Hồ Thiên Hùng nói: " Lão gia, Tây Xuyên cách kinh thành hơn ba ngàn dặm, chuyện này chưa chắc đã truyền tới đó."
Hồ Bất Vi nói: " Nếu muốn người ta không biết trừ khi mình không làm, trên đời không thiếu kẻ chọc gậy bánh xe bỏ đá xuống giếng." Nhớ tới ánh mắt phẫn nộ của Đường Văn Chính lúc rời đi, Hồ Bất Vi liền nghĩ ra Đường gia tuyệt đối sẽ không tuyệt đối sẽ không đơn giản nuốt cục tức này, sau này có cơ hội, không có gì đảm bảo họ không trả thù, Hồ Bất Vi làm quan nhiều năm, đắc tội với vô số người trong kinh thành. Có thể tưởng tượng kẻ thù chính trị của lão lấy được tin này cũng như nhặt được của quý, sẽ không bỏ qua cơ hội này gièm pha mình.
Quan hệ thông gia của Lý gia cùng Hồ gia xuất phát từ loại mục đích nào, kỳ thật ai cũng thấy rõ, nếu hôn sự này thuận lợi hoàn thành, như vậy không kể là Hồ Bất Vi hay Lý Thiên Hành đều có thể từ đó đạt được lợi ích thật lớn, một người là Hộ bộ thượng thư chưởng quản tài chính Đại Khang một người là đại tướng chấn giữ biên cương tại Tây Nam, hùng bá một phương, hai nhà kết hợp đương nhiên làm lực lượng chính trị cao hơn một bậc, không biết có bao nhiêu người đỏ mắt với quan hệ giữa họ đây.
Nhìn nhi tử vừa mới điên cuồng phát tiết, Hồ Bất Vi đương nhiên rõ ràng con mình không hài lòng với cuộc hôn nhân này, không người nào lại nguyện ý lấy một người xấu vô cùng lại bị liệt làm vợ. Dù sao việc này cũng hơi tàn nhẫn với con lão. Hôn nhân không phải trò đùa, phải dựa vào lý trí cùng hoàn cảnh quyết định, không chỉ đối phương nhìn vào điều kiện gia đình mình, mà mình cũng phải nhìn vào họ, nếu không phải con gái Lý Thiên Hành xấu xí khó gả thì xem chừng cổng nhà họ đã sớm bị người làm mối san bằng rồi.
Hồ Thiên Hùng nói: "Đại nhân, bệnh tình thiếu gia đã dần khỏi hẳn, sao không kiếm cho thiếu gia một chức quan?"
Hồ Bất Vi nghe hắn nhắc nhờ, ánh mắt không khỏi sáng ngời, nhưng lại nhanh chóng phai nhạt, lão cũng không nắm chắc con mình đã khỏi hẳn chưa, vui mừng quá sớm không tốt nhưng biểu hiện hôm nay của con trai đã làm lão cực kỳ kinh hãi, Hồ Bất Vi tuy vui sướng nhưng vẫn giữ lại lý trí, không chừng hôm nay chỉ là tia sáng lóe lên mà thôi, thấp giọng nói: "Nó bệnh nặng mới khỏi, để cho nó nghỉ ngơi chút rồi tính sau!"
Hồ Tiểu Thiên không phải khỏi bệnh, nửa năm này hắn tử kẻ đần trở thành người bình thường, ngoại trừ hắn ra bên ngoài không ai biết có chuyện gì xảy ra. Kỳ thực lúc mới tới mảnh thiên địa này hắn tương đối hài lòng, bố là hộ bộ thượng thư, có quyền thế, nhà lắm phòng, có xe lại có mấy trăm nô bộc, an nhàn sung sướng ăn ngon mặc đẹp, trải qua khoảng thời gian cơm đưa tận miệng.
Kiếp trước quá mệt mỏi, kiếp này có thể ăn ngủ thoải mái, tiền có thể đếm tới mức chuột rút cả tay, chỉ cần hắn đồng ý thân là con của Bộ hộ thượng thư, đại khái có thể đi Tiền Pháp Đường hoặc là Bảo Tuyền Cục kiếm tiền, sợ hắn tiêu cả đời không hết.
Sau sự kiện cướp đân nữ ở Thúy Vân Hồ, Hồ Bất Vi tăng cường cảnh vệ bên người nhi tử, trừ bốn gã gia đinh ban đầu ra lại phái thêm hai gã hộ vệ là Lý Cẩm Hạo và Thiệu Nhất Giác, nghe nói hai người đều là hảo thủ lấy một chọi mười.
Hồ Tiểu Thiên sau khi nói chuyện từ hôn bị phụ thân cự tuyệt, cũng không nói tiếp chuyện này với lão nữa, tấm bằng thạc sĩ tâm lý học của hắn cũng không phải để trưng bày, từ biểu hiện của Hồ Bất Vi hắn liền nhìn ra Hồ Bất Vi là một người kiên định, cố chấp, chưa đạt được mục đích thì không từ thủ đoạn, đặt lợi ích chính trị lên đầu, một đứa con trai với lão chẳng qua cũng chỉ là một công cụ mà thôi, thân tình gì gì đó cũng phải nhường đường cho con đường chính trị của lão, nếu như không cách nào thay đổi thì việc gì phải kiếm thêm phiền não? Có thời gian thì đi hưởng thụ cuộc sống còn hơn, vì vậy Hồ Tiểu Thiên đều dùng thời gian của mình đi tập thể hình cùng học tập, Hồ Tiểu Thiên cũng không phải bẩm sinh điên cuồng học tập, sau khi trọng sinh, hắn còn lười nhớ lại kiếp trước bận rộn của mình, hắn vốn muốn làm một người bình thường, muốn vô ưu vô lo làm một gã con nhà giàu, nhưng nhận ra bất luận là ai cũng đều có phiền não của riêng mình, dù ai cũng vậy.
Thứ hắn học tập đều là thứ trọng yếu bây giờ, ví dụ như lễ nghi của Đại Khang, ví như lịch sử địa lý của mảnh đại lục mới lạ này. Thậm chí còn việc cưỡi ngựa bắn tên hắn cũng muốn học tập, một người muốn sống sót đầu tiên phải học tự vệ, học bắn tên là để tăng cường vũ lực, còn cưỡi ngựa là để tiện chạy trốn.
Hồ Bất Vi có quá nhiều chính sự muốn xử lý, cả ngày đi sớm về trễ, ít có cơ hội gặp Hồ Tiểu Thiên, phụ tử ít khi trao đổi. Cứ như vậy ngày ngày trôi đi.
Cửa sau Thượng Thư Phủ đã được sửa lại, hoa viên cũng được sửa đổi hoản toàn, đã không nhìn ra chút dấu vết lộn xộn ngày trước còn thảo đình trong vườn là không được xây lại, do Hồ Tiểu Thiên dùng nó để vu cho Đường Thiết Thành lời mưu phản kia. Từ đó Hồ Bất Vi đã nhận ra cái thảo đình tầm thường này nếu tiếp tục tồn tại không chừng bất thình lình sẽ chợt biến thành một cái phiền toái lớn, tư thiết triều đình chính là tội giết cả nhà.
Hồ Tiểu Thiên vốn định học tập thân pháp nhảy lên không trung rồi lộn mèo ngược ra sau còn xoay người bảy trăm hai mươi độ không tưởng tượng được kia, đáng tiếc người am hiểu khinh công nhất Đường gia là Hồ Thiên Hùng lại đi Tây Xuyên làm việc, nghe nói chuyến đi này của gã có chút liên quan đến mình.
Hai ngày này Hồ Bất Vi bị Thánh Thượng bắt cùng tiến tới Đông đô giải sầu, Hồ phu nhân lại Kim Lăng về nhà mẹ đẻ thăm người thân, Thượng Thư Phủ chỉ còn mỗi mình Hồ Tiểu Thiên. Không còn sự ràng buộc của cha mẹ, Hồ Tiểu Thiên ngày ngày đều tiêu diêu tự tại, nếu không ở nhà rèn luyện thân thể thì lại dẫn đám gia đinh đi dạo các nơi trong kinh thành, dù sao thì hắn chẳng cần đi làm cũng có tiền bỏ túi, chỗ tốt nhất của con quan lớn là không bao giờ phải quan tâm tới vấn đề tiền nong, với địa vị và tài lực của Đường gia, tên nhị thế tổ như hắn dùng cả đời cũng chả có vấn đề gì.
Chứng kiến lão quản gia Hồ An mang theo gã sai vặt gánh hai thúng lá tươi để gói bánh đi tới, Hồ Tiểu Thiên nhận ra bây giờ chính là tháng năm rồi, Đại Khang cũng có tết Đoan Ngọ, vài ngày trước hắn mới xem qua lịch sử mới biết ở đây có hai tác phẩm vĩ đại là《 Ly Tao 》, cũng từng có một vị thi nhân ái quốc tên Khuất Nguyên, vị này cũng sinh ra ở Sở quốc, cuối cùng cũng day dứt không cách nào báo quốc nhảy xuống sông Mịch La.(1)
Hồ Tiểu Thiên chẳng muốn đi liên hệ sai khác giữa hai đoạn lịch sử này, hắn thầm nghĩ cứ tiêu diêu tự tại sống còn hơn đi xem sự khác nhau của mấy cái tết Đoan Ngọ này.
Hồ An thấy vị thiếu gia cổ quái này, cung kính đi tới: "Thiếu gia, hôm nay người thức dậy sớm vậy?" Kỳ thực trên dưới Hồ gia đều thấy vị thiếu gia này sau khi thanh tỉnh càng trở nên cổ quái, nhưng đều giữ trong lòng không ai dám công khai nói ra.
Hồ Tiểu Thiên cười cười: "Mặt trời đã chiếu đến đít rồi, không còn sớm!"
Hồ An chịu đành cười: "Thiếu gia, hôm nay không đi chơi đâu à?" Không có việc gì là đi chơi bời lêu lổng, tính cách cổ quái, hỉ nộ vô thường điên điên khùng khùng là cái mà người Hồ phủ đánh giá về Hồ Tiểu Thiên.
Hồ Tiểu Thiên ngáp ngáp: "Chưa nghĩ ra, chỗ thú vị ở kinh thành đều tới rồi, chỉ có Hoàng Cung là chưa có đi vào, không biết có cần vé vào cửa không nhỉ?"
"Vé vào cửa?" Hồ An nghe vậy sững sờ.
Hồ Tiểu Thiên biết mình nói lỡ lời rồi, ở thời đại này vốn không có khái niệm vé vào cửa, dù là cảnh đẹp mấy thì mọi người đều muốn vào là vào không có cái vé vào cửa này.
Nhưng người ở Hồ phủ vốn đã quen việc vị thiếu gia này nói hay làm gì đó kỳ quái, Hồ An cười nói: "Thiếu gia, hoàng cung cũng không phải chỗ có thể tùy tiện ra vào, nhưng nếu người muốn tới thì sau này khi có quan chức thì đương nhiên có thể vào cung gặp hoàng thượng."
Hồ Tiểu Thiên lười biếng nói: "Hoàng Cung cũng không có gì đáng xem, u ám chả thấy mặt trời, ta thấy cái hoàng cung đại khang này chả khác cố cung(cung điện cũ) là mấy."
"Cố cung?" Hồ An rõ ràng giờ không hiểu gì rồi.
Lúc này gia đinh tới bẩm báo: "Thiếu gia, bộ hộ thị lang Từ Chính Anh Từ đại nhân đã đến."
Hồ Tiểu Thiên cùng vị Từ Chính Anh này vậy mà đã gặp rồi đấy, Từ Chính Anh là phụ tá của cha hắn. Bộ hộ chỉ có một thượng thư là cha hắn, còn có hai vị thị lang, Từ Chính Anh là một trong đó, là bộ hộ thị lang, Từ Chính Anh ở trong Hộ bộ đứng thứ ba, hắn chủ trì công việc chế tạo cùng phát hành tiền của Đại Khang, Đại Khang cùng Bảo Tuyền Cục đều thuộc phạm vi quản lý của gã. Từ Chính Anh cũng biết cách luồn cúi, không có việc gì đều đi đi lại lại Hồ phủ, tiếng là nghị sự thỉnh giáo, nhưng mục đích thực lại là kéo quan hệ. Nhưng tuy hắn tới nhiều nhưng quan hệ của gã với Hồ Bất Vi khó có thể đến mức chân thành với nhau, Hồ Bất Vi rất nghi ngờ người này, luôn luôn giữ khoảng cách nhất định.
Hồ Tiểu Thiên tuy rằng biết Từ Chính Anh, nhưng cũng chưa bao giờ nói chuyện với gã, hăn nói với tên gia đinh: "Nói với hắn, cha ta đi với Hoàng Thượng tới Đông đô rồi."
Gia đinh kia nói: "Từ đại nhân lần này đến để cầu kiến Thiếu gia đó."
Hồ Tiểu Thiên hơi ngẩn ra, hắn và Từ Chính Anh cũng chả có giao tình gì, nghĩ lại Từ Chính Anh thân là bộ hộ thị lang không thể không biết Hồ Bất Vi ở đâu, bây giờ đến nhà cầu kiến, nói không chừng là vốn muốn tránh mặt Hồ Bất Vi, chả lẽ muốn tìm mình làm việc? Khúc tuyến cứu quốc?(2) Đã vậy mình đi không biết chừng có chỗ tốt, hắc hắc, xem qua tên này tới đưa lễ vật gì.
Hồ Tiểu Thiên suy nghĩ một chút nói: "Bảo hắn tới đình(3) Quan Hà nói chuyện!"
Đình Quan Hà xây dựng trên hồ nước ở hậu viện Thượng Thư Phủ là một đình nghỉ mát hình bát giác, hoa cỏ bốn phía xanh như đệm, liễu rủ lả lướt, oanh kêu yến chuyển, cánh sen xanh nhạt, chưa hoàn toàn nở ra, đung đưa trong gió tản ra hương tơm thoang thoảng, cùng với hơi nước mát mẻ thấm vào ruột gan, làm cho người ta thấy thư thái dễ chịu. Những thứ khác không nói riêng cái hậu viên này cũng to hơn so với công viên đông đúc ngày trước.
Từ Chính Anh năm nay bốn mươi ba tuổi, là quan tứ phẩm, gã cao bảy xích, người hơi mập, hôm nay mặc thường phục màu xám, sau lưng là một gia đinh áo xanh mũ quả dưa. Thời đại này nếu bên người không có một hai tùy tùng thì cũng không có ý ra khỏi cửa.
Hồ Tiểu Thiên thấy Từ Chính Anh tới, đứng dậy đón chào, vái chào hắn từ xa, dù sao Từ Chính Anh cũng là đồng sự của cha hắn, đây là lễ tiết tối thiểu: "Hoan nghênh Từ thúc thúc, chất nhi không thể tiếp đón từ xa mong lượng thứ." Gia hỏa này bên ngoài vẫn là cực kỳ nhu thuận đấy, nhất cử nhất động đều tỏ ra vẻ lễ phép.
Hồ Bất Vi nói: " Nếu muốn người ta không biết trừ khi mình không làm, trên đời không thiếu kẻ chọc gậy bánh xe bỏ đá xuống giếng." Nhớ tới ánh mắt phẫn nộ của Đường Văn Chính lúc rời đi, Hồ Bất Vi liền nghĩ ra Đường gia tuyệt đối sẽ không tuyệt đối sẽ không đơn giản nuốt cục tức này, sau này có cơ hội, không có gì đảm bảo họ không trả thù, Hồ Bất Vi làm quan nhiều năm, đắc tội với vô số người trong kinh thành. Có thể tưởng tượng kẻ thù chính trị của lão lấy được tin này cũng như nhặt được của quý, sẽ không bỏ qua cơ hội này gièm pha mình.
Quan hệ thông gia của Lý gia cùng Hồ gia xuất phát từ loại mục đích nào, kỳ thật ai cũng thấy rõ, nếu hôn sự này thuận lợi hoàn thành, như vậy không kể là Hồ Bất Vi hay Lý Thiên Hành đều có thể từ đó đạt được lợi ích thật lớn, một người là Hộ bộ thượng thư chưởng quản tài chính Đại Khang một người là đại tướng chấn giữ biên cương tại Tây Nam, hùng bá một phương, hai nhà kết hợp đương nhiên làm lực lượng chính trị cao hơn một bậc, không biết có bao nhiêu người đỏ mắt với quan hệ giữa họ đây.
Nhìn nhi tử vừa mới điên cuồng phát tiết, Hồ Bất Vi đương nhiên rõ ràng con mình không hài lòng với cuộc hôn nhân này, không người nào lại nguyện ý lấy một người xấu vô cùng lại bị liệt làm vợ. Dù sao việc này cũng hơi tàn nhẫn với con lão. Hôn nhân không phải trò đùa, phải dựa vào lý trí cùng hoàn cảnh quyết định, không chỉ đối phương nhìn vào điều kiện gia đình mình, mà mình cũng phải nhìn vào họ, nếu không phải con gái Lý Thiên Hành xấu xí khó gả thì xem chừng cổng nhà họ đã sớm bị người làm mối san bằng rồi.
Hồ Thiên Hùng nói: "Đại nhân, bệnh tình thiếu gia đã dần khỏi hẳn, sao không kiếm cho thiếu gia một chức quan?"
Hồ Bất Vi nghe hắn nhắc nhờ, ánh mắt không khỏi sáng ngời, nhưng lại nhanh chóng phai nhạt, lão cũng không nắm chắc con mình đã khỏi hẳn chưa, vui mừng quá sớm không tốt nhưng biểu hiện hôm nay của con trai đã làm lão cực kỳ kinh hãi, Hồ Bất Vi tuy vui sướng nhưng vẫn giữ lại lý trí, không chừng hôm nay chỉ là tia sáng lóe lên mà thôi, thấp giọng nói: "Nó bệnh nặng mới khỏi, để cho nó nghỉ ngơi chút rồi tính sau!"
Hồ Tiểu Thiên không phải khỏi bệnh, nửa năm này hắn tử kẻ đần trở thành người bình thường, ngoại trừ hắn ra bên ngoài không ai biết có chuyện gì xảy ra. Kỳ thực lúc mới tới mảnh thiên địa này hắn tương đối hài lòng, bố là hộ bộ thượng thư, có quyền thế, nhà lắm phòng, có xe lại có mấy trăm nô bộc, an nhàn sung sướng ăn ngon mặc đẹp, trải qua khoảng thời gian cơm đưa tận miệng.
Kiếp trước quá mệt mỏi, kiếp này có thể ăn ngủ thoải mái, tiền có thể đếm tới mức chuột rút cả tay, chỉ cần hắn đồng ý thân là con của Bộ hộ thượng thư, đại khái có thể đi Tiền Pháp Đường hoặc là Bảo Tuyền Cục kiếm tiền, sợ hắn tiêu cả đời không hết.
Sau sự kiện cướp đân nữ ở Thúy Vân Hồ, Hồ Bất Vi tăng cường cảnh vệ bên người nhi tử, trừ bốn gã gia đinh ban đầu ra lại phái thêm hai gã hộ vệ là Lý Cẩm Hạo và Thiệu Nhất Giác, nghe nói hai người đều là hảo thủ lấy một chọi mười.
Hồ Tiểu Thiên sau khi nói chuyện từ hôn bị phụ thân cự tuyệt, cũng không nói tiếp chuyện này với lão nữa, tấm bằng thạc sĩ tâm lý học của hắn cũng không phải để trưng bày, từ biểu hiện của Hồ Bất Vi hắn liền nhìn ra Hồ Bất Vi là một người kiên định, cố chấp, chưa đạt được mục đích thì không từ thủ đoạn, đặt lợi ích chính trị lên đầu, một đứa con trai với lão chẳng qua cũng chỉ là một công cụ mà thôi, thân tình gì gì đó cũng phải nhường đường cho con đường chính trị của lão, nếu như không cách nào thay đổi thì việc gì phải kiếm thêm phiền não? Có thời gian thì đi hưởng thụ cuộc sống còn hơn, vì vậy Hồ Tiểu Thiên đều dùng thời gian của mình đi tập thể hình cùng học tập, Hồ Tiểu Thiên cũng không phải bẩm sinh điên cuồng học tập, sau khi trọng sinh, hắn còn lười nhớ lại kiếp trước bận rộn của mình, hắn vốn muốn làm một người bình thường, muốn vô ưu vô lo làm một gã con nhà giàu, nhưng nhận ra bất luận là ai cũng đều có phiền não của riêng mình, dù ai cũng vậy.
Thứ hắn học tập đều là thứ trọng yếu bây giờ, ví dụ như lễ nghi của Đại Khang, ví như lịch sử địa lý của mảnh đại lục mới lạ này. Thậm chí còn việc cưỡi ngựa bắn tên hắn cũng muốn học tập, một người muốn sống sót đầu tiên phải học tự vệ, học bắn tên là để tăng cường vũ lực, còn cưỡi ngựa là để tiện chạy trốn.
Hồ Bất Vi có quá nhiều chính sự muốn xử lý, cả ngày đi sớm về trễ, ít có cơ hội gặp Hồ Tiểu Thiên, phụ tử ít khi trao đổi. Cứ như vậy ngày ngày trôi đi.
Cửa sau Thượng Thư Phủ đã được sửa lại, hoa viên cũng được sửa đổi hoản toàn, đã không nhìn ra chút dấu vết lộn xộn ngày trước còn thảo đình trong vườn là không được xây lại, do Hồ Tiểu Thiên dùng nó để vu cho Đường Thiết Thành lời mưu phản kia. Từ đó Hồ Bất Vi đã nhận ra cái thảo đình tầm thường này nếu tiếp tục tồn tại không chừng bất thình lình sẽ chợt biến thành một cái phiền toái lớn, tư thiết triều đình chính là tội giết cả nhà.
Hồ Tiểu Thiên vốn định học tập thân pháp nhảy lên không trung rồi lộn mèo ngược ra sau còn xoay người bảy trăm hai mươi độ không tưởng tượng được kia, đáng tiếc người am hiểu khinh công nhất Đường gia là Hồ Thiên Hùng lại đi Tây Xuyên làm việc, nghe nói chuyến đi này của gã có chút liên quan đến mình.
Hai ngày này Hồ Bất Vi bị Thánh Thượng bắt cùng tiến tới Đông đô giải sầu, Hồ phu nhân lại Kim Lăng về nhà mẹ đẻ thăm người thân, Thượng Thư Phủ chỉ còn mỗi mình Hồ Tiểu Thiên. Không còn sự ràng buộc của cha mẹ, Hồ Tiểu Thiên ngày ngày đều tiêu diêu tự tại, nếu không ở nhà rèn luyện thân thể thì lại dẫn đám gia đinh đi dạo các nơi trong kinh thành, dù sao thì hắn chẳng cần đi làm cũng có tiền bỏ túi, chỗ tốt nhất của con quan lớn là không bao giờ phải quan tâm tới vấn đề tiền nong, với địa vị và tài lực của Đường gia, tên nhị thế tổ như hắn dùng cả đời cũng chả có vấn đề gì.
Chứng kiến lão quản gia Hồ An mang theo gã sai vặt gánh hai thúng lá tươi để gói bánh đi tới, Hồ Tiểu Thiên nhận ra bây giờ chính là tháng năm rồi, Đại Khang cũng có tết Đoan Ngọ, vài ngày trước hắn mới xem qua lịch sử mới biết ở đây có hai tác phẩm vĩ đại là《 Ly Tao 》, cũng từng có một vị thi nhân ái quốc tên Khuất Nguyên, vị này cũng sinh ra ở Sở quốc, cuối cùng cũng day dứt không cách nào báo quốc nhảy xuống sông Mịch La.(1)
Hồ Tiểu Thiên chẳng muốn đi liên hệ sai khác giữa hai đoạn lịch sử này, hắn thầm nghĩ cứ tiêu diêu tự tại sống còn hơn đi xem sự khác nhau của mấy cái tết Đoan Ngọ này.
Hồ An thấy vị thiếu gia cổ quái này, cung kính đi tới: "Thiếu gia, hôm nay người thức dậy sớm vậy?" Kỳ thực trên dưới Hồ gia đều thấy vị thiếu gia này sau khi thanh tỉnh càng trở nên cổ quái, nhưng đều giữ trong lòng không ai dám công khai nói ra.
Hồ Tiểu Thiên cười cười: "Mặt trời đã chiếu đến đít rồi, không còn sớm!"
Hồ An chịu đành cười: "Thiếu gia, hôm nay không đi chơi đâu à?" Không có việc gì là đi chơi bời lêu lổng, tính cách cổ quái, hỉ nộ vô thường điên điên khùng khùng là cái mà người Hồ phủ đánh giá về Hồ Tiểu Thiên.
Hồ Tiểu Thiên ngáp ngáp: "Chưa nghĩ ra, chỗ thú vị ở kinh thành đều tới rồi, chỉ có Hoàng Cung là chưa có đi vào, không biết có cần vé vào cửa không nhỉ?"
"Vé vào cửa?" Hồ An nghe vậy sững sờ.
Hồ Tiểu Thiên biết mình nói lỡ lời rồi, ở thời đại này vốn không có khái niệm vé vào cửa, dù là cảnh đẹp mấy thì mọi người đều muốn vào là vào không có cái vé vào cửa này.
Nhưng người ở Hồ phủ vốn đã quen việc vị thiếu gia này nói hay làm gì đó kỳ quái, Hồ An cười nói: "Thiếu gia, hoàng cung cũng không phải chỗ có thể tùy tiện ra vào, nhưng nếu người muốn tới thì sau này khi có quan chức thì đương nhiên có thể vào cung gặp hoàng thượng."
Hồ Tiểu Thiên lười biếng nói: "Hoàng Cung cũng không có gì đáng xem, u ám chả thấy mặt trời, ta thấy cái hoàng cung đại khang này chả khác cố cung(cung điện cũ) là mấy."
"Cố cung?" Hồ An rõ ràng giờ không hiểu gì rồi.
Lúc này gia đinh tới bẩm báo: "Thiếu gia, bộ hộ thị lang Từ Chính Anh Từ đại nhân đã đến."
Hồ Tiểu Thiên cùng vị Từ Chính Anh này vậy mà đã gặp rồi đấy, Từ Chính Anh là phụ tá của cha hắn. Bộ hộ chỉ có một thượng thư là cha hắn, còn có hai vị thị lang, Từ Chính Anh là một trong đó, là bộ hộ thị lang, Từ Chính Anh ở trong Hộ bộ đứng thứ ba, hắn chủ trì công việc chế tạo cùng phát hành tiền của Đại Khang, Đại Khang cùng Bảo Tuyền Cục đều thuộc phạm vi quản lý của gã. Từ Chính Anh cũng biết cách luồn cúi, không có việc gì đều đi đi lại lại Hồ phủ, tiếng là nghị sự thỉnh giáo, nhưng mục đích thực lại là kéo quan hệ. Nhưng tuy hắn tới nhiều nhưng quan hệ của gã với Hồ Bất Vi khó có thể đến mức chân thành với nhau, Hồ Bất Vi rất nghi ngờ người này, luôn luôn giữ khoảng cách nhất định.
Hồ Tiểu Thiên tuy rằng biết Từ Chính Anh, nhưng cũng chưa bao giờ nói chuyện với gã, hăn nói với tên gia đinh: "Nói với hắn, cha ta đi với Hoàng Thượng tới Đông đô rồi."
Gia đinh kia nói: "Từ đại nhân lần này đến để cầu kiến Thiếu gia đó."
Hồ Tiểu Thiên hơi ngẩn ra, hắn và Từ Chính Anh cũng chả có giao tình gì, nghĩ lại Từ Chính Anh thân là bộ hộ thị lang không thể không biết Hồ Bất Vi ở đâu, bây giờ đến nhà cầu kiến, nói không chừng là vốn muốn tránh mặt Hồ Bất Vi, chả lẽ muốn tìm mình làm việc? Khúc tuyến cứu quốc?(2) Đã vậy mình đi không biết chừng có chỗ tốt, hắc hắc, xem qua tên này tới đưa lễ vật gì.
Hồ Tiểu Thiên suy nghĩ một chút nói: "Bảo hắn tới đình(3) Quan Hà nói chuyện!"
Đình Quan Hà xây dựng trên hồ nước ở hậu viện Thượng Thư Phủ là một đình nghỉ mát hình bát giác, hoa cỏ bốn phía xanh như đệm, liễu rủ lả lướt, oanh kêu yến chuyển, cánh sen xanh nhạt, chưa hoàn toàn nở ra, đung đưa trong gió tản ra hương tơm thoang thoảng, cùng với hơi nước mát mẻ thấm vào ruột gan, làm cho người ta thấy thư thái dễ chịu. Những thứ khác không nói riêng cái hậu viên này cũng to hơn so với công viên đông đúc ngày trước.
Từ Chính Anh năm nay bốn mươi ba tuổi, là quan tứ phẩm, gã cao bảy xích, người hơi mập, hôm nay mặc thường phục màu xám, sau lưng là một gia đinh áo xanh mũ quả dưa. Thời đại này nếu bên người không có một hai tùy tùng thì cũng không có ý ra khỏi cửa.
Hồ Tiểu Thiên thấy Từ Chính Anh tới, đứng dậy đón chào, vái chào hắn từ xa, dù sao Từ Chính Anh cũng là đồng sự của cha hắn, đây là lễ tiết tối thiểu: "Hoan nghênh Từ thúc thúc, chất nhi không thể tiếp đón từ xa mong lượng thứ." Gia hỏa này bên ngoài vẫn là cực kỳ nhu thuận đấy, nhất cử nhất động đều tỏ ra vẻ lễ phép.
Danh sách chương