Ngày thứ mười chính là thời hạn cuối cùng của thử thách, vào buổi trưa hôm nay, tuy là đang vào giờ ngọ nhưng ngay cả một tia nắng cũng không xuyên qua nổi bầu không khí lạnh giá này, trông qua không khác gì là buổi xế chiều cả.
Những người dự tuyển Thập Nguyệt Quân có thể vượt qua được thử thách đầu tiên này trước mắt là bốn mươi ba người. Khi họ đến thì việc đầu tiên mà các binh sĩ đứng canh gác ở đây làm chính là tịch thu ngựa dẫn đi chăm sóc ở chỗ khác.
Ban đầu mọi người vô cùng hoang mang vì cứ nghĩ là đến được Vân Thành rồi thì sẽ được ghi danh chính thức vào Thập Nguyệt Quân, nào ngờ đâu sau khi bị tịch thu ngựa xong thì mỗi người bọn họ chỉ được binh sĩ cấp phát trước một cái bánh chưng đã cứng ngắc vì để ngoài trời lạnh quá lâu, sau đó cùng nhau ngồi ở một chỗ chờ đến hết ngày.
Mạc Thanh Trần lúc này đang ngồi bên trong một cái lều trại nhỏ gần đó, nàng nâng mắt nhìn Thanh Loan từ bên ngoài đi vào, có chút tò mò hỏi.
"Bao nhiêu người?"
"Tiểu thư, bốn mươi ba người, nhiều hơn người dự tính rồi.", Thanh Loan tròn mắt nói, "Nhưng mà tiểu thư, Diệp Vy vẫn chưa đến."
"Vẫn chưa đến sao?", Mạc Thanh Trần có chút ngạc nhiên hỏi, "Mười ngày trước Diệp Vy đã chuẩn bị rất kỹ, vì sao lại muộn?"
Thanh Loan đáp, "Ta là người đi theo đoàn người cuối cùng rời kinh thành, lần cuối cùng ta nhìn thấy Diệp Vy chính là nàng đang xoay sở với con ngựa đã chết vì cóng của mình."
Ngựa của Diệp Vy đã chết giữa đường, Mạc Thanh Trần nghe được việc này từ sáu ngày trước, nếu trong vòng một ngày mà không tìm được cách di chuyển tiếp thì xem như mất cơ hội tới đúng hẹn rồi còn gì? Mạc Thanh Trần đưa mắt lên nhìn trời, thấy cũng sắp qua thời điểm đã hẹn nên chỉ đành ra lệnh, "Đi thôi, đến lúc rồi."
Thanh Loan gật đầu ra hiệu cho một nam nhân đứng sẵn bên ngoài bắt đầu sắp xếp công việc, người này nhận lệnh thì liền leo lên con kỵ mã màu trắng ngà của mình phóng đi như vũ bão, thuật ngự mã của hắn điêu luyện đến mức không mất quá năm nhịp để con ngựa đạt tới tốc độ nhanh nhất.
"Tên đó càng lúc càng cưỡi ngựa điêu luyện."
Thanh Loan thuận miệng khen một câu, Thanh Tâm cũng nhìn theo hắn mà cười nhẹ nói với Mạc Thanh Trần, "Tiểu thư, hắn rất có tương lai."
Mạc Thanh Trần nhàn nhạt nói, "Hắn nằm trong quy chế của đại ca, là thuộc quân phòng thủ, nếu có thể đến quân doanh của lục ca làm quân tấn công càn quét giống huynh ấy thì mới là tốt nhất..."
Những người đã đến nơi trước hiện tại chắc chắn đang vô cùng mệt mỏi, có người đã kiệt sức đến mức lăn ra đất chợp mắt ngay khi vừa mới đến, có người thì vẫn đang chậm rãi ăn bánh chưng hoặc là đã ăn xong và đang nghỉ ngơi tại chỗ. Nói chung là khó có thể thấy một bóng dáng nào vẫn còn tỉnh táo ở ngay tại chỗ này.
Tuy nhiên, nói là nói vậy nhưng tốc độ phản ứng của những người này vẫn còn rất nhạy bén, bằng chứng là chỉ cần một tiếng "Tập trung!!" uy lực vang lên đã lập tức khiến họ đứng bật dậy xếp thành hàng ngũ ngay ngắn ngay tức thì.
Hôm nay Mạc Thanh Trần mặc trên người một bộ y phục đơn giản không khác thường ngày là mấy, trên mặt nàng đeo lên chiếc mặt nạ quen thuộc nhất của mình, nhưng bộ dáng nàng không quá cường mãnh cũng không quá thanh thoát giống thường ngày mà lại bình tĩnh và vững chắc, từng bước tiến đến chiếc bục cao.
Chiếc bục cao, nơi mà các vị ca ca của Mạc Thanh Trần thường đứng để chỉ đạo binh sĩ của mình, hôm nay nàng mất bảy bước để tiến đến giữa bục, thú thật là tâm trạng của nàng lúc này có chút bồn chồn vì đây là lần đầu tiên nàng được đứng ở vị trí này.
Hít sâu một hơi, Mạc Thanh Trần quay người sang đối mặt với bốn hàng quân dự tuyển, ngữ điệu nàng lạnh lùng mà cứng cỏi cất tiếng nói.
"Ta là Thần Xung Mạc Thanh Trần, người sẽ nhận nhiệm vụ huấn luyện mọi người trong quãng thời gian sắp tới. Thập Nguyệt Quân là đội quân..."
"Khoan đã!!!!!"
Tiếng gọi này thậm chí còn lớn hơn cả hiệu lệnh tập trung khi nãy, nó đã thành công cắt đứt mạch nói chuyện của Mạc Thanh Trần và thu hút toàn bộ sự chú ý của mọi người.
Thanh Loan nhìn về phía người vừa hô lớn, vừa thấy rõ người đang chạy tới thì lập tức ghé sát vào tai Mạc Thanh Trần báo.
"Tiểu thư, người vừa hô lên là Diệp Vy... cùng ba người khác."
Ba người mà Thanh Loan nói tới chính là Đỗ Kiều Hoa cùng hai huynh đệ Tào - Ngô, bốn người bọn họ bao gồm cả Diệp Vy cưỡi trên bốn con ngựa yếu ớt tiến về phía Mạc Thanh Trần đang đứng.
Thanh Loan đã nhanh chóng cho người giữ ngựa của bọn họ lại, đồng thời hỏi lớn.
"Vì sao các ngươi đến trễ vậy?"
Diệp Vy lúc này mới ôm quyền bẩm báo.
"Bẩm, là do trên đường đi ngựa của ta đã bị kiệt sức mà chết, may nhờ ba vị bằng hữu này giúp đỡ thì ta mới có cơ hội mua được một con ngựa mới. Tuy nhiên vì thời gian tìm trại ngựa hơi lâu cho nên mới làm trễ nãi thời gian..."
Thanh Loan lại bày ra vẻ khó khăn mắng.
"Các ngươi có nhớ thời hạn mười ngày trước ta đặt ra là gì không? Bây giờ các ngươi đến trễ thì xem như bị loại!!"
Đỗ Kiều Hoa không phục, nàng hướng đến chỗ Mạc Thanh Trần mà hô lên.
"Thần Xung đại tiểu thư, bọn ta không tới trễ, bọn ta là tới kịp giờ. Xin người hãy xem xét!!"
Hai huynh đệ Tào - Ngô cũng gật đầu tán đồng theo, "Đúng vậy, bọn ta là tới kịp lúc, Thần Xung đại tiểu thư xin hãy niệm tình a..."
Lúc này Thanh Tâm đứng bên dưới bục mới làm ra vẻ khó xử mà nói, "Tiểu thư, đúng là vừa kịp hẹn, bọn họ không trễ..."
Mạc Thanh Trần cũng không mấy quan tâm, nàng lạnh giọng bảo, "Nếu đã không trễ thì mau đứng vào hàng."
"Đa tạ Thần Xung đại tiểu thư...", cả bốn người bọn họ đồng loạt rối rít cảm ơn Mạc Thanh Trần trong khi Thanh Loan ở bên cạnh liền nhanh nhẹn đem bốn cái bánh chưng giao cho bốn người bọn họ rồi ra dấu cho bọn họ nhanh chóng đứng vào hàng.
Lúc này Mạc Thanh Trần mới hỏi.
"Mọi người có biết vì sao ta dễ dàng bỏ qua cho họ không?"
"Vì tiểu thư là một người rộng lượng.", một tiếng trả lời từ phía dưới vang lên.
Mạc Thanh Trần không nhìn tới việc ai là người vừa trả lời, nàng vẫn hướng ánh mắt nhìn thẳng về phía đường chân trời trước mặt, lạnh lùng hỏi tiếp.
"Khi mọi người đang đứng ở đây và hết sức hoàn thành công việc của mình, thì mọi người nghĩ rằng mình đang làm vì tình cảm nhiều hơn hay là vì lợi lộc nhiều hơn?"
Không ai trả lời, Mạc Thanh Trần lại hỏi tiếp.
"Nếu mọi người đã đến đây vì lợi lộc, vậy tại sao lại nghĩ rằng ta sẽ vì tình cảm mà rộng lượng với mọi người?"
Khắp nơi đều chìm vào câm lặng, có lẽ mọi người đang cảm thấy sốc, sốc bởi vì Thần Xung Mạc Thanh Trần lại ăn nói quá thẳng thắng như vậy, thẳng thắng đến mức tàn khốc. Hoặc cũng có thể là họ đang cảm thấy khiếp sợ, khiếp sợ vì nàng có thể nhìn thấu tâm can của họ chỉ qua một tình huống nhỏ như vậy. Mà đáng sợ nhất là nàng lại dám cả gan vạch trần sự thật sần sùi như vậy với một thái độ thản nhiên, người như vậy khiến cho mọi người trong khoảnh khắc ngắn ngủi đã dẹp đi cái sự hoang tưởng về một tộc Chiến Thần hào sảng phóng khoáng trong truyền huyết.
Khí chất của nàng thật sự bức người... Không biết những người còn lại của tộc Chiến Thần còn như thế nào nữa...!?
Mạc Thanh Trần hoàn toàn không để tâm tới những khuôn mặt có phần nhợt nhạt lẫn bàng hoàng bên dưới, nàng ôn tồn giải thích.
"Nói cho mọi người biết trước, ta là người huấn luyện cho Thập Nguyệt Quân, không phải là thủ lĩnh của Thập Nguyệt Quân. Nhiệm vụ của ta là huấn luyện và thử sức. Nếu muốn trách phạt hay loại ai giữ ai, thì đó là việc của thủ lĩnh, không phải của ta!!
Mục tiêu của ta là giao cho Đông Xưởng một đội Thập Nguyệt Quân có sức chịu đựng cao và khả năng giải quyết tình huống hoàn hảo nhất. Vì vậy, hôm nay dù là bất cứ ai đến được đây đều có khả năng giải quyết tình huống rất tốt. Và ta dĩ nhiên sẽ giữ lại những người có tiềm năng nhất để giao cho thủ lĩnh của Đông Xưởng!!"
Đó là lý do mà Mạc Thanh Trần đưa ra để hợp thức hóa chuyện tới muộn của bốn người nhóm Diệp Vy. Và hiển nhiên là không ai dám phản đối nàng bằng một chút cảm xúc cá nhân nhỏ nhoi nữa, biểu hiện này của họ chính là vô cùng hợp lòng nàng.
Mạc Thanh Trần nhìn qua một lượt, giờ tại số lượng người đã lên tới bốn mươi bảy người, thành thật mà nói thì số lượng này nhiều hơn nàng kỳ vọng, tuy đã đoán trật nhưng mà nàng cũng khó chịu gì mấy, ngược lại càng thêm hứng thú hơn.
"Mọi người đã ăn uống gì chưa?"
Tự nhiên nghe câu hỏi này của nàng lại làm mọi người liên tưởng tới mười ngày trước hai hộ vệ của nàng cũng đã hỏi như vậy trước khi bắt đầu thử thách, bất giác mọi người đều cúi xuống nhìn cái bánh chưng trong tay mình, ngẫm nghĩ chắc phải ăn nhanh ngay thôi, nếu không người chết trước sẽ là mình a...
"Bẩm, bọn ta đã ăn rồi...", những người lúc nãy vừa đến đã cầm bánh chưng ăn ngấu nghiến lúc này chính là những người tự tin nhất, bọn họ vô cùng tự tin hét lớn, "Bọn ta đã sẵn sàng cho thử thách tiếp theo!!"
Diệp Vy và Đỗ Kiều Hoa liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt còn mang đầy nỗi hoang mang, không biết có nên ăn ngay không nữa...
Tên họ Ngô thấy hai nàng vẫn còn phân vân chưa muốn ăn thì cũng vội vã đưa tay giật lấy cái bánh chưng của lão Tào nhằm đề phòng hắn sẽ bóc ra ăn ngay tức thì.
"Ngô đệ, ta đói a..."
"Tào huynh, huynh đợi chút nữa, chưa uống nước mà ăn cái này dễ đau bụng lắm.", họ Ngô trợn mắt nói dối không chút chột dạ.
"Thật à? Vậy... vậy ta không ăn nữa..."
Quả nhiên tên họ Tào cái gì cũng nghe lời đệ đệ mình, hắn hô lên một tiếng rồi lập tức chỉnh sửa y phục nghiêm chỉnh đứng thẳng nhìn lên Mạc Thanh Trần, bất giác lại nhớ tới gương mặt thanh lệ kinh diễm của nàng ngày trước, hắn lại cười nói.
"Thần Xung đại tiểu thư xinh đẹp như vậy, đeo mặt nạ chi cho phí, người nên cởi mặt nạ ra cho mọi người cùng ngắm chứ."
Họ Ngô vừa cất hai cái bánh chưng vào người thì đã kinh hoàng nghe họ Tào hô lớn như vậy, hắn liền hoảng loạn nói.
"Tào huynh, sao lại tự nhiên nói chuyện này ở đây???"
Diệp Vy và Đỗ Kiều Hoa cũng lo lắng đưa mắt lên nhìn Mạc Thanh Trần, chỉ thấy nàng khẽ dời ánh nhìn xuống dưới bốn người làm tất cả nhất thời chìm vào lạnh giá.
Mạc Thanh Trần lạnh giọng hỏi.
"Muốn thấy ta cởi mặt nạ?"
Lão Ngô tính tình không biết sợ là gì, hắn nghe nàng mở lời trước rồi còn nói thêm, "Ta còn muốn xem thử Thần Xung đại tiểu thư có gì lợi hại nữa, nghe nói người là lần đầu tiên đứng ra tuyển quân?"
Mạc Thanh Trần chắp hai tay ra sau lưng, cười lạnh đáp, "Ta đúng là lần đầu tiên đứng trên bục chỉ đạo, nhưng không phải vì thế mà có chuyện phá lệ. Bản thân ta vẫn thực hiện đúng quy chuẩn của tộc Chiến Thần: Không được cởi mặt nạ khi đang làm nhiệm vụ. Nếu muốn ta cởi mặt nạ thì mọi người có hai cách: Một là thành công ghi tên mình vào danh sách Thập Nguyệt Quân, hai là thành công đả bại ta."
Nàng nói xong thì đưa mắt nhìn bên dưới một lượt, giọng nói chậm rãi, bình tĩnh nhả chữ.
"Ai muốn thử?"
Quả nhiên ở đây có rất nhiều người không thực sự phục một tiểu cô nương lần đầu bước vào quân doanh như Mạc Thanh Trần, những cánh tay dần dà đều giơ lên cao như muốn chấp nhận thử thách của nàng. Nhìn cảnh này, Thanh Loan và Thanh Tâm chỉ khẽ cười, bọn người này đúng là mắt mù không thấy núi thái sơn.
Đỗ Kiều Hoa trông thấy nhiều người giơ tay như vậy thì nàng cũng giơ tay lên theo, nhưng không phải là có ý xấu, nàng chỉ muốn một lần được so tài với Thần Xung đại tiểu thư mà thôi. Nhìn qua thấy Diệp Vy và họ Ngô không hề phản ứng gì, nàng mới hỏi.
"Hai người không muốn thử à?"
"Không cần...", Diệp Vy và họ Ngô đồng loạt bĩu môi đáp, hai người này đã từng thử rồi, bây giờ cũng không có gan thử nữa.
Mạc Thanh Trần mỉm cười nhìn hàng tay giơ đều tăm tắp, lạnh giọng hỏi.
"Đánh nhau? Cưỡi ngựa? Hay bắn tên?"
Đánh nhau không ổn, chẳng lẽ lại bắt một mình nàng chọi hết bốn mươi người ở đây? Như vậy là ỷ đông hiếp yếu, thắng cũng chẳng vẻ vang gì.
Cưỡi ngựa cũng không được, ai nấy ở đây cũng vừa trải qua mười ngày mười đêm sống ở trên lưng ngựa rồi. Vừa mệt vừa đói, hai chân cũng kẹp bụng ngựa nhiều đến nhức mỏi, e là sẽ không đạt được trạng thái tốt nhất.
"Bắn tên, bắn tên, bắn tên..."
Những tiếng hô hào hứng khởi lần lượt reo lên, rất nhiều người bắt đầu tán đồng với thử thách bắn tên, tất cả bọn họ đều đang rất thích thú với việc được đánh bại nữ tôn tộc Chiến Thần kiêu ngạo ở trước mặt mình. Nếu có thể thắng được nàng, chắc chắn danh tiếng và lời nói sẽ được tăng cao.
Mạc Thanh Trần phất tay ra hiệu, Thanh Loan lập tức kéo con ngựa trắng phau phía sau lên rồi phóng đi đâu đó, còn Thanh Tâm thì liền đi đến cổng thành cách đó không xa bảo người chuẩn bị sẵn hai trăm mũi tên và năm mươi cây cung.
Rất nhanh, Thanh Loan đã từ phía xa phóng đến chỗ hai cây cọc lớn nằm ở giữa đồng, nơi mà cách chỗ Mạc Thanh Trần đứng hai trăm mét, nàng ngồi yên trên lưng ngựa để bắt một cây sào lên nấc cao nhất của hai cây cọc lớn, sau đó bắt đầu cầm dây thừng xỏ vào cái lỗ đục sẵn trên một đồng xu lớn thường được dùng để treo trước cửa những phủ đệ có hỷ sự, cuối cùng là treo đồng xu lơ lửng trên cây sào.
Ở khoảng cách này, đồng tâm của đồng xu nhỏ chẳng khác nào một đồng xu tiền với kích thước bình thường. Chỉ nhìn tới đây thôi, một số người không có kỹ xạ tốt đã bắt đầu toát mồ hôi hột. Tuy nhiên, với những người có kỹ xạ tốt như Đỗ Kiều Hoa thì khoảng cách này cũng không tính là quá khó, chỉ cần thật cẩn thận và tập trung tuyệt đối, cộng thêm cung và tên loại tốt thì nàng vẫn có thể tự tin rằng mình sẽ bắn xuyên qua tâm đồng xu đó được.
Mạc Thanh Trần đợi Thanh Tâm chuẩn bị xong cung và tên, lại thấy Thanh Loan ra hiệu đã cột xong đồng xu thì mới không nhanh không chậm dùng giọng điệu vô cùng thoải mái mà giải thích luật chơi.
"Chúng ta sẽ thi hai vòng. Ở đây có hai trăm mũi tên, mỗi người chỉ được thực hiện thử thách một lần, không quan tâm cách bắn như thế nào, không quan tâm số lượng mũi tên bắn mỗi phát là bao nhiêu, chỉ cần hoàn thành đúng yêu cầu đề ra là được.
Lấy mốc bắn là ở đây, mục tiêu là đồng xu cách đây hai trăm mét.
Vòng thứ nhất, bắn xuyên qua hồng tâm đồng xu nhưng không được phép để mũi tên rơi xuống đất.
