Ngày Hồ Tiểu Thiên rời kinh, Hồ Bất Vi không có đi theo đưa tiễn, cũng không phải là người làm cha lòng dạ ác độc mà là lão không thích tràng cảnh từ biệt lẫn nhau, huống chi hôm nay còn có một buổi thượng triều trọng yếu.

Hồ Tiểu Thiên cũng là loại người thoải mái, y dậy thật sớm, đi vào trong phòng phụ thân và hướng lão nói lời tạm biệt. Hai cha con nói với nhau vài câu cũng rất đơn giản, Hồ Bất Vi nói: "Đi sớm như vậy à?" Trong trí nhớ của lão thì tiểu tử này đều là ngủ đến bảnh mắt mới tỉnh, sáng sớm mà tới hỏi thăm thì hình như đây là lần đầu tiên.

Hồ Tiểu Thiên nói: "Đi sớm một chút, trong ngày còn cố cho kịp đường đi!"

Hồ Bất Vi nhẹ gật đầu: "Đều đã chuẩn bị xong cả rồi chứ?"

Hồ Tiểu Thiên nói: "Cũng không sai biệt lắm!"

"Thuận buồm xuôi gió!"

Hồ Tiểu Thiên gật gật đầu, lúc y chuẩn bị ra đến cửa thì dường như chợt nhớ ra cái gì đó, bỗng nhiên quay người, quỳ gối hướng Hồ Bất Vi dập mạnh đầu ba cái "bang" "bang" "bang", xong sau đó lại tiếp tục dập ba cái.

Hồ Bất Vi nói: "Đã đủ rồi, đã đủ rồi!"

Hồ Tiểu Thiên nói: "Ba cái dập đầu này là đập đầu đối với mẹ ta, chờ mẹ ta trở lại, ngài giúp ta chuyển ba cái dập đầu này cho bà."

Nguyên bản trong lòng Hồ Bất Vi còn đang tràn ngập nỗi buồn ly biệt nhưng bởi vì mấy lời nói này của nhi tử mà đã dịu hơn rất nhiều, lão cười mắng: "Hỗn tiểu tử, lại dám chiếm tiện nghi của ta."

"Ta không có chiếm tiện nghi của ngươi, mà là mẹ ta chiếm tiện nghi của ngươi!" Hồ Tiểu Thiên không đợi cho lão nâng chính mình mà tự đứng dậy, rồi hướng về lão phất phất tay nói: "Rời đi, đừng tiễn, ngàn vạn lần đừng có tiễn, tuổi đã lớn như vậy rồi còn khóc sướt mướt, làm cho người ta chê cưởi ah."

Hồ Bất Vi cười nói: "Lão tử là người ưa thích khóc nhè như vậy sao?"

Hồ Tiểu Thiên quay người rời đi, đi về hướng ngoài cửa bộ dạng đầy tiêu sái: "Giúp ta chăm sóc tốt cho mẹ, nhân tiện cũng chiếu cố tốt cho chính mình."

Hồ Bất Vi nhìn qua bóng lưng cao ngất của nhi tử, trong lòng cực kỳ cảm động, lão bỗng nhiên cảm giác được nhi tử của lão thực sự đã trưởng thành rồi.

Hồ Tiểu Thiên đối với Kinh Thành không có gì lưu luyến cả, nếu như cố gắng để nói có lưu luyến mà nói, thì Hoắc Tiểu Như cũng được coi như là một người. Chỉ tiếc không có thời gian cùng nàng phát triển tình cảm. Lần đi Tây Xuyên này, núi cao sông dài, mặc dù Hoắc Tiểu Như đã từng nói qua là sang năm có lẽ sẽ đi Tây Xuyên, nhưng mà tất cả cũng chỉ là ẩn số chưa biết. Giữa bọn họ nhiều nhất cũng chỉ có thể coi là có hảo cảm với nhau mà thôi, chứ xa xa không có phát triển đến loại tình trạng lưỡng tình tương duyệt, yêu đến ngươi chết ta sống, nên tự nhiên không thể nói đến cái gì gọi là hứa hẹn.

Bốn gã gia đinh đã chuẩn bị tốt xe ngựa, trên mặt của bọn hắn tuy rằng đều treo nụ cười, nhưng mà trong nụ cười của cả đám đều lộ ra vẻ gượng ép. Không có ai muốn cùng vị thiếu gia này đến Tây Xuyên ah. Từ Kinh Thành đến Tây Xuyên đường dài hơn ba ngàn dặm, chỉ cần tính thời gian đi đường cũng phải mất trên một tháng. Hơn nữa Tây Xuyên là chỗ vắng vẻ, huyện Thanh Vân nơi mà bọn hắn sắp tới lại càng khó có thể tìm thấy được trên bản đồ. Phương diện điều kiện tự nhiên càng không cách nào có thể so sánh cùng với Kinh Thành.

Loại người như Lương Đại Tráng này, không có nhà, không người thân, lẻ loi một mình thì còn dễ nói. Chứ ba người Hồ Phật, Lý Cẩm Hạo và Thiệu Nhất Giác, tất cả đều là đã có gia đình. Lần này để cho bọn họ cùng theo chân Hồ Tiểu Thiên đến Tây Xuyên, chắc chắn phải trải qua cảnh chia lìa lâu dài với người nhà. Lại nói, Những người này đều đã ở tại trong phủ Thượng Thư sống quen rồi, bây giờ để cho bọn họ đi Tây Xuyên chịu khổ thì tự nhiên là lòng sẽ tràn đầy không tình nguyện. Huống chi nếu bỏ lại vợ con tại Kinh Thành thì ngày sau chắc chắn không tránh khỏi nỗi khổ nhớ nhung.

Hồ Tiểu Thiên từ trong điệu cười của mấy người liền nhìn ra sự khó sử cùng miễn cưỡng của họ nên y cười nói: "Các ngươi hãy suy nghĩ kỹ càng đi, chúng ta đi Tây Xuyên lần này, ít thì một hai năm, lâu thì ba năm năm, nếu như thật sự không muốn đi thì không nên miễn cưỡng làm gì."

Lương Đại Tráng nói: "Thiếu gia, ta thì nhất định phải đi, cho dù ngươi có đi đến đâu, ta cũng đi theo tới đó!" Thằng này biết rõ tình hình bây giờ không thể nào thay đổi nữa thế cho nên đã chớp thời cơ bày tỏ lòng trung thành.

Hồ Phật nói: "Thiếu gia, chúng ta tất cả đều là thật lòng muốn đi." Đám người này tất cả đều rõ ràng, nếu như không đi theo y đến Tây Xuyên thì cái đầu này cũng đừng mong giữ lại nữa, cho nên chỉ có thể trái lương tâm giả ra bộ dạng đầy tình nguyện.

Hồ Tiểu Thiên đương nhiên biết rõ điều hắn nói cũng không phải là lời nói thật. Hồ Phật trong nhà còn có ba con nhỏ, hắn đi lần này thì trong nhà chỉ có thể dựa vào một mình vợ hắn lo liệu, nên y mới cười nói: "Yên tâm đi, chờ đến Tây Xuyên rồi, ta sẽ cho các ngươi trở lại. Bổng lộc của ta không nhiều lắm cũng không đủ để cho các ngươi ăn cơm đâu."

Mấy người đêu cùng nhau giật mình, rồi vội vàng khẽ nói: "Thiếu gia, chúng ta thật sự không có ý nghĩ trở về ah, mà là chân tâm thật ý muốn đến đó cùng ngài." Đi theo bên người Hồ Tiểu Thiên lâu rồi nên bọn hắn cũng biết vị thiếu gia này khôn khéo hơn người, đừng có thấy y nói thông tình đạt lý như vậy, ai mà biết được có phải hay không là y đang cố ý chơi sỏ, thăm dò lòng trung thành của bọn hắn? Hồ Tiểu Thiên nói: "Dối trá! các ngươi nghĩ như thế nào thì tất cả đều hiện rõ ở trên mặt. Ta cùng cha ta đều quyết định, chờ đến Tây Xuyên rồi thì sẽ để cho mấy người các ngươi trở lại."

Mấy người nghe được Hồ Bất Vi đã đồng ý, hay nói cách khác lần này đến Tây Xuyên chỉ cần hộ tống dọc đường mà không phải ở lại Tây Xuyên chịu khổ cùng Hồ Tiểu Thiên, thì cả đám đột nhiên trở nên hăng hái, cái vẻ u sầu, tinh thần sa sút bên nãy tự nhiên biến mất sạch.

Hồ Phật đã chuẩn bị tốt xe ngựa từ sớm, nhưng hiện tại Hồ Tiểu Thiên cũng không lựa chọn ngồi xe ngựa mà y tự mình cưỡi ngựa, ngựa thì là do Hồ Phật đặc biệt tuyển chọn cho y một thớt ngựa Tuyết Hoa Thông (*màu xám đốm trắng như bông tuyết). Trải qua khoảng thời gian trước rèn luyện, kỹ thuật cưỡi ngựa của Hồ Tiểu Thiên cũng coi như miễn cưỡng nhập môn. Đủ để có thể tự mình giẫm bàn đạp, trở mình lên ngựa, một loạt các động tác rập khuôn nguyên mẫu. Năm người vừa đi ra từ cửa chính phủ Thượng Thư, đã thấy Mộ Dung Phi Yên mặc quần áo màu xanh da trời, bên ngoài có khoác một áo choàng màu đen, ngồi trên con tuấn mã cũng màu đen nốt, đang lẳng lặng đợi bên ngoài cửa lớn.

Nhìn thấy Mộ Dung Phi Yên, Hồ Tiểu Thiên không khỏi nhếch môi nở một nụ cười, trong không gian màu nâu xanh của khung cảnh bình minh lộ ra một hàm răng trắng noãn, chỉnh tề, trông đặc biệt bắt mắt.

Trên mặt Mộ Dung Phi Yên lại không có chút nào gọi là tươi cười cả, đôi mày kiếm khẽ nhíu, hai con ngươi trong veo đang lạnh lùng liếc qua Hồ Tiểu Thiên. Sau đó không nói một lời quay đầu ngựa, hướng phía cửa tây Kinh Thành mà đi. Cô cũng không có phóng ngựa đi nhanh, thế cho nên Hồ Tiểu Thiên rất dễ dàng liền đuổi kịp. Y kéo cương ngựa giữ cho đi song song với cô, ghé mắt ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng của cô, rồi nói khẽ: "Mất hứng à?"

Mộ Dung Phi Yên cũng không có để ý đến y, vô luận y có đặt câu hỏi như thế nào đi nữa thì cô đều ngậm miệng không nói một từ. Hồ Tiểu Thiên vừa cảm thấy vô vị vừa cảm thấy xấu hổ, trong trong nội tâm thầm nghĩ, xem ra lần này lợi dụng quan hệ của lão cha ép cô cùng đi Tây Xuyên với mình, thật sự đã đắc tội với cô nàng rồi. Nhưng mà cũng chẳng cần để ý ah, đường đi lần này dài đằng đẵng, lão tử cũng không tin ngươi có thể một mực im lặng.

Một đoàn người chậm rãi mà đi, sau khi ra khỏi cửa thành, Mộ Dung Phi Yên rõ ràng đã thúc ngựa đi nhanh hơn, tiến lên đi phía trước đội ngũ. Hồ Tiểu Thiên đi theo đằng sau cô ả, tiếp theo là Lý Cẩm Hạo cùng Thiệu Nhất Giác, cuối cùng là Lương Đại Tráng và Hồ Phật đang lái xe ngựa.

Phía trước đã sắp sửa đến Thập Lý Trường Đình (* đình nghỉ chân), mặc dù mặt trời mới chỉ ló lên ở hướng đông, nhưng chỗ trường đình cũng đã đứng đầy người. Mộ Dung Phi Yên cũng không có biểu hiện cho ngựa đi chậm lại, cô ở trong kinh thành vô cố vô thân, mặc dù trước đây là thủ hạ của người đứng đầu phủ Kinh Triệu, nhưng người biết được việc cô phải đi đến Tây Xuyên nhậm chức thì cũng chỉ có một mình Kinh Triệu doãn - Hồng Bách Tề thôi. Với thân phận của Hồng Bách Tề thì đương nhiên sẽ không vì một tiểu bộ khoái nho nhỏ như cô mà phải dậy sớm đến nơi này tiễn đưa.

Hồ Tiểu Thiên cũng cho rằng sẽ không có người nào đến tiễn đưa chính mình. Lão cha thì ở nhà chuẩn bị vào triều, y ở Kinh Thành cũng chả có bằng hữu gì cả, chuyện đi Tây Xuyên nhậm chức y cũng chẳng tuyên truyền ra ngoài, thế cho nên ngoại trừ một số ít người đặc biệt thì cũng chả có ai biết chuyện hắn rời kinh đi nhậm chức.

Thế nhưng mà, chính lúc đi ngang qua Trường Đình, y lại trông thấy một đám người từ xa xa tiến tới, tên cầm đầu còn biểu hiện rất là gần gũi mà kêu lên: "Huynh đệ! Huynh đệ!"

Mọi người theo tiếng kêu nhìn lại thì nhận ra tên đang hô to "Huynh đê!" kia dĩ nhiên là Sử Học Đông - nhi tử bảo bối của Lại bộ Thượng Thư Sử Bất Xuy. Cái âm thanh "huynh đệ" này chính là hướng về Hồ Tiểu Thiên mà gọi. Hắn và Hồ Tiểu Thiên là anh em kết nghĩa, mặc dù hai người thì người nào cũng đều có mục đích riêng phải đạt được, thế nhưng chuyện danh phận đã xác định cũng là sự thật. Thiểu doãn phủ Kinh Triệu - Sử Cảnh Đức còn đặc biệt vì hai người mà làm chứng cơ mà.

Hồ Tiểu Thiên như thế nào đều không nghĩ tới thằng này có thể chạy tới đây tiễn đưa chính mình. Mộ Dung Phi Yên ghìm chặt dây cương, lạnh lùng liếc qua Hồ Tiểu Thiên. Trong ánh mắt này tràn đầy sự khinh bỉ. Cô thực sự không phải là khinh bỉ Hồ Tiểu Thiên, mà là khinh bỉ Sử Học Đông. Lần này sở dĩ cô bị tạm thời cách chức tất cả đều là do tên hỗn đản này ban tặng. Ngày đó Hồ Tiểu Thiên cùng Sử Học Đông đánh nhau túi bụi ngươi chết ta sống, hôm nay lại trở thành anh em kết nghĩa...... quả thật chỉ có thể dùng ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, rắn chuột một ổ cấu kết với nhau làm việc xấu để hình dung về bọn hắn.

Hồ Tiểu Thiên xoay người xuống ngựa, hướng động tác y xuống ngựa mà nhìn thì cũng có thể xem vẫn là tương đối ngốc. Hết cách rồi, haiz..., cũng chỉ là do kỹ thuật cưỡi ngựa không tinh. Y ném cương ngựa cho Thiệu Nhất Giác ở sau lưng, rồi cười cười mà đón tiếp, y hướng về phía Sử Học Đông ôm quyền hành lễ mà nói: "Đại ca!, Ngài làm sao lại tới tận đây vậy?" Nói thì nói thế thôi, nhưng trong lòng y cũng minh bạch, Sử Học Đông là nhi tử của Lại bộ Thượng Thư - Sử Bất Xuy, nhất định là hắn đã nghe được việc chính mình ra ngoài làm quan. Nhưng mà, cái tên này dậy sớm như vậy tới nơi này tiễ đưa chính mình thì rốt cuộc là có mục đích gì ah? Đến cùng là chuyên xấu hay là chuyện tốt đây?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện