xuống giường, nhưng lại bị Hồ Tiểu Thiên ấn nằm nguyên tại chỗ: "Đại nhân nhất định không nên đi lại, ngài phải nằm trên giường nghỉ ngơi."
Hứa Thanh Liêm không thể mặt dày nói thẳng mình muốn đi nhà xí, bèn uyển chuyển nói: "Tôi hơi khát nước."
Hồ Tiểu Thiên nói: "Đại nhân, những việc thế này cứ để tôi làm là được." Hắn nhìn thấy trên bàn có một tô nước nước sôi để nguội, bèn bưng nó luôn tới, ghé sát vào mồm Hứa Thanh Liêm. Hứa Thanh Liêm không còn cách nào khác đành phải nín hơi uống một ngụm. Nhưng lão vừa há miệng ra, Hồ Tiểu Thiên đã nghiêng tô nước đổ ộc vào. Hứa Thanh Liêm vẫn đánh giá quá thấp lòng thù hận lẫn thủ đoạn hèn hạ không có giới hạn của con hàng này, chưa kịp phản ứng thì đã bị hắn ba lần đổ ộc đầy một miệng nước sôi để nguội. Trong lúc nhất thời nước xộc vào khí quản, lão bị sặc, bắt đầu ho khan kịch liệt. Cơn ho khan lập tức gây ra họa lớn, cơ bụng co bóp đột nhiên tạo ra áp lực lớn, cảm giác giữa hai chân có một dòng nước âm ấm bắn vọt ra ngoài như tên rời dây cung.
Thân thể Hứa Thanh Liêm rõ ràng vừa mất điều khiển ngay tại chỗ đó. Nhiệt độ cơ thể lão dường như cũng hạ xuống không độ cùng lúc với dòng nước âm ấm đó tuôn ra, sắc mặt lập tức trở nên xanh mét.
Hồ Tiểu Thiên vẫn tươi cười như hoa nở, hỏi: "Đại nhân có cảm thấy khá hơn chút nào không?"
Hứa Thanh Liêm nhìn Hồ Tiểu Thiên bằng ánh mắt thù hận. Thằng nhóc này thật độc địa! Vừa rồi, nếu cái chén này là Hạc Đỉnh Hồng*, liệu có phải hắn vẫn không chút do dự rót thẳng vào miệng ta hay không? Lão ngồi ngây người trên bãi nước tiểu nóng hâm hấp, lần đái dầm gần nhất hình như đã cách đây hơn bốn mươi năm rồi. Con hàng này đổ ộc một tô nước vào miệng Hứa Thanh Liêm khiến ký ức thời thơ ấu của lão chợt ùa về. Lão cảm giác vô cùng tồi tệ, tâm tình sa xuống tận đáy cốc. Hứa Thanh Liêm lạnh lùng nói: "Hồ đại nhân, ngài cứ đi lo việc của mình trước đi. Tôi không được thoải mái lắm, muốn nghỉ ngơi một chút."
*Tên một loại kịch độc
Chỉ cần tinh mắt một chút là sẽ nhận ra Hứa Thanh Liêm khó chịu, nhưng mục đích chính của Hồ Tiểu Thiên chẳng phải là muốn làm cho lão hồ ly này đứng ngồi không yên hay sao. Đồ con hoang nhà ngươi định bày biện pháp khác đẩy ta xuống hố sao? Nếu ngươi nấp ở đây ám hại ta, lão tử sẽ đấu với ngươi tới cùng. Cảm thấy không thoải mái hả, hắc hắc, thật ngại quá, đây mới chỉ là bắt đầu.
Hồ Tiểu Thiên chẳng hề có ý định ra về, vẫn cười tủm tỉm nói: "Đại nhân, tôi biết khám bệnh sơ sơ, hay là để tôi bắt mạch cho ngài?"
Hứa Thanh Liêm lạnh lùng nói: "Không cần, hôm nay mưa như trút nước, không biết tình hình mực nước hiện giờ của Thông Tế Hà ra sao. Thân thể bổn quan mắc cảm xoàng, đành phải làm phiền Hồ đại nhân."
Hồ Tiểu Thiên vui vẻ nói: "Tôi vừa mới vừa thị sát Thông Tế Hà trở về, đang định báo cáo với đại nhân tình huống ngoài đó."
Chỉ trong chốc lát, chỗ ướt nước tiểu đã giảm nhiệt độ, ướt sũng lạnh lẽo, ngồi trên đó cực kỳ khó chịu. Nhưng cái con hàng Hồ Tiểu Thiên lại cố tình dây dưa không chịu ra về. Trong lòng bực tức, Hứa Thanh Liêm không nhịn được nói lạnh tanh: "Ngài nói đi!"
"Mực nước Thông Tế Hà dâng lên rất chậm, đê chính bình yên vô sự."
Hứa Thanh Liêm nói: "Không có việc gì là tốt nhất, nếu con đê chính bị vỡ sẽ xảy ra lụt, bên trên truy cứu trách nhiệm, tất cả chúng ta sẽ gặp phiền toái." Nói đến đây, trong đầu Hứa Thanh Liêm chợt sinh ra một kế. Lão nói với vẻ thành khẩn: "Hồ đại nhân, hai ngày tới, việc phòng chống lũ lụt giao cả cho ngài."
Hồ Tiểu Thiên lập tức lắc đầu như đánh trống bỏi.
Hứa Thanh Liêm hỏi: "Sao thế? Ngài không đồng ý?"
Hồ Tiểu Thiên đáp: "Không phải không đồng ý, mà là không có bản lãnh làm việc này. Cho dù tôi có dốc hết khả năng của mình ra cũng không dám cam đoan sẽ làm cho con đê chính bình an."
Hứa Thanh Liêm nói: "Huyện nha có Tam ban nha dịch, nếu cần thêm người, ngài có thể bàn bạc với Lưu Huyện úy, điều động binh lính dưới quyền ông ta. Con đê chính Thông Tế nắm giữ tính mạng của toàn bộ dân chúng huyện Thanh Vân chúng ta, tuyệt đối không thể qua loa cho xong việc được."
Hồ Tiểu Thiên hỏi: "Ý của đại nhân là, giao cho tôi chỉ huy Tam ban nha dịch?"
Lúc này Hứa Thanh Liêm mới ý thức được mình đã vô tình rơi vào tròng của thằng nhóc này, ngây người ra mất một lúc, trong lòng ảo não không thôi. Nhưng nghĩ lại cho kỹ, cho dù đã nói ra miệng là giao cho hắn, đám nha dịch vẫn sẽ không chịu nghe theo mệnh lệnh của hắn, bởi dù sao lúc trước mình tuyên bố, lão đại Thanh Vân chỉ có một.
Hồ Tiểu Thiên thở dài đáp: "Tôi vừa chân ướt chân ráo đến, bọn họ chưa hẳn đã chịu phục tùng mệnh lệnh của tôi."
Hứa Thanh Liêm nói: "Ai dám cãi lại, ngài cứ mạnh tay xử phạt thật nặng." Hiện giờ lão chỉ mong sao Hồ Tiểu Thiên ra về sớm. Ngồi trên tấm đệm ướt sũng, cảm giác thật sự là tồi tệ tới cực điểm.
Hồ Tiểu Thiên khẽ gật đầu, chính miệng ngươi nói đấy nhé. Lúc này hắn mới chịu đứng dậy, chắp tay chào Hứa Thanh Liêm. Sau khi nhìn thấy hắn đã chịu ra về, Hứa Thanh Liêm thở phào một cái như trút được gánh nặng, vội tung chăn, đeo giày đang chuẩn bị đi tìm quần áo để thay. Có ngờ đâu, đúng lúc này Hồ Tiểu Thiên lại trở lại. Hứa Thanh Liêm muốn ẩn núp thì đã không còn kịp nữa rồi, đứng ngây ra chẳng biết phải làm cái gì, quần lót ướt đẫm một mảng lớn, Hồ Tiểu Thiên vừa liếc thấy đã hiểu. Hắn không hề cố tình muốn làm Hứa Thanh Liêm phải xấu hổ, mà đích thực là có chuyện cần bẩm báo.
Gương mặt Hứa Thanh Liêm quẫn bách tới mức đỏ sậm như gan lợn, hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào. Lão lại càng căm tức hơn khi lần này Hồ Tiểu Thiên không đi vào một mình, Chủ bộ Quách Thủ Quang cũng vào phòng cùng một lúc với hắn. Quách Thủ Quang vô cùng thính mũi, bước vào nhà đã đánh hơi thấy mùi khai, vừa nhìn vào đũng quần Hứa Thanh Liêm đã lập tức đã sáng tỏ mọi chuyện.
Danh sách chương