Hồ Tiểu Thiên cười tủm tỉm nói: "Có cảm tình với nhau còn uống nôn ra máu nữa là, thế này đã tính là cái gì? Nhưng mà. . ." Hắn cúi người ghé sát cô thêm một chút: "Trên đời này có môn công phu nào mà khi hai người chúng ta thầm tâm sự với nhau thì chỉ có chúng ta nghe được, còn tất cả những người khác đều không nghe thấy gì hay không?"

"Ai thèm thầm tâm sự với anh? Tôi nói này, con người anh sao lại vô sỉ như vậy, sao không bao giờ quên lợi dụng người khác vậy?" Mộ Dung Phi Yên rõ ràng đã hiểu lầm ý hắn.

"Hóa ra cô thật nhỏ mọn, quan hệ giữa hai ta thế nào chứ, tôi chỉ chấm mút bằng lời nói, nhưng không bao giờ có hành động thực tế nào, vậy mà cô cũng tính toán?"

Mộ Dung Phi Yên hung dữ nguýt hắn một cái: "Tôi với anh phân rõ giới hạn. Ngoài quan hệ công vụ ra, hai ta không nảy sinh bất cứ quan hệ gì khác." Câu nói này rõ ràng cho thấy cô đã bị lây nhiễm từ Hồ Tiểu Thiên. Mấy từ ngữ đó, trước kia Mộ Dung Phi Yên không thể nào nói ra miệng được. Thực ra, hai người suốt ngày đấu võ mồm với nhau đã thành thói quen. Nhưng đấu thì mặc đấu, họ chưa bao giờ trễ nải việc chính. Mộ Dung Phi Yên bảo: "Môn công phu anh vừa hỏi có tên là truyền âm nhập mật."

"Tôi đã nói rồi mà, quả nhiên có môn công phu này." Hồ Tiểu Thiên ra vẻ đến giờ tôi mới hiểu ra.

Mộ Dung Phi Yên hỏi: "Anh có chuyện gì sao?"

Hồ Tiểu Thiên khẽ đáp: "Không có chuyện gì, chỉ là cảm giác tên Lưu Bảo Cử có mưu đồ xấu, cho nên tôi muốn nhờ cô. . . hắc hắc. . ."

Đến giờ, sự phối hợp giữa hai người càng ngày càng ăn ý. Vừa nhìn qua vẻ mặt của hắn, Mộ Dung Phi Yên đã hiểu ngay hắn muốn nhờ mình đi làm cái gì, nhất định là muốn nhờ cô theo dõi Lưu Bảo Cử, xem vị huyện úy này có hành động gì khác thường không. Mộ Dung Phi Yên đứng lên bảo: "Đi với anh thật sự là khổ tới tám đời, việc cực nhọc chạy ngược chạy xuôi hoàn toàn quy hết về tôi!" Nhưng phàn nàn thì phàn nàn, Mộ Dung Phi Yên vẫn không hề từ chối nhiệm vụ Hồ Tiểu Thiên phân công cho mình, lập tức đội mưa đi luôn.

Vào lúc chạng vạng tối, mưa đã tạnh hẳn. Đối với Hồ Tiểu Thiên, có thể nói đây chính là một niềm vui ngoài mong chờ. Hứa Thanh Liêm áp đặt nhiệm vụ chống lụt hộ đê cho hắn, mặc dù bản thân không hề sợ lão ta, nhưng nếu thật có sơ suất gì trong nhiệm vụ này, có tới tám chín phần mười là lão già đó sẽ tranh thủ mượn cơ hội gây khó dễ. Chơi trò đấu tranh chính trị với loại quan viên cơ sở này, Hồ Tiểu Thiên cảm thấy đúng là thừa hơi, lão tử hoàn toàn không có thời gian và tinh lực, vậy đã được chưa.

Tuy mưa đã tạnh, nhưng bầu trời vẫn đầy u ám, cũng chẳng hề có dấu hiệu nắng sẽ lên. Hồ Tiểu Thiên không dám buông lỏng cảnh giác, chia tất cả mọi người thành bốn tổ nhỏ, còn công việc tuần tra con đê chính hai bốn trên hai bốn thì tạm thời giao cho Liễu Khoát Hải phụ trách. Từ khi Liễu Khoát Hải đi theo Hồ Tiểu Thiên, biểu hiện của gã vô cùng nhiệt tình lẫn tương đối chuyên nghiệp, luôn theo lệnh Hồ Tiểu Thiên mà làm.

