Minh Cao Hoan Linh Kỳ thật sự bất ngờ khi thấy Mạc Thanh Trần cả gan xuống tay với người của Chu Vương phủ, nàng bất giác quay sang nhìn Mạc Thanh Trần, dáng vẻ thanh tĩnh và nhẹ nhàng lúc nãy đã hoàn toàn biến mất mà nhường chỗ cho một nữ nhân lạnh lùng và uy quyền. Mắt thấy Mạc Thanh Trần không chút nể mặt Chu Vương phủ mà quay lưng trở vào Thần Mạc Các, Linh Kỳ liền vội vã kêu lớn.
"Thần Xung Mạc Thanh Trần... Bản Công chúa không hề làm ra chuyện này, chính ta cũng không muốn ngươi trở thành người của Chu Vương phủ. Nhưng nếu thực sự chuyện này chuyển biến xấu đi thì ngươi tính thế nào?"
Mạc Thanh Trần không nhìn Linh Kỳ, nàng lạnh nhạt đáp.
"Trên đời này có rất nhiều cái "nếu", có thể tính được hết sao? Nếu Chu Vương điện hạ có gan đem mặt mũi của mình ra để rước ta về phủ, ta cũng có gan bước vào phủ của hắn. Nhưng Công chúa điện hạ yên tâm, Thần Xung Mạc Thanh Trần ta sẽ không khuất phục nơi đất Minh Thành. Nữ tôn của tộc Chiến Thần không phải là dạng để cho người khác nắm trong lòng bàn tay mà tùy ý nghịch chuyển."
Linh Kỳ nghe xong liền sửng sốt nhìn cửa lớn của Thần Mạc Các đóng sầm lại trước mắt, từ nhỏ tới giờ nàng chưa từng gặp một nữ nhân nào quyết liệt đến như vậy. Còn nhớ năm đó khi nghe tin Hoàng đế hứa hôn mình với thế tử Tát Xích Na, Linh Kỳ trái tim đau đớn như bị người ta hùng hồn xé toạc ra, nàng đã vì bổn phận của một vị Công chúa, vì trách nhiệm với toàn tộc Minh Trung mà nén lại cảm xúc như muốn phát điên trong người.
Linh Kỳ biết năm đó Ung Nhị Vương không ra mặt giúp nàng ngăn cản quyết định của Hoàng đế là vì lý do gì, chính vì vậy, dù cho chuyện gì xảy ra thì nàng vẫn không hề lên tiếng phản đối quyết định của Hoàng đế.
Hiểu được cảm xúc khi đột nhiên bị đưa vào một cuộc hôn nhân không như ý, cho nên Linh Kỳ sẽ không bao giờ làm những chuyện gán ghép vô tội vạ cho bất cứ ai.
Nhưng mà Thần Xung Mạc Thanh Trần này, trái ngược với vẻ ngoài không chút sắc sảo nào của nàng ta là một trái tim cương liệt đến mức khiến Linh Kỳ có chút hoảng sợ.
Mạc Thanh Trần nói nếu Chu Vương không ngại thì nàng ta cũng chẳng sợ, nhưng mà nàng ta cũng nói tiếp là nữ tôn tộc Chiến Thần không dễ để người khác nắm trong tay và tùy ý nghịch chuyển. Điều này có nghĩa là dù Mạc Thanh Trần có hay không rơi vào nghịch cảnh thì Chu Vương cũng đừng mơ tới chuyện nắm được nàng ta trong lòng bàn tay.
Nên nhớ nữ tử sinh ra vốn đã phải "tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu", nhưng Mạc Thanh Trần đã nói ra câu đó, có nghĩa là nếu phải rơi vào tay Chu Vương thì nàng ta sẽ sẵn sàng phá vỡ cái quy tắc bất biến này.
Linh Kỳ tự nhiên có cảm giác nếu Mạc Thanh Trần thực sự gả vào Chu Vương phủ, nàng ta có thể sẽ thẳng tay gϊếŧ luôn Chu Vương nếu hắn làm tổn hại tới tộc Chiến Thần.
Điều này mà nói đã làm cho Linh Kỳ có chút hâm mộ... Tới cả một vị Công chúa như nàng còn không dám nghĩ tới chuyện gϊếŧ chồng để bảo hộ gia tộc nữa là...
Linh Kỳ đem theo người của phủ Công chúa đi tới trước mặt lão quản gia của phủ Chu Vương, mỉm cười mang theo mười phần phong tình mà ngữ điệu thì lãnh đạm cất lên.
"Các ngươi có nghe Thần Xung đại tiểu thư người ta nói cái gì chưa?"
Tiểu Liên hiểu ý chủ nhân mình, liền đề cao âm giọng, quát lớn.
"Muốn cầu thân Thần Xung đại tiểu thư thì phải tới Thần Mạc phủ gặp Đệ Nhất Đại Tướng Soái nói chuyện, với thân phận của nàng thì làm sao có thể tự ý nhận lễ vật mà chưa thông qua ý Đại Tướng Soái được? Chu Vương phủ làm việc như vậy, chẳng những mất lòng Thần Mạc phủ, không tôn trọng Thần Xung đại tiểu thư mà còn thể hiện sự kém hiểu biết của chủ nhân các ngươi nữa. Còn không mau cút đi!!"
Trong tầng lớp thế gia trở lên có một cụm từ được gọi là "tỳ nữ thiếp thân", đây là những vị nữ hầu có độ hiểu biết và ăn ý với chủ nhân mình rất cao. Ví dụ như khi Phúc Diệp Công chúa muốn mắng Chu Vương kém hiểu biết, nàng sẽ không nói, ngược lại Tiểu Liên sẽ hiểu ý và là người nói ra câu mắng này. Vì vậy, nếu Chu Vương có muốn bắt bẻ Công chúa cũng không cách nào bắt bẻ được.
Lão quản gia của phủ Chu Vương trừng mắt nhìn người của phủ Phúc Diệp, chỉ tay không nói nên lời, Tiểu Túc thấy vậy cũng liền phóng lên bắt lấy ngón tay hắn bẻ mạnh nói, "Ngươi không được chỉ trỏ vào Công chúa a..."
"A... Đau... Đau..."
Lão quản gia mặt mũi đã đầy máu, giờ lại còn bị người của phủ Công chúa mắng mỏ và mạnh bạo bẻ ngón tay làm hắn khóc không thành tiếng, nhanh chóng kéo cả đám nháo nhào bỏ chạy.
Diệp Vy đứng kế bên Linh Kỳ, trông thấy cảnh này không khỏi bật cười, vô tình Linh Kỳ lại quay sang trông thấy làm nàng phải đưa tay lên che miệng ho khụ một tiếng để giấu đi nụ cười vừa rồi.
Hai người đứng cạnh nhau lại không ai dám quay sang nhìn ai, chỉ đăm đăm nhìn thẳng vào Tiểu Túc và Tiểu Liên đang hùng hổ dọa người của phủ Chu Vương chạy trối chết. Lúc này Tiểu Túc tung chân lên đá vào mông lão quản gia một cái làm hắn phải bò cả bằng bốn chân để mà chạy làm cho Diệp Vy và Linh Kỳ không hẹn mà cùng nhau cười thành tiếng.
Diệp Vy vì trận cãi nhau hôm trước mà có chút xấu hổ, mất một lúc sau mới dám bắt chuyện.
"Công chúa không gọi hai nàng về, chẳng lẽ nàng muốn để người của Chu Vương chịu mất mặt tới vậy sao?"
Linh Kỳ có chút vui vì được bắt chuyện nhưng ngoài mặt vẫn làm ra vẻ giận đáp, "Bản Công chúa không thích bị người khác hiểu lầm, lúc đó lại không ai tin ta... Bắt ta phải đơn độc đối mặt với sự nghi ngờ của các ngươi như vậy, tất cả đều là tại bọn chúng. Tội như vậy, có đánh chết cũng được, Chu Vương có thể làm gì ta!?"
Diệp Vy quay sang nhìn Linh Kỳ, ôn thanh nói, "Công chúa, lúc đó ta tin nàng. Ta biết nàng từng rơi vào hoàn cảnh giống như vậy, nàng tuyệt đối sẽ không hại người khác phải chịu uất ức giống mình..."
Lúc này Tiểu Túc và Tiểu Liên đã đánh đuổi bọn người của Chu Vương phủ ra đến ngã tư đường lớn nhất kinh thành rồi nên Linh Kỳ bèn lên tiếng gọi, "Tiểu Túc, Tiểu Liên, đến đây!!"
Đột nhiên thấy Linh Kỳ lại không thèm chú ý tới lời mình nói nữa làm cho tâm trạng Diệp Vy lại tuột xuống không phanh, nàng lẳng lặng đứng tại chỗ nhìn hai nha đầu kia trở lại chỗ của Công chúa. Lúc bấy giờ Linh Kỳ mới nói.
"Đánh đuổi cả một đoạn đường dài, bây giờ toàn kinh thành đều đã biết Chu Vương thảm hại đến thế nào rồi, chúng ta về thôi."
"Vâng Công chúa!!", Tiểu Liên và Tiểu Túc đồng loạt hô lên, lập tức xoay người kéo xe ngựa rồi kê bậc thang để đón chủ nhân lên xe.
Lúc Linh Kỳ vén váy chuẩn bị bước lên xe ngựa, trong vô thức nàng đưa một tay ra để chờ Diệp Vy nâng lên thì mới phát hiện Diệp Vy vẫn còn đứng ở chỗ cũ, vẻ mặt rõ ràng có chút ưu tư mà không đi theo mình, nàng mới nhếch môi nói.
"Diệp Vy, về nhà thôi... Ta đã tin ngươi mà ngươi lại để ta suýt ngã vì không có người đỡ lên xe ngựa như vậy sao?"
Diệp Vy nhất thời ngẩng ra nhìn tới gương mặt xinh đẹp như ngọc của Linh Kỳ, ánh mắt Linh Kỳ cũng đang có chút ý tứ sâu xa nhìn mình. Bất giác trái tim Diệp Vy lại đập nhanh kịch liệt, Linh Kỳ tin nàng, đây là lời đáp lại câu nói khi nãy của nàng sao? Vậy... vậy có nghĩa là...
Không phải nàng không nghe, nàng có nghe ta nói, nàng không hề bỏ quên ta...!? Diệp Vy bất giác nhoẻn miệng cười với Linh Kỳ, được rồi, về nhà nào...
------
Cửa lớn đóng lại, Mạc Thanh Trần chẳng nói chẳng rằng đi thẳng vào trong phòng của mình, đóng sầm cửa lại ngăn cách Thanh Loan và Thanh Tâm bên ngoài. Đột nhiên tầm nửa nén nhang sau, Mạc Thanh Trần cầm theo bảo kiếm của mình phá cửa xông ra làm ai nấy đều giật mình.
Không nể nang bất cứ kẻ nào là nội gián của ai trong Thần Mạc Các, Mạc Thanh Trần đạp khinh công một bước, xoay kiếm trong tay, quang kiếm lóa lên mang theo tiếng gió rít đinh tai khiến người người khiếp đảm vì lo sợ nàng phẫn uất quá độ mà đại khai sát giới ngay trong kinh thành.
Đến khi cuồng phong qua đi người ta mới dám mở mắt ra kiểm tra xem cái đầu của mình có còn ngự trị ở trên cổ không, lúc này mới bàng hoàng phát hiện toàn bộ khuôn viên của Thần Mạc Các đều bị đánh cho tan tành, đèn lồng rơi rụng, cây cối ngã rạp, vườn đá thì đổ vỡ không ra hình dạng gì nữa... ngay cả cửa chính của Thần Mạc Các cũng bị kiếm chém qua đến xiêu vẹo muốn ngã sập xuống.
Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi mà trông Thần Mạc Các được Hoàng đế ban tặng xơ xác không khác gì vừa bị một trận bão quét qua, tan hoang cửa nhà...
"Điên rồi, điên thật rồi..."
"Thần Xung đại tiểu thư vì hôn sự với Chu Vương mà phát điên, đập phá đồ đạc lung tung rồi."
Rầm một cái, cửa chính của Thần Mạc Các chính thức sập xuống, lôi theo cả dải lụa cùng tấm biển ba chữ bằng gỗ long não vô cùng quý báu, gãy đôi. Phơi bày ra toàn bộ khung cảnh hoang tàn phía trong.
Mọi người, "......"
Hầu nữ nhận nhiệm vụ đốt than và lau chùi Thần Mạc Các trông thấy cảnh này cũng trợn mắt kinh hãi, lòng thầm nghĩ nữ tử họ Thần Xung này bình thường hành xử lễ độ, dáng vẻ dịu dàng mà cũng có lúc phát điên lên như vậy sao? Dù sao Thần Xung đại tiểu thư này đánh tan hoang cửa lớn, dân chúng đều đã nhìn thấy cả rồi, chuyện đã như vậy, tin tức này không cần truyền đi thì cũng tự động vang đến lỗ tai của vương gia thôi.
Quả nhiên mấy hôm sau khi tin này truyền tới Ung Nhị Vương phủ đã làm cho Hoàn Hoàn ôm bụng cười nắc nẻ.
"Sao chứ hả? Thần Xung Mạc Thanh Trần cũng có khi như vậy... Haha... Cười chết mất... Hung tàng, bạo lực, lại thiếu suy tính... Vương gia, ngài xem, nàng ta không nên hành xử như vậy, thế sẽ làm cho bệ hạ càng khó chịu hơn thôi..."
Tư Phàm sắc mặt thâm trầm cũng không bàn luận gì nhiều, nàng không nghĩ Mạc Thanh Trần lại phản ứng dữ dội đến thế. Nghe ngoài phố đồn rằng thảm trạng của Thần Mạc Các giống như bị quân man di càn quét, nếu muốn sửa chữa toàn bộ chắc cũng mất mấy tháng chứ không đùa.
Có khi nào...
Tư Phàm nghĩ tới lại chợt nhíu mày, nàng bèn hỏi, "Chu Vương phản ứng thế nào?"
Hoàn Hoàn cười nói.
"Còn có thể thế nào, Chu Vương đi thị sát ngoài thành trở về thấy đoàn người đưa lễ vật của mình xiêu vẹo quỳ trong chính điện, mặt mũi ai cũng toàn là máu mũi, vải vóc thì lấm lem bùn đất, đổ vỡ biết bao nhiêu bảo vật quý hiếm thì liền nổi giận hất đổ cả bàn ăn trước mặt, la hét mắng chửi suốt một ngày. Hôm nay cũng không dám đưa người bén mảng tới gần Thần Mạc Các nữa."
Tư Phàm nhếch môi cười lạnh, "Hành xử thiếu suy tính, câu này ngươi nên dành cho Chu Vương chứ không phải là cho Mạc Thanh Trần."
"Vương gia, vì sao vậy? Ta thấy dùng từ "thiếu tính toán" này cho cả hai người họ luôn cũng chẳng sai..."
Lúc này ở bên ngoài thư phòng có một tiếng đạp chân nhẹ, Phúc An từ ngoài theo đường cửa sổ nhảy vào bên trong, đúng lúc nghe thấy liền biết hai người này đang bàn về chuyện ầm ĩ ngoài phố, hắn bèn cười khinh Hoàn Hoàn.
"Nha đầu ngươi ngốc nghếch như vậy từ bao giờ? Mạc Thanh Trần nổi điên lên như vậy là sau khi người của Chu Vương phủ rời đi, dĩ nhiên nguyên nhân là vì Chu Vương phủ bức ép quá đáng rồi. Người đứng càng cao, khi ngã sẽ càng đau. Mạc Thanh Trần làm càng lớn chuyện, thiệt hại Chu Vương nhận lấy sẽ càng nhiều."
Tư Phàm khẽ cười, "Chu Vương tiếp tục đến, thì sẽ khẳng định sự ngu dốt của mình là vô phương cứu chữa. Chu Vương không đến, thì sẽ khẳng định chuyện mình bức ép Thần Mạc Các là đúng."
"So với việc tự nói mình là một vương gia ngu dốt và không hiểu lễ nghĩa, không xứng đáng kế thừa đại nghiệp, thì Chu Vương thà chọn gánh lấy danh tiếng ức hiếp nữ nhân nhà lành...", Phúc An gật gật đầu, nếu là hắn thì chắc cũng sẽ ngậm bồ hòn làm ngọt, chọn cách giống như Chu Vương thôi chứ biết làm sao bây giờ?
Tư Phàm nhẹ lắc đầu, lạnh nhạt cười, "Thiên hạ lấy dân làm gốc. Hắn chọn ức hiếp thường dân, tức là chọn quay lưng lại với dân. Cho nên, Mạc Thanh Trần là cố ý đánh tan Thần Mạc Các chứ không phải là phẫn uất xuất thủ, nàng ấy là đang trả thù Chu Vương."
Phúc An ngồi xuống ghế, uống hớp trà xong thì nghe Tư Phàm nói câu này, lập tức vẻ mặt kinh ngạc không thôi. Hắn không nghĩ tới chuyện lấy dân làm gốc mới có thể bổ trợ cho một người làm nên đại nghiệp, Ung Nhị Vương lại có thể nghĩ tới, quả thật làm hắn bội phục và mở rộng tầm mắt. Hắn lại thích thú nhướng mày với Hoàn Hoàn, nói.
"Mạc Thanh Trần này vừa có dũng vừa có mưu, vì không có quyền lực trong tay nên nàng ta sử dụng những cách bình thường nhất để tự cứu lấy mình. Tự gánh lấy một phần tai tiếng không được thùy mị kia, đổi lấy ba phần không đủ nhân cách kế thừa đại thống của Chu Vương. Gặp các nữ nhân khác, nếu không ôm gối khóc lóc chịu trận thì cũng nhờ đến gia thế của phụ mẫu để gỡ rối tình hình. Hoàn Hoàn, ngươi còn nói câu chê bai của mình xứng đáng với nàng ta nữa không?"
Hoàn Hoàn không phục liền hô lên một tiếng, "Như vậy thì bệ hạ sẽ không phối hôn nàng ta cho Chu Vương sao? Vẫn còn tới sáu phần khả năng nàng ta bị gả vào Chu Vương phủ a..."
Hoàn Hoàn nói ngoài mồm thì vậy nhưng bản thân nàng cũng tự biết, bốn phần hy vọng so với không có phần hy vọng nào, bốn phần làm chủ số phận so với không có quyền quyết định nào trong hôn sự và số phận của chính mình, chỉ với bấy nhiêu thôi thì Thần Xung Mạc Thanh Trần đã vượt xa hàng ngàn nữ tử trong thiên hạ rồi.
"Chuyện hôn sự là do phụ hoàng quyết định, nếu phụ hoàng muốn hạ nhục tộc Chiến Thần thì đây là cơ hội không thể tốt hơn.", Tư Phàm lạnh lẽo nhìn mấy tán cây anh đào đóng băng phủ xuống dưới mái hiên.
Qua lời Tiểu Thất Tử tình báo, Sùng Vương đã khuyên Hoàng đế thực hiện biện pháp kiểm soát tộc Chiến Thần, như vậy có nghĩa là Hoàng đế không có ý hạ nhục họ.
Nếu so với tình hình bây giờ thì có lẽ Mạc Thanh Trần sẽ có một phần hy vọng nhỏ là không phải gả cho Chu Vương đang có danh tiếng tệ hại kia. Cũng sẽ không phải rơi vào hậu cung của Hoàng đế, vì Hoàng đế sẽ không để danh tiếng ngàn đời của mình dính lấy cái danh lợi dụng thời cơ, cướp đàn bà của nhi tử.
Tư Phàm không phải là siêu phàm, nàng sẽ tính toán lại theo từng tình huống phát sinh nhưng không hề cản trở kế hoạch chính của mình. Bởi vì trên đời này sẽ có nhiều biến tướng, nàng không phải thần tiên để nhìn thấu tất cả.
Ví dụ như việc Mạc Thanh Trần thông minh ngoài sức tưởng tượng của nàng vậy. Nàng đưa nàng ấy vào thế bị động, nàng ấy lại thoát ra khỏi tình huống bị sắp đặt đó.
Tuy nhiên, bây giờ tuy Mạc Thanh Trần đã tự đưa mình thoát ra khỏi thế khó, nhưng mà mọi việc vẫn còn nằm trong tầm kiểm soát của Hoàng đế.
Đệ nhị đế có ba vị điện hạ, không còn Chu Vương thì vẫn còn nàng và Sùng Vương. Tư Phàm không phải là thiếu tự tin, nhưng khả năng Mạc Thanh Trần về tay Sùng Vương là cao hơn nàng. Ít nhất với tâm tư của Hoàng đế, Sùng Vương có lợi hơn Tư Phàm ở vị trí vương phi vẫn còn trống kia.
Có lẽ phải nhanh chóng đẩy Mạc Thanh Trần về Vân Thành thôi...
Tư Phàm nghĩ đoạn lại trầm giọng hỏi, "Mấy ngày nay Sùng Vương phủ có động tĩnh gì không?"
Phúc An liền bẩm, "Sùng Vương rời khỏi kinh thành không thấy trở về, ta theo dấu mới phát hiện hắn đến nhà của thư đồng, có lẽ là bàn kế sách cứu Mạc Thanh Trần khỏi tay Chu Vương..."
Sùng Vương này tính tình bộc trực nóng nảy, mới đó đã rời kinh thành, trong kinh thành thế sự biến chuyển từng ngày, hắn lại nhất thời vì một nữ nhân mà rời đi như vậy, chỉ có thể giải thích là thâm tình của hắn dành cho nàng rất sâu đậm mà thôi.
Vậy có nghĩa là Tư Phàm không đoán nhầm, Tiểu Thất Tử báo lại cũng không hề gian dối. Sùng Vương thật sự có chân tình đối với Mạc Thanh Trần.
"Sùng Vương bây giờ có thể làm gì?", Hoàn Hoàn bĩu môi nói, "Hắn không có nhà vợ chống lưng, không màng đại nghiệp nên cũng không có giao hảo thế lực gì... Hắn định nhờ các bá quan văn võ tiếp cận mình hôm lễ hội mùa đông dâng tấu sớ ngăn cản sao?"
Phúc An đáp, "Cưới gả là việc nhà, bá quan văn võ dù có lên tiếng cũng không có tác động lớn. Nhưng Sùng Vương bây giờ chỉ còn cách đó mà thôi. Hắn ở ngoài thành đã truyền đi rất nhiều thư tín, ta đã bắt được một tên tín sứ, hắn đã khai là Sùng Vương có nhờ đến sự can thiệp của Lý Y Quang, nhưng tên tín sứ truyền tin tới chỗ Lý Y Quang đã chạy đường khác, ta bắt không kịp."
Tư Phàm thâm sâu nói, "Lý Y Quang không phải người sẽ dễ lay động, nhưng giao hảo với Mạc Thanh Trần hôm lễ hội là có. Sùng Vương nhìn có thể lơ đễnh nhưng hắn vẫn nắm được điều này."
Không nghe ra Tư Phàm là đang khen hay đang chê Sùng Vương, Phúc An bèn hỏi.
"Vương gia, thế nào?"
"Tấu sớ không phải trong một ngày là sẽ đến tay thiên tử được. Nhưng Sùng Vương sẽ hồi kinh trước. Khi nào hắn hồi kinh thì báo với bản vương."
Phúc An gật đầu, thoắt một cái liền biến mất. Còn lại một mình Hoàn Hoàn, Tư Phàm mới hỏi.
"Hôm đó Linh Kỳ tới Thần Mạc Các, đã làm khó Mạc Thanh Trần lắm đúng không?"
Hoàn Hoàn lao tới bên cạnh Tư Phàm, nhỏ tiếng nói, "Vương gia, lần đó ngài đi Bắc Thành với Mạc Thanh Trần đã làm gì vậy? Ta chưa bao giờ thấy Công chúa kiên trì với một thứ gì đó lâu như vậy... Chuyện này ngài không giải quyết, chắc chắn Công chúa sẽ không buông tha cho Mạc Thanh Trần đâu..."
Tư Phàm rũ mắt xuống nhớ lại, Linh Kỳ vẻ ngoài kiêu kỳ là vậy nhưng tâm hồn lại rất dễ bị đả kích, chính vì vậy mới dễ nổi nóng và cáu gắt với người khác. Lần đó Cao Quỳnh bỗng nhiên lại xuất hiện, lại từng trải và quá tâm lý nên khó tránh Linh Kỳ nảy sinh cảm tình. Với tính tình trước nay của Linh Kỳ thì không quá năm ngày sẽ quên đi ngay, ai ngờ tới giờ mà vẫn còn âm thầm đi tìm tung tích của Cao Quỳnh, việc này làm cho Tư Phàm có chút ngạc nhiên.
"Công chúa muốn làm khó ai, người đó sẽ không thoát được. Nhưng hôm đó chẳng phải Linh Kỳ đã giúp Mạc Thanh Trần đuổi người của Chu Vương phủ đi sao? Vậy thì sự việc cũng không đến nổi quá tệ.", Tư Phàm cố chống chế.
Hoàn Hoàn cười, "Hôm đó nếu không nhờ nữ bổ khoái Diệp Vy can ngăn, không biết Công chúa sẽ còn làm tới mức nào nữa a..."
Diệp Vy?
Tư Phàm nâng mắt lên nhìn Hoàn Hoàn như để khẳng định lại có phải người mà Hoàn Hoàn đang nói tới là Diệp Vy hay không, bản thân lại không nghĩ tới Diệp Vy chỉ trong thời gian ngắn đã có được lòng tin của Linh Kỳ rồi. Nghĩ một chốc, Tư Phàm đứng dậy lấy một quyển sách trên kệ xuống đưa cho Hoàn Hoàn.
"Đưa cái này tới phủ Phúc Diệp, nói là bản vương muốn hai nha đầu Tiểu Liên và Tiểu Túc trong vòng hai ngày phải chép xong bốn ngàn bản đưa về cho ta xem."
Hoàn Hoàn mù mịt nhìn nụ cười như có như không hiện lên trên mặt của chủ nhân mình, đưa tay cầm quyển sách rồi lật ra đọc thử vài trang, chỉ là một quyển sách kể về một số câu chuyện của gia nhân và chủ tử từ cổ chí kim. Trong đây có một số câu chuyện rất hay, có chuyện tốt, cũng có chuyện xấu, nhưng chung quy đều là bài học về lòng trung thành và cách hành xử của gia nhân đối với chủ tử của mình. Năm xưa Hoàn Hoàn cũng đã từng được vương gia cho đọc cuốn sách này rồi.
Hoàn Hoàn nhận sách nhất thời cũng không hiểu vì sao vương gia lại làm như vậy, nói về trung thành thì Tiểu Liên và Tiểu Túc đâu có thiếu, hai nha đầu đó họa chăng chỉ hơi quậy phá mà thôi. Hay nguyên nhân chính là vì muốn hai nha đầu này học một chút nguyên tắc hành xử? Nhưng bốn ngàn bản trong hai ngày thì hơi nhiều đi...?
Ngày hôm sau, Hoàn Hoàn theo lệnh liền đem sách đến trước cửa chính của phủ Phúc Diệp, trong thời gian đợi các thị vệ báo lại với Công chúa, nàng có để ý thấy phía trước bức tượng sư tử đá trước phủ có một nam tử đứng như đang đợi ai đó, toàn thân hắn mặc vải bố màu xám, trông tuy bần hàn nhưng vai rộng lưng dài, trông tráng kiện vô cùng, rõ ràng là người học võ.
Hoàn Hoàn nghi ngờ kẻ này có ý đồ, vì nếu là người đến kinh thành thăm thú thì phải ở khách điếm chứ sao lại đứng lấp ló trước phủ Công chúa? Vừa hay thị vệ phủ lại trở ra cho phép nàng vào trong nên nàng cũng không có cơ hội quan sát lâu nữa.
Vào tới chính điện Phúc Diệp phủ, đập vào mắt Hoàn Hoàn là một khung cảnh vô cùng quen thuộc, Tiểu Liên hầu Công chúa ăn nho đã được bóc vỏ sẵn, Tiểu Túc thì thi ném tuyết diễn trò cho Công chúa xem, còn... Diệp bổ khoái thì an tĩnh đứng bên cạnh Công chúa xem ném tuyết.
Dư một người, nhưng người này lại đứng sát Công chúa nhất, ân sủng không nhỏ.
"Công chúa điện hạ vạn an.", Hoàn Hoàn mỉm cười cúi đầu.
Linh Kỳ cho Hoàn Hoàn miễn lễ, vui vẻ hỏi, "Hoàn Hoàn tới đây làm gì? Huynh có chuyện gì muốn nói với bản Công chúa sao?"
Hoàn Hoàn lắc đầu, "Vương gia không có gì để làm phiền Công chúa, chỉ mong Công chúa mỗi ngày đều vui vẻ mà thôi. Ngược lại, vương gia có chuyện với Tiểu Túc và Tiểu Liên."
"Với bọn ta?", Tiểu Liên và Tiểu Túc đồng loạt hô lên.
"Đúng vậy.", Hoàn Hoàn cười đến mười phần hứng thú, nhìn bộ dạng mong chờ của hai nha đầu kia mà lòng gian tà cười, nói lớn, "Hai nha đầu ngươi nha, vương gia ban cho một thứ.", vừa nói nàng vừa lấy từ trong áo ra quyển sách kia, dâng lên Công chúa, "Công chúa, vương gia ban cho Tiểu Túc và Tiểu Liên quyển sách này, lệnh cho hai nàng trong vòng hai ngày phải chép bốn ngàn bản, hai ngày sau nô tỳ sẽ đến đem bốn ngàn bản sao chép này về vương phủ."
Tiểu Liên và Tiểu Túc giống như bị đánh từ trên trời rớt xuống, hai nàng nhìn độ dày của cuốn sách mà thất kinh trong lòng, hoảng hốt nhìn Công chúa reo lên, "Công chúa, sao lại như vậy a? Bọn ta đã làm gì nên tội sao?"
"Huynh có nói gì nữa không?", Linh Kỳ tròn mắt hỏi Hoàn Hoàn, thấy Hoàn Hoàn lắc đầu mới chợt nhớ tới chuyện hôm trước, nàng liền chọn mi hỏi, "Chẳng lẽ vì chuyện ta cho hai nha đầu này đi đánh mắng người của Chu Vương phủ mà huynh muốn giáo huấn hai nàng sao?"
"Chuyện này thì nô tỳ không rõ, nhưng vương gia muốn hai nàng viết bốn ngàn bản trong vòng hai ngày là sự thật.", Hoàn Hoàn lễ phép đáp.
"Không còn nói thêm gì nữa sao?", Linh Kỳ gặng hỏi lại lần nữa.
"Dạ không."
Thế thì tốt, Linh Kỳ nghĩ đoạn thì nhếch môi cười, nàng tự tin phất tay cho Hoàn Hoàn ra về, "Vậy được rồi, ngươi trở về đi, hai ngày sau sẽ có đủ bốn ngàn bản sao chép cho ngươi."
Hoàn Hoàn biết Công chúa đã nhìn ra chỗ để lách luật nên cũng mỉm cười rời đi.
Chỉ đợi có vậy, Tiểu Liên và Tiểu Túc mới nhào vô ôm chân Công chúa rống lên.
"Công chúa, bốn ngàn bản trong vòng hai ngày!! Vương gia đúng là ác ma mà...!!"
Linh Kỳ liền ghẹo mắng, "Ai bảo hai ngươi đánh người của phủ Chu Vương quá đáng...?"
Tiểu Túc lập tức phản kháng, "Công chúa a, cái này là ý của người mà..."
Linh Kỳ bị hai nha đầu vây lấy ai oán làm cho đầu nhức mỏi không thôi, Diệp Vy trông thấy chỉ mỉm cười, nàng lập tức ra sáng kiến.
"Lúc nãy Hoàn Hoàn cô nương nói vương gia không có dặn dò gì thêm, vậy để ta chép phụ hai ngươi là được."
"A... Vậy cũng được sao?", Tiểu Liên mừng rỡ hỏi, "Đúng rồi, lúc nãy Hoàn Hoàn không có nói gì thêm, nếu... nếu có thêm Diệp Vy thì bốn ngàn bản cũng có khả năng a..."
Lúc nãy Linh Kỳ cũng có nghĩ tới chuyện này, chỉ là chưa kịp nói ra thì Diệp Vy đã nói trước rồi, chuyện này làm cho nàng có chút ngạc nhiên, lại có chút vui vẻ. Nàng cười nói.
"Diệp bổ khoái nói rất hay. Vậy ngươi giúp hai nha đầu này viết bốn ngàn bản quyển sách đó đi nha..."
Diệp Vy nghe xong liền giật mình, nàng vốn nghĩ Linh Kỳ sẽ ra lệnh toàn phủ giúp đỡ, ai ngờ nàng ấy chỉ bắt mỗi mình nàng giúp thôi, như vậy... ác quá...
Nhìn vẻ mặt Diệp Vy uất ức mà không dám nói tiếng nào, Linh Kỳ vô cùng thống khoái cười đến ngàn hoa nở rộ, "Diệp bổ khoái khổ sở như vậy làm gì...? Viết thì viết, không viết thì thôi, bản Công chúa không ép nha..."
Diệp Vy nhăn mày nhẫn nhịn, cuối cùng cũng chỉ chịu thua nói.
"Nàng... thôi... thôi được rồi... chúng ta bắt đầu chép ngay đi, kẻo lại không kịp..."
Đang lúc Phúc Diệp phủ vui vẻ cười đùa với nhau thì thị vệ canh cửa bên ngoài lại chạy vào, hướng tới Công chúa bẩm báo.
"Công chúa, bên ngoài có một nam nhân muốn gặp mặt Diệp bổ khoái."
"Nam nhân?", Linh Kỳ, Tiểu Túc và Tiểu Liên hô lên.
Linh Kỳ thẳng lưng dậy hỏi, "Nam nhân đó là ai?"
Diệp Vy nhớ lại mấy ngày trước mình có gửi thư về Bắc Thành nhờ một vị huynh đệ cùng làm bổ khoái dưới trướng Thẩm Kiêu đem đến cho mình vài thứ quan trọng, lúc này nàng mới nhìn Linh Kỳ đáp.
"Là bằng hữu của ta, để ta ra gặp hắn."
Nhìn bộ dạng vội vã phóng đi của Diệp Vy mà Linh Kỳ thấy hơi gai mắt, nàng tự hỏi từ lúc Diệp Vy dọn tới Phúc Diệp phủ ở cũng chưa từng qua lại với ai bên ngoài, sao nay tự nhiên lại có một nam tử ở ngoài xin gặp, sao mà đáng nghi quá...!?
Linh Kỳ có chút nóng giận, vừa thấy Diệp Vy đi khuất thì nàng liền quay sang Tiểu Túc căn dặn, "Ngươi, đi theo Diệp Vy, xem kẻ đó là ai, nhanh lên!!"
Nam tử mặc y phục bằng vải bố màu xám, tay cầm trường đao, đầu đội một chiếc mũ rơm đứng nép một bên Phúc Diệp phủ, từ sáng tới giờ mới dám tiến đến hỏi người. Hắn nhìn tấm biển của phủ Công chúa mà lòng run cầm cập, vì nghe đồn trưởng đích Công chúa là một vị cao cao tại thượng, ra tay không nề tình ai, tới cả huynh trưởng nàng mà Chu Vương điện hạ còn bị nàng làm cho một trận mất mặt ngay ngoài phố. Vì vậy hắn cứ sợ mình tìm đến sai chỗ sẽ bị Công chúa xử tội, ai ngờ khi hỏi thị vệ canh cửa thì đúng là trong phủ có Diệp Vy thật làm hắn vui mừng khôn xiết.
Mắt thấy Diệp Vy từ phủ Phúc Diệp đi ra, hắn liền mừng rỡ giơ tay lên hô lớn.
"Diệp Vy muội muội, ta ở đây!!"
Diệp Vy cũng nhanh chóng đi đến chỗ hắn, vỗ vai hắn một cái cười, "Lục đại ca, ta gửi thư nhờ huynh hai hôm trước mà hôm nay huynh đã có mặt ở đây rồi, đúng là làm việc nhanh nhạy, cực khổ cho huynh rồi."
"Không khổ không khổ."
Nam tử họ Lục cao lớn đứng trước mặt Diệp Vy mang một gương mặt chữ điền sắc cạnh, mày rậm mũi cao, râu quai nón được cắt tỉa gọn gàng, duy chỉ có bộ y phục hơi bạc màu, còn lại từ đầu tới chân hắn đều toát ra vẻ lực lưỡng anh dũng. Hắn nhận được lời khen của Diệp Vy thì cười.
"Diệp Vy muội muội, muội bây giờ phất lên cao quá. Từ một bổ khoái nhỏ mà bây giờ đã vào tới phủ Công chúa rồi, thật khiến ca ca ngưỡng mộ."
Diệp Vy hơi ngại nên chỉ cúi đầu đáp lễ, nàng hỏi.
"Lục đại ca có đem đồ của ta đến không?"
"Có, cái hộp mà trước khi muội đến kinh thành đã gửi cho ta giữ giúp vẫn ở đây. Ta vẫn chưa mở ra đâu.", nam tử họ Lục lấy từ trong tay nải treo trên ngự mã đứng kế bên ra một chiếc hộp gỗ nhỏ, lại bảo, "Cũng may cho muội, nhà vợ của ta ở gần đây, ta đúng ngay kỳ nghỉ nên đưa thê tử đến thăm nhà. Nhờ vậy ta mới có thể đem đến cho muội nhanh như vậy."
Diệp Vy nhận lấy chiếc hộp gỗ, mở ra thì bên trong có một vài tấm thiếp cùng một cái bọc nhỏ, nàng mở bọc nhỏ thì bên trong là một tấm phù bài mà chỉ có bổ khoái thân tín của Thẩm Kiêu mới có được.
Cái hộp gỗ này lúc vừa mới tới Minh Thành, Diệp Vy lo sợ Phúc Diệp Công chúa kiếm chuyện làm khó nàng mà sẽ làm bậy với mấy vật này, ví dụ như việc dùng phù bài bổ khoái này gây sự khiến cho Thẩm Kiêu trục xuất Diệp Vy ra khỏi Bắc Thành chẳng hạn.
Chính vì vậy nên Diệp Vy đã nhờ gia quyến của Lục đại ca giữ giúp, bây giờ có việc cần nên nàng đã nhờ họ đem tới giúp, nào ngờ người đến lại là Lục đại ca, quả thật may mắn vô cùng vì nàng đỡ phải đưa thư về Bắc Thành một lần nữa.
Diệp Vy lấy ra một tấm thiếp có đề sẵn tên mình, lại đi tới bên đường mượn bút và mực của một người bán tranh viết vào đó mấy câu. Sau đó nàng quay lại, đưa cho Lục nam nhân này tấm thiệp và phù bài bổ khoái. Nàng nói.
"Lục đại ca, tiểu muội nhờ huynh làm giúp một chuyện. Bây giờ huynh đem hai thứ này về Bắc Thành, đến viện kiểm soát lưu thông ở Bắc Thành, đưa ra phù bài bổ khoái và yêu cầu họ tìm ra cho ta danh sách những người thỏa hết đống điều kiện ta ghi trong tấm thiệp này. Sau đó phiền huynh đưa danh sách đó đến phủ Phúc Diệp cho ta, có được không?"
Lục nam nhân cầm tấm thiệp lên xem, nhíu mày lẩm nhẩm đọc.
"Thời gian là từ ngày năm tháng bảy tới ngày năm tháng chín âm lịch:
Một, người tên Cao Quỳnh và Mạc Tâm không tá túc hoặc tá túc cực ít trong Bắc Thành.
Hai, người tên Cao Quỳnh và Mạc Tâm có giao dịch trong Bắc Thành trên hai lượng bạc.
Ba, tập trung vào các phù bài của tầng lớp quý tộc.
Bốn, người tên Cao Quỳnh, Mạc Tâm không đến từ quận Hoành Tịch, Vân Thành, Bắc Thành và Minh Thành."
Đọc xong hắn thoáng kinh ngạc hỏi.
"Diệp muội muội, muội vẫn còn chấp niệm với hai nữ nhân này sao? Mà lần này điều kiện muội liệt kê ra đầy đủ hơn lần trước nhiều, có vẻ như muội đã điều tra được gì đó hay ho rồi hả?"
Diệp Vy nghiêm túc đáp lời.
"Ta đã điều tra lại một chút rồi, với điều kiện như vậy hẳn là sẽ lọc ra được rất nhiều người. Khả năng tìm ra thân phận của hai nữ nhân này sẽ cao hơn."
"Nhưng ta không hiểu... sao muội biết mà tập trung tầng lớp quý tộc?"
Diệp Vy giải thích.
"Vì để không bị tóm, họ sẽ rất ít ở những nơi như tửu lầu hay khách điếm trong Bắc Thành. Nếu không họ đã bị bắt đi vào đợt Bắc Thành bị phong tỏa rồi. Đây là chính điều kiện số một.
Đặt trường hợp họ là tầng lớp thường dân, đến Bắc Thành không tá túc ở các khách điếm nhiều thì chỉ có thể sử dụng các phương tiện xa hoa khác như thuyền hay xe ngựa, nhưng những thứ này muốn dùng thì phải tiêu pha hơn một nén bạc có giá trị trên hai lượng. Đây chính là điều kiện số hai.
Vì vậy, tiêu pha hơn một nén bạc này thì hai người họ phải có danh phận từ quý tộc trở lên thì mới có thể tự do ẩn thân mà không bị điều tra ra. Đây là điều kiện số ba.
Điều kiện số bốn, đơn giản đây là những khu vực mà bọn họ sẽ không ở."
Lục nam nhân ồ lên một tiếng.
"Vậy nếu truy ra hai nữ nhân nào có các điều kiện: thuộc tầng lớp quý tộc trở lên, không hoặc ít tá túc ở Bắc Thành, tiêu pha hơn một lượng bạc, không đến từ bốn khu vực kia thì có khả năng chính là người mà ta cần tìm. Diệp muội muội, muội thật thông minh."
Diệp Vy nhăn mày ra vẻ đăm chiêu, còn một chuyện nữa là Viện tổng giám kia, các chức tước trong triều đình nàng không nắm rõ, đành phải tìm cơ hội hỏi lại Tiểu Liên mới được.
Mấy ngày nay Công chúa liên tục tìm cớ để tới Thần Mạc Các hỏi chuyện, nhưng Mạc Thanh Trần bây giờ dường như tâm tình không tốt, nhà cửa tan tành, Công chúa có đến thì cũng không thể tiến vào được nên đành trở về. Ngay cả một cơ hội riêng để hỏi Tiểu Liên cũng không có.
Lúc Diệp Vy và Lục nam nhân chia tay nhau, Hoàn Hoàn đứng từ xa đã nhìn thấy tất cả, nàng theo Lục nam nhân đi ra tới ngoại ô kinh thành thì lo hắn sẽ lên ngựa chạy đi nên bèn phóng lên thân cây bên đường, đồng thời lấy từ trong tay áo ra một phiến trúc nhỏ có một mảnh gỗ mỏng trồi lên nơi đầu phiến, đưa lên môi thổi một tràng dài tầm bốn nhịp.
Hơi thổi lên phiến trúc bay ngang qua mảnh gỗ nhỏ nơi đầu phiến làm nó lay động có chút nhanh, nghe như tiếng vỗ cánh phành phạch và âm thanh khàn đục của chim trao trảo nhử mồi. Xung quanh ngoại ô thành có một số quán trà nhỏ, có một vài tên lãng khách ngồi xuống trà tại đây khi nghe thấy âm thanh này liền âm thầm đứng dậy bỏ đi. Tiếng chim trao trảo nhử mồi, ngụ ý là muốn con mồi sập bẫy.
Diệp Vy trở lại phủ Phúc Diệp đã thấy Linh Kỳ ngồi ngay giữa chính điện nhìn mình, nhìn sang thì thấy Tiểu Túc và Tiểu Liên cũng đang nhìn mình trân trân, nàng có chút bối rối hỏi.
"Có chuyện gì vậy? Nhìn ta như vậy làm gì?"
Tiểu Liên lập tức tiến lên gặng hỏi, "Nói nhanh, tên nam tử đó là ai?"
Tiểu Túc liền phụ họa theo, "Diệp bổ khoái, ta đã nhìn thấy tất cả rồi, ngươi chạm vào người hắn, hắn nhìn ngươi cười trìu mến a... Hóa ra là ngươi đã có tình lang bên ngoài rồi..."
Diệp Vy, "???"
Linh Kỳ mặt mày lạnh tanh nhìn Diệp Vy, lạnh giọng hỏi.
"Hắn là kẻ nào?"
Diệp Vy liền đáp.
"Lục đại ca..."
Chưa kịp nói xong thì nàng Công chúa kiêu kỳ lại tiếp tục hỏi.
"Từ đâu tới?"
"...Từ Bắc Thành..."
"Ngươi cùng hắn qua lại bao lâu rồi?"
"Từ lâu... Ta không nhớ... Chắc là sáu, bày năm gì đó..."
Linh Kỳ lập tức đập bàn đứng dậy quát lên.
"Ngươi dám!!"
"Ta dám cái gì?", Diệp Vy hoảng sợ, lúng túng thốt lên.
Tiểu Túc chụm tay thét lên khe khẽ.
"Dám qua lại với nam nhân đó a..."
"Câm miệng!!", Linh Kỳ trừng mắt.
"Dạ!!", Tiểu Túc cúi đầu nhận lỗi.
Linh Kỳ đứng trân trân nhìn Diệp Vy, tự nhiên lại cảm thấy cái vết sẹo quái quỷ trên trán Diệp Vy phi thường đáng ghét, nữ nhân xấu xí có sẹo trên mặt như vậy mà tên nam nhân nào bị điên mà còn thích? Càng nghĩ nàng càng không hiểu nổi, chẳng lẽ nàng lại đem chuyện này ra mắng Diệp Vy, cuối cùng nàng bắt đầu lại giở thói độc mồm ra mắng ngược nam tử họ Lục.
"Nam nhân thối tha, ti tiện không biết tự lượng sức mình, dám bám theo người của phủ Công chúa mà không nhìn lại thân phận thấp hèn của mình. Diệp bổ khoái ngươi tốt nhất nên chọn đi, chọn phủ Công chúa hay là chọn lang quân như ý? Chọn hắn thì tốt nhất cả hai ngươi nên dắt nhau biến khỏi kinh thành ngay cho ta!!"
Nói rồi nàng đập bàn ngoảnh mông đi vào phía trong làm cho Diệp Vy nhất thời chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra. Diệp Vy lập tức quay sang hỏi Tiểu Túc và Tiểu Liên.
"Có chuyện gì vậy?"
Tiểu Liên liền đáp, "Lúc nãy Công chúa bảo Tiểu Túc ra xem thử ai tới gặp ngươi đó."
"Rồi sao nữa?"
Tiểu Túc vô tư cười, "Thì ta thấy ngươi và hắn thân mật, chạm vai nhau, cười với nhau nên ta nói cho Công chúa nghe a..."
"Chỉ như vậy thôi mà Công chúa nổi giận sao?", Diệp Vy nhíu mày hỏi.
Tiểu Liên và Tiểu Túc đồng loạt nhún vai, "Vừa nghe xong là Công chúa phản ứng như vậy đó..."
Bất giác, Diệp Vy đảo tròng mắt nhìn về phía viện tây nơi Công chúa nghỉ ngơi, tay nàng siết chặt chiếc hộp gỗ vẫn còn một vài thứ quan trọng bên trong, trầm ngâm.
Sau đó Công chúa cũng không dùng cơm ở đại điện với Tiểu Liên, Tiểu Túc và Diệp Vy. Diệp Vy có chút lo, đêm hôm đó sau khi kết thúc bữa cơm tối, nàng bê cái hộp gỗ mà Lục đại ca đưa cho mình đi đến tây viện.
Tiểu Liên đang đứng trước cửa phòng của Công chúa thì thấy Diệp Vy xuất hiện, nha đầu này đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lại cười gian tà nói.
"Diệp Vy, ngươi tới đây làm gì? Công chúa bảo rằng ngươi sắp không còn là người của phủ Công chúa nữa, không cần phải cực khổ trực đêm đâu a..."
Diệp Vy thở hắt ra, liếc nhìn Tiểu Liên trách cứ.
"Còn không phải do hai nha đầu ngươi nói năng linh tinh, làm Công chúa hiểu lầm ta sao?"
"Do ngươi tính toán cái gì cũng lầm lầm lì lì, Tiểu Túc thật thà, thấy cái gì nói cái đó a..."
"Hay cho câu thấy cái gì nói cái đó...", Diệp Vy bật cười, lại hạ giọng năn nỉ, "Tiểu Liên, ngươi về phòng nghỉ đi. Đêm nay để ta hầu Công chúa, được không?"
"Công chúa sẽ mắng ngươi cho xem...", Tiểu Liên huýt dài.
Diệp Vy thở dài, lấy từ trong áo ra một chút bạc dúi vào tay Tiểu Liên, "Cho ngươi đi ăn kẹo, được chưa, Tiểu Liên tỷ tỷ...?"
Ở phủ Công chúa thiếu cái gì chứ không thiếu bạc, Diệp Vy biết điều này. Có điều Tiểu Liên vốn cũng không phải dạng người sẽ làm khó bằng hữu, nàng cầm lấy chút bạc vụn xem như lấy lộc, đe dọa Diệp Vy, "Diệp bổ khoái nếu bị đuổi đi thì nhớ báo với ta một tiếng để ta kịp thời trở lại vị trí hầu Công chúa a..."
Diệp Vy chắp tay đưa tiễn Tiểu Liên rời khỏi tây viện, lại nhìn vào căn phòng còn sáng đèn của Minh Cao Hoan Linh Kỳ, thầm nghĩ lúc này hẳn là nàng ấy đang đi bộ trong phòng rồi. Nào ngờ lúc mở hé cửa phòng ra thì Diệp Vy lại thấy Linh Kỳ đang ngồi viết chữ bên trong.
Dưới ánh đèn dầu sáng rực, gương mặt của Linh Kỳ hiện lên một chút nét đằm thắm, an tĩnh làm khiến cho người nhìn như bị trầm mê vào đó.
"Công chúa..."
Linh Kỳ vừa mới viết xong một chữ tuyệt đẹp thì nghe thấy tiếng gọi của Diệp Vy, nàng ngẩng đầu lên đã thấy bộ dáng bối rối của Diệp Vy đứng ở ngạch cửa, tay ôm đồ. Nàng gác bút, phất tay áo.
"Diệp bổ khoái muốn gì? Tới từ biệt sao?"
Diệp Vy đưa mắt xuống nhìn cái hộp trong tay mình, lòng tự hỏi có chỗ nào giống với tay nải mà nàng ấy bảo mình tới từ biệt?
Nàng thở dài bước vào phòng cúi người xuống hành lễ, lại nói.
"Công chúa, ta đến để đưa cho nàng một số thứ."
Linh Kỳ không đáp lời, nàng âm trầm nhìn Diệp Vy đặt cái hộp lên bàn, dọn từng thứ bên trong cái hộp ra để trên bàn. Vừa dọn ra Diệp Vy vừa nói.
"Cái hộp này vào ngày đầu tiên tới kinh thành ta đã nhờ gia đình nhà vợ của Lục đại ca giữ giúp, lúc đó ta sợ nàng sẽ gây chuyện mà hủy đi đồ đạc của ta. Hôm nay ta thấy có việc cần nên đã nhờ họ đem trả lại, tình cờ Lục đại ca ở kinh thành nên huynh ấy đã đem trả cho ta."
Làn váy dài của Linh Kỳ có chút lay động trong đêm lộng gió, gió lạnh thổi qua ống tay áo nàng mang lại cảm giác phiêu dật như hồng hoa nở rộ trong đêm. Nhưng trái tim Linh Kỳ lại nóng rực xúc cảm tê dại và dễ chịu, nàng mặc kệ cảm giác quái lạ đó mà vẫn lạnh giọng hỏi.
"Trong đó có gì?"
"Cái này là cái tấm thiếp ra lệnh cho binh lực phòng thủ Bắc Thành, khi Bắc Thành có xảy ra đột biến thì ta có quyền dùng thiếp này và phù bài bổ khoái để điều động binh phòng thủ. Cái này là thiếp ra lệnh áp giải tội nhân, có thể dùng để đưa tội nhân ra khỏi ngục để thi hành công vụ. Nó vẫn còn để trống tên, nên muốn áp giải ai thì ta sẽ ghi tên người đó vào..."
Diệp Vy mở từng cái thiếp lệnh ra, chỉ vào từng cái giải thích, nào là dấu mộc ký của thống lĩnh bổ khoái mà Thẩm Kiêu tin tưởng giao cho nàng, ngân phiếu mà nàng đã tích được để lúc nào về Bắc Thành sẽ đưa cho nghĩa phụ,...
"Còn phù bài bổ khoái, hôm nay ta đã đưa cho Lục đại ca, nhờ huynh ấy đi Bắc Thành làm một số việc cho ta. Ta và huynh ấy giống như huynh muội tốt với nhau vậy, gặp nhau có chút vui mừng. Không ngờ Tiểu Túc lại ăn nói hàm hồ mà làm Công chúa hiểu lầm... Công chúa... nàng nghe ta nói chứ?"
Diệp Vy gọi Linh Kỳ, Linh Kỳ vẫn nhìn đăm đăm vào đống đồ trên bàn mà không đáp. Qua một hồi lâu sắc mặt nàng mới có vẻ làm lơ đi ánh mắt thâm tình của Diệp Vy, biết rõ còn cố làm ra vẻ lạnh lùng hỏi.
"Diệp bổ khoái đưa mấy thứ này ra cho ta xem làm gì?"
Diệp Vy mỉm cười, dịu dàng đáp.
"Công chúa thiếu cảm giác an toàn, luôn luôn lo sợ ta sẽ bỏ đi. Nên ta đem tất cả những thứ quý giá nhất mà mình đã giấu đi từ lâu, hôm nay đưa ra hết cho nàng thấy, nàng muốn giữ chúng luôn cũng được. Chỉ cần nàng tin rằng, ta vĩnh viễn sẽ không rời bỏ nàng mà thôi..."
Linh Kỳ bất ngờ trước lời trải lòng của Diệp Vy, nàng có cảm giác hai má mình đột ngột nóng lên khiến bản thân có chút ngượng ngùng rồi quay đi, vấp váp trả lời.
"Thật là, ngươi làm như vậy để làm gì!? Bản Công chúa chỉ là buồn chán, kiếm chuyện chơi mà thôi. Không liên quan gì tới chuyện ngươi đi hay ở."
Đôi mắt Diệp Vy thoáng rũ xuống, nàng thấp giọng nói.
"Nàng kiếm chuyện với ta cũng được, nhưng tâm ý của ta, nàng đừng bảo ta đi hay ở cũng được..."
Linh Kỳ nâng mắt quay lại nhìn Diệp Vy, nàng ngây ngốc thấy Diệp Vy đứng thẳng trước mặt mình, gương mặt buồn bã không thể che giấu, thì bất giác lồng ngực nàng cũng có chút co quắp khó chịu. Linh Kỳ đi đến trước mặt Diệp Vy, thở dài nói.
"Thôi được rồi, bản Công chúa tin ngươi, được chưa? Đem mấy thứ này về đi, ta biết tâm ý của ngươi rồi."
"Nàng chưa tin."
Diệp Vy vừa dứt lời liền vươn tới nắm lấy cổ tay Linh Kỳ kéo về phía mình, làm cho Linh Kỳ loạng choạng ngã vào vòng tay mình.
"Diệp Vy, ngươi..."
Linh Kỳ chưa kịp phản ứng thì bất ngờ đã bị mùi hương và hơi ấm của Diệp Vy bao phủ liền hoảng hốt đến tim đập chân run, bên tai lại vang lên giọng nói của nàng.
"Ta biết nàng không tin tưởng lời ta nói. Khi có chuyện gì đó xảy, nàng sẽ lại nghĩ ta sẽ rời bỏ nàng mà đi..."
Diệp Vy tự thừa nhận với lòng mình, nàng bị Minh Cao Hoan Linh Kỳ làm cho mê muội...
Nàng nhớ lần đầu tiên mình trông thấy Minh Cao Hoan Linh Kỳ là lúc nàng đứng bên bờ sông, nhìn Phúc Diệp Công chúa ngồi an tĩnh trên kiệu đi đến đài cầu thần. Dáng vẻ nàng xinh đẹp động lòng người nhưng lại xa cách vô vàn với bách tính dưới đường biết bao. Lúc đó Diệp Vy nghĩ người như vậy cũng chỉ có thể nhìn từ xa, người có thể đến gần được nàng hẳn là anh hào siêu việt như các vương tử chức cao quyền trọng.
Lần đầu tiên Diệp Vy tiếp xúc với Phúc Diệp Công chúa, nàng ấy kiêu kỳ ngạo nghễ, quyền uy tuyệt đối không phải là người mà nàng có thể dễ dàng động vào.
Nhưng chính vị Công chúa đó, cũng là vùi vào lòng Diệp Vy khóc nấc lên khi cả hai người mắc kẹt trên chiếc xe ngựa đó.
Dáng vẻ khổ sở chật vật của nàng ấy làm cho Diệp Vy hoàn toàn dẹp đi hình ảnh nàng Công chúa kiêu ngạo và khó chịu thường ngày. Nàng ấy gọi tên Ung Nhị Vương, tay bấu chặt vào vạt áo nàng, chọc ghẹo khi ban cho nàng một chút thứ gì đó để bỏ vào bụng. Ngây thơ và đáng yêu là những gì mà Diệp Vy cảm nhận được lúc đó từ Linh Kỳ.
Khoảnh khắc đó, Diệp Vy nhận ra Phúc Diệp Công chúa cũng không có quá xa vời như mình nghĩ.
Dần dần, Diệp Vy muốn kéo gần khoảng cách với nàng ấy...
Khi Diệp Vy ôm lấy Phúc Diệp Công chúa trong trận ném tuyết đó, nàng phát hiện ra mình có chút lệch lạc khi chợt nghĩ rằng mình yêu thích mùi hương của Công chúa vô cùng.
Kể từ lúc đó, nàng nhận ra mình đã vô thức bảo vệ Linh Kỳ không phải vì thân phận Công chúa của nàng ấy nữa, có cái gì đó quái lạ đang nảy nở mà chính nàng cũng không biết giải thích như thế nào mới hợp lý...
Ví dụ như việc nàng muốn đứng ngang hàng với hai nha đầu Tiểu Túc và Tiểu Liên, nàng đã bất chấp để đạt được rồi, nhưng sau đó, nàng nhận ra sự khác biệt giữa một hạ nhân như mình và một hạ nhân như Cao Quỳnh ở trong lòng của Công chúa.
Diệp Vy không phải là một người sẽ chịu an phận rồi nhận thua với một người mà nàng còn chưa từng tiếp xúc. Nếu nàng là người an phận, nàng sẽ không dấn thân vào con đường làm bổ khoái đầy chông gai này.
Bị hụt đi vị trí tối trọng nhất trong mắt của Minh Cao Hoan Linh Kỳ, Diệp Vy cảm thấy tức giận và có chút không cam tâm.
Diệp Vy không biết bản thân mình bị làm sao, nàng luôn cảm thấy không đủ.
Mỗi khi có ai đó nhắc tới tên Cao Quỳnh, Diệp Vy luôn cảm thấy bụng dạ bồn chồn không yên. Những lúc Linh Kỳ nhắc tới Cao Quỳnh, Diệp Vy luôn cảm thấy hổng một khoảng trống lớn ở trong lòng, lại muốn ngay lập tức bịt miệng của nàng ấy lại, trừng phạt nàng ấy.
Diệp Vy không phải không biết cảm giác này là gì, nhưng điều mà nàng sợ hãi chính là nàng càng ngày càng khó che giấu cảm xúc của mình, lại càng lúc càng muốn làm gì đó để... để...
Càng nghĩ sâu thì hơi thở của Diệp Vy càng hỗn loạn, lồng ngực nàng phập phồng đầy xúc cảm, mắt lại dán vào đôi môi đỏ mọng của Linh Kỳ mà tiến tới.
Cảm giác được Diệp Vy đã ở rất gần mình, Linh Kỳ thực sự có hơi hoảng sợ rồi, mặt nàng càng lúc nàng đỏ lên, nàng có linh cảm Diệp Vy sắp làm một thứ gì đó cực kỳ kinh động.
Khi nàng dùng sức đẩy Diệp Vy ra thì phát hiện mặt mày Diệp Vy cũng đỏ bừng không kém gì mình, lại giống như đang si mê đến quên cả người mà nàng ta đang kiềm hãm chính là đích Công chúa của Minh Càn triều.
"Ngươi... ngươi tính làm... làm cái gì...???"
Trong đáy mắt của Linh Kỳ thần khí có chút lay động, gương mặt tăng thêm nét kiều diễm ướŧ áŧ gấp mấy lần bình thường. Ánh mắt của nàng bình thường hay dừng ở cái vết sẹo ngay giữa trán của Diệp Vy, nay lại theo phản xạ mà đưa xuống một chút, nhìn thẳng vào đôi mắt của nàng ấy.
Tới tận bây giờ Linh Kỳ mới phát hiện ra mắt của Diệp Vy có màu nâu không giống với người Minh Càn quốc, theo những gì nàng biết về thân phận của Diệp Vy thì nàng ấy là mồ côi được nhặt về nuôi, có vẻ như là con của ngoại tộc rồi. Nhưng ngoại tộc này cũng thật đặc biệt, rất hút mắt.
Tính cách bình thường nghiêm nghị ít nói lại luôn cùng nàng tranh cãi linh tinh, nhưng thỉnh thoảng lại nhìn nàng bằng một ánh mắt rất kỳ lạ làm nàng nhộn nhạo không yên. Nhất là cái ánh mắt nàng ấy ngay lúc này, nó như đang thay cho trăm ngàn lời nói sâu kín nhất của Diệp Vy, truyền tới tâm hồn của Linh Kỳ, hút lấy Linh Kỳ không buông...
......
Tới khi Diệp Vy định thần lại thì đã thấy mặt của mình dán vào một tấm thiếp lệnh, còn Linh Kỳ thì nấp mặt vào phía sau tấm thiếp, lúng túng hỏi.
"Ngươi... ngươi bảo tên họ Lục đó tới Bắc Thành làm cái gì... hả... hả...?"
Quả nhiên là Phúc Diệp Công chúa, nàng sẽ không dễ dàng thỏa hiệp để cho Diệp Vy có được lợi lộc.
Diệp Vy mở to mắt ra nhìn tấm thiếp lệnh trước mặt mình, qua đáy mắt có thể trông thấy Linh Kỳ ngượng ngùng cúi mặt xuống trốn tránh ánh mắt của nàng, nhưng cơ mặt nàng ấy vẫn cường ngạnh lên cố chấp thể hiện dáng vẻ kiêu ngạo của mình.
Tuy nhiên, Linh Kỳ nàng ấy đồng thời cũng không có phản ứng dữ dội hay có thái độ bài xích gì với hành động quá phận của Diệp Vy.
Ban đầu Diệp Vy có chút cứng người nhưng sau nàng vẫn khẽ nở nụ cười, nét cười ôn nhu hiện lên trên gương mặt nghiêm nghị, dùng ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt lên một bên má hồng hồng kiêu ngạo của Linh Kỳ, ôn thanh nói.
"Vậy thì nàng nói cho ta nghe thử xem, nàng đã gặp mặt Mạc Thanh Trần như thế nào?"
Linh Kỳ có cảm giác như mình bị bức ép, liền nổi quạu xô Diệp Vy ra, mắng khẽ.
"Ngươi đừng gần ta như vậy, kỳ quặc muốn chết..."
Diệp Vy thoáng rũ mắt nói, "Ta xin lỗi, Công chúa. Về sau ta sẽ không làm nàng sợ nữa."
Linh Kỳ có chút xấu hổ đưa mắt lên nhìn Diệp Vy, cố chữa thẹn bảo, "Ta... cũng không có nói gì quá đáng mà... Lần sau ngươi... đừng bất thình lình làm vậy nữa là được..."
Diệp Vy biết rõ Linh Kỳ chỉ ngại nên cũng không tính toán, nàng ấy đã nói như vậy tức là cũng không chán ghét hành động thân mật của nàng. Nghĩ tới đây Diệp Vy bất giác đưa tay che miệng, nâng môi cười.
Nhìn thái độ của nữ tử trước mặt làm cho Linh Kỳ vô cùng xấu hổ, nàng quẫn bách quát lên.
"Ngươi đi ra ngoài đi, ta không muốn nhìn thấy mặt ngươi nữa!!"
Thấy nàng tức giận thì Diệp Vy lập tức nén cười, xua tay ở lại, "Công chúa nàng đừng nổi giận. Ta sai rồi. Nàng nói cho ta biết chuyện của nàng ở Bắc Thành, ta sẽ ngoan ngay..."
Linh Kỳ nâng mí mắt quan sát Diệp Vy như thể nàng đang đánh giá xem Diệp Vy liệu có phải là người đáng để nàng tin tưởng đến mức kể ra chuyện hệ trọng này hay không?
Chuyện ở Bắc Thành sẽ có ảnh hưởng lớn tới vị trí đích Công chúa của Linh Kỳ, nếu quyền lực của Linh Kỳ không giữ được thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới Ung Nhị Vương, tới toàn tộc Minh Trung.
Thực ra không phải là nàng không tin tưởng Diệp Vy, mà là nàng muốn chuyện này càng ít người biết càng tốt. Những chuyện có khả năng ảnh hưởng tới Ung Nhị Vương, một là nàng không nghe, không làm, không biết gì cả. Còn nếu nàng đã nhúng tay vào thì tuyệt đối không được có ai biết nữa.
Linh Kỳ không phải không biết để Diệp Vy nắm được mọi chuyện sẽ dễ dàng tìm ra tung tích của Cao Quỳnh hơn, nàng biết dáng vẻ thản nhiên kia của Mạc Thanh Trần là gì? Nàng ta tự tin rằng phủ Công chúa sẽ không tra ra thân thế của Cao Quỳnh.
Cho nên, nếu hiện tại không biết được hai người họ xuất phát từ đâu, sử dụng cái gì để di chuyển trong Bắc Thành mà giống như tan biến vào không khí như vậy, nàng vĩnh viễn sẽ không thể tìm được nữ nhân đó...
Một chốc sau, Linh Kỳ bỗng nhiên thở nặng một hơi, nghiêm nghị nhìn vào mắt Diệp Vy mà trầm giọng nói.
"Muốn ta nói cho ngươi nghe cũng được, nhưng ngươi phải lập một lời thề với ta."
"Lời thề gì?"
Linh Kỳ liễm mi, "Theo ta..."
Diệp Vy im lặng để Linh Kỳ kéo tay mình đi ra ngoài sân. Đêm tối, trời trong, trăng sáng, tại sân viện này chỉ có chiếc bóng hiện trên nền tuyết trắng xóa, trên nền tuyết lại in hằn dấu chân chỉ thuộc về hai người các nàng.
Linh Kỳ khoác trên người tấm váy đỏ như hoa hồng nở rộ vào trời đông, đầu cài trâm ngọc với chuỗi ngọc đỏ thẫm diễm lệ, phiến mắt hồng hồng tà mị khóa lấy nữ nhân bên cạnh mình, trên mặt nàng lại ẩn ẩn hiện hiện nụ cười khiến người kia thoáng ngẩn ngơ say đắm. Giọng nói nàng trong trẻo như ngọc, đẹp nhưng lạnh, hướng tới Diệp Vy.
"Nói theo ta... Ta là Diệp Vy, người từ Bắc Thành đến Phúc Diệp phủ..."
Diệp Vy cũng ngờ nghệch hô theo, "Ta là Diệp Vy, người từ Bắc Thành đến Phúc Diệp phủ..."
"Ngày hôm nay, có trời đất chứng giám, ta xin thề..."
Diệp Vy lại ngây dại nói theo, "... Ngày hôm nay, có trời đất chứng giám, ta xin thề..."
"... Cả cuộc đời của ta, chỉ được hướng về một mình Phúc Diệp Công chúa. Nếu thay lòng, ta sẽ bị trời tru đất diệt, chết không toàn thây, con cháu đời đời sẽ bị thiên hạ sỉ vả, người đời chà đạp, vĩnh viễn không ngóc đầu lên được.."
Từ trong cơn si mê, Diệp Vy thoáng bừng tỉnh, nàng sửng sốt nhìn Linh Kỳ từ nãy tới giờ vẫn đang nhìn mình đăm đăm, câu thề thốt này không phải là quá ác độc sao?
Diệp Vy nhẹ nuốt nước bọt, vẻ mặt của Linh Kỳ vẫn chưa có biểu hiện gì khác lạ, giống như câu nói vừa rồi nàng ấy nói ra là vô cùng hợp tình hợp lý vậy.
Ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng Diệp Vy liền giơ tay lên trời, ánh mắt thâm tình nhìn Linh Kỳ, ôn nhu nhuần nhuyễn nói.
"Ta, Diệp Vy, hôm nay ngay tại đây xin thề. Cả cuộc đời của ta, lòng ta sẽ và chỉ hướng về một mình Minh Cao Hoan Linh Kỳ. Nếu sau này ta thay lòng, ta sẽ bị trời tru đất diệt, chết không toàn thây, con cháu đời đời sẽ bị thiên hạ sỉ vả, người đời chà đạp, vĩnh viễn không ngóc đầu lên được."
Linh Kỳ bất ngờ khi nghe Diệp Vy nói, nàng tròn mắt nhìn Diệp Vy rồi thoáng ngượng ngùng quay mặt đi, sao câu nàng nói nghe bình thường mà vào miệng Diệp Vy nói nghe lại nồng đậm tình ý quái dị thế nhỉ?
Thôi thì, dù sao thề cũng đã thề rồi, nghe cũng chân thành như vậy thì nàng làm sao tráo trở lật mặt được chứ?
Nàng khẽ thở dài, cố kiềm lòng mình cho thôi phát ra run rẩy, làm ra vẻ ung dung nói.
"Thôi được rồi, bây giờ ngươi muốn biết cái gì thì hỏi đi, bản Công chúa trả lời."
Diệp Vy sau mấy nhịp đuổi bắt cảm xúc với Linh Kỳ thì lúc này mới nở ra nụ cười, nàng lại tiến thêm một bước trên con đường thu hẹp khoảng cách với Linh Kỳ rồi.
"Công chúa, ta muốn biết nàng và hai người Mạc Thanh Trần, Cao Quỳnh đã gặp nhau như thế nào?"
Linh Kỳ bước lên bậc thềm, đứng trước cái ghế và chậu than để sẵn ở đó, quay lại nhìn Diệp Vy.
Diệp Vy nhanh nhạy hiểu ý, lập tức chạy đến phủi sạch tuyết trên ghế đi cho Linh Kỳ ngồi, sau đó nàng quay sang đánh lửa đốt than lên để cho Linh Kỳ sưởi ấm.
Linh Kỳ nhìn dáng vẻ khom lưng ân cần của Diệp Vy dưới chân mình mà khẽ nâng môi cười, lúc này mới bèn đáp.
"Ngày bảy tháng bảy âm lịch năm nay là thời gian diễn ra lễ cầu thần, sáng ngày tám tháng bảy âm lịch ta đã gặp một chiếc thuyền lớn trên sông, chiếc thuyền này di chuyển hướng ra cửa biển Tát Xích Na. Ta chính là gặp mặt Cao Quỳnh và Mạc Thanh Trần trên chiếc thuyền này."
"Ngày tám tháng bảy?", Diệp Vy lẩm nhẩm, xong liền kinh ngạc thốt lên, "Nhưng Công chúa, lúc binh lính tìm thấy nàng là nàng ở đền thờ cơ mà?"
Mới đây đã làm người ta bực mình, Linh Kỳ liếc nhìn Diệp Vy, gắt gỏng nói.
"Đền thờ thì kệ đền thờ. Ta nói gặp hai nàng ở trên thuyền thì chính là ở trên thuyền."
"A...", Diệp Vy ngớ ra, đầu óc liền xoay chuyển một vòng, "Tối ngày bảy tháng bảy bị bắt cóc, sáng ngày tám tháng bảy lại ở trên thuyền... Vậy thì tối ngày bảy tháng bảy nàng bị bắt cóc đưa lên thuyền, nhưng nàng lại không nói Cao Quỳnh và Mạc Thanh Trần là kẻ bắt cóc. Vậy... nghĩa là... nàng... không bị... bắt cóc...???"
Linh Kỳ cúi người xuống, chống cằm lên để có thể ngang bằng với ánh nhìn của Diệp Vy, mỉm cười khen, "Diệp Vy hôm nay thông minh quá nè..."
Trống ngực của Diệp Vy đập thình thịch trước sự đáng yêu của Linh Kỳ, nàng thoáng cúi đầu giấu đi gương mặt hơi đỏ lên của mình, lại thấp giọng nói.
"Công chúa, nàng làm như vậy... là trọng tội... Lúc nàng làm, nàng không sợ hay sao?"
Linh Kỳ nhìn gương mặt Diệp Vy vì đốt than mà có chút bụi bẩn thì nàng bèn khúc khích cười, lại ngạo kiều bảo, "Tát Xích Na dám cả gan tính kế ta, ta chưa khiến bọn chúng diệt chủng là may!! Lúc đó ta chỉ là tự cứu lấy mình mà thôi!!"
"Thế nàng có sợ không?"
Linh Kỳ lén đưa mắt nhìn Diệp Vy, mím môi lí nhí đáp, "Có... một chút..."
Diệp Vy bật cười, Linh Kỳ liền xấu hổ mà mắng.
"Ta chưa bao giờ tính kế nào lớn như vậy, ta sợ là điều dễ hiểu. Ngươi còn dám cười!?"
Diệp Vy khóa miệng lắc đầu, lại ai oán bảo.
"Vì tìm nàng mà Bắc Thành bị một phen xáo trộn, ta cũng vì đi đi lại lại mà bị người của bang Hoành Mãng đánh bị thương. Sau đó vì bảo hộ Bích Huyết Châu mà bị mắc bẫy... suýt chết..."
"Bích Huyết Châu? Nó có liên quan gì?", Linh Kỳ nhớ nó là món bảo vật mà Đệ nhị đế đã ban tặng cho thế tử Tát Xích Na, nhưng nàng chưa từng nghe tới vụ việc của mình có liên quan tới Bích Huyết Châu.
Tới đây thì Diệp Vy bỗng nhiên trầm sắc mặt lại, việc Công chúa bị bắt cóc chỉ là do nàng ấy tự dựng lên, vậy chứng tỏ là không có bọn bắt cóc nào cả. Thế những huynh đệ đưa tin của nàng bị bắn tiễn chết là do ai làm? Chiếc thuyền bị nổ tung, hàng loạt tiễn thủ tập kích ngày hôm đó là do ai chủ mưu? Bích Huyết Châu chúng muốn có là để dùng vào mục đích gì?
Đột nhiên Diệp Vy nghi ngờ, kẻ đã lợi dụng sự việc Phúc Diệp Công chúa bị bắt cóc để trục lợi này, kẻ đã tính kế cả Tát Xích Na, cả Bắc Thành, cả Công chúa... là cùng một người. Và kẻ này, rất có khả năng chính là... hai vị đã giấu Công chúa ở trên thuyền suốt ba tháng trời kia...
------