Mạc Thanh Trần nhìn Đệ nhị đế hùng hổ bỏ đi thì chỉ khẽ cười nhạt, khi nàng chậm rãi bước xuống đài thì người đầu tiên mà nàng nhìn thấy chính là Sùng Vương. Hóa ra hắn không hề bỏ đi giống những người khác mà vẫn luôn đứng đó đợi nàng, thấy bước chân của nàng bị gián đoạn còn hốt hoảng hỏi han.

"Mạc Thanh Trần, nàng bị thương rồi, để ta phái thái y đến chữa cho nàng, được không?"

Mạc Thanh Trần thoáng kinh ngạc, bước đi có chút khó khăn đến trước mặt hắn, ôn tồn đáp, "Ta không sao, vết thương cũng rất nhẹ, nô tỳ của ta có thể chữa được."

"Vậy...", Sùng Vương nét mặt có chút nghiêm túc nhìn nàng, "Không được, nhỡ bị nhiễm trùng thì thế nào? Phải có thuốc tốt mới được."

Hắn nói xong liền quay lưng định bỏ chạy gọi thái y đến thì phía sau liền xuất hiện một hộ vệ đi đến, cúi đầu nói.

"Sùng Vương điện hạ, Thần Xung đại tiểu thư, phiếu bốc thăm đã chuẩn bị xong, xin mời."

"Phiếu bốc thăm?", Mạc Thanh Trần tò mò hỏi, "Đó là gì?"

Sùng Vương nhớ đến việc này liền cười đáp, "Nàng không để ý sao? Hiện tại chỉ còn ba người là ta, nàng và Diệp bổ khoái của phủ Phúc Diệp thôi. Do không đủ người để chia ra hai nhánh nên chúng ta phải bốc thăm, dựa vào vận may xem ai là người được đặc cách vào thẳng vòng cuối. Vận may của nàng có tốt không đấy?"

Mạc Thanh Trần lại chợt nhớ tới nàng lúc nhỏ có mấy lần bị các vị biểu huynh lôi kéo xem đá gà, lúc đó nàng ham vui vô cùng nên thích thú đặt cược mấy lần, thứ cược là mấy cái búng trán. Kết quả là dù nàng có đặt con gà to khỏe cỡ nào thì cũng thua tang tác... Về sau các vị biểu huynh cũng từng người một trưởng thành nên cũng hạn chế lui tới Thần Mạc phủ hơn, nàng lại là nữ tôn duy nhất của tộc nên khi không còn mấy vị biểu huynh thì cũng không còn ai bày trò chơi cùng nữa. Nhưng như vậy cũng đủ cho thấy vận may của nàng không có tốt lắm a...

Nhìn nàng lắc lắc đầu đáp trả, Sùng Vương vì muốn dỗ dành nên lập tức xua tay bảo, "Không thể a, vận may của nàng chắc chắn là rất tốt. Không sao, ta sẽ... đọc thần chú để nâng cao vận may của nàng hơn..."

Mạc Thanh Trần nghe xong thì có chút khó hiểu nhìn vị Sùng Vương trước mắt mình, bất đắc dĩ bật cười, "Ngài cũng không phải là ngốc đi? Làm trò này có hiệu quả sao?"

"Hiệu quả chứ, khi nhỏ bản vương đã làm rất nhiều lần trước khi thi tài với các học sĩ khác a..."

"Hiệu quả thật sao?"

Tất nhiên là thật!!

Vì người rút được cái phiếu thăm may mắn kia chính là Sùng Vương...

Hắn nhìn lá phiếu đặc cách vào thẳng vòng trong trong tay mình mà mắt lớn mắt nhỏ hốt hoảng nhìn sang Mạc Thanh Trần và Diệp Vy mỗi tay cầm mỗi lá phiếu giao chiến cùng nhau, quay sang nhìn hắn.

"Sao... sao có thể như thế được...???"

Hắn nhìn trân trân Mạc Thanh Trần như muốn giải thích rõ mấy câu niệm chú của hắn là muốn dành cho nàng, nhưng nàng cũng chỉ nhìn hắn mỉm cười tựa như hiểu ý tốt của hắn rồi thôi. Lúc hắn đuổi theo bước chân của nàng ra tới bên ngoài thì chỉ còn thấy bóng nàng đi thấp thoáng phía trước, đuổi mãi cũng khó lòng bắt kịp làm hắn mệt bở hơi tai...

Chân nàng là bị thương thật sao? Bị thương mà sao nhanh dữ vậy chứ...? Lúc hắn trở lại tiểu viện của mình nghỉ ngơi thì tình cờ lại gặp Bích Tự Lãnh Thanh Thu đi ngược hướng, hắn lập tức giơ tay vẫy chào.

"Nhị hoàng túc, nhị hoàng túc."

Lãnh Thanh Thu đang trên đường trờ về tiểu viện thay y phục mới thì nghe thấy tiếng gọi mình, nhìn thấy Sùng Vương hớn hở đi đến nên liền cúi người bái kiến, "Sùng Vương điện hạ vạn an..."

"Nhị hoàng túc xin miễn lễ.", Sùng Vương đưa tay ra, nhìn xung quanh xong liền hỏi, "Nhị ca đâu? Nhị ca không đi cùng hoàng túc sao?"

Lãnh Thanh Thu mỉm cười đầy lễ nghĩa, nhàn nhã đáp, "Vương gia nói là có việc cần làm nên đã đi trước, đoạn đường về viện này e rằng ta phải đi một mình rồi."

Sùng Vương liền cười tới khổ sở, "Vậy thì để bản vương đưa hoàng túc đi một đoạn, dù sao bản vương cũng vừa bị bỏ rơi, đang cô đơn một đường đây..."

Lãnh Thanh Thu nghe thế cũng không phản ứng gì nhiều, chỉ nhẹ nhàng từ chối, "Đa tạ Sùng Vương điện hạ đã có lòng, dù sao ta đi một mình cũng đã quen rồi, cũng không dám làm phiền ngài."

"Hửm?", Sùng Vương cảm thấy kỳ lạ, phu thê Ung Nhị Vương chẳng phải nổi tiếng là tình cảm sâu đậm à? Sao giờ nhị hoàng túc lại nói là quen đi một mình, chẳng lẽ hai người họ cãi nhau sao? Nhưng khi nãy ở khán đài hai người rất ngọt ngào mà?

Nghĩ một hồi hắn bèn lên tiếng bào chữa thay cho Tư Phàm, "Hoàng túc suy nghĩ nhiều rồi, nhị ca của bản vương là người làm đại sự, có đôi khi vô tình khiến người ta đau lòng, nhưng hoàng túc cũng nên nhớ kỹ bản chất nhị ca là người trọng tình trọng nghĩa, tuyệt nhiên sẽ không làm loại chuyện phụ tình phụ nghĩa."

"Ta biết, đa tạ Sùng Vương điện hạ nhắc nhở."

Lãnh Thanh Thu ánh mắt có chút sáng nhìn Sùng Vương, cúi đầu cảm tạ hắn rồi quay lưng bỏ đi. Nhìn bóng lưng cô đơn tịch mịch của vị nhị hoàng túc này mà Sùng Vương khẽ thở dài, "Thê tử tốt như hoàng túc mà huynh ấy làm cái gì vậy nhỉ? Bão tuyết vừa tan, đường trơn nguy hiểm thế mà để thê tử mình một mình trở về, quả đúng là nhị điện hạ vô tâm vô phế trong lời đồn a..."

Lại đi thêm một đoạn, hắn bất ngờ khi trông thấy hai tỷ muội Thanh Loan và Thanh Tâm đang cùng nhau cười đùa vui vẻ đi về hướng ngược lại. Hắn không nhịn được thắc mắc trong lòng liền lên tiếng hỏi.

"Sao các ngươi lại ở đây?"

Thanh Loan và Thanh Tâm trông thấy Sùng Vương đột ngột xuất hiện trước mặt liền cúi người cung kính hô, "Sùng Vương điện hạ vạn..."

"Miễn lễ, miễn lễ hết đi a...", hắn đưa tay nâng hai tỷ muội họ Thanh đứng lên, ngay tức thì lặp lại câu hỏi cũ, "Tại sao các ngươi lại ở đây???"

Thanh Loan và Thanh Tâm nhất thời liếc mắt nhìn nhau, liền đáp, "Tại sao bọn ta lại không được ở đây?"

"Ý bản vương là...", hắn vỗ gáy mình một cái, thẳng lưng nghiêm giọng nói ra thắc mắc trong lòng mình, "Tiểu thư của các ngươi bị thương, nói là sẽ để các ngươi chữa trị, nhưng tại sao các ngươi lại ở đây? Nếu các ngươi đã ở đây thì nàng ấy bây giờ đang ở đâu?"

"Tiểu thư bị thương sao?", Thanh Loan trố mắt hỏi.

"Ngươi không biết?", Sùng Vương hãi hùng nhìn tiểu cô nương có dáng vẻ không chút gì là đang nói dối trước mặt mình.

Thanh Tâm thoáng nhíu mày suy nghĩ, dù cho hiện tại tiểu thư đang ở đâu thì ý định không muốn thân cận với Sùng Vương luôn rất rõ, nên là hiện tại nàng cứ tìm cách gạt Sùng Vương ra trước thì chắc chắn sẽ không sai phạm.

"À đúng rồi, muội chưa nói cho tỷ biết.", Thanh Tâm siết lấy tay Thanh Loan, mắt lại hướng tới Sùng Vương như đang giải thích với hắn, "Lúc nãy tiểu thư có chút vết thương nhỏ, sai muội đi lấy thuốc, muội thấy đây là chuyện nhỏ nên không cần thiết cho tỷ biết thôi."

"Thế sao?", Sùng Vương và Thanh Loan đồng loạt hô to.

Thanh Loan tay bị siết chặt một cái mới nhăn mặt đưa mắt sang nhìn Thanh Tâm, nhất thời không hiểu sao muội ấy lại bấu tay mình, nhưng mà tiểu thư bị thương dù là lớn hay nhỏ thì cũng đều là chuyện nghiêm trọng, nghĩ tới nàng liền hoảng loạn nói.

"Tiểu thư bị thương dù là nặng hay nhẹ thì muội cũng phải cho ta biết chứ... Chúng ta nên mau chóng đem thuốc tới cho tiểu thư ngay thôi!!"

Nói rồi Thanh Loan không có chút khách khí đẩy vai Sùng Vương ra, kéo theo Thanh Tâm chạy ngay tới kho thuốc của Chu Vương. Thanh Tâm chỉ kịp cúi đầu cáo lui rồi hai tỷ muội trong nháy mắt liền khuất khỏi tầm mắt của Sùng Vương, khiến cho hắn ngay cả một lời cũng không kịp tra hỏi.

Thanh Tâm bị tỷ tỷ của mình làm cho loạn thất bát tao mà chóng cả mặt, miễn cưỡng lắm mới kéo Thanh Loan đứng lại được, "Tỷ tỷ, tỷ tỷ, đứng lại a..."

"A... Muội làm gì vậy? Tiểu thư đang bị đau đó...", Thanh Loan nhíu mày, khẩn trương tới cái chân đứng cũng không yên, Thanh Tâm liền trấn an nàng lại.

"Tỷ tỷ, tiểu thư sẽ không bị làm sao, lúc nãy muội nói vậy để qua ải của Sùng Vương thôi..."

"Hả? Ý muội là sao? Là tiểu thư không bị làm sao à?"

Thanh Tâm thở hắt ra, nhướng mày nói, "Dù có thì bây giờ tiểu thư cũng đã có người chăm sóc, tỷ muội chúng ta không cần lo lắng a..."

Thanh Loan, "...Ý muội là sao? Người chăm sóc tiểu thư là ai thế............?"

Thanh Tâm thở một tràng tưởng như cạn kiệt khí lực trong phổi, tỷ tỷ ngốc của nàng thật là... Tiểu thư thì suиɠ sướиɠ rồi, còn nàng phải vừa vượt ải người ngoài, vừa xoay sở với người mình a...

------

Mạc Thanh Trần bước chân khập khiễng, đường đi phi thường trơn trượt khiến bước đi của nàng càng khó khăn hơn. Thoáng thấy bóng dáng của người thân thương đang đi đến trước mặt mình, nàng cố tình làm như không biết quay sang hướng khác đi. Ngay tức thì bị bàn tay người kia giữ lại, chưa kịp phản ứng gì thì nàng ấy đã cúi người nghiêng đầu đến trước mặt nàng, giọng nói vừa kinh hỉ vừa lo lắng hỏi.

"Nàng đến rồi. Nàng đi đâu vậy? Ta ở đây cơ mà."

Nàng lạnh giọng hỏi, "Vương gia đến đây từ lúc nào vậy? Chẳng phải ngài đang bận bảo hộ vương phi sao?"

"Ô...", Tư Phàm kinh ngạc nhìn nàng, trong lòng thầm nghĩ Mạc Thanh Trần cũng có lúc trẻ con ấu trĩ thế này sao, quả là khả ái hiếm có...

Thái độ của Tư Phàm không có mấy khác lạ làm Mạc Thanh Trần thoáng cảm thấy hụt hẫng, nàng chớp mắt một cái liền lấy lại thần sắc lạnh nhạt vốn có, nói, "Nếu đã không có việc gì thì ta đi trước, chân ta bị thương rất nặng nên không thể đứng lâu được."

Tư Phàm cũng buông tay cho nàng đi thật.

"Vậy... nàng đi cẩn thận nha..."

Quả là Ung Nhị Vương vô tâm vô phế trong lời đồn...

Ai nói ra lời này thì đáng chết một vạn lần.

Mạc Thanh Trần mang theo trái tim nặng trĩu bỏ đi thật nhanh, nhưng chưa kịp đi được mấy bước thì từ phía sau đã ập tới một cỗ ấm áp, đem cả cơ thể nàng bế lên trong lòng. Mạc Thanh Trần vì đường đi khó khăn, lại đang ở cùng với Tư Phàm nên cũng nới lỏng phòng bị, vì thế khi Tư Phàm bất ngờ ôm lấy cơ thể nàng thì nàng hoàn toàn không kịp phản ứng, ngay lúc tưởng như sắp té ngửa thì cả thân thể nàng đã bị ôm bổng lên rồi, ngay cả hai tay nàng cũng theo phản xạ ôm vòng lấy cổ nàng ấy.

Bạch y như bạch nguyệt quang, da dẻ trắng như tuyết lại điểm lên một đóa hoa đào vô cùng nổi bật câu hồn đoạt phách người ta, Tư Phàm thấy Mạc Thanh Trần lợi hại trên võ đài kia nằm gọn trong lòng mình, nàng ấy môi khẽ mím lại, im bặt, lỗ tai, hai má, tất cả đều đỏ hồng cả lên thì thoáng ngẩn người, sau đó lại nhếch môi cười khẽ.

Vì lúc trở về khu vực vắng vẻ gần tiểu viện của mình thì nàng đã gỡ bỏ mặt nạ nên cái gì cần biểu hiện nàng đều vẽ hết lên mặt rồi. Nàng chịu đựng ánh mắt của Tư Phàm đến mức nhũn cả người, cố làm ra mặt lạnh hỏi nhưng trong thanh âm lại không giấu được có chút run rẩy.

"Nàng làm trò gì... mất mặt quá... Thả ta xuống..."

A, dễ thương.

Tư Phàm không nhịn được rướn cổ lên hôn lên trán nàng một cái, cảm giác được vòng tay nàng ôm lấy cổ mình siết chặt hơn, Tư Phàm rất hài lòng nhưng cũng không hôn lâu. Nàng ấy cười cười ôm nàng trở vào trong tiểu viện vắng lúc trước hai người từng trú bão tuyết, vừa đi vừa dịu dàng thì thầm.

"Bị thương rồi, bị thương rồi. Ta sẽ cho nàng xem y thuật của ta tiến bộ thế nào. Nàng đừng ngang bướng gặp ta là lạnh lùng nữa thì ta sẽ cưng chiều nàng hơn..."

Mạc Thanh Trần không dám nhìn thẳng vào ánh mắt đầy phong tình của Tư Phàm, nàng cố đưa tâm trí của mình ra khỏi sự dịu dàng của nàng ấy, khẽ hỏi, "Nàng học y thuật từ bao giờ?"

"Vừa từ Bắc Thành về là ta học ngay.", Tư Phàm tự hào cười, lại nhíu mày hỏi, "Nàng không cảm giác gì sao?", ý Tư Phàm là sao Mạc Thanh Trần lại không phản ứng gì với câu nói sau cùng của nàng? Không thể nào, tiểu Thanh Trần da mặt rất mỏng mà?

"Không.", Mạc Thanh Trần quả quyết đáp.

Vào tới căn phòng nồng ấm mùi huân hương dễ chịu, Mạc Thanh Trần vô cùng kinh ngạc khi thấy chiếc bàn nhỏ cạnh giường quả nhiên có đủ thứ chai lọ, kim châm của đại phu. Nàng không ngờ Tư Phàm là học y thuật thật, bất quá chỉ có mấy tháng nàng ấy đã nắm được cả thuật châm cứu thì quả là lợi hại.

"Có tin được không đây?", lòng thì thán phục nhưng ngoài miệng nàng lại ra vẻ hoài nghi, lạnh lùng nói, "Lỡ như không hết mà còn bị nặng thêm thì làm sao?"

"Không có khả năng đâu mà...", Tư Phàm nhăn mày tự thanh minh cho chính mình, nàng đâu phải kẻ nói năng bừa bãi chứ?

Tư Phàm nhẹ nhàng đặt Mạc Thanh Trần ngồi lên giường, lúc đôi tay câu lấy cổ nàng của Mạc Thanh Trần vừa buông xuống, đôi mắt tinh tường của nàng liền nhìn thấy gì đó nên bèn nhanh nhẹn bắt lấy tay nàng ấy. Nàng kinh ngạc khi thấy lòng bàn tay Thanh Trần in hằn hết cả móng tay lên lòng bàn tay chính mình, tức thì trong lòng nàng liền thông thấu, Thanh Trần dường như biết nàng đã phát hiện lên liền rút tay lại, nàng lại giữ chặt hơn một chút, cúi sát tới trước mặt Thanh Trần, gian tà nói.

"Chữ "không" mà nàng nói ra cũng thật là lạnh lùng và tuyệt tình. Đáng tiếc tay nàng lúc đó đang lạnh sao, ríu cả vào nhau thế này này... Lần sau nàng nên nói rõ suy nghĩ trong lòng của mình ra, thật lòng một chút. Để tay bị lạnh thế này sẽ không tốt đâu..."

Mạc Thanh Trần mặt mày đỏ như say rượu, hai mắt nàng ánh lên chút nước, mím môi, cứng miệng bảo.

"Tay ta lạnh... lúc đó nàng làm gì còn tay mà sưởi ấm...?"

"Sao lại không?", Tư Phàm dùng chân kéo ghế đến ngồi trước mặt nàng, lại kéo hai tay của nàng áp lên má mình, ái muội nháy mắt, "Hai má ta rất ấm, đủ để làm tay nàng không rét buốt nữa. Xuống chút nữa càng ấm hơn."

Mạc Thanh Trần ngượng đến mức muốn chui thẳng vào trong chăn trùm đầu mình lại để Tư Phàm khỏi phải nhìn thấy biểu cảm của nàng nữa, nàng lập tức buông hai tay mình xuống bấu chặt lấy vạt áo mình, nghiêm giọng mắng.

"Nàng đừng có..."

Nàng đừng có mơ...

Mạc Thanh Trần định nói như thế nhưng chần chừ cả nửa ngày cũng không nhả chữ ra được, vùng cổ con người đúng là rất ấm nên tính ra Tư Phàm nói cũng không có sai, nàng cảm thấy mình giống như tự nghe tự suy diễn hơn, rất là xấu hổ.

Tư Phàm nhìn nàng cười đến rạng rỡ, nụ cười hoàn toàn không có chút tính toán giả dối nào so với trước đây, nàng cảm thấy chọc ghẹo Mạc Thanh Trần thật là vui, cảm thấy đã đủ rồi liền nhướng mày nói, "Để ta xem vết thương ở chân cho nàng." rồi nâng chân phải nàng đặt lên đùi mình toan cởi giày nàng ra.

Nào ngờ nàng liền rút chân lại, lúng túng hô lên, "Nàng, đừng!!"

"Hửm? Sao vậy?", Tư Phàm không hiểu nhìn nhìn nàng, thấy tai nàng càng lúc lại càng đỏ hơn đến mức quái lạ, giờ tới cả vầng cổ cao cao trắng ngần của nàng cũng đã đỏ hồng đến liêu nhân, liền tròn mắt nhìn, động đậy cổ họng một cái, khẽ hỏi, "Không cởi giày thì làm sao xem vết thương...?"

"Ta tự xem cho mình được...", Mạc Thanh Trần tìm cớ đẩy Tư Phàm đi.

"...Nàng không tin ta sao?", Tư Phàm có chút thất vọng thừ người ra, lẩm bẩm nói, "Ta đã cất công đi tìm đủ các loại thuốc từ các thái y, chạy đường xa đem đến đây cho nàng a..."

Mạc Thanh Trần làm sao nói được là vết thương ở chân của nàng là cố tình làm cho bị thương vì nàng muốn Tư Phàm cũng quan tâm nàng giống như quan tâm Lãnh Thanh Thu, vì vậy nó vốn không nặng đến mức cần dùng quá nhiều thuốc. Nếu nói ra thì Tư Phàm sẽ cười nàng ghen tuông trẻ con mất...

Với cả, chuyện này không được...

Nghĩ đoạn nàng rút ba cái ngân châm mà lúc nãy đã lấy từ người của Lý Hoài Yến ra nói, "Ta bị trúng ngân châm, nàng không biết cách chữa..."

Tư Phàm lập tức biến sắc.

Quả nhiên là Tư Phàm không biết cách lấy ngân châm từ trong người ra, Mạc Thanh Trần khẽ thở phào.

"Vậy nàng cứ làm đi, ta ngồi đây quan sát để lần sau biết cách làm."

Tư Phàm nói một câu làm Mạc Thanh Trần biến sắc lại.

Thấy nàng im lặng cúi đầu, Tư Phàm liền khẩn trương hỏi.

"Nàng sao vậy? Khó chịu sao? Đau sao?"

Tư Phàm nàng lúc nào cũng thật thông minh, nhưng vì sao lúc cần thiết nàng lại đột nhiên chậm hiểu đến như vậy...?

Mạc Thanh Trần lắc đầu, gương mặt sắc xuân như muốn nở rộ, lí nhí bảo.

"Nàng bị ngốc sao? Nàng không thể cởi giày ta ra được..."

"Vì sao?", Tư Phàm ngẩn ra, "Chẳng phải chỉ là cởi giày thôi sao...?"

Nàng lại càng nhỏ giọng hơn, dường như thanh âm của nàng đã hòa chung vào với tiếng gió thổi bên ngoài, "Ta không thể để nàng thấy chân trần được..."

Cởi giày...

Đôi chân trần...

Tư Phàm lúc này mới bất giác đỏ mặt theo, nữ tử không thể tự tiện để ai khác thấy đôi chân trần của mình vì đó chính là bộ phận cơ thể riêng tư nhất của nữ nhân. Nữ nhân để người khác trông thấy đôi chân trần của mình cũng tương tự như việc để họ nhìn thấy cơ thể vậy. Đây là lý do chính khiến Mạc Thanh Trần không muốn để Tư Phàm làm việc này.

"Nàng... Ta... ta vô ý quá..."

Tư Phàm quẫn bách đứng dậy, vậy mà khi nãy nàng còn nhiệt tình muốn giúp Thanh Trần chữa thương mà quên đi mất việc này nhạy cảm tới mức nào. Bất quá tình huống này chỉ có ảnh hưởng tới người khác giới với nhau, còn Tư Phàm và Mạc Thanh Trần đều là nữ tử, chuyện này đâu có ảnh hưởng gì.

Nhưng hai nàng không thể chấp nhận được loại chuyện này, vì sao... thì tự họ biết rõ...

Trải qua một lúc lâu, Mạc Thanh Trần mới băng bó xong vết thương ở chân mình rồi ra hiệu cho Tư Phàm quay vào. Khi Tư Phàm trở vào thì có đem theo một chút rượu nhẹ được đun ấm đưa tới cho nàng.

"Trời lạnh, nàng uống đi cho ấm người."

Nàng ngoan ngoãn tiếp nhận ly rượu trong suốt từ trong tay Tư Phàm, mắt lại nhìn nàng ấy an nhàn ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, quan sát một chút liền hỏi.

"Nàng đã biết chuyện gì chưa?"

"Sao?"

"Mạnh Quận công..."

"À chuyện đó...", biểu cảm của Tư Phàm giống như vừa chợt nhớ ra một chuyện vặt vãnh nào đó, nói, "Cần phải có thời gian xác minh tin đồn nên sẽ không ảnh hưởng tới trận đấu của nàng đâu, nàng yên tâm."

Mạc Thanh Trần không mấy ngạc nhiên hỏi, nàng biết việc này đúng là nàng ấy làm ra, "Vậy tin đồn đó là thật sao?"

"Nếu là giả thì để làm gì? Dĩ nhiên là thật rồi.", Tư Phàm cười.

Mạc Thanh Trần liền hỏi ra điểm thắc mắc của mình, "Làm sao nàng biết Chu Vương sẽ xuống tay bạo hành Mạnh An Xuyên?"

Tròng mắt Tư Phàm đảo một vòng, cuối cùng đáp, "Người có lòng dạ hẹp hòi, chuyện gì cũng để bụng, không sớm thì muộn cũng gây ra chuyện thôi..."

"Người lan truyền tin đồn này thật sự là Tiểu Lục Tử sao?"

Tư Phàm liếc mắt lên nhìn Mạc Thanh Trần như đang phỏng đoán xem tâm trạng của nàng lúc này là gì, lát sau mới thở dài hỏi lại.

"Nàng biết sao?"

Mạc Thanh Trần chớp mắt làm ra vẻ không quan tâm đáp, "Ta còn biết Tiểu Thất Tử mới là người của nàng, Tiểu Lục Tử không phải. Tiểu Lục Tử là người được phái đến tiểu viện của Chu Vương lúc đó và là người ngoài duy nhất chứng kiến trận bạo hành nên hắn hiển nhiên trở thành đối tượng bị tình nghi đầu tiên. Đặc biệt là hai ngày nay Tiểu Lục Tử đã mất tích, giống như là... sợ tội mà trốn vậy..."

Tư Phàm nhướng mày nhìn nàng, cười hỏi, "Nghe qua thật là hợp tình hợp lý nhỉ?"

Tiểu Lục Tử cũng tầm tuổi Tiểu Thất Tử, tức là mới mười bốn mười lăm tuổi, vậy mà thời gian nhập cung sớm hơn Tiểu Thất Tử tận sáu năm, tức là hắn trở thành thái giám khi còn rất nhỏ tuổi. Có khả năng là bị mua bán hoặc là tự nguyện vào cung làm việc gửi bạc nuôi người thân, nói chung là gia cảnh hẳn là không tốt lắm. Trong tình huống hiện tại, có khả năng cao Tiểu Lục Tử chính là bị bán vào cung làm việc, vì chỉ có như vậy thì mới không còn quan hệ với bất kỳ ai nữa, không còn quan hệ gì nữa, tức là không có bất cứ đầu mối gì để điều tra nếu bị hiềm nghi. Nếu vì sợ tội bỏ trốn, sau đó đột nhiên... chết thì chắc chắn mọi chuyện sẽ vô cùng hợp lý, biến thành sợ tội nên tự sát...

Nhìn nụ cười của Tư Phàm, Mạc Thanh Trần cảm thấy hơi sợ, đây là lần đầu tiên Tư Phàm thừa nhận với nàng một việc mà nàng ấy đã làm. Nàng cảm thấy Tư Phàm hiện tại rất tin tưởng mình, nếu nàng đột nhiên hỏi một chuyện nào đó thì khả năng cao Tư Phàm sẽ không giấu giếm mà nói ra hết. Nhưng nàng lại không dám hỏi, nàng sợ Tư Phàm sẽ biến thành một Tư Phàm khác mà nàng không hề biết...

Dường như Tư Phàm cũng nhận ra Mạc Thanh Trần đã đoán được sự việc, nàng không muốn giấu giếm Mạc Thanh Trần nhưng mà cũng chẳng muốn nàng ấy biết quá nhiều về những chuyện mình đang làm, nhìn thái độ của Mạc Thanh Trần rõ ràng có chút sượng lại, vì thế nàng liền nhún cười nói, "Ta bảo Tiểu Thất Tử để ý tới nàng, rốt cuộc hắn làm cho nàng phát giác ra luôn. Đúng là đồ ngốc mà..."

Mạc Thanh Trần đạm cười, những người bên cạnh Tư Phàm đều "đặc biệt chiếu cố" nàng như vậy thì làm sao nàng không nhận ra. Nhưng vô hình chung nàng lại có chút bất an, vì bất cứ nơi đâu cũng đều có thể có người của Tư Phàm chú ý tới nàng, như vậy...

"Thế Tổng quản thái giám Phương Ngân thì sao?"

Tư Phàm lắc đầu, "Nếu ta đã nắm được người cao nhất thì cần gì phải dụng tâm vào tiểu tốt như Tiểu Thất Tử và Tiểu Lục Tử làm gì? Phương Ngân là người của Nhậm thị, không phải của ta."

"Hoàng quý phi sao?", chuyện này khiến Mạc Thanh Trần kinh ngạc, quả thật nàng không nghĩ tới Nhậm thị có nhúng tay vào người bên cạnh Hoàng đế.

"Phương Ngân vốn là người của phụ hoàng, nhưng Nhậm thị lại là người phụ hoàng yêu thương nhất nên hiển nhiên cũng trở thành phi tử mà Phương Ngân thân cận nhất. Cho đến nay, các đại yến đều là do Phương Ngân dựa vào chủ kiến của Nhậm thị mà làm ra, cho nên luôn rất hợp ý phụ hoàng."

Tư Phàm nói xong liền uống một chút rượu có vẻ rất sảng khoái, trầm giọng chêm thêm một câu.

"Thức ăn cũng vậy, rượu càng như vậy..."

Mạc Thanh Trần mơ hồ đoán được Tư Phàm sắp sửa ngả ra một thế trận vô cùng lớn để lật đổ cả Nhậm thị lẫn Chu Vương, nàng thoáng rùng mình, lại hỏi.

"Tư Phàm có vẻ không thích mẹ con Nhậm thị thì phải?"

Tư Phàm lại nhìn nàng, trong mắt hiện rõ cảm xúc phức tạp lẫn lộn, hỏi, "Thanh Trần có muốn nghe không?"

------

Tộc Minh Trung vốn là một tộc võ tướng oanh oanh liệt liệt, đất phong ở Nam Thành, là một trong tứ đại thế gia đã hỗ trợ tộc Minh Thần lập cõi xưng đế năm đó, bên cạnh tộc Bích Tự, Mạnh gia và Lý gia. Trong đó chỉ có tộc Minh Trung và tộc Bích Tự là hai đại gia tộc được Đệ nhất đế ban cho họ mới và phong đất đai, thành trì vô cùng rộng lớn.

Xét theo cấp bậc võ tướng thì tộc Minh Trung đứng trên Lý gia.

Xét theo cấp bậc văn nhân thì tộc Bích Tự đứng trên Mạnh gia.

Đệ nhất đế cố kỵ tộc Minh Trung và tộc Bích Tự là điều dễ nhận thấy vô cùng, bên cạnh việc thu hồi binh quyền từ tay tộc Minh Trung và nâng cao vị thế của Mạnh gia lên thì Đệ nhất đế còn muốn kiểm soát hai đại gia tộc này lại bằng các mối quan hệ ràng buộc. Thế nhưng thời gian đó, tộc Bích Tự và tộc Minh Thần đều không có nữ nhi nên đã không thể có bất kỳ mối quan hệ nào có thể thành lập được. Trong khi tộc Minh Trung thì lại có một nữ nhi vừa độ tuổi thành gia lập thất, nữ nhi này chính người mà ngay sau đó đã được chỉ hôn cho Bộ Vương điện hạ - Minh Trung Hoàng hậu sau này.

Minh Trung Hoàng hậu và Đệ nhị đế tuy thành thân với nhau, nhưng vì tính tình của Minh Trung Hoàng hậu lạnh nhạt khó gần, còn tính tình của Đệ nhị đế lại thích được người khác vây quanh bám lấy, hiển nhiên hắn không yêu thích nữ nhân đó.

Còn nhớ năm này, Minh Trung Hoàng hậu vẫn còn là vương phi, Đệ nhị đế vẫn còn là Bộ Vương, lúc này trong kinh thành xuất hiện một Bảo Đông lâu vô cùng nổi tiếng, vốn không yêu thích thê tử của mình nên Bộ Vương đã thường xuyên lui tới chỗ này, ngay tại đây hắn đã gặp gỡ được một nữ hầu đàn chỉ bán nghệ không bán thân, họ Liễu.

Chỉ sau một năm tiếp xúc, Bộ Vương đem lòng yêu thích Liễu thị đến mức truyền cả đến tai Đệ nhất đế. Tuy nhiên nữ nhân phong sương không thể bước chân vào vương phủ được, Bộ Vương cầu xin Đệ nhất đế nạp thiếp không thành liền nghĩ ra cách chuộc Liễu thị ra khỏi Bảo Đông lâu, ban cho nàng một thân phận mới là Nhậm thị, sinh hoạt suốt một năm sau đó ở ngoài kinh thành. Sau khi kết thúc một năm sinh hoạt để mang lại thân phận trong sạch cho Nhậm thị, Bộ Vương đã thành công rước nàng ta vào phủ làm vợ lẽ và hết mực cưng chiều.

Vốn là chuyện tư tình của mỗi người nên không ai muốn quá để ý, vì vậy lúc Đệ nhất đế biết Nhậm thị chính là Liễu thị thì cũng đã muộn màng. Lúc đó Đệ nhất đế đang bận rộn chính sự với tộc Chiến Thần nên không nghĩ tới quá nhiều, khi có ai đó hỏi tới hắn cũng chỉ đơn giản nói, "Chỉ cần Bộ Vương biết cách tề gia , không để thiếp thất vượt mặt chính thất là được."

Thế nhưng chuyện nhà thì ai lại muốn phơi bày ra cho thiên hạ biết? Tại phủ Bộ Vương, Nhậm thị lúc đó vẫn còn nhỏ tuổi nhưng bản chất lại rất dâʍ ɭσạи, tính nết háo thắng lại khôn lỏi thích chuyện bày vẽ linh tinh, vợ lẽ nhưng luôn muốn chứng tỏ hơn quyền chính thất, đã bày đủ trò để Bộ Vương trách mắng và lạnh nhạt Minh Trung. Mà Bộ Vương một mặt thì sủng ái Nhậm thị, mặt khác lại muốn tránh Đệ nhất đế nổi giận nên ra sức bưng bít chuyện gia đình.

Đỉnh điểm là một chuyện đã trở thành cả một truyền kỳ ở phủ Bộ Vương lúc đó, chính là Nhậm thị ghen tuông nhỏ nhen đã làm cho Minh Trung sẩy thai đứa con đầu tiên nhưng Bộ Vương chẳng những không trừng phạt nữ nhân độc phụ đó, ngược lại còn trách mắng Minh Trung đi đứng không cẩn thận. Chuyện xảy ra đã khiến cho Minh Trung bị bệnh nặng và trầm uất suốt một năm sau đó, mấy lần tự vẫn không thành vì được hạ nhân cứu mạng kịp thời.

Có lời đồn, Minh Trung Hoàng hậu lúc mang thai lần đầu tiên thì đã có đầy đủ biểu hiện là đang mang trong bụng một nam hài nhi.

Tộc Minh Trung lúc này vô cùng tức giận trước sự việc trên, mấy lần dâng sớ tới Đệ nhất đế khiến Bộ Vương bị khiển trách, cuối cùng Bộ Vương đành phải thuận theo ý Đệ nhất đế mà sủng hạnh lại nữ nhân của tộc Minh Trung đang nằm liệt trong phòng bệnh. Sau đó không biết vô tình hay cố ý mà thay vì là Minh Trung, người hạ sinh trưởng tử cho Bộ Vương lại là Nhậm thị, đặt tên là Minh Cao Hoan Tư Sĩ, cũng chính là Chu Vương sau này. Chuyện phát sinh còn quá đáng hơn nữa chính là Bộ Vương đã tiếp tục nạp thêm một tiểu thiếp là Tiêu thị, Tiêu thị này là nữ nhi của đệ đệ của Hoàng hậu tại vị, tính tình Tiêu thị ôn hòa hơn Nhậm thị rất nhiều, lại được chính Hoàng hậu tại vị chỉ hôn nên Bộ Vương cũng sủng ái không kém Nhậm thị.

Sau đó một năm thì Đệ nhất đế đột ngột băng hà, Bộ Vương chính thức lên ngôi Hoàng đế, nữ nhân tộc Minh Trung chính thức trở thành Minh Trung Hoàng hậu, Nhậm thị trở thành Minh quý phi, Tiêu thị trở thành Linh phi. Đệ nhị đế lúc đó hẳn là đã có ý định hạ bệ tộc Minh Trung nên đã cố tình phong hiệu cho Nhậm thị một chữ "Minh" trùng với "Minh Trung", lộ rõ ý bên nặng bên nhẹ khiến tộc Minh Trung phẫn nộ vô cùng, sự phẫn nộ nhanh chóng lan ra toàn Nam Thành, làm nổi lên tin đồn phế hậu của Đệ nhị đế.

Cùng lúc đó ở Minh Thành, vị trí quý tử, đứa con trai sinh ra đầu tiên sau khi Hoàng đế đăng cơ rất được chú trọng, trùng hợp Minh Trung Hoàng hậu và Linh phi lại cùng nhau mang thai. Như một lẽ tất yếu, cả thiên hạ lúc đó đều hướng con mắt về phía hai người phụ nữ này, áp lực dồn tầng tầng lớp lớp khủng khiếp vô cùng.

Cùng lúc đó, tộc Minh Trung càng phẫn nộ vì chuyện phong hiệu của Nhậm thị, Đệ nhị đế lại càng chán ghét hơn, hắn lên ngôi lúc còn quá trẻ tuổi, chưa kịp theo Đệ nhất đế học tập phong thái trị nước nhiều nên tính tình ngông cuồng vô cùng, một mực không chịu nhượng bộ tộc Minh Trung nên không cần suy xét gì, lập tức bắt chước theo quyết định của Đệ nhất đế năm xưa đối với tộc Chiến Thần, khóa chặt tộc Minh Trung ở Nam Thành, từ nay về sau nếu không có việc thì không cần vào kinh thành cầu kiến. Hành động này của Đệ nhị đế đã gây khuynh đảo triều chính thời gian đó, ai cũng nói Hoàng đế vừa đăng cơ chưa được ba năm mà đã hành xử không tốt, bạc đãi công thần thẳng mặt như vậy thật sự khiến lòng người lạnh lẽo.

Trước tình huống đó, Thái hậu đành phải ra tay giúp đỡ, gợi ý cho Đệ nhị đế nâng vị thế của Lý gia lên nhằm thay thế vị trí tộc Minh Trung để an ổn triều đình, bình định lòng dân, chỉ như vậy mới có thể làm yên bình thiên hạ. Chính vì thế Lý Y Quang từ một tướng quân dưới cơ tộc Minh Trung liền được phong lên làm Đại Thống soái, mọi thứ mà tộc Minh Trung khi xưa được hưởng Lý gia cũng không thiếu cái nào. Lý gia ở thời của Đệ nhất đế nằm trong tứ đại thế gia quyền khuynh thiên hạ, Lý gia tới thời của Đệ nhị đế vẫn là một trong ba trụ cột đắc lực tuyệt không thể thiếu của Minh Càn quốc, bên cạnh Thái sư Sước Thu và Tể tướng Quách Giang Hoa, quyền uy dưới một người mà trên vạn người.

Toàn tộc Minh Trung bị lún bại, mọi hy vọng đều dồn đến trên lưng Minh Trung Hoàng hậu. Lúc này thai kỳ của Minh Trung Hoàng hậu và Linh phi đều đã đủ để người ta nhận biết được giới tính thai nhi, đáng tiếc ai cũng nói Minh Trung Hoàng hậu là đang mang nữ nhi, còn Linh phi thì rõ ràng mồn một là nam hài tử.

Tộc Minh Trung thời gian đó tuy không đòi hỏi bất cứ cái gì nhưng Minh Trung Hoàng hậu biết trong lòng mỗi người trong tộc đều mong một nam hài có thể chấn hưng lại toàn tộc. Ở trong cung thì Hoàng hậu vốn không được Hoàng đế yêu thích, toàn tộc lại vừa bị một màn ê chề bi thảm nên ai cũng hướng đến Linh phi chúc mừng mà xem nhẹ vị trung cung này. Áp lực đến cả từ bên trong lẫn bên ngoài khiến Minh Trung Hoàng hậu lại một lần nữa phát bệnh trầm uất trong suốt khoảng thời gian mang thai.

Xuất phát từ dấu hiệu mang thai con gái của Minh Trung Hoàng hậu, Linh phi lại quá rõ ràng là đang mang thai con trai, Nhậm thị vốn tính tình nhỏ nhen nên dĩ nhiên không chịu được thói xấu. Thời gian này Nhậm thị đã liên tục đến chỗ của Linh phi, nhưng vì Linh phi có chỗ chống lưng là Thái hậu nên Nhậm thị cũng không dám làm càn như lúc xưa, chỉ yên bình đi đi về về biếu quà.

Vì đây là lần thứ hai Minh Trung Hoàng hậu mang thai nên có nhiều kinh nghiệm hơn, nàng đã bảo hộ cái thai này cực kỳ kỹ lưỡng, lại thấy Linh phi tính tình ôn hòa không ỷ được sủng mà kiêu nên cũng chỉ dẫn vài cách bảo vệ thai. Nhờ thế mà trong suốt tám tháng này, thai kỳ của cả hai đều ổn định vô cùng.

Cuối cùng việc gì đến cũng phải đến, Minh Trung Hoàng hậu lâm bồn, vì đã định trước là nữ nhi nên hầu như không ai quan tâm, Hoàng đế không đến, thái y cũng không nhiều, chỉ có Thái hậu thỉnh thoảng đến xem nhưng trời khuya gió lạnh cũng đành trở về không lâu sau đó.

Rất thuận tiện, vì cuối cùng, Minh Trung Hoàng hậu lại hạ sinh nam tử... tên là Minh Cao Hoan Tư Phàm.

Cái tên này mang ý nghĩa là "phi phàm", chính là gợi ý của Thái hậu. Minh Trung Hoàng hậu về sau có nói lại đây là hành động bù đắp của Thái hậu đối với tộc Minh Trung, vì năm xưa bà đã đặt đại cục làm trọng mà khiến toàn tộc Minh Trung bị ý chỉ non nớt của Đệ nhị đế làm hại. Chữ "Phàm" này là vinh hoa mà Thái hậu muốn thông qua Tư Phàm dành tặng cho tộc Minh Trung.

Chuyện Tư Phàm ra đời khiến khắp mọi nơi đều náo loạn cả lên, Hoàng đế kinh hoảng, Nhậm thị thì nổi trận lôi đình, nhưng bất quá cũng chỉ có thể ngồi im chịu đựng. Lúc này Nhậm thị có lẽ đã không thể ngồi yên, nếu đã vô tình bỏ qua một đứa vì vô ý thì không thể tha cho một đứa khác đã quá rõ ràng là nam hài như cái thai của Linh phi được.

Ba tháng sau, Linh phi lâm bồn, nhưng lúc này tình hình không hề vắng lặng như lúc Minh Trung Hoàng hậu lâm bồn nữa, Hoàng đế vì sợ lại có một chuyện quái lạ phát sinh giống ba tháng trước mà đã đến tận nơi chờ đợi ở bên ngoài, còn Thái hậu thì vì lo cho nữ nhi của đệ đệ mình nên bà đã tận mắt theo dõi toàn bộ quá trình sinh sản của Linh phi sau một tấm màn mỏng. Chính vì thế các bà mụ được Nhậm thị mua chuộc cách đó ba tháng đã không thể ra tay với tiểu điện hạ của Linh phi được. Tuy nhiên Linh phi thì không may mắn như vậy, vì là lần đầu tiên mang thai nên Linh phi đã bồi bổ rất nhiều, làm cho cái thai phát triển quá to, cuối cùng dẫn đến khó sinh, giữ con không thể giữ mẹ, nàng mất sau khi hạ sinh tam điện hạ hai canh giờ.

Hoàng đế sau đó truy phong Linh phi làm Linh Túc Hoàng quý phi, đặt tên tam điện hạ là Minh Cao Hoan Tư Điệp. Thái hậu vì thương xót Linh Túc Hoàng quý phi nên cũng đã chủ động muốn nuôi dưỡng tam điện hạ, Hoàng đế vì nghĩ rằng Tư Điệp với Thái hậu vốn có quan hệ gần gũi, thân càng thêm thân cũng tốt nên không hề phản đối chuyện này.

"Một đứa nghiệt chủng không có mẹ thì có thể làm được gì?"

Đây chính là câu mỉa mai mà Nhậm thị đã nói với Minh Trung Hoàng hậu lúc hai người đi bái tế miếu cầu phúc. Nhậm thị không nói đích danh nhưng ai cũng biết ả ta là đang nói tới tam điện hạ. Minh Trung Hoàng hậu chỉ nhắc nhở vài câu nhưng cũng không nói cho Hoàng đế hay Thái hậu biết. Hoàng đế lúc này cũng đã đủ lông đủ cánh, Thái hậu dù tin thì có thể làm được gì? Hơn hết, Hoàng đế sẽ không trừng phạt Nhậm thị.

Với cả, Minh Trung Hoàng hậu biết lời Nhậm thị nói không sai mấy, Thái hậu cùng lắm chỉ có thể yêu thương tam điện hạ hơn đại điện hạ và nhị điện hạ thôi, chứ làm sao mà nuôi dưỡng tam điện hạ theo chiều hướng tranh quyền đoạt vị được? Đây cũng chính là tiền đề cho tính tình thoải mái, hào sảng và không màng danh lợi của Sùng Vương sau này.

Nhậm thị biết rõ điều này, nên ả ta dường như đã không để Minh Cao Hoan Tư Điệp vào mắt mà chỉ tập trung toàn bộ sức lực đối đầu với mẫu tử Minh Trung Hoàng hậu. Tương tự như mẫu thân mình, đại điện hạ từ lúc còn bé cũng đã đặt mọi sự chán ghét lên nhị đệ của mình. Mà mẹ con Nhậm thị được sủng ái đến thế nào thì không ai không biết, không chỉ hạ nhân mà cả các bá quan cũng đều tìm cách đi theo nịnh nọt mẹ con Nhậm thị, tuy là bọn hắn không dám có thái độ rõ ràng với Minh Trung Hoàng hậu nhưng sự xem thường đối với nhị điện hạ nhỏ tuổi này lại rõ mồn một.

Lúc còn đi học ở Thái học viện, Tư Phàm luôn là đứa nhỏ bị cô lập, phía đối diện lại là Tư Sĩ cầm đầu, Tư Điệp chắc là đứa nhỏ duy nhất chịu đứng chung một đội với Tư Phàm mỗi lúc diễn ra mấy trận đá cầu hay các hoạt động thể chất yêu cầu lập đội khác. Mà mỗi lần mấy hoạt động đó diễn ra, Tư Phàm luôn là người bị nhắm tới.

Còn nhớ lúc nhỏ, có một lần học viện tổ chức đá bóng, nếu chia đều ra thì mỗi đội sẽ có năm người, nhưng đại điện hạ không thích như vậy nên kết quả là một đội chín người, bên kia chỉ có mỗi mình Tư Phàm. Tư Phàm lúc đó rất tức nên đã lập tức chạy tới chỗ Tư Sĩ làm cho ra lẽ, tuy nhiên cơ thể nàng không đánh lại những vị tiểu thiếu gia đi theo Tư Sĩ nên suýt nữa đã bị bọn nhóc đó dúi đầu vào bãi phân ngựa. May là lúc đang bị khiêng đến bãi phân ngựa đó thì Tư Điệp lại đột ngột xuất hiện quát lên khiến bọn nhóc đó buộc phải thả Tư Phàm xuống.

Minh Cao Hoan Tư Điệp tuy gọi Tư Phàm một tiếng nhị ca nhưng thực tế cũng chỉ nhỏ hơn Tư Phàm vài tháng tuổi, cơ thể hắn từ nhỏ cao lớn khỏe mạnh, lại ăn to nói lớn nên đám tiểu thiếu gia kia đã lập tức rút lui về chỗ Tư Sĩ.

"Bản điện hạ vừa đi vệ sinh một chút mà các ngươi đã dám ở đây làm loạn tôn ti trật tự với nhị ca của ta rồi.", Tư Điệp hét lên.

Tư Phàm lúc này lùn một mẩu, quần áo lấm bẩn lập tức lồm cồm đứng dậy hùng hổ quát lớn, "Ta sẽ mách mẫu hậu, để cho các ngươi bị đánh đòn!!"

Một tên tiểu thiếu gia đứng sau Tư Sĩ lúc này cợt nhả bảo, "Nhị điện hạ là nam nhi, vì sao chơi mách mẫu thân? Có giỏi thì đừng có mách."

Tư Điệp cũng có chút không hiểu quay sang nhìn Tư Phàm, nào ngờ Tư Phàm liền chỉ thẳng vào mặt Tư Sĩ mắng, "Mẫu hậu của bản điện hạ là Hoàng hậu nương nương, bản điện hạ thích mách. Các ngươi có giỏi thì đi về mách mẫu thân của mình đi, để xem mẫu hậu ta mạnh hơn hay mẫu thân các ngươi mạnh hơn!!"

Tư Điệp từ lúc sinh ra đã không có mẫu thân nhưng lại vô thức há miệng cười lớn trước câu thách thức lớn mật của Tư Phàm, còn phía Tư Sĩ thì đứa nào đứa nấy mặt mũi đều đỏ bừng. Tư Sĩ lúc đó nóng giận muốn nhào vào chính tay nện cho Tư Phàm một bài học thì Tư Điệp lập tức xen vào ngăn cản.

"Đại ca, chúng ta là huynh đệ ruột thịt thì không nên đánh nhau a..."

"Nó ăn nói không có phép tắc, bản điện hạ phải đánh nó cho hả cơn giận!!", Tư Sĩ trừng mắt quát to.

Tư Điệp lại đẩy hắn ra cười nói, "Đại ca, nếu huynh muốn trừng phạt nhị ca thì trừng phạt theo cách khác cũng được, đâu cần phải thượng cẳng tay hạ cẳng chân?"

"Cách nào?", Tư Sĩ nhíu mày hỏi.

"Chẳng phải là đang chuẩn bị đá bóng sao? Đá thắng nhị ca xem như là trả thù rồi."

Tư Sĩ lại nhìn Tư Phàm phía sau lưng Tư Điệp, nghĩ ra gì đó liền cười có chút gian tà nói, "Được, đá bóng thì đá bóng. Nhưng nó chỉ được đá một mình, bản điện hạ đã chia đội rồi."

Tư Phàm liền nói, "Như vậy là bất công, một người làm sao đá bóng thắng chín người?"

Tư Điệp liền tiếp tục ra chủ kiến, "Như vậy đi, đệ cùng nhị ca sẽ chung một đội. Đại ca cứ giữ nguyên đội hình chín người của mình đi."

Tư Phàm liền hô to, "Tam đệ, như vậy vẫn là bất công!!"

Tư Điệp cười, "Không sao a.", lại quay sang nhìn Tư Sĩ hất mặt hỏi, "Thế nào đại ca? Bên đệ chỉ có hai người thôi, huynh không sợ đó chứ?"

Tư Sĩ nhếch miệng nhìn Tư Phàm, lại nói với Tư Điệp, "Chơi thì chơi, ai sợ ai!?"

Tư Sĩ vừa quay lưng đi, Tư Phàm liền muốn tức giận mắng Tư Điệp một cái, ai ngờ lúc quay lại thì đã không thấy Tư Điệp đâu nữa làm nàng hoảng sợ tưởng tên nhóc này bỏ chạy mất rồi. Nào ngờ lúc Tư Phàm tìm thấy Tư Điệp thì lại thấy hắn nấp ở một góc chuồng ngựa, lén lút cắm một cây nhang xuống đất khấn vái làm bùa chú gì đó. Nhìn thấy cảnh này Tư Phàm sợ đến tái mét mặt mày, hét lên.

"Tiểu tử điên này đang làm trò gì thế, chơi ngải sao? Nếu bị người khác trông thấy thì là tội chết a..."

Bất quá ngay sau đó, sau này Tư Điệp đã giải thích với Tư Phàm rằng do luôn sống cùng với Thái hậu, người già thường hay tin vào những chuyện thần linh nên lúc nào hắn cũng thấy Thái hậu thắp nhang, lẩm nhẩm niệm cái này cái nọ... Từ đó hắn cũng bắt đầu ham vui, hình thành cái thói quen trước khi làm gì quan trọng cũng khấn vái niệm chú lấy may mắn, có lẽ không nhiều người biết nhưng cái thói quen này tới tận bây giờ hắn thỉnh thoảng vẫn còn thực hiện...

Vốn dĩ ký ức này phải là một ký ức vui vẻ đối với nhiều đứa trẻ khác, nhưng thực tế đối với Tư Phàm, không có cái gì gọi là ký ức vui vẻ cả. Bởi vì thực tế nhị điện hạ vốn là đối tượng bị bạo lực và cô lập từ nhỏ, trong trận đá bóng này, toàn đội của Tư Sĩ đều nhất trí với nhau cùng bỏ qua Tư Điệp và chỉ nhắm tới đá Tư Phàm, dồn ép Tư Phàm đến bị thương khắp người. Kết quả là Tư Điệp một mình đem chiến thắng về cho đội bóng chỉ có hai người, nhưng bên đội Tư Sĩ lại không có chút dáng vẻ chật vật nào, còn Tư Phàm thì sau ngày hôm đó đã suýt bị gãy cả hai chân và chảy máu vì hai đầu gối bị té và giẫm đến rách nát, buộc nàng phải nghỉ học liên tục mấy tháng sau đó để chữa trị.

Lúc xảy ra chuyện này, Minh Trung Hoàng hậu nổi giận đến chỗ của Đệ nhị đế đòi trừng phạt những người đã làm Tư Phàm bị thương, nhưng hắn lại bảo là đó chỉ là chuyện nhỏ, nam tử bị thương một chút đã khóc lóc rồi mách mẹ, đó là chuyện nên làm sao? Sau đó còn nhận xét Tư Phàm yếu đuối, nhu nhược, không bằng một góc của Tư Sĩ và Tư Điệp trước mặt biết bao nhiêu văn võ bá quan.

Cũng sau sự kiện này, Tư Phàm không bao giờ nhắc tới mẫu hậu mỗi khi xung đột với kẻ khác nữa, tính tình cũng trở nên tự ti trầm uất hơn khiến Minh Trung Hoàng hậu lúc đó khóc hết nước mắt, van xin Thái hậu giúp mình đưa Tư Phàm tới Nam Thành thăm ngoại tổ phụ một thời gian, mục đích là để Tư Phàm về với sự bảo hộ yêu thương của tộc Minh Trung một chốc. Thái hậu vì còn nghĩ tới chuyện tộc Minh Trung năm xưa nên đã hết lời thuyết phục Đệ nhị đế đưa Tư Phàm tới Nam Thành thăm nhà ngoại một thời gian, Hoàng đế lúc đó không nghĩ gì quá sâu xa nên cũng đã đồng ý cho Tư Phàm rời cung hai tháng. Còn nhớ lúc đó, Minh Trung Hoàng hậu đã vỡ òa ôm Tư Phàm vào lòng như thể đây là chuyện duy nhất bà có thể làm cho nàng, Tư Phàm tới tận bây giờ thực sự là nhớ mãi không quên nét mặt của bà lúc đó.

Nhưng không ai ngờ được, chuyến đi Nam Thành hai tháng này đã triệt để gϊếŧ chết đi tâm hồn non nớt của tiểu Tư Phàm.

Tư Phàm lúc này chỉ mới vừa tròn bảy tuổi, Tư Sĩ lớn hơn nàng bốn tuổi nhưng ở kinh thành đã được Đệ nhị đế phong là Chu Vương, ở cái tuổi này mà đã được phong làm vương gia cũng đủ cho thấy sự sủng ái nghịch thiên của Đệ nhị đế đối với mẹ con Nhậm thị. Vừa được phong vương, Chu Vương đã điên cuồng vạch lá tìm sâu nhằm muốn nhanh chóng lập công củng cố địa vị, mục tiêu hắn nhắm tới chính là các tri huyện nhỏ nằm xa kinh thành, vừa để hắn xuất thành đi chơi, vừa để Đệ nhị đế khó bề kiểm soát công việc của mình.

Hắn nhắm đến Nam Thành.

Tư Phàm ở Nam Thành nghỉ ngơi được gần hai tháng, được dạy một số chiêu võ phòng thân, lại còn chơi thân với một tiểu thiếu gia của một tri huyện nhỏ, hàng ngày cả đám nếu không đi ăn bánh đậu xanh thì cũng là đi thả diều, tập võ... cuộc sống vô cùng vui vẻ, đến mức khi biết hai tháng sắp hết, nàng còn muốn viết thư về cho mẫu hậu xin được ở lại thêm.

Cho đến một ngày nọ, Chu Vương tiến đến Nam Thành, nhờ vào một chút tài cán cùng quyền hành ngang ngược mà thành công khiến toàn phủ đệ của vị tiểu thiếu gia này đưa đầu vào đao trảm chỉ sau một đêm. Đây chính là lần đầu tiên trong cuộc đời mình, Tư Phàm chứng kiến được cảnh máu người phun ra như dòng suối. Lúc đó nàng nhìn tới Chu Vương điện hạ ngồi chễm chệ trên đài cao chót vót, nhàn nhã uống trà mà lạnh lẽo hạ lệnh gϊếŧ chết cả một gia đình hơn bảy mươi mạng người, nàng lập tức nôn mửa rồi ngất xỉu ngay tại chỗ, sau đó đổ bệnh suốt ba ngày ba đêm. Trong cơn mê man, tiểu Tư Phàm bảy tuổi đã liên tục co giật trong nỗi sợ hãi, nàng chợt nhận ra nơi mà mình đang sống chính là một gia đình đế vương máu lạnh tàn nhẫn, cái nơi mà bảy mươi người đó đang quỳ rất có thể chính là nơi mà sau này hơn ba trăm mạng người của tộc Minh Trung phải quỳ, trong đó có cả mẫu hậu và nàng. Đến lúc đó, Chu Vương, phụ hoàng, Nhậm thị, dù là ai thì cũng vẫn sẽ nhàn nhã ngồi đó uống trà, hạ lệnh diệt toàn tộc Minh Trung.

Khi sự kiện này xảy ra, tộc Minh Trung vẫn luôn trấn trụ ở Nam Thành bị ảnh hưởng nặng nề, lúc đó Hoàng đế đã bày tỏ ý kiến là vì sợ Tư Phàm tiếp xúc với tư tưởng không tốt của tộc Minh Trung nên đã cấm Tư Phàm vĩnh viễn không được đến Nam Thành nữa.

Tộc Minh Trung không được vào kinh thành, mẫu tử Tư Phàm lại vĩnh viễn không được đến Nam Thành. Tất cả những gì mà Tư Phàm và Minh Trung Hoàng hậu có thể dùng để liên lạc với tộc Minh Trung chỉ là những bức thư được Hoàng đế kiểm soát chặt chẽ, cuộc sống từ nhỏ tới lớn của Tư Phàm chẳng khác nào ngục tù.

Có rất nhiều chuyện mà Tư Phàm đã kể, nhưng Mạc Thanh Trần lại ghi nhớ nhất là về cách mà Tư Phàm cùng Minh Trung Hoàng hậu đã sinh tồn dưới bàn tay lớn của Đệ nhị đế.

Sau sự kiện Nam Thành, Tư Phàm trở về hoàng cung liền vùi đầu vào sách vở ngày đêm, tính tình tuy là đã trở nên xa cách, ít nói đi rất nhiều nhưng không còn mang vẻ u uất tự ti nữa. Dù cho Tư Phàm cứ ba ngày là bị Hoàng đế mắng một trận nhẹ, năm ngày là bị Hoàng đế bắt đi chịu phạt quỳ gối thì Minh Trung Hoàng hậu cũng không còn quá lo lắng về nàng nữa. Số lần gây gổ ở học viện hầu như không còn xảy ra, đặc biệt mỗi lần bị thương Tư Phàm cũng không khóc lóc gì nữa, thay vào đó nàng đều bảo nha hoàn bên cạnh mình chữa trị, nếu không may bị Minh Trung Hoàng hậu phát hiện thì nàng cũng chỉ cười xòa cho qua.

Một năm sau đó, trong một lần ba huynh đệ đi tập cưỡi ngựa thì đột nhiên Chu Vương bị thương nặng, chẳng những là tên thái giám chịu trách nhiệm ngày hôm đó bị xử chết, mà toàn bộ người của trại ngựa hoàng cung, bao gồm cả ngự mã quan, thị nữ lẫn thị vệ tất cả đều được thay mới một loạt. Đó chính là lần đầu tiên Tư Phàm tương kế tựu kế thành công một việc đại sự, toàn bộ trại ngựa hoàng cung kể từ lúc đó đều là người của nhị điện hạ Minh Cao Hoan Tư Phàm. Đây chính là cách mà Tư Phàm lén lút học được thuật ngự mã và bắn cung thần sầu.

Chỉ là, đây cũng chính là lần đầu tiên có kẻ chết dưới tay Tư Phàm, nàng lúc đó run sợ đến mức có chút hoảng loạn. Thấy nàng tinh thần bất ổn như vậy, Minh Trung Hoàng hậu bèn gợi ý cho nàng cách đóng cửa cung viện nghỉ bệnh để bình tâm lại, tới tận bây giờ Tư Phàm vẫn còn sử dụng cách đóng cửa phủ chữa bệnh, quả thật hiệu quả lại hợp lý vô cùng.

Mạc Thanh Trần nhớ rõ câu chuyện cuối cùng mà Tư Phàm đã kể với nàng trước lúc hai người chia tay nhau giữa nền tuyết trắng xóa, nàng ấy khẽ siết lấy bàn tay nàng, sự ấm áp bao phủ lấy toàn bộ bàn tay nàng, dịu dàng, ôn nhuyễn lại có chút níu giữ.

Rằng, lúc nhỏ khi đi vi hành Hoàng đế chỉ dẫn theo mỗi Tư Sĩ, lúc đi săn bắn lại dẫn theo Tư Sĩ và Tư Điệp. Còn Tư Phàm luôn chỉ có thể sinh hoạt cố định trong cung viện nhỏ của mình, nàng ngẩng đầu lên là thấy bầu trời hình vuông gói gọn trong khuôn viên, chỉ có ban đêm là miễn cưỡng có thêm một cái ánh trăng treo lơ lửng trên đó, cảnh đẹp thì có đẹp nhưng lòng Tư Phàm lại lạnh ngắt như tờ.

Cuộc đời của Minh Cao Hoan Tư Phàm, ánh trăng cùng bầu trời đẹp nhất, đẹp nhất, đẹp nhất chính là lúc nàng đứng cùng với Thần Xung Mạc Thanh Trần dưới cành trúc ở Bắc Thành xa xôi...

Mạc Thanh Trần đưa mắt liếc nhìn Chu Vương và Minh Hoàng quý phi vui vẻ uống rượu bàn tán xôm tụ với mấy lão đại thần ở khán đài mà trong lòng lạnh buốt, nếu ánh mắt có thể gϊếŧ người, nàng dám chắc mẫu tử này sẽ lập tức bị xé nát đến cả sợi tóc cũng chẳng còn để mà tưởng nhớ trong tay nàng.

Phía đối diện chính là vị Hoàng hậu đoan trang xa cách ngồi im một chỗ, cùng Phúc Diệp Công chúa và Tư Phàm trò chuyện kia, Mạc Thanh Trần chưa từng để ý, nhưng hôm nay lại thấy bà ấy có dáng vẻ vừa đoan chính, vừa thành thục quyến rũ lại vô cùng mạnh mẽ. Nét khí chất này, đột nhiên Mạc Thanh Trần lại có chút hâm mộ, nếu như một ngày nào đó nàng đã lớn tuổi, nàng cũng muốn trở thành một nữ nhân cường đại như vậy. Dĩ nhiên, người ngồi cạnh nàng lúc đó, không ai khác, bắt buộc phải là Minh Cao Hoan Tư Phàm, nữ tử mà nàng muốn bảo hộ và yêu thương nhất trên đời này...

Nàng nắm lại một chút hơi ấm của Tư Phàm vẫn còn vươn lại trên người mình, nàng từng cảm mến nàng ấy vì sự dịu dàng, từng tức giận nàng ấy vì sự vô tâm, từng sợ hãi về những toan tính của nàng ấy, từng nghi ngờ về những việc mà nàng ấy âm thầm thực hiện với mình, cũng đem lòng yêu thích tất cả mọi khoảnh khắc mà nàng ấy đả động vào tâm trí và nắm giữ nhịp điệu trái tim của nàng. Nhưng nàng lại chưa bao giờ nghĩ được rằng, người làm cho lòng nàng đau đớn day dứt lại là một tiểu Tư Phàm mà mình chưa từng gặp mặt.

Hóa ra trước khi nàng sinh ra trên cõi đời này, từng có một Minh Cao Hoan Tư Phàm như thế tồn tại...

Tất cả mọi thứ Tư Phàm đã phải chịu đựng đó, phải chăng là do Nhậm thị đã ác độc xuống tay với vị ca ca chưa một lần nhìn thấy ánh mặt trời trong bụng của Minh Trung Hoàng hậu? Do Chu Vương bụng dạ hẹp hòi đả thương Tư Phàm về mặt thể xác từ lúc nàng ấy còn nhỏ? Do Đệ nhị đế máu lạnh đã liên tục tổn thương Tư Phàm về mặt tinh thần? Hay là do chính Minh Trung Hoàng hậu đã bắt Tư Phàm trở thành một nam tử, đến cả quyền yếu đuối khóc lóc là chuyện bình thường nhất của nữ tử, nàng ấy cũng không thể biểu hiện ra?

Mạc Thanh Trần thầm nghĩ, thứ mà Tư Phàm cần nhất trong cuộc đời là gì? Vị trí cửu ngũ chí tôn sao? Trả thù mẹ con Chu Vương sao? Mạc Thanh Trần nghĩ cái dã tâm của Tư Phàm mà Sùng Vương từng nhắc nhở nàng tránh xa, nhưng bây giờ nàng lại cảm thấy cái chuyện Tư Phàm có dã tâm lớn chính là chuyện đương nhiên nhất.

Để có thể bảo vệ được tộc Minh Trung, Tư Phàm không có dã tâm không được...

Bàn tay Mạc Thanh Trần đang tự vuốt ve tay áo của chính mình trong phút chốc buông thõng xuống, bên trong ống tay áo có chút rộng liền siết lại thành quyền.

"Vậy thì hãy để ta giúp nàng, bảo vệ hết thảy người thân của nàng..."

------

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện