Sau một màn khắc khẩu vừa rồi, Mạc Nhiên đoán trước được Tống Lai Yên sẽ không chờ mình. Nhìn hành lang trống không, cảm giác cô đơn dần chiếm cứ trái tim anh.
Thì ra bố thí của cô mang theo điều kiện, thiếu chút nữa anh còn tưởng là cô thật sự thương hại, thật sự đau lòng thay mình.
Mạc Nhiên kéo khóe miệng lộ ra một nụ cười miễn cưỡng, rồi từ từ rũ mắt xuống.
Nhưng vẫn còn may, không vì trốn tránh mà Mạc Nhiên trở lại căn nhà không có hơi ấm kia, một khi anh quay lại Mạc gia, không quan tâm đến bên kia thì Tống Lai Yên e là chỉ còn con đường chết. Bệnh suyễn phát tác một phát trí mạng, sợ là xe cứu thương đến không kịp, còn nếu có thì ngay khi đến bệnh viện có khi thi thể đã lạnh rồi.
Ở lầu 1, Tô Bội Tình và Lý Ngạn Vĩ đang cãi nhau, mà nội dung trong đó thì Mạc Nhiên không thèm quan tâm. Thậm chí ánh mắt cũng không dừng lại giây nào, anh đã đi một mạch thẳng lên lầu. Anh chỉ để tâm đến mục đích của mình.
Tống Lai Yên ở lầu 3 nên anh đi thẳng lên đó, nhưng khi đi ngang qua lầu 2, một người lạnh nhạt như anh cũng phải dừng bước.
Đó là tiếng động gì vậy? Từng tiếng hít thở dồn dập, gấp gáp nhưng lại cực kì mỏng manh.
Một giây, hai giây, anh có linh cảm đó là Tống Lai Yên, nhưng tiếng hít thở đó quá khàn, quá khủng hoảng nên phút chốc anh không xác định được có phải hay không. Có điều, dù chỉ là một phần vạn khả năng, anh cũng sẽ không bỏ qua.
Mạc Nhiên đổi hướng sang lầu 2, mới đầu anh cũng không đoán được gì, nhưng ngay khi tầm mắt chạm đến sàn nhà trong phòng ngủ, thân ảnh nhỏ xinh không ngừng run rẩy kia làm đồng tử anh co rút một chút, ngay sau đó anh như phát điên mà chạy tới.
Tống Lai Yên giãy giụa co rút, há miệng thở gấp phát ra âm thanh rất lớn, làm Mạc Nhiên vốn luôn trấn định cũng phải lâm vào khủng hoảng. Rõ ràng là hô hấp gặp khó khăn! Anh cưỡng ép chính mình phải bình tĩnh. Không tùy tiện túm cô từ mặt đất lên, anh quỳ một gối trước mặt cô, cẩn thận nâng nhẹ cổ cô lên, tư thế như vậy có thể khiến hô hấp dễ dàng hơn.
Cô gấp gáp bắt lấy tay anh, dùng sức đến độ các đốt ngón tay đều chuyển sang trắng xanh.
Anh nhìn thoáng qua, trầm ổn nắm lấy, cúi đầu xuống thì thầm với cô: "Hít thở sâu vào, không được thở quá nhanh, từ từ thôi!"
Anh gằn từng chữ một, vô cùng lo lắng. Tròng mắt cô ướt át, tất nhiên là do bị khủng hoảng mà sợ hãi rơi nước mắt. Sau khi nghe được giọng nói của anh, cô yếu ớt gật đầu, nước mắt kiềm không được trào ra.
Anh càng thêm dịu dàng, dù là biểu tình hay giọng nói đều như ma chú làm người khác an tâm.
"Đừng sợ. Có anh ở đây, không có việc gì đâu."
Thả chậm hô hấp sẽ thống khổ hơn, cảm giác như ngay sau đó có thể mất mạng. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Lai Yên bị nghẹn đỏ bừng lên, nhưng cô tuyệt đối tin tưởng lời Mạc Nhiên nói, cố nén sự khó chịu, tiếp tục thực hiện động tác trao đổi khí. Dần dần, một ít không khí mới đi vào phổi cô.
Chờ cô hít sâu vài lần nữa, Mạc Nhiên mới đỡ cô ngồi dậy làm phần lưng trên của cô dựa vào mép giường, rồi lấy cái gối đầu lót dưới eo
cho cô.
Thoát khỏi tình trạng nguy hiểm, tiếng hít thở của cô dần nhỏ xuống, ít nhất so với vừa rồi thì đã tốt hơn nhiều, nhưng vẫn còn suy yếu, phải thở bằng miệng.
Mạc Nhiên bỗng đứng dậy, giống như sắp bỏ mặc cô. Theo bản năng, Tống Lai Yên bắt lấy tay anh ngay tức thì.
Anh quay đầu lại nhìn cô: "Anh sẽ trở lại ngay thôi."
Cô vẫn cứ nhất quyết không chịu buông ra, không biết có nghe được anh nói không. Mạc Nhiên trấn an vài câu mới nhẹ nhàng gỡ năm ngón tay run rẩy của cô ra.
Ở phòng cô, anh lục lọi một hồi thì tìm được viên thuốc dùng cho trường hợp bị suyễn khẩn cấp, còn có mặt nạ khí ôxi nhỏ. Mới rời đi chưa đầy năm phút, tình trạng của cô có vẻ còn tệ hơn, giống như phát bệnh lần hai, hô hấp cô ngày càng khó khăn, giãy giụa càng mạnh hơn.
Mạc Nhiên đem dụng cụ trợ thở gắn vào cho cô. Giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, cô ra sức hít vào thở ra, rất nhanh đã thấy một tầng sương trắng trên bề mặt dụng cụ.
Cho đến tận lúc này, hai người lớn dưới lầu mới nhận thấy có chỗ nào đó không đúng, đồng thời cùng đi lên lầu. Tô Bội Tình là vì đề phòng Mạc Nhiên, sợ anh lại quấy rầy con gái mình. Kết quả vừa lên lầu hai, hai người đã thấy Mạc Nhiên đang ôm lấy Tống Lai Yên trong ngực. Lúc đầu Tô Bội Tình không thấy gì khác thường, hùng hổ đi tới, nhưng khi đến gần thì bà mới thấy Tống Lai Yên khác lạ, thở hổn hển không ngừng, hơn nữa sắc mặt còn trắng bệch, trên trán toàn là mồ hôi lạnh, sợi tóc đen nhánh dính bết lên vầng trán, cả người vô cùng suy yếu.
Tô Bội Tình dù sao cũng là mẹ ruột, thông qua biểu hiện của con gái, bà biết ngay bệnh suyễn của cô lại phát tác. Bà giật mình, kiêu
ngạo gì đó đều tạm thời dẹp sang một bên, hốt hoảng vọt vào phòng làm việc lấy ra hòm thuốc. Khi Tô Bội Tình cho Tống Lai Yên uống thuốc, ánh mắt Mạc Nhiên trông cực kì khiếp đảm, xưa nay hầu như chưa từng thấy anh bộc lộ ánh mắt đáng sợ như thế. Cảm xúc trong đó đã không còn gói gọn trong sự lãnh khốc mà đâu đó còn có hận ý lạnh thấu xương, mơ hồ còn mang theo sát ý.
Đối với Mạc Nhiên mà nói, Tống Lai Yên quan trọng cỡ nào không cần nói cũng biết, không thua gì tính mạng của anh, thậm chí còn hơn thế. Mà vừa rồi cô thiếu chút nữa vì hít thở không được mà chết! Anh không cần hỏi nguyên nhân, ngoại trừ Tô Bội Tình thì còn ai vào đây nữa? Nếu là đột ngột phát bệnh, Tống Lai Yên không đời nào lại ở phòng ngủ lầu 2.
Bà ta thế mà dám làm cô lẻ loi một mình giãy giụa trên mặt đất tự sinh tự diệt, có khi nào bà ta nghĩ đến cô đã tuyệt vọng cỡ nào, bất lực cỡ nào không! Nếu không may đêm nay anh không về, chẳng phải cô đã... Không, anh không dám nghĩ đến khả năng này!
Lý Ngạn Vĩ thấy tình huống có vẻ nghiêm trọng nên đã nhanh chóng đi theo, vừa gọi xe cứu thương đến vừa gọi cho bác sĩ tư nhân.
"Gọi người có ích gì chứ?" Tô Bội Tình nóng vội kêu lên: "Ông lái xe đưa con bé đến bệnh viện nhanh lên."
Ngược lại, Lý Ngạn Vĩ không nóng nảy như bà, liếc mắt nhìn Tống Lai Yên một cái, lo lắng hỏi: "Con bé suy yếu như vậy, có phải là không chịu được xóc nảy không? Trong tay Mạc Nhiên còn có cái kia... Không phải còn hít ôxi được sao?"
"Tình huống con tôi như nào không lẽ tôi không hiểu? Sau khi suyễn phải lập tức đi bệnh viện, đi lái xe mau lên."
Lý Ngạn Vĩ không rề rà nữa, lo âu nhanh chân đi tìm chìa khóa xe.
Tô Bội Tình nắm lấy cánh tay Tống Lai Yên, cố sức lôi cô ra từ trong ngực Mạc Nhiên.
Mạc Nhiên của giờ phút này muốn có bao nhiêu dịu dàng thì có bấy nhiêu dịu dàng, vì sợ làm gián đoạn đến hô hấp vừa mới vững vàng chưa được bao lâu của cô nên tay căn bản không dùng lực, chỉ là ôm hờ, cho nên chừa thời cơ cho mẹ cô túm cô đứng dậy. Thời điểm đó Mạc Nhiên như nổi bão, bỗng nhiên anh trở tay ôm lấy eo Tống Lai Yên kéo về phía mình làm cô ngã vào ngực anh như cũ.
Hành động này cực kì thư hút ánh mắt của người khác, dù là động tác hay tiếng động cũng đều lớn, Lý Ngạn Vĩ muốn bỏ qua cũng không được... Hiếm khi ông thấy Mạc Nhiên nổi giận. Thân là cha ruột, trong nháy mắt ông cực kì khiếp sợ, dừng lại động tác trong tay rồi ngơ ngẩn phán đoán mối quan hệ không bình thường giữa hai anh em, nhưng cái gì ông cũng chưa hỏi, vẫn còn như suy tư gì đó, tiếp tục đi xuống dưới lầu.
Việc Tống Lai Yên bị bệnh suyễn hành hạ từ thưở bé, Tô Bội Tình chưa hề kể cho địch nhân là Mạc Nhiên, nhưng khi nhìn thấy hành động của anh, bà cảm giác không khác gì đang cố ý chọc giận mình, như bị anh leo lên đầu ngồi vậy. Bà quả thật đã bị chọc tức điên, nổi trận lôi đình dùng sức kéo tay Tống Lai Yên qua, bắt cô rời khỏi anh.
Mạc Nhiên ôm chặt cô trong ngực không giao cho bà.
Tô Bội Tình tức đến nghiến răng nghiến lợi, lực tay càng mạnh, một hai phải đoạt được Tống Lai Yên. Tiểu Yên Hỏa đáng thương bị kẹp giữa hai người, cánh tay bị nắm chặt làm mạch máu nổi lên, nhưng nửa thân trên lại bị Mạc Nhiên khống chế, căn bản không thể động đậy.
"A..." Cô bật ra tiếng rên rỉ nho nhỏ.
Tình hình biến thành Tô Bội Tình và Mạc Nhiên giằng co, Tống Lai Yên bị hai người tranh đoạt xé rách.
Nhưng ngắn ngủi chưa đầy một phút, trong lòng Mạc Nhiên đau xót, dần buông lỏng tay, không dám lấy cô mạo hiểm dù chỉ một chút,
anh sợ cô hít thở không thông lần nữa.
Sắc mặt anh âm trầm đến cực điểm, đáy mắt kết băng, lạnh lẽo tận xương.
Buông lỏng tay không đại biểu cho việc anh cam tâm nhận thua, chỉ là anh không đành lòng để cô chịu tội thôi.
Nếu là trước đây, Mạc Nhiên sẽ không biết chính mình còn có một mặt mềm mại như vậy. Anh biết mình lãnh khốc, đạm mạc, nhẫn tâm, vì đạt được mục đích thậm chí không từ thủ đoạn, người ngoài xem anh là loài động vật máu lạnh. Đúng vậy, lớn lên trong Mạc gia, từ nhỏ đến lớn người bầu bạn bên cạnh anh lâu nhất cũng chỉ có bảo mẫu thôi, anh đích thực không có tình thân của người bình thường, hữu nghị hay tình cảm cũng không, vĩnh viễn đều là bộ dáng độc lai độc vãn... Chỉ có thế anh mới không có bất kì uy hiếp nào, đây mới là tư cách của người thừa kế.
Nhưng từ nay trở đi, anh đã có. Là một người duy nhất.
Thì ra bố thí của cô mang theo điều kiện, thiếu chút nữa anh còn tưởng là cô thật sự thương hại, thật sự đau lòng thay mình.
Mạc Nhiên kéo khóe miệng lộ ra một nụ cười miễn cưỡng, rồi từ từ rũ mắt xuống.
Nhưng vẫn còn may, không vì trốn tránh mà Mạc Nhiên trở lại căn nhà không có hơi ấm kia, một khi anh quay lại Mạc gia, không quan tâm đến bên kia thì Tống Lai Yên e là chỉ còn con đường chết. Bệnh suyễn phát tác một phát trí mạng, sợ là xe cứu thương đến không kịp, còn nếu có thì ngay khi đến bệnh viện có khi thi thể đã lạnh rồi.
Ở lầu 1, Tô Bội Tình và Lý Ngạn Vĩ đang cãi nhau, mà nội dung trong đó thì Mạc Nhiên không thèm quan tâm. Thậm chí ánh mắt cũng không dừng lại giây nào, anh đã đi một mạch thẳng lên lầu. Anh chỉ để tâm đến mục đích của mình.
Tống Lai Yên ở lầu 3 nên anh đi thẳng lên đó, nhưng khi đi ngang qua lầu 2, một người lạnh nhạt như anh cũng phải dừng bước.
Đó là tiếng động gì vậy? Từng tiếng hít thở dồn dập, gấp gáp nhưng lại cực kì mỏng manh.
Một giây, hai giây, anh có linh cảm đó là Tống Lai Yên, nhưng tiếng hít thở đó quá khàn, quá khủng hoảng nên phút chốc anh không xác định được có phải hay không. Có điều, dù chỉ là một phần vạn khả năng, anh cũng sẽ không bỏ qua.
Mạc Nhiên đổi hướng sang lầu 2, mới đầu anh cũng không đoán được gì, nhưng ngay khi tầm mắt chạm đến sàn nhà trong phòng ngủ, thân ảnh nhỏ xinh không ngừng run rẩy kia làm đồng tử anh co rút một chút, ngay sau đó anh như phát điên mà chạy tới.
Tống Lai Yên giãy giụa co rút, há miệng thở gấp phát ra âm thanh rất lớn, làm Mạc Nhiên vốn luôn trấn định cũng phải lâm vào khủng hoảng. Rõ ràng là hô hấp gặp khó khăn! Anh cưỡng ép chính mình phải bình tĩnh. Không tùy tiện túm cô từ mặt đất lên, anh quỳ một gối trước mặt cô, cẩn thận nâng nhẹ cổ cô lên, tư thế như vậy có thể khiến hô hấp dễ dàng hơn.
Cô gấp gáp bắt lấy tay anh, dùng sức đến độ các đốt ngón tay đều chuyển sang trắng xanh.
Anh nhìn thoáng qua, trầm ổn nắm lấy, cúi đầu xuống thì thầm với cô: "Hít thở sâu vào, không được thở quá nhanh, từ từ thôi!"
Anh gằn từng chữ một, vô cùng lo lắng. Tròng mắt cô ướt át, tất nhiên là do bị khủng hoảng mà sợ hãi rơi nước mắt. Sau khi nghe được giọng nói của anh, cô yếu ớt gật đầu, nước mắt kiềm không được trào ra.
Anh càng thêm dịu dàng, dù là biểu tình hay giọng nói đều như ma chú làm người khác an tâm.
"Đừng sợ. Có anh ở đây, không có việc gì đâu."
Thả chậm hô hấp sẽ thống khổ hơn, cảm giác như ngay sau đó có thể mất mạng. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Lai Yên bị nghẹn đỏ bừng lên, nhưng cô tuyệt đối tin tưởng lời Mạc Nhiên nói, cố nén sự khó chịu, tiếp tục thực hiện động tác trao đổi khí. Dần dần, một ít không khí mới đi vào phổi cô.
Chờ cô hít sâu vài lần nữa, Mạc Nhiên mới đỡ cô ngồi dậy làm phần lưng trên của cô dựa vào mép giường, rồi lấy cái gối đầu lót dưới eo
cho cô.
Thoát khỏi tình trạng nguy hiểm, tiếng hít thở của cô dần nhỏ xuống, ít nhất so với vừa rồi thì đã tốt hơn nhiều, nhưng vẫn còn suy yếu, phải thở bằng miệng.
Mạc Nhiên bỗng đứng dậy, giống như sắp bỏ mặc cô. Theo bản năng, Tống Lai Yên bắt lấy tay anh ngay tức thì.
Anh quay đầu lại nhìn cô: "Anh sẽ trở lại ngay thôi."
Cô vẫn cứ nhất quyết không chịu buông ra, không biết có nghe được anh nói không. Mạc Nhiên trấn an vài câu mới nhẹ nhàng gỡ năm ngón tay run rẩy của cô ra.
Ở phòng cô, anh lục lọi một hồi thì tìm được viên thuốc dùng cho trường hợp bị suyễn khẩn cấp, còn có mặt nạ khí ôxi nhỏ. Mới rời đi chưa đầy năm phút, tình trạng của cô có vẻ còn tệ hơn, giống như phát bệnh lần hai, hô hấp cô ngày càng khó khăn, giãy giụa càng mạnh hơn.
Mạc Nhiên đem dụng cụ trợ thở gắn vào cho cô. Giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, cô ra sức hít vào thở ra, rất nhanh đã thấy một tầng sương trắng trên bề mặt dụng cụ.
Cho đến tận lúc này, hai người lớn dưới lầu mới nhận thấy có chỗ nào đó không đúng, đồng thời cùng đi lên lầu. Tô Bội Tình là vì đề phòng Mạc Nhiên, sợ anh lại quấy rầy con gái mình. Kết quả vừa lên lầu hai, hai người đã thấy Mạc Nhiên đang ôm lấy Tống Lai Yên trong ngực. Lúc đầu Tô Bội Tình không thấy gì khác thường, hùng hổ đi tới, nhưng khi đến gần thì bà mới thấy Tống Lai Yên khác lạ, thở hổn hển không ngừng, hơn nữa sắc mặt còn trắng bệch, trên trán toàn là mồ hôi lạnh, sợi tóc đen nhánh dính bết lên vầng trán, cả người vô cùng suy yếu.
Tô Bội Tình dù sao cũng là mẹ ruột, thông qua biểu hiện của con gái, bà biết ngay bệnh suyễn của cô lại phát tác. Bà giật mình, kiêu
ngạo gì đó đều tạm thời dẹp sang một bên, hốt hoảng vọt vào phòng làm việc lấy ra hòm thuốc. Khi Tô Bội Tình cho Tống Lai Yên uống thuốc, ánh mắt Mạc Nhiên trông cực kì khiếp đảm, xưa nay hầu như chưa từng thấy anh bộc lộ ánh mắt đáng sợ như thế. Cảm xúc trong đó đã không còn gói gọn trong sự lãnh khốc mà đâu đó còn có hận ý lạnh thấu xương, mơ hồ còn mang theo sát ý.
Đối với Mạc Nhiên mà nói, Tống Lai Yên quan trọng cỡ nào không cần nói cũng biết, không thua gì tính mạng của anh, thậm chí còn hơn thế. Mà vừa rồi cô thiếu chút nữa vì hít thở không được mà chết! Anh không cần hỏi nguyên nhân, ngoại trừ Tô Bội Tình thì còn ai vào đây nữa? Nếu là đột ngột phát bệnh, Tống Lai Yên không đời nào lại ở phòng ngủ lầu 2.
Bà ta thế mà dám làm cô lẻ loi một mình giãy giụa trên mặt đất tự sinh tự diệt, có khi nào bà ta nghĩ đến cô đã tuyệt vọng cỡ nào, bất lực cỡ nào không! Nếu không may đêm nay anh không về, chẳng phải cô đã... Không, anh không dám nghĩ đến khả năng này!
Lý Ngạn Vĩ thấy tình huống có vẻ nghiêm trọng nên đã nhanh chóng đi theo, vừa gọi xe cứu thương đến vừa gọi cho bác sĩ tư nhân.
"Gọi người có ích gì chứ?" Tô Bội Tình nóng vội kêu lên: "Ông lái xe đưa con bé đến bệnh viện nhanh lên."
Ngược lại, Lý Ngạn Vĩ không nóng nảy như bà, liếc mắt nhìn Tống Lai Yên một cái, lo lắng hỏi: "Con bé suy yếu như vậy, có phải là không chịu được xóc nảy không? Trong tay Mạc Nhiên còn có cái kia... Không phải còn hít ôxi được sao?"
"Tình huống con tôi như nào không lẽ tôi không hiểu? Sau khi suyễn phải lập tức đi bệnh viện, đi lái xe mau lên."
Lý Ngạn Vĩ không rề rà nữa, lo âu nhanh chân đi tìm chìa khóa xe.
Tô Bội Tình nắm lấy cánh tay Tống Lai Yên, cố sức lôi cô ra từ trong ngực Mạc Nhiên.
Mạc Nhiên của giờ phút này muốn có bao nhiêu dịu dàng thì có bấy nhiêu dịu dàng, vì sợ làm gián đoạn đến hô hấp vừa mới vững vàng chưa được bao lâu của cô nên tay căn bản không dùng lực, chỉ là ôm hờ, cho nên chừa thời cơ cho mẹ cô túm cô đứng dậy. Thời điểm đó Mạc Nhiên như nổi bão, bỗng nhiên anh trở tay ôm lấy eo Tống Lai Yên kéo về phía mình làm cô ngã vào ngực anh như cũ.
Hành động này cực kì thư hút ánh mắt của người khác, dù là động tác hay tiếng động cũng đều lớn, Lý Ngạn Vĩ muốn bỏ qua cũng không được... Hiếm khi ông thấy Mạc Nhiên nổi giận. Thân là cha ruột, trong nháy mắt ông cực kì khiếp sợ, dừng lại động tác trong tay rồi ngơ ngẩn phán đoán mối quan hệ không bình thường giữa hai anh em, nhưng cái gì ông cũng chưa hỏi, vẫn còn như suy tư gì đó, tiếp tục đi xuống dưới lầu.
Việc Tống Lai Yên bị bệnh suyễn hành hạ từ thưở bé, Tô Bội Tình chưa hề kể cho địch nhân là Mạc Nhiên, nhưng khi nhìn thấy hành động của anh, bà cảm giác không khác gì đang cố ý chọc giận mình, như bị anh leo lên đầu ngồi vậy. Bà quả thật đã bị chọc tức điên, nổi trận lôi đình dùng sức kéo tay Tống Lai Yên qua, bắt cô rời khỏi anh.
Mạc Nhiên ôm chặt cô trong ngực không giao cho bà.
Tô Bội Tình tức đến nghiến răng nghiến lợi, lực tay càng mạnh, một hai phải đoạt được Tống Lai Yên. Tiểu Yên Hỏa đáng thương bị kẹp giữa hai người, cánh tay bị nắm chặt làm mạch máu nổi lên, nhưng nửa thân trên lại bị Mạc Nhiên khống chế, căn bản không thể động đậy.
"A..." Cô bật ra tiếng rên rỉ nho nhỏ.
Tình hình biến thành Tô Bội Tình và Mạc Nhiên giằng co, Tống Lai Yên bị hai người tranh đoạt xé rách.
Nhưng ngắn ngủi chưa đầy một phút, trong lòng Mạc Nhiên đau xót, dần buông lỏng tay, không dám lấy cô mạo hiểm dù chỉ một chút,
anh sợ cô hít thở không thông lần nữa.
Sắc mặt anh âm trầm đến cực điểm, đáy mắt kết băng, lạnh lẽo tận xương.
Buông lỏng tay không đại biểu cho việc anh cam tâm nhận thua, chỉ là anh không đành lòng để cô chịu tội thôi.
Nếu là trước đây, Mạc Nhiên sẽ không biết chính mình còn có một mặt mềm mại như vậy. Anh biết mình lãnh khốc, đạm mạc, nhẫn tâm, vì đạt được mục đích thậm chí không từ thủ đoạn, người ngoài xem anh là loài động vật máu lạnh. Đúng vậy, lớn lên trong Mạc gia, từ nhỏ đến lớn người bầu bạn bên cạnh anh lâu nhất cũng chỉ có bảo mẫu thôi, anh đích thực không có tình thân của người bình thường, hữu nghị hay tình cảm cũng không, vĩnh viễn đều là bộ dáng độc lai độc vãn... Chỉ có thế anh mới không có bất kì uy hiếp nào, đây mới là tư cách của người thừa kế.
Nhưng từ nay trở đi, anh đã có. Là một người duy nhất.
Danh sách chương