Một chiếc xe ngựa lộng lẫy chạy dọc theo vệt lún trên con đường lầy lội, tới trước cửa trụ sở chỉ huy tạm thời của Hồ Tiểu Thiên, hóa ra lão quản gia Vạn phủ Vạn Trường Xuân ghé qua. Y trịnh trọng tới đón Hồ Tiểu Thiên qua phủ để thay đổi đạo phù, bởi vì trước đây hắn đã từng bảo ngày nào cũng phải thay đổi đạo phù một lần. Vì hiện giờ bản thân ngập trong công việc chống lũ giải nguy cho sông Thông Tế Hà nên hắn đã quên béng mất việc này. Hắn quên nhưng người nhà họ Vạn lại không dám quên. Thấy quá hẹn mà Hồ Tiểu Thiên vẫn không đến, họ vội vàng phái xe ngựa tới đón hắn.

Hồ Tiểu Thiên vẫy tay báo hiệu cho Liễu Khoát Hải rồi trèo lên xe ngựa Vạn phủ.

Kể từ khi được Hồ Tiểu Thiên ban cho đạo phù ngày hôm qua, Vạn Trường Xuân đối xử với hắn càng trở nên cung kính hơn.

Ngồi trong xe ngựa xa hoa rộng rãi của Vạn phủ, chỉ cần vừa so sánh đã dễ dàng nhận ra chiếc xe ngựa mình vừa mua kém xa chiếc này, quả thực là giống như giữa Alto và Audi vậy. Nhưng cho dù xe ngựa lộng lẫy đến thế nhưng vẫn chỉ dùng hai ngựa kéo, bởi quy định không thể làm loạn. Kể cả là thổ hào, hay là những quan lại có chức vị nhất định thì cũng không dám vượt rào, trừ phi là vương công quý tộc thì mới dám đi xe bốn ngựa kéo. Tiêu chuẩn đi xe bốn ngựa không phải là ngươi cứ có tiền là sẽ được hưởng.

Tiếng lục lạc ngựa êm dịu vang lên, một cơn buồn ngủ kéo tới, Hồ Tiểu Thiên nhắm mắt lại. Dù gì cũng đã chạy ngược chạy xuôi bên ngoài cả một ngày, mặc dù hắn không phải lên tuyến đầu tuần tra đê đập, nhưng uống rượu cũng là việc tốn sức chẳng kém.

Lúc ban đầu, Vạn Trường Xuân không dám quấy rầy Hồ Tiểu Thiên, nhưng một lát sau y quả thật không thể nhịn nổi nữa, bèn khẽ nói: "Hồ đại nhân, tối hôm qua trong phủ lại xảy ra chuyện liên quan đến ma quỷ."

Hồ Tiểu Thiên giật mình. Đối với phạm trù quỷ thần, xưa nay hắn chưa bao giờ tin, bản thân một vị bác sĩ xuất sắc đã chính là một người theo chủ nghĩa duy vật kiên định. Hắn từ từ mở mắt, nhìn lướt qua gương mặt mang nét sợ hãi của Vạn Trường Xuân, hỏi: "Ông có việc gì không?"

Vạn Trường Xuân đáp: "Không có việc gì, may nhờ có đạo phù Hồ đại nhân đã ban cho." Bản thân bình yên vô sự, y bèn quy tất cả công lao cho tờ đạo phù Hồ Tiểu Thiên đã cho mình.

Hồ Tiểu Thiên cười thầm, cho dù có quỷ đi nữa chúng cũng sẽ không tìm tới một kẻ làm quản gia như ngươi, nhưng trên đời này lấy đâu ra ma với quỷ? Nếu như nhất định bảo có, vậy thì chính là trong lòng có quỷ.

Vạn Trường Xuân nói: "Tối hôm qua, hai gã gia đinh gác đêm đã tận mắt nhìn thấy bóng quỷ qua lại, hơn nữa rất nhiều người trong số chúng tôi đều nghe thấy tiếng quỷ gào."

Hồ Tiểu Thiên nhíu mày, sự việc lạ lùng mà Vạn Trường Xuân nói tới có vẻ đáng tin, hắn bất giác đã tin tưởng phần nào, chẳng lẽ là có người đột nhập Vạn phủ vào ban đêm? Vạn Trường Xuân nói tiếp: "Con ác quỷ đó cực kỳ lợi hại, Hồ đại nhân cứ đến rồi sẽ biết."

Trong lòng Hồ Tiểu Thiên nảy sinh nghi ngờ, cách nói của Vạn Trường Xuân rõ ràng hơi mập mờ, chắc hẳn là y có có điều gì đó muốn dấu mình. Mặc dù hắn đã giành được tín nhiệm của Vạn Bá Bình thông qua việc tìm cách cứu chữa Vạn Đình Thịnh và kế đó là sử dụng chiêu hồn thuật, nhưng vẫn không thể coi thường lão cáo già này được. Hồ Tiểu Thiên hỏi: "Ông vừa nói là chưa từng thấy hình dáng ác quỷ ra sao, vậy thì làm sao mà biết được nó lợi hại như thế nào?"

Vạn Trường Xuân chợt nhận ra mình đã lỡ lời, thành ra cứng họng, trong lúc nhất thời không biết trả lời như thế nào.

Hồ Tiểu Thiên nhận định Vạn Trường Xuân nhất định đang che giấu điều gì đó, lạnh lùng bảo: "Vạn Quản gia, tôi đối xử với nhà họ Vạn các ông thật tâm, một lòng giúp đỡ, vậy mà nhà họ Vạn các vị lại che che dấu dấu tôi, không có chút tín nhiệm nào. Nếu đã như vậy, tôi đến cũng chẳng có ý nghĩa gì, đâu có rỗi hơi mà đi lo việc nhà các vị. Dừng xe! Bổn quan còn có việc khác phải làm."

Thấy Hồ Tiểu Thiên nổi giận, Vạn Trường Xuân cuống quít phân bua: "Hồ đại nhân chớ vội nóng giận, chỉ vì lão gia không cho tôi nói. Chín cái lư hương ngài bố trí hôm qua đã bị lật đổ sáu cái."

Hồ Tiểu Thiên chợt khẽ giật mình. Hắn hầu như đoán ra được ngay, lư hương chẳng phải do ma quỷ nào lật đổ cả, khẳng định là có người cố ý làm như vậy. Bên trong cái Vạn phủ này quả thật là có vài vấn đề rồi.

Vạn Trường Xuân đã trót nói ra, đâm lao đành phải theo lao, thế là tuôn ra sạch sẽ: "Hồ đại nhân, không dám dối ngài, cô gia đã đặc biệt phái một vị cao nhân từ Tiếp Châu tới."

Hồ Tiểu Thiên nheo mắt lại: "Ông nói cái gì?"

Cô gia mà Vạn Trường Xuân nhắc đến chính là Thái thú Tiếp Châu Dương Đạo Toàn, người lão ta phái tới chắc chắn không hề đơn giản.

Hồ Tiểu Thiên nổi giận đùng đùng: "Bên này thì tìm tôi trợ giúp chữa bệnh xem phong thuỷ, bên kia lại mời cao nhân khác, thật sự là tức chết tôi thôi! Nếu không tin tôi, vì sao còn muốn mời tôi qua đó?"

Vạn Trường Xuân đau khổ cầu khẩn: "Hồ đại nhân không nên tức giận! Lão gia nhà tôi tuyệt không có ý nghĩ nghi ngờ đại nhân. Trước khi đại nhân đến phủ chữa bệnh cho thiếu gia nhà tôi, lão gia đã phái người đi khắp nơi nhờ trợ giúp, nhưng cho đến giờ vị cao nhân kia mới tới nơi."

Hồ Tiểu Thiên càng nghĩ càng cảm thấy sự việc này không hề đơn giản như vậy. Nhưng hắn cũng chẳng có gì điểm nào phải chột dạ cả, dù sao việc trị khỏi cho Vạn Đình Thịnh cũng là một sự thật không thể chối bỏ. Cao nhân? Ta thực sự muốn xem rốt cục là ngươi có bản lãnh gì.

Sau khi đến Vạn phủ, đầu tiên Hồ Tiểu Thiên đi tới chánh đường gặp mặt Vạn Bá Bình. Vạn Bá Bình đang tiếp chuyện vị cao nhân từ Tiếp Châu tới. Ông này tầm bốn mươi tuổi, mặc áo đạo màu xanh, hình thể gầy gò, vẻ mặt đoan chính, để râu ba chòm, có vẻ tiên phong đạo cốt. Người này là danh y Tiếp Châu Chu Văn Cử, đại đương gia của Bách Thảo Đường. Nhìn thấy Hồ Tiểu Thiên đi vào, Vạn Bá Bình vui vẻ chào đón: "Hồ đại nhân, ngài tới đúng lúc lắm. Tôi xin giới thiệu một vị danh y cho ngài làm quen. Vị này chính là thần y Chu Văn Cử Chu tiên sinh đã nổi danh từ lâu của Tây Xuyên chúng ta." Trên thực tế, Chu Văn Cử được tôn xưng là Tây Xuyên đệ nhất thần y, nhưng trước mặt Hồ Tiểu Thiên, Vạn Bá Bình không dám nói hết ra.

Chu Văn Cử nheo mắt liếc qua Hồ Tiểu Thiên, ánh mắt tương đối kiêu ngạo, không ngờ y lại không chịu nhấc mông lên khỏi mặt ghế, chỉ phun ra một câu bằng giọng mũi: "Có lễ!" Chắp tay chào rõ ràng là làm cho lấy lệ, hoàn toàn không coi Hồ Tiểu Thiên ra gì.

Hồ Tiểu Thiên lập tức khó chịu trong lòng. Đồ con hoang nhà ngươi có cái gì đáng để kiêu ngạo đây? Kể cả là có đôi chút danh tiếng ở Tây Xuyên đi nữa, ngươi cũng chỉ là một tên lang trung thường dân, ta là quan....! Chỉ cần ngươi hiểu được một vài lễ tiết cơ bản thì cũng phải đứng lên chào ta một tiếng, vậy mà lại ra vẻ cao siêu, kiêu ngạo như vậy, chẳng lẽ bắt lão tử qua đó bắt tay với ngươi hay sao?

Vạn Bá Bình đương nhiên nhìn thấy rõ ràng thái độ ngạo mạn của Chu Văn Cử. Lão tươi cười bước tới nghênh đón, nắm chặt bàn tay Hồ Tiểu Thiên, nói với Chu Văn Cử: "Chu tiên sinh, vị này chính là Huyện thừa của huyện này, Hồ Tiểu Thiên Hồ đại nhân. Y thuật của Hồ đại nhân cũng cực kỳ cao siêu!"

Hồ Tiểu Thiên khiêm tốn cười đáp: "Tôi có biết y thuật gì đâu. . ."

"Không hiểu y thuật lại mở sọ người bệnh một cách bừa bãi, chẳng lẽ trong cách nhìn của Hồ đại nhân, mạng người giống như cỏ rác như thế sao?" Chu Văn Cử không có lấy một chút thái độ tôn trọng nào, hoàn toàn không coi vị Huyện thừa Cửu phẩm này ra cái gì, vừa mở mồm đã tuôn ra một tràng chất vấn.

Hồ Tiểu Thiên bị thằng ôn này chất vấn một tràng khiến cho ngớ người ra một thoáng. Mẹ kiếp, ngươi là ai chứ? Rõ ràng là một tên lang trung bé xíu mà cũng dám đối nghịch với một vị quan Cửu phẩm như ta. Dù chức nhỏ nhưng lão tử dù gì cũng là quan, không thể nhẫn nhịn được, việc này tuyệt không thể nhẫn nhịn! Hồ Tiểu Thiên cười hăng hắc, gằn giọng hỏi: "Tiên sinh họ gì?"

Chu Văn Cử bị câu hỏi hắn làm cho sững sờ, thầm bảo, vừa rồi chẳng phải Vạn Bá Bình đã giới thiệu rồi hay sao?

Hồ Tiểu Thiên: "Ngài không biết mình là ai sao?"

Chu Văn Cử nói: "Tôi. . ."

"Tôi cái gì mà tôi? Ngay cả tên mình là gì cũng không nhớ quá rõ vậy mà còn dám tới khám bệnh cho người khác sao? Con mẹ nó, ngươi làm ơn trước hết nhớ rõ mình là ai rồi hãy nói. . ."

"Ngươi. . ."

"Ngươi cái gì mà ngươi? Nơi này là huyện Thanh Vân, ta là Huyện thừa vùng này, bất cứ ai tới nơi này đều phải kính trọng gọi ta một tiếng 'Hồ đại nhân'. Nếu không nể mặt Vạn viên ngoại, ta đã sai người bắt ngươi, trị ngươi cái tội bất kính rồi. Nhẹ thì vả miệng, nặng thì đánh ngươi tám mươi côn!"

Chu Văn Cử đâu có ngờ Hồ Tiểu Thiên lại mồm năm miệng mười như thế, chẳng biết làm gì ngoài hít một hơi để lấy lại bình tĩnh rồi quay sang nhìn Vạn Bá Bình bằng đôi mắt cầu cứu: "Vạn. . ."

"Vạn cái gì mà Vạn? Vạn nhất ngươi chọc giận ta, cho dù là ông trời ta cũng không thèm nể mặt!"

Chu Văn Cử giận đến mức nghẹn họng, sắc mặt tái nhợt. Những lời y chuẩn bị sẵn trong đầu để chỉ trích Hồ Tiểu Thiên một trận đã bay biến hết sạch, ngồi chết cứng trên mặt ghế thái sư, hai chân hai tay đua nhau run rẩy. Y chỉ là một vị lang trung hành nghề y tương đối cổ hủ, bàn về khả năng ăn nói, mười kẻ như y hùa nhau lại cũng không phải đối thủ của Hồ Tiểu Thiên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện