Lúc này Hồ Tiểu Thiên mới nghe được từ bên ngoài một trận hỗn loạn, rồi tiếp đó là tiếng bước chân dồn dập, không bao lâu sau thì có người gõ cửa. Chỉ sau khi tiếng đập cửa vang lên, Mộ Dung Phi Yên mới ý thức được một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng, đó là làm sao mới có thể giải thích chuyện cô nam quả nữ hai người bọn họ đang ở chung một phòng đây. Người không biết bọn họ thì cũng coi như thôi, thế nhưng bốn gia đinh của tên kia.... ôi... trời ơi......, mình tại sao lại hồ đồ như vậy chứ? Rõ ràng cứ kệ cho thằng này đi theo vào phòng. Trong sạch của ta, thanh danh của ta, cái này... chẳng phải là muốn xong hết rồi sao? Cô ra hiệu cho Hồ Tiểu Thiên đến đằng sau màn che trốn đi, ấy thế mà cái thằng này lại thờ ơ. Sau khi nghe được tiếng đập cửa, còn dùng sức trừng lớn hai mắt, ra hiệu cho cô đi mở cửa.
Mộ Dung Phi Yên cắn cắn bờ môi, chuyện cũng đã đến nước này rồi, chỉ có thể thuận theo tự nhiên vậy! Cô đi đến trước then cài cửa rồi kéo ra, đứng ở bên ngoài là hơn mười tên thị vệ, bọn hắn lớn tiếng nói: "Đi ra, tất cả đều đi ra!"
Mộ Dung Phi Yên nói: "Đã quá nửa đêm rồi, sao còn đến phá giấc ngủ người ta?"
Một gã thị vệ nói: "Có phi tặc lẻn vào, tất cả đều ra ngoài, cần phải điều tra triệt để!"
Hồ Tiểu Thiên cũng đi ra ngoài, y và Mộ Dung Phi Yên một trước một sau tiến vào trong sân. Lúc này y mới phát hiện, trên người Mộ Dung Phi Yên đã nhiều hơn một tấm áo choàng màu đỏ thẫm. Liệu có phải là vì che giấu vết rách trên quần áo của cô lúc vừa rồi? Bốn gã gia đinh cũng vừa ngáp ngủ vừa chạy ra, vừa rồi phát hiện Hồ Tiểu Thiên không có mặt trong phòng, mấy người đã hết sức kinh hoảng, thế mà mới ra ngoài một cái đã thấy ngay y cùng Mộ Dung Phi Yên cùng một chỗ. Trong nội tâm mấy người lập tức hiểu ra, thiếu gia dù sao cũng là thiếu gia ah, cái bổn sự tán gái này quả không phải để trưng cho đẹp, mới ngày đầu tiên khởi hành đã cua được mỹ nữ rồi. Lương Đại Tráng nhếch miệng nhìn qua Mộ Dung Phi Yên, trong lòng thì thầm nhủ, cô nàng Mộ Dung Phi Yên này bình thường giả trang giống như liệt nữ trinh tiết vậy (*cô gái trong trắng ^-^), thế mà mới được nửa ngày đã sớm cùng thiếu gia nhà ta chân trong chân ngoài, một phòng cũng đã ở cùng nhau rồi. Khó trách thiếu gia đối với lời nói của ả cũng là tuân theo răm rắp. Mà cũng kỳ quái ah, vừa rồi như thế nào không nghe thấy động tĩnh gì cả, ta ngủ cũng thật sự là quá say rồi!
Đám thị vệ kia vào các phòng điều tra thoáng một phát, rồi sau đó tiến hành soát người. Thời điểm đi tới trước mặt Mộ Dung Phi Yên cũng muốn cô phải giơ tay lên, khiến cô phải giận giữ hét lên: "Làm gì vây? Chúng ta có công văn và quan ấn do chính Bộ Lại cấp, các ngươi làm như vậy, có tin hay không bọn ta sẽ tâu lên triều đình, xử lý các ngươi tội bất kính!"
Một giọng nói âm dương quái khí truyền đến: "Khẩu khí thật lớn, ta ngược lại muốn nhìn, các ngươi sẽ xử lý tội bất kính của ta như thế nào?" Một tên dịch thừa tiến tới.
Hồ Tiểu Thiên nhìn qua tên dịch thừa có chút xấu xí kia, liền có xúc động muốn hung hăng mà đập hai nhát lên trên mặt hắn. Nhưng dù sao bây giờ mình đang ở trên địa bàn của người ta, quan phẩm hiện tại của chính mình lại quá thấp, nên y mới ho khan một tiếng và nói: "Nam nữ thụ thụ bất thân, các ngươi cho dù có muốn kiểm tra thì cũng phải tìm nữ nhân tới kiểm tra."
Một tên thị vệ nhìn không được Hồ Tiểu Thiên trong mắt, hắn vừa mới tận mắt thấy y cùng Mộ Dung Phi Yên từ cùng một gian phòng đi ra, hiện tại còn nói cái gì mà nam nữ thụ thụ bất thân, lúc nãy còn không biết đã làm những gì rồi kìa! nên gã giễu cợt nói: "Vừa rồi hai người các ngươi làm gì trong phòng?"
Mộ Dung Phi Yên mắc cỡ mặt đỏ bừng, thế nhưng sự tình cô nam quả nữ ở chung một phòng cũng khó có thể trách người khác nghĩ bậy. Cô phất tay hướng về tên thị vệ kia đánh tới. Hồ Tiểu Thiên đứng bên cạnh cô, tay mắt lanh lẹ, một phát liền cầm chặt lấy cánh tay của cô. Không phải không nên đánh, mà là không thể đánh ah. Bây giờ đem chuyện nháo to lên thì cũng chỉ tổ dẫn thêm phiền toái cho chính mình thôi ah.
Quả nhiên tên dịch thừa kia biến sắc, khua tay nói: "Bắt hết bọn họ lại cho ta." Đối với loại quan cửu phẩm này như Hồ Tiểu Thiên, hắn căn bản là không hề để trong mắt.
Mộ Dung Phi Yên nói: "Vị đại nhân này, từ từ một chút chúng ta nói chuyện đã!"
Tên dịch thừa kia nhíu mày, trong lòng tự nhủ, bọn này còn muốn chơi bịp bợm cái gì nữa, nhưng mà cũng không ngại nghe cô nói vài câu, nên liền đi theo Mộ Dung Phi Yên đến bên cạnh. Mộ Dung Phi Yên và hắn thấp giọng nói gì đó, tên dịch thừa kia nghe xong liền trở mặt cực nhanh. Nguyên bản bộ mặt còn đang biểu lộ lạnh như băng, trong phút chốc đã như gió xuân quất vào mặt, ha ha nở nụ cười nói: "Sao mà không nói sớm, là hiểu lầm, hiểu lầm ah!" Hắn khoát khoát tay áo, ra hiệu cho đám thị vệ kia lui ra. Kỳ thật vừa nãy hắn cũng đã điều tra qua cả hai gian phòng, trong đó cũng không có phát hiện vấn đề gì cả.
Sau khi tên Dịch thừa dẫn đám người kia rời đi, Hồ Tiểu Thiên tiến lại gần Mộ Dung Phi Yên thấp giọng nói: "Ngươi đã nói với hắn cái gì vậy?"
Mộ Dung Phi Yên cười thần bí: "Bí mật!"
Hồ Tiểu Thiên cười nói: "Ngươi không cần nói ta cũng biết, đơn giản là mang ra chiêu bài phủ Kinh Triệu để dọa người."
Mộ Dung Phi Yên lạnh lùng liếc mắt nhìn y, đến lời nói cũng cảm thấy thừa hơi không cần nói với y, rồi bước nhanh về gian phòng của mình, mạnh mẽ đóng sầm cửa lại.
Hồ Tiểu Thiên nhìn qua cửa phòng đóng chặt của Mộ Dung Phi Yên thì không khỏi lắc đầu, hướng vài tên gia đinh đang biểu lộ cổ quái ở sau lưng mà nói: "Quay về phòng nghỉ ngơi, sáng mai còn phải dậy đi sớm!"
Sáng sớm hôm sau, Hồ Tiểu Thiên đã dậy cực sớm, bốn tên gia đinh thì có ba tên vẫn còn ngủ say. Chỉ có Hồ Phật mới sáng đã đi chăm sóc ngựa rồi. Hồ Tiểu Thiên kéo mở cửa phòng đi ra ngoài.
Vừa ra cửa đã thấy Mộ Dung Phi Yên dậy rồi, cô đang tại trong sân múa luyện quyền.
Hồ Tiểu Thiên lười biếng ngáp một cái nói: "Cô thật là dụng công ah!"
"Không dụng công thì làm sao bảo vệ nổi ngươi?"
Hồ Tiểu Thiên cười nói: "Ta là một đại nam nhân, không cần cô phải bảo hộ." Ngoài miệng y cậy mạnh, nhưng trong lòng cũng không khỏi thừa nhận, nếu như không có Mộ Dung Phi Yên thì y chỉ sợ sớm đã chết oan chết uổng rồi.
Mộ Dung Phi Yên dừng lại động tác, hướng về phía Hồ Tiểu Thiên nói: "Có biết tối hôm qua xảy ra chuyện gì hay không?"
Hồ Tiểu Thiên lắc đầu.
Mộ Dung Phi Yên nói: "Phòng chữ Thiên bên kia đã xảy ra vụ trộm, nghe nói tối hôm qua bị mất rất nhiều thứ, đến cả công hàm khẩn cấp gửi tới Ngọc Môn Quan cũng bị mất."
Hồ Tiểu Thiên đến giờ mới hiểu được vì cái gì mà tối hôm qua lại gây ra động tĩnh lớn như vậy. Theo như cái này thì, tên mặc hắc y chạy trốn trên nóc phòng bọn hắn chính là kẻ trộm rồi. Mặc dù bọn hắn thấy tung tích kẻ trộm, nhưng mà cũng không có bổn sự ngăn kẻ trộm lại ah.
Hồ Tiểu Thiên nói: "Cái trạm dịch này cũng là trốn thị phi, chúng ta không nên ở lâu, đi xem Hồ Phật chuẩn bị xe ngựa xong chưa, rồi chúng ta nhanh chóng rời khỏi."
Mộ Dung Phi Yên cũng có cách nghĩ giống với y, nên gật đầu nói: "Nên nhanh chóng ly khai thì tốt hơn."
Nhóm người chỉ đơn giản dùng xong bữa sáng tại dịch quán, chuẩn bị tốt xe ngựa, rồi lại tiếp tục thẳng tiến hướng Tây Nam.
Đường đi tiếp theo thuận lợi hơn rất nhiều. Trời trong nắng ấm, không gió, không mưa, lại có Mộ Dung Phi Yên một đường làm bạn, an toàn tự nhiên có thể được đảm bảo. Về phần bốn tên gia đinh, bọn hắn tuy rằng nhát gan, sợ phiền phức, nhưng mà cũng tuyệt không phải giống như phế vật trong lời Hồ Tiểu Thiên. Hồ Phật trên đường chiếu cố và chăm sóc ngựa rất có nghề, có chiếu cố của hắn, ngựa của bọn họ trong nửa tháng đi đường luôn bảo trì ở trạng thái tràn đầy tinh lực.
Hai người Lý Cẩm Hạo cùng Thiệu Nhất Giác thì phụ trách an bài ăn ngủ ven đường, bọn hắn ở phương diện này rất có kinh nghiệm. Hơn nữa hai người cũng chịu khổ, chủ động gánh vác tất cả công việc trong nhóm. Về phần Lương Đại Tráng, cái thằng này từ trước đến nay đều là người nói lớn hơn làm. Làm việc thì chả được bao nhiêu, nhưng công phu nịnh hót, chọc cười thì phải nói là vô đối. Không có việc gì tán gẫu với thằng này cũng coi như là giải lao.
Kỹ thuật cưỡi ngựa của Hồ Tiểu Thiên trong nửa tháng này đột nhiên tăng mạnh, mặc dù nếu mang đi so sánh thì không thể nào bằng được trình độ tinh thâm của Mộ Dung Phi Yên, nhưng mà cũng có thể miễn cưỡng cho là đạt tiêu chuẩn được rồi. Những khi rảnh rỗi thì Mộ Dung Phi Yên sẽ dạy cho y một hai chiêu thức, trong thiên hạ bây giờ cũng không yên ổn gì cả, nếu như thật sự gặp phải phiền toái gì thì có thể lợi dụng một chút võ công học được để tự bảo vệ chính mình. Đây cũng có thể coi là phòng bị trước ah.
Nhưng mà mọi sự đã bắt đầu thay đổi khi nhóm họ bước vào Tây Xuyên, vừa mới tới cảnh nội liền gặp phải mùa mưa dài nhất trong năm. Mấy ngày mưa dầm liên tục đã khiến con đường lầy lội không chịu nổi, đến cuối ngày thì đến xe ngựa cũng bị gãy trục, khiến bọn y không thể không bỏ lại xe mà đi về phía trước.
Phía trước chính là Bồng Âm Sơn, phải vượt qua ngọn núi này thì mới thật sự gọi là tiến vào địa phận của Tây Xuyên. Một đường đi cho đến giờ, nếu gặp trạm dịch thì nhóm y sẽ nghỉ ngơi ở đó, nếu không có trạm dịch thì sẽ nghỉ tại nhà trọ. Mặc dù trong tay Hồ Tiểu Thiên có "địa đồ tầm xuân" được đánh dấu kỹ càng do Sử Học Đông đưa cho, nhưng y cũng chưa vào xem qua lần nào. Càng tiến về Tây Nam, đất đai càng hoang vu, có những khi, đến cả hai ba ngày họ cũng không thấy được một nhà dân nào, những lúc đó thì đành phải ngủ ngoài hoang dã thôi.
Mưa liên tục không ngớt, tầng mây hạ thấp đến nỗi tưởng chừng như đang áp lên đỉnh đầu bọn họ. Sắc trời âm u, nặng nề, khiến cho hít thở cũng khó khăn. Hồ Tiểu Thiên đầu đội mũ rộng vành, người mặc áo tơi, nhìn thoáng qua giống như một lão ngư ông già dặn sóng gió. Hết cách rồi, trang bị phòng mưa thộng dụng nhất ở thời đại này cũng chỉ có thế thôi, đến bộ dạng Mộ Dung Phi Yên nhìn cũng giống hệt y. Chiếc xe ngựa duy nhất cũng đã bị bọn họ vứt bỏ, những con ngựa phải trực tiếp vượt mưa tiến về phía trước, gió thật to, xen lẫn những hạt mưa to như hạt đậu đánh tới, đập thẳng lên thân thể bọn họ, đập thẳng lên khuôn mặt bọn họ, mỗi người đều bị đánh cho không mở nổi mắt nữa.
Cả ngựa cũng không mở nổi mắt, người với ngựa cùng nhau cúi đầu, tại trong mưa gió mà gian nan tiến lên từng chút một.
Một tia chớp sẹt qua, xé rách thiên không u ám, dường như tầng mây đã bị tia sét đó rạch ra một khe dài, thế rồi từ đó bao nhiêu nước mưa tích tụ trong tầng mây ào ào trút xuống.
Mộ Dung Phi Yên cắn cắn bờ môi, chuyện cũng đã đến nước này rồi, chỉ có thể thuận theo tự nhiên vậy! Cô đi đến trước then cài cửa rồi kéo ra, đứng ở bên ngoài là hơn mười tên thị vệ, bọn hắn lớn tiếng nói: "Đi ra, tất cả đều đi ra!"
Mộ Dung Phi Yên nói: "Đã quá nửa đêm rồi, sao còn đến phá giấc ngủ người ta?"
Một gã thị vệ nói: "Có phi tặc lẻn vào, tất cả đều ra ngoài, cần phải điều tra triệt để!"
Hồ Tiểu Thiên cũng đi ra ngoài, y và Mộ Dung Phi Yên một trước một sau tiến vào trong sân. Lúc này y mới phát hiện, trên người Mộ Dung Phi Yên đã nhiều hơn một tấm áo choàng màu đỏ thẫm. Liệu có phải là vì che giấu vết rách trên quần áo của cô lúc vừa rồi? Bốn gã gia đinh cũng vừa ngáp ngủ vừa chạy ra, vừa rồi phát hiện Hồ Tiểu Thiên không có mặt trong phòng, mấy người đã hết sức kinh hoảng, thế mà mới ra ngoài một cái đã thấy ngay y cùng Mộ Dung Phi Yên cùng một chỗ. Trong nội tâm mấy người lập tức hiểu ra, thiếu gia dù sao cũng là thiếu gia ah, cái bổn sự tán gái này quả không phải để trưng cho đẹp, mới ngày đầu tiên khởi hành đã cua được mỹ nữ rồi. Lương Đại Tráng nhếch miệng nhìn qua Mộ Dung Phi Yên, trong lòng thì thầm nhủ, cô nàng Mộ Dung Phi Yên này bình thường giả trang giống như liệt nữ trinh tiết vậy (*cô gái trong trắng ^-^), thế mà mới được nửa ngày đã sớm cùng thiếu gia nhà ta chân trong chân ngoài, một phòng cũng đã ở cùng nhau rồi. Khó trách thiếu gia đối với lời nói của ả cũng là tuân theo răm rắp. Mà cũng kỳ quái ah, vừa rồi như thế nào không nghe thấy động tĩnh gì cả, ta ngủ cũng thật sự là quá say rồi!
Đám thị vệ kia vào các phòng điều tra thoáng một phát, rồi sau đó tiến hành soát người. Thời điểm đi tới trước mặt Mộ Dung Phi Yên cũng muốn cô phải giơ tay lên, khiến cô phải giận giữ hét lên: "Làm gì vây? Chúng ta có công văn và quan ấn do chính Bộ Lại cấp, các ngươi làm như vậy, có tin hay không bọn ta sẽ tâu lên triều đình, xử lý các ngươi tội bất kính!"
Một giọng nói âm dương quái khí truyền đến: "Khẩu khí thật lớn, ta ngược lại muốn nhìn, các ngươi sẽ xử lý tội bất kính của ta như thế nào?" Một tên dịch thừa tiến tới.
Hồ Tiểu Thiên nhìn qua tên dịch thừa có chút xấu xí kia, liền có xúc động muốn hung hăng mà đập hai nhát lên trên mặt hắn. Nhưng dù sao bây giờ mình đang ở trên địa bàn của người ta, quan phẩm hiện tại của chính mình lại quá thấp, nên y mới ho khan một tiếng và nói: "Nam nữ thụ thụ bất thân, các ngươi cho dù có muốn kiểm tra thì cũng phải tìm nữ nhân tới kiểm tra."
Một tên thị vệ nhìn không được Hồ Tiểu Thiên trong mắt, hắn vừa mới tận mắt thấy y cùng Mộ Dung Phi Yên từ cùng một gian phòng đi ra, hiện tại còn nói cái gì mà nam nữ thụ thụ bất thân, lúc nãy còn không biết đã làm những gì rồi kìa! nên gã giễu cợt nói: "Vừa rồi hai người các ngươi làm gì trong phòng?"
Mộ Dung Phi Yên mắc cỡ mặt đỏ bừng, thế nhưng sự tình cô nam quả nữ ở chung một phòng cũng khó có thể trách người khác nghĩ bậy. Cô phất tay hướng về tên thị vệ kia đánh tới. Hồ Tiểu Thiên đứng bên cạnh cô, tay mắt lanh lẹ, một phát liền cầm chặt lấy cánh tay của cô. Không phải không nên đánh, mà là không thể đánh ah. Bây giờ đem chuyện nháo to lên thì cũng chỉ tổ dẫn thêm phiền toái cho chính mình thôi ah.
Quả nhiên tên dịch thừa kia biến sắc, khua tay nói: "Bắt hết bọn họ lại cho ta." Đối với loại quan cửu phẩm này như Hồ Tiểu Thiên, hắn căn bản là không hề để trong mắt.
Mộ Dung Phi Yên nói: "Vị đại nhân này, từ từ một chút chúng ta nói chuyện đã!"
Tên dịch thừa kia nhíu mày, trong lòng tự nhủ, bọn này còn muốn chơi bịp bợm cái gì nữa, nhưng mà cũng không ngại nghe cô nói vài câu, nên liền đi theo Mộ Dung Phi Yên đến bên cạnh. Mộ Dung Phi Yên và hắn thấp giọng nói gì đó, tên dịch thừa kia nghe xong liền trở mặt cực nhanh. Nguyên bản bộ mặt còn đang biểu lộ lạnh như băng, trong phút chốc đã như gió xuân quất vào mặt, ha ha nở nụ cười nói: "Sao mà không nói sớm, là hiểu lầm, hiểu lầm ah!" Hắn khoát khoát tay áo, ra hiệu cho đám thị vệ kia lui ra. Kỳ thật vừa nãy hắn cũng đã điều tra qua cả hai gian phòng, trong đó cũng không có phát hiện vấn đề gì cả.
Sau khi tên Dịch thừa dẫn đám người kia rời đi, Hồ Tiểu Thiên tiến lại gần Mộ Dung Phi Yên thấp giọng nói: "Ngươi đã nói với hắn cái gì vậy?"
Mộ Dung Phi Yên cười thần bí: "Bí mật!"
Hồ Tiểu Thiên cười nói: "Ngươi không cần nói ta cũng biết, đơn giản là mang ra chiêu bài phủ Kinh Triệu để dọa người."
Mộ Dung Phi Yên lạnh lùng liếc mắt nhìn y, đến lời nói cũng cảm thấy thừa hơi không cần nói với y, rồi bước nhanh về gian phòng của mình, mạnh mẽ đóng sầm cửa lại.
Hồ Tiểu Thiên nhìn qua cửa phòng đóng chặt của Mộ Dung Phi Yên thì không khỏi lắc đầu, hướng vài tên gia đinh đang biểu lộ cổ quái ở sau lưng mà nói: "Quay về phòng nghỉ ngơi, sáng mai còn phải dậy đi sớm!"
Sáng sớm hôm sau, Hồ Tiểu Thiên đã dậy cực sớm, bốn tên gia đinh thì có ba tên vẫn còn ngủ say. Chỉ có Hồ Phật mới sáng đã đi chăm sóc ngựa rồi. Hồ Tiểu Thiên kéo mở cửa phòng đi ra ngoài.
Vừa ra cửa đã thấy Mộ Dung Phi Yên dậy rồi, cô đang tại trong sân múa luyện quyền.
Hồ Tiểu Thiên lười biếng ngáp một cái nói: "Cô thật là dụng công ah!"
"Không dụng công thì làm sao bảo vệ nổi ngươi?"
Hồ Tiểu Thiên cười nói: "Ta là một đại nam nhân, không cần cô phải bảo hộ." Ngoài miệng y cậy mạnh, nhưng trong lòng cũng không khỏi thừa nhận, nếu như không có Mộ Dung Phi Yên thì y chỉ sợ sớm đã chết oan chết uổng rồi.
Mộ Dung Phi Yên dừng lại động tác, hướng về phía Hồ Tiểu Thiên nói: "Có biết tối hôm qua xảy ra chuyện gì hay không?"
Hồ Tiểu Thiên lắc đầu.
Mộ Dung Phi Yên nói: "Phòng chữ Thiên bên kia đã xảy ra vụ trộm, nghe nói tối hôm qua bị mất rất nhiều thứ, đến cả công hàm khẩn cấp gửi tới Ngọc Môn Quan cũng bị mất."
Hồ Tiểu Thiên đến giờ mới hiểu được vì cái gì mà tối hôm qua lại gây ra động tĩnh lớn như vậy. Theo như cái này thì, tên mặc hắc y chạy trốn trên nóc phòng bọn hắn chính là kẻ trộm rồi. Mặc dù bọn hắn thấy tung tích kẻ trộm, nhưng mà cũng không có bổn sự ngăn kẻ trộm lại ah.
Hồ Tiểu Thiên nói: "Cái trạm dịch này cũng là trốn thị phi, chúng ta không nên ở lâu, đi xem Hồ Phật chuẩn bị xe ngựa xong chưa, rồi chúng ta nhanh chóng rời khỏi."
Mộ Dung Phi Yên cũng có cách nghĩ giống với y, nên gật đầu nói: "Nên nhanh chóng ly khai thì tốt hơn."
Nhóm người chỉ đơn giản dùng xong bữa sáng tại dịch quán, chuẩn bị tốt xe ngựa, rồi lại tiếp tục thẳng tiến hướng Tây Nam.
Đường đi tiếp theo thuận lợi hơn rất nhiều. Trời trong nắng ấm, không gió, không mưa, lại có Mộ Dung Phi Yên một đường làm bạn, an toàn tự nhiên có thể được đảm bảo. Về phần bốn tên gia đinh, bọn hắn tuy rằng nhát gan, sợ phiền phức, nhưng mà cũng tuyệt không phải giống như phế vật trong lời Hồ Tiểu Thiên. Hồ Phật trên đường chiếu cố và chăm sóc ngựa rất có nghề, có chiếu cố của hắn, ngựa của bọn họ trong nửa tháng đi đường luôn bảo trì ở trạng thái tràn đầy tinh lực.
Hai người Lý Cẩm Hạo cùng Thiệu Nhất Giác thì phụ trách an bài ăn ngủ ven đường, bọn hắn ở phương diện này rất có kinh nghiệm. Hơn nữa hai người cũng chịu khổ, chủ động gánh vác tất cả công việc trong nhóm. Về phần Lương Đại Tráng, cái thằng này từ trước đến nay đều là người nói lớn hơn làm. Làm việc thì chả được bao nhiêu, nhưng công phu nịnh hót, chọc cười thì phải nói là vô đối. Không có việc gì tán gẫu với thằng này cũng coi như là giải lao.
Kỹ thuật cưỡi ngựa của Hồ Tiểu Thiên trong nửa tháng này đột nhiên tăng mạnh, mặc dù nếu mang đi so sánh thì không thể nào bằng được trình độ tinh thâm của Mộ Dung Phi Yên, nhưng mà cũng có thể miễn cưỡng cho là đạt tiêu chuẩn được rồi. Những khi rảnh rỗi thì Mộ Dung Phi Yên sẽ dạy cho y một hai chiêu thức, trong thiên hạ bây giờ cũng không yên ổn gì cả, nếu như thật sự gặp phải phiền toái gì thì có thể lợi dụng một chút võ công học được để tự bảo vệ chính mình. Đây cũng có thể coi là phòng bị trước ah.
Nhưng mà mọi sự đã bắt đầu thay đổi khi nhóm họ bước vào Tây Xuyên, vừa mới tới cảnh nội liền gặp phải mùa mưa dài nhất trong năm. Mấy ngày mưa dầm liên tục đã khiến con đường lầy lội không chịu nổi, đến cuối ngày thì đến xe ngựa cũng bị gãy trục, khiến bọn y không thể không bỏ lại xe mà đi về phía trước.
Phía trước chính là Bồng Âm Sơn, phải vượt qua ngọn núi này thì mới thật sự gọi là tiến vào địa phận của Tây Xuyên. Một đường đi cho đến giờ, nếu gặp trạm dịch thì nhóm y sẽ nghỉ ngơi ở đó, nếu không có trạm dịch thì sẽ nghỉ tại nhà trọ. Mặc dù trong tay Hồ Tiểu Thiên có "địa đồ tầm xuân" được đánh dấu kỹ càng do Sử Học Đông đưa cho, nhưng y cũng chưa vào xem qua lần nào. Càng tiến về Tây Nam, đất đai càng hoang vu, có những khi, đến cả hai ba ngày họ cũng không thấy được một nhà dân nào, những lúc đó thì đành phải ngủ ngoài hoang dã thôi.
Mưa liên tục không ngớt, tầng mây hạ thấp đến nỗi tưởng chừng như đang áp lên đỉnh đầu bọn họ. Sắc trời âm u, nặng nề, khiến cho hít thở cũng khó khăn. Hồ Tiểu Thiên đầu đội mũ rộng vành, người mặc áo tơi, nhìn thoáng qua giống như một lão ngư ông già dặn sóng gió. Hết cách rồi, trang bị phòng mưa thộng dụng nhất ở thời đại này cũng chỉ có thế thôi, đến bộ dạng Mộ Dung Phi Yên nhìn cũng giống hệt y. Chiếc xe ngựa duy nhất cũng đã bị bọn họ vứt bỏ, những con ngựa phải trực tiếp vượt mưa tiến về phía trước, gió thật to, xen lẫn những hạt mưa to như hạt đậu đánh tới, đập thẳng lên thân thể bọn họ, đập thẳng lên khuôn mặt bọn họ, mỗi người đều bị đánh cho không mở nổi mắt nữa.
Cả ngựa cũng không mở nổi mắt, người với ngựa cùng nhau cúi đầu, tại trong mưa gió mà gian nan tiến lên từng chút một.
Một tia chớp sẹt qua, xé rách thiên không u ám, dường như tầng mây đã bị tia sét đó rạch ra một khe dài, thế rồi từ đó bao nhiêu nước mưa tích tụ trong tầng mây ào ào trút xuống.
Danh sách chương