Vòng thứ hai, bắn xuyên qua hồng tâm đồng xu mà khi mũi tên vừa bay qua tâm đồng xu, nó phải lập tức rơi xuống đất ngay.
Ai hoàn thành tốt cả hai vòng thi này, người đó sẽ được trở thành người huấn luyện Thập Nguyệt Quân ngang quyền hành với ta."
Nàng vừa nói xong thì khắp nơi đã vang lên tiếng hít thở không thông, chuyện quái đản gì đây? Làm sao có khả năng làm được như vậy? Yêu cầu này đưa ra thật quá vô lý!!
Đồng xu kia được đặt giữa cánh đồng, không có vách tường phía sau thì làm sao găm mũi tên xuyên qua đồng xu rồi giữ nó cố định ở đó không cho rơi xuống đất được?
Rồi cái vòng thi thứ hai còn có đề bài vượt quá phạm vi xử lý của con người hơn, làm sao có thể khiến mũi tên vừa xuyên qua đồng xu đã lập tức đứng lại và rơi xuống chứ?
Thanh Tâm nhìn ai nấy đều tái xám mặt mày thì khẽ mím môi cười, nàng lập tức hô lên.
"Bắt đầu, mọi người có thể bắt đầu phát tiễn được rồi!!"
Dẫu sao bọn họ cũng có hơn bốn mươi người, chẳng lẽ bốn mươi người không có ai có khả năng thực hiện được sao? Không thực hiện được, nhưng ít nhất cũng phải có một người ăn may mà thành công chứ? Chẳng lẽ bốn mươi người không có lấy một quý nhân may mắn hay sao?
Nghĩ thế nên từng người lần lượt bước đến cầm lấy cung và tên, lần lượt nhắm vào đồng xu đó mà bắn. Thế nhưng quả nhiên đây là một đề bài quá khó, từng người từng người đều thất thủ ngay sau đó, không thể có ai vượt qua nổi.
Cuối cùng chỉ còn lại mỗi Đỗ Kiều Hoa đứng trơ trọi ở hàng ngũ chấp nhận thử thách là chưa từng động tay. Đỗ Kiều Hoa rất căng thẳng vì mải mê suy nghĩ cách thực hiện mà bất tri bất giác lại trở thành người cuối cùng chưa bắn tên. Nàng tiến đến cầm lấy cây cung có vẻ chắc tay nhất, lại cầm đến hai mũi tên mà đứng vào vạch đỏ dưới đất, nhìn đăm đăm vào đồng tâm như thể đôi mắt của nàng chính là một mũi tên sắc lẹm đã xuyên phá được đồng xu rồi vậy.
Diệp Vy thấy Đỗ Kiều Hoa cầm một lượt hai mũi tên nhưng chỉ tra một mũi vào cung thì tò mò dâng lên.
"Nàng ta định làm gì nhỉ?"
Lão Tào là người thất bại trước đó, sau khi quay trở về thì ngồi xổm một bên gãi râu nói.
"Cái thử thách này chỉ có thần tiên mới làm nổi, đồng không mông quạnh thì chỗ đâu mà cố định tên?"
Họ Ngô cũng gật gù, "Đúng thế, nếu không muốn mũi tên rớt xuống đất thì ít nhất phải có thứ gì đó cố định để ghim mũi tên vào phía sau chứ?"
"Thứ gì để cố định?", Diệp Vy mở lớn mắt kinh hô một tiếng, nàng lập tức đưa mắt đến nhìn Đỗ Kiều Hoa, "Chẳng lẽ..."
Ánh mắt, cánh tay, mũi tên của Đỗ Kiều Hoa nằm ở một đường thẳng tắp trông đẹp đẽ vô cùng, nàng căng ngực kéo dãn cung rồi lập tức phát tiễn, mũi tên đầu tiên bay thẳng về phía đồng xu. Choang một tiếng, mũi tên va thẳng vào bề mặt đồng xu rồi bật ra, đồng xu cũng vì thế mà bị hất tung lên không trung. Ngay lúc đó mũi tên thứ hai được Đỗ Kiều Hoa kéo căng hết mức có thể, đầu nhọn cạ vào ngón trỏ trái của nàng đến rướm máu, ánh mắt nàng trừng lên ngập tràn hàn khí đợi chờ một điều gì đó sắp sửa xảy ra.
Ngay khi đồng xu từ trên không trung rơi ngang qua cái sào gỗ phía trên, ánh mắt Đỗ Kiều Hoa như rực sáng, nàng lập tức phát ngay tiễn thứ hai ra khỏi cung tên của mình. Mũi tên thứ hai lao đi nhanh như một cơn gió, mang theo khí tràn dữ dội ập đến đồng tâm của đồng xu. Phập một tiếng đâm xuyên qua tâm đồng xu, đồng thời cũng ghim thẳng vào thanh sào gỗ phía trên, hoàn toàn thành công giữ được mũi tên xuyên qua tâm đồng xu mà không bị rơi xuống đất.
Điều này khiến cho mọi người đang nín thở theo dõi đều muốn mừng rỡ như điên, thế nào mà lại có một người thành công được vòng thi thứ nhất đây chứ?
"Tuyệt quá!!!! Thành công rồi!!!!!!"
Diệp Vy há hốc mồm ra nhìn, nàng không ngờ Đỗ Kiều Hoa lại lợi hại như vậy, kích động lẫn bội phục đến mức vỗ tay ầm trời theo mọi người. Còn hai huynh đệ Tào - Ngô thì như biến thành hai bức tượng sống, đứng đơ ra mà nhìn từ nãy tới giờ, trong đầu vẫn còn chưa hiểu làm sao Đỗ Kiều Hoa kia lại xuất quỷ nhập thần như vậy?
Đỗ Kiều Hoa vã mồ hôi ra như tắm, một vòng thi này khiến nàng lạnh toát cả người vì tập trung cao độ quá nhiều, nàng có cảm tưởng như mình vừa tiêu hao sức lực nửa đời người để phát ra hai mũi tên này vậy. Nhưng lúc này mới là lúc gay go nhất, nàng vẫn chưa nghĩ ra cách để thực hiện vòng thi thứ hai...
Mạc Thanh Trần chứng kiến một màn này thì chỉ khẽ nhướng mày, ánh mắt nàng lạnh lẽo cũng không biểu hiện ra là đang tán thưởng hay đang cười nhạo. Thấy Đỗ Kiều Hoa đứng lau mồ hôi đang tuôn ra như tắm, dáng vẻ vô cùng lo lắng nhìn trân trân vào đồng xu vừa được Thanh Loan ở phía xa chuẩn bị lại như cũ thì Mạc Thanh Trần khẽ cười, nàng thong thả bước xuống bục tiến về phía Đỗ Kiều Hoa nói.
"Đã hoàn thành được vòng thi thứ nhất, ngươi hãy nghỉ ngơi một lát để tìm cách phá giải vòng thi thứ hai. Bây giờ hãy để ta thực hiện vòng thi của mình."
Đỗ Kiều Hoa đang vô cùng lo lắng thì chợt nghe thấy tiếng Mạc Thanh Trần vang lên bên cạnh. Đỗ Kiều Hoa có chút hốt hoảng thẳng người dậy quay sang thì bất ngờ chạm trúng đôi mắt hoa đào đẫm ướt như một đầm nước ấm áp của Mạc Thanh Trần, khi tức lạnh lẽo phát ra từ Mạc Thanh Trần như đang vây lấy và che đậy như đầm nước ấm áp bên trong cửa sổ tâm hồn nàng khiến cho Đỗ Kiều Hoa ngẩn người ra như bức tượng gỗ.
"Tiểu thư... Đa... đa tạ người..."
Đỗ Kiều Hoa không nhìn gần thì thôi, thấy Mạc Thanh Trần tiến tới gần mình thì đã không tự chủ được mà nín thở ngắm nhìn. Làm thế nào mà nữ tử học võ từ nhỏ lớn lên trong một tộc lớn về tướng thần mà lại có dáng dấp cơ thể quyến rũ như vậy a...
Đôi mắt cũng thật đẹp... Người ta nói mắt hoa đào đa tình, mắt hoa đào dễ khóc... Nhìn vào mắt Thần Xung đại tiểu thư dường như có cả hai a...
Đỗ Kiều Hoa thầm nghĩ trong bụng, lại không ngừng quan sát dáng vẻ Mạc Thanh Trần đi đến lựa cung tên.
Mạc Thanh Trần khác với Đỗ Kiều Hoa, nàng không lựa chọn cung dựa vào độ chắc chắn, nàng lựa cung dựa vào độ vừa tay. Diệp Vy đứng ở một bên mong chờ Mạc Thanh Trần bắn tên, trông thấy nàng lựa chọn cây cung tầm trung thì thoáng giật mình nhớ lại, ngày trước lúc hai người quyết đấu với nhau, Mạc Thanh Trần đã dùng một thanh kiếm nhỏ hơn trường đao của mình gấp mấy lần để bẻ gãy đao.
Nghĩ tới mà thoáng kinh hãi, Mạc Thanh Trần không chỉ là một nữ nhân có cái đầu thông minh hơn người và võ nghệ cao cường, mà nàng còn có mắt nhìn vô cùng xuất chúng, nàng biết thứ nào hợp với mình nhất và dùng như thế nào để đạt hiệu năng tối đa.
Hình dáng cơ thể của Mạc Thanh Trần vốn đã đẹp, mà dáng dấp của nàng khi sử dụng cung pháp cũng vô cùng chuẩn. Hai chân giang rộng bằng vai, lưng - cổ - đầu thẳng một hàng, hai vai vuông góc, tạo với cẳng tay một góc chuẩn đẹp, cầm cung và tên từ ngang ngực rồi giương lên ngang mắt. Nhìn qua giống như chính nàng và cung tên đều đã hòa làm một với nhau, cộng thêm chiếc vạt áo bay phấp phới trong gió tuyết tạo nên một khung cảnh diễm lệ phá vỡ mọi quy chuẩn về nét đẹp mềm mại và mạnh mẽ của nữ tử Minh Càn quốc, sự kết hợp mượt mà của cả hai phong thái này gần như là độc nhất vô nhị khiến ai nấy đều mải mê ngắm nhìn mà quên cả hô hấp.
Mạc Thanh Trần giương mũi tên đầu tiên ra rất căng, căng đến mức thân cung cong quắp lại khiến Đỗ Kiều Hoa rét lạnh trong lòng. Từ góc nhìn của một xạ thủ, mũi tên này của Mạc Thanh Trần cũng là nhắm vào bề mặt đồng xu giống nàng, nhưng với lực bắn như vậy thì đồng xu sẽ tung lên rất mạnh, khi vòng xoay chuyển động càng nhanh thì sẽ càng khó để bắn xuyên qua được. Con người không ai tự làm khó mình như thế, nên Mạc Thanh Trần chắc chắn là không sử dụng lại cách của Đỗ Kiều Hoa.
Bỗng chốc hàn khí lạnh lẽo từ ánh mắt Mạc Thanh Trần toát ra, khi nàng cường mãnh phát tiễn, làn tóc đen nhánh và mượt mà như thác đổ cũng theo lực lao đi của mũi tên mà tung lên. Choang một tiếng, âm thanh của đầu mũi tên va vào đồng xu nghe tựa như tiếng gõ chiêng inh ỏi vọng ngược lại vào trong tai mọi người, đồng xu vì bị va chạm cực kỳ mạnh mà bật tung lên trời, lực tác động khiến nó quay tròn trên không trung với tốc độ chóng mặt.
Mà với tốc độ quay này, Đỗ Kiều Hoa đã hoàn toàn không thể trông thấy tâm đồng xu đâu nữa.
Mũi tên đầu tiên bị bật ra, đồng xu thì bị động hất tung lên, vì đồng xu nặng hơn mũi tên nên tốc độ rơi xuống có phần nhanh hơn, ngay khi đồng tâm đồng xu và thân mũi tên trùng vào một điểm thì mũi tên thứ hai trong tay Mạc Thanh Trần cũng lập tức buông ra. Phập một tiếng, mũi tên thứ hai bay nhanh như một tia chớp có sức xuyên phá cực mạnh, bằng một cách vô cùng chính xác, nó đâm xuyên qua thân của mũi tên thứ nhất, đồng thời bắn xuyên qua cả tâm đồng xu ở phía sau.
Mũi tên thứ hai đâm xuyên qua mũi tên thứ nhất nhưng không hề xuyên qua hẳn, hai mũi tên cố định vào nhau tạo thành hình một cái chong chóng, thân của mũi tên thứ nhất đóng vai trò giữ cho mũi tên thứ hai không bị rơi ra khỏi tâm đồng xu, gần như đã thành công giữ nguyên không cho bất kỳ mũi tên nào rơi xuống đất.
Thanh Loan ngồi trên ngựa xem kết quả, vừa nhìn thấy vậy đã bật cười giơ tay cao lên ra hiệu thành công vượt qua vòng một.
Ngay lúc này, đột nhiên Mạc Thanh Trần cười khẽ nói, "Vẫn chưa xong đâu."
Đỗ Kiều Hoa gần như vẫn chưa tin vào mắt mình, nàng cứ mãi nhìn vào hai mũi tên đang treo lơ lửng trên tâm đồng xu ở đằng xa, tai vừa nghe Mạc Thanh Trần nói thì mắt đã thấy một điều kinh khủng hơn xảy ra.
Mũi tên thứ nhất vì bị bắn và va chạm quá mạnh mà toàn thân đã muốn gãy vụn, sau đó, nó bị mũi tên thứ hai tác động vào và bắn xuyên qua thì gần như đã muốn gãy đôi. Và khi thành công giữ được mũi tên thứ hai nằm yên trên tâm đồng xu thì việc mũi tên thứ nhất bị gãy hẳn ra chỉ còn là vấn đề thời gian. Lúc này, mũi tên thứ nhất đã dần gãy ra làm hai mảnh rơi lạch cạch xuống, mũi tên thứ hai vẫn còn đang trong tình trạng cắm xuyên qua tâm đồng xu thì bất ngờ bị mất vật giữ lại, ngay lập tức cũng đồng thời rơi thẳng xuống mặt đất.
Việc này có nghĩa là ở vòng thi thứ hai, thử thách vừa bắn tên xuyên qua tâm đồng xu xong thì mũi tên phải lập tức rơi ngay xuống đất cũng đã được Mạc Thanh Trần thực hiện xong chỉ trong một vòng phát tiễn.
Cách bắn này còn kinh khủng hơn cả cách bắn của Đỗ Kiều Hoa gấp rất nhiều lần, sức phát tiễn lần thứ nhất phải thật sự rất khủng khiếp và độ chính xác của lần phát tiễn thứ hai cũng phải tính toán vừa đủ cả lực lẫn thời gian. Người ta bắn cung luôn chọn cách bắn sao cho thật mạnh, nhưng với Mạc Thanh Trần, thứ thích hợp nhất mới là thứ mạnh nhất. Nếu nàng cầm cây cung quá to thì lực phát ra sẽ bị lệch so với tính toán.
Chuyện này đồng nghĩa với việc Mạc Thanh Trần đã chiến thắng cả hai vòng thi, không những thế còn làm chuẩn xác với luật từng tí một, ở vòng một thì cả hai mũi tên kia đều không có cái nào chạm đất, còn ở vòng hai thì cả hai mũi tên đều đồng loạt rơi xuống đất ngay khi vừa xuyên qua tâm đồng xu. Cái này dù có cho Đỗ Kiều Hoa thử lại một lần nữa cũng chưa chắc gì đã làm được chuẩn xác, thực sự là khiến nàng thua đến tâm phục khẩu phục.
Lúc này mọi người chứng kiến thậm chí còn không thể la hét hay vỗ tay nữa rồi, vì tất cả đã như hóa thành tượng đá trước cảnh tượng khủng khiếp vừa xảy ra. Họ vẫn còn nghĩ là mình đang nằm mơ, hoặc là vừa gặp ảo giác.
Thấy mọi người hình như vẫn còn đang bị sốc, Mạc Thanh Trần thoáng cười lạnh sải bước trở lại trên bục, vừa đi vừa ra lệnh.
"Nhanh chóng trở lại luyện tập thôi."
"Thần Xung đại tiểu thư..."
Bỗng một tên nam tử từ đám người vừa thách thức bước lên phía trước, hắn chính là một trong những người đầu tiên đã cả gan có ý nghĩ muốn hạ bệ Mạc Thanh Trần. Vừa rồi trải qua một màn đọ sức hãi hùng, thực sự đã khiến hắn mở mang tầm mắt. Hắn đứng dưới bục, ngửa gương mặt sáng láng lại có nét ngang tàng không giấu được lên nhìn Mạc Thanh Trần, lớn giọng hô lên.
"Thần Xung đại tiểu thư, tại hạ đúng là có mắt mà không biết nhìn núi thái sơn. Tài nghệ của người thực sự khiến ta tâm phục khẩu phục. Từ nay về sau, ta tuyệt đối sẽ không có ý nghĩ xằng bậy như vừa rồi nữa. Ta tuyệt đối sẽ tận tâm tận lực, dốc hết sức mình để làm việc cho người!!"
Diệp Vy đứng như trời trồng từ nãy tới giờ, vừa nghe tên nam tử kia hét lớn thì nàng mới chợt bừng tỉnh. Hai mắt nàng nhìn Mạc Thanh Trần không tài nào giấu được sự kính phục, nàng vội vã chen lên phía trước, ôm quyền nói.
"Thần Xung đại tiểu thư thiên tư trác tuyệt, tài mạo vô song. Diệp Vy ta nguyện dốc lòng vì người!!"
Đây là lần đầu tiên Diệp Vy thật lòng vì kính nể và khâm phục một người nào đó mà chịu cúi mình như thế. Đối với Linh Kỳ, nàng là vì tình cảm mà tình nguyện quỳ xuống. Còn đối với Thần Xung Mạc Thanh Trần, đây chính là nể phục, một sự nể phục vô hạn.
Hai huynh đệ Tào - Ngô cũng nhìn nhau một cái, lập tức hô lên, "Nguyện vì tiểu thư, xông pha gian khổ!! Nguyện vì tiểu thư, xông pha gian khổ!!"
Chẳng mấy chốc, toàn bộ bốn mươi mấy người dưới bục đều đồng loạt reo hò khiến không khí thập phần hùng tráng. Thanh Loan và Thanh Tâm nhìn thấy cũng vừa kinh ngạc vừa vui mừng không thôi, thật không uổng công tiểu thư vừa tới Vân Thành sáng nay thì đã ở lều trại đợi đám người này tới đầy đủ, đến cả Thần Mạc phủ còn chưa về.
Đỗ Kiều Hoa đứng bên trong đám người đang tung hô Mạc Thanh Trần, cũng ngẩng đầu lên nhìn nàng đắm đuối, từ nãy tới giờ nàng vẫn chưa thể ngưng thán phục dành cho sự tuyệt vời của Mạc Thanh Trần.
Nữ nhân ở trên cao, ta ở dưới này cảm thấy nàng thật tuyệt vời biết bao...
Ngay lúc mọi người còn đang mãi tung hô mình, Mạc Thanh Trần liền lạnh lùng tạt một gáo nước lạnh.
"Đừng nghĩ như vậy thì sẽ được nghỉ ngơi."
Mọi người, "......"
Thanh Loan và Thanh Tâm không biết từ đâu lấy ra một tấm bản đồ địa giới, hai nàng đứng hai bên vạch bản đồ ra trước mặt tất cả mọi người. Nhìn vào tấm bản đồ này, có lẽ chính là một dãy thung lũng thấp trũng được bao bọc bởi dãy núi cao xung quanh. Nhất thời cũng không ai hiểu ý đồ của Mạc Thanh Trần.
Mạc Thanh Trần chỉ tay vào một khu vực thung lũng trống trải nằm trên góc bản đồ, chậm rãi mà uy lực nói.
"Núi Bạch Sơn đã được tộc Chiến Thần dọn dẹp phiến loạn sạch sẽ từ lâu, hiện tại đã được tộc Chiến Thần bảo vệ rất an toàn. Mọi người hãy tự mình di chuyển đến địa điểm ta đang chỉ đây. Lần này, những ai đến được doanh trại nhỏ này sẽ chính thức được ghi vào danh sách của Thập Nguyệt Quân."
Thanh Tâm lần này vẫn là bồi vào, "Bắt đầu ngay từ bây giờ."
Lão Tào liền giơ tay hỏi, "Tiểu thư tiểu thư, lần này người... không giới hạn thời gian nữa sao?"
Mạc Thanh Trần liếc đôi mắt sắc bén như dao xuống nhìn đám người đứng dưới chân mình, khóe môi nàng khẽ nâng lên một đường cong nhỏ, nở một nụ cười lạnh đến thấu xương.
"Không, lần này là tự do."
Vì rút kinh nghiệm từ thử thách trước, biết được Mạc Thanh Trần không hề giới hạn số lượng người và thậm chí lần này còn không áp đặt thời gian nên không ít người đã trở nên thong thả ngồi quây quần một chỗ trò chuyện và ăn bánh chưng đến no nê.
Nhìn những kẻ vô tư này rồi lại nhìn lên tấm bản đồ vẫn còn treo trên bục, Diệp Vy cầm cái bánh chưng trên tay cũng thoáng nhíu mày.
"Làm gì có chuyện đơn giản thế này...?"
Đỗ Kiều Hoa đứng cạnh cũng gật đầu bảo, "Từ đây đến địa phận của núi Bạch Sơn có lẽ mất một ngày cưỡi ngựa, đến đúng địa điểm được hẹn trước thì có lẽ mất không tới hai ngày đâu... Phát bánh chưng, chăm sóc ngựa cho chúng ta? Làm gì mà chúng ta còn có lợi hơn cả đợt huấn luyện mười ngày trước vậy chứ?"
Hai huynh đệ Tào - Ngô đứng nghe một hồi thì khó hiểu hỏi, "Ngựa? Chúng ta được dùng ngựa sao?"
Diệp Vy nói, "Tiểu thư không cấm, chúng ta được quyền dùng."
Lão Tào nghi hoặc bảo, "Có khi nào tiểu thư cho người hạ thuốc mấy con ngựa của chúng ta không?"
Ba người còn lại liếc mắt nhìn nhau một cái, tuy là ít có khả năng nhưng không phải là không có... Diệp Vy thấp giọng phân phó.
"Tào Dực đại ca, hay là huynh lén đi kiểm tra thử tình trạng mấy con ngựa xem!!"
"A, ta đi ngay...", lão Tào tên đầy đủ là Tào Dực, hắn đã từng thấy qua trí thông minh của Diệp Vy khi nàng chuẩn bị rất nhiều lương khô và chia cho huynh đệ hắn ăn lúc hai người sắp chết đói giữa đường. Lại còn tìm được cách đổi ngựa chết thành ngựa sống cho một trong số những kẻ đã bỏ cuộc trên đường đến Vân Thành nữa, nên bây giờ việc mà Diệp Vy phân phó hắn cũng không mảy may nghi ngờ gì, gật đầu một cái liền chạy đi làm ngay.
Diệp Vy lại nhìn Ngô Dực nói, "Ngô đại ca, huynh đi tìm vài binh lính canh giữ ở đây, tìm cách làm thân rồi hỏi thăm họ xem địa hình ở núi Bạch Sơn như thế nào, có khả năng có cạm bẫy xếp đặt nào không?"
Ngô Dực gật đầu, "Được, cứ giao cho ta."
Tào Dực và Ngô Dực tuy khác họ nhưng cùng tên, đây chính là lý do mà họ kết nghĩa huynh đệ với nhau. Cũng thật buồn cười, khi Diệp Vy và Đỗ Kiều Hoa nghe được lý do kết nghĩa này thì bật cười khó tin, ấy vậy mà hai người này có thể tin tưởng và nương tựa vào nhau mà sống tận hai mươi mấy năm trời, đúng là duyên số.
Mạc Thanh Trần chậm rãi đi về phía lều trại, Thanh Loan và Thanh Tâm thì theo đuôi phía sau, lúc này Thanh Loan vẫn chưa thôi kinh hoảng nói.
"Tiểu thư, hồi nãy ta thật sợ muốn chết... Cái chiêu phát tiễn mà Đỗ Kiều Hoa sử dụng chính là cách mà ngũ gia đã dạy cho người. Lúc đó ta cứ tưởng tiểu thư người thật sự đụng trúng mối họa lớn rồi chứ? Ta ngồi trên ngựa, vận hết khí lực cầu trời cho nàng ta bắn không trúng tâm đồng xu, thật toát cả mồ hôi..."
Thanh Tâm cũng nhăn mày nói, "Tiểu thư cũng thật liều lĩnh, đề thi thứ hai đó chính là thử thách mà ngũ gia đã dành cho người trước khi người rời Vân Thành, nhằm để tạo cho người thú vui trong thời gian bị giam ở kinh thành. Người còn chưa từng cầm cung thử bắn lần nào đã vội đưa vào đề thi vòng hai rồi, vừa nãy nếu thật sự thất bại thì..."
Mạc Thanh Trần khẽ cười, "Các ngươi nghĩ là ta sẽ thua nàng sao?"
"Tiểu thư, bọn ta không dám a...", tỷ muội họ Thanh bí xị mặt mày.
Mạc Thanh Trần khẽ lắc đầu cười nhẹ, ánh mắt nàng hướng về phía bên kia ngọn đồi, nơi mà chiếc xe ngựa kia rẽ vào lúc sáng nay, nàng ung dung đáp.
"Luôn có nhiều cách để giải một câu đố. Ta có thể nghĩ ra cách để lợi dụng kết quả của câu đố trước để giải câu đố sau. Càng có thể nghĩ ra một cách khác để giải riêng lẻ từng câu đố. Các ngươi nên nhớ rõ, nếu thứ người khác dạy khác ngươi là một phần thì các ngươi phải luôn tìm cách để hiểu hai, ba hay thậm chí là bốn phần phía sau. Chỉ có như vậy thì mới càng trở nên mạnh mẽ và không phụ thuộc vào người khác."
Thanh Loan và Thanh Tâm nhìn nhau gật đầu một cái, sau đó đồng thanh hô, "Tiểu thư, bọn ta đã rõ!!"
Mặt khác, ở gần hồ nước đóng băng, nơi mà người nọ lúc sáng đòi câu cá, bây giờ chỉ còn lại mỗi cái cần câu nằm lăn lóc dưới đất, ở trên mặt đất gần đó lại vang lên tiếng buộc dây thừng liên hồi.
Hoàn Hoàn vừa mới lén lút đi đánh cắp về cái đồng xu lớn được binh sĩ của Mạc Thanh Trần cất vào kho khi nãy, sau đó nàng đã nhanh chóng bắt sào treo đồng xu lên cao với khoảng cách và độ cao y chang như cuộc thi bắn cung lúc nãy. Nhìn về phía xa, nơi có một người đang đứng cầm cung ngắm nghía về phía bên này, Hoàn Hoàn giơ hai tay lên vẫy liên hồi rồi hô lớn.
"Công tử, ta treo đồng xu cho ngài xong rồi nè!!"
Tư Phàm đứng phía bên này, cầm trên tay cây cung đen tuyền được đẽo từ gỗ trầm quý hiếm, loại gỗ trầm mà khi treo trong phòng luôn phát ra mùi hương dịu nhẹ thơm ngát, dây cung được bện bằng lông đuôi của con hắc mã mà nàng yêu thích nhất trong trại ngựa hoàng cung. Khi dây cung bật thì kéo theo sau đó sẽ có một tràng âm thanh du dương đanh gọn phát lên, mũi tên phóng ra cực kỳ mạnh. Nếu kéo cung với lực đủ mạnh thì uy lực của nó sẽ không hề thua kém gì so với cung làm bằng thép của các vị tướng quân thường dùng.
Về căn bản thì Tư Phàm rất thích bắn cung, bởi vì đây chính là hoạt động thể chất mà nàng có cơ hội thắng cao nhất, thậm chí còn cao hơn cả cưỡi ngựa. Chỉ đáng tiếc, Minh Càn quốc lại đề cao những hình thức đánh cận chiến như côn thương và đao kiếm nhiều hơn, vì thế mà kỹ năng bắn cung của Tư Phàm không được chú ý nhiều. Nhưng nói đến thì cũng tốt, Tư Phàm cũng không muốn bị phiền hà quá nhiều.
Nàng cầm lên một mũi tên dạng chuẩn được dùng để săn thú nhỏ, đôi mắt dạ phượng hẹp dài tà mị ánh lên ý cười lạnh lẽo, đôi bàn tay mảnh khảnh nhanh nhẹn vận lực kéo căng dây cung, uy mãnh như đại bàng giương cánh. Đồng tử màu nâu xám co thắt phản chiếu lại ánh sáng từ lớp băng dày dưới lòng sông, giống như đã khóa lấy một con thú nhỏ chạy loạn trên thảo nguyên, ngón trỏ và ngón giữa thì giữ lấy mũi tên đen nhánh, dáng hình vững vàng như thạch tượng. Chỉ trong nửa khắc trước khi ngọn gió từ dòng sông thổi lung lay đồng xu, nàng đã thả cho mũi tên lao đi với lực xoáy kinh hồn bạt vía.
Gió tạt từ bề mặt đóng băng dưới dòng sông tạt lên làm đồng xu khẽ lắc lư, đường bay của mũi tên cũng vì vậy mà bị làm chậm lại rất nhiều.
Dây cung bật ra kéo theo một tràng âm thanh trong trẻo vang lên, mũi tên bay là là theo hướng vòng cung làm cho Hoàn Hoàn cũng nín thở nhìn theo. Âm thanh từ dây cung rung động đến hồi kết thúc, mũi tên cũng vừa kịp trượt dài vào cạnh lỗ đồng xu, thân tên cọ sát vào vành lỗ chậm rãi xuyên qua tâm đến khi dừng hẳn lại và rơi ngay xuống mặt đất.
Đây chính là cách phá giải đơn lẻ đề bài số hai của Mạc Thanh Trần mà có lẽ chính nàng ấy cũng chưa nghĩ ra. Lúc nãy khi thấy Mạc Thanh Trần cùng lúc thành công hai đề bài, Tư Phàm đã vô cùng kinh ngạc và thán phục. Nhưng rồi nàng lại chợt nghĩ nếu luật chơi thay đổi, chỉ được bắn duy nhất một mũi tên thì sẽ thế nào?
Tư Phàm đã suy nghĩ ra cách bắn làm chậm tốc độ bay của mũi tên, lợi dụng ma sát để buộc mũi tên phải dừng lại ngay trên vành lỗ của đồng xu. Vì không nhịn được muốn thử nghiệm mà đã bảo Hoàn Hoàn lập tức chuẩn bị đồ cho mình ngay, kết quả thực sự thành công ngoài mong đợi.
"Đáng tiếc gió quá mạnh đã làm đường bay của mũi tên không được đẹp...", nàng tuy khẽ nhếch môi cười đầy hưởng thụ, nhưng ngữ điệu lại mang chút tiếc nuối khó giấu.
Một màn này đã khiến hai nam tử cưỡi bạch mã phóng ngang qua nhất thời đứng lại quan sát rất lâu. Hoàn Hoàn vừa dâng một mũi tên khác lên cho Tư Phàm thì bất ngờ phát hiện ra hai nam tử nọ đang đứng nhìn từ xa.
"Công tử, có người!!"
Tư Phàm lúc này cũng quay sang nhìn hai người đang đứng cách đó không xa, với một người tranh đấu hoàng triều không dứt như Tư Phàm, nàng vừa nhìn thấy gương mặt của người đứng trước thì đã ấn tượng khó quên.
Nam tử này một thân trường bào màu thiên thanh, vai rộng eo thon, mình dày cường mãnh, mày kiếm nghiêm nghị, mắt sáng như đuốc, tóc búi gọn gàng bằng dải lụa bạc có đính ngọc mắt mèo, mỹ mạo khôi ngô tuấn tú, cảm giác thâm trầm có lường, bảy phần lạ, ba phần quen. Trên tay phải của hắn cầm chiếc roi ngựa màu trắng còn dính một chút bùn đất, lộ ra hai vết chai sạn rất to ở hai ngón cái và trỏ.
Hắn đứng nhìn Tư Phàm bắn cung từ nãy tới giờ nhưng không hề tiến đến nói chuyện, có lẽ vì tình hình phiến loạn tây bắc hiện tại mà hắn không muốn giao du với kẻ lạ, rõ ràng là một người vô cùng cẩn thận. Vừa nhìn thấy nàng phát hiện ra mình, hắn đã khẽ cúi đầu xem như chào hỏi rồi thúc ngựa bỏ đi ngay sau đó, hành vi thật sự khó hiểu.
Hoàn Hoàn, "Công tử, có cần ta xem thử hắn là ai hay không?"
Tư Phàm quay trở lại với mục tiêu bắn cung của mình, khẽ nói, "Không cần, ta là lần đầu tiên đến Vân Thành nên không muốn gây ấn tượng xấu, lần này hãy cứ xem như là ta đi du ngoạn đi, đừng hành động gì lén lút ở Vân Thành."
Tư Phàm nói xong lại lập tức giương cung muốn bắn lại tiễn vừa rồi một lần nữa, Hoàn Hoàn cũng thoáng gật đầu nghe lời, tiểu nha đầu quay ra sau định tìm nước để cho chủ nhân của mình uống thì bất ngờ dừng lại, nhìn người vừa đến xong thì lẳng lặng bỏ đi, để lại một mình Tư Phàm vẫn còn không hay biết gì đứng ngắm đồng xu một mình.
"Hoàn Hoàn, ta đói bụng lắm, ta muốn ăn cháo trắng thôi... Nhưng mà bây giờ ta chưa muốn vào thành, nên là ngươi có thể đi tìm một chút trái cây cho ta ăn không...?"
Tiếng cười khẽ vang lên phía sau, "Ung Nhị Vương luôn được vây quanh bởi sơn hào hải vị, bây giờ thà cầu một chén cháo trắng cũng không thèm vào Vân Thành sao? Vì sao thế?"
Tư Phàm nghe thấy tiếng nói quen thuộc phía sau lưng, nàng giật mình xoay người lại thì đã thấy Thần Xung đại tiểu thư đang tiêu sái đứng ngắm nhìn mình.
"Nàng..."
Bất chấp sự kinh hỉ cuộn trào trong lòng, Tư Phàm ho khan một tiếng liền lập tức nén lại, làm ra vẻ không có gì đặc biệt mà hỏi.
"Nàng lo xong cho Thập Nguyệt Quân của mình rồi sao?"
Mạc Thanh Trần đã thay vào một bộ y phục thường ngày và không còn đeo mặt nạ nữa, với dáng vẻ mỉm cười vô cùng thích thú, nàng vuốt vuốt lọn tóc dài bên vai, cắn cắn môi dưới của mình nhìn Tư Phàm trân trân, đồng tử không tự chủ khẽ lay động nói.
"Nếu ta không giao nhiệm vụ cho họ trước thì những ngày sắp tới ta sẽ phải chia bớt thời gian ra một chút để tới gặp họ. Còn nếu ta gặp họ trước như vậy, những ngày tới làm gì cũng sẽ không bị cản trở..."
Tư Phàm vừa nghe liền hiểu ý Mạc Thanh Trần, chắp tay ra sau đi lững thững đến gần nàng ấy với một cái dáng vẻ tự tin có thừa, Tư Phàm vô cùng láu cá đòi nợ.
"Nàng không muốn ai cản trở chúng ta sao? Nàng thực sự muốn quấn lấy ta đến thế sao? Nhưng mà nàng nhớ lại đi, mười mấy ngày trước nàng chọc ghẹo làm ta rất buồn a, bây giờ ta đã thắng thử thách của nàng rồi, nàng trước tiên phải thưởng cho ta..."
Hai má của Mạc Thanh Trần thoáng ửng đỏ, nàng hoàn toàn không nghĩ Tư Phàm vậy mà lại để ý mấy lời đùa giỡn đó. Dáng vẻ của Tư Phàm làm Mạc Thanh Trần rất thích, nhưng mà nàng thực sự không biết nàng ấy là muốn thưởng cái gì mới chịu hết giận mình, liền có chút khờ khạo hỏi.
"Nàng muốn thưởng cái gì? Ta cũng chỉ là... ở chỗ ta không có thứ mà nàng muốn..."
Tư Phàm thấy Mạc Thanh Trần phút trước còn ngay thẳng lạnh lùng, phút sau liền bị mình chọc đến ngây ngốc đỏ mặt thì sóng tình lại nổi dậy. Nàng ngây thơ thật thà, nhu thuận dịu dàng, lại ẩn ẩn dáng vẻ phong tình câu nhân dưới mí mắt ướŧ áŧ khiến Tư Phàm như phát rồ, nàng nghiêng đầu đến sát mặt Mạc Thanh Trần, khẽ nỉ non vào môi mỹ nhân.
"Sao nàng biết ở chỗ nàng không có thứ mà ta muốn? Lần này ta đến là vì nàng, nàng phải làm sao để bù đắp cho sự gian khổ của ta..."
Hương hoa quỳnh phút chốc lại phủ lấy Mạc Thanh Trần, nàng tự hỏi vì sao Tư Phàm lại bảo dưỡng hương thơm trên người mình tốt như vậy, thực sự là khiến người ta nhộn nhạo hết cả lên. Ở đây là vùng an toàn của nàng, lại là chỗ không người, nàng thật lòng muốn to gan làm càn một phen nhưng nghĩ tới nghĩ lui lại không dám...
Nghĩ lại thì trước đây nàng có chút sợ những giây phút gần gũi này, nhưng bây giờ nàng đã biết Tư Phàm yêu mình, nàng ấy dĩ nhiên sẽ luôn mềm mỏng với mình mọi lúc, cộng thêm việc bây giờ đã trở về địa phận của tộc Chiến Thần thì không cần phòng bị gì nữa.
Nghĩ tới đây thì lá gan của Mạc Thanh Trần cũng đã to lên không ít, nàng lập tức hướng tới ngậm lấy vành môi dưới của Tư Phàm xem như chiều lòng nữ tử đã hờn dỗi mình cả ngày nay, dù rất tiếc nuối nhưng nàng ngẫm nghĩ nửa nhịp rồi cuối cùng vẫn nhanh chóng chủ động thoái lui. Mặt mày thì đã đỏ đến mức lan cả xuống cổ, ngượng đến chết rồi nhưng cố vẫn làm ra vẻ chính trực nói.
"Ta dắt nàng vào Vân Thành, ta sẽ đưa nàng đi tham quan Vân Thành nha..."
Tư Phàm được nàng chủ động quấn lấy môi mà có chút đê mê không kìm nén được muốn dang tay ra ôm nàng vào lòng, đáng tiếc là chưa kịp làm gì thì nàng đã lùi ra, còn cứng miệng trở thành người hướng dẫn quan khách đi du ngoạn Vân Thành. Thái độ đáng yêu làm Tư Phàm cũng không nỡ làm khó, nàng nhẹ nhàng tựa trán của mình vào trán Thanh Trần, cưng chiều bảo.
"Nàng vừa thưởng cho ta rồi, ta tự vào thành được mà. Về nhà đi, ta tặng món quà này cho nàng, là vì muốn nàng đoàn tụ với gia đình."
Mạc Thanh Trần vừa cảm động vừa mềm nhũn trong lòng, nếu không có Tư Phàm thì nàng thực sự không biết tới bao giờ mới có thể được trở về nhà nữa...
Thực sự giống như là phát nghiện nữ tử trước mặt mình, Mạc Thanh Trần liền cọ cọ vào chóp mũi của Tư Phàm, nỉ non nói.
"Phàm... Ta muốn nói... đa tạ nàng... nhiều..."
Cùng lúc đó, ở cổng bắc Vân Thành, nam tử mặc trường bào màu thiên thanh ngồi yên vị trên bạch mã, đưa mắt xuống nhìn thẳng vào Thanh Loan và Thanh Tâm, nét mặt lộ ra vẻ nghiêm nghị lẫn chút khó tin hỏi.
"Tiểu Thanh không có ở đây?"
"Tiểu thư chỉ vừa mới đi thôi...", Thanh Loan ngẩng đầu lên nói, "Ngũ gia, hay là ngài về trước, khi nào tiểu thư trở lại bọn ta sẽ báo với nàng."
Nam tử mặc trường bào màu thiên thanh được Thanh Loan và Thanh Tâm gọi là "ngũ gia" này có tên Thần Xung Mạc Vĩnh Ngạn, hắn là tôn tử thứ năm của tộc Chiến Thần, người anh trai cùng cha cùng mẹ gần nhất của Thần Xung Mạc Thanh Trần.
Thần Xung Mạc Vĩnh Ngạn cũng giống các huynh muội cùng cha cùng mẹ khác của mình, vẻ ngoài mỹ mạo tuấn tú, khí chất bất phàm người gặp qua đều khó có thể quên được. Nhưng khác với hai vị ca ca còn lại, tính cách của Mạc Vĩnh Ngạn và Mạc Thanh Trần lại đặc biệt giống nhau, trầm tĩnh, lạnh lùng, cường mãnh, khó gần.
Tâm mi Mạc Vĩnh Ngạn luôn hiện lên nét chính khí khó tả, nếu nhìn kỹ sẽ thấy vẻ thâm trầm nơi đáy mắt. Hắn lãnh đạm hỏi.
"Muội ấy có nói là đi đâu không?"
Thanh Tâm ngẫm nghĩ Mạc Thanh Trần dù là vì Thập Nguyệt Quân hay là vì Ung Nhị Vương thì nàng hẳn là đều cần nhiều thời gian như nhau nên liền bẩm với Mạc Vĩnh Ngạn.
"Ngũ gia, tiểu thư còn phải sắp xếp Thập Nguyệt Quân cho thật tốt. Hoàng đế có lệnh qua mùa đông năm nay phải cho thấy kết quả, e là bây giờ tiểu thư sẽ tạm thời không thể trở về Thần Mạc phủ được."
"Thập Nguyệt Quân..."
Mạc Vĩnh Ngạn lẩm bẩm trong miệng rồi khẽ giãn tâm mi, hắn cũng xem như thấu hiểu mà nói bâng quơ.
"Thời gian eo hẹp, thôi thì cứ để tiểu Thanh làm xong việc rồi hẵng trở về Thần Mạc phủ."
Thanh Loan và Thanh Tâm rất nhanh liền đồng loạt gật đầu, Mạc Vĩnh Ngạn thấy vậy cũng không tiện ở lâu, hắn chậm rãi xoay ngựa về phía Vân Thành, lạnh giọng bảo.
"Xem như uổng công ta phóng ngựa hai ngày về đây đón muội ấy vậy. Chỗ lão gia và phu nhân thì ta sẽ giải thích giúp, nhưng mà tốt nhất là muội ấy cũng nên ghé về nhà ăn một bữa cơm gia đình, các ngươi nhớ nhắc. Ta thường xuyên ở Đồi Gai làm việc, rất gần núi Bạch Sơn, muội ấy có chuyện gì thì cứ nói, ta sẽ đến ngay."
Tỷ muội họ Thanh vừa thấy Mạc Vĩnh Ngạn nhắm mắt bỏ qua thì cả mừng cúi người đa tạ rối rít. Ngũ thiếu gia vốn cực kỳ thông minh tinh tường, chắc chắn là ngài ấy đã biết việc tiểu thư không có ở đây và thậm chí chậm trễ việc về nhà không đơn giản là vì một đội Thập Nguyệt Quân nhỏ nhoi.
Cũng đúng, nếu đổi lại là Thanh Loan và Thanh Tâm thì hai nàng cũng không tin, tiểu thư vốn là nữ nhi hiếu thảo và có tính cách hướng về tình cảm, nếu không phải vì đi đón Ung Nhị Vương thì nàng đã sớm phóng về Thần Mạc phủ rồi.
Mà kể ra thì Ung Nhị Vương này cũng lạ thật, thân là nam tử, vì sao lại có cái kiểu tính cách hờn dỗi vì không được người ta để ý như vậy chứ? Còn tiểu thư nữa, thân là nữ tử, vì sao lại có hành động đi năn nỉ nam tử gặp mình như vậy. Hai người này thật là quái lạ...
Mạc Vĩnh Ngạn trước khi đi còn thoáng nhìn qua biểu tình đăm chiêu của tỷ muội họ Thanh, xoay người một cái liền đưa roi lên quật mạnh vào mông ngựa, con ngựa chịu đau hí dài một tiếng rồi lập tức xé gió phóng đi. Thân ảnh cả người lẫn ngựa chẳng khác nào thiên long giáng thế, chớp mắt một cái đã chẳng thấy đâu.
Thanh Loan và Thanh Tâm ô một tiếng nhìn theo đầy ngưỡng mộ, kỹ nghệ cưỡi ngựa của ngũ thiếu gia đứng thứ hai trong toàn tộc, chỉ thua mỗi lục thiếu gia Thần Xung Thiết Mộc Ngân. Đây cũng chính là hai vị ca ca thân thiết với đại tiểu thư Mạc Thanh Trần nhất, cả ba người đều có tài nghệ thật xuất chúng.
Lúc này, dọc con đường trở về Vân Thành đường vắng hiu quạnh, nhìn ra cả trăm mét cũng chỉ có một màu trắng toát lạnh lẽo của tuyết nhưng dường như cả Tư Phàm và Mạc Thanh Trần đều không hề cảm thấy lạnh. Hai nàng sóng vai đi tản bộ vô cùng nhàn hạ, Mạc Thành Trần nhìn trân trân vào bàn tay của Tư Phàm đang phủ lấy tay của mình mà trong lòng nóng ấm không dứt, nàng nói.
"Phàm, ta nghĩ so với việc nàng giữ thân phận nam nhi để đi lại, hay là nàng lại trở về làm nữ nhi, như vậy cũng sẽ an toàn hơn..."
Tư Phàm thoáng nhíu mày hỏi.
"Nàng thích ta mặc quần áo của nữ à? Nàng không ngại sao?"
Mạc Thanh Trần ngoan ngoãn gật đầu, xong lại lắc đầu, nàng xưa giờ chưa từng yêu thích một người nào đó đến như vậy, nàng dĩ nhiên muốn người ta ở bên cạnh mình với trạng thái chân thật nhất rồi. Nàng thậm chí còn chẳng phát hiện ra mình khi yêu sẽ lộ ra bao nhiêu điểm trẻ con, bao nhiêu sự bạo dạn, nàng cứ thế mà vây lấy Tư Phàm, nắm lấy tay rồi dựa sát cơ thể vào người nàng ấy, nhỏ nhẹ bảo.
"Phàm, ta thích nàng không phải vì nàng trong hình dáng nam tử. Ta... ta là thấy nàng trong hình dạng nữ nhi đẹp hơn, nàng cũng biết tính tình của ta không quan tâm tới mọi người xung quanh như thế nào, cho nên ta cũng không ngại..."
Tư Phàm liền cười khổ, "Ta thật ngốc, khi không lại suy nghĩ chuyện vớ vẩn..."
Lần trước, Minh Trung Hoàng hậu đã từng nói chuyện với Mạc Thanh Trần về vấn đề này, nàng bây giờ nghĩ lại chỉ có thể cảm thán là không ai hiểu con hơn mẹ...
Bà ấy là muốn Mạc Thanh Trần hiểu rõ, Tư Phàm là nữ, chuyện nàng yêu Tư Phàm đồng nghĩa với việc người đi bên cạnh nàng là một người con gái. Nàng liệu có chịu nổi áp lực hay không?
Đến bây giờ, Mạc Thanh Trần lại một lần nữa phải nói cho Tư Phàm biết, nàng yêu thích nàng ấy không phải là khi nàng ấy ở trong hình hài của Ung Nhị Vương, mà là trong hình dáng của một nữ tử phong lưu đắm mình trong tiếng Hạc Cầm.
Tư Phàm nghe xong thì nở hoa trong lòng, vui đến mức không nhịn được cười rộ lên. Đây chính là đặc ân, Mạc Thanh Trần chính là một đặc ân mà ông trời dành cho nàng. Tư Phàm không còn cảm thấy tự ti khi đối mặt với những người xuất sắc như vừa rồi ở bên cạnh Mạc Thanh Trần nữa, nàng lập tức đáp.
"Thanh Trần, nếu nàng đã nói ta xinh đẹp thì ta sẽ mặc y phục của nữ tử cho nàng xem. Bây giờ vào thành, ta sẽ cùng Hoàn Hoàn đi mua vài bộ quần áo nữ tử để mặc, sau đó đến Thần Mạc phủ gặp nàng, có được không?"
Mạc Thanh Trần khẽ cười, gật đầu, "Nàng mua ít thôi, kẻo về kinh thành mang theo nhiều quần áo của nữ thì sẽ bị hạ nhân bàn tán đấy..."
Hai nàng vừa dắt tay nhau đi vừa trò chuyện vô cùng vui vẻ, thoắt cái đã sắp về tới khu vực tập trung của Thập Nguyệt Quân. Mạc Thanh Trần đưa mắt nhìn xuống khu vực vắng vẻ đó thì khẽ nhăn mày.
"Bọn họ đã lên đường hết rồi?"
Tư Phàm cũng nhìn theo, đúng là toàn bộ khu vực tập trung đều đã vắng tanh không một bóng người, chuồng ngựa đằng xa cũng không còn con nào, nàng có chút khó hiểu hỏi.
"Sao thế? Nàng đã giao nhiệm vụ cho họ, họ có quyền đi bất cứ lúc nào mà?"
"Xét theo tâm trạng thoải mái khi vừa hoàn thành một nhiệm vụ, họ sẽ phải thả lỏng một chút trước khi bắt đầu nhiệm vụ thứ hai. Bây giờ trời đã sắp tối, bọn họ chẳng phải nên nghĩ tới việc nghỉ ngơi một đêm sao?", Mạc Thanh Trần ôn tồn đặt câu hỏi.
Tư Phàm thoáng kinh ngạc bảo, "Cũng đúng, ngay trong đêm tiến đến núi Bạch Sơn, cũng không có lợi..."
Mạc Thanh Trần nhếch môi cười, đầy thâm ý cất tiếng nói, "Nàng cũng nghĩ vậy có đúng không? Đó là tâm lý thường thấy nhất, nhưng ta lại chính là lợi dụng tâm lý này để dụ họ ở lại đây một đêm. Cơ mà bây giờ, kết quả là họ đã di chuyển mất rồi..."
Tư Phàm nhíu mày hỏi, "Nàng đã dùng chiêu gì?"
"Không có gì cả, ta chỉ kéo dài thời gian một chút để cho người của mình có thêm thời gian sắp xếp thôi. Bây giờ bọn họ đã rời khỏi đây, có nghĩa là người của ta sẽ có ít thời gian chuẩn bị hơn...", Mạc Thanh Trần khẽ cười, trong nụ cười có chút lạnh lẽo khó giấu.
"Chuẩn bị cái gì cơ?", Tư Phàm tròn mắt hỏi, nhưng hồi đáp lại nàng chỉ là ánh nhìn không ra cảm xúc của Mạc Thanh Trần.
"Nàng có muốn xem thử không?", Mạc Thanh Trần khẽ hỏi.
Vây quanh Vân Thành chủ yếu là thảo nguyên và đồi nhỏ, nhưng chỉ cần qua được mấy dặm thảo nguyên này thì đón chờ người ta chính là rừng núi ngút ngàn trải dài bất tận, địa thế phải nói là cực kỳ phức tạp, cực kỳ khó khăn cho bất kỳ đội quân nào muốn lén lút tấn công vào Vân Thành.
Hướng của núi Bạch Sơn nằm chếch về cánh phải của Vân Thành, đây là địa phận an toàn nhất của Vân Thành lúc bấy giờ. Bởi vì vị trí của tộc Dĩ Án nằm chếch về phía cánh trái, nếu bọn người này muốn xâm nhập vào cánh phải của Vân Thành thì phải băng qua thảo nguyên rộng lớn, mà ở khu vực này chính là địa giới của Đồi Gai, nơi có trận địa thủ đầy ám cọc của Thần Xung Mạc Vĩnh Ngạn và Thần Xung Thiết Mộc Ngân. Cho nên mới nói, khu vực núi Bạch Sơn nằm phía sau hai vị công tử này là an toàn tuyệt đối.
Đoàn ngựa bốn người của Diệp Vy và Đỗ Kiều Hoa xuất phát từ rất sớm, đến bây giờ đã là nhóm đầu tiên xâm nhập được vào rừng rậm, cảm thấy xung quanh khá yên ắng và an toàn, lúc này Đỗ Kiều Hoa mới hỏi.
"Diệp Vy, ngươi thực sự nghĩ rằng tiểu thư sẽ đặt bẫy sao?"
Ngô Dực cũng có cùng thắc mắc, "Phải, ta cũng không hiểu. Bọn họ đi trước chúng ta thì cũng đâu có sao, tiểu thư không hề giới hạn số lượng người vượt qua bài huấn luyện mà?"
Tào Dực thì chỉ xoa xoa cái bụng tròn của mình ủy khuất nói, "Nếu ngươi không muốn nghỉ ngơi thì cũng phải để bọn ta ăn uống một chút chứ...!?"
Diệp Vy nắm chặt dây cương phóng như bay ở phía trước, nói.
"Các ngươi nhớ lại đi, tất cả những việc mà tiểu thư đã làm từ lúc chúng ta đến đây như: bắt mọi người chờ đợi, thi bắn cung, giữ ngựa, phát lương thực và chỗ nghỉ ngơi. Tất cả đều là để tạo cho chúng ta mang tâm trạng thoải mái nhất. Nhìn qua thì rất tốt, nhưng ta chỉ sợ đây chỉ là kế kéo dài thời gian của tiểu thư mà thôi..."
"Kéo dài thời gian của chúng ta để làm cái gì?", Đỗ Kiều Hoa thất kinh hô lên.
Diệp Vy nhíu mày, vết sẹo của nàng tạo thành một đường sọc cắt đôi vô cùng hung tợn, nói.
"Trước khi tiểu thư xuất hiện thì đã có một binh sĩ cưỡi ngựa phóng ra khỏi khu vực mà tiểu thư bước ra, hướng đi của hắn chính là phóng thẳng về phía núi Bạch Sơn này... Ta nghi ngờ hắn đã nghe lệnh của tiểu thư, đến núi Bạch Sơn trước để thiết kế cạm bẫy, chờ đợi chúng ta..."
Cả ba người còn lại đều giật mình thốt lên, "Như vậy, nếu chúng ta tới trước thì...?"
Diệp Vy, "Đúng vậy, nếu chúng ta tới núi Bạch Sơn trước khi các cạm bẫy được hoàn tất thì chúng ta sẽ có cơ hội vượt qua nhiệm vụ tốt hơn!!"
Chỉ đáng tiếc trong lúc Tào Dực nghe lời Diệp Vy đi xem ngựa của bốn người thì lại vô tình gặp phải nam tử có dung mạo ngang tàng lúc trưa đã lên tiếng quy phục Mạc Thanh Trần đầu tiên. Hắn chỉ qua vài câu hỏi đã vạch trần được mục đích của Tào Dực, sau đó lập tức suy luận ra ý định của Diệp Vy, từ đó hắn cũng đã cùng các đồng đạo của mình lên ngựa phóng đi ngay tức thì...
Tào Dực xụ mặt nói, "Cái tên ngang tàng đó thực sự rất nhạy bén, bọn chúng đã đi trước chúng ta rồi, tất cả là lỗi của ta, ta quá ngu ngốc không biết nói dối..."
Đỗ Kiều Hoa nhăn mày nói, "Chỉ trách hắn quá nhạy, không moi được tin từ ngươi thì hắn cũng có cách biết được việc chúng ta đột nhiên xuất phát trước mà thôi. Việc quan trọng của chúng ta bây giờ là phải bắt kịp họ!!"
Bốn người lại chẳng nói chẳng rằng, tập trung phi nước đại về phía núi Bạch Sơn, thậm chí suốt cả một đêm họ cũng không hề dừng chân ăn uống gì.
Khi băng qua cánh rừng tối mịt, những tán cây màu trắng dần dần đã đóng thành những khối tuyết lớn trên mặt đất vì mật độ tuyết và gió tuyết càng tới gần núi Bạch Sơn lại càng mạnh hơn.
Lúc này cũng không còn nhiều vật cản đôi mắt tinh tường của Diệp Vy nữa, trong đêm tối, nàng thỉnh thoảng vẫn nhìn thấy khuất sau hàng chục khối tuyết lớn chính là những bóng đen kỳ quặc đang âm thầm di chuyển, sau khi phát hiện có ngựa phóng ngang qua thì họ lại lập tức biến mất, nhưng cứ cách vài canh giờ là lại xuất hiện trở lại...
Ngược lại với Diệp Vy, ba người còn lại dường như không hề nhìn thấy những bóng đen đó.
"Có ai nhìn thấy gì không?", Diệp Vy liền hỏi.
"Không, có gì sao?", Ngô Dực đáp.
"Cả ngày hôm nay ta luôn nhìn thấy có ai đó sau mấy khối tuyết trong rừng.", nàng nhíu mày nói.
"Diệp muội, ngươi hoa mắt sao?", Tào Dực bĩu môi.
"Ta...", Diệp Vy thở dài, trong những tình huống này hoàn toàn có thể xảy ra ảo giác, dù sao thì họ cũng không làm gì các nàng, không cản đường các nàng là được.
Chợt Đỗ Kiều Hoa chỉ tay về đằng xa hô lên.
"Các ngươi xem kìa, núi Bạch Sơn đã ở trước mặt, chúng ta sắp đến rồi!!"
Diệp Vy trầm giọng nói, "Rạng sáng mai chúng ta phải tới được chân núi, nhanh lên!!"
Dưới núi là nơi rất dễ bị phục kích, di chuyển vào ban đêm rất nguy hiểm nên Diệp Vy muốn bắt đầu di chuyển trong đó vào ban ngày. Từ chân núi xâm nhập vào thung lũng có lẽ sẽ mất tầm nửa ngày, nếu các nàng có thể vượt qua chân núi ngay khi trời còn sáng thì không còn gì lý tưởng hơn.
Đó không chỉ là ý định của mỗi Diệp Vy, mà bất cứ ai tham gia vào cuộc đua này đều nghĩ vậy.
Chỉ có điều, có lẽ Mạc Thanh Trần lại khiến họ một lần nữa thất vọng rồi...
Khi đám người của Diệp Vy tiếp cận tới chân núi Bạch Sơn, khác với khung cảnh vắng vẻ và nguy hiểm mà các nàng tưởng tượng. Dưới chân núi Bạch Sơn cực kỳ đông người, toàn bộ đều là những người tham gia huấn luyện Thập Nguyệt Quân, họ đang đứng thành từng cụm với không khí vô cùng căng thẳng giống như đang bàn luận với nhau chuyện gì đó.
Nhìn thấy Diệp Vy đến, nam tử với gương mặt ngông cuồng ngồi phía xa mới lên tiếng nói.
"Suy tính của các ngươi đã sai, đi sớm hay đi muộn, căn bản không thể giúp chúng ta tới sớm hơn ai cả!!"
------