Hồ Tiểu Thiên đang nghĩ chuyện buôn bán từ thiện, thì thấy mấy người đi nhanh đến chỗ mình, nhìn chăm chú, lại là huyện lệnh Hứa Thanh Liêm, sư gia Hình Thiện đi phía sau, còn có hai gã nha dịch.


Xe ngựa của Hứa Thanh Liêm đứng ở cách đó không xa, bởi vì đường xá gần đê lớn lầy lội, sợ xe ngựa lún trong đường lầy, nên dọc theo thềm đá của đường nhỏ mà đi bộ lên. Dù khoảng cách không xa, nhưng trên giày quan đã dính đầy bùn đất.

Hồ Tiểu Thiên chắp tay với Hứa Thanh Liêm từ xa, cười nói:
- Chào Hứa đại nhân!
Ánh mắt như vô ý liếc nhìn dũng quần y, hôm nay Hứa Thanh Liêm không đái ra quần đấy.

Hứa Thanh Liêm ngẩng đầu nhìn mặt trời, cũng đã qua giờ Tỵ, còn sớm đâu? Y nói chuyện từ trước đến giờ không bài bản, mắt ti hí ngắm trên thân đập, trách móc nói:
- Sao có mỗi mình ngươi ở đây? Hồ Tiểu Thiên nói:
- Trời quang rồi, các huynh đệ cực nhọc một ngày một đêm, rất vất vả, nên ta để họ về nghỉ ngơi rồi.


Hứa Thanh Liêm từ hôm qua bị Hồ Tiểu Thiên chơi một vố đến nỗi đái dầm, đã nhịn bực bội trong lòng, chưa tìm được nơi trút giận nên thấy Hồ Tiểu Thiên hận cũ thù mới tỏa trong đầu, bực tức nói:
- Hồ Tiểu Thiên, việc hộ đê không phải là nhỏ, bản quan đã dặn dò ngươi nhiều lần, con đê này quan trọng đối với sự an nguy của huyện Thanh Vân. Nếu con đê lớn xảy ra sai lầm gì, triều đình truy trách xuống dưới, chỉ sợ bản quan không bảo vệ cho ngươi được.

Dù Hồ Thanh Liêm có ý không tốt với Hồ Tiểu Thiên, nhưng từ sau khi Hồ Tiểu Thiên đến Thanh Vân, bề ngoài vẫn tỏ ra tôn trọng nhau, đây là lần đầu tiên Hứa Thanh Liêm mắng nặng nề Hồ Tiểu Thiên trước mặt nhiều người như vậy, y là quan lớn, thượng cấp phê bình hạ cấp cũng là chuyện đương nhiên.

Hồ Tiểu Thiên cũng không chịu thua Hứa Thanh Liêm, nếu là viên quan khác thì hắn sẽ cúi đầu vểnh tai nghe quát nạt hai câu là xong, nhưng trong mắt Hồ Tiểu Thiên vốn không coi Hứa Thanh Liêm ra gì, mình vẫn chưa trở mặt, Hứa Thanh Liêm đã nhăn mặt rồi, Hồ Tiểu Thiên mỉm cười.

Hứa Thanh Liêm bị hắn cười làm sững sờ, y nghĩ, mẹ nó chứ, lão tử nói sai chăng? Có gì đáng cười đâu? Ngươi chỉ là một Huyện thừa mới đến rõ ràng bất kính với ta!

Hồ Tiểu Thiên nói:
- Hứa đại nhân khỏi bệnh chưa?

Hứa Thanh Liêm chớp chớp mắt, vẫn chưa hiểu rõ ẩn ý của tên nhãi này:
- Thanh Vân nhiều chỗ úng ngập, bản quan sao thể an tâm dưỡng bệnh?
Nói câu này cũng thấy mình hết sức chuyên nghiệp.

Hồ Tiểu Thiên nói:
- Hôm qua trời mưa to như trút nước không thấy đại nhân tuần tra, hôm nay trời xanh mây nắng đại nhân chạy đến lo nước lo dân. Con đê này là ta trông coi phụ trách, nếu thật sự có chuyện gì xảy ra, nếu ta bị truy cứu, ngài thân là trưởng quan Thanh Vân thì có thể đứng ngoài sao?

- Ờ…điều này…

Hồ Tiểu Thiên nói:
- Mọi người cùng là đồng liêu, thì nên chăm lo lẫn nhau. Tối qua khi ta đứng một ngày một đêm trong mưa gió, đại nhân ở đâu? Có một số chuyện trong lòng mọi người hiểu rõ, đại nhân lại cố tình tỏ ra không hiểu, lẽ nào không sợ làm tổn thương tình cảm?
Lời hắn nói đầy ý uy hiếp.

Hứa Thanh Liêm vốn dựa vào ưu thế làm quan của mình, có thể lấy khí thế áp đảo đối phương, không ngờ ra quân bất lợi, mới hỏi một câu thì gặp phải cãi lý của Hồ Tiểu Thiên, sắc mặt lập tức đổi rất khó coi.

Sư gia Hình Thiện phía sau không thể nhẫn nhịn được, gã làm nhiệm kỳ cùng Hứa Thanh Liêm ở huyện Thanh Vân vẫn chưa thấy quan cấp dưới nào không nể mặt như vậy. Hình Thiện lớn tiếng:
- Hồ Tiểu Thiên, cớ gì ngươi dám vô lễ với huyện lệnh đại nhân?

Hồ Tiểu Thiên lạnh lùng quay sang Hình Thiện, hai tay nắm thành quyền, Hình Thiện bị hắn dọa, trong lòng nghĩ tên này hùng hổ lẽ nào muốn đánh ta? Nhưng lại nghĩ có Hứa Thanh Liêm bên cạnh, dù Hồ Tiểu Thiên mượn thêm một lá gan thì hắn cũng không dám. Lập tức lại có thêm dũng khí, gã tiến lên trước một bước chỉ Hồ Tiểu Thiên nói:
- Những ngôn từ vừa rồi của ngươi có thể trị ngươi tội bất kính.

Hồ Tiểu Thiên lắc đầu, nhìn Hứa thanh Liêm nói:
- Hứa đại nhân, ở đây là ngài nói hay là gã nói?

Hứa Thanh Liêm căm tức nhìn Hồ Tiểu Thiên, đôi mắt ti hí dường như muốn phun ra lửa:
- Hình như gã vẫn chưa nói sai điều gì.
Ý rất rõ ràng, lão tử ủng hộ gã, ngươi định làm thế nào?


Hồ Tiểu Thiên nói:
- Hứa đại nhân, sáng sớm hôm qua khi tôi đến phủ ngài tìm ngài, ngài nói gi?

- Ta nói cái gì?

- Ngài nói tam ban nha dịch đều do ta điều phối!

Hứa Thanh Liêm nói:
- Đúng, ta đã nói vậy, nhưng ta cho ngươi quyền hành lớn như vậy, ngươi lại thực hiện không được, trên suốt con đê không thấy một tên nha dịch tuần tra, ngươi làm chuyện này thế nào vậy?

Hồ Tiểu Thiên cười nói:
- Tam ban nha dịch rốt cuộc bao nhiêu người trực lẽ nào Hứa đại nhân không rõ? Có thể tìm thấy tôi đều đã gọi đến rồi, hôm qua Lưu đại nhân còn điều động hai mươi tên lính đến giúp. Hôm nay tình hình lũ dịu đi, nên mới để họ đi nghỉ, lẽ nào đại nhân cho rằng chúng ta đều là sắt, có thể thức đêm tuần tra ở đây, không cần ăn ngủ chăng?


Hứa Thanh Liêm nói:
- Hồ Tiểu Thiên, theo ta được biết, tối qua ngươi cũng không canh giữ ở đây!
Hồ Tiểu Thiên gần đây qua lại thân mật với Vạn Bá Bình, Hứa Thanh Liêm sớm đã nghe chuyện này, y cũng muốn tạo quan hệ nhờ vả Vạn Bá Bình, đáng tiếc Vạn Bá Bình vốn tự cho mình cao quý không coi huyện lệnh như y ra gì. Nếu Hồ Tiểu Thiên gần gũi với tên hào phú huyện Thanh Vân Vạn Bá Bình này, chỉ sợ vị trí của mình càng không vững chắc, người làm quan đều hiểu cần đề phòng trước.

Hình Thiện đứng bên cạnh trên mặt lộ vẻ đắc ý, Hồ Tiểu Thiên hiểu rõ Hứa Thanh Liêm lần này đã có chuẩn bị mà đến. Trước đó nhất định đã đích thân đi điều tra rõ hướng đi của mình rồi, giờ qua đây làm khó dễ, chắc là đã nắm được điểm nào đó.

Hồ Tiểu Thiên nói:
- Đại nhân muốn khởi binh hỏi tội sao?

Hình Thiện ở bên chen miệng nói:
- Theo luật Đại Khang, kháng lại mệnh lệnh, coi thường chức trách là trọng tội, nếu đại nhân bẩm lên châu phủ, chức huyện thừa của ngươi chỉ sợ không giữ được đâu.

Hồ Tiểu Thiên không nhìn Hình Thiện, mà quay sang Hứa Thanh Liêm nói nhỏ:
- Hứa đại nhân, chúng ta qua đây nói vài câu.

Hứa Thanh Liêm cho rằng mình nắm được thế chủ động, kiêu ngạo nói:
- Có chuyện gì thì nói ở đây này.

Hồ Tiểu Thiên nói:
- Đại nhân muốn tôi nói hết chuyện ra ngoài mà tôi nghe được trong nhà ngài không?

Trong lòng Hứa Thanh Liêm kinh ngạc, tên này ý gì đây? Lẽ nào muốn vạch trần chuyện ta đái dầm? Y tuy vô sỉ nhưng cũng không có nghĩa là không biết xấu hổ. Giả sử Hồ Tiểu Thiên nói ra chuyện mình đái dầm hôm qua, e rằng mình trở thành trò cười của huyện Thanh Vân. Tấm mặt mo này giấu vào đâu đây? Giết người nhưng đầu chạm đất, nếu mình thật sự ép Hồ Tiểu Thiên rồi, tên này không chừng sẽ chó cùng đứt dậu, khó bảo đảm mình không bị cắn ngược một miếng. Hứa Thanh liêm cũng hiểu đạo lý này, hừ lạnh một tiếng nói:
- Hồ Tiểu Thiên, chuyện lần này bỏ qua, không phải là bản quan nhằm vào ngươi, mà là chuyện đê lớn liên quan đến tính mạng người dân toàn huyện, không được để tổn thất.

Hồ Tiểu Thiên nghe thấy giọng điệu y thay đổi, hiểu rõ tên này bắt đầu nhượng bộ, thế là lời nói cũng xoay chuyển:
- Đại nhân giáo huấn chí phải, Tiểu Thiên xin ghi nhớ đại nhân dạy bảo.
Hai người họ đã đạt thành thỏa thuận ngầm, sư gia ở bên như lạc trong sương mù, Hình Thiện không hiểu tại sao Hứa Thanh Liêm lại dễ dàng bỏ qua cho Hồ Tiểu Thiên như vậy.

Hứa Thanh Liêm quay người rời đi, Hồ Tiểu Thiên ở sau lưng cười nói:
- Hứa đại nhân đi thong thả, Hình sư gia đi thong thả, cẩn thận trượt ngã.

Hứa Thanh Liêm men theo đường cũ đi trở về xe ngựa, Hình Thiện không hiểu hỏi:
- Đại nhân, chuyện này lẽ nào lại xong như vậy?

Hứa Thanh Liêm lạnh lùng nói:
- Không cần nóng vội!
Không phải là y nén được cơn giận, mà là không có cách nào đấu với Hồ Tiểu Thiên.

Sau khi Hứa Thanh Liêm đi nửa canh giờ, mới thấy nha dịch thay ca lững thững đến muộn. Hồ Tiểu Thiên cũng không trách mắng những người này, trước mắt với lực hiệu triệu của hắn ở Thanh Vân, để điều động mấy người này rất không dễ, hơn nữa thấy tình hình vừa rồi, tám chín phần đám người kia là người của Hứa Thanh Liêm, muốn giải quyết tình huống trước mắt, phải nhanh chóng dập tắt uy phong của Hứa Thanh Liêm, như thế mới tạo dựng được quyền uy tuyệt đối của mình ở Thanh Vân.


Thực ra số nha dịch này đến hộ đê rất vất vả, Hồ Tiểu Thiên nhận ra trong số đó có Lý Nhị và Vương Tam phụ trách gác cổng nha môn. Hai người này trước đây nghe lời Hồ Tiểu Thiên đứng ra giúp đỡ đánh gậy, sau khi Hứa Thanh Liêm nghe chuyện này, liền phái hai tên làm bừa này đến hộ đê, nên cuộc sống vất vả nhiều hơn so với canh cửa. Đây cũng là thủ đoạn giết gà dọa khỉ, để nha dịch thấy rõ, hậu quả của việc theo Hồ Tiểu Thiên.

Ánh mắt của Lý Nhị và Vương Tam nhìn Hồ Tiểu Thiên rõ ràng khác lạ, trong lòng hai người đều cho rằng mình bị Hồ Tiểu Thiên liên lụy.

Hồ Tiểu Thiên biết phương thức có hiệu quả đối với đám này vẫn là lôi kéo, hắn gọi Lý Nhị đến bãi cỏ, móc ra một thỏi bạc, đưa cho Lý Nhị nói:
- Các ngươi vất vả nhiều rồi, đây là của ta cho các ngươi. Buổi trưa cho các huynh đệ ăn ngon hơn chút.
Trong ấn tượng của nha dịch, quan viên cấp trên từ trước tới giờ đều chỉ thò tay lấy của họ, còn chủ động cho tiền thì chưa có bao giờ. Lý Nhị vừa mừng vừa ngạc nhiên, nghe nói vị Huyện thừa đại nhân này là con của thương gia buôn muối, thảo nào ra tay thật hào phóng.

Lý Nhị cầm bạc rõ ràng có cảm động, nói nhỏ:
- Đa tạ Hồ đại nhân!

Hồ Tiểu Thiên vui vẻ hòa nhã nói:
- Lý Nhị à, ta biết hai ngày nay mọi người đều không dễ dàng, nhưng chỉ cần các ngươi làm tốt chuyện này, bản quan sẽ trọng thưởng.

Lý Nhị nói:
- Đại nhân yên tâm, chúng tôi nhất định bảo vệ tốt đê đập.
Trọng thưởng tất có dũng phu, có tiền có thể sai khiến quỷ thần, huống hồ là đám nha dịch hám tiền này.

Khi tiền bạc có thể giải quyết vấn đề, Hồ Tiểu Thiên không cần phải giao lưu quá nhiều với đám nha dịch này. Đầu tiên để họ nếm vị ngọt, sau đó để họ dần dần ý thức được đi theo mình còn tốt hơn nhiều so với đi theo kẻ khác, họ sẽ tự động thể hiện quan điểm đứng về bên hắn.

Quay về chỗ ở trong ngõ Tam Đức, vừa mới bước vào cửa, thì nghe thấy một âm thanh vang vọng:
- Thiếu gia, thuộc hạ đến trễ mong thiếu gia thứ tội!


Hồ Tiểu Thiên nghe thấy âm thanh quen thuộc liền đưa mắt nhìn, thì thấy Hồ Thiên Hùng bước đến nghêng đón mình, đi khoảng bốn thước thì dừng lại vái chào. Mặc dù Hồ Thiên Hùng giao tiếp với Hồ Tiểu Thiên rất ít, năm xưa khi cướp Đường Khinh Tuyền về phủ, y là người đầu tiên chạy đến giải vây, ấn tượng để lại cho Hồ Tiểu Thiên là màn nhào lộn không tồi, võ công cũng xuất sắc ưu việt trong đám gia đinh, là thị vệ số một bên cạnh cha, rất được sủng hạnh. Nói đến giao lưu thì rất ít, hai người nói không quá mấy câu, nhưng tha hương gặp cố nhân, vừa gặp mặt trong lòng cảm thấy thân thiết.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện