Mạc Thanh Trần bất giác liếc nhìn Minh Cao Hoan Tư Điệp, nàng và hắn từ lúc nào lại có hợp tác biểu diễn? Ai cũng nghĩ thế, Hoàng đế hơi nhíu mày hỏi.

"Sùng Vương từ bao giờ lại có giao tình tốt với Mạc Thanh Trần như vậy?"

"Bẩm phụ hoàng, tất cả nhờ vào niềm yêu thích võ thuật. Nhi thần vừa nãy biết được nàng là người của tộc Chiến Thần nên liền muốn làm quen so tài. Nàng cũng rất vui vẻ đồng ý, lại còn... lại còn nói một mình nàng có thể chấp hết mười nam nhân!!"

Sùng Vương ánh mắt không nén được vui vẻ, cao hứng nói thao thao bất tuyệt khiến Mạc Thanh Trần cảm thấy khó mức tiếp nhận. Thanh Tâm đứng phía sau hầu nàng cũng cảm thấy hết sức vô lý, hậu duệ của tộc Chiến Thần há có thể nào trở thành người múa võ mua vui cho tộc Minh Thần? Sùng Vương quả thật làm càn quá mức, tiểu thư của mình từ khi nào có giao tình hợp ý như thế với hắn?

"Tốt, tộc Chiến Thần hai mươi mấy năm nay cũng chưa hề động tới binh đao, quả nhân thực sự cũng rất tò mò hậu duệ của tộc lợi hại đến nhường nào rồi.", Hoàng đế dường như hiểu ý Sùng Vương nên do dự một hồi cũng liền thuận theo ý hắn, ra lệnh, "Thần Xung Mạc Thanh Trần, hay là ngươi thử cho Sùng Vương mở rộng tầm mắt đi!!"

Mạc Thanh Trần mày nhíu càng chặt, tựa hồ không muốn đứng dậy lĩnh chỉ, đang lúc muốn tìm cớ thoái thoát thì phía bên này đột nhiên Ung Nhị Vương hơi nghiêng đầu hỏi Sùng Vương.

"Lão tam, nói vậy là đệ cũng tham chiến sao?"

Sùng Vương nhướng mày lên cao, dường như quên mất điều gì đó liền đáp.

"Đã có mười tráng sĩ ở ngoài đó rồi, đệ không nghĩ là mình còn cần lên đài làm gì?"

"Thế nhưng khi nãy, ta có nghe đệ nói... rằng đệ muốn so tài... cùng nàng ấy?"

Lập tức bị nghẹn, quả thật khi nãy Sùng Vương có nói là muốn so tài cùng Mạc Thanh Trần, chỉ là nói lỡ mồm hai chữ "so tài", Ung Nhị Vương lại bắt vào hai chữ đó để làm khó hắn?

Ung Nhị Vương không mặn không nhạt, bóc một hạt đậu phộng bỏ vào miệng mà ra đề nghị.

"Hay là Sùng Vương lên đài cùng nàng ấy, như vậy liền có thể so tài."

Sùng Vương bất ngờ không thể đáp lại, Ung Nhị Vương bên này thấy vậy lại hơi thở dài.

"Bất quá đã có mười tráng sĩ một phe rồi, nếu thêm Sùng Vương vào thì sẽ thêm một người, hình như là ức hiếp người của tộc Chiến Thần hơi quá. Nàng ấy bất quá cũng chỉ là tiểu cô nương mười tám tuổi, hẵng còn yếu ớt chưa đủ sức?"

Câu này của Ung Nhị Vương nói ra hàm ý sâu xa khiến ai nấy đều thoáng nhíu mày. Câu trước nghe như bênh vực người của tộc Chiến Thần, câu sau lại ngầm có ý nói Mạc Thanh Trần yếu đuối vô năng khiến Mạc Thanh Trần đưa ánh mắt đầy sát ý tới nhìn hắn, còn Hoàng đế phía trên kia thì lại suy tư gì đó mà thoáng trầm lặng.

Tuyệt đối không để ngưởi khác khinh thường tộc Chiến Thần, thế nhưng Mạc Thanh Trần cũng tiến không được lùi không xong, đánh hay không đánh cũng là hạ đi khí thế của tộc. Bất quá sau vài khắc nổi giận thì nàng cũng ngầm hiểu Ung Nhị Vương đang cho nàng một cái đường sắp xếp ổn thỏa, chỉ cần kéo được Sùng Vương lên đài cùng mình, nàng liền không phải là kẻ múa võ mua vui cho tộc Minh Thần nữa. Có điều thắng hay không thắng cũng là một phương án khó, nếu nàng cố hết sức để thắng thì thị uy được hoàng tộc, nhưng sẽ rất dễ gây thương tích cho Sùng Vương, là tội bất kính.

Lúc này Hoàng đế ngồi trên cao dường như suy nghĩ ra cách giải quyết, bèn trầm trầm nói.

"Mạc Thanh Trần, quả nhân không bức ép thiếu nữ mới lớn. Sùng Vương lên đài thì bên phía hắn có tổng cộng mười người. Bên ngươi chỉ có mỗi mình ngươi, số lượng quá chênh lệch sẽ khiến trận so tài không hấp dẫn. Hay là thế này, quả nhân cho phép ngươi chọn thành viên của phe mình, tối đa là hai người, ngươi thấy thế nào?"

Hoàng đế rất rõ ràng trong nháy mắt đã thay đổi chủ ý, từ việc muốn chèn ép hạ nhục Mạc Thanh Trần sang mở đường thoát cho nàng một chút. Rất kỳ lạ, Mạc Thanh Trần nhất thời cũng không hiểu vì sao nhưng giờ khắc này nàng cũng chỉ có thể cố bắt lấy sợi dây này, liền đứng dậy chắp tay.

"Thần tuân chỉ. Bẩm bệ hạ, người đầu tiên thần chọn chính là Thanh Tâm, nàng là nữ hầu của thần!!"

Đáng tiếc là không có Thanh Loan ở đây, nếu không nàng liền chọn thêm nàng ấy, chỉ cần hai tỷ muội họ Thanh hợp sức kéo xa khoảng cách của Sùng Vương thì nàng chắc rất nhanh có thể xử lý mười tên tráng sĩ thẳng tay. Cuối cùng ba nàng hợp lực đẩy Sùng Vương xuống đài là xong. Ở đây lúc này nàng cũng không rõ ai là ai, chọn nhầm chỉ e là rước vào tai vạ. Mắt thấy nam tử áo bào đen u lãnh ngồi uống rượu phía kia.

Hắn dáng dấp tuy có chút gầy nhưng hôm trước cưỡi ngựa trông cũng rất oai phong, chắc cũng không đến nỗi quá tệ.

Nghĩ đoạn Mạc Thanh Trần khẽ nhếch môi cười đầy nguy hiểm.

Nụ cười này khiến cho Ung Nhị Vương ngồi phía bên kia cũng hẹp mắt lại, hai ngón tay vô thức bóp chặt viên đậu phộng trên tay, nữ nhân này... chẳng lẽ muốn...

"Bẩm bệ hạ, người thứ hai thần chọn, chính là Ung Nhị Vương điện hạ!!"

Minh Cao Hoan Tư Phàm vừa nghe thấy liền ngoảnh mặt thở hắt ra một cụm khí dài đầy bất lực, mình giúp nàng, rốt cuộc nàng đưa mình vào trận chiến nhảm nhí. Ý là muốn dùng thân phận của mình để bảo hộ nàng, giúp nàng dù có đánh bại Sùng Vương cũng không phải gánh tội quá nặng vì mình cũng nằm trong phe của nàng?

Hoàng đế nhẹ gật gật đầu, hướng Tư Phàm hỏi.

"Ung Nhị Vương cũng không tồi... Ung Nhị Vương đồng ý?"

Thở dài một hồi, nam tử hắc bào mới chậm rãi đứng dậy, bất đắc dĩ cúi đầu, "...Nhi thần, tuân mệnh."

Hoàng hậu từ đầu tới giờ luôn ngồi một bên điềm đạm an tĩnh khiến người ta có cảm giác nàng khá ít nói, lúc này nghe tới đây liền bày ra vẻ mặt lo lắng hướng Hoàng đế than.

"Bệ hạ, Tư Phàm làm sao có thể ở chung với nữ nhi của tộc Chiến Thần?"

"Tư Phàm không vấn đề gì, Hoàng hậu đừng nghĩ nhiều. Chỉ là một trận so tài đơn giản."

Hoàng hậu hơi bấu chặt tay áo, nàng là Hoàng hậu, không thể vì một chuyện này mà nũng nịu làm ồn như Hoàng quý phi. Hoàng đế nói ổn thì tức là ổn, nàng cũng không thể phản bác, đành ngậm ngùi nói.

"Thần thiếp hiểu rồi, hy vọng Tư Phàm sẽ không bị gì..."

Thái hậu ngồi đối diện Hoàng hậu, thấy vẻ mặt lo lắng của nàng thì bèn nói.

"Tư Phàm tuy không nổi bật ở mảng võ nghệ như Tư Điệp, nhưng cũng không phải là tay chân trói gà không chặt. Hoàng hậu, nàng lo quá rồi."

"Thần thiếp hiểu...", Minh Trung Hoàng hậu ẩn ẩn nhẫn nhẫn gật đầu, trong lòng chỉ thầm mong Ung Nhị Vương vạn lần cẩn thận.

Hoàng quý phi ngồi cạnh bên chợt dùng tay hơi che miệng, yểu điệu nói, "Hoàng hậu nương nương, vì sao tỷ lại lo lắng như vậy? Là hoàng tử cũng không phải vùi đầu vào đọc sách suốt ngày, còn phải tập luyện cơ thể tráng kiện. Ung Nhị Vương đã là vương gia, chắc hẳn khả năng cũng không tệ. Hoàng hậu nương ngương cũng không cần xem ngài ấy là con gà nhỏ mà bảo bọc quá đáng như vậy..."

Dứt lời lập tức gáy phát lạnh, Hoàng quý phi chợt nhận ra ánh mắt sắc lạnh của Thái hậu đã liếc đến bên mình, cạnh bên là Hoàng hậu cũng đã mặt mày khó chịu nên đành im lặng không nói tới nữa, liền ngả người đút một trái nho vào miệng Hoàng đế, chuyên chú hầu hạ hắn.

------

Vẻ mặt nhàn nhạt của Thần Xung Mạc Thanh Trần lúc này thoáng hiện lên vài tia vui vẻ xen lẫn nguy hiểm, bộ dáng này chọc vào mắt Minh Cao Hoan Tư Phàm có chút ngứa. Hắn mặc trên người y phục màu trắng cho trùng màu với y phục của Mạc Thanh Trần, nếu không phải nhìn đến mái tóc của hắn đã được buộc gọn gàng chứ không còn xõa dài nữa thì Mạc Thanh Trần thực sự không nghĩ hắn cùng kẻ có khí tức âm lãnh lúc nãy là một.

Người mặc màu đen thì âm trầm lạnh lùng, còn mặc màu trắng thì lại phiêu dật phong lưu.

Chỉ là bất giác nghĩ như thế, Mạc Thanh Trần nhẹ nhàng xoay lưng đi, nói ra đằng sau.

"Ung Nhị Vương điện hạ, đa tạ ngài đã giúp ta."

"Giúp nàng? Lúc nào?"

"Ngài đã nói..."

"Con người thông minh quá đôi khi sẽ chết."

Minh Cao Hoan Tư Phàm lạnh lùng nói, trong câu nói cũng chẳng có nửa điểm độ ấm khiến Mạc Thanh Trần khẽ nhíu mày xoay người ra đằng sau. Hắn không biết vì lý do gì đứng ngay sau lưng nàng, rất sát, thế mà nàng lại không phát hiện ra. Thế nên lúc vừa quay lại đã bị hắn dọa đến kinh hoảng, đến mức muốn ngả ngửa ra sau, may sao hắn nhanh tay lại vòng qua eo mà kéo nàng trở về.

Thình lình bị một nam tử ôm lấy, lại còn là lần đầu tiên bị người khác động tới gần như vậy, Mạc Thanh Trần nhất thời bất động, trên mũi nàng bỗng xộc lên một cỗ mùi hương hoa quỳnh nhàn nhạt, có hơi ngọt rồi lại tan biến trong không khí, để lại là một đôi mắt hẹp dài đang chăm chú nhìn nàng với khoảng cách rất gần, tròng mắt hắn sáng lên rồi lại có chút lay động, sau đó tức thì lại trở về không chút khí quang. Tâm của Mạc Thanh Trần trong phút chốc nhất thời bị đánh động, là nam tử nhưng mi mắt của hắn thật dài, đường sống mũi cũng quả thật thanh thoát, đường nét gương mặt lại vô cùng thanh tú, không có lấy nửa điểm cường mãnh của nam nhân. Bất giác nàng ngộ ra là toàn bộ vẻ đáng sợ nhất của Minh Cao Hoan Tư Phàm lúc bình thường đều dồn vào cái khí tức bức người cùng đôi mắt sắc lạnh khó đoán, còn lại... còn lại thì quả thật nét nét đều mềm mại đến khó tin...

Mạc Thanh Trần nhìn đến có chút ngốc khiến Minh Cao Hoan Tư Phàm trong lòng mờ mịt một mảnh. Khóe môi hắn khẽ hé mở, lại phi thường dán sát vào nàng, âm lãnh cất giọng nói.

"Ta còn chưa lên đài mà đã vội cám ơn, nàng không sợ hối hận không kịp?"

Bị câu nói của Minh Cao Hoan Tư Phàm đánh thức, Mạc Thanh Trần có chút rối rắm dùng tay đẩy mạnh hắn ra, dường như phát hiện điểm gì đó, nàng nhất thời im lặng rồi ngay sau đó hướng tới Tư Phàm, vừa thẹn vừa giận nói.

"Ta cũng không phải cám ơn ngài giúp ta lên đài. Ngài không bị thương là đã may lắm rồi!!"

Thanh Tâm chứng kiến một màn này liền thoáng kinh ngạc, tiểu thư nhà nàng là vừa mới tức giận sao, lại còn có chút thẹn thùng? Đây đúng là chuyện mà xưa giờ Thanh Tâm chưa từng nhìn thấy qua, lại sợ tiểu thư bị ủy khuất nên nàng liền định lên tiếng thì đã nhìn thấy Ung Nhị Vương đứng trước mặt mình, hắn liếc mắt xuống nhìn Thanh Tâm, khẽ nói.

"Tới giờ lên đài. Nhanh lên."

Nói rồi liền bỏ đi ra ngoài khiến hai cô nương đứng như trời trồng tại chỗ, lúc này Thanh Tâm lại chợt hơi hiểu ra một chút về cái lý do tỷ của mình không thích Ung Nhị Vương, tên này... rất thích ra vẻ uy nghi với người kém hơn hắn...

Sùng Vương lúc này đã thay một bộ y phục màu đen cho cùng màu với mười tên tráng sĩ đứng đợi trên đài, nghĩ tới mà tức tức, Ung Nhị Vương đột nhiên lên tiếng làm toàn bộ tính toán của hắn lệch mất một nửa. Hắn híp híp mắt lại, hết nhìn dáo dác xung quanh tìm hình bóng Mạc Thanh Trần lại nhìn đến Hoàng đế đang hưởng thụ Hoàng quý phi trên kia, trong lòng lại một cỗ tò mò không hiểu vì sao Hoàng đế lại muốn khoan dung với nàng ấy.

Rõ ràng là giúp nàng, mà lại giống như không hề giúp nàng? Nhị ca của ta thật là quá khó đoán...

Thấy Ung Nhị Vương một thân bạch y bước lên, Sùng Vương liền chắp tay nói.

"Nhị ca mặc đồ trắng thật là hợp, từ nhỏ đệ chỉ toàn thấy huynh khoác trường bào màu đen, không nghĩ một người chỉ cần thay đổi bộ y phục đã liền có khí chất khác..."

Mắt lại đưa về phía sau, nhìn thấy Mạc Thanh Trần xuất hiện cùng tì nữ của nàng, Sùng Vương nhảy dựng trong lòng, tươi rói hô lên.

"Thần Xung tiểu thư tới rồi, người thật sự đi chậm quá, bản vương đã đợi ngươi xuất hiện trước, lát sau cũng đừng có nấp sau lưng nhị ca của ta nhé!!"

"Bái kiến Sùng Vương điện hạ!!"

Mạc Thanh Trần lạnh nhạt cúi người, Sùng Vương là tên nói nhiều, nàng không thích những kẻ chỉ thích kiếm chuyện khích tướng như hắn, so với kẻ thích ra vẻ trấn áp như Ung Nhị Vương thì nàng có cảm tình nhiều hơn, ít ra Ung Nhị Vương hắn không kiếm chuyện vô lý, chỉ có tính nết hơi lãnh khốc khó ưa. Bất quá Mạc Thanh Trần nghĩ xấu Ung Nhị Vương như thế cũng quên mất nhìn lại mình, nàng cũng là một thân khí tức lạnh lùng đối với tất cả mọi người xung quanh đấy thôi...

Hoàng đế trông thấy đã đầy đủ người trên đài, liền nuốt nhanh quả nho rồi ra lệnh.

"Được rồi, đã đầy đủ, nhanh chóng bắt đầu thôi, quả nhân nóng lòng lắm rồi!!"

Chu Vương ngồi yên ở dưới, lòng vui vẻ vì sắp được xem kịch hay nên cũng nói.

"Phụ hoàng, hôm nay là sinh thần của nhi thần, được xem một màn này thật đúng là dịp may hiếm có."

Lại nghĩ thầm, Ung Nhị Vương từ nhỏ ngoại trừ cưỡi ngựa ra thì những mảng thuộc thể chất vốn không tốt lắm, bắn cung bình thường, dùng kiếm cũng bình thường, võ công bao nhiêu năm qua không biết đã tiến bộ chút nào chưa. Hắn thực sự thầm mong Ung Nhị Vương một màn này triệt để mất mặt, bị thương nặng, lộ rõ điểm yếu.

"Vương gia, kiếm của ngài.", Hoàn Hoàn đứng dưới đài nâng một thanh kiếm lên cho Ung Nhị Vương, nét mặt lo lắng, "Vương gia, Hoàng hậu nương nương bảo ngài cẩn thận..."

Khẽ gật đầu, Ung Nhị Vương cầm thanh kiếm thanh mảnh trên tay, lưỡi kiếm sắt bén này thật sự hơi nguy hiểm, lại nhìn sang Mạc Thanh Trần, nàng ta tới giờ phút này vẫn không tuốt kiếm ra khỏi vỏ, cái phong cách này hắn còn lạ gì, lại bất giác cong môi, "Bản vương xem thử nàng lợi hại tới mức nào...?"

Tiếng trống lớn inh ỏi vang lên, Sùng Vương lập tức vung kiếm trong tay lao tới, thoắt cái đã ở ngay trước mặt Mạc Thanh Trần làm nàng hơi ngạc nhiên, liền đẩy kiếm lên gạt đi đường đâm của Sùng Vương. Toàn bộ mười gã tráng sĩ theo đó cũng lập tức lao vào, liền bị Thanh Tâm xoay một đường chặn lại, một mình nàng bị xoay giữa mười tên tráng sẽ này thực sự có chút chóng mặt. Thực lực của mười tên này quả thực không hề tầm thường, Mạc Thanh Trần nhìn thoáng qua liền biết một mình Thanh Tâm sẽ không thể trụ được lâu.

"Ở hoàng cung thì lấy đâu ra mười tên cao thủ khá như vậy?"

"Vương gia, ngài không có việc gì làm thì lập tức giúp tiểu thư!!"

Thanh Tâm may mắn đánh thoái lui được một tên tráng sĩ liền có vài giây hướng đến hét vào mặt Ung Nhị Vương khiến hắn khẽ nhíu mày, lại đưa mắt nhìn sang Mạc Thanh Trần và Sùng Vương không phân cao thấp phía bên này. Trong số ba hoàng tử của Mình Càn Đệ nhị đế thì Sùng Vương chính là người có thiên phú võ thuật nhất, từ nhỏ đã bộc lộ rất rõ. Là một hoàng tử cả đời bị nhốt trong kinh thành lại có thể tạm thời đánh ngang ngửa với hậu duệ tộc Chiến Thần đã chứng minh tài năng của Sùng Vương cũng rất khá. Bên này Mạc Thanh Trần lại cật lực khoan nhượng hết chỗ vì sợ làm Sùng Vương bị thương, kiếm cũng như cũ không hề rút vỏ ra, không khỏi khiến cho Ung Nhị Vương nhìn chăm chú thưởng thức.

Mắt thoáng thấy ánh nhìn của Ung Nhị Vương rơi trên người mình, Mạc Thanh Trần có chút mất tự nhiên, miệng muốn nói gì đó lại thôi, thầm nghĩ hắn thực sự không muốn giúp mình trên đài thật rồi.

Một thoáng suy tư của nàng rơi vào trong mắt Sùng Vương, hắn liền nhanh nhẹn vung kiếm định chiếm thế thượng phong. Ngay lúc mũi kiếm của Sùng Vương định hích vào cổ tay Mạc Thanh Trần thì ngay lập tức lại bị một thanh kiếm khác đâm thẳng vào cách kiếm khiến Sùng Vương phải thoái lui ra xa. Ung Nhị Vương chích mũi kiếm vô cùng chính xác, không biết là do may mắn hay là do thực lực nhưng cũng khiến Mạc Thanh Trần một phen kinh ngạc, chớp mắt đã thấy Ung Nhị Vương đứng chắn trước mặt mình.

Nhìn thấy cảnh này, Sùng Vương liền nhếch môi cười nói.

"Nhị ca, huynh trông thế mà cũng biết ra tay anh hùng cứu mỹ nhân?"

Ung Nhị Vương khẽ nhướng mày, lại hẹp mắt chọn mi hỏi.

"Mỹ nhân? Lão tam, đệ nhìn xem gương mặt của nàng ta ở đâu mà bảo là mỹ nhân?"

Một lời này liền chọc cho Mạc Thanh Trần khí lạnh thả ra, không biết do đâu mà khó chịu vô cùng, nàng liền dùng tay xô Ung Nhị Vương văng ra góc võ đài rồi hướng thẳng đến Sùng Vương mà vung kiếm, lực đánh lại nặng hơn khi nãy gấp mấy lần khiến Sùng Vương hốt hoảng liên tục thoái lui cùng chống đỡ vô cùng chật vật.

Phía bên kia, Thanh Tâm không thể đánh bại nổi mười tên tráng sĩ nhưng cũng thành công đẩy lùi bọn chúng một chút. Người của tộc Chiến Thần, dù chỉ là một nữ hầu quét nhà lau cửa cũng có võ công không tồi, huống chi là hầu nữ riêng của tiểu chủ nhân. Mặc dù hiện tại thiếu đi Thanh Loan, Thanh Tâm thiếu đi một nửa kiếm khí nhưng cũng không quá tệ.

Vẫn còn có thể chống đỡ được chút ít...

Những tên tráng sĩ này mặt mày dữ tợn không đổi sắc, võ công lại không tầm thường nên chẳng mấy chốc liền chiếm thế thượng phong đối với Thanh Tâm. Một tên trong số đó thoắt một cái liền xuất hiện trước mặt Thanh Tâm, ánh mắt quét qua một lượt, lóe sáng rồi lại dừng ở chỗ Thanh Tâm khiến nàng khẽ biến sắc.

Sát khí? Tên này nhìn gì vậy?

Vừa kịp suy nghĩ tới đây, Thanh Tâm liền phát hiện một luồng khí tức lớn từ trước mặt ập đến. Tên tráng sĩ này nội tức cường hãn, buông kiếm vận lực vào hai tay rồi đồng loạt tung song thủ thẳng vào người Thanh Tâm khiến nàng lập tức thổ huyết văng thẳng xuống đài. Ngay sau đó hô một tiếng chấn động.

"Gϊếŧ cẩu Hoàng đế!!"

Không có một khắc chậm trễ, cả mười tên tráng sĩ này liền ngay lập tức dùng khinh công phóng thẳng tới chỗ Hoàng đế khiến cả đại đường thất kinh bát nháo.

"Có thích khách, có thích khách!!"

"Bảo vệ bệ hạ, bảo vệ bệ hạ!!"

"Bảo vệ Thái hậu, Hoàng hậu nương nương, Hoàng quý phi nương nương!!"

Mặt khác, Mạc Thanh Trần đứng phía bên này vừa trông thấy Thanh Tâm bị đánh trọng thương thì lập tức phát hỏa. Nàng một tay đánh bật Sùng Vương ra đến mức hắn suýt rơi thẳng xuống đài, trật tay đau đớn tới không cầm nổi kiếm.

Mắt nhìn thấy bọn thích khách phóng đến chỗ Hoàng đế, nàng bay đến một kích đá văng một tên tráng sĩ văng ra xa khiến chín tên tráng sĩ còn lại giật mình. Hoàng đế may mắn suýt chết liền được một đá vừa rồi của Mạc Thanh Trần cứu mạng, hắn mặt mày tái mét, môi mấp máy sợ hãi không thốt ra được tròn câu.

"To to to... To gan... Dám dám... Dám..."

Nếu là lúc bình thường, Mạc Thanh Trần sẽ cười thầm đến thỏa mãn khinh miệt với gương mặt hèn nhát của Hoàng đế lúc này. Đáng tiếc giờ chưa phải là lúc hắn chết, nàng sẽ không tha cho kẻ nào dám làm hại người trong tộc của mình.

Tên lúc nãy vừa đánh Thanh Tâm bị thương thoáng hiện ra sát ý càng đậm, hắn tung người chưởng mạnh về phía Mạc Thanh Trần nhưng nàng ngay lập tức đối chưởng khiến hắn bất ngờ né sang một bên, lập tức hét lên.

"Tránh xa, dám cản đường ta!!"

Trong khi Sùng Vương thì bị thương nặng, Chu Vương vừa nhìn thấy thích khách nhảy đến chỗ Hoàng đế thì hắn liền chạy đến hộ giá, chỉ đáng tiếc vừa chạy lên được vài bậc thang thì Mạc Thanh Trần phía trên này lại vừa kịp cứu Hoàng đế khỏi một kiếm thập tử nhất sinh, tên thích khách bị trúng chiêu văng thẳng xuống phía dưới va thẳng vào Chu Vương khiến hắn ngã nhào xuống đất, đập đầu một cái lập tức ngất xỉu.

Ung Nhị Vương bên này cũng vừa chạy đến cũng nhíu chặt tâm mi, thấy Hoàng đế lúc này đã bị dồn ép vào góc không thể di chuyển theo đường thoát của Thái hậu và Hoàng hậu được nữa thì lập tức hô to, "Mau chóng lệnh Cấm vệ quân phong tỏa!! Đưa Thái hậu cùng Hoàng hậu vào trong!! Tập trung bảo vệ bệ hạ!!" rồi xông vào chống đỡ cùng Mạc Thanh Trần.

Chín tên thích khách còn lại đồng loạt tấn công Mạc Thanh Trần nhưng không một kẻ nào có thể vượt qua được phòng tuyến của nàng, tuy vậy nhưng nàng cũng không thể đẩy bọn chúng ra xa được. Đúng như nàng nghĩ lúc nãy, thực lực của bọn thích khách này không phải là ở tầm những tráng sĩ ở trong cung có thể đạt tới. Mạc Thanh Trần mỗi lúc chuẩn bị tung chiêu vào một tên thì tên thủ lĩnh lại một lần phản kích khiến nàng không thể đánh bại một tên nào khác ngoại trừ tên đầu tiên nữa, thấy khó, nàng lập tức thu nội lực vào tay phải, một chưởng hất văng bốn tên bên phải ra, có khoảng trống nàng liền dùng kiếm bên tay trái vung lên đánh trúng ngực một tên thích khách khác khiến hắn văng ra khỏi Hoàng đế. Còn năm tên.

Trong khoảnh khắc đó, tên thủ lĩnh thích khách lại bắt được điểm hổng của Mạc Thanh Trần, hắn lập tức xoay người tung song quyền, định giáng vào người nàng một đòn hạ gục ngay giống Thanh Tâm lúc nãy. Đúng lúc đó, Ung Nhị Vương liếc mắt thấy liền vươn tay phá vỡ chiều thức của hắn, không để hắn thoái lui liền dùng cơ thể mình chắn giữ hắn ở phía bên mình. Ung Nhị Vương vung kiếm chém ngang một đường, tên thích khách liền nghiêng người tránh đỡ, xong hắn lại phản kích một đòn khiến Ung Nhị Vương nhíu mày tránh sang một bên. Nội tức của tên thích khách bay trượt qua người Ung Nhị Vương đến thẳng chỗ chậu cây cảnh phía sau liền khiến chậu cây nổ tung tóe, tên này thực sự là ai cản đường đều sẽ có ý định gϊếŧ chết không tha sao?

Tên thủ lĩnh thích khách này dường như nổi giận vì mãi không

đánh trúng được Ung Nhị Vương, lúc này hắn một mực chỉ muốn một quyền đấm chết, liền thu quyền phản kích thu quyền rất nhanh chứng tỏ hắn tích nội lực cực mạnh, theo những gì Mạc Thanh Trần biết về Ung Nhị Vương thì đòn này hắn tuyệt đối không thể tránh nổi. Nàng liền giật thót trong lòng một cái, lập tức hoảng hốt tung kiếm lên không, dùng chưởng lực phóng thanh kiếm của mình thẳng vào tên thủ lĩnh thích khách nhằm không để hắn tung chiêu. Song quyền đánh tới nhắm thẳng vào ngực Ung Nhị Vương, nào ngờ vừa tung ra đã bị kiếm của Mạc Thanh Trần đánh bật trở lại, cả thanh kiếm chưa được tuốt vỏ lao đi như tên bắn ghim thẳng vào cột đình, nội tức thâm hậu này của Mạc Thanh Trần khiến người khác nhìn thấy mà phát lạnh.

Tên thủ lĩnh thích khách trúng một chiêu liền văng ra xa hộc cả một ngụm máu lớn, tức giận chữi một tiếng "Khốn kiếp!!", mắt lại nhìn thấy Cấm vệ quân bắt đầu tràn vào, hắn lại cuồng nộ thét lên, "Ra tay nhanh!!"

Vừa dứt lời, cả bốn tên thích khách còn lại liền vung kiếm định một chiêu đâm chết cả Mạc Thanh Trần, lúc này nàng trong tay không còn kiếm, không kịp vận nội lực chống trả nên chắc chắn không chống đỡ nổi. Cả bốn thanh kiếm đồng loạt xông tới, nội tức của Mạc Thành Trần thu tới không kịp chỉ có thể đánh văng được hai tên, hai kiếm còn lại xem như đã định.

Đột nhiên một luồng kiếm khí lao tới ngay sau đó, Ung Nhị Vương tay phải cầm kiếm vung lên phá vỡ được một kiếm thứ nhất, dùng cả người che chắn lấy Mạc Thanh Trần đang đứng phía sau, tức khắc liền bị kiếm thứ hai đâm tới ngay sau đó, thời gian quá ngắn ngủi khiến Ung Nhị Vương không kịp phản ứng liền dùng ngay tay trái giữ lại thanh kiếm đang đâm tới.

Chỉ cần một chút thời gian như vậy thôi cũng đủ để Mạc Thanh Trần thu được đủ lực và đánh ra chiêu tiếp theo rồi, thế nhưng một chút thời gian này của nàng giờ lại phải trả giá bằng máu của người khác. Mạc Thanh Trần chứng kiến Ung Nhị Vương vì che chở cho mình mà bị trúng một nhát kiếm, trong phút chốc nàng tức giận trừng mắt đánh ra hai chưởng tiếp theo lập tức gϊếŧ chết hai tên thích khách còn lại, sau đó lập tức đỡ lấy Ung Nhị Vương đang ngã xuống.

Toàn đại đường nhất thời chấn động, bốn bề liền tập trung chạy về phía Hoàng đế đang nấp, miệng không ngừng hô lớn.

"Hộ giá, hộ giá!! Bệ hạ, ngài có sao không? Bệ hạ..."

Dĩ nhiên một màn đánh nhau hỗn loạn nãy giờ Hoàng đế đều trông thấy rõ mồn một, hắn một mặt vươn tay ý bảo không có việc gì, một mặt thì tái mặt hét lên.

"Mau gọi Thái y, Ung Nhị Vương bị thương rồi!!"

Các nô tài đứng kế bên liếc mắt qua liền thấy Ung Nhị Vương một tay đầy máu, bọn hắn tức thì hốt hoảng tới run rẩy, lập tức hướng ra ngoài thét lớn.

"Mau gọi Thái y, mau gọi Thái y!! Ung Nhị Vương bị thương!!"

------

Ung Nhị Vương nhìn Thái y đang chăm chú xử lý vết thương của mình, trên mày hiện lên một tầng mồ hôi vì đau nhưng vẫn mỉm cười nói với Minh Trung Hoàng hậu đang ngồi túc trực bên cạnh.

"Mẫu hậu, nhi thần không sao. Người đừng lo lắng."

Mắt thấy Hoàng đế cùng Sùng Vương từ bên ngoài đi vào, Minh Trung Hoàng hậu không cầm lòng được liền hướng Hoàng đế mà khóc.

"Bệ hạ, thần thiếp không cam lòng. Bọn chúng dám làm Tư Phàm bị thương nặng như vậy, người nhất định phải đòi lại công bằng cho Tư Phàm..."

"Quả nhân và Sùng Vương vừa đi gặp lại tên thủ lĩnh còn sống sót. Hắn vẫn chưa khai gì cả nhưng Hoàng hậu nàng yên tâm, chuyện này quả nhân nhất định đã điều tra cho ra kẻ chủ mưu!!"

Hoàng đế tức giận đến đỏ cả mặt, hắn nhìn vết thương thật sâu trên tay Ung Nhị Vương, máu chảy đỏ từ ngoài đại đường vào tận trong tẩm cung, chắc chắn là rất nặng. Trong tâm có chút lo lắng liền hướng Thái y hỏi.

"Vết thương của Ung Nhị Vương thế nào rồi?"

Thái y hỗ trợ bốc thuốc đang quỳ bên cạnh liền nhanh nhạy đáp.

"Bẩm bệ hạ, vết thương của Ung Nhị Vương rất sâu, vết kiếm cắt trúng cả động mạch tay trái, may thay là cầm máu kịp nếu không hậu quả khôn lường. Nhưng mà vẫn còn may mắn hơn là Ung Nhị Vương lúc đó đã kịp thời giữ lấy thanh kiếm, nếu không e rằng đã liền một nhát xuyên tim."

Nghe xong ai nấy cũng liền thất kinh, Mạc Thanh Trần nhìn trán của Ung Nhị Vương đầy mồ hôi lạnh mà trong lòng ẩn nhẫn khó chịu như bị kim chích, không quá đau nhưng vô cùng khó nhịn, nàng liền quỳ xuống bẩm Hoàng đế.

"Bệ hạ, là ta không bảo vệ kịp Ung Nhị Vương, để ngài ấy bị thương nặng như vậy..."

Liếc xuống nhìn Mạc Thanh Trần mà Hoàng đế đăm chiêu đang không biết đây là tư vị gì, người của tộc Chiến Thần đứng ra bảo vệ hắn? Đánh bị thương Sùng Vương là nàng, không bảo vệ được Ung Nhị Vương cũng là nàng, nàng lại là người của gia tộc đối đầu hoàng thất, thế nhưng lúc đó nếu không có nàng thì người mất mạng sẽ là hắn...

Ung Nhị Vương thoáng nhìn nét mặt của Hoàng đế liền khẽ nói.

"Phụ hoàng, nàng đã xả thân cứu người. Chuyện của nhi thần là do nhi thần yếu kém."

Sùng Vương bị trật tay cũng phải băng bó cố định nhưng với hắn thương này cũng không gọi là quá nặng, nhìn Mạc Thanh Trần quỳ xuống bẩm tội, lại thêm Ung Nhị Vương mở lời trước nên hắn cũng liền lên tiếng thêm.

"Phụ hoàng, nhi thần lúc đó không phản ứng kịp sự việc nên mới bất cẩn bị nàng đánh trúng, bất quá lúc đó nàng là gấp rút hộ giá nên việc này có thể châm chước được."

Thái hậu ngồi một bên nghe thấy Sùng Vương và Ung Nhị Vương đều nói đỡ cho Mạc Thanh Trần cũng trầm một chút, bèn nói thêm.

"Thần Xung Mạc Thanh Trần tuy có tội, nhưng công cao hơn tội. Bệ hạ à, hay là bỏ qua một lần, xem như thể hiện hoàng ân bao la. Hoàng hậu thấy có hợp lý không?"

Hoàng hậu không hơi đâu quan tâm chuyện này, chỉ một lòng chăm sóc Ung Nhị Vương và muốn biết thân phận bọn thích khách nên vừa nghe Thái hậu hỏi, nàng liền bất ngờ xong đáp ngay.

"Thần thiếp cảm thấy hợp lý. Chỉ cần điều tra thích khách cho nhanh là được..."

"Thích khách nhất định phải điều tra cho tới cùng. Nhưng hoàng tôn không ai bị sao là được.", Thái hậu gật đầu, hướng Hoàng đế nhắc nhở hắn.

Tới nước này, dù cho Hoàng đế một lòng khó tin cũng đành bất đắc dĩ thuận theo, hắn liền phất tay ra lệnh với Mạc Thanh Trần.

"Thôi được rồi, đứng lên đi!!"

Mạc Thanh Trần nghe lệnh mới chậm rãi đứng dậy, ngước mắt đã thấy Ung Nhị Vương đang nhìn mình thở phào nhẹ nhõm, nàng nhất thời nheo mày không hiểu ý, bất quá cũng không nghĩ nhiều, nàng bây giờ lo cho Thanh Tâm nhiều hơn.

Lúc này ở bên ngoài chợt vang lên tiếng inh ỏi, Chu Vương từ bên ngoài chạy thẳng vào tẩm cung, vừa chạy vừa nạt lớn.

"Phụ hoàng đâu? Phụ hoàng có bị làm sao không? Phụ hoàng? Phụ hoàng!!"

Hoàng đế nghe tới có chút nhức đầu mà thở dài, "Quả nhân ở đây."

Vừa nhìn thấy Hoàng đế đứng ở giữa điện, Chu Vương mặt vừa hốt hoảng vừa mừng rỡ chạy đến, mắt quan sát Hoàng đế từ trên xuống dưới có chút bất kính, tuy nhiên lại gấp gáp lo lắng, "Phụ hoàng, nhi thần bất tài không thể hộ giá kịp thời, để phụ hoàng kinh sợ. Giờ nhìn thấy phụ hoàng long thể khỏe mạnh, nhi thần mất mười năm tuổi thọ cũng cam lòng!!"

Hoàng đế nghe thấy một chút nịnh nọt, bất quá hắn cũng không trách gì Chu Vương nên hơi liếc hắn hỏi.

"Quả nhân không sao. Chu Vương lại bị làm sao?"

"Nhi thần..."

"Bệ hạ, Tư Sĩ chính là bị ả họ Thần Xung này xem như cái bao cát mà đá trúng, làm Tư Sĩ đập đầu ngất xỉu. May nhờ có thị vệ ở gần đó đưa vào tẩm điện, nếu không ở ngay đó sớm hay muộn cũng bị thích khách giẫm chết... Bệ hạ, người phải đòi lại công bằng cho con của chúng ta..."

Hoàng quý phi đi theo sau, giọng nói thập phần khó chịu, lớn tiếng chỉ mặt Mạc Thanh Trần mắng nhiếc. Thế nhưng đến câu cuối cùng lại gạt sạch hết khí thế kia, hướng tới Hoàng đế mà chấm nước mắt nhõng nhẽo khiến ai nấy cũng đều rợn trong lòng một cỗ ớn lạnh. Riêng chỉ có Hoàng đế chính là yêu thích dáng vẻ này của Hoàng quý phi nhất, hắn nhìn nữ nhân trước mặt có chút si mê, liền mềm mỏng dỗ dành.

"Ái phi đừng giận, ái phi đừng giận... Thái y, thương thế của Chu Vương như thế nào?"

"Bẩm bệ hạ, Chu Vương bị kinh sợ, đập đầu xuống đất nên ngất xỉu. Chỉ cần tẩm bổ vài hôm, tình trạng không đáng ngại."

Vốn định mượn cơ hội phạt Mạc Thanh Trần một chút, thế nhưng tình trạng của Chu Vương không hề nặng như Ung Nhị Vương và Sùng Vương. Hoàng đế thở một hơi dài đầy tiếc nuối mới vuốt mu bàn tay Hoàng quý phi nói dỗ.

"Quả nhân biết, nhưng ái phi à, Mạc Thanh Trần luận công luận tội... là công cao hơn tội. Quả nhân vừa nãy cũng đã trách phạt nàng ta rồi, mọi chuyện cũng đã công tư phân minh. Ái phi không cần tức giận nữa."

"Sao? Bệ..."

Hoàng quý phi vừa nghe xong đã lập tức nghẹn giọng, đang định lên tiếng thì Thái hậu đã lập tức ho nhẹ, "Thôi được rồi, trước mặt bao nhiêu hoàng tôn, không biết xấu hổ.", lại xoay qua vết thương của Ung Nhị Vương đã được băng bó xong mới ôn nhu bảo, "Tư Phàm, cố gắng dưỡng thương cho tốt. Hoàng tổ mẫu hơi nhức đầu nên về đây!! Tư Điệp, đưa Hoàng tổ mẫu về cung!!"

Ung Nhị Vương nghe thấy liền cúi đầu, "Nhi thần cung tiễn Hoàng tổ mẫu."

"Cung tiễn Thái hậu..."

Chỉ chờ Thái hậu vừa đi khuất, Hoàng đế liền ho khan một tiếng, uy nghiêm nói.

"Được rồi, Sùng Vương đã không còn ở đây nữa, quả nhân sẽ cùng điều tra thích khách với Chu Vương vậy... Ung Nhị Vương, con hãy hồi cung nghỉ ngơi. Sau khi khỏe lại, vào hầu triều, quả nhân nhất định sẽ ban thưởng cho con vì đã cứu giá rất anh dũng!!"

Ung Nhị Vương và Minh Trung Hoàng hậu lần lượt vái đầu, "Tạ ơn bệ hạ!! Tạ ơn phụ hoàng!!"

"Bệ hạ, người thực sự để cho Tư Sĩ chịu ủy khuất như vậy sao...? Thần thiếp..."

Giọng nói của Hoàng quý phi dù đã đi ra khỏi tẩm điện vẫn còn có thể vọng lại tận bên trong khiến ai nấy đều thở dài ngao ngán, trong tẩm điện lúc này chỉ còn lại vài người, Minh Trung Hoàng hậu lúc này mới nhăn mặt nói, "Hoàng quý phi này nói như thể Chu Vương là bị thương nặng nhất, còn Phàm nhi của ta là không phải máu thịt vậy..."

"Mẫu hậu đừng giận, Hoàng quý phi là ái thiếp của phụ hoàng, bà ấy chỉ là làm nũng thôi. Phụ hoàng rất anh minh, sẽ nhận biết được điều đúng sai..."

Mạc Thanh Trần đứng một chỗ từ xa quan sát Hoàng hậu cùng Ung Nhị Vương, thấy vị Hoàng hậu này hai tay nắm chặt tay Ung Nhị Vương, thập phần nâng niu nhẹ nhàng, liên tục hỏi Thái y về việc vết sẹo này có thể lành bao nhiêu, xem xét bàn tay của Ung Nhị Vương như chăm sóc ngọc ngà châu báu, ánh mắt lại nhẫn nhẫn thương tiếc khó nói thì trong lòng nàng khó hiểu vô cùng. Lại không nói ra được là kỳ lạ ở đâu...Bất quá Ung Nhị Vương là một nam nhân, đã lớn rồi, sao lại nắm tay nắm chân, vuốt ve nâng niu mà không quan tâm lễ tiết như thế?

"Nhưng người ta là mẹ con, mẹ lo lắng cho con của mình như vậy là bình thường mà...?!"

Không hiểu sao trong đầu Mạc Thanh Trần lúc này lại hiện lên hình ảnh lần đầu tiên nàng được học võ, năm đó nàng mới sáu tuổi nên sức yếu, bị ngã một cái, trầy tay rất đau, mẫu thân nàng cũng đã chăm sóc nâng niu bàn tay của nàng giống như thế kia...

"Nói là nữ tử thì không được để lại những vết sẹo như thế này, rất xấu xí... Bảo ta lần sau phải cẩn thận hơn, đừng để tổn hại vẻ ngoài..."

Mạc Thanh Trần nhất thời thất kinh, lại nhìn tới bên kia Hoàng hậu lo lắng cho Ung Nhị Vương thì lại phát hiện đôi mắt hẹp dài của hắn đang khóa lấy mình, nàng hơi lúng túng cúi mặt xuống né tránh ánh nhìn của hắn, trong lòng loạn nghĩ.

Hắn đúng là một nam tử có gương mặt rất thanh tú thật, nhưng làm gì có khả năng đó...?

Nàng lại tự giễu mình suy nghĩ linh tinh đến có chút ngốc nghếch. Gương mặt này bị Ung Nhị Vương nhìn thấy lại nổi lên một cỗ tò mò khá lớn, nhân lúc Hoàng hậu đang ở chỗ Thái y hỏi han lung tung thì hắn liền đứng dậy nói.

"Mẫu hậu, vết thương của nhi thần đã xử lý xong. Nhi thần cũng nên hồi phủ dưỡng thương."

"Vương gia, ngực của ngài cũng bị đâm trúng một chút, tuy không nặng nhưng thần sợ sẽ nhiễm trùng vết thương. Hay là để thần...", Thái y trông thấy Ung Nhị Vương chuẩn bị rời đi liền hốt hoảng thốt lên ngăn cản.

"Không cần, bản vương rất khỏe, về phủ sẽ tự bảo người chăm sóc, không cần Thái y bận lòng. Người đâu, đưa Hoàng hậu nương nương về cung an toàn!! Mẫu hậu, nhi thần xin cáo lui!!"

"Tư Phàm, con... Tư Phàm..."

Nói xong Ung Nhị Vương không để Hoàng hậu có cơ hội giữ mình lại, hắn liền hướng Hoàng hậu cúi đầu rồi phất tay bỏ đi. Thấy Ung Nhị Vương bỏ đi, Mạc Thanh Trần cũng bừng tỉnh hướng Hoàng hậu, "Thần xin cáo lui!!" rồi quay lưng đi theo sau Ung Nhị Vương rời khỏi hoàng cung.

Mạc Thanh Trần một mực đi theo đằng sau Ung Nhị Vương, không ai nói với ai lời nào, cho tới khi thấy Ung Nhị Vương chuẩn bị lên xe ngựa do Hoàn Hoàn chuẩn bị sẵn thì mới không nhịn được gọi đến.

"Vương gia..."

Lại không thấy người kia quay lại, nàng hơi kinh ngạc tiếp sau đó là hơi khó chịu, liền đi nhanh đến bên Ung Nhị Vương, gọi lại lần nữa, "Ung Nhị Vương điện hạ!!"

Minh Cao Hoan Tư Phàm lúc này mới dừng bước, mắt nhìn thấy Mạc Thanh Trần đã đứng cạnh mình mới liền giơ tay phải lên giành nói trước.

"Thần Xung đại tiểu thư hôm nay quả thực lợi hại. Bất quá lúc đó nàng quăng mạnh một chút bản vương đã rớt xuống đài bị thương như Sùng Vương rồi, sau đó thực sự xảy ra chuyện gì cũng khó mà tưởng tượng nổi..."

Mạc Thanh Trần khẽ biến sắc, đáng lý là nàng muốn đa tạ hắn đã bảo vệ mình, ngược lại giờ hắn lại giở giọng châm chọc khiến tâm nàng cũng lạnh đi theo, bèn hít một ngụm khí lạnh định đáp trả thì ánh mắt lại quét trúng một vết thâm khá lớn trong lòng bàn tay phải của hắn. Trong lòng lại dâng lên một cảm giác kỳ lạ, nàng khẽ nâng mắt ngước lên nhìn Ung Nhị Vương, làm ra vẻ nguy hiểm mà nói.

"Ung Nhị Vương điện hạ cũng không hề tệ. Lúc tên thủ lĩnh thích khách định hạ sát chiêu với ngài, ta những nghĩ là ngài sẽ chết chắc. Nào ngờ ngài quả thực phúc rất lớn, chẳng những không sao mà còn đủ sức bảo vệ ta ngay sau đó. Mạc Thanh Trần thực sự bái phục, bái phục!!"

Ung Nhị Vương nghe tới đây liền hẹp mắt nhìn nàng.

"Nàng là đang châm chọc bản vương phúc lớn nên thoát chết vô lý? Hay là còn ý gì khác?"

"Thanh Trần không có ý đó, toàn bộ đều là do vương gia tự mình nghĩ..."

Nói rồi nàng lại trở về gương mặt lạnh lẽo của mình thường ngày. Thấy không thể tiếp tục đứng châm qua chọc lại với nàng ta, Ung Nhị Vương mới quay lưng đi, trầm thấp để lại một đoạn.

"Tì nữ của nàng, Thanh Tâm, có lẽ vết thương cũng không nhẹ. Bản vương sẽ đưa đại phu nổi tiếng đến Thần Mạc Các để chữa trị cho nàng ta, và cả nàng nữa. Đừng vội đi mời đại phu lung tung, rất nguy hiểm."

Thói quen của Minh Cao Hoan Tư Phàm là thích chặn miệng người khác, nói xong liền quay lưng bỏ đi, không để ai phản bác lại câu nào. Nhìn Hoàn Hoàn tự nhiên ôm lấy cánh tay hắn bước lên xe ngựa, Mạc Thanh Trần lại ẩn ẩn nhíu mày, tên này rõ ràng không có nhiều khoảng cách với nữ nhân... Mạc Thanh Trần cũng không nghĩ nhiều, nàng cấp tốc trở về Thần Mạc Các vì lo lắng cho tình trạng của Thanh Tâm, nàng ấy là người duy nhất lãnh trọn một đòn song quyền của tên thích khách đó.

------

Lúc Minh Cao Hoan Tư Phàm trở về tới Ung Nhị Vương phủ thì đã thấy Bích Tự Lãnh Thanh Thu đứng ngoài phủ đợi mình, hắn liền hướng nàng nói.

"Đã muộn rồi nàng còn chưa ngủ, còn đứng đây đợi ta?"

"Thiếp nghe tin vương gia bị thương trong cung, vô cùng lo lắng."

Bích Tự Lãnh Thanh Thu là ái nữ thứ ba của nhất phẩm Đại học sĩ Bích Tự Liêm – người nắm trọng trách làm cố vấn của Hoàng đế, đồng thời là người đứng đầu Viện tổng giám – quản lý sự vụ của Lục bộ Thượng thư trước khi trình tấu lên cho Hoàng đế xem xét.

Tộc Bích Tự cũng là một trong những gia tộc lớn nhất nằm dưới trướng của tộc Minh Thần năm đó, Bích Tự Liêm là gia chủ đời thứ ba của tộc Bích Tự, có ba con, trong đó hai con trai lớn và Bích Tự Lãnh Thanh Thu là con gái nhỏ nhất. Năm Minh Cao Hoan Tư Phàm mười bảy tuổi được phong vương khai phủ, Bích Tự Lãnh Thanh Thu cũng vừa tròn mười sáu tuổi, vừa hay tới tuổi xuất giá nên Bích Tự Liêm liền tìm cơ hội gặp riêng Minh Trung Hoàng hậu để đề nghị được phối hôn con gái mình với Ung Nhị Vương.

Năm đó, Minh Trung Hoàng hậu cũng không biết vì sao mà liên tục chần chừ không quyết đoán, nhưng đột nhiên Ung Nhị Vương lại đồng ý hôn phối này khiến ai nấy cũng đều vừa kinh ngạc, lại vừa cảm thấy hợp lý vô cùng. Kinh ngạc là bởi vì Ung Nhị Vương từ trước tới nay không để ý tới nữ sắc lắm, lại thêm thái độ của Minh Trung Hoàng hậu nên người ta những nghĩ Ung Nhị Vương sẽ nghe lời mẫu thân mà không quan tâm tới đề nghị của Bích Tự Liêm. Còn cảm thấy hợp lý chính là ở điểm, tộc Minh Thần cùng tộc Bích Tự phối hôn, đúng là tuyệt phối...

Đến tận bây giờ, Lãnh Thanh Thu cũng là chính thê duy nhất, vương phi duy nhất của phủ Ung Nhị Vương, gia thế nhà mẹ lớn, mẹ chồng cũng là nhất quốc chi mẫu, Ung Nhị Vương lại ẩn nhẫn làm việc không chút phật lòng với Hoàng đế nên vị thế của nàng cũng vững chắc như bàn thạch.

Nhìn vẻ mặt lo lắng của Lãnh Thanh Thu, Ung Nhị Vương khẽ cười nhẹ nói.

"Bản vương không sao, tối nay nàng cùng Hoàn Hoàn ở lại với bản vương. Hầu bản vương."

Lãnh Thanh Thu nghe thế ánh mắt khẽ sáng lên, ôn thanh cười nói.

"Đa tạ vương gia."

Nói rồi ba người đều dắt nhau vào phòng riêng đóng kín cửa, hạ nhân trong phủ dường như đã lâu không nhìn thấy cảnh này nên cũng thoáng lướt mắt qua nhau, một lời cũng khó nói. Ung Nhị Vương là người vẻ ngoài đứng đắn đàng hoàng, không bạc đãi hạ nhân, không nạp thiếp, cũng rất tốt với vương phi, nhưng chỉ là thỉnh thoảng lại cùng Hoàn Hoàn ở chung một phòng ba người qua đêm... Thật khiến cho người ta nghĩ tới mà vừa tò mò vừa hoảng sợ một chút...

Sau khi đã xác định cửa nẻo đóng kín, Hoàn Hoàn liền quay ngay vào phòng, đem nước ấm chuẩn bị công đoạn khử trùng vết thương trên bả vai trái của Ung Nhị Vương. Lãnh Thanh Thu lúc này ở bên trong hầu hạ Ung Nhị Vương cởi y phục trên người ra, chỉ còn một mảnh trung y mỏng lúc này đã thấm máu không ít khiến nàng hoảng sợ than lên.

"Tư Phàm, nàng không sao chứ?"

"Ta không sao... Vẫn chưa chết được... Nàng đừng lo nhiều..."

Minh Cao Hoan Tư Phàm tóc dài xõa ra hơi rũ rượi, bật cười nói.

"Đâm mạnh như thế này, đau chết ta rồi..."

Lại đứng im cho Lãnh Thanh Thu cởi tiếp trung y ra, lớp vải cuối cùng trên người Minh Cao Hoan Tư Phàm quấn lấy phần ngực của nàng có chút chặt khiến Lãnh Thanh Thu nhìn thấy liền đau lòng thay, liền hỏi Hoàn Hoàn.

"Hoàn Hoàn, đã chuẩn bị xong chưa?"

"Vương phi, ta đã chuẩn bị xong rồi.", Hoàn Hoàn ở bên ngoài lúc này đã chuẩn bị xong thuốc thang, truyền vào trong cho Lãnh Thanh Thu, một mặt lại đứng ngoài tấm bình phong đợi Lãnh Thanh Thu sát khuẩn vết thương cho Ung Nhị Vương xong nàng sẽ vào để trị nội thương cho ngài ấy sau. Một chốc sau, sau khi đã băng bó và mặc lại xiêm y, Minh Cao Hoan Tư Phàm từ phía trong mới nói.

"Hoàn Hoàn, vào đây!!"

Hoàn Hoàn vừa nghe lệnh xong lập tức hối hả chạy vào phía trong, thấy người ngồi trên giường một thân trung y, tóc thả dài óng mượt nhưng vì mồ hôi phát ra quá nhiều nên trông vô cùng khổ sở, dáng người cao gầy có chút hơi yếu ớt vì vết thương âm ỉ trên người cả ngày không được xử lý tốt. Có điểm hơi lạ, Hoàn Hoàn hơi kinh ngạc thốt lên.

"Vương gia làm sao trông yếu như vậy?"

"Ta đã xử lý vết thương cho nàng ấy rồi, nhưng không hiểu nàng ấy bị làm sao?"

"Đã xử lý vết thương thì sao vương gia lại ra tình trạng này!!"

Lãnh Thanh Thu hướng tới Minh Cao Hoan Tư Phàm đang ngồi trên giường ngưng thần vận công tự mình chữa thương mà lo lắng vô cùng, nàng chưa bao giờ trông thấy Tư Phàm rơi vào dáng vẻ yếu ớt như vậy, cảm giác đau xót trong lòng không thể nén nổi.

"Hoàn Hoàn..."

Nữ nhân ngồi trên giường chợt mở mắt ra khẽ gọi khiến hai nữ nhân kia hoảng hốt chạy đến bên giường liên tục hỏi han.

"Vương gia, người bị làm sao?"

Minh Cao Hoan Tư Phàm khẽ nhíu mày, chậm rãi mở lòng bàn tay phải ra cho đưa Hoàn Hoàn xem, tức thì mặt nàng một vẻ thất kinh, kêu lên.

"Này là... Song Mãng Thủ?"

Tư Phàm gật đầu, "Song Mãng Thủ là môn quyền trấn thủ vùng Hoành Tịch, do bang Hoành Mãng nắm giữ. Sử dụng ngoại lực công phá cùng kết hợp với nội lực tính hàn xâm nhập vào cơ thể người trúng chiêu, gây hỗn loạn nguyên khí, cả người phát mồ hôi lạnh như bị trúng độc rắn nên mới gọi là Song Mãng Thủ, tình trạng này kéo dài sẽ vô cùng thống khổ, cuối cùng giá rét mà chết. Ta chỉ nghĩ... vì sao bang Hoành Mãng này lại lặn lội đường xa, xâm nhập vào cung để làm việc này...?"

"Vương gia, tới lúc nào rồi mà người còn nghĩ tới chuyện này???", Hoàn Hoàn hơi nóng giận thốt lên.

"Tư Phàm, vậy nàng phải làm thế nào bây

giờ?", Lãnh Thanh Thu lo lắng hỏi Tư Phàm.

Hoàn Hoàn lúc này mới nói.

"Muốn hóa giải Song Mãng Thủ thì phải phong bế hai luồng khí hàn từ vết thương dẫn lên kinh mạch, sau đó thực hiện đẩy hàn khí ra ngoài... Nhưng ở đây... chỉ có mỗi mình ta... Phải cần thêm một người nữa hỗ trợ..."

"Nếu có Phúc An ở đây là được rồi. Đáng tiếc ta đã giao nhiệm vụ cho hắn, tạm thời hắn không có ở kinh thành.", Tư Phàm nhạt cười, lại nghĩ tới hiện tại chắc hẳn Mạc Thanh Trần bên kia cũng đang lo sốt vó lên, có điều bên cạnh nàng ấy còn có Thanh Loan, vừa đủ hai người chữa thương.

Lãnh Thanh Thu thoáng thấy nét mặt Tư Phàm có chút ngưng trệ liền nói.

"Tư Phàm, như vậy không được. Phúc An là nam nhân, làm sao... để hắn vào phòng riêng của nàng suốt đêm chứ?"

"Phải đó vương gia, người dù giả làm nam nhân từ lâu như vậy rồi, nhưng nguyên bản vẫn là nữ nhân. Người không thể chung đụng với nam nhân nhiều được...", Hoàn Hoàn phụng phịu nói, sau đó như chợt nhớ tới người kia thì hai mắt liền phát sáng, "Phải rồi vương gia, chúng ta có thể nhờ nàng ấy!!"

Lãnh Thanh Thu, "Nàng ấy?"

Tư Phàm, "Ý ngươi là Thần Xung Mạc Thanh Trần?"

"Thần Xung...", Lãnh Thanh Thu hơi nhíu mày xinh đẹp, "Hoàn Hoàn, ý ngươi là... người của tộc Chiến Thần vừa vào kinh hôm trước?"

Tư Phàm gật đầu, Mạc Thanh Trần võ công thật sự rất khá, nội công lại thâm hậu, nhưng nàng ta...

Tư Phàm lại lắc đầu, "Không được, quá mạo hiểm."

Hoàn Hoàn vẻ mặt thoáng âu lo, "Vậy thì người phải làm sao đây vương gia? Vương phi không biết võ công, nàng ấy không thể giúp..."

Lãnh Thanh Thu nghe thấy liền cúi mặt, "Ta... ta xin..."

"Không phải lỗi của nàng. Nàng là tiểu thư khuê các, từ nhỏ chỉ có thể đọc sách làm mấy việc nhẹ nhàng, làm sao có thể học được võ công đây chứ?", Tư Phàm cắt đứt lời xin lỗi của Lãnh Thanh Thu, sau đó liền hướng Hoàn Hoàn nói, "Hoàn Hoàn, tạm thời giúp ta đẩy ra hàn khí, được cái nào hay cái đó. Tầm mười ngày sau có lẽ Phúc An sẽ về kịp, chúng ta có thể cầm cự được."

"Đành phải vậy thôi..."

Hoàn Hoàn mím môi gật đầu, chính vì thân phận quá đỗi đặc thù này mà vương gia của nàng không thể có quá nhiều tâm phúc kế bên. Rơi vào tình huống này thực sự là quá khó cho nàng ấy.

Suốt một đêm ba người đều không ngủ để tập trung vào một mình Minh Cao Hoan Tư Phàm, đến sáng ngày hôm sau cuối cùng mọi chuyện cũng có tiến triển một chút. Tuy vết thâm trên tay vẫn còn nhưng cơ thể nàng cũng không còn quá khó chịu nữa, vẫn có thể sinh hoạt được tốt.

Mà phía Thần Mạc Các cả đêm qua cũng là sáng đèn không tắt, Thanh Loan sau khi phát hiện ra Song Mãng Thủ đả thương Thanh Tâm nghiêm trọng liền một bụng giận dữ muốn lập tức phóng tới đại lao gϊếŧ chết tên thủ lĩnh thích khách kia, nhưng cũng may là Mạc Thanh Trần kịp thời xuất hiện ngăn nàng ta làm chuyện nóng vội.

Nhìn tình trạng vết thương của Thanh Tâm, Mạc Thanh Trần bất giác liền nhớ tới vết tích hôm trước trong lòng bàn tay phải của Ung Nhị Vương. Trong lòng liền giật một cái, vừa minh bạch chuyện Ung Nhị Vương cả đêm qua chắc chắn vô cùng khổ sở vì bị trúng Song Mãng Thủ, lòng dâng lên một chút lo lắng không biết hắn thế nào rồi? Lại vừa không minh bạch một chuyện mà suốt cả ngày hôm đó nàng luôn thắc mắc: Võ công của Ung Nhị Vương.

Theo những gì mà phụ thân nàng điều tra mà sáng nay nàng mới nghiên cứu lại lần nữa, Ung Nhị Vương là một vương gia hành động thiên về mưu kế, rất gian xảo. Gian thần Hứa Kiên, tứ phẩm Đô đốc Cẩm y vệ Hàn Tín lén đưa binh khí ra ngoài kiếm lộc riêng, tổng đốc Quách Kích Minh biển thủ quỹ đê điều,... Tất cả những kẻ này tuy không phải Ung Nhị Vương chính tay dọn dẹp, nhưng tên nào cũng là qua một tay Ung Nhị Vương mà lòi đuôi ra. Hắn không đích thân nằm đầu bất cứ chiến công gì, nhưng không chiến công nào là không có tên của hắn.

Ung Nhị Vương từ nhỏ thể trạng yếu hơn các hoàng tử còn lại nên các mảng võ nghệ, săn thú, bắn cung này nọ đều không giỏi. Riêng chỉ có cưỡi ngựa là vô cùng siêu phàm, không hoàng tử nào thắng nổi Ung Nhị Vương trên lưng ngựa, dù cho võ nghệ của Ung Nhị Vương không bằng họ thì hắn vẫn điêu luyện khiến cho ngựa của các hoàng tử khác không cách nào bắt kịp.

Lại nhớ tới hôm trước cùng người kia trải qua mấy chuyện khó tin, Mạc Thanh Trần con ngươi lay động mà suy tư.

"Lúc ở trên đài, Ung Nhị Vương rất bình tĩnh, đó không phải là biểu hiện của một người bình thường khi đứng giữa đao kiếm bủa vây..."

Do ta đa nghi quá chăng?

Với cả... Song Mãng Thủ đó, ta... căn bản là ngăn không kịp.

Tuy nhiên, việc không giỏi võ này vốn cũng không thể làm Ung Nhị Vương yếu thế hơn hai vị hoàng tử kia. Bởi vương phi của Ung Nhị Vương có gia thế rất lớn, gần như là ngang ngửa với vương phi của Chu Vương...

"Vương phi... Hắn có vương phi rồi...?"

Đọc tới đây Mạc Thanh Trần bỗng thất thần, à phải rồi, người trong hoàng thất phải thành thân từ rất sớm, làm sao nàng có thể quên chuyện này cơ chứ? Ung Nhị Vương nói không chừng cũng phải ít nhất hai vị thê tử rồi...

Nghĩ tới đây đột nhiên trong lòng Mạc Thanh Trần có chút không vui mà chẳng hiểu lý do vì sao, nàng bỏ xuống cuộn giấy dày trên tay định đi xem tình trạng sức khỏe của Thanh Tâm thì bên ngoài có một tì nữ đi đến báo.

"Thưa tiểu thư, Ung Nhị Vương đến ạ."

"Ung Nhị Vương?", lại nhớ tới lời nói hôm trước, nàng bèn nhíu mày hỏi thêm, "Thế ngài ấy đến cùng ai?"

"Vương gia đến cùng một vị đại phu, còn lại không có ai nữa ạ."

Mạc Thanh Trần khẽ nhướng mày, bình thường hắn vốn đi cùng với cô nương Hoàn Hoàn kia, vì sao hôm nay chỉ đến một mình?

Nhìn thấy Ung Nhị Vương đã ngồi chễm chệ ở đại đường Thần Mạc Các, Mạc Thanh Trần từ phía ngoài đi vào có chút chậm rãi mà chắp tay bái kiến. Ung Nhị Vương trước tiên không nói gì, lại hẹp mắt quan sát Mạc Thanh Trần mới sáng ra đã khỏe như vậy rồi, nàng ta thực sự cả đêm qua chữa thương cho tì nữ rồi sao?

Đặt tách trà lên bàn, Ung Nhị Vương lúc này mới nói.

"Miễn lễ. Thần Xung cô nương, bản vương đã giữ đúng lời hứa. Hôm nay đem Lâm đại phu nổi tiếng nhất kinh thành đến để xem vết thương cho Thanh Tâm và nàng. Ông ta là người quen của bản vương, nàng yên tâm."

Mạc Thanh Trần ngẩng đầu lên nhìn nam tử ngồi trước mặt, khí tức uy nghiêm thì cũng có nhưng bá khí đã bớt đi vài phần, sắc mặt tuy đã che giấu nhưng nàng vẫn nhìn ra là rất kém. Nàng liền hỏi.

"Thương thế của ngài đã như thế nào rồi?"

"Bản vương không sao, đã khỏe. Ngược lại là Thanh Tâm, hẳn là nàng ta bị thương rất nặng?"

Mạc Thanh Trần nhẹ gật đầu, lại sai người đưa Lâm đại phu vào phòng xem bệnh cho Thanh Tâm, sau đó quay sang Ung Nhị Vương nói.

"Đa tạ vương gia, bất quá ngài nên cẩn thận với vết thương của mình."

Minh Cao Hoan Tư Phàm vừa nghe thấy câu này liền lập tức đứng dậy, chậm rãi bước đến gần Mạc Thanh Trần khiến tim nàng nhảy hẫng lên một cái, bất giác lại bị đẩy lùi về phía sau. Tư Phàm đôi mắt hẹp dài đầy sắc sảo cúi xuống nhìn Mạc Thanh Trần, hơi nhếch miệng cười hỏi.

"Nàng là đang lo lắng cho bản vương sao?"

Gương mặt của Tư Phàm càng gần, trái tim của Mạc Thanh Trần lại càng đập nhanh hơn khiến nàng lúng túng tới mức lập tức đưa tay lên chống lấy người hắn, không để hắn tiếp tục ép mình nữa.

"Vương gia, xin tự trọng."

Gương mặt lại có chút ửng đỏ, nàng nhịn không được liền hướng mắt lên nhìn Tư Phàm, lại có chút cường ngạnh bảo, "Ngài thật không biết xấu hổ, chỉ một câu hỏi bình thường cũng có thể bẻ ra cái ý nghĩa như vậy..."

Đôi mắt hoa đào của Mạc Thanh Trần vũ động lòng người, lúc này lại khoác thêm một tầng ửng hồng khiến Tư Phàm nhìn nhất thời có chút mê muội, chậm rãi nói.

"Bản vương tự hỏi... bên dưới lớp mặt nạ này của nàng... là một nhan sắc tuyệt mỹ đến nhường nào..."

Đầu ngón tay Tư Phàm trong khoảnh khắc khẽ chạm vào lớp mặt nạ của mặt Mạc Thanh Trần bất giác làm nàng bừng tỉnh, liền dùng kiếm gạt thẳng bàn tay phải của Tư Phàm ra khiến hắn a một tiếng thoáng đau đớn mà nhăn mày lại.

Nhìn thấy bàn tay bị Song Mãng Thủ đả thương bị mình đánh trúng, Mạc Thanh Trần liền hơi hối hận trong lòng mà quan tâm lo lắng hỏi.

"Vương gia, ngài có sao không? Ta xin lỗi, chỉ là... chỉ là ngài làm ta bất ngờ quá..."

Tư Phàm đưa ánh mắt lên nhìn Mạc Thanh Trần một vẻ mặt hối lỗi có chút khả ái, hắn liền hơi nhướng mày, nâng môi châm chọc.

"Bản vương không sao... Chỉ là bản vương không ngờ nàng lại có thể hung dữ đến như vậy..."

Dáng vẻ này của Tư Phàm làm Mạc Thanh Trần nhìn thấy có chút chấn động tâm can, lại vừa không ngăn được một chút chán ghét trong lòng, tên này thực sự muốn chọc cho nàng tức lên mới chịu được. Cũng may tính tình của Mạc Thanh Trần từ nhỏ không dễ bị người khác chọc cho nộ khí, chứ nếu đổi lại là Thanh Loan thì e rằng đã xảy ra chuyện từ lâu.

Cố nén lại cảm giác trong lòng mình, Mạc Thanh Trần liền nhìn thẳng vào lòng bàn tay phải của Tư Phàm chất vấn.

"Tay phải của ngài vì sao vẫn còn dấu vết đó vậy? Là ngài chưa chữa trị triệt để sao?"

Tư Phàm hơi suy tư nhìn Mạc Thanh Trần hồi lâu, mới khẽ mờ ám hỏi.

"Bản vương không đủ người chữa trị, nàng có thể chữa trị cho bản vương sao?"

Nhìn vẻ mặt Mạc Thanh Trần hơi cứng lại, Tư Phàm mới liễm mi nói.

"Vài ngày nữa người của bản vương về sẽ thay bản vương chữa trị, nàng không cần lo."

Ép hàn khí ra ngoài từ từ, cách này cũng có thể gọi là tạm chấp nhận được, tuy nhiên hàn tính trong người không bị triệt tiêu sẽ không thể biết được lúc nào lại đột nhiên phát tác. Mấy ngày nay Mạc Thanh Trần và Thanh Loan đã gần như dồn hết sức lực vào chữa trị cho Thanh Tâm, muôn phần mệt mỏi cùng kiệt sức. Mà bên phía Ung Nhị Vương cũng chỉ có mỗi tiểu cô nương Hoàn Hoàn kia, chắc mấy ngày nay nàng ta đã cạn kiệt hết nội lực trong người rồi. Nghĩ đoạn Mạc Thanh Trần khẽ thở dài gật đầu, cái tính mềm lòng của nàng lại phát lên rồi, làm thế nào lại đi lo lắng cho đám người tộc Minh Thần đây?

Lâm đại phu từ bên trong đi ra, trông thấy hai người đứng đối diện nhau nhưng trầm mặc không ai nói với ai tiếng nào liền cảm thấy có chút kỳ quặc, không nhịn được bèn lên tiếng cắt ngang bầu không khí kỳ lạ, "Bẩm vương gia..."

"Lâm đại phu, Thanh Tâm nàng thế nào rồi?", Mạc Thanh Trần chắp tay cung kính hỏi.

"Bẩm vương gia, Thần Xung tiểu thư, Thanh Tâm cô nương bị nội thương nặng, tuy được chữa trị kịp thời nhưng vẫn cần nhiều thời gian mới có thể điều trị tốt, ta sẽ bốc một số thang thuốc điều dưỡng cơ thể cho nàng. Tuy nhiên, vì nàng bị đả thương bởi Song Mãng Thủ, lục phủ ngũ tạng bị tổn hại rất nặng nề nên để chữa trị dứt hàn tính cần phải có một thứ, mà thứ này lại không thể dễ dàng có được..."

"Thứ thuốc chữa trị gì trên đời này mà ngươi không thể có được?", Ung Nhị Vương hẹp mắt hỏi, "Trong hoàng cung?"

"Bẩm vương gia, là Bích Huyết Châu... Hạt châu này có dược tính trung hòa nguyên khí, lọc độc và loại bỏ hàn khí trong lục phủ ngũ tạng rất tốt. Nữ nhân lâu năm khó có hài tử, dùng châu này cũng có thể mang thai được. Thậm chí nếu không có bệnh, nữ nhân thường có hàn khí mạnh hơn nam nhân cũng có thể dùng châu này để bồi bổ cơ thể, vô cùng có lợi. Chỉ là Bích Huyết Châu được tạo nên từ tự nhiên, không thể tạo ra từ bàn tay con người được, thế nên vô cùng trân quý."

Ung Nhị Vương thoáng hẹp mắt, dường như nhớ ra chuyện có liên quan tới bảo vật này, liền nói, "Bích Huyết Châu này... là vật mà phụ hoàng vừa ban tặng cho tộc Tát Xích Na mấy tháng trước, Phúc Diệp Công chúa là người đưa bảo vật đi...?"

Mạc Thanh Trần nghe thấy thế lòng nóng như lửa đốt, nàng lập tức hướng Lâm đại phu cầu khẩn, "Lâm đại phu, người không còn cách nào khác sao?"

Lâm đại phu lắc đầu, "Nếu Thanh cô nương bị trúng quyền nhẹ thì có thể dùng nội lực cơ bản để hóa giải, nhưng đáng tiếc Song Mãng Thủ mà cô nương ấy trúng lại mang theo tới mười phần công phá. Nếu tiên đan thật sự có tồn tại trên đời này thì Bích Huyết Châu chính là thứ tiên đan duy nhất mà chúng ta cần..."

Ung Nhị Vương lén liếc mắt sang nhìn nữ tử áo trắng một thân gầy rộc hẳn đi chỉ sau mấy ngày tiêu hao nội lực, trong lòng có chút nghĩ ngợi gì đó mới mở miệng nói.

"Lâm đại phu vất vả rồi, ngươi về nghỉ ngơi đi."

Biết ý, Lâm đại phu liền cúi đầu hành lễ rồi nhanh chóng rời khỏi Thần Mạc Các, để lại hai người đứng cùng nhau trong đại đường Thần Mạc Các. Lúc này Ung Nhị Vương mới làm ra vẻ không có gì mà không mặn không nhạt nói.

"Vương gia tộc Tát Xích Na nhận Phúc Diệp Công chúa làm nghĩa nữ, ông ta chắc chắn rất yêu thích Công chúa. Nếu bản vương có thể thuyết phục được Công chúa thì sẽ ổn thôi."

Mạc Thanh Trần khuôn mặt có chút thất kinh nhìn nam tử áo đen đang đứng bên cạnh mình, "Vương gia, thuyết phục Phúc Diệp Công chúa không phải rất nguy hiểm sao? Nếu để bệ hạ biết được thì..."

Tức thì Ung Nhị Vương xoay người sang nhìn nàng, ánh mắt láy lên có chút nhu thuận, ôn thanh hỏi, "Nàng không tin tưởng bản vương sao?"

Hỏi thừa... Dĩ nhiên là không tin... Không dám tin... Sợ mà không dám tin...

Nếu Mạc Thanh Trần tin tưởng người này, nội tổ phụ nàng biết chắc chắn sẽ gây ra một trận nghiêng trời lệch đất...

Bất quá trong lòng nghĩ vậy, Mạc Thanh Trần lại lảng đi ánh mắt của Ung Nhị Vương mà đáp.

"Ý ta không phải vậy. Ta... ta cũng là tin ngài. Chỉ là ta nghĩ ngài không cần thiết phải làm như vậy. Chuyện này một khi vỡ lở ra thì hậu quả khôn lường, mà người mang họa sẽ là ngài đấy."

Ung Nhị Vương sau khi nghe xong chỉ bắt hai tay ra sau lưng, hơi nghiêng đầu ngắm nhìn Mạc Thanh Trần cho tới khi nhìn thấy nàng có chút đỏ mặt quay đi mới hơi cong môi nói.

"Bản vương đâu có nói là bản vương sẽ đi một mình."

Mạc Thanh Trần vừa nghe xong liền trợn mắt nhìn nam tử trước mặt mình, đôi mắt híp lại nhìn nàng đầy nguy hiểm, xong chỉ vào nàng âm trầm ra lệnh.

"Nàng đi với bản vương, như thế nếu có bị phát hiện thì nàng cũng phải chịu tội chung với ta!!"

Vẫn là như vậy, Minh Cao Hoan Tư Phàm là một người rất bá đạo, hắn nói một câu liền không cho Mạc Thanh Trần có cơ hội từ chối. Bất quá Mạc Thanh Trần lại chỉ đứng im một chỗ nhìn hình bóng của Minh Cao Hoan Tư Phàm khuất sau cánh cửa lớn của Thần Mạc Các, khóe môi nàng lại hiếm hoi cong lên nụ cười phá lệ xinh đẹp.

Không cần người ép buộc ta, ta cũng là muốn đi theo người.

------

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện