Ở bên ngoài, bé gái kia đã nghe được tiếng nói chuyện từ bên trong, nên càng ra sức đập cửa và lớn tiếng cầu khẩn: "Đại sư, van cầu các ngài, ông nội của cháu bị thương, van cầu các ngài cứu lấy ông nội cháu!"

Mộ Dung Phi Yên nghe đến đó liền không hề để ý Hồ Tiểu Thiên nói gì nữa, lập tức kéo mở cửa miếu.

Cô bé kia nhìn thấy cửa miếu mở ra, thân thể rốt cuộc cũng không chống đỡ nổi nữa, mềm nhũn ngã trên mặt đất. Mộ Dung Phi Yên cuống quít xông lên ôm lấy cô bé, thì thấy nó sắc mặt tái nhợt, thân hình không ngừng run rẩy mà vẫn cố run run nói: "Ông nội của cháu.... Ông nội của cháu..." Ngón tay thì chỉ chỉ xuống phía dưới núi.

Hồ Tiểu Thiên nương theo ánh sáng tia chớp nhìn xuống dưới núi, thì thấy ở cuối thềm đá quả nhiên có một bóng đen. Y lo lắng trong đó có lừa dối, dù sao vừa rồi suýt chút nữa thì đã bị đám hòa thượng kia mưu hại, nên hiện tại, chuyện gì cũng phải coi chừng.

Mộ Dung Phi Yên biết rõ y đang lo lắng cái gì, nên buông cô bé kia xuống rồi nói: "Ta cùng ngươi đi qua đó!"

Hồ Tiểu Thiên nhẹ gật đầu, có Mộ Dung Phi Yên ở một bên đi cùng, ít nhất thì an toàn cũng có thể đảm bảo phần nào. Hai người dọc theo bậc thang đi xuống, đi đến phía trước bóng đen kia liền thấy một lão già mặc áo đen, tóc trắng xóa đang ngã sấp trên mặt đất, khắp người lão nhuốm đầy máu tươi, xem ra bị thương rất nặng. Hồ Tiểu Thiên sờ lên phần cổ của lão, rồi lại dò xét hơi thở của lão, rốt cuộc cũng xác định được lão già này vẫn còn sống.

Dưới sự giúp đỡ của Mộ Dung Phi Yên, Hồ Tiểu Thiên nâng lão già lên lưng, cũng may lão già này thân hình gầy yếu, chỉ khoảng 50 cân, cõng lão cũng không mất bao nhiêu sức lực.

Mộ Dung Phi Yên theo bên cạnh hiệp trợ, đến trước cửa miếu, lại nâng dậy đứa bé kia. Cô bé này cũng có chút kiên cường, từ đầu tới giờ đều không hề nhìn thấy nó chảy một giọt nước mắt nào cả, chỉ là thể lực của nó tiêu hao quá độ, nên đến cả sức đi đường cũng không có nữa rồi.

Hồ Tiểu Thiên cùng Mộ Dung Phi Yên mang theo một già một trẻ này trở lại trong miếu, Mộ Dung Phi Yên một lần nữa đóng thật chặt cửa miếu, lúc này hai người Thiệu Nhất Giác cùng Lý Cẩm Hạo nghe được động tĩnh nên cũng đã chạy tới. Lý Cẩm Hạo từ trên lưng Hồ Tiểu Thiên tiếp được lão giả kia, rồi dẫn một già một trẻ này tới Thiên Điện.

Lương Đại Tráng cùng Hồ Phật vừa mới ngủ, lại bị đánh thức, nhìn thấy mấy người mang theo một lão giả cả người đầy máu tới, liền cuống quýt bu lại.

Hồ Tiểu Thiên nói: "Trước đem ông ta đặt lên trên bàn thờ, cẩn thận một chút!"

Mấy người cùng nhau nhấc lão già đặt ở bên trên bàn thờ.

Hồ Tiểu Thiên nhận lấy khăn lông khô Lương Đại Tráng đưa tới, xoa xoa khuôn mặt, thở phào một hơi thật dài rồi mới tiến tới bên người lão già kia. Cô bé áo trắng đang cầm thật chặt bàn tay khô héo của ông ta, trên mặt vừa có chút sợ hãi lại ưu thương, chỉ là trong mắt của nó không hề có một chút nước mắt.

Hồ Tiểu Thiên vươn tay ra vỗ nhè nhẹ lên vai cô bé, lại không thể tưởng được nó bỗng nhiên xoay người lại, một đôi mắt trong vắt sáng ngời không kìm được giận giữ mà nhìn thẳng Hồ Tiểu Thiên. Nét mặt cô bé khiến Hồ Tiểu Thiên sợ hãi kêu lên một tiếng, cô bé này tuy tuổi còn nhỏ, thế nhưng mà trên người lại tràn đầy một cỗ uy thế không nói nên lời, biểu lộ đầy nghiệm nghị không thể xâm phạm.

Hồ Tiểu Thiên có chút lúng túng rút tay về nói: "Tiểu muội muội, ta chỉ là muốn giúp ông nội ngươi kiểm tra thương thế thôi mà!"

Một đôi mắt đẹp sáng ngời nhưng lại toát ra chút phức tạp không hề tương xứng với tuổi tác của cô bé, nó cắn cắn bờ môi đã tái nhợt, thấp giọng nói: "Ca ca là lang trung?"

Đời này của Hồ Tiểu Thiên không muốn nhất chính là cái chức nghiệp đó, thế nhưng mà y xuyên việt tới đây, cũng không hề quên đi sở học y thuật, nếu như y đối với y thuật dốt đặc cán mai thì cũng coi như bỏ qua, nhưng mà y rõ ràng hiểu được y thuật, lại có được năng lực cứu chữa cho người, nên há có thể ngồi yên không để ý tới? Hồ Tiểu Thiên mím môi, rốt cục gật đầu nói: "Cũng có biết một chút, mặc dù không tính là cao minh, nhưng ta nghĩ muội cũng không có lựa chọn tốt hơn nào nữa đâu!"

Cô bé thấy vậy cũng không nói thêm gì nữa, Mộ Dung Phi Yên đi đến bên cạnh của nó, ôn nhu khuyên nhủ: "Tiểu muội à! Không bằng tỷ dẫn muội đi đổi một bộ quần áo khác, ở đây thì cứ giao cho đại ca chiếu cố."

Cô bé lại quật cường lắc đầu: "Muỗi sẽ ở lại chỗ này, không đi đâu cả!"

Hồ Tiểu Thiên thật là có chút dở khóc dở cười, đã sớm nhắc nhở Mộ Dung Phi Yên không cần quản nhiều sự tình làm gì, hiện tại thì tốt rồi, trực tiếp từ bên ngoài nhặt về hai cái phiền toái. Tiếp theo, y bảo Hồ Phật đi đun một bình nước ấm, rồi lại để cho Lương Đại Tráng đi lấy hộp dụng cụ chữa thương của y.

Trên người lão già kia ướt sũng máu tươi, hiển nhiên bị thương không hề nhẹ, máu tươi khiến quần áo cùng da thịt của lão nhiều chỗ dính chặt vào nhau, Hồ Tiểu Thiên lấy ra cái kéo, cẩn thận từng chút một cắt bỏ quần áo của lão. Ông già này quả thật quá gầy, thậm chí có thể dùng câu "da bọc xương" để hình dung. Có thể là bởi vì mất máu quá nhiều, nên da thịt lão ta tái nhợt, trên bụng lão có hai vết đao chém. Theo vị trí vết chém mà nói thì cũng không nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng nửa người dưới càng là máu tươi đầm đìa, khi Hồ Tiểu Thiên cắt bỏ ống quần của lão ta, Mộ Dung Phi Yên không đành lòng xem tiếp, xoay người sang chỗ khác. Cô bé kia dùng sức cắn cắn bờ môi, yên lặng xoay người đi ra bên ngoài. Mộ Dung Phi Yên cuống quít chạy theo cô bé ra ngoài, cô vốn tưởng rằng cô bé kia sẽ thương tâm mà rơi lệ, ai ngờ lúc đi qua mới phát hiện, biểu lộ của cô bé tuy cũng có khổ sở, nhưng mà ánh mắt trong veo tại trong đêm tối càng trở nên kiên định.

Hồ Tiểu Thiên cắt bỏ đi ống quần ông lão, phát hiện từ đầu gối đến đùi chân phải ông ta cơ hồ bị nghiền thành thịt nhão, bởi vì thời gan dài ngâm nước, nên miệng vết thương đã trở nên trắng bệch. Hồ Tiểu Thiên liền đưa ra phán đoán, đùi phải ông ta chỉ sợ không thể giữ được. Trên chân trái mặc dù cũng có không ít vết đao, nhưng có lẽ không hề thương tổn đến xương cốt, nhìn thì thấy nhuộm đầy máu tươi, nhưng chỉ là bị thương ngoài da.

Hồ Tiểu Thiên cắt bỏ miếng quần cuối cùng dưới háng lão giả, tình cảnh trước mắt khiến cho y không khỏi khẽ giật mình, dưới háng lão giả kia vậy mà rỗng tuếch, nhìn vết thương cắt đứt nòi giống của lão, thì có lẽ đã lâu lắm rồi. Lương Đại Tráng ở bên cạnh ồ lên một tiếng, thấp giọng nói: "Lão không có kê kê..."

Hồ Tiểu Thiên hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, Lương Đại Tráng cuống quít rụt đầu lại. Hồ Tiểu Thiên cẩn thận kiểm tra hết thương thế cho ông ta, sau đó đi ra ngoài cửa. Mộ Dung Phi Yên cùng cô bé kia đứng bên ngoài hồi lâu, nhưng mà giữa hai người đến cả một câu cũng không nói. Mộ Dung Phi Yên thấy y ra thì hỏi: "Tình huống như thế nào rồi?"

Hồ Tiểu Thiên nói: "Tình huống vô cùng nghiêm trọng, đùi phải giữ không được, phải lập tức tiến hành cắt chân, nếu không sẽ nhiễm trùng."

Cô bé kia xoay người lại, lẳng lặng nhìn qua Hồ Tiểu Thiên nói: "Có thể giữ được tánh mạng không?"

Hồ Tiểu Thiên không có trả lời vấn đề của cô bé, mà hỏi lại: "Chân của ông nội muội đã bị thương mấy ngày rồi?"

Cô bé kia cắn cắn bờ môi, rõ ràng đang suy nghĩ có nên thành thật trả lời Hồ Tiểu Thiên vấn đề này hay không, một lát sau mới nói: "Hai ngày!"

Hồ Tiểu Thiên thầm than, nếu mọi chuyện đúng như lời cô bé thì sức sống của lão giả kia cũng đủ ương ngạnh. Dưới tình huống bị thương như thế, lại còn trong tình trạng mất máu cực độ mà vẫn có thể chèo chống đến tận giờ thì quả thật không dễ dàng. Y chân thực nói ra: "Tình huống bị thương của ông muội vô cùng nghiêm trọng, cho dù ta có thể ta có thể giúp hắn làm giải phẫu cắt chân, cũng rất khó đảm bảo ông muội có thể sống được!"

Cô bé kia nói: "Nếu như không tiến hành cắt chân, thì có phải hay không ông muội chắc chắn sẽ chết?" Đối với hai chữ "Giải phẫu" trong miệng Hồ Tiểu Thiên khiến cô bé có chút khó hiểu.

Hồ Tiểu Thiên không chút do dự nhẹ gật đầu, nếu như y không ra tay cứu trị, thì lão giả này không hề nghi ngờ chắc chắn sẽ chết. Nếu như là một cô bé khác, chỉ sợ lúc này đã khóc lên thành tiếng, cho dù có không khóc, cũng nhất định sợ tới mức khó có thể làm chủ được bản thân. Thế mà cô bé trước mắt không những không hề khóc, mà lại còn biểu hiện ra vô cùng chấn định. Loại chấn định này đã hoàn toàn vượt qua khỏi tuổi tác của cô bé, cô bé gật gật đầu nói: "Cứu ông muội!" "Có thể...."

Trong nội tâm Hồ Tiểu Thiên vẫn còn có chút do dự, y cũng không có mười phần nắm chắc có thể cứu được vị lão giả này, mặc dù là thời đại này không cần bằng hành nghề thầy thuốc, cũng không cần ký tên trước khi phẫu thuật, nhưng mà đến khi người bị thương chết rồi, thân nhân của lão có hay không tính toán khoản nợ này lên hết người y? Hơn nữa một già một trẻ hai người này còn không rõ lai lịch, đến tột cùng là tốt hay là xấu đều không rõ ràng lắm.

Cô bé nói: "Huynh cứ yên tâm, dù có xảy ra chuyện gì đi nữa, muội cũng sẽ không trách huynh."

Hồ Tiểu Thiên nói: "Nói miệng không bằng chứng, muội phải viết một chữ làm chứng mới được!" Không thể hại người, nhưng nên có tâm phòng bị người, mọi sự hay vẫn là giấu nghề thì tốt hơn.

Cô bé nói: "Tốt!"

Thời điểm Hồ Tiểu Thiên đi chuẩn bị chữa trị, Mộ Dung Phi Yên tìm tới giấy bút, cô bé kia lúc này liền ở một bên viết xuống chứng từ. Mặc dù tuổi cô bé không lớn lắm, thế nhưng mà chữ viết phải công nhận "loan phiêu phượng đổ, rồng bay phượng múa", thật sự là đẹp đến cực điểm. Mộ Dung Phi Yên nhìn thấy chữ viết, trong nội tâm âm thầm cảm thấy kỳ lạ, cô bé này chắc chắn không phải xuất thân bình thường ah.